Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 168
CHƯƠNG 168
“Ừ.” Bạch Dương gật đầu.
Trình Minh Viễn đảo tròng mắt: “Cô hỏi anh ta làm gì?”
Bạch Dương rủ mí mắt xuống, che đi cảm xúc trong mắt, thản nhiên nói: “Không có gì, tôi tình cờ add nick của anh ta, anh ta cũng giúp tôi hai lần, cho nên tôi muốn biết tình hình của anh ta thôi. Anh ta nói anh ta là bạn anh, cho nên tôi mới hỏi anh.”
“Vậy à.” Trình Minh Viễn không dám nhìn cô, sợ cô nhìn ra sự chột dạ trong mắt mình: “Anh ta đúng là bạn tôi, nhưng tôi và anh ta cũng không thân lắm, thậm chí còn không biết tên anh ta, chỉ từng uống rượu với nhau vài lần thôi. Bây giờ anh ta ra nước ngoài rồi.”
“Vậy à.” Bạch Dương gật đầu.
Ra nước ngoài có nghĩa là mình không gặp được anh.
Bạch Dương nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra cô còn sợ ngày nào đó sẽ gặp phải anh, sau đó lại càng thêm lúng túng. Dù sao cô và Trình Minh Viễn vẫn qua lại rất gần.
Bây giờ người ta ở nước ngoài, vậy cô không cần phải lo lắng nữa.
Nhưng không biết sao, trong lòng cô tự nhiên lại có cảm giác mất mát.
Bạch Dương nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, không nói gì.
Trình Minh Viễn lén thở phào nhẹ nhõm, thầm nhắc mình lát nữa phải đi tìm Phó Kình Hiên, đòi chút lợi ích từ chỗ anh ta.
Dù sao anh ta đã tốn nhiều công sức mới đánh yểm trợ giúp Phó Kình Hiên được.
Nửa giờ sau, bọn họ đi tới Vịnh Tiên Thủy.
Bạch Dương xuống xe, chống hai cái nạng cà nhắc đi vào tòa nhà lớn.
Cô vừa ra khỏi thang máy, ánh mắt cậu thiếu niên ngồi xổm trước cửa căn hộ của cô lập tức sáng lên, vội vàng đứng lên: “Cuối cùng chị cũng về rồi, tôi đã chờ chị rất lâu… Chân chị làm sao vậy?”
Cậu thiếu niên kinh ngạc nhìn cái chân bó bột của cô và hai cái nạng dưới nách cô.
Bạch Dương không trả lời câu hỏi của Phó Kình Duy mà nhíu mày nhìn cậu ta: “Sao cậu tới đây?”
Phó Kình Duy cúi đầu, rầu rĩ trả lời: “Tôi và mẹ tôi lại cãi nhau, bà ấy bảo tôi rời khỏi đội bóng rổ, tôi không muốn nên chạy ra ngoài.”
Bạch Dương cười giễu cợt: “Cậu xem chỗ của tôi thành cái gì mà vừa trốn khỏi nhà lại chạy tới chỗ tôi hả?”
“Tôi không có chỗ nào để đi.” Phó Kình Duy nói với vẻ mất tự nhiên.
Thật ra bản thân cậu ta cũng không biết tại sao mình lại muốn tới chỗ của cô.
Cậu ta chỉ biết, sau khi tới đây, trong lòng cậu ta sẽ cảm thấy vô cùng bình tĩnh.
“Nhà họ Phó các cậu nhà lớn nghiệp lớn, đến đâu cũng có bất động sản, còn sợ không có chỗ nào để đi à?” Bạch Dương lấy chìa khóa ra: “Cậu tránh ra, tôi muốn mở cửa.”
Phó Kình Duy bước sang bên cạnh một bước, tránh chỗ cửa lớn.
Bạch Dương bước tới mở cửa, cậu ta lại đứng ở sau lưng cô với dáng vẻ sẽ sẵn sàng bước vào theo bất cứ lúc nào.
Bạch Dương dừng mở cửa, quay đầu nhìn cậu ta: “Cậu định vào trong với tôi thật à?”
“Tôi đã nói là tôi không có chỗ nào để đi, tối nay tôi sẽ ở lại chỗ của chị.” Phó Kình Duy cúi đầu nhìn cô với dáng vẻ có đánh chết cũng không đi.
“Ừ.” Bạch Dương gật đầu.
Trình Minh Viễn đảo tròng mắt: “Cô hỏi anh ta làm gì?”
Bạch Dương rủ mí mắt xuống, che đi cảm xúc trong mắt, thản nhiên nói: “Không có gì, tôi tình cờ add nick của anh ta, anh ta cũng giúp tôi hai lần, cho nên tôi muốn biết tình hình của anh ta thôi. Anh ta nói anh ta là bạn anh, cho nên tôi mới hỏi anh.”
“Vậy à.” Trình Minh Viễn không dám nhìn cô, sợ cô nhìn ra sự chột dạ trong mắt mình: “Anh ta đúng là bạn tôi, nhưng tôi và anh ta cũng không thân lắm, thậm chí còn không biết tên anh ta, chỉ từng uống rượu với nhau vài lần thôi. Bây giờ anh ta ra nước ngoài rồi.”
“Vậy à.” Bạch Dương gật đầu.
Ra nước ngoài có nghĩa là mình không gặp được anh.
Bạch Dương nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra cô còn sợ ngày nào đó sẽ gặp phải anh, sau đó lại càng thêm lúng túng. Dù sao cô và Trình Minh Viễn vẫn qua lại rất gần.
Bây giờ người ta ở nước ngoài, vậy cô không cần phải lo lắng nữa.
Nhưng không biết sao, trong lòng cô tự nhiên lại có cảm giác mất mát.
Bạch Dương nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, không nói gì.
Trình Minh Viễn lén thở phào nhẹ nhõm, thầm nhắc mình lát nữa phải đi tìm Phó Kình Hiên, đòi chút lợi ích từ chỗ anh ta.
Dù sao anh ta đã tốn nhiều công sức mới đánh yểm trợ giúp Phó Kình Hiên được.
Nửa giờ sau, bọn họ đi tới Vịnh Tiên Thủy.
Bạch Dương xuống xe, chống hai cái nạng cà nhắc đi vào tòa nhà lớn.
Cô vừa ra khỏi thang máy, ánh mắt cậu thiếu niên ngồi xổm trước cửa căn hộ của cô lập tức sáng lên, vội vàng đứng lên: “Cuối cùng chị cũng về rồi, tôi đã chờ chị rất lâu… Chân chị làm sao vậy?”
Cậu thiếu niên kinh ngạc nhìn cái chân bó bột của cô và hai cái nạng dưới nách cô.
Bạch Dương không trả lời câu hỏi của Phó Kình Duy mà nhíu mày nhìn cậu ta: “Sao cậu tới đây?”
Phó Kình Duy cúi đầu, rầu rĩ trả lời: “Tôi và mẹ tôi lại cãi nhau, bà ấy bảo tôi rời khỏi đội bóng rổ, tôi không muốn nên chạy ra ngoài.”
Bạch Dương cười giễu cợt: “Cậu xem chỗ của tôi thành cái gì mà vừa trốn khỏi nhà lại chạy tới chỗ tôi hả?”
“Tôi không có chỗ nào để đi.” Phó Kình Duy nói với vẻ mất tự nhiên.
Thật ra bản thân cậu ta cũng không biết tại sao mình lại muốn tới chỗ của cô.
Cậu ta chỉ biết, sau khi tới đây, trong lòng cậu ta sẽ cảm thấy vô cùng bình tĩnh.
“Nhà họ Phó các cậu nhà lớn nghiệp lớn, đến đâu cũng có bất động sản, còn sợ không có chỗ nào để đi à?” Bạch Dương lấy chìa khóa ra: “Cậu tránh ra, tôi muốn mở cửa.”
Phó Kình Duy bước sang bên cạnh một bước, tránh chỗ cửa lớn.
Bạch Dương bước tới mở cửa, cậu ta lại đứng ở sau lưng cô với dáng vẻ sẽ sẵn sàng bước vào theo bất cứ lúc nào.
Bạch Dương dừng mở cửa, quay đầu nhìn cậu ta: “Cậu định vào trong với tôi thật à?”
“Tôi đã nói là tôi không có chỗ nào để đi, tối nay tôi sẽ ở lại chỗ của chị.” Phó Kình Duy cúi đầu nhìn cô với dáng vẻ có đánh chết cũng không đi.
Bình luận facebook