Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 255
CHƯƠNG 255
“Tính cả việc anh chặn bóng rổ giúp tôi ở cung thể thao hôm trước, tổng cộng anh đã cứu tôi hai lần.” Bạch Dương giơ hai ngón tay với anh.
Phó Kình Hiên nhướng mày: “Rồi sao nữa?”
“Sau này tôi sẽ tha thứ việc anh lạnh lùng với tôi sáu năm, tôi cũng sẽ không coi anh như kẻ thù nữa, sau này chúng ta coi như là người quen đi.” Bạch Dương ngẩng đầu nhìn anh: “Anh thấy sao?”
Phó Kình Hiên híp mắt: “Người quen?”
“Phải, anh không hài lòng sao?” Bạch Dương nghiêng đều.
Phó Kình Hiên thấy hơi khó chịu.
Chỉ là người quen, còn tệ hơn cả bạn bè bình thường, anh không thích như thế.
Nhưng anh hiểu quan hệ như vậy mới là quan hệ thích hợp nhất với cô.
Nghĩ vậy, Phó Kình Hiên rũ mắt, khàn giọng trả lời: “Được.”
“Vậy Tổng Giám đốc Phó, tôi đi trước đến bệnh viện thăm bà nội đây.”
Bạch Dương cười khẽ, xoay người rời đi.
Không mất mát gì cả đã có thể trả ơn.
Cảm giác này rất tốt, rất nhẹ nhõm.
Nhìn bóng lưng vui vẻ của Bạch Dương, Phó Kình Hiên mím chặt đôi môi mỏng.
Cô vui vẻ vì là người quen với anh đến thế à?
“Tổng Giám đốc Phó.” Sự xuất hiện của trợ lý Trương phá vỡ khí áp nặng nề xung quanh Phó Kình Hiên.
Ánh mắt Phó Kình Hiên thoáng lóe sáng, giấu đi sự khó chịu trong lòng xoay người lại: “Có chuyện gì?”
“Tôi vừa nhận được điện thoại, công ty chi nhánh bên nước Mỹ Lệ xảy ra chút chuyện, cần anh trở về tập đoàn họp khẩn để xử lý.
Phó Kình Hiên cau mày: “Tôi biết rồi.”
Xem ra phải họp xong mới có thể đến bệnh viện thăm bà nội được.
…
Bạch Dương chạy xe đến bệnh viện, đi thẳng vào khu nằm viện cao cấp, chẳng mấy chốc đã đến ngoài cửa phòng bệnh của bà Lục.
Tay trái Bạch Dương ôm hoa, xách thuốc bồ, tay phải giơ lên gõ cửa.
Cửa mở ra, má Phùng vốn định hỏi ai thế, nhưng khi thấy người ở ngoài là Bạch Dương thì không hỏi nửa, sau đó vui vẻ nói: “Mợ chủ.”
“Má Phùng.” Bạch Dương cười chào hỏi mẹ Phùng, sau đó sửa lại: “Bây giờ cháu đã không còn là mợ chủ nữa rồi.”
“Ở trong lòng tôi, cô chính là mợ chủ.” Má Phùng nhìn cô bằng ánh mắt hiền từ.
Bạch Dương rất cảm động, chóp mũi hơi chua xót: “Cảm ơn sự thiên vị của má Phùng với cháu, nhưng cháu và Tổng Giám đốc Phó đã ly hôn, má gọi cháu như vậy là không tôn trọng cô Cố, vẫn nên gọi tên cháu thôi.
Má Phùng thở dài: “Được, vậy tôi gọi cô là Tiểu Dương nhé.”
“Vâng.” Bạch Dương gật đầu, sau đó đưa hoa tới: “Má Phùng, bà nội có đang thức không?”
“Đang thức.” Má Phùng nhận lấy hoa, sau lưng lập tức vang lên giọng nói của bà cụ: “Má Phùng, ai thế?”
“Là Tiểu Dương.” Má Phùng nghiêng đầu trả lời.
“Tính cả việc anh chặn bóng rổ giúp tôi ở cung thể thao hôm trước, tổng cộng anh đã cứu tôi hai lần.” Bạch Dương giơ hai ngón tay với anh.
Phó Kình Hiên nhướng mày: “Rồi sao nữa?”
“Sau này tôi sẽ tha thứ việc anh lạnh lùng với tôi sáu năm, tôi cũng sẽ không coi anh như kẻ thù nữa, sau này chúng ta coi như là người quen đi.” Bạch Dương ngẩng đầu nhìn anh: “Anh thấy sao?”
Phó Kình Hiên híp mắt: “Người quen?”
“Phải, anh không hài lòng sao?” Bạch Dương nghiêng đều.
Phó Kình Hiên thấy hơi khó chịu.
Chỉ là người quen, còn tệ hơn cả bạn bè bình thường, anh không thích như thế.
Nhưng anh hiểu quan hệ như vậy mới là quan hệ thích hợp nhất với cô.
Nghĩ vậy, Phó Kình Hiên rũ mắt, khàn giọng trả lời: “Được.”
“Vậy Tổng Giám đốc Phó, tôi đi trước đến bệnh viện thăm bà nội đây.”
Bạch Dương cười khẽ, xoay người rời đi.
Không mất mát gì cả đã có thể trả ơn.
Cảm giác này rất tốt, rất nhẹ nhõm.
Nhìn bóng lưng vui vẻ của Bạch Dương, Phó Kình Hiên mím chặt đôi môi mỏng.
Cô vui vẻ vì là người quen với anh đến thế à?
“Tổng Giám đốc Phó.” Sự xuất hiện của trợ lý Trương phá vỡ khí áp nặng nề xung quanh Phó Kình Hiên.
Ánh mắt Phó Kình Hiên thoáng lóe sáng, giấu đi sự khó chịu trong lòng xoay người lại: “Có chuyện gì?”
“Tôi vừa nhận được điện thoại, công ty chi nhánh bên nước Mỹ Lệ xảy ra chút chuyện, cần anh trở về tập đoàn họp khẩn để xử lý.
Phó Kình Hiên cau mày: “Tôi biết rồi.”
Xem ra phải họp xong mới có thể đến bệnh viện thăm bà nội được.
…
Bạch Dương chạy xe đến bệnh viện, đi thẳng vào khu nằm viện cao cấp, chẳng mấy chốc đã đến ngoài cửa phòng bệnh của bà Lục.
Tay trái Bạch Dương ôm hoa, xách thuốc bồ, tay phải giơ lên gõ cửa.
Cửa mở ra, má Phùng vốn định hỏi ai thế, nhưng khi thấy người ở ngoài là Bạch Dương thì không hỏi nửa, sau đó vui vẻ nói: “Mợ chủ.”
“Má Phùng.” Bạch Dương cười chào hỏi mẹ Phùng, sau đó sửa lại: “Bây giờ cháu đã không còn là mợ chủ nữa rồi.”
“Ở trong lòng tôi, cô chính là mợ chủ.” Má Phùng nhìn cô bằng ánh mắt hiền từ.
Bạch Dương rất cảm động, chóp mũi hơi chua xót: “Cảm ơn sự thiên vị của má Phùng với cháu, nhưng cháu và Tổng Giám đốc Phó đã ly hôn, má gọi cháu như vậy là không tôn trọng cô Cố, vẫn nên gọi tên cháu thôi.
Má Phùng thở dài: “Được, vậy tôi gọi cô là Tiểu Dương nhé.”
“Vâng.” Bạch Dương gật đầu, sau đó đưa hoa tới: “Má Phùng, bà nội có đang thức không?”
“Đang thức.” Má Phùng nhận lấy hoa, sau lưng lập tức vang lên giọng nói của bà cụ: “Má Phùng, ai thế?”
“Là Tiểu Dương.” Má Phùng nghiêng đầu trả lời.
Bình luận facebook