Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 163
CHƯƠNG 163
Bạch Dương nhìn vẻ mặt ba người, lạnh lùng cười: “Nếu muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm.”
Cao Linh điều chỉnh lại cảm xúc trên gương mặt: “Cho dù cô biết thì sao chứ? Thiên Thịnh sắp kết thúc rồi.”
“Thật sao?” Bạch Dương nghiêng đầu qua: “Cô Cao tự mình ra tay đối phó với tôi vì cô Cố, tình bạn này vẫn làm tôi rất cảm động đấy. Chỉ là cô Cao cảm thấy Thiên Thịnh sắp kết thúc thật sao? Tôi không thấy vậy. Tôi cảm thấy ngược lại là nhà họ Cao cô mới sắp kết thúc.”
Con ngươi của Cao Linh co lại, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại: “Cô Bạch đang kể chuyện cười à?”
“Có lẽ cô ta không phải đang kể chuyện cười mà cố ý chọc cho chúng ta cười đấy. Nhà họ Cao là tồn tại thế nào, có kết thúc hay không lại do cô ta quyết định được sao?” Mạnh San nói với vẻ mặt xem thường.
Cố Tử Yên cũng nhìn Bạch Dương với vẻ rất không tán thành: “Cô Bạch, những lời như vậy không thể nói linh tinh được đâu.”
“Tôi lại không nghĩ cô ấy đang nói linh tinh.” Trình Minh Viễn đột nhiên nói và nhìn Bạch Dương với ánh mắt đầy ẩn ý.
Giọng điệu chắc chắn này của Bạch Dương làm anh ta ý thức được, sợ rằng cô không phải chỉ tùy tiện nói vậy.
Rất có thể nhà họ Cao sắp xảy ra chuyện, nhưng anh ta không biết cô nhận được tin tức từ đâu.
“Trình Minh Viễn, lẽ nào anh nghĩ lời cô ta nói là thật sao?” Cao Linh chỉ vào Bạch Dương, bất mãn nhìn Trình Minh Viễn.
Trình Minh Viễn vừa muốn nói, Bạch Dương đã cướp lời trước: “Có phải là thật hay không, các cô sẽ nhanh chóng biết thôi. Chẳng qua tôi hi vọng tới lúc đó, tình bạn của các cô còn có thể duy trì tiếp.”
Cô nói xong lại cười giễu cợt, sau đó ra hiệu cho Trình Minh Viễn đỡ cô rời đi.
Chân của cô đã đau đến mức sắp không còn cảm giác nữa.
Ba người Cố Tử Yên không ngăn cản bọn họ nữa.
Cao Linh cúi đầu, ngẫm nghĩ chuyện gì đó.
Mạnh San kéo cánh tay Cố Tử Yên, nhìn theo bóng lưng của hai người: “Xí, cô ta nói nghiêm túc như vậy, ai tin chứ?”
“Được rồi, cô đừng nói nữa. Có lẽ cô Bạch quá tức giận vì công ty xảy ra chuyện, cho nên…”
Cô ta còn chưa nói xong, đã bị ngắt lời bởi tiếng chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Cao Linh vừa nghe thấy điện thoại di động của mình đổ chuông, không hiểu sao lại lập tức có cảm giác bất an.
Cô ta lấy điện thoại ra, lúc nhìn thấy tên người gọi hiện trên màn hình điện thoại, trong lòng chợt căng thẳng.
“Mẹ, mẹ tìm con có chuyện gì vậy?”
“Linh, con đang ở đâu vậy? Con còn ở Hải Thành sao?” Trong điện thoại truyền đến giọng nói sốt ruột của người phụ nữ.
Trong lòng Cao Linh càng thấy bất an hơn: “Vâng, sao vậy mẹ?”
“Sao vậy à? Con còn hỏi sao vậy à?” Người phụ nữ lập tức khóc òa, trong tiếng khóc còn kèm theo sự trách móc, phẫn nộ: “Con gây ra họa lớn rồi. Nhà chúng ta bị tố cáo, nói có con cháu trong nhà can thiệp vào chuyện chính trị của thành phố khác, bây giờ ba con đã bị bên thanh tra kỷ luật dẫn đi, đám bác cả của con cũng bị tạm đình chỉ công tác để điều tra rồi.”
“Cái gì?” Mặt Cao Linh biến sắc, tay chân đều lạnh giá, trong đầu lập tức vang lên những lời Bạch Dương vừa nói, cơ thể run lẩy bẩy.
Không ngờ là thật!
Bạch Dương nhìn vẻ mặt ba người, lạnh lùng cười: “Nếu muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm.”
Cao Linh điều chỉnh lại cảm xúc trên gương mặt: “Cho dù cô biết thì sao chứ? Thiên Thịnh sắp kết thúc rồi.”
“Thật sao?” Bạch Dương nghiêng đầu qua: “Cô Cao tự mình ra tay đối phó với tôi vì cô Cố, tình bạn này vẫn làm tôi rất cảm động đấy. Chỉ là cô Cao cảm thấy Thiên Thịnh sắp kết thúc thật sao? Tôi không thấy vậy. Tôi cảm thấy ngược lại là nhà họ Cao cô mới sắp kết thúc.”
Con ngươi của Cao Linh co lại, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại: “Cô Bạch đang kể chuyện cười à?”
“Có lẽ cô ta không phải đang kể chuyện cười mà cố ý chọc cho chúng ta cười đấy. Nhà họ Cao là tồn tại thế nào, có kết thúc hay không lại do cô ta quyết định được sao?” Mạnh San nói với vẻ mặt xem thường.
Cố Tử Yên cũng nhìn Bạch Dương với vẻ rất không tán thành: “Cô Bạch, những lời như vậy không thể nói linh tinh được đâu.”
“Tôi lại không nghĩ cô ấy đang nói linh tinh.” Trình Minh Viễn đột nhiên nói và nhìn Bạch Dương với ánh mắt đầy ẩn ý.
Giọng điệu chắc chắn này của Bạch Dương làm anh ta ý thức được, sợ rằng cô không phải chỉ tùy tiện nói vậy.
Rất có thể nhà họ Cao sắp xảy ra chuyện, nhưng anh ta không biết cô nhận được tin tức từ đâu.
“Trình Minh Viễn, lẽ nào anh nghĩ lời cô ta nói là thật sao?” Cao Linh chỉ vào Bạch Dương, bất mãn nhìn Trình Minh Viễn.
Trình Minh Viễn vừa muốn nói, Bạch Dương đã cướp lời trước: “Có phải là thật hay không, các cô sẽ nhanh chóng biết thôi. Chẳng qua tôi hi vọng tới lúc đó, tình bạn của các cô còn có thể duy trì tiếp.”
Cô nói xong lại cười giễu cợt, sau đó ra hiệu cho Trình Minh Viễn đỡ cô rời đi.
Chân của cô đã đau đến mức sắp không còn cảm giác nữa.
Ba người Cố Tử Yên không ngăn cản bọn họ nữa.
Cao Linh cúi đầu, ngẫm nghĩ chuyện gì đó.
Mạnh San kéo cánh tay Cố Tử Yên, nhìn theo bóng lưng của hai người: “Xí, cô ta nói nghiêm túc như vậy, ai tin chứ?”
“Được rồi, cô đừng nói nữa. Có lẽ cô Bạch quá tức giận vì công ty xảy ra chuyện, cho nên…”
Cô ta còn chưa nói xong, đã bị ngắt lời bởi tiếng chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Cao Linh vừa nghe thấy điện thoại di động của mình đổ chuông, không hiểu sao lại lập tức có cảm giác bất an.
Cô ta lấy điện thoại ra, lúc nhìn thấy tên người gọi hiện trên màn hình điện thoại, trong lòng chợt căng thẳng.
“Mẹ, mẹ tìm con có chuyện gì vậy?”
“Linh, con đang ở đâu vậy? Con còn ở Hải Thành sao?” Trong điện thoại truyền đến giọng nói sốt ruột của người phụ nữ.
Trong lòng Cao Linh càng thấy bất an hơn: “Vâng, sao vậy mẹ?”
“Sao vậy à? Con còn hỏi sao vậy à?” Người phụ nữ lập tức khóc òa, trong tiếng khóc còn kèm theo sự trách móc, phẫn nộ: “Con gây ra họa lớn rồi. Nhà chúng ta bị tố cáo, nói có con cháu trong nhà can thiệp vào chuyện chính trị của thành phố khác, bây giờ ba con đã bị bên thanh tra kỷ luật dẫn đi, đám bác cả của con cũng bị tạm đình chỉ công tác để điều tra rồi.”
“Cái gì?” Mặt Cao Linh biến sắc, tay chân đều lạnh giá, trong đầu lập tức vang lên những lời Bạch Dương vừa nói, cơ thể run lẩy bẩy.
Không ngờ là thật!
Bình luận facebook