Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 257
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
“Xác thực Thường Quý am hiểu bắt chước thi họa, nhưng như vậy đâu có ý nghĩa gì?” Sắc mặt Diệp Thiên Minh khôi phục lại bình thường, thần thái lúc này có đôi chút thong dong: “Chẳng lẽ hắn có biệt tài bắt chước thi họa, Thánh chỉ giả và mật chỉ giả cũng là hắn làm sao?
Trong thiên hạ người biết bắt chước thiên thiên vạn vạn, Vinh Vương gia dựa vào cái gì cho rằng nhất định là Thường Quý ngụy tạo Thánh chỉ giả và mật chỉ giả?”
“Không biết lão phu đắc tội Vinh vương ở đâu mà ngài lại dám vu cáo lão phu như vậy?!” Thanh âm Diệp Thiên Minh đột ngột lên cao, tâm tình kích động nói.
“Nhạc phụ chớ kích động.” Tần Liễm ôn nhuận nói: “Nhạc phụ làm việc đoan chính, còn sợ người khác nói bậy sao?”
Hắn chắp tay trước mặt Hoàng Thượng: “Hoàng Thượng, để chứng minh sự trong sạch của nhạc phụ, thỉnh mời Thường Quý đến đối chất.”
Diệp Thiên Minh lạnh mặt: “Không khéo, quản gia Thường Quý của Diệp phủ chúng ta đã mất tích từ mấy ngày trước rồi.”
Đáy mắt Tần Liễm u ám, khẽ mỉm cười, hào hoa phong nhã: “Thật sự là khéo, trước khi bản tướng cùng phu nhân đến Cách Nguyên cung, vừa vặn nghe nói Thường Quý đã trở lại Diệp phủ.”
Đôi mắt Diệp Thiên Minh ám trầm, sắc bén. Chắc chắn trước đây Thường Quý bị Tần Liễm bắt đi. (MTLTH.dđlqđ)
“Truyền Thường Quý.” Nguyên Ung Đế hạ lệnh.
Tần Liễm nhìn về phía Thái tử, cho Thái tử một ánh mắt, Thái tử hiểu ý.
Thái tử đi đến trước mặt Nguyên Ung Đế, thành khẩn nói: “Phụ Hoàng, có thể phân phó một ít thủ vệ đến lục soát chỗ ở của Thường Quý, xem có thể tìm ra chứng cớ gì không?”
“Đúng vậy. Phụ Hoàng cần phải cho người đi lục soát, theo như nhi thần thấy, phủ đệ của Diệp Thiên Minh cũng phải tra xét một lần.” Hách Liên Dực nói, trong lòng có dâng lên khoái cảm được trả thù. Diệp Thiên Minh không chịu xin tha cho hắn, hắn cũng muốn Diệp Thiên Minh không được dễ chịu.
Hắn đi tới ngày hôm nay, nguyên nhân lớn nhất là do sự xúi giục của Diệp Thiên Minh. Hách Liên Dực hắn nghĩ muốn đẩy hết sai lầm của bản thân lên người người khác. Hắn đã bỏ qua yếu tố hắn chính là người muốn Hoàng vị đến điên rồi, đâu thể chỉ vài lời gièm pha của Diệp Thiên Minh mà hành động như vậy?
Nguyên Ung Đế liếc Hách Liên Dực một cái, Hách Liên Dực ngậm chặt miệng, không dám nói thêm nữa.
“Chuẩn tấu Thái tử.” Nguyên Ung Đế nói.
Thường Quý rất nhanh bị người mang đến, cùng lúc đó, viện tử của Thường Quý cũng có người lục soát, từ đó tìm ra mấy bức họa, tranh chữ giả mại giống đến chín phần mười, còn có con dấu của các đại thần trong triều, thậm chí ngọc tỷ còn có mấy cái.
Thường Quý quỳ trước mặt Nguyên Ung Đế, sợ hãi từ đáy lòng làn tràn ra toàn thân, cả cơ thể bắt đầu phát run. Hắn sẽ không sơ ý đến mức để con dấu cùng ngọc tỷ ở bên ngoài, chắc chắn có người đang hãm hại hắn, mà người đó, ngoài trừ Tần Liễm, hắn không nghĩ được ra ai nữa. (MTLTH.dđlqđ)
Cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, khóe mắt nhìn về phía Diệp Thiên Minh. Phát hiện Diệp Thiên Minh đang lạnh lùng nhìn hắn, sau đó, hắn thu hồi ánh mắt, cười khổ, cẩn thận làm việc nhiều năm như vậy, kết quả…
“Thường Quý, mật chỉ giả có phải là ngươi làm hay không?” Tần Liễm cầm mật chỉ vừa bị xé thành hai đến trước mặt Thường Quý.
“Phải.” Thường Quý bình tĩnh trả lời.
Gió tuyết ngày càng lớn, ánh mắt Diệp Thiên Minh lại lạnh hơn vài phần.
Chúng thần hít khí lạnh làm đáy lòng cũng buốt giá, đêm Giao thừa năm nay đúng là không được bình thường mà.
“Là ai sai sử ngươi?” Thái tử hỏi tiếp.
“Là Vinh Vương Điện hạ.” Thanh âm Thường Quý vẫn cứ bình tĩnh như vậy.
“Đùng Đoàng!!!” Pháo hoa nổ tung trên bầu trời, tựa như tiếng sét.
“Ngươi nói bậy! Bản vương chưa từng sai sử ngươi!!” Khuôn mặt của Hách Liên Dực vì tức giận mà vặn vẹo, âm điệu cất cao, cực kỳ bén nhọn.
“Vinh Vương lấy tính mạng của thê nhi uy hiếp nô tài, nô tài không thể không nghe lệnh của Vinh Vương, làm một mật chỉ giả. Chuyện này, lão gia nhà ta không hề hay biết.” Thường Quý nói, quay đầu nhìn Diệp Thiên Minh, vẻ mặt áy náy: “Lão gia, nô tài xin lỗi ngài, khiến ngài khó xử như vậy.”
“Ngươi cũng là vạn bất đắc dĩ, lão phu không trách ngươi.” Sắc mặt Diệp Thiên Minh hòa hoãn đi ít nhiều.
“Phụ Hoàng, Thường Quý là người của Diệp Thiên Minh, tất nhiên sẽ bào vệ Diệp Thiên Minh mà vi cáo nhi thần.” Hách Liên Dực vội vàng nói.
“Thường Quý, ngươi thật to gan, lại dám nói dối trước mặt Thánh Thượng.” Thái tử đột nhiên giận giữ quát to.
“Nô tài không có, nô tài tuy là quản gia của Diệp phủ nhưng thực chất là ngầm làm việc cho Vinh Vương.” Thường Quý giải thích.
“Ngươi nói bậy! Nói bậy!” Hách Liên Dực không để ý đến đôi chân gãy đang đau đớn, như người điên giãy ra khỏi thị vệ, Nguyên Ung Đế liếc
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
“Xác thực Thường Quý am hiểu bắt chước thi họa, nhưng như vậy đâu có ý nghĩa gì?” Sắc mặt Diệp Thiên Minh khôi phục lại bình thường, thần thái lúc này có đôi chút thong dong: “Chẳng lẽ hắn có biệt tài bắt chước thi họa, Thánh chỉ giả và mật chỉ giả cũng là hắn làm sao?
Trong thiên hạ người biết bắt chước thiên thiên vạn vạn, Vinh Vương gia dựa vào cái gì cho rằng nhất định là Thường Quý ngụy tạo Thánh chỉ giả và mật chỉ giả?”
“Không biết lão phu đắc tội Vinh vương ở đâu mà ngài lại dám vu cáo lão phu như vậy?!” Thanh âm Diệp Thiên Minh đột ngột lên cao, tâm tình kích động nói.
“Nhạc phụ chớ kích động.” Tần Liễm ôn nhuận nói: “Nhạc phụ làm việc đoan chính, còn sợ người khác nói bậy sao?”
Hắn chắp tay trước mặt Hoàng Thượng: “Hoàng Thượng, để chứng minh sự trong sạch của nhạc phụ, thỉnh mời Thường Quý đến đối chất.”
Diệp Thiên Minh lạnh mặt: “Không khéo, quản gia Thường Quý của Diệp phủ chúng ta đã mất tích từ mấy ngày trước rồi.”
Đáy mắt Tần Liễm u ám, khẽ mỉm cười, hào hoa phong nhã: “Thật sự là khéo, trước khi bản tướng cùng phu nhân đến Cách Nguyên cung, vừa vặn nghe nói Thường Quý đã trở lại Diệp phủ.”
Đôi mắt Diệp Thiên Minh ám trầm, sắc bén. Chắc chắn trước đây Thường Quý bị Tần Liễm bắt đi. (MTLTH.dđlqđ)
“Truyền Thường Quý.” Nguyên Ung Đế hạ lệnh.
Tần Liễm nhìn về phía Thái tử, cho Thái tử một ánh mắt, Thái tử hiểu ý.
Thái tử đi đến trước mặt Nguyên Ung Đế, thành khẩn nói: “Phụ Hoàng, có thể phân phó một ít thủ vệ đến lục soát chỗ ở của Thường Quý, xem có thể tìm ra chứng cớ gì không?”
“Đúng vậy. Phụ Hoàng cần phải cho người đi lục soát, theo như nhi thần thấy, phủ đệ của Diệp Thiên Minh cũng phải tra xét một lần.” Hách Liên Dực nói, trong lòng có dâng lên khoái cảm được trả thù. Diệp Thiên Minh không chịu xin tha cho hắn, hắn cũng muốn Diệp Thiên Minh không được dễ chịu.
Hắn đi tới ngày hôm nay, nguyên nhân lớn nhất là do sự xúi giục của Diệp Thiên Minh. Hách Liên Dực hắn nghĩ muốn đẩy hết sai lầm của bản thân lên người người khác. Hắn đã bỏ qua yếu tố hắn chính là người muốn Hoàng vị đến điên rồi, đâu thể chỉ vài lời gièm pha của Diệp Thiên Minh mà hành động như vậy?
Nguyên Ung Đế liếc Hách Liên Dực một cái, Hách Liên Dực ngậm chặt miệng, không dám nói thêm nữa.
“Chuẩn tấu Thái tử.” Nguyên Ung Đế nói.
Thường Quý rất nhanh bị người mang đến, cùng lúc đó, viện tử của Thường Quý cũng có người lục soát, từ đó tìm ra mấy bức họa, tranh chữ giả mại giống đến chín phần mười, còn có con dấu của các đại thần trong triều, thậm chí ngọc tỷ còn có mấy cái.
Thường Quý quỳ trước mặt Nguyên Ung Đế, sợ hãi từ đáy lòng làn tràn ra toàn thân, cả cơ thể bắt đầu phát run. Hắn sẽ không sơ ý đến mức để con dấu cùng ngọc tỷ ở bên ngoài, chắc chắn có người đang hãm hại hắn, mà người đó, ngoài trừ Tần Liễm, hắn không nghĩ được ra ai nữa. (MTLTH.dđlqđ)
Cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, khóe mắt nhìn về phía Diệp Thiên Minh. Phát hiện Diệp Thiên Minh đang lạnh lùng nhìn hắn, sau đó, hắn thu hồi ánh mắt, cười khổ, cẩn thận làm việc nhiều năm như vậy, kết quả…
“Thường Quý, mật chỉ giả có phải là ngươi làm hay không?” Tần Liễm cầm mật chỉ vừa bị xé thành hai đến trước mặt Thường Quý.
“Phải.” Thường Quý bình tĩnh trả lời.
Gió tuyết ngày càng lớn, ánh mắt Diệp Thiên Minh lại lạnh hơn vài phần.
Chúng thần hít khí lạnh làm đáy lòng cũng buốt giá, đêm Giao thừa năm nay đúng là không được bình thường mà.
“Là ai sai sử ngươi?” Thái tử hỏi tiếp.
“Là Vinh Vương Điện hạ.” Thanh âm Thường Quý vẫn cứ bình tĩnh như vậy.
“Đùng Đoàng!!!” Pháo hoa nổ tung trên bầu trời, tựa như tiếng sét.
“Ngươi nói bậy! Bản vương chưa từng sai sử ngươi!!” Khuôn mặt của Hách Liên Dực vì tức giận mà vặn vẹo, âm điệu cất cao, cực kỳ bén nhọn.
“Vinh Vương lấy tính mạng của thê nhi uy hiếp nô tài, nô tài không thể không nghe lệnh của Vinh Vương, làm một mật chỉ giả. Chuyện này, lão gia nhà ta không hề hay biết.” Thường Quý nói, quay đầu nhìn Diệp Thiên Minh, vẻ mặt áy náy: “Lão gia, nô tài xin lỗi ngài, khiến ngài khó xử như vậy.”
“Ngươi cũng là vạn bất đắc dĩ, lão phu không trách ngươi.” Sắc mặt Diệp Thiên Minh hòa hoãn đi ít nhiều.
“Phụ Hoàng, Thường Quý là người của Diệp Thiên Minh, tất nhiên sẽ bào vệ Diệp Thiên Minh mà vi cáo nhi thần.” Hách Liên Dực vội vàng nói.
“Thường Quý, ngươi thật to gan, lại dám nói dối trước mặt Thánh Thượng.” Thái tử đột nhiên giận giữ quát to.
“Nô tài không có, nô tài tuy là quản gia của Diệp phủ nhưng thực chất là ngầm làm việc cho Vinh Vương.” Thường Quý giải thích.
“Ngươi nói bậy! Nói bậy!” Hách Liên Dực không để ý đến đôi chân gãy đang đau đớn, như người điên giãy ra khỏi thị vệ, Nguyên Ung Đế liếc
Bình luận facebook