Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 62
Hai tay Thanh Linh làm nhiều việc cùng một lúc, từng cái tát liên tục rơi xuống mặt của Diệp Thanh Ngọc.
Một bên gò má Diệp Thanh Ngọc vừa đỏ vừa sưng, còn bên gò má kia có vết thương đã sớm máu thịt lẫn lộn, vô cùng thê thảm.
Thanh Linh phảng phất tựa như phụ thân ác ma vậy, ra tay rất nặng, không hề có chút thương tiếc nào. Diệp Thanh Ngọc nhìn ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị bức người của Thanh Linh, toàn thân nàng còn tản ra hơi thở vô tình mà nguy hiểm, đáy lòng nàng ta bắt đầu cảm nhận được sợ hãi, Thanh Linh phảng phất giốngnhư ác quỷ đến đoạt mạng từ Cửu U địa ngục. Cho dù sợ hãi là vậy, nhưng nàng ta vẫn kiên trì ác độc trừng mắt nhìn Thanh Linh như cũ.
“Về phần hắn chướng mắt ngươi, đó cũng là đáng đời ngươi! Sao không thử soi mặt mình vào nước tiểu ấy xem mình lớn lên là cái bộ dạng như thế nào? Ngươi luôn cho tự cho rằng mình là phượng hoàng cao quý, nhưng ngươi biết không, kỳ thực ngươi chỉ là đồ quạ đen khoác lên mình bộ lông khổng tước mà thôi.” Âm thanh Bốp, bốp, bốp vang lên không ngừng, bên tai Diệp Thanh Ngọc chỉ nghe được tiếng ông ông, miệng đau nói không ra lời, khóc thút thít.
“Cho tới bây giờ ta vẫn chưa từng chủ động trêu chọc ngươi lần nào, nhưng ngươi lại hết lần này đến lần khác luôn tìm ta gây phiền toái, còn bạo gan muốn lấy mạng của ta. Lần này ngươi vậy mà còn kết hợp với Ngạo Nguyệt Công chúa, muốn diệt trừ ta, haha, chắc ngươi cũng không ngờ Ngạo Nguyệt Công chúa lại muốn loại trừ luôn cả ngươi, đúng không?
Ngươi biết chuyện Ngạo Nguyệt Công chúa muốn giết ta, nếu thật ta đã chết rồi, người như Ngạo Nguyệt Công chúa sao còn có thể lưu lại người có thể nắm điểm yếu tùy thời kéo chân sau của nàng ta là ngươi chứ?
Là ngươi tự mang thân đến cho Ngạo Nguyệt Công chúa lợi dụng, rước lấy họa sát thân, nhưng cuối cùng lại muốn đem mọi chuyện đổ hết lên đầu ta.
Ngươi muốn giết ta, nhưng ta lại không muốn giết ngươi, đánh ngươi thôi ta cũng đã cảm thấy tay mình bị ô uế rồi, giết ngươi, ta sợ tay ta có vết bẩn rửa cũng vĩnh viễn không sạch được! Sau này, đừng có đến trêu chọc ta nữa!”
Thanh Linh đánh đến mệt mỏi, không muốn phí thêm sức lực nữa nữa, ngừng tay, vết thương lưng đau rát. Tốt nhất là nên nhanh chóng rời khỏi đây, nếu kéo dài thời gian, vết thương trên người không có khả năng chịu nổi nữa.
Chân của nàng vẫn còn đè lên hai tay Diệp Thanh Ngọc, nàng vươn tay khai mở huyệt đạo cho nàng ta.
Vốn tưởng rằng khi Diệp Thanh Ngọc nhận lấy được dạy dỗ sẽ ngoan ngoãn một chút, ai ngờ nàng ta vừa được tự do liền điên cuồng giẫy giụa, một tay vừa thoát ra được khỏi xiềng xích trói buộc liền muốn đánh về phía nàng: “Diệp Thanh Linh, chỉ cần.... ta còn.... một ngụm khí” Miệng nàng ta đã bắt đầu ứa máu, câu nói cũng không lưu loát: “Cũng quyết không bỏ qua cho ngươi!” Giọng nói ác độc.
“Thật đúng là đồ ngu ngốc bướng bỉnh.” Thanh Linh cắn răng chịu đựng đau nhức từ sau lưng, kịp thời bắt được tay nàng ta, lại điểm huyệt lần nữa.
Chợt nghe một trận bước chân đạp lên tiếng nước chảy, trước mắt lập tức xuất hiện bóng người. Một tia sáng lạnh lóe qua, hơi thở nguy hiểm đột nhiên đánh tới.
Nghiêng đầu, nàng liền nhìn thấy một nam nhân tay giơ cao đại đao chuẩn bị chém xuống, người đó đúng là kẻ đã chém một đao sau lưng nàng.
Hắn trước đây đã bị ngân châm của Thanh Linh đâm trúng, nhưng lại không bị độc phát bỏ mình, nghĩ đến có lẽ là do ngân châm của nàng vì ngâm trong nước lúc nãy nên dược bôi trên nó đã mất đi hiệu quả.
Thanh Linh lập tức nhảy ra khỏi người Diệp Thanh Ngọc, Diệp Thanh Ngọc lại bị điểm huyệt, lúc đại đao sắc nhọn sắp chém xuống, Diệp Thanh Ngọc không cách nào né tránh được.
Mà Thanh Linh không một chút bối rối, phản ứng nhanh nhẹn, thừa lúc người nọ đang sơ hở, thuận tay nhổ xuống một cây trâm bạc trên đầu. Dùng hết khí lực có thể, hung hăng ném đến ngay cổ người nọ, nhưng cùng lúc đó, đại đao của hắn cũng vừa chém xuống người Diệp Thanh Ngọc.
“A!” Đột nhiên, Diệp Thanh Ngọc hét lên một tiếng thống khổ lạnh lẽo chói tai, tiếng lớn đến mức có thể làm lỗ tai người đau nhức.
Đại đao vô tình trực tiếp chém đứt eo nhỏ nhắn của Diệp Thanh Ngọc, một bụng đại tràng và ruột non hòa với máu đỏ tươi thoáng chốc lan tràn ra bên ngoài.
Đau đớn không cách nào tưởng tượng lan ra toàn thân, Diệp Thanh Ngọc co quắp người lại. Môi bị cắn đến sưng lớn chảy máu, tiếng khóc khàn khàn. Điểm chết người nhất chính là, bởi vì đau đớn đã chọc thủng huyệt đạo, tay bắt đầu đã có thể cử động.
Hai tay gắt gao bám chặt lấy hòn đá dưới thân, muốn giảm bớt đau đớn trên người. Nhưng mười ngón tay nàng ta đã bấu víu hòn đá đến ra máu, cũng không thể làm thuyên giảm một chút đau đớn nào trong loại đau đớn khủng khiếp từ lúc chào đời tới nay nàng chưa từng chịu qua này.
Người nọ bị bạc trâm Thanh Linh đâm trúng cổ trong lúc nhất thời vẫn chưa chết, miệng hắn không ngừng phun ra máu tươi, như dã thú điên cuồng vừa bị chọc giận, giơ đại đao chém về phía Thanh Linh.
Thanh Linh bị thương rất nặng sau lưng, có thể mạnh mẽ hít thở duy trì thanh tĩnh đã là không dễ. Bây giờ đại đao chém về phía nàng, nàng thật sự đã không còn lực để cản lại.
"Keng keng" một tiếng, đại đao trong tay người kia không có chém tới Thanh Linh, người nọ vì bị bạc trâm đâm trúng cổ nên hô hấp không thông, chưa kịp xuống tay với Thanh Linh đã phải bỏ mình, thân hình cao lớn thẳng tắp ngã vào trong nước, bắn ra từng đóa bọt nước lớn, thi thể rất nhanh đã bị nước cuốn trôi đi.
Thanh Linh thoáng thả lỏng người thở phào nhẹ nhõm, lại cảm giác có một ánh mắt rét lạnh bắn tới, nàng quay đầu liền thấy ánh mắt âm lãnh của Diệp Thanh Ngọc.
Diệp Thanh Ngọc không chết, vẫn đang hấp hối, nhưng nhìn bộ dạng nàng ta có lẽ đã không còn chịu được bao lâu.
Dưới lưng nàng ta, một bộ phận ruột và đôi chân đã bị dòng nước chảy xiết cuốn trôi đi, nàng ta thu hồi lại ánh mắt nhìn về phía Thanh Linh, kinh ngạc nhìn hai chân mình đã cách xa thân thể tự lúc nào. Diệp Thanh Ngọc trầm lặng mở miệng: “Diệp Thanh Linh, ta dù chết cũng không bỏ qua cho ngươi!” Nói xong, nàng ta cười to như kẻ điên, nước mắt không ngừng tuôn.
Thanh Linh lạnh nhạt, giống như chuyện gì cũng không quan tâm.
Diệp Thanh Ngọc thấy bộ dáng nàng không hề có chút quan tâm, trong lòng lại dâng trào phẫn nộ, miệng lại phun ra một ngụm máu.
Thanh Linh quay đầu, đột nhiên phát hiện cách mặt sông không xa có người đang chèo thuyền đến. Nàng híp mắt lại, thấy rõ một nữ tử đứng trên mũi thuyền, từ dáng người mà nhận ra, nàng kia chính là Ngạo Nguyệt Công chúa.+
Hừ, tới cũng thật là khéo. Lúc này Ngạo Nguyệt Công chúa xuất hiện, tuyệt đối là không có chuyện tốt gì.
Thanh Linh cắn răng, gian nan đạp nước đi đến chỗ rừng rậm bên bờ.
Lên được bờ, lập tức có vài người bộ dáng thị vệ xuất hiện. Thanh Linh biết rõ bọn họ đều là người của Ngạo Nguyệt Công chúa, vừa rồi bọn họ mãi không xuất hiện, hẳn là có ý định đợi nàng và Diệp Thanh Ngọc tự giết chết lẫn nhau. Chờ sau khi nàng loại trừ xong bốn người kia và thu phục được Diệp Thanh Ngọc xong, bọn họ mới xuất hiện.
Vừa nảy Thanh Linh giằng co lâu như vậy, khí lực bây giờ phảng phất như đã sử dụng hết toàn bộ, trước mắt dần thành một mảnh tối tăm, người theo đó cũng ngã khụy về phía trước, ngất đi!
Thuyền Ngạo Nguyệt Công chúa đi đến trước mặt Diệp Thanh Ngọc, mắt lạnh nhìn nàng ta chỉ còn vỏn vẹn lại nửa người trên, thời khắc này còn đang nằm hấp hối trong vũng máu đỏ tươi.
Diệp Thanh Ngọc căm tức nhìn Ngạo Nguyệt một thân hoa phục cao quý, giọng nói suy yếu không thể nghe thấy: “Công chúa, lòng ngươi thật là.... độc ác, ta, ta.... dù thành quỷ... cũng sẽ quấn lấy ngươi!”
Ngạo Nguyệt Công chúa lười biếng liếc nàng ta một cái, cười châm chọc, không buồn phí thời gian quan tâm đến lời căm hận của Diệp Thanh Ngọc.
“Mau vớt thi thể của những người kia lên hết, đem xử lí cho sạch sẽ!” Ngạo Nguyệt Công chúa phân phó ba đại hán đi theo thuyền của mình.
Một đại hán trong đó vớt được xác kẻ bị Thanh Linh dùng bạc trâm đâm trúng cổ, người đó sau khi chết bị nước cuốn trôi đi vướng phải hòn đá cách đây không xa, nên đại hán vớt hắn lên cũng không phí chút sức lực nào.
Nha hoàn Bích Hà bên cạnh Ngạo Nguyệt Công chúa nhìn thấy đồ vật trên cổ người kia, vội vàng báo lại: “Công chúa, trên cổ hắn có một thanh trâm bạc.”
Ngạo Nguyệt Công chúa nhìn thoáng qua, nhận ra cây trâm kia là vật trang sức trên tóc Thanh Linh, liền nhếch môi cười, phân phó đại hán đó: “Nhổ cây trâm bạc kia xuống đưa cho Bích Hà đi!”
“Công chúa, đưa cây trâm cho nô tỳ để làm gì?” Bích Hà mù mịt hỏi.
Ngạo Nguyệt Công chúa mặt không đổi sắc: “Ngươi dùng cây trâm này tiễn Diệp đại tiểu thư một đoạn đường xuống hoàng tuyền đi!”
Bích Hà hiểu ý tứ của Ngạo Nguyệt Công chúa, nàng cầm cây trâm bạc kia đến trước người Diệp Thanh Ngọc, không nói hai lời đã đâm thật mạnh vào ngực Diệp Thanh Ngọc.
Diệp Thanh Ngọc trợn thật to hai mắt, ngay cả khi cho đến lúc tắt thở, đôi mắt kia vẫn không thể nhắm lại được.
“Công chúa, đã có người đến cứu Diệp nhị tiểu thư đưa đi rồi, hiện tại không rõ tung tích!” Một người có bộ dáng thị vệ đến báo.
Ngạo Nguyệt Công chúa nhíu mày: “Có nhận ra là người phương nào không?”
“Thuộc hạ không biết.”
“Phái thêm người âm thầm đi điều tra.” Ngạo Nguyệt Công chúa nói.
Trước cửa lớn phủ Hộ quốc tướng quân, Ngạo Nguyệt Công chúa một thân y phục trắng thuần đứng ngoài cổng chính, theo ngay phía sau nàng là một cỗ quan tài.
Quản gia Thường Quý của phủ Hộ quốc Tướng quân vội vã chạy vào thư phòng Diệp Thiên Minh, còn chưa kịp thở một ngụm đã vội vã nói: “Lão gia, lão gia, không xong rồi!”
Diệp Thiên Minh ngồi sau án thư đọc sách, nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Thường Quý: “Chuyện gì?”
“Lão gia, Đại tiểu thư và Nhị tiểu thư đã xảy ra chuyện ở Hoài Giang, bây giờ Ngạo Nguyệt Công chúa đang chờ ở bên ngoài cửa phủ, ngài mau ra xem một chút!”
Nghe vậy, Diệp Thiên Minh đặt sách trong tay xuống, đứng dậy đi ra ngoài.
Tin tức Ngạo Nguyệt Công chúa đứng mãi ở ngoài cửa lớn phủ Hộ quốc Tướng quân một hai không chịu bước vào rất nhanh đã truyền đến tai Diệp Tự và Diệp Minh. Diệp Thiên Minh ra cửa phủ không lâu thì hai huynh đệ bọn họ cũng lần lượt xuất hiện.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Một bên gò má Diệp Thanh Ngọc vừa đỏ vừa sưng, còn bên gò má kia có vết thương đã sớm máu thịt lẫn lộn, vô cùng thê thảm.
Thanh Linh phảng phất tựa như phụ thân ác ma vậy, ra tay rất nặng, không hề có chút thương tiếc nào. Diệp Thanh Ngọc nhìn ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị bức người của Thanh Linh, toàn thân nàng còn tản ra hơi thở vô tình mà nguy hiểm, đáy lòng nàng ta bắt đầu cảm nhận được sợ hãi, Thanh Linh phảng phất giốngnhư ác quỷ đến đoạt mạng từ Cửu U địa ngục. Cho dù sợ hãi là vậy, nhưng nàng ta vẫn kiên trì ác độc trừng mắt nhìn Thanh Linh như cũ.
“Về phần hắn chướng mắt ngươi, đó cũng là đáng đời ngươi! Sao không thử soi mặt mình vào nước tiểu ấy xem mình lớn lên là cái bộ dạng như thế nào? Ngươi luôn cho tự cho rằng mình là phượng hoàng cao quý, nhưng ngươi biết không, kỳ thực ngươi chỉ là đồ quạ đen khoác lên mình bộ lông khổng tước mà thôi.” Âm thanh Bốp, bốp, bốp vang lên không ngừng, bên tai Diệp Thanh Ngọc chỉ nghe được tiếng ông ông, miệng đau nói không ra lời, khóc thút thít.
“Cho tới bây giờ ta vẫn chưa từng chủ động trêu chọc ngươi lần nào, nhưng ngươi lại hết lần này đến lần khác luôn tìm ta gây phiền toái, còn bạo gan muốn lấy mạng của ta. Lần này ngươi vậy mà còn kết hợp với Ngạo Nguyệt Công chúa, muốn diệt trừ ta, haha, chắc ngươi cũng không ngờ Ngạo Nguyệt Công chúa lại muốn loại trừ luôn cả ngươi, đúng không?
Ngươi biết chuyện Ngạo Nguyệt Công chúa muốn giết ta, nếu thật ta đã chết rồi, người như Ngạo Nguyệt Công chúa sao còn có thể lưu lại người có thể nắm điểm yếu tùy thời kéo chân sau của nàng ta là ngươi chứ?
Là ngươi tự mang thân đến cho Ngạo Nguyệt Công chúa lợi dụng, rước lấy họa sát thân, nhưng cuối cùng lại muốn đem mọi chuyện đổ hết lên đầu ta.
Ngươi muốn giết ta, nhưng ta lại không muốn giết ngươi, đánh ngươi thôi ta cũng đã cảm thấy tay mình bị ô uế rồi, giết ngươi, ta sợ tay ta có vết bẩn rửa cũng vĩnh viễn không sạch được! Sau này, đừng có đến trêu chọc ta nữa!”
Thanh Linh đánh đến mệt mỏi, không muốn phí thêm sức lực nữa nữa, ngừng tay, vết thương lưng đau rát. Tốt nhất là nên nhanh chóng rời khỏi đây, nếu kéo dài thời gian, vết thương trên người không có khả năng chịu nổi nữa.
Chân của nàng vẫn còn đè lên hai tay Diệp Thanh Ngọc, nàng vươn tay khai mở huyệt đạo cho nàng ta.
Vốn tưởng rằng khi Diệp Thanh Ngọc nhận lấy được dạy dỗ sẽ ngoan ngoãn một chút, ai ngờ nàng ta vừa được tự do liền điên cuồng giẫy giụa, một tay vừa thoát ra được khỏi xiềng xích trói buộc liền muốn đánh về phía nàng: “Diệp Thanh Linh, chỉ cần.... ta còn.... một ngụm khí” Miệng nàng ta đã bắt đầu ứa máu, câu nói cũng không lưu loát: “Cũng quyết không bỏ qua cho ngươi!” Giọng nói ác độc.
“Thật đúng là đồ ngu ngốc bướng bỉnh.” Thanh Linh cắn răng chịu đựng đau nhức từ sau lưng, kịp thời bắt được tay nàng ta, lại điểm huyệt lần nữa.
Chợt nghe một trận bước chân đạp lên tiếng nước chảy, trước mắt lập tức xuất hiện bóng người. Một tia sáng lạnh lóe qua, hơi thở nguy hiểm đột nhiên đánh tới.
Nghiêng đầu, nàng liền nhìn thấy một nam nhân tay giơ cao đại đao chuẩn bị chém xuống, người đó đúng là kẻ đã chém một đao sau lưng nàng.
Hắn trước đây đã bị ngân châm của Thanh Linh đâm trúng, nhưng lại không bị độc phát bỏ mình, nghĩ đến có lẽ là do ngân châm của nàng vì ngâm trong nước lúc nãy nên dược bôi trên nó đã mất đi hiệu quả.
Thanh Linh lập tức nhảy ra khỏi người Diệp Thanh Ngọc, Diệp Thanh Ngọc lại bị điểm huyệt, lúc đại đao sắc nhọn sắp chém xuống, Diệp Thanh Ngọc không cách nào né tránh được.
Mà Thanh Linh không một chút bối rối, phản ứng nhanh nhẹn, thừa lúc người nọ đang sơ hở, thuận tay nhổ xuống một cây trâm bạc trên đầu. Dùng hết khí lực có thể, hung hăng ném đến ngay cổ người nọ, nhưng cùng lúc đó, đại đao của hắn cũng vừa chém xuống người Diệp Thanh Ngọc.
“A!” Đột nhiên, Diệp Thanh Ngọc hét lên một tiếng thống khổ lạnh lẽo chói tai, tiếng lớn đến mức có thể làm lỗ tai người đau nhức.
Đại đao vô tình trực tiếp chém đứt eo nhỏ nhắn của Diệp Thanh Ngọc, một bụng đại tràng và ruột non hòa với máu đỏ tươi thoáng chốc lan tràn ra bên ngoài.
Đau đớn không cách nào tưởng tượng lan ra toàn thân, Diệp Thanh Ngọc co quắp người lại. Môi bị cắn đến sưng lớn chảy máu, tiếng khóc khàn khàn. Điểm chết người nhất chính là, bởi vì đau đớn đã chọc thủng huyệt đạo, tay bắt đầu đã có thể cử động.
Hai tay gắt gao bám chặt lấy hòn đá dưới thân, muốn giảm bớt đau đớn trên người. Nhưng mười ngón tay nàng ta đã bấu víu hòn đá đến ra máu, cũng không thể làm thuyên giảm một chút đau đớn nào trong loại đau đớn khủng khiếp từ lúc chào đời tới nay nàng chưa từng chịu qua này.
Người nọ bị bạc trâm Thanh Linh đâm trúng cổ trong lúc nhất thời vẫn chưa chết, miệng hắn không ngừng phun ra máu tươi, như dã thú điên cuồng vừa bị chọc giận, giơ đại đao chém về phía Thanh Linh.
Thanh Linh bị thương rất nặng sau lưng, có thể mạnh mẽ hít thở duy trì thanh tĩnh đã là không dễ. Bây giờ đại đao chém về phía nàng, nàng thật sự đã không còn lực để cản lại.
"Keng keng" một tiếng, đại đao trong tay người kia không có chém tới Thanh Linh, người nọ vì bị bạc trâm đâm trúng cổ nên hô hấp không thông, chưa kịp xuống tay với Thanh Linh đã phải bỏ mình, thân hình cao lớn thẳng tắp ngã vào trong nước, bắn ra từng đóa bọt nước lớn, thi thể rất nhanh đã bị nước cuốn trôi đi.
Thanh Linh thoáng thả lỏng người thở phào nhẹ nhõm, lại cảm giác có một ánh mắt rét lạnh bắn tới, nàng quay đầu liền thấy ánh mắt âm lãnh của Diệp Thanh Ngọc.
Diệp Thanh Ngọc không chết, vẫn đang hấp hối, nhưng nhìn bộ dạng nàng ta có lẽ đã không còn chịu được bao lâu.
Dưới lưng nàng ta, một bộ phận ruột và đôi chân đã bị dòng nước chảy xiết cuốn trôi đi, nàng ta thu hồi lại ánh mắt nhìn về phía Thanh Linh, kinh ngạc nhìn hai chân mình đã cách xa thân thể tự lúc nào. Diệp Thanh Ngọc trầm lặng mở miệng: “Diệp Thanh Linh, ta dù chết cũng không bỏ qua cho ngươi!” Nói xong, nàng ta cười to như kẻ điên, nước mắt không ngừng tuôn.
Thanh Linh lạnh nhạt, giống như chuyện gì cũng không quan tâm.
Diệp Thanh Ngọc thấy bộ dáng nàng không hề có chút quan tâm, trong lòng lại dâng trào phẫn nộ, miệng lại phun ra một ngụm máu.
Thanh Linh quay đầu, đột nhiên phát hiện cách mặt sông không xa có người đang chèo thuyền đến. Nàng híp mắt lại, thấy rõ một nữ tử đứng trên mũi thuyền, từ dáng người mà nhận ra, nàng kia chính là Ngạo Nguyệt Công chúa.+
Hừ, tới cũng thật là khéo. Lúc này Ngạo Nguyệt Công chúa xuất hiện, tuyệt đối là không có chuyện tốt gì.
Thanh Linh cắn răng, gian nan đạp nước đi đến chỗ rừng rậm bên bờ.
Lên được bờ, lập tức có vài người bộ dáng thị vệ xuất hiện. Thanh Linh biết rõ bọn họ đều là người của Ngạo Nguyệt Công chúa, vừa rồi bọn họ mãi không xuất hiện, hẳn là có ý định đợi nàng và Diệp Thanh Ngọc tự giết chết lẫn nhau. Chờ sau khi nàng loại trừ xong bốn người kia và thu phục được Diệp Thanh Ngọc xong, bọn họ mới xuất hiện.
Vừa nảy Thanh Linh giằng co lâu như vậy, khí lực bây giờ phảng phất như đã sử dụng hết toàn bộ, trước mắt dần thành một mảnh tối tăm, người theo đó cũng ngã khụy về phía trước, ngất đi!
Thuyền Ngạo Nguyệt Công chúa đi đến trước mặt Diệp Thanh Ngọc, mắt lạnh nhìn nàng ta chỉ còn vỏn vẹn lại nửa người trên, thời khắc này còn đang nằm hấp hối trong vũng máu đỏ tươi.
Diệp Thanh Ngọc căm tức nhìn Ngạo Nguyệt một thân hoa phục cao quý, giọng nói suy yếu không thể nghe thấy: “Công chúa, lòng ngươi thật là.... độc ác, ta, ta.... dù thành quỷ... cũng sẽ quấn lấy ngươi!”
Ngạo Nguyệt Công chúa lười biếng liếc nàng ta một cái, cười châm chọc, không buồn phí thời gian quan tâm đến lời căm hận của Diệp Thanh Ngọc.
“Mau vớt thi thể của những người kia lên hết, đem xử lí cho sạch sẽ!” Ngạo Nguyệt Công chúa phân phó ba đại hán đi theo thuyền của mình.
Một đại hán trong đó vớt được xác kẻ bị Thanh Linh dùng bạc trâm đâm trúng cổ, người đó sau khi chết bị nước cuốn trôi đi vướng phải hòn đá cách đây không xa, nên đại hán vớt hắn lên cũng không phí chút sức lực nào.
Nha hoàn Bích Hà bên cạnh Ngạo Nguyệt Công chúa nhìn thấy đồ vật trên cổ người kia, vội vàng báo lại: “Công chúa, trên cổ hắn có một thanh trâm bạc.”
Ngạo Nguyệt Công chúa nhìn thoáng qua, nhận ra cây trâm kia là vật trang sức trên tóc Thanh Linh, liền nhếch môi cười, phân phó đại hán đó: “Nhổ cây trâm bạc kia xuống đưa cho Bích Hà đi!”
“Công chúa, đưa cây trâm cho nô tỳ để làm gì?” Bích Hà mù mịt hỏi.
Ngạo Nguyệt Công chúa mặt không đổi sắc: “Ngươi dùng cây trâm này tiễn Diệp đại tiểu thư một đoạn đường xuống hoàng tuyền đi!”
Bích Hà hiểu ý tứ của Ngạo Nguyệt Công chúa, nàng cầm cây trâm bạc kia đến trước người Diệp Thanh Ngọc, không nói hai lời đã đâm thật mạnh vào ngực Diệp Thanh Ngọc.
Diệp Thanh Ngọc trợn thật to hai mắt, ngay cả khi cho đến lúc tắt thở, đôi mắt kia vẫn không thể nhắm lại được.
“Công chúa, đã có người đến cứu Diệp nhị tiểu thư đưa đi rồi, hiện tại không rõ tung tích!” Một người có bộ dáng thị vệ đến báo.
Ngạo Nguyệt Công chúa nhíu mày: “Có nhận ra là người phương nào không?”
“Thuộc hạ không biết.”
“Phái thêm người âm thầm đi điều tra.” Ngạo Nguyệt Công chúa nói.
Trước cửa lớn phủ Hộ quốc tướng quân, Ngạo Nguyệt Công chúa một thân y phục trắng thuần đứng ngoài cổng chính, theo ngay phía sau nàng là một cỗ quan tài.
Quản gia Thường Quý của phủ Hộ quốc Tướng quân vội vã chạy vào thư phòng Diệp Thiên Minh, còn chưa kịp thở một ngụm đã vội vã nói: “Lão gia, lão gia, không xong rồi!”
Diệp Thiên Minh ngồi sau án thư đọc sách, nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Thường Quý: “Chuyện gì?”
“Lão gia, Đại tiểu thư và Nhị tiểu thư đã xảy ra chuyện ở Hoài Giang, bây giờ Ngạo Nguyệt Công chúa đang chờ ở bên ngoài cửa phủ, ngài mau ra xem một chút!”
Nghe vậy, Diệp Thiên Minh đặt sách trong tay xuống, đứng dậy đi ra ngoài.
Tin tức Ngạo Nguyệt Công chúa đứng mãi ở ngoài cửa lớn phủ Hộ quốc Tướng quân một hai không chịu bước vào rất nhanh đã truyền đến tai Diệp Tự và Diệp Minh. Diệp Thiên Minh ra cửa phủ không lâu thì hai huynh đệ bọn họ cũng lần lượt xuất hiện.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook