• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full THỪA QUÂN NHẤT NẶC (Thề hẹn với quân) (4 Viewers)

  • Chương 13

Cụm từ “Công tử văn nhã” này, Khúc Kiều đọc được ở trong sách. Nàng không thể đi xa cho nên trong một thời gian rất dài nàng học được chữ viết. Thỉnh thoảng có được một quyển sách là lại đọc xem. Trong đó có cả những cuốn truyện nói về tài tử giai nhân, phong hoa tuyết nguyệt. Ở đó, đối với đàn ông, đều có chung một mô tả – công tử văn nhã.

Khúc Kiều lại liếc liếc về phía Mạnh Giác, nét vui vẻ càng thêm nở rộ.

Thì ra trên cõi đời này thật sự có người như vậy à …

Mạnh Giác thấy nàng nhìn mình, cười hỏi: “Thật trùng hợp, ta đang có việc muốn tìm Khúc cô nương.”

Khúc Kiều nghe xong liền bước lên trước, cười hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Mạnh Giác vái chào thật sâu, nói: “Việc thiện cô nương làm lại bị đồng môn của ta hiểu lầm, ta ở đây xin tạ lỗi với cô nương. Nói ra thật xấu hổ, hôm nay vẫn có việc phiền hà tới cô nương. Mặc dù ta có biết một chút y lý nhưng dù sao cũng chỉ là kẻ kiến thức nông cạn, vẫn không thể hiểu được đặc tính và cách dùng của “Vân Chi Cam Lộ”, kính xin cô nương chỉ giáo.”

Khúc Kiều ngẫm nghĩ một chút, gật đầu đáp: “Được.”

Mạnh Giác cười một tiếng, nói lời cám ơn: “Đa tạ cô nương. Bên ngoài rét lạnh, mong có thể theo ta vào trướng nói chuyện.” Dứt lời, anh ta nghiêng người giơ tay, nói “Mời”.

Khúc Kiều cũng cười, nhẹ nhàng bước tới. Thấy Mục Vũ cũng đi theo sau, Mạnh Giác giơ tay cản lại, điềm đạm cất lời: “A Vũ, Toàn Cung sư tỷ dặn huynh bảo đệ tới gặp tỷ ấy.”

“…” Mục Vũ nghe vậy, liếc nhìn Khúc Kiều rồi lại nhìn Mạnh Giác, mày hơi chau.

Mạnh Giác làm như không thấy, dẫn Khúc Kiều đi về hướng khác.

Khúc Kiều theo sau Mạnh Giác, nhìn theo vạt áo của anh ta, theo bước chân thong dong, trong lúc bất giác đã tới trước trướng. Mạnh Giác nghiêng người, vén rèm trướng lên, mời nàng bước vào trong. Khúc Kiều bước vào thì thấy trong trướng còn có một người nữa. Đó là một người thanh niên trẻ tuổi, trông dáng vẻ xem chừng cũng chỉ vừa đôi mươi, đang cúi đầu tán thuốc. Nghe có tiếng người bước vào, cậu ta hơi ngẩng đầu lên. Khúc Kiều thấy vẻ mặt cậu ta lạnh nhạt, trong mắt ẩn chứa vẻ âm trầm, trông có vẻ rất nghiêm túc.

“Đây là sư đệ của ta, Lưu Chủy.” Mạnh Giác theo vào, mỉm cười giới thiệu, “Lưu Chủy, vị này chính là Khúc Kiều cô nương.”

Lưu Chủy gật đầu một cái, vẫn không nói gì, tiếp tục động tác trên tay. Mạnh Giác cũng không nói gì thêm, dẫn Khúc Kiều ngồi xuống bên cạnh. Nhấc ấm nước nóng trên lò ra, pha một bình trà, rót cho Khúc Kiều một chén. Khúc Kiều nhìn chén nước, lòng cứ chộn rộn, do dự không biết có nên uống hay không.

Mạnh Giác nhìn nàng, từ tốn mở miệng nói: “Khúc cô nương, chuyện dược lý cũng không vội. Ta có một chuyện muốn hỏi cô nương, cô nương sẽ không bận tâm chứ?”

Khúc Kiều lắc đầu, đáp: “Huynh cứ nói.”

Mạnh Giác mỉm cười dịu dàng, ấm áp như gió xuân hỏi: “Cô nương có hài lòng về sư đệ Mục Vũ của ta không?”

“Sao cơ?” Khúc Kiều thế nào cũng không ngờ tới sẽ là vấn đề này, nhất thời cả người ngơ ngác.

Mạnh Giác thấy thế, bảo: “Chuyện về cô nương, ta đã nghe nói. Ân tình của cô nương, bỉ phái vô cùng cảm kích. Chỉ là cô nương đạo hạnh tinh thâm, muốn quãng đời còn lại của sư đệ ta thì có ích lợi gì? Phải chăng đây là tình nhi nữ?”

Khúc Kiều vội vã khoát tay, lập tức giải thích: “Không có! Không phải đâu!”

Mạnh Giác nghe vậy, híp mắt cười nói: “Thật vậy sao. Ta cũng đoán vậy. Còn cho là cô nương đùa sư đệ ta thôi. Tội cho sư đệ ta tâm tính ngay thẳng, chỉ sợ đã coi là thật. Từ nhỏ nó đã không biết uyển chuyển, cứ lỗ lỗ mãng mãng nhất quyết tới tìm cô nương báo ân, hẳn đã đem lại không ít phiền toái cho cô nương rồi.”

Khúc Kiều nghe lời này của anh ta, dường như cảm thấy có chỗ nào không đúng nhưng lại không nói được là không đúng chỗ nào. Nàng nghiêm túc gật đầu, đáp một tiếng: “Ừ.”

Mạnh Giác lại nói tiếp: “Không dám dối gạt cô nương, đệ tử Hỏa Thần giáo ta tuy đông nhưng tư chất xuất chúng có thể tiếp thụ chân truyền của sư môn thì cũng chỉ có vài người. “Ngũ âm” chúng ta may mắn được giáo chủ chân truyền, ký thác rất nhiều kỳ vọng. Mà trong đó, sư đệ Mục Vũ là có thiên phú nhất cũng được giáo chủ yêu quý nhất. Ta vốn nghĩ, nếu như cô nương yêu mến nó, muốn nó bầu bạn cả đời, vậy cũng không tiện nói gì. Nhưng nay đã không phải, vậy kính xin cô nương bằng lòng cho sư đệ ta tự do.”

Khúc Kiều nhìn anh ta, trong lòng chợt trào dâng cảm giác trống rỗng, kinh ngạc không nói nên lời.

Đúng lúc này, tiếng tán thuốc chợt dừng lại. Lưu Chủy không nói lời nào, cất bước ra khỏi trướng, vén rèm trướng lên lưu lại tiếng gió thổi qua.

Khúc Kiều men theo tiếng gió kia nhìn về phía đó, một lúc lâu sau cũng không quay đầu lại.

Mạnh Giác thấy Khúc Kiều như vậy, cười một tiếng, gọi nàng: “Khúc cô nương.”

Khúc Kiều sực tỉnh lại, quay đầu nhìn anh ta.

Mạnh Giác cười bảo: “Ta biết lời ta nói là vô lễ. Ơn của cô nương, tất phải báo đáp. Ngoại trừ sư đệ ta, bất kỳ yêu cầu nào của cô ương, chỉ cần không trái với công lý chính nghĩa, trên dưới Hỏa Thần ta nguyện dốc toàn lực vì cô nương.” Anh ta vừa nói vừa lấy từ trong lòng ra một chiếc lọ nhỏ đưa cho Khúc Kiều, lên tiếng: “Đây là nước suối tiên, có tác dụng giúp cỏ cây sinh trưởng, vượt qua giới hạn bốn mùa. Hẳn sẽ có ích với cô nương. Mong cô nương nhận lấy, cân nhắc thành ý của ta.”

Khúc Kiều nhìn chiếc lọ, chần chừ không nhận.

Mạnh Giác thấy vậy, nở nụ cười tươi, nói: “Cô nương trọng nghĩa trong sáng, bọn ta vô cùng cảm kích. Còn có một chuyện, kính xin cô nương lưu tâm. Sư đệ ta nhìn thì hiền hòa, thực ra rất bướng bỉnh cố chấp. Giờ đã chấp thuận báo đáp bằng cả cuộc đời, cho dù bọn ta có khuyên cũng không được. Kinh xin cô nương nói rõ thiệt hơn, thẳng thắn nói lời cự tuyệt, khiến cho nó bỏ đi ý niệm hoang đường.”

Khúc Kiều cũng không biết nên trả lời như thế nào, cứ thế im lặng nhìn anh ta.

Mạnh Giác vẫn mang nụ cười, cúi đầu hơi thấp, tránh né ánh mắt nàng, nói tiếp: “Chuyện này cũng không vội, cô nương cứ để ở trong lòng là được.”

Khúc Kiều suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Vậy đặc tính của Vân Chi Cam Lộ kia, huynh còn muốn hỏi không?”

Mạnh Giác không ngờ nàng lại hỏi câu này, anh ta nghĩ ngợi một lát rồi đáp: “Chuyện sư đệ của ta hẳn đã làm khó cho cô nương rồi, rốt cuộc vẫn phải ở lại đây chậm trễ mấy ngày lần sau hỏi lại có lẽ cũng không sao.”

Lời của anh ta cong cong lượn lượn vòng vèo khiến cho Khúc Kiều không hiểu rõ lắm. Nhưng ý tứ từ chối, gạt bỏ ở trong mấy lời nói vòng vèo này lại rất rõ ràng. Khúc Kiều nhớ lại những lời Mục Vũ từng nói, lòng đương sầu muộn man mác chỉ trong chốc lát đã thấy thoải mái.

“Dù sao cũng là chuyện ủy thân nơi người, đều là đồng môn, thân như tay chân, chỉ sợ bọn họ biết, sẽ lại lấn cấn.”

Bọn họ không có ác ý, chỉ là bảo vệ đồng môn mà thôi. Nếu một ngày nàng có thể biến thành người thật, có anh em, cũng sẽ như thế thôi.

Khúc Kiều nghĩ tới đây, khẽ mỉm cười, nói: “Nếu như không có chuyện gì khác muốn hỏi, vậy ta đi trước.”

Mạnh Giác đương nhiên không hề ngăn trở, đứng dậy tiễn nàng ra khỏi trướng.

Lúc Khúc Kiều bước ra ngoài, cũng đúng lúc Mục Vũ bước ra khỏi trướng Toàn Cung. Vừa nhìn thấy nàng, hắn đã rảo bước tới, hỏi: “Mạnh Giác sư huynh nói gì với cô vậy?”

Khúc Kiều nhìn hắn, thấy chân mày hắn nhíu lại, vẻ mặt không vui còn vương chút lo âu, cũng láng máng đoán được chỗ Toàn Cung xảy ra chuyện gì. Nàng mỉm cười, nói với hắn: “Không có gì đâu, anh ta đưa cho ta một lọ nước suối tiên, thật là tốt.”

Mục Vũ nghe thấy thế, nhìn lọ sứ trong tay nàng, hoài nghi hỏi lại: “Chỉ có vậy thôi?”

“Đúng vậy. Nếu không thì sao?” Khúc Kiều cười hỏi, “Quên chưa nói, dáng dấp Mạnh Giác sư huynh của cậu thật là đẹp mắt mà.”

“Sao?” Mục Vũ lại nhíu mày, trong mắt lập tức dâng lên vẻ sầu lo.

Lúc này, một cơn gió lạnh thổi qua, đưa tới cảm giác lạnh lẽo thấu xương. Khúc Kiều ôm cánh tay, khẽ hít một hơi, cất lời: “Nơi này lạnh quá, ta phải quay về núi thôi.”

Mục Vũ nghe vậy, lộ vẻ lúng túng. Hắn cũng tỏ ý chấp thuận, nói: “Cô đợi ta thêm một chút được không, ta còn có một số việc chưa xử lý xong …”

“Cậu không cần trở về núi với ta, ở lại đi.” Khúc Kiều nói.

Mục Vũ vừa nghe xong, cười đáp rằng: “Tại sao lại nói cái này. Chậm trễ đã lâu là ta không tốt, ta sẽ mau mau quay lại.”

“Không liên quan tới việc chậm trễ gì cả …” Khúc Kiều cười một tiếng, nói tiếp “Cậu xem. Mặc dù cậu nói là tới báo ân nhưng trên thực tế ta lại chẳng có được ích lợi nào, trái lại còn vướng phải một đống phiền phức. Như lúc trước ấy, suýt chút nữa ta đã chết trong tay Toàn Cung sư tỷ của cậu rồi …”

“Chuyện lúc trước chỉ là hiểu lầm …” Mục Vũ cuống quýt giải thích.

“Chỉ là hiểu lầm đã suýt chết rồi.” Khúc Kiều lại than thở, “Giờ bọn họ đã biết thân phận của ta, còn biết cả chỗ ở của bản thể ta, nếu để cậu lại, sau này nhất định còn phiền phức hơn.”

Mục Vũ nhất thời không trả lời được, ngơ ngác nhìn nàng, im lặng.

“Phải không?” Khúc Kiều nói, “Cho nên, cậu vẫn đừng nên trở về núi với ta.”

“Cô …” Giọng Mục Vũ nhỏ lại, “Không phải cô nói, nhận lấy quãng đời còn lại của ta sao?”

Khúc Kiều gật đầu một cái, “Đã nhận rồi. Nhưng không nhất thiết cậu phải ở bên cạnh ta …” Nàng nhìn lọ sứ trong tay, nói, “Ta nghĩ rồi, hay là thế này, chúng ta đổi phương thức báo ân đi.”

Mục Vũ không hiểu, chờ nàng nói tiếp.

Khúc Kiều nghiêng đầu, vui vẻ nói: “Cậu xem, ta chỉ là một cái cây thân gắn nơi bùn đất cho nên không thể đi tới khắp nơi. Không bằng cậu thay ta đi khắp ngũ hồ tứ hải, núi cao sông rộng, sau đó vẽ thành bản đồ đưa tới cho ta, có được không?”

Mục Vũ không trả lời, chỉ chăm chú nhìn nàng.

Khúc Kiều đang đắc ý với ý định của mình, không bận lòng quan sát sắc mặt hắn, mỉm cười nói: “Đúng rồi đúng rồi, nếu có kiến thức, sự kiện nào mới lạ gặp được trên đường, nhớ viết lại cho ta nhé. Nếu có thể hãy mang cho ta một vài cuốn truyện tới thì càng tốt.” Khúc Kiều dứt lời, liếc nhìn Mục Vũ, thấy hắn vẫn không có phản ứng, liền nói tiếp, “Cứ nửa năm cậu mới tới một lần cũng được, mười năm tới một lần cũng không sao, dù sao thì ta sẽ ở nơi này, bao lâu ta cũng chờ được.”

Mục Vũ lẳng lặng nghe xong, im lặng một lúc lâu mới mở miệng hỏi: “Chỉ có vậy?”

“Ừ!” Khúc Kiều đáp, “Đây chẳng phải so với việc cậu ở bên cạnh ta, buồn chán bên ta cả đời thì còn tốt hơn nhiều sao?”

Mục Vũ mở to mắt, khẽ bật cười, đáp lại nàng: “Đúng vậy rồi …”

“Đúng mà nhỉ.” Khúc Kiều vỗ tay, dường như lại nghĩ ra điều gì, “A, còn nữa! Nước suối tiên này cậu cũng mang tới cho ta nhé, rất là có ích với ta.”

Mục Vũ gật đầu một cái, cất lời: “Được.”

“Cứ quyết định như vậy đi.” Khúc Kiều vui vẻ nói, “Ta cứ trở về trên núi trước. Cậu nhớ phải điều tức theo tâm pháp ta dạy hàng ngày, phơi nắng nhiều, uống nhiều nước, dù sao chỉ có khi cơ thể khỏe mạnh, cậu mới có thể thay ta đi xa được.”

Mục Vũ cười yếu ớt, vẫn chấp thuận theo nàng: “Được.”

“Ừ.” Khúc Kiều dứt lời, xoay người định đi, lúc chuẩn bị bay lên, nàng chợt xoay người lại, nói: “Quên chưa nói. Lúc cậu với đồng môn rời đi cũng không cần báo với ta đâu, đi hay tới, ta sẽ tự biết.”

Mục Vũ gật đầu, cười đáp: “Được. Cô mau trở lại núi đi kẻo lạnh.”

Khúc Kiều cũng cười, nói tạm biệt, phi thân rời đi.

Nụ cười trên mặt Mục Vũ cũng tắt lịm đi, nhìn theo hướng nàng rời đi, cứ đứng nghiêm như thế thật lâu …

Khúc Kiều trở lại trong núi, lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm. Trong núi ấm áp, vĩnh viễn thoải mái bình yên. Nàng bước vài bước về phía trước, liền nghe thấy tiếng lá rụng vang lên xào xạc dưới chân, trong không gian tĩnh lặng, nghe cực kỳ rõ ràng. Nàng dừng bước chân, ngẩng đầu nhìn lên, nhìn lên cây dâu cổ thụ to lớn kia, lừng lững che khuất mặt trời.

Căn nhà dưới tàng cây, có nên hủy đi hay không đây?

Nàng lẳng lặng suy nghĩ, lần lữa không cất bước …

~

Tác giả: Đọc xong chương này, có lẽ cả nhà đã hiểu một chuyện:

Tính dịu dàng thành thật của nam chính, là học từ Thanh Thương.

Tính chính nghĩa quả cảm của nam chính, là học từ Toàn Cung.

Mà sự xấu tính của nam chính … không cần nghi ngờ gì … chắc chắn là học từ Mạnh Giác.

[Mạnh Giác: luôn phải có người hát mặt đen không phải sao …]

[Mục Vũ: …]

[Khúc Kiều: …]

Khụ, vì vậy, mình tiết lộ chút cho mọi người!

Tính cố chấp một lòng của nam chính, là học từ Lưu Chủy!

Lưu Chủy sư huynh thật đáng khen ngợi!

[thật ra thì bởi vì cả nhà đều bày tỏ sự hảo cảm với cái tên này khiến cho mình không dám bôi đen Lưu Chủy sư huynh, chuyện này mình sẽ nói sau!]

[Lưu Chủy: …]

Cuối cùng, xì poi chương sau:

Khi nam nữ nhân vật chính bởi vì các loại ngăn trở mà sắp phải quên đi nhau!

Khi nam nữ nhân vật chính bởi vì các loại hiểu lầm mà sắp phải cắt đứt duyên tình!

Khi nam nữ nhân vật chính bởi vì mâu thuẫn lập trường mà sắp phải trời nam đất bắc!

Đây!

Chính là!

Lúc nhân vật phản diện lên sàn!!!

Càng chăm chỉ cần cù lớn lên sẽ càng giỏi, cứu giúp nhân duyên cải tử hồi sinh!

Nào, chúng ta cũng vỗ tay hoan nghênh nhân vật phản diện tới!

[Na Chích: ngươi đủ rồi …]

Vậy nhé, tạm biệt cả nhà!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom