Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 131
CHƯƠNG 131
Lục Khởi đưa mắt nhìn sao: “Sao lại là các người vậy?”
Người tới chính là Phó Kình Hiên và Cố Tử Yên.
Cố Tử Yên cười dịu dàng: “Anh Lục không muốn nhìn thấy chúng tôi sao?”
“Biết là được rồi, cần gì phải hỏi ra chứ.” Lục Khởi nhún vai.
Nụ cười trên mặt Cố Tử Yên không thay đổi, cũng không tức giận.
Phó Kình Hiên không lên tiếng, đưa mắt nhìn băng vải trên đầu Bạch Dương, ánh mắt sâu thẳm khó dò.
Bạch Dương cảm nhận được, nhìn anh với ánh mắt khó hiểu, cong môi cười: “Tổng giám đốc Phó, anh nhìn tôi như thế, không sợ vợ chưa cưới của anh ghen à?”
Nghe vậy, cuối cùng Cố Tử Yên cũng hơi không giữ được nụ cười trên mặt.
Cô ta biết Bạch Dương cố ý chia rẽ mình và Kình Hiên, nhưng cô ta không thể phủ nhận Bạch Dương không nói dối, khi nãy Kình Hiên thật sự đã nhìn chằm chằm Bạch Dương.
Trong mắt Cố Tử Yên thoáng hiện vẻ ghen ghét, trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng vẫn cố gượng cười.
“Cô Bạch nói vậy sao được, sao tôi có thể ghen chứ, cô đứng trước mặt tôi và Kình Hiên, Kình Hiên nhìn cô cũng rất bình thường, hơn nữa bình thường Kình Hiên ở tập đoàn cũng gặp không ít nữ nhân viên, nếu ai tôi cũng ghen thì chắc sẽ ghen đến chết mất, Kình Hiên, anh thấy đúng không?”
Cô ta khoác lên tay Phó Kình Hiên.
Phó Kình Hiên cảm nhận được tay cô ta đang dùng sức thì hơi nhíu mày, nhưng cũng không rụt tay về.
“Cô Cố đúng là bao dung.” Bạch Dương vờ như không thấy khuôn mặt gượng cười của Cố Tử Yên.
Lục Khởi ngáp một cái: “Được rồi bảo bối, nói nhiều với bọn họ thế làm gì, không phải đói rồi sao? Chúng ta vẫn nên đến phòng bao trước đi.”
“Ừm.” Bạch Dương gật đầu.
Lục Khởi ôm eo cô, đi theo nhân viên phục vụ.
Phó Kình Hiên nhìn bóng lưng thân mật của hai người, ánh mắt u ám, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng, trong lòng chợt có cảm giác muốn tách bọn họ ra.
Nhưng cuối cùng anh vẫn nhịn được, rũ mắt xuống giấu đi cảm xúc trong mắt, nói với Cố Tử Yên: “Chúng ta cũng đi thôi.”
“Được.” Cố Tử Yên mỉm cười đồng ý.
Trên đường đến phòng bao, Lục Khởi không nhịn được mắng: “Bảo bối, em xem trong lòng Cố Tử Yên kia rõ ràng ghen ghét em, nhưng lại vờ như không có, còn gượng cười như thế, em nghĩ cô ta có mệt không?”
“Anh ăn cơm với ngủ có thấy mệt không?” Bạch Dương không trả lời mà hỏi ngược lại.
Lục Khởi liên tục lắc đầu.
Bạch Dương cười: “Không là được rồi, có vài người giả vờ cũng như chúng ta ăn cơm và ngủ vậy, là thứ cần thiết để sinh tồn, cho nên sao có thể mệt được.”
“Cũng đúng.” Lục Khởi bĩu môi, sau đó anh ta như nghĩ tới điều gì, cười giễu cợt: “Bảo bối, em nói xem nếu chúng ta tháo mặt nạ của Cố Tử Yên xuống, có phải cô ta sẽ…”
“Được rồi.” Bạch Dương thúc vào người anh ta: “Bây giờ cô ta không trêu vào chúng ta, chúng ta cũng đừng làm chuyện dư thừa.”
Đương nhiên, nếu Cố Tử Yên trêu vào bọn họ thì mọi chuyện lại khác.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới phòng VIP.
Hai người gọi món bít tết nổi tiếng nhất của quán, lúc ăn được một nửa, Bạch Dương lau miệng đứng dậy: “Em đi vệ sinh.”
Lục Khởi đưa mắt nhìn sao: “Sao lại là các người vậy?”
Người tới chính là Phó Kình Hiên và Cố Tử Yên.
Cố Tử Yên cười dịu dàng: “Anh Lục không muốn nhìn thấy chúng tôi sao?”
“Biết là được rồi, cần gì phải hỏi ra chứ.” Lục Khởi nhún vai.
Nụ cười trên mặt Cố Tử Yên không thay đổi, cũng không tức giận.
Phó Kình Hiên không lên tiếng, đưa mắt nhìn băng vải trên đầu Bạch Dương, ánh mắt sâu thẳm khó dò.
Bạch Dương cảm nhận được, nhìn anh với ánh mắt khó hiểu, cong môi cười: “Tổng giám đốc Phó, anh nhìn tôi như thế, không sợ vợ chưa cưới của anh ghen à?”
Nghe vậy, cuối cùng Cố Tử Yên cũng hơi không giữ được nụ cười trên mặt.
Cô ta biết Bạch Dương cố ý chia rẽ mình và Kình Hiên, nhưng cô ta không thể phủ nhận Bạch Dương không nói dối, khi nãy Kình Hiên thật sự đã nhìn chằm chằm Bạch Dương.
Trong mắt Cố Tử Yên thoáng hiện vẻ ghen ghét, trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng vẫn cố gượng cười.
“Cô Bạch nói vậy sao được, sao tôi có thể ghen chứ, cô đứng trước mặt tôi và Kình Hiên, Kình Hiên nhìn cô cũng rất bình thường, hơn nữa bình thường Kình Hiên ở tập đoàn cũng gặp không ít nữ nhân viên, nếu ai tôi cũng ghen thì chắc sẽ ghen đến chết mất, Kình Hiên, anh thấy đúng không?”
Cô ta khoác lên tay Phó Kình Hiên.
Phó Kình Hiên cảm nhận được tay cô ta đang dùng sức thì hơi nhíu mày, nhưng cũng không rụt tay về.
“Cô Cố đúng là bao dung.” Bạch Dương vờ như không thấy khuôn mặt gượng cười của Cố Tử Yên.
Lục Khởi ngáp một cái: “Được rồi bảo bối, nói nhiều với bọn họ thế làm gì, không phải đói rồi sao? Chúng ta vẫn nên đến phòng bao trước đi.”
“Ừm.” Bạch Dương gật đầu.
Lục Khởi ôm eo cô, đi theo nhân viên phục vụ.
Phó Kình Hiên nhìn bóng lưng thân mật của hai người, ánh mắt u ám, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng, trong lòng chợt có cảm giác muốn tách bọn họ ra.
Nhưng cuối cùng anh vẫn nhịn được, rũ mắt xuống giấu đi cảm xúc trong mắt, nói với Cố Tử Yên: “Chúng ta cũng đi thôi.”
“Được.” Cố Tử Yên mỉm cười đồng ý.
Trên đường đến phòng bao, Lục Khởi không nhịn được mắng: “Bảo bối, em xem trong lòng Cố Tử Yên kia rõ ràng ghen ghét em, nhưng lại vờ như không có, còn gượng cười như thế, em nghĩ cô ta có mệt không?”
“Anh ăn cơm với ngủ có thấy mệt không?” Bạch Dương không trả lời mà hỏi ngược lại.
Lục Khởi liên tục lắc đầu.
Bạch Dương cười: “Không là được rồi, có vài người giả vờ cũng như chúng ta ăn cơm và ngủ vậy, là thứ cần thiết để sinh tồn, cho nên sao có thể mệt được.”
“Cũng đúng.” Lục Khởi bĩu môi, sau đó anh ta như nghĩ tới điều gì, cười giễu cợt: “Bảo bối, em nói xem nếu chúng ta tháo mặt nạ của Cố Tử Yên xuống, có phải cô ta sẽ…”
“Được rồi.” Bạch Dương thúc vào người anh ta: “Bây giờ cô ta không trêu vào chúng ta, chúng ta cũng đừng làm chuyện dư thừa.”
Đương nhiên, nếu Cố Tử Yên trêu vào bọn họ thì mọi chuyện lại khác.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới phòng VIP.
Hai người gọi món bít tết nổi tiếng nhất của quán, lúc ăn được một nửa, Bạch Dương lau miệng đứng dậy: “Em đi vệ sinh.”
Bình luận facebook