• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê (1 Viewer)

  • Chương 232

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Cần cổ nàng đang đón những cái hôn nóng bỏng từ hắn.
“Chàng đừng lộn xộn, thân thể chàng…” Lời tiếp theo của nàng vẫn còn nghẹn ở trong cổ, thân thể nàng liền bị hắn kéo mạnh xoay người làm nàng đối mặt với hắn. Đôi môi đang làm càn trên cổ nàng dần chuyển sang môi.
Răng môi quấn quít, hô hấp nóng hổi khiến nàng phân không rõ phương hướng hắn mới kết thúc nụ hôn nóng bỏng này.
Nàng dựa người vào lồng ngực, đôi mắt to sũng nước, cánh môi đỏ mọng kiều diễm như hoa sau cơn mưa.
Ngón tay cái của hắn dày vò môi nàng, ảo não bản thân có lẽ đã hơi thô lỗ. Không ngờ vào lúc này, nàng đột ngột cắn tay hắn, lực đạo còn không nhỏ.
Đợi nàng nhả ra, hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, tràn ngập trong đáy mắt là ôn nhu vô hạn: “Mẹ nó à, không được hung dữ như vậy, nàng hù dọa hài tử của chúng ta bây giờ.”
Thanh Linh nhịn không được trừng mắt nhìn hắn: “ Mẹ nó cái gì, hài tử đâu ra?”
“Nếu chưa có, phu thê chúng ta phải nỗ lực hết sức mới được.” Thanh âm trầm khàn, đôi bàn tay bắt đầu không an phận.
Bị hắn đụng vào chỗ mẫn cảm, nàng lập tức giật mình, đẩy hắn ra, xoay người đứng tránh sang một bên: “Chàng đàng hoàng cho thiếp!” Nàng đứng cách hắn một thước, cảnh giác nhìn hắn.
Hắn hơi có chút bất đắc dĩ cười cười: “Đến đây.”
“Không.” Nàng nhất quyết lắc đầu.
“Lại đây, với sức khỏe của vi phu hiện giờ, làm gì được nàng.”
Thanh Linh trừng mắt: “Chàng đừng có gạt ta, đêm động phòng hoa chúc, thân thể chàng bết bát như vậy vẫn còn nhất định phải khi dễ ta bằng được. Hiện tại chàng khỏe hơn lúc đó, chàng cam lòng thành thật sao?
Vì tốt cho chàng, thiếp quyết định phải tránh xa chàng.” Nàng nói dứt lời liền quay đầu đi thẳng.
Đêm động phòng hoa chúc hắn bất tỉnh, nha đầu chết tiệt, tự vạch áo cho người xem lưng! Sắc mặt Tần Liễm đã đen có thể nói tựa đáy nồi rồi, vết nhơ lịch sử cả đời hắn lúc đó, sớm muộn gì hắn cũng đòi lại đủ! (MTLTH.dđlqđ)
Kính Nam vương nhìn nữ tử đang cúi đầu trước mặt mình.
“Họa Chi, sao nàng có thể đoán được thân phận của ngươi?” Kính Nam vương nhàn nhạt nói, nữ tử này chính là người của hắn, nhiều năm trước đã được an bài bên cạnh Ninh Thục phi, bây giờ đã bị Ninh Thục phi vạch trần thân phận.
“Bẩm Vương gia, nô tỳ không biết.” Họa Chi nhỏ giọng nói: “Sau khi Ninh Thục phi cắt cổ tay tự sát, lúc cứu được nương nương, nương nương đã nói ra thân phận của nô tỳ.”
“Nàng tức giận sao?” Kính Nam vương đột nhiên dè dặt hỏi.
“Thục phi nương nương không tức giận. Nương nương nhờ nô tỳ chuyển lời cho Vương gia, nếu như lòng Vương gia còn nương nương, xin hãy mang nương nương đi theo.” Họa Chi nói.
Kính Nam vương khẽ giật mình, mang nàng rời đi, đây chính là nguyện vọng bao nhiêu năm của hắn. Giờ nàng muốn hắn mang nàng rời đi, tâm hắn ngoài mừng rỡ, còn cảm thấy có chút gì đó không đúng lắm, nhưng lại không biết không đúng ở đâu.
“Vương gia, thời gian này Thục phi nương nương sống cũng không tốt.” Hốc mắt Họa Chi hồng hồng: “Mấy lão ni cô ở Vạn Phúc am cực kỳ đáng giận. Mấy người đó đều biết nương nương bị Hoàng Thượng phạt đến Vạn Phúc am thanh tu, lại thấy lâu rồi không thấy Hoàng Thượng sai người đến hỏi thăm, mấy người đó đều cho rằng nương nương đã mất đi Thánh tâm, dần dần cũng sẽ bị Hoàng


chuong-142-2-thieu-1552272119.7964.jpg

Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom