• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê (5 Viewers)

  • Chương 235

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Nàng trừng mắt, sau đó dựa vào lòng hắn, hai gò má đỏ ửng, đôi môi đỏ mọng sưng đỏ diễm lệ, nàng tức giận đấm vào ngực hắn: “Thiếp không phải vịt quay, làm sao chàng dám cắn thiếp hả?”
Trong lòng hắn yên lặng phản bác: Nàng chính là vịt quay của ta, không cắn nàng thì cắn ai? Hăn đứng dậy, ôm lấy ‘vịt quay’ của bản thân, nhanh chân quay lại phỏng ngủ.
“Thân thể chàng vẫn chưa tốt hẳn, đừng có làm loạn.” Thân thể nàng vùi sâu vào đám chăn lông trắng, ánh mắt hoảng loạn.
Tay hắn chống hai bên thân thể nàng, ánh mắt tối tăm: “Vi phu đói.”
“Chàng đi ăn cơm đi.”
Tiếng cười trầm thấp dễ nghe vang lên bên tai: “Được, tuân mệnh, vi phu đói bụng, muốn ăn.”
Nhất định vừa rồi nàng bị hắn thôi miên mới nói theo hắn mà!
Âm vừa dứt, gương mặt yêu nghiệt cúi xuống càng thấp, nàng mở miệng định nói gì đó, thanh âm đều bị nụ hôn nóng bỏng cuốn đi.
Bức rèm che đi cảnh xuân, ánh nến ấm áp lay động, tiếng rên rỉ đè nén tràn khắp căn phòng.
Thanh âm nức nở nhỏ vụn quanh quẩn không dứt, cho đến khi gà gáy sáng, căn phòng mới hoàn toàn yên tĩnh lại.
Không biết bị người này giằng co bao nhiêu lần, cũng không biết bản thân ngất đi tỉnh lại bao nhiêu lần, khi hắn cuối cùng cũng chịu buông tha nàng, thời khắc mơ mơ màng màng sắp ngủ, nàng cảm giác có người đụng vào vết bẩm ở đầu gối nàng, cũng cảm giác có thứ gì đó được bôi lên.
Tần Liễm bôi thuốc vào vết thương cho nàng, sau đó nằm xuống bên cạnh nàng: “Nàng là của ta, không có sự cho phép của ta, nàng không được tùy ý làm thương thân thể mình.”
Không nghe thấy nàng đáp lại, hắn nhéo nhéo má nàng.
“Đau!” Nàng giận giữ mở mắt, hũng dữ trừng hắn, bất quá chỉ trong nháy mắt, mí mắt lại nhắm lại.
Nhìn nữ tử mệ mỏi trầm ngủ bên cạnh, hắn lẩm bẩm: “Lời vi phu nàng đều nghe tai này ra tai kia, không đau sao chịu nhớ?”
Giấc ngủ này của Thanh Linh rất lâu, cuối cùng đói quá mà tỉnh. (MTLTH.dđlqđ)
Tần Liễm không có ở bên người, chăn lông đắp trên người rất kín, không một kẽ hở, hết sức ấm áp. Khẽ cử động thân thể, thân thể cứ như bị xe ngựa nghiền qua, vừa đau đớn vừa chua xót.
Làm đỏ mặt phát hiện, bản thân mình dưới chăn hình như không mặc gì.
Vén chăn lên nhìn, nhìn thân thể dày đặc dấu vết hoan ái đầy xấu hổ, lại nhớ đến sự điên cuồng của đêm qua, mặt nàng đỏ tựa như búng được ra máu.
“Tiểu thư, ngài đã dậy?” Hương Thảo ngoài cửa cung kính hỏi.
“Phu nhân còn chưa dậy sao?” Thanh âm ôn nhuận của Tần Liễm vang lên ngoài cửa.
Nghe được thanh âm của hắn, Thanh Linh nhanh chóng đắp kín chăn.
“Tiểu thư còn chưa dậy, tiểu thư hôm nay không khỏe sao? Ngủ đã một ngày rồi, còn không ăn gì nữa.” Hương Thảo nói, đến phủ Thừa Tướng đã nhiều ngày, nàng vẫn có thói quen gọi Thanh Linh là tiểu thư.
Cái gì? Nàng đã ngủ một ngày sao? Thanh Linh thầm giận dữ, âm thầm lý sự, tên kia đúng là mặt người dạ thú mà!
Tần Liễm đứng ngoài cửa, mí mắt giật giật, sau đó nhìn cái khay Hương Thảo đang cầm trên tay, trên đó có một bát cháo nóng mà mấy cái chén.
“Đưa bản tướng.” Không để Hương Thảo trả lời, hắn đã nhanh chóng bê cái khay.
Nghe thấy thanh âm cửa mở, Thanh Linh nhắm mắt giả bộ ngủ.
Ngửi được mùi thơm của cháo, bụng nàng ngày càng đói. Nhưng nghĩ đến bản thân không một mảnh vải che thân, trong phòng lại có một tên háo sắc, lúc này đứng dậy hiển nhiên không phải hành động


chuong-142-5-thieu-1552876540.0873.jpg

Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom