Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51 0
CHƯƠNG 510
Là Tổng giám đốc và Chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Phó thị, biết bao người nhắm đến tài nguyên trong tay anh.
Mà những người ấy hoặc là lấy lòng anh để có được tài nguyên, hoặc là giết hại anh đẻ cướp lấy tài nguyên.
Vì vậy rất khó đảm bảo những tai nạn mà anh gặp phải chỉ là tai nạn ngoài ý muốn.
Trợ lý Trương nghe Phó Kình Hiên nói vậy thì nghiêm túc gật đầu: “Tôi hiểu rồi, nhưng tôi đi điều tra thì anh…”
“Có tôi ở đây rồi, trợ lý Trương đi đi.”
Bạch Dương cười với anh ta.
Dù thế nào thì Phó Kình Hiên cũng đã cứu cô, cô không thể bỏ mặc anh.
Phó Kình Hiên không ngờ Bạch Dương lại chủ động lên tiếng muốn chăm sóc mình, trong lòng anh cảm thấy rất vui.
Nhưng thấy trợ lý Trương vẫn còn do dự, sắc mặt anh trở nên khó coi, anh nhíu mày bảo: “Còn không đi?”
Trợ lý Trương thấy ánh mắt lạnh băng của Phó Kình Hiên thì thoáng rùng mình, hiểu ra điều gì đó bèn ho nhẹ hai tiếng: “Tôi đi ngay, đi ngay đây.”
Nói xong anh ta chạy ra sân sau của nhà hàng điều tra chuyện tấm gỗ.
Lúc này giám đốc đã dẫn bác sĩ tới.
Bạch Dương nhanh chóng bước sang một bên: “Bác sĩ mau xem cho anh ấy đi, chân anh ấy sưng to lắm, có phải ảnh hưởng đến xương rồi không?”
Thấy Bạch Dương lo lắng cho mình như thế, trên mặt Phó Kình Hiên lộ ra vẻ dịu dàng mà thậm chí chính anh cũng không biết.
“Cô đừng lo, tôi sẽ khám cho anh ấy ngay.” Bác sĩ mỉm cười với Bạch Dương sau đó ngồi xổm xuống, kiểm tra chân cho Phó Kình Hiên.
Bạch Dương đứng quan sát ở bên cạnh.
Thấy Phó Kình Hiên đau đớn cau mày, cô không kìm được đưa tay tới trước mặt anh.
Anh ngạc nhiên hỏi: “Sao thế?”
Bạch Dương ngượng ngùng đáp: “Nếu anh thấy đau quá không chịu được thì có thể nắm lấy tay tôi.”
Phó Kình Hiên cười nhẹ: “Không cần, tôi không yếu ớt đến vậy.”
Anh không phải phụ nữ, cần gì phải nắm tay cô.
Thấy Phó Kình Hiên từ chối, Bạch Dương cũng không nói gì chỉ thu tay về.
Thấy vậy, Phó Kình Hiên mới hối hận vì những lời mình vừa nói.
Nhưng hối hận cũng vô ích, cô đã rút †ay về.
Anh cũng không thể yêu cầu cô đưa tay ra lần nữa.
“Thím ơi.” Đậu Đậu đột nhiên kéo tay áo ra lần nữa.
“Thím ơi.” Đậu Đậu đột nhiên kéo tay áo Bạch Dương.
Bạch Dương cúi đầu nhìn cậu nhóc: “Sao thế Đậu Đậu?”
“Chú Phó sẽ không sao đâu, đúng không ạ?” Đậu Đậu nhìn chân Phó Kình Hiên, nhỏ giọng hỏi.
Là Tổng giám đốc và Chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Phó thị, biết bao người nhắm đến tài nguyên trong tay anh.
Mà những người ấy hoặc là lấy lòng anh để có được tài nguyên, hoặc là giết hại anh đẻ cướp lấy tài nguyên.
Vì vậy rất khó đảm bảo những tai nạn mà anh gặp phải chỉ là tai nạn ngoài ý muốn.
Trợ lý Trương nghe Phó Kình Hiên nói vậy thì nghiêm túc gật đầu: “Tôi hiểu rồi, nhưng tôi đi điều tra thì anh…”
“Có tôi ở đây rồi, trợ lý Trương đi đi.”
Bạch Dương cười với anh ta.
Dù thế nào thì Phó Kình Hiên cũng đã cứu cô, cô không thể bỏ mặc anh.
Phó Kình Hiên không ngờ Bạch Dương lại chủ động lên tiếng muốn chăm sóc mình, trong lòng anh cảm thấy rất vui.
Nhưng thấy trợ lý Trương vẫn còn do dự, sắc mặt anh trở nên khó coi, anh nhíu mày bảo: “Còn không đi?”
Trợ lý Trương thấy ánh mắt lạnh băng của Phó Kình Hiên thì thoáng rùng mình, hiểu ra điều gì đó bèn ho nhẹ hai tiếng: “Tôi đi ngay, đi ngay đây.”
Nói xong anh ta chạy ra sân sau của nhà hàng điều tra chuyện tấm gỗ.
Lúc này giám đốc đã dẫn bác sĩ tới.
Bạch Dương nhanh chóng bước sang một bên: “Bác sĩ mau xem cho anh ấy đi, chân anh ấy sưng to lắm, có phải ảnh hưởng đến xương rồi không?”
Thấy Bạch Dương lo lắng cho mình như thế, trên mặt Phó Kình Hiên lộ ra vẻ dịu dàng mà thậm chí chính anh cũng không biết.
“Cô đừng lo, tôi sẽ khám cho anh ấy ngay.” Bác sĩ mỉm cười với Bạch Dương sau đó ngồi xổm xuống, kiểm tra chân cho Phó Kình Hiên.
Bạch Dương đứng quan sát ở bên cạnh.
Thấy Phó Kình Hiên đau đớn cau mày, cô không kìm được đưa tay tới trước mặt anh.
Anh ngạc nhiên hỏi: “Sao thế?”
Bạch Dương ngượng ngùng đáp: “Nếu anh thấy đau quá không chịu được thì có thể nắm lấy tay tôi.”
Phó Kình Hiên cười nhẹ: “Không cần, tôi không yếu ớt đến vậy.”
Anh không phải phụ nữ, cần gì phải nắm tay cô.
Thấy Phó Kình Hiên từ chối, Bạch Dương cũng không nói gì chỉ thu tay về.
Thấy vậy, Phó Kình Hiên mới hối hận vì những lời mình vừa nói.
Nhưng hối hận cũng vô ích, cô đã rút †ay về.
Anh cũng không thể yêu cầu cô đưa tay ra lần nữa.
“Thím ơi.” Đậu Đậu đột nhiên kéo tay áo ra lần nữa.
“Thím ơi.” Đậu Đậu đột nhiên kéo tay áo Bạch Dương.
Bạch Dương cúi đầu nhìn cậu nhóc: “Sao thế Đậu Đậu?”
“Chú Phó sẽ không sao đâu, đúng không ạ?” Đậu Đậu nhìn chân Phó Kình Hiên, nhỏ giọng hỏi.
Bình luận facebook