• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê (4 Viewers)

  • Chương 240

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Bóng tối trùm lên tấm màn lụa, ngón tay hắn như phủ lên dây huyền cầm, ting tang đánh đàn. Không lâu sau đó, y phục bay ra khỏi trướng, lẻ tẻ nằm trên mặt đất.
Trong lúc tình nồng, cửa phòng ngủ đột ngột bị gõ liên hồi: “Công tử, người trong cung đến truyền tin Hoàng Thượng ngã ngựa, tình huống không mấy khả quan. Lão Vương gia triệu tập trọng thần triều đình đồng loạt tiến cung thượng nghị chuyện quan trọng.” Minh Lục đứng ngoài hô to.
Hoàng thúc của Hoàng Thượng, Vương gia Hách Liên Bồ đức cao vọng trọng, sau khi Hoàng Thượng ngã ngựa tình hình không tốt lắm, ông liền triệu tập chúng thần tiến cung chủ yếu để thượng nghị xem ai sẽ là người chấp chính.
“Công tử, ngài mau dậy đi thôi.” Trong phòng không thấy tra lời, Minh Lục vẫn cho rằng Tần Liễm ngủ say chưa dậy, gan lớn vỗ bồm bộp lên cửa.
Trong lúc ý loạn tình mê, Thanh Linh nghe thấy đập cửa, lý trí dần khôi phục lại: “Có người, chàng mau dừng lại! Tiếng đập cửa gấp như vậy, chắc chắn….a đau, chàng nhẹ chút.” Đôi mắt nàng như nhiễm một tầng sương, thanh âm không tự chủ được mà mềm nhẹ hơn nhiều.
Hắn cắn một cái lên khóe môi nàng: “Chuyện đại sự gì đó thì cũng phải xong chuyện trước mặt đã.”
“…” Tên sắc lang này làm cho nàng cảm thấy rất bất đắc dĩ. (MTLTH.dđlqđ)
Mọi chuyện xong xuôi cả, trong phòng mới le lói có ánh nến.
Thanh Linh bị hắn hung ác lăn qua lăn lại đến nhũn cả chân, không cử động nổi. Co lại ở trong chăn, lười nhác mở mắt nhìn phu quân ăn mặc chỉnh tề.
Bạch y hơn tuyết, tóc đen tựa mực, dáng người thon dài, tao nhã vô song, khí chất như trích tiên không nhiễm bụi trần nhân gian. Nhìn qua đã biết không phải là cái tên sắc lang vừa rồi còn ở trên giường hung ác lăn nàng!
Cái tên mặt người dạ thú này, nàng âm thầm phỉ nhổ trong lòng. Ý nghĩ vừa kịp lướt qua trong đầu, tên kia tự như cảm ứng được suy nghĩ của nàng, hắn đột nhiên quay đầu lại híp mắt nhìn nàng.
Sau đó đi nhanh tới.
Trong lòng Thanh Linh lộp bộp, xoay người lăn một vòng bao mình thành cái kén, đầu cũng rụt cả vào chăn. Nàng tự lừa mình dối người, chỉ cần nàng bao mình như vậy, hắn liền hết cách với nàng.
Thấy nàng hành động như đứa trẻ, khóe miệng hắn khẽ cong, không tốn một chút sức lực bóc kén nàng ra: “Ra nào, đừng khiến mình ngạt thở chứ.”
“Chàng nên đi rồi đó.” Nàng bất đắc dĩ thò đầu ra.
Hắn búng một cái lên trán nàng, cười nói: “Vội vã đuổi vi phu ra khỏi cửa như vậy sao?”
Hắn đắp kín chăn lại cho nàng: “Đúng là không làm người khác bớt lo được mà.”
Hắn cúi người dẹm góc chăn lại cho nàng, gò má trắng nõn như ngọc, gần trong gang tấc, mùi hương thơm ngát mát lạnh chỉ thuộc về hắn dần xâm chiếm không gian nhỏ hẹp.
Nàng đột ngột ngẩng đầu, tặng cho hắn một nụ hôn lên


chuong-143-2-thieu-1553658227.1245.jpg

Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom