• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê (3 Viewers)

  • Chương 198

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Thanh Linh biết Hách Liên Dực vẫn gắt gao đuổi theo phía sau nhưng nàng lẩn vào khu phố náo nhiệt nhất Hạ thành, khắp nơi đều là người đến người đi, nàng rất nhanh đã kéo dãn khoảng cách với Hách Liên Dực.
Đột nhiên không thấy Thanh Linh, Hách Liên Dực cảm thấy rất căm tức: “Chết tiệt! Đuổi theo lâu như vậy vẫn để nữ nhân này trốn thoát.”
Hắn vẫn ôm tâm lý may mắn tìm kiếm quanh phụ cận, đúng lúc này lại có đồ vật gì đó đang phi thẳng về mặt hắn. Hắn phản ứng nhanh chóng đưa tay ra bắt liền nghe thấy tiếng gì đó vỡ vụn, lập tức mùi thối xông thẳng vào trong mũi, thỗi đến mức buồn nôn.
“Vô liêm sỉ! Ai dám ném trứng thối về phía bản vương?” Trên mặt cùng ống tay áo đều dính hỗn hợp trừng thối, mùi hôi thối khiến hắn cảm thấy choáng váng.
“Vương gia đang tìm ai vậy?” Thanh âm xen lẫn tiếng cười truyền đến.
Hai mắt Hách Liên Dực như muốn bốc hỏa, xoay đầu nhìn hướng phát ra thanh âm. Liền nhìn thấy Thanh Linh đang lười nhác ngồi trên lan can Mãn Hương lâu, hai chân đong đưa, trong tay còn đang mân mê một quả trứng gà.
Sau lưng nàng có hai nữ tử tục tằng đứng, một nữ tử lại đứng bên cạnh nàng.
Nữ tử đứng bên cạnh Thanh Linh tên là Hoa Lê, lớn lên xấu vô cùng. Khuôn mặt của nàng tựa như bát quái đồ, một bên mặt vừa rỗ vừa mụn, đầu mụn còn căng phồng sáng bóng, nửa bên mặt còn lại có một cái bớt màu đen to như bàn tay.
Nàng còn cầm ống tay áo che kín nửa khuôn mặt, nhìn Hách Liên Dực đá lông nheo.
Tiếc là Hách Liên Dực đang bị lửa giận vọt lên tận đầu không thể thấy được.
Mãn hương lâu là chốn phong hoa tuyết nguyệt nổi danh trong Kinh thành.
“Diệp Thanh Linh!” Hách Liên Dực mũi chân điểm một cái, thân hình nhoáng cái như chim yến đang bay.
Thanh Linh nhanh hơn hắn một bước chân, cả người vọt vào căn phòng ngay cạnh đó.
Hách Liên Dực vừa lên đến lầu hai, Hoa Lê cô nương với khuôn mặt đắp một tầng phấn dầy cộp lắc lắc thân hình không mấy đẹp đẽ của bản thân nhào vào lòng hắn.
Tay áo rộng thùng thình của Hoa Lê vung vẩy qua lại trước mặt Hách Liên Dực, một thứ mùi thơm không ra thơm, thối không ra thối, quái dị tới cực điểm xộc thẳng vào mũi hắn.
“Vị công tử này, chàng thật anh tuấn….” Hoa Lê ngửi thấy mùi trứng thối trên người Hách Liên Dực, khuôn mặt lập tức cứng đờ nhưng thanh âm vẫn cứ ngọt ngấy như thường.
“Cút!” Hách Liên Dực đẩy Hoa Lê sang một bên, vội vã đi vào phòng tìm Thanh Linh, chỉ là hắn vừa thoát khỏi ma trảo của Hoa Lê cô nương, lại thêm một nữ tử khác quấn chết lấy hắn.
“Cút hết đi!” Hách Liên Dực cả giận nói, nghĩ muốn nâng chưởng đánh bay mấy nữ tử quái gở này. Đột nhiên, hắn cảm thấy thân thể không có một chút khí lực nào, cả người yêu đuối mềm nhũn ngả vào ngực Hoa Lê cô nương. (MTLTH.dđlqđ)
“Công tử thật nóng tính, hù thiếp đến nỗi trái tim giờ vẫn còn thấy run rẩy.” Hoa Lê ôm cứng lấy hắn cười hì hì nói.
“Ngươi dám hạ độc bản vương?!” Hách Liên Dực nói, thân thể hắn một chút khí lực cũng không có, ẩn ẩn còn thấy nóng người. Nhất định trong lúc hắn vừa phi thân lên, có người âm thâm hạ độc hắn.
Thư Hách Liên Dực ngửi được chính Nhuyễn cốt tán dạng phấn, chốn phong hoa tuyết nguyệt ở Hạ thành nơi nào cũng có, chủ yếu dùng để dạy dỗ nhưng cô nương mới bị bán vào mà không nghe lời.
“Chụt!” một tiếng, Hoa Lê hôn mặt Hách Liên Dực một cái rất kêu, trên mặt hắn rất nhanh hiện lên dấu son môi đỏ tươi.
Hoa Lê trang điểm rất đậm, nàng vừa ngẩng đầu, phấn trắng rớt lả tả lên người Hách Liên Dực.
Hách Liên Dực chợt cảm thấy ngũ lôi oanh đỉnh*, ghê tởm đến nỗi suýt chút nữa đã nôn sạch bữa sáng. Hắn vừa tức và xấu hổ, giãy giụa muốn đứng lên nhưng lại không có sức.
*Ngũ lôi oanh đỉnh: Năm tia chớp cùng đánh vào đầu, ý muốn nói phải chịu sự đả kích rất lớn.
“Ngươi muốn làm gì bản vương?” Hách Liên Dực cả giận quát.
“Ta muốn hầu hạ công tử.” Hoa Lê thẹn thùng nói, Hách Liên Dực liền nôn mửa luôn tại chỗ.
“Diệp Thanh Linh, ngươi lăn ra đây cho bổn vương!” Bị xú nữ vừa đê tiện vừa ghê tởm này động thủ động cước. Hắn cảm thấy rất nhục nhã. Đây là sỉ nhục! Sỉ


chuong-134-3-khau-vi-vuong-gia-that-dac-biet-3-1546329883.5925.jpg

Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom