Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 58
editor: Nỳ ~~~~ beta:Leo Leo
Đầu Thư Niệm theo lực đạo của hắn ngã về phía sau, bởi vì đau đớn, trong mắt không tự giác ứa ra hai giọt nước.
Tằng Nguyên Học thấy thế nên buông tay ra, đứng lên: ""Thật có lỗi, tôi quá kích động. Cô ngủ gần một ngày, xem ra rất thích nơi này.""
""...""
Tằng Nguyên Học hỏi: ""Có đói bụng không?""
Toàn thân Thư Niệm cứng ngắc, ngẩng đầu nhìn hắn, không có đáp lại bất kỳ cái gì.
Hắn dường như cũng không để ý, lại nói tiếp: "Muốn ăn chút gì không?""
Nhìn thấy miếng vải bố trong miệng cô, Tằng Nguyên Học bừng tỉnh hiểu ra à lên một tiếng, sau đó đưa tay cầm miếng vải bố kéo ra: "là tôi không cẩn thận, đã quên lấy ra.""
Phần đuôi mắt của hắn khi cười lên xuất hiện nếp nhăn, kiên nhẫn hỏi một lần nữa: "Có muốn ăn cái gì không?"
Rốt cục Thư Niệm có thể nói chuyện, trong cổ họng khô khóc một mảnh, hình như còn có mùi máu tanh. Cô cố nén sợ hãi, khàn giọng mở miệng: "Ông làm như vậy là phạm pháp."
Tằng Nguyên Học giống như không nghe thấy, hỏi tiếp: "Cơm chiên có được không?"
Lời của cô tan ra trong không khí, không một chút tiếng động. Thư Niệm đề cao âm lượng một chút, gằn từng chữ một: "Ông như này là bắt cóc."
""Cái khác tôi sẽ không làm." Tằng Nguyên Học vẫn như cũ tự nói chuyện với chính bản thân mình, cười rộ lên, ""Vậy quyết định là cơm chiên đi."
""Tôi không muốn ăn!" cuối cùng Thư Niệm chịu không nổi, nước mắt liền rơi xuống. Cô không dám chọc giận người trước mặt, nên đè thấp âm thanh xuống một ít, lộ ra một chút run rẩy, ""Xin ông cho tôi về nhà... Mẹ tôi còn đang chờ tôi về...""
Nghe vậy, Tằng Nguyên Học gật đầu nghe theo, lại đem miếng vãi nhét vào trong miệng cô một lần nữa. Hắn giống như là một người máy, chỉ làm theo những gì mình nghĩ, những cái khác đều coi như là rác rửơi mà vứt đi.
""Nếu không muốn ăn, vậy thì không ăn nhé. Nghĩ ngơi thật tốt đi."
Nói xong, hắn bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Một lần nữa tầm mắt lại quay về một mảnh tăm tối.
Thư Niệm chỉ có thể thông qua rèm cửa sổ bên ngoài, nhìn thấy một vài ánh sáng yếu ớt. Cô nhịn không được phát ra tiếng khóc nghẹn ngào, không ngừng khiến cho bản thân mình tỉnh táo lại, lợi dụng ánh sáng bên ngoài quan sát cảnh vật chung quanh.
Có lẽ là một căn nhà bỏ hoang.
Không gian cũng không lớn, bên cạnh để vài vật dụng trong nhà đã bỏ đi, bên trên nhiễm không ít bụi. Các loại đồ vật linh tinh đều có, chúng đều đặt trong hộp giấy, trên mặt đất còn có bảy đồ vật, tùy ý là có thể thấy được.
Mùi vị rất khó ngửi, giống như mùi gỗ mục nát lên mốc.
Phòng ở dột nước, trên mặt đất đặt một cái chậu.
Bên trong nước đã đầy một nửa, nước rỉ xuống rơi vào bên trong chậu, âm thanh giọt nước mưa vang lên vô cùng rõ ràng, vọng lại ở trong căn phòng nhỏ hẹp.
Ti tách... tí tách...
Ánh mắt Thư Niệm giật giật, không biết người này vì cái gì lại bắt mình tới đây. Cô có thể tưởng tượng đến kế tiếp sẽ phát sinh rất nhiều chuyện đáng sợ mà cô không cách nào chống lại được.
Về sau càng đáng sợ, từng việc ùn ùn kéo về phía cô, chỉ còn lại khổ sở cùng tuyệt vọng.
Sơ lược Thư Niệm đã cảm thấy bản thân mình không sống nổi.
Nhưng cô không muốn chết.
Đây là ý nghĩ duy nhất của Thư Niệm ngay lúc ấy.
Cô cảm thấy ít nhất mình phải cố gắng một chút, có lẽ hi vọng này là xa vời, nhưng cũng có thể sẽ rời xa được nơi này, tìm được mốt chút hi vọng sống.
Không biết Tằng Nguyên Học đang làm việc gì, thời gian làm việc mỗi ngày không lâu lắm, đa số đều cố định. Ngoại trừ ngày đầu tiên hắn tận lực giả vờ thân mật, sau đó hắn hoàn toàn hiện ra bộ mặt thật.
Mỗi ngày sau khi ra ngoài trở về, tâm tình của hắn dường như rất tệ, toàn thân mang theo sự tàn bạo.
Hắn đem tất cả việc không hài lòng phát tiết ở trên người của Thư Niệm.
Hướng về phía cô chửi mắng, tay đấm chân đá.
Không có cưỡng gian như trong tưởng tượng của cô, chỉ có ngược đãi.
Dường như hắn cực kỳ chán ghét phụ nữ.
Sau khi giày vò Thư Niệm xong, Tằng Nguyên Học trở về rửa tay nhiều lần, lại cầm lấy khăn mặt lau chùi, động tác này cứ lập đi lập lại, giống như là đụng phải thứ gì đó ghê tởm.
Dường như hắn không hi vọng Thư Niệm chết quá nhanh.
Tằng Nguyên Học chưa từng đánh đến chỗ trí mạng. Thỉnh thoảng khi tâm tình cực kém kéo đến, hắn sẽ cầm dao rạch ở trên người cô. Cũng sẽ thường xuyên nói chuyện với cô, xé toang những vết thuong vừa đóng vảy trên người cô, nghe cô vì đau đớn mà kiềm chế tiếng khóc.
Hắn sẽ vui vẻ phát ra tiếng cười, mỗi ngày đều hỏi cô: "Cô bé, cô có nghĩ mình sẽ đi chết không?"
Có lúc Thư Niệm nghĩ.
Tại sao cô muốn chết.
Kẻ xấu trên thế giới này sẽ trốn ở góc tối, những người này sẽ chỉ ở chỗ bí mật gây chuyện, không dám phơi bày thế giới bên ngoài. Trong tương lai ngày nào đó sớm muộn cũng sẽ bị trời trừng phạt.
Thiện ác cuối cùng đều có báo ứng, luân hồi đều theo lẽ trời.
Thư Niệm luôn tin tưởng câu này.
Thư Niệm cũng tin, đại đa số người trên thế giới này, đều lương thiện. Cô không thể bị một số ít kẻ ác che mắt, vì vậy liền đối với nhiều người lương thiện làm như không thấy.
Thư Niệm yêu quý thế giới này.
Cô cũng không muốn bởi vì những người như vậy, mà buông tha sự sống của mình, từ bỏ người còn đang đợi cô.
Cho dù bị hắn hành hạ như thế này, cho tới bây giờ Thư Niệm cũng không nới lỏng cảnh giác.
Tằng Nguyên Học tựa hồ cũng chỉ muốn nghe chính miệng cô nói một câu ""Tôi muốn chết "", chỉ cần câu trả lời của cô là phủ định, hắn cũng sẽ chỉ nhún nhún vai, xác thực sẽ không làm ra việc gì tổn hại đến tính mạng của cô.
Ngẩn ngơ ở nơi này đến ngày thứ ba.
Thư Niệm nghe được Tằng Nguyên Học nói đến một việc.
Ngày đó tâm tình của hắn tốt hơn so với thường ngày, theo đó hắn nói nhiều hơn không ít. Hắn hoàn toàn không cho rằng Thư Niệm sẽ sống ra ngoài, nói chuyện với cô một chút đều không giữ lại.
Ngày ấy, Tằng Nguyên Học nói cho cô.
Cô là vị khách thứ ba hắn mời đến.
Vị thứ nhất là một cô gái còn đang học cấp hai, kéo đàn violon rất tốt, dáng dấp cũng đẹp mắt. Hắn hỏi cô, có muốn hay không nghĩ tới việc đi tìm cái chết, cô chỉ khóc lắc đầu, quát to ""Tôi muốn về nhà."
Sau khi nói câu ấy, máu huyết toàn thân Thư Niệm giống như là bị đóng băng.
Cô bé học cấp hai kéo đàn violon.
Cho dù qua nhiều năm như vậy, ấn tượng của Thư Niệm vẫn khắc sâu như cũ.
Trong đầu hiện lên một cái tên, chính là ""Trần Hương."
Vẻ mặt Tằng Nguyên Học có chút tiếc nuối: "Cô bé đó nói không muốn chết, chỉ một mực khóc. Tôi nghĩ không phải cô bé thích kéo đàn violon hay sao? Liền lấy dao, cắt đi một đầu ngón tay của cô ấy."
Nghe vậy, hốc mắt Thư Niệm lập tức đỏ lên, bờ môi run rẩy.
""Còn chưa cắt đến cái thứ hai đâu." Tằng Nguyên Học cười nói, ""Liền khóc van xin tôi đem cô ấy giết đi."
Vài ngày trước đây, thời điểm bị hắn hành hạ, Thư Niệm cũng chưa từng tức giận giống như giờ phút này. Cô cắn răng, ánh mắt đỏ lên gần như nhỏ máu, hoàn toàn không thể hiểu được hành động thế này của hắn.
""Tại sao ông lại làm như thế, kia chẳng qua chỉ là một cô bé."
Đứa bé rời xa cha mẹ cũng không thể sống tự lập
Vẫn cần phải được xã hội bảo vệ,
""Tôi làm cái gì sao?" Tằng Nguyên Học nghiêng đầu, không hiểu sự phẫn nộ cùng oán hận của cô từ đâu mà đến, ""Tôi không nói muốn giết cô ấy, chính cô ta kêu tôi giết."
Người này tràn đầy thù hận với thế giới này.
Thế giới của hắn bị bóp méo vô cùng.
Thư Niệm nhịn xuống phản ứng buồn nôn, quay đầu chỗ khác, không muốn cùng hắn trò chuyện.
""Thật sự không thú vị." Tằng Nguyên Học thở dài, nhìn qua thật khổ sở, ""Thực ra tôi cũng không nghĩ nhanh như vậy liền giết cô ấy, chính cô ta không muốn sống, tôi cũng không còn cách nào."
Thư Niệm nhắm mắt lại, coi như là không nghe thấy.
Tằng Nguyên Học lại nói vài câu với chính bản thân mình, sau đó bỗng nhiên nắm lấy tóc của cô, cười lạnh nói: "Tôi đang cùng cô nói chuyện, cô có nghe thấy không?"
Thư Niệm vẫn như cũ nhắm hai mắt, một tiếng cũng không phát ra.
Tằng Nguyên Học đột nhiên đầy hào hứng: "Cô nên nghe qua tin tức đi."
""...""
Hắn nói, vị thứ hai là một người phụ nữ cùng một người đàn ông bỏ trốn đến nơi này, người chồng có khuynh hướng bạo lực gia đình, đang cùng chồng cãi nhau ly hôn. Có một người con trai đang học trung học.
Tằng Nguyên Học ngồi xổm mệt mỏi, đứng lên xoay chuyển cổ: "Người phụ nữ kia nhìn mềm mỏng, yếu đuối, âm thanh khóc cũng nhỏ, tôi cứ cho rằng sống không quá nữa ngày, nhưng bị tôi đánh như thế nào cũng không muốn chết đi."
Tay chân Thư Niệm lạnh buốt, rốt cục nhịn không được mở mắt ra nhìn hắn, trong đầu hiện lên khuôn mặt tươi cười của Quý Tương Ninh cùng bộ dáng tuyết vọng của Tạ Như Hạc. Cô lộ ra nóng nảy, cao giọng nói: "Ông đừng nói nữa."
""Cô ta nói cô ta còn có con trai, còn đang chờ cô ta về nhà." Tằng Nguyên Học lên tiếng, ""Nói không có cô ta, sẽ không có ai chăm sóc con của cô ta cả."
Nước mắt Thư Niệm liền rơi xuống, sắc bén nhắc lại: "Ông không cần nói nữa."
Tằng Nguyên Học nhíu mày: "Cô khóc cái gì? À... tôi nhớ lại, con trai của cô ta là bạn của cô đúng không?"
""...""
""Sau này tôi nói với cô ta, con trai của cô ta mỗi ngày đều ở bên ngoài tìm cô ta, sau đó xảy ra tai nạn đã chết rồi." Nói đến đây, Tằng Nguyên Học cười ra tiếng, ""Cô ta liền tin tưởng, tiếp đó liền khóc lóc bảo tôi đem cô ta giết đi."
""...""
""Cho nên cô biết không, cô bé. ""Tằng Nguyên Học nói, ""Đều là các cô ấy van xin tôi, muốn tôi đem họ giết chết. Các cô ấy đang cần sự giúp đỡ của tôi. Đa số người trên thế giới này, đều không muốn sống nữa, cảm thấy thế giới này vô cùng bẩn thỉu. Tôi làm cái gì à? Tôi chỉ là giúp họ một tay."
Lời nói của hắn chọc giận đến Thư Niệm.
""Vậy ông đi chết được không?" Lần đầu Thư Niệm căm hận một người như vậy, cô xiết chặt nắm đấm, chửi mắng, ""Tại sao ông không chết đi."
Nghe vậy, Tằng Nguyên Học ôn nhu sờ đầu của cô, giống như đối xử với đứa bé không nghe lời.
""Bởi vì tôi còn muốn giúp người khác nha."
Về sau, bất kể Tằng Nguyên Học hành hạ cô như thế nào, Thư Niệm đều không rên một tiếng.
Chỉ có khi đau đớn khó mà chịu được, cô mới nhịn không được mà phát ra tiếng khóc. Ở nơi này gần một tuần, thần thái trong mắt cũng dần mất đi.
Không bàn về việc Tằng Nguyên Học lúc nào cũng hỏi cô, có muốn chết hay không.
Đáp án của cô vĩnh viễn là không.
Cô còn muốn sống, giữ lại sinh mạng này để nhìn thế giới bên ngoài,, muốn nhìn thấy người mình muốn gặp, còn muốn giữ lại sinh mạng này nhìn pháp luật trừng phạt những kẻ xấu.
Để Trần Hương cùng Quý Tương Ninh trên trời có linh thiêng, có thể nhắm mắt an nghĩ.
Khiến người nhà của các cô ấy, đều có thể thoải mái.
Cô cần phải sống sót.
Nếu không thì nhất định sẽ có người kế tiếp bị hại.
Thư Niệm cho rằng, khoảnh khắc khi cô chết đi, cô đều sẽ nghĩ như vậy.
Cô nghĩ một ngày nào đó sẽ được cứu ra ngoài.
Ngày đó, Tằng Nguyên Học mang cơm đến cho Thư Niệm, tâm tình dường như vô cùng kém. Hắn lấy con dao nhỏ mang theo trong người ra, vẻ mặt thâm độc, lúc hắn muốn đem tất cả lửa giận trút hết trên người cô.
Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.
Động tác Tằng Nguyên Học dừng lại, đứng dậy đi ra ngoài, không quên khóa cửa lại.
Hắn đặt con dao kia trên chiếc ghế bên cạnh.
Ánh mắt của Thư Niệm ngưng đọng vài giây, dường như thấy được một tia hy vọng. Hai tay cùng hai chân của cô đều bị trói, chỉ có thể dịch chuyển qua, bằng không thì sẽ gây ra tiếng động lớn.
Sẽ dẫn tới sự chú ý của Tằng Nguyên Học.
Toàn thân cô vừa không có sức lại đau, cắn răng di chuyển cơ thể qua.
Thời điểm đến được cái ghế bên cạnh, Thư Niệm điều chỉnh thư thế, gắng gượng đứng lên, dùng hay tay cầm lấy con dao kia. Cô không có kinh nghiệm, lại không nhìn thấy phía sau.
Vừa sợ bất cứ lúc nào Tằng Nguyên Học cũng có thể sẽ trở về, dùng dao loạn xạ cắt lấy dây thừng.
Bởi vì lo lắng cùng không có sức lực, Thư Niệm nhịn không được phát ra tiếng khóc ô ô, bỏ qua sự đau đớn khi bị dao cắt,một nửa lực chú ý đều đặt ở trên tay, một nửa đặt ở ngoài cửa.
Không biết qua bao nhiêu phút đồng hồ, rốt cục cô đã dùng dao cắt được dây thừng.
Thư Niệm không dám chậm chạp, cắt dây thừng ở hai chân, có thể nhìn thấy hai tay của cô đã be bét máu thịt, hô hấp của cô trở nên dồn dập, đem miếng vải bố trong miệng kéo ra.
Ngoài cửa trở nên yên tĩnh.
Thư Niệm cầm dao, khẩn trương nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, chỉ sợ hi vọng lần này sẽ rơi vỡ vụn. Cô không biết Tằng Nguyên Học đi đâu, cũng không nghe thấy âm thanh bên ngoài. Cánh cửa đã bị khóa trái bên ngoài, cô mở không ra.
Thư Niệm đi đến trước cửa sổ, đem màn cửa kéo ra.
Cửa sổ cũng đã bị khóa.
Cô chầm chậm quay đầu, nhìn thấy cái ghế bên cạnh.
Thư Niệm dùng hết sức lực toàn thân, dời nó, dùng sức kéo về phía cửa sổ.
Đây là cơ hội duy nhất.
Nếu như thất bại, nhất định sẽ không có lần tiếp theo.
Trong chớp mắt âm thanh vỡ vụn ở cửa sổ phát ra, thủy tinh bắn tung tóe, có mấy miếng xẹt qua gương mặt của cô. Thư Niệm nghe phía bên ngoài có tiếng động, cô không để ý trên bệ cửa số còn sót lại mãnh thủy tinh, giẫm chân lên bệ cửa bò ra ngoài.
Cùng lúc đó, cô nghe được âm thanh cửa mở ra.
Tằng Nguyên Học mắng một câu thô tục.
Thư Niệm không quay đầu nhìn hắn, lảo đảo từ cửa sổ nhảy xuống, chạy ra bên ngoài.
Ở phía xa có hai người đàn ông đang đi ngang qua chỗ này.
Thư Niệm chạy tới phía bọn họ, trong miệng phát ra tiếng khóc được sống sót sau tai nạn.
Cô nhìn thấy ánh nắng, từ trong bóng tối bò ra.
Cô gọi to cứu người.
Phía sau dường như là tiếng bước chân lấy mạng của Tằng Nguyên Học.
Toàn thân Thư Niệm chật vật, quần áo trên người tất cả đều là máu, trên thân thể không có một chỗ nào tốt, thậm chí không nhận ra dáng dấp ban đầu của cô.
Cô chỉ có thể dùng hết sức lực cầu cứu.
Hai người đàn ông nghe được động tĩnh bên này, do dự đi tới.
Lần nữa Thư Niệm lại bị Tằng Nguyên Học bắt lấy.
Cô nghe được hắn ở bên tai cô, cắn răng nghiến lợi nói một câu: "Tôi cho cô đi ra ngoài à?"
Thư Niệm thét chói tai giãy dụa, hoàn toàn không nghe lời nói của hắn, giống như bị điên hướng về nơi hai người đàn ông la lên, trong lời nói tất cả nghẹn ngào: "Cứu tôi! Mau cứu tôi... Van xin các người... Hắn là tội phạm giết người...""
Tằng Nguyên Học cố định thân thể của cô, cười giải thich: "Thật xin lỗi, đây là con gái của tôi. Trước kia xảy ra tai nạn, tinh thần xảy ra vấn đề... Hù dọa các người rồi."
Vẻ mặt hai người đàn ông mang theo sự do dự, muốn đi tới, lại lo lắng thực sự đây là chuyện nhà của người khác.
Cứ giằng co như vậy vài giây.
Hai người đàn ông vẫn như trước không có đi lên.
Nhìn thấy vẻ mặt bọn họ bắt đầu chùn lại, Thư Niệm há miệng thở dốc. Ánh mắt của cô trợn lên, không thể tin được nói: "Hắn không phải cha tôi... Hắn là tội phạm giết người, hai người không được tin...."
Tằng Nguyên Học thở dài: "Cùng cha về nhà nào."
Hắn lôi Thư Niệm đi về hướng căn nhà, lôi về phía Địa Ngục ấy.
Thư Niệm cố sức phản kháng, sực lực giữa nam nữ quá mức chênh lệch, cô hoàn toàn không có cách nào thoát ra. Cô nhìn hai người đàn ông kia, giống như là thế giới đang sụp đổ, nức nở nói: "Hai người tại sao không cứu tôi?"
""...""
""Hắn không phải cha tôi, cha tôi đã không còn." Tiếng khóc của cô tuyệt vọng, sắc bén mà khàn giọng, ""Hai người có thể tìm, trên mạng có, cha tôi là nhân viên chữa cháy, tên là Thư Cao Lận... Ông là vì cứu người mà chết..."
Có một người đàn ông tiến lên một bước, lại bị người kia kéo lại.
Ngay giờ phút này, tất cả lập trường và kiên định của cô đều không còn sót lại chút gì, Thư Niệm lớn tiếng khóc: "Cha tôi đã chết... Hắn mới không phải là cha tôi...""
Thư Niệm nhìn hai người đàn ông kia đứng yên tại chỗ.
Giống như đang nói gì đó, sau đó quay đầu bỏ đi. Không để ý đến tất cả tiếng cầu cứu của cô, giả vờ câm điếc rời đi. Bọn họ ngầm cho phép tất cả hành động của Tằng Nguyên Học, lựa chọn khoanh tay đứng nhìn.
Vì một hành động này của bọn họ, sẽ khiến tính mạng của một người mất đi.
Nhưng bọn họ cho rằng.
Việc này không có quan hệ gì với họ.
Thư Niệm bị mang về ngôi nhà, được đưa tới một căn phòng khác.
""Giết người, lần này hẳn là tôi chạy không thoát: " Nhưng có lẽ là sự việc bị Thư Niệm chứng kiến, tâm tình Tằng Nguyên Học dường như xem không tệ, ""Cô gái, cô vẫn rất lợi hại, lại có thể chạy."
Thư Niệm không khóc, chết lặng mà ngồi tại chỗ.
Tằng Nguyên Học còn đang nói việc gì đó, Thư Niệm đã không còn tâm tư để nghe.
Cô đang suy nghĩ.
Cha của cô đã chết, mẹ của cô tái hôn, có gia đình mới.
Dường như không có ai cần cô.
Thư Niệm bắt đầu hoài nghi, Đặng Thanh Ngọc thật sự đang tìm cô sao?
Tại sao đã lâu như vậy, cô còn ở nơi này.
Cô còn đang bị người khác hành hạ, vẫn một mực muốn sống, chỉ vì muốn tranh giành một hơi thở.
Đã không có ai cần cô nữa.
Thậm chí Thư Niệm bắt đầu oán trách Thư Cao Lận, tại sao vì muốn cứu những người khác, mà vứt bỏ cô.
Nếu như Thư Cao Lận còn sống, ông nhất định sẽ tới cứu cô.
Nhất định sẽ tới.
Nhưng Thư Cao Lận đã chết rồi.
Cha của cô chết rồi.
Thư Niệm giương mắt, trống rỗng mà nhìn Tằng Nguyên Học, nhẹ giọng nói: "Ông còn muốn giết tôi không?"
Tằng Nguyên Học nói: "Cô muốn chết rồi sao?"
Ánh mắt Thư Niệm hạ xuống, gật đầu: "Ừ."
Cô nghe được tiếng Tằng Nguyên Học đang cười.
Tại khoảnh khắc này, Thư Niệm đột nhiên nhớ tới Tạ Như Hạc.
Nhớ tới ngày đó anh kéo dài ngày đi, chỉ đến tìm cô dặn dò.
Khuôn mặt anh vì bệnh mà tái nhợt, nắm lấy cánh tay cô, tâm tình vô cùng kích động, nhấn mạnh lặp đi lặp lại: "Sau này tan học không được phép về nhà một mình, buổi tối đi đường không được đi một mình, trước khi làm chuyện gì, đều phải bảo đảm an toàn chính mình."
Thư Niệm sửng sốt, không nói gì.
""Nhìn thấy người lạ, không nên tùy tiện đến gần." Tạ Như Hạc khàn giọng nói, ""Chuyện của người khác em không cần quản, phải bảo đảm an toàn của chính mình, quan trọng nhất chính là an toàn của em."
Tạ Như Hạc nhìn cô chằm chằm, trong lời nói giống như là mang theo nước mắt, âm thanh cao lên: "Em phải đồng ý với anh!"
Khi đó.
Thư Niệm nắm chặt tay anh, cẩn thận từng li từng tí mà trịnh trọng nói: "Em đồng ý với anh."
Đồng ý anh, em sẽ không xảy ra chuyện.
Thật xin lỗi, em đã không nghe lời của anh.
Bên tai vang lên âm thanh Tằng Nguyên Học.
Hắn hỏi cô: "Trước khi chết có việc gì muốn nói không?"
Mí mắt Thư Niệm giật giật, xem ra không còn sức sống nữa.
Một lúc sau, cô mới nghẹn ngào nói một câu: "Hy vọng thế giới bình an."
Nhắm mắt là tiếng hoan hô, mở mắt là khuôn mặt tươi cười.
Đầu Thư Niệm theo lực đạo của hắn ngã về phía sau, bởi vì đau đớn, trong mắt không tự giác ứa ra hai giọt nước.
Tằng Nguyên Học thấy thế nên buông tay ra, đứng lên: ""Thật có lỗi, tôi quá kích động. Cô ngủ gần một ngày, xem ra rất thích nơi này.""
""...""
Tằng Nguyên Học hỏi: ""Có đói bụng không?""
Toàn thân Thư Niệm cứng ngắc, ngẩng đầu nhìn hắn, không có đáp lại bất kỳ cái gì.
Hắn dường như cũng không để ý, lại nói tiếp: "Muốn ăn chút gì không?""
Nhìn thấy miếng vải bố trong miệng cô, Tằng Nguyên Học bừng tỉnh hiểu ra à lên một tiếng, sau đó đưa tay cầm miếng vải bố kéo ra: "là tôi không cẩn thận, đã quên lấy ra.""
Phần đuôi mắt của hắn khi cười lên xuất hiện nếp nhăn, kiên nhẫn hỏi một lần nữa: "Có muốn ăn cái gì không?"
Rốt cục Thư Niệm có thể nói chuyện, trong cổ họng khô khóc một mảnh, hình như còn có mùi máu tanh. Cô cố nén sợ hãi, khàn giọng mở miệng: "Ông làm như vậy là phạm pháp."
Tằng Nguyên Học giống như không nghe thấy, hỏi tiếp: "Cơm chiên có được không?"
Lời của cô tan ra trong không khí, không một chút tiếng động. Thư Niệm đề cao âm lượng một chút, gằn từng chữ một: "Ông như này là bắt cóc."
""Cái khác tôi sẽ không làm." Tằng Nguyên Học vẫn như cũ tự nói chuyện với chính bản thân mình, cười rộ lên, ""Vậy quyết định là cơm chiên đi."
""Tôi không muốn ăn!" cuối cùng Thư Niệm chịu không nổi, nước mắt liền rơi xuống. Cô không dám chọc giận người trước mặt, nên đè thấp âm thanh xuống một ít, lộ ra một chút run rẩy, ""Xin ông cho tôi về nhà... Mẹ tôi còn đang chờ tôi về...""
Nghe vậy, Tằng Nguyên Học gật đầu nghe theo, lại đem miếng vãi nhét vào trong miệng cô một lần nữa. Hắn giống như là một người máy, chỉ làm theo những gì mình nghĩ, những cái khác đều coi như là rác rửơi mà vứt đi.
""Nếu không muốn ăn, vậy thì không ăn nhé. Nghĩ ngơi thật tốt đi."
Nói xong, hắn bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Một lần nữa tầm mắt lại quay về một mảnh tăm tối.
Thư Niệm chỉ có thể thông qua rèm cửa sổ bên ngoài, nhìn thấy một vài ánh sáng yếu ớt. Cô nhịn không được phát ra tiếng khóc nghẹn ngào, không ngừng khiến cho bản thân mình tỉnh táo lại, lợi dụng ánh sáng bên ngoài quan sát cảnh vật chung quanh.
Có lẽ là một căn nhà bỏ hoang.
Không gian cũng không lớn, bên cạnh để vài vật dụng trong nhà đã bỏ đi, bên trên nhiễm không ít bụi. Các loại đồ vật linh tinh đều có, chúng đều đặt trong hộp giấy, trên mặt đất còn có bảy đồ vật, tùy ý là có thể thấy được.
Mùi vị rất khó ngửi, giống như mùi gỗ mục nát lên mốc.
Phòng ở dột nước, trên mặt đất đặt một cái chậu.
Bên trong nước đã đầy một nửa, nước rỉ xuống rơi vào bên trong chậu, âm thanh giọt nước mưa vang lên vô cùng rõ ràng, vọng lại ở trong căn phòng nhỏ hẹp.
Ti tách... tí tách...
Ánh mắt Thư Niệm giật giật, không biết người này vì cái gì lại bắt mình tới đây. Cô có thể tưởng tượng đến kế tiếp sẽ phát sinh rất nhiều chuyện đáng sợ mà cô không cách nào chống lại được.
Về sau càng đáng sợ, từng việc ùn ùn kéo về phía cô, chỉ còn lại khổ sở cùng tuyệt vọng.
Sơ lược Thư Niệm đã cảm thấy bản thân mình không sống nổi.
Nhưng cô không muốn chết.
Đây là ý nghĩ duy nhất của Thư Niệm ngay lúc ấy.
Cô cảm thấy ít nhất mình phải cố gắng một chút, có lẽ hi vọng này là xa vời, nhưng cũng có thể sẽ rời xa được nơi này, tìm được mốt chút hi vọng sống.
Không biết Tằng Nguyên Học đang làm việc gì, thời gian làm việc mỗi ngày không lâu lắm, đa số đều cố định. Ngoại trừ ngày đầu tiên hắn tận lực giả vờ thân mật, sau đó hắn hoàn toàn hiện ra bộ mặt thật.
Mỗi ngày sau khi ra ngoài trở về, tâm tình của hắn dường như rất tệ, toàn thân mang theo sự tàn bạo.
Hắn đem tất cả việc không hài lòng phát tiết ở trên người của Thư Niệm.
Hướng về phía cô chửi mắng, tay đấm chân đá.
Không có cưỡng gian như trong tưởng tượng của cô, chỉ có ngược đãi.
Dường như hắn cực kỳ chán ghét phụ nữ.
Sau khi giày vò Thư Niệm xong, Tằng Nguyên Học trở về rửa tay nhiều lần, lại cầm lấy khăn mặt lau chùi, động tác này cứ lập đi lập lại, giống như là đụng phải thứ gì đó ghê tởm.
Dường như hắn không hi vọng Thư Niệm chết quá nhanh.
Tằng Nguyên Học chưa từng đánh đến chỗ trí mạng. Thỉnh thoảng khi tâm tình cực kém kéo đến, hắn sẽ cầm dao rạch ở trên người cô. Cũng sẽ thường xuyên nói chuyện với cô, xé toang những vết thuong vừa đóng vảy trên người cô, nghe cô vì đau đớn mà kiềm chế tiếng khóc.
Hắn sẽ vui vẻ phát ra tiếng cười, mỗi ngày đều hỏi cô: "Cô bé, cô có nghĩ mình sẽ đi chết không?"
Có lúc Thư Niệm nghĩ.
Tại sao cô muốn chết.
Kẻ xấu trên thế giới này sẽ trốn ở góc tối, những người này sẽ chỉ ở chỗ bí mật gây chuyện, không dám phơi bày thế giới bên ngoài. Trong tương lai ngày nào đó sớm muộn cũng sẽ bị trời trừng phạt.
Thiện ác cuối cùng đều có báo ứng, luân hồi đều theo lẽ trời.
Thư Niệm luôn tin tưởng câu này.
Thư Niệm cũng tin, đại đa số người trên thế giới này, đều lương thiện. Cô không thể bị một số ít kẻ ác che mắt, vì vậy liền đối với nhiều người lương thiện làm như không thấy.
Thư Niệm yêu quý thế giới này.
Cô cũng không muốn bởi vì những người như vậy, mà buông tha sự sống của mình, từ bỏ người còn đang đợi cô.
Cho dù bị hắn hành hạ như thế này, cho tới bây giờ Thư Niệm cũng không nới lỏng cảnh giác.
Tằng Nguyên Học tựa hồ cũng chỉ muốn nghe chính miệng cô nói một câu ""Tôi muốn chết "", chỉ cần câu trả lời của cô là phủ định, hắn cũng sẽ chỉ nhún nhún vai, xác thực sẽ không làm ra việc gì tổn hại đến tính mạng của cô.
Ngẩn ngơ ở nơi này đến ngày thứ ba.
Thư Niệm nghe được Tằng Nguyên Học nói đến một việc.
Ngày đó tâm tình của hắn tốt hơn so với thường ngày, theo đó hắn nói nhiều hơn không ít. Hắn hoàn toàn không cho rằng Thư Niệm sẽ sống ra ngoài, nói chuyện với cô một chút đều không giữ lại.
Ngày ấy, Tằng Nguyên Học nói cho cô.
Cô là vị khách thứ ba hắn mời đến.
Vị thứ nhất là một cô gái còn đang học cấp hai, kéo đàn violon rất tốt, dáng dấp cũng đẹp mắt. Hắn hỏi cô, có muốn hay không nghĩ tới việc đi tìm cái chết, cô chỉ khóc lắc đầu, quát to ""Tôi muốn về nhà."
Sau khi nói câu ấy, máu huyết toàn thân Thư Niệm giống như là bị đóng băng.
Cô bé học cấp hai kéo đàn violon.
Cho dù qua nhiều năm như vậy, ấn tượng của Thư Niệm vẫn khắc sâu như cũ.
Trong đầu hiện lên một cái tên, chính là ""Trần Hương."
Vẻ mặt Tằng Nguyên Học có chút tiếc nuối: "Cô bé đó nói không muốn chết, chỉ một mực khóc. Tôi nghĩ không phải cô bé thích kéo đàn violon hay sao? Liền lấy dao, cắt đi một đầu ngón tay của cô ấy."
Nghe vậy, hốc mắt Thư Niệm lập tức đỏ lên, bờ môi run rẩy.
""Còn chưa cắt đến cái thứ hai đâu." Tằng Nguyên Học cười nói, ""Liền khóc van xin tôi đem cô ấy giết đi."
Vài ngày trước đây, thời điểm bị hắn hành hạ, Thư Niệm cũng chưa từng tức giận giống như giờ phút này. Cô cắn răng, ánh mắt đỏ lên gần như nhỏ máu, hoàn toàn không thể hiểu được hành động thế này của hắn.
""Tại sao ông lại làm như thế, kia chẳng qua chỉ là một cô bé."
Đứa bé rời xa cha mẹ cũng không thể sống tự lập
Vẫn cần phải được xã hội bảo vệ,
""Tôi làm cái gì sao?" Tằng Nguyên Học nghiêng đầu, không hiểu sự phẫn nộ cùng oán hận của cô từ đâu mà đến, ""Tôi không nói muốn giết cô ấy, chính cô ta kêu tôi giết."
Người này tràn đầy thù hận với thế giới này.
Thế giới của hắn bị bóp méo vô cùng.
Thư Niệm nhịn xuống phản ứng buồn nôn, quay đầu chỗ khác, không muốn cùng hắn trò chuyện.
""Thật sự không thú vị." Tằng Nguyên Học thở dài, nhìn qua thật khổ sở, ""Thực ra tôi cũng không nghĩ nhanh như vậy liền giết cô ấy, chính cô ta không muốn sống, tôi cũng không còn cách nào."
Thư Niệm nhắm mắt lại, coi như là không nghe thấy.
Tằng Nguyên Học lại nói vài câu với chính bản thân mình, sau đó bỗng nhiên nắm lấy tóc của cô, cười lạnh nói: "Tôi đang cùng cô nói chuyện, cô có nghe thấy không?"
Thư Niệm vẫn như cũ nhắm hai mắt, một tiếng cũng không phát ra.
Tằng Nguyên Học đột nhiên đầy hào hứng: "Cô nên nghe qua tin tức đi."
""...""
Hắn nói, vị thứ hai là một người phụ nữ cùng một người đàn ông bỏ trốn đến nơi này, người chồng có khuynh hướng bạo lực gia đình, đang cùng chồng cãi nhau ly hôn. Có một người con trai đang học trung học.
Tằng Nguyên Học ngồi xổm mệt mỏi, đứng lên xoay chuyển cổ: "Người phụ nữ kia nhìn mềm mỏng, yếu đuối, âm thanh khóc cũng nhỏ, tôi cứ cho rằng sống không quá nữa ngày, nhưng bị tôi đánh như thế nào cũng không muốn chết đi."
Tay chân Thư Niệm lạnh buốt, rốt cục nhịn không được mở mắt ra nhìn hắn, trong đầu hiện lên khuôn mặt tươi cười của Quý Tương Ninh cùng bộ dáng tuyết vọng của Tạ Như Hạc. Cô lộ ra nóng nảy, cao giọng nói: "Ông đừng nói nữa."
""Cô ta nói cô ta còn có con trai, còn đang chờ cô ta về nhà." Tằng Nguyên Học lên tiếng, ""Nói không có cô ta, sẽ không có ai chăm sóc con của cô ta cả."
Nước mắt Thư Niệm liền rơi xuống, sắc bén nhắc lại: "Ông không cần nói nữa."
Tằng Nguyên Học nhíu mày: "Cô khóc cái gì? À... tôi nhớ lại, con trai của cô ta là bạn của cô đúng không?"
""...""
""Sau này tôi nói với cô ta, con trai của cô ta mỗi ngày đều ở bên ngoài tìm cô ta, sau đó xảy ra tai nạn đã chết rồi." Nói đến đây, Tằng Nguyên Học cười ra tiếng, ""Cô ta liền tin tưởng, tiếp đó liền khóc lóc bảo tôi đem cô ta giết đi."
""...""
""Cho nên cô biết không, cô bé. ""Tằng Nguyên Học nói, ""Đều là các cô ấy van xin tôi, muốn tôi đem họ giết chết. Các cô ấy đang cần sự giúp đỡ của tôi. Đa số người trên thế giới này, đều không muốn sống nữa, cảm thấy thế giới này vô cùng bẩn thỉu. Tôi làm cái gì à? Tôi chỉ là giúp họ một tay."
Lời nói của hắn chọc giận đến Thư Niệm.
""Vậy ông đi chết được không?" Lần đầu Thư Niệm căm hận một người như vậy, cô xiết chặt nắm đấm, chửi mắng, ""Tại sao ông không chết đi."
Nghe vậy, Tằng Nguyên Học ôn nhu sờ đầu của cô, giống như đối xử với đứa bé không nghe lời.
""Bởi vì tôi còn muốn giúp người khác nha."
Về sau, bất kể Tằng Nguyên Học hành hạ cô như thế nào, Thư Niệm đều không rên một tiếng.
Chỉ có khi đau đớn khó mà chịu được, cô mới nhịn không được mà phát ra tiếng khóc. Ở nơi này gần một tuần, thần thái trong mắt cũng dần mất đi.
Không bàn về việc Tằng Nguyên Học lúc nào cũng hỏi cô, có muốn chết hay không.
Đáp án của cô vĩnh viễn là không.
Cô còn muốn sống, giữ lại sinh mạng này để nhìn thế giới bên ngoài,, muốn nhìn thấy người mình muốn gặp, còn muốn giữ lại sinh mạng này nhìn pháp luật trừng phạt những kẻ xấu.
Để Trần Hương cùng Quý Tương Ninh trên trời có linh thiêng, có thể nhắm mắt an nghĩ.
Khiến người nhà của các cô ấy, đều có thể thoải mái.
Cô cần phải sống sót.
Nếu không thì nhất định sẽ có người kế tiếp bị hại.
Thư Niệm cho rằng, khoảnh khắc khi cô chết đi, cô đều sẽ nghĩ như vậy.
Cô nghĩ một ngày nào đó sẽ được cứu ra ngoài.
Ngày đó, Tằng Nguyên Học mang cơm đến cho Thư Niệm, tâm tình dường như vô cùng kém. Hắn lấy con dao nhỏ mang theo trong người ra, vẻ mặt thâm độc, lúc hắn muốn đem tất cả lửa giận trút hết trên người cô.
Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.
Động tác Tằng Nguyên Học dừng lại, đứng dậy đi ra ngoài, không quên khóa cửa lại.
Hắn đặt con dao kia trên chiếc ghế bên cạnh.
Ánh mắt của Thư Niệm ngưng đọng vài giây, dường như thấy được một tia hy vọng. Hai tay cùng hai chân của cô đều bị trói, chỉ có thể dịch chuyển qua, bằng không thì sẽ gây ra tiếng động lớn.
Sẽ dẫn tới sự chú ý của Tằng Nguyên Học.
Toàn thân cô vừa không có sức lại đau, cắn răng di chuyển cơ thể qua.
Thời điểm đến được cái ghế bên cạnh, Thư Niệm điều chỉnh thư thế, gắng gượng đứng lên, dùng hay tay cầm lấy con dao kia. Cô không có kinh nghiệm, lại không nhìn thấy phía sau.
Vừa sợ bất cứ lúc nào Tằng Nguyên Học cũng có thể sẽ trở về, dùng dao loạn xạ cắt lấy dây thừng.
Bởi vì lo lắng cùng không có sức lực, Thư Niệm nhịn không được phát ra tiếng khóc ô ô, bỏ qua sự đau đớn khi bị dao cắt,một nửa lực chú ý đều đặt ở trên tay, một nửa đặt ở ngoài cửa.
Không biết qua bao nhiêu phút đồng hồ, rốt cục cô đã dùng dao cắt được dây thừng.
Thư Niệm không dám chậm chạp, cắt dây thừng ở hai chân, có thể nhìn thấy hai tay của cô đã be bét máu thịt, hô hấp của cô trở nên dồn dập, đem miếng vải bố trong miệng kéo ra.
Ngoài cửa trở nên yên tĩnh.
Thư Niệm cầm dao, khẩn trương nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, chỉ sợ hi vọng lần này sẽ rơi vỡ vụn. Cô không biết Tằng Nguyên Học đi đâu, cũng không nghe thấy âm thanh bên ngoài. Cánh cửa đã bị khóa trái bên ngoài, cô mở không ra.
Thư Niệm đi đến trước cửa sổ, đem màn cửa kéo ra.
Cửa sổ cũng đã bị khóa.
Cô chầm chậm quay đầu, nhìn thấy cái ghế bên cạnh.
Thư Niệm dùng hết sức lực toàn thân, dời nó, dùng sức kéo về phía cửa sổ.
Đây là cơ hội duy nhất.
Nếu như thất bại, nhất định sẽ không có lần tiếp theo.
Trong chớp mắt âm thanh vỡ vụn ở cửa sổ phát ra, thủy tinh bắn tung tóe, có mấy miếng xẹt qua gương mặt của cô. Thư Niệm nghe phía bên ngoài có tiếng động, cô không để ý trên bệ cửa số còn sót lại mãnh thủy tinh, giẫm chân lên bệ cửa bò ra ngoài.
Cùng lúc đó, cô nghe được âm thanh cửa mở ra.
Tằng Nguyên Học mắng một câu thô tục.
Thư Niệm không quay đầu nhìn hắn, lảo đảo từ cửa sổ nhảy xuống, chạy ra bên ngoài.
Ở phía xa có hai người đàn ông đang đi ngang qua chỗ này.
Thư Niệm chạy tới phía bọn họ, trong miệng phát ra tiếng khóc được sống sót sau tai nạn.
Cô nhìn thấy ánh nắng, từ trong bóng tối bò ra.
Cô gọi to cứu người.
Phía sau dường như là tiếng bước chân lấy mạng của Tằng Nguyên Học.
Toàn thân Thư Niệm chật vật, quần áo trên người tất cả đều là máu, trên thân thể không có một chỗ nào tốt, thậm chí không nhận ra dáng dấp ban đầu của cô.
Cô chỉ có thể dùng hết sức lực cầu cứu.
Hai người đàn ông nghe được động tĩnh bên này, do dự đi tới.
Lần nữa Thư Niệm lại bị Tằng Nguyên Học bắt lấy.
Cô nghe được hắn ở bên tai cô, cắn răng nghiến lợi nói một câu: "Tôi cho cô đi ra ngoài à?"
Thư Niệm thét chói tai giãy dụa, hoàn toàn không nghe lời nói của hắn, giống như bị điên hướng về nơi hai người đàn ông la lên, trong lời nói tất cả nghẹn ngào: "Cứu tôi! Mau cứu tôi... Van xin các người... Hắn là tội phạm giết người...""
Tằng Nguyên Học cố định thân thể của cô, cười giải thich: "Thật xin lỗi, đây là con gái của tôi. Trước kia xảy ra tai nạn, tinh thần xảy ra vấn đề... Hù dọa các người rồi."
Vẻ mặt hai người đàn ông mang theo sự do dự, muốn đi tới, lại lo lắng thực sự đây là chuyện nhà của người khác.
Cứ giằng co như vậy vài giây.
Hai người đàn ông vẫn như trước không có đi lên.
Nhìn thấy vẻ mặt bọn họ bắt đầu chùn lại, Thư Niệm há miệng thở dốc. Ánh mắt của cô trợn lên, không thể tin được nói: "Hắn không phải cha tôi... Hắn là tội phạm giết người, hai người không được tin...."
Tằng Nguyên Học thở dài: "Cùng cha về nhà nào."
Hắn lôi Thư Niệm đi về hướng căn nhà, lôi về phía Địa Ngục ấy.
Thư Niệm cố sức phản kháng, sực lực giữa nam nữ quá mức chênh lệch, cô hoàn toàn không có cách nào thoát ra. Cô nhìn hai người đàn ông kia, giống như là thế giới đang sụp đổ, nức nở nói: "Hai người tại sao không cứu tôi?"
""...""
""Hắn không phải cha tôi, cha tôi đã không còn." Tiếng khóc của cô tuyệt vọng, sắc bén mà khàn giọng, ""Hai người có thể tìm, trên mạng có, cha tôi là nhân viên chữa cháy, tên là Thư Cao Lận... Ông là vì cứu người mà chết..."
Có một người đàn ông tiến lên một bước, lại bị người kia kéo lại.
Ngay giờ phút này, tất cả lập trường và kiên định của cô đều không còn sót lại chút gì, Thư Niệm lớn tiếng khóc: "Cha tôi đã chết... Hắn mới không phải là cha tôi...""
Thư Niệm nhìn hai người đàn ông kia đứng yên tại chỗ.
Giống như đang nói gì đó, sau đó quay đầu bỏ đi. Không để ý đến tất cả tiếng cầu cứu của cô, giả vờ câm điếc rời đi. Bọn họ ngầm cho phép tất cả hành động của Tằng Nguyên Học, lựa chọn khoanh tay đứng nhìn.
Vì một hành động này của bọn họ, sẽ khiến tính mạng của một người mất đi.
Nhưng bọn họ cho rằng.
Việc này không có quan hệ gì với họ.
Thư Niệm bị mang về ngôi nhà, được đưa tới một căn phòng khác.
""Giết người, lần này hẳn là tôi chạy không thoát: " Nhưng có lẽ là sự việc bị Thư Niệm chứng kiến, tâm tình Tằng Nguyên Học dường như xem không tệ, ""Cô gái, cô vẫn rất lợi hại, lại có thể chạy."
Thư Niệm không khóc, chết lặng mà ngồi tại chỗ.
Tằng Nguyên Học còn đang nói việc gì đó, Thư Niệm đã không còn tâm tư để nghe.
Cô đang suy nghĩ.
Cha của cô đã chết, mẹ của cô tái hôn, có gia đình mới.
Dường như không có ai cần cô.
Thư Niệm bắt đầu hoài nghi, Đặng Thanh Ngọc thật sự đang tìm cô sao?
Tại sao đã lâu như vậy, cô còn ở nơi này.
Cô còn đang bị người khác hành hạ, vẫn một mực muốn sống, chỉ vì muốn tranh giành một hơi thở.
Đã không có ai cần cô nữa.
Thậm chí Thư Niệm bắt đầu oán trách Thư Cao Lận, tại sao vì muốn cứu những người khác, mà vứt bỏ cô.
Nếu như Thư Cao Lận còn sống, ông nhất định sẽ tới cứu cô.
Nhất định sẽ tới.
Nhưng Thư Cao Lận đã chết rồi.
Cha của cô chết rồi.
Thư Niệm giương mắt, trống rỗng mà nhìn Tằng Nguyên Học, nhẹ giọng nói: "Ông còn muốn giết tôi không?"
Tằng Nguyên Học nói: "Cô muốn chết rồi sao?"
Ánh mắt Thư Niệm hạ xuống, gật đầu: "Ừ."
Cô nghe được tiếng Tằng Nguyên Học đang cười.
Tại khoảnh khắc này, Thư Niệm đột nhiên nhớ tới Tạ Như Hạc.
Nhớ tới ngày đó anh kéo dài ngày đi, chỉ đến tìm cô dặn dò.
Khuôn mặt anh vì bệnh mà tái nhợt, nắm lấy cánh tay cô, tâm tình vô cùng kích động, nhấn mạnh lặp đi lặp lại: "Sau này tan học không được phép về nhà một mình, buổi tối đi đường không được đi một mình, trước khi làm chuyện gì, đều phải bảo đảm an toàn chính mình."
Thư Niệm sửng sốt, không nói gì.
""Nhìn thấy người lạ, không nên tùy tiện đến gần." Tạ Như Hạc khàn giọng nói, ""Chuyện của người khác em không cần quản, phải bảo đảm an toàn của chính mình, quan trọng nhất chính là an toàn của em."
Tạ Như Hạc nhìn cô chằm chằm, trong lời nói giống như là mang theo nước mắt, âm thanh cao lên: "Em phải đồng ý với anh!"
Khi đó.
Thư Niệm nắm chặt tay anh, cẩn thận từng li từng tí mà trịnh trọng nói: "Em đồng ý với anh."
Đồng ý anh, em sẽ không xảy ra chuyện.
Thật xin lỗi, em đã không nghe lời của anh.
Bên tai vang lên âm thanh Tằng Nguyên Học.
Hắn hỏi cô: "Trước khi chết có việc gì muốn nói không?"
Mí mắt Thư Niệm giật giật, xem ra không còn sức sống nữa.
Một lúc sau, cô mới nghẹn ngào nói một câu: "Hy vọng thế giới bình an."
Nhắm mắt là tiếng hoan hô, mở mắt là khuôn mặt tươi cười.
Bình luận facebook