Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13
•Những bạn quá hóng không chờ edit được có thể qua Koanchay để đọc convert (nick đăng kí trước năm 2018 mới vào được)
•Nếu thích bản edit của mình nhớ quay về cmt ủng hộ nhé ^^
•Mình cũng chả rõ fb bị làm sao, bao nhiêu người bảo k tìm thấy blog Tra nữ sa điêu Ọ ~ Ọ Các chế thử search vs hastag #tranusadieu xem có ra k nha.
( "Д")y━・~~
Tối, chờ Tần Mặc về, Trì Nghiên tựa như vô tình mà nhắc đến cuộc thi đấu golf viết trong thiệp.
"Em muốn đi?" Tần Mặc hỏi cô, Trì Nghiên còn chưa trả lời, anh hơi ngẫm nghĩ rồi nói tiếp, "Vừa lúc cuối tuần này anh rảnh, vậy đi thôi."
Buổi sáng ngày thứ 7, Tần Mặc lái xe chở Trì Nghiên tới địa điểm khách sạn diễn ra giải đấu.
Thời gian cho cuộc thi đấu vốn phải mất cả nửa ngày, chẳng qua khách sạn còn có rất nhiều hạng mục nghỉ dưỡng khác, Tần Mặc cảm thấy ở lại nơi đây một đêm cũng không tệ.
Hai người xử lý xong thủ tục vào cửa, nhân viên khách sạn lái chiếc chiếc xe điện tới đưa bọn họ đến sân golf nằm ở lưng chừng sườn đồi.
Đây được chọn là mặt sân cho trận đấu, là nơi xếp nhất nhì thành phố. Với nhà thiết kế có tên tuổi trên thế giới thiết kế ra, kiến trúc nằm trên dốc đồi thoai thoải. 9 lỗ đầu lợi dụng địa thế của sườn núi và mặt hồ giáp sát ngay dốc đồi, thuộc phong cách núi rừng, 9 lỗ sau tận dụng bãi bùn đất bên hồ để kiến tạo mặt sân thuỷ cảnh, bằng phẳng và trải dài.
Toàn bộ sân bãi được kết hợp với khung cảnh duyên dáng của núi rừng, trời xanh ưu ái, độc đáo huyền ảo lại vừa hùng vĩ choáng ngợp.
Trì Nghiên bước xuống xe điện, nhìn khoang cảnh xung quanh, trời trong mây trắng, cỏ xanh mơn mởn như tấm nệm trải dài, khiến cho bước chân cô không khỏi nhẹ nhàng khoan khoái.
Cô mặc trên mình một bộ thể thao trắng phối với chân váy xanh da trời, lộ ra cặp chân dài và nuột nà, cũng không makeup, chỉ thoa kem chống nắng và tô chút môi mật, mái tóc dài đen nhánh buộc cao lên, trên đầu đội mũ lưỡi trai, thoạt nhìn cả người tràn ngập phấn chấn trẻ trung của thanh xuân.
Có đôi khi không chú ý, Tần Mặc cũng suýt thì quên rằng kỳ thật cô nhỏ hơn anh nửa giáp.
"Chơi thứ này kiểu gì?" Thưởng thức cảnh sắc một hồi, Trì Nghiên hỏi Tần Mặc.
"Em không nhớ ư?" Tần Mặc nhận lấy túi đựng gậy golf trong tay người nhặt bóng, "Trước kia em chơi rất khá."
Anh vừa nói vừa chọn một cây gậy trong túi đưa cho cô.
Trì Nghiên cầm, phản ứng đầu tiên đó là rất nhẹ, cán gậy cũng nhỏ, rất vừa nắm tay cô.
Trong nháy mắt cô tưởng chừng như tìm lại được thứ cảm giác quen thuộc nào đó, dựa theo động tác quen thuộc lập tức thử vung tay lên, kết quả một cú phát bóng —— trống không.
Oh... Có thật là cô biết chơi không? Lẽ nào là do tổn thương tiểu não trước đó khiến cô mất kỹ năng này?
Trì Nghiên nắm gậy golf phát trượt khiến có phần xấu hổ.
Tần Mặc nhíu mày, đứng đằng sau cô nói, "Đến, tôi dạy em."
Anh áp sau lưng cô uốn nắn tư thế cho cô, đôi tay vòng quanh bao bọc lấy cô, bàn tay nắm lấy tay cô, dạy cô cách nắm cán gậy, vung gậy.
"Đúng, cứ như vậy... Hai chân tách ra... Hơi uốn gối... Phần hông cúi về phía trước... thả lỏng bả vai......"
Hơi thở của anh phả trên vai cô, làm cô không tự giác được mà nhớ tới hình ảnh mơ hồ nào đó, còn chưa kịp bắt lấy đã nghe thấy có ai đó gọi tên cô.
"Trì Nghiên ——" Tiếu Mân vừa xuống xe điện vừa vẫy tay gọi.
Chiếc áo thun bó sát cơ thể phối hợp chiếc váy ngắn khiến dáng người cô ấy trông lại càng cao và mảnh dẻ, bên cạnh cô còn có một người đàn ông đi theo, Trì Nghiên nghĩ, đó chắc là kim chủ của cô ấy.
Hình như ông ta họ Diệp, có điều trông ông ta chẳng giống người đã có con sắp vào tiểu học chút nào. Ông ta giữ được dáng người rất tốt, mái tóc bóng bẩy với những nếp vuốt sáp gọn gàng, trên người là bộ đồ vận động thoải mái, nhìn trông vừa khôn khéo vừa lịch thiệp.
Nếu không phải Tiếu Mân đã kể từ trước đó, có lẽ Trì Nghiên còn cho rằng đối phương chỉ lớn hơn Tần Mặc một chút mà thôi.
"Sao nói bận, cuối cùng vẫn đến đấy chứ?" Tiếu Mân kéo cánh tay người đàn ông chào hỏi Trì Nghiên.
Lúc ánh mắt cô lướt đến Tần Mặc không khỏi nhìn nhiều hơn, dường như rất kinh ngạc với vẻ đẹp trai và quá trẻ của Tần Mặc.
Tuy nhiên Tần Mặc lại chẳng liếc nhìn lấy Tiếu Mân một cái, ngược lại ngoái đầu nhìn Trì Nghiên, ánh mắt tràn đầy dò hỏi.
Rốt cuộc Trì Nghiên là một người mất trí nhớ, nhưng người phụ nữ trước mắt này Tần Mặc cũng chưa từng gặp qua gương mặt cô ta ở đâu, vậy mà hai người lại có vẻ rất thân quen, Tần Mặc không khỏi nghĩ, liệu có phải Trì Nghiên đã nhớ lại được gì đó nhưng không nói cho mình hay không.
"Mới quen gần đây." Trì Nghiên khẽ kéo góc áo Tần Mặc nhỏ giọng giải thích một câu, sau đó lại giới thiệu Tiếu Mân, "Đây là Tiếu Mân, là hàng xóm trong chung cư với chúng ta."
Đến nỗi người đàn ông bên cạnh Tiếu Mân, Trì Nghiên cũng không biết giới thiệu như nào cho phải, ngắc ngứ một chút, cuối cùng quyết định để lại cho Tiếu Mân tự giới thiệu.
Tiếu Mân cũng không ngại ngùng, kéo người nọ qua giới thiệu với Trì Nghiên, "Đây là lão Diệp nhà tôi —-, trước đó đã kể cho cô."
Rất ra dáng cặp vợ chồng già, khiến Trì Nghiên xấu hổ đến không biết nên tiếp tục giới thiệu Tần Mặc như thế nào.
May thay, Tần Mặc tự giác báo tên và tầng nhà. Người đàn ông bên cạnh Tiếu Mân nghe vậy thì cũng tự làm giới thiệu, lại khách sáo hỏi Tần Mặc chuyển vào chung cư vào bao lâu rồi, sao những hoạt động lần trước chưa từng gặp... Hai người cứ tự nhiên như vậy mà trò chuyện.
Cuộc thi sẽ được chính thức khai mạc vào 10 giờ sáng. Xem ra Tần Mặc và Diệp Lâm đều đến sớm, hàn huyên trong chốc lát quyết định cùng nhau luận bàn chơi golf trước.
Kỹ năng đánh golf của Diệp Lâm rất tốt, ngắm bóng, vung gậy, động tác cực kỳ linh hoạt, lưu loát đẹp đẽ, khiến ngay cả Trì Nghiên nhìn mà không nhịn được vỗ tay tán thưởng.
Tần Mặc quay đầu liếc Trì Nghiên một cái, đi tới nơi phát bóng, hơi cúi hông, hai tay nắm gậy vung mạnh —— Bóng bay một đường cung xinh đẹp, vòng ba vòng quanh cửa lỗ, vượt xa so với người thường phát huy, một gậy đã vào.
•Nếu thích bản edit của mình nhớ quay về cmt ủng hộ nhé ^^
•Mình cũng chả rõ fb bị làm sao, bao nhiêu người bảo k tìm thấy blog Tra nữ sa điêu Ọ ~ Ọ Các chế thử search vs hastag #tranusadieu xem có ra k nha.
( "Д")y━・~~
Tối, chờ Tần Mặc về, Trì Nghiên tựa như vô tình mà nhắc đến cuộc thi đấu golf viết trong thiệp.
"Em muốn đi?" Tần Mặc hỏi cô, Trì Nghiên còn chưa trả lời, anh hơi ngẫm nghĩ rồi nói tiếp, "Vừa lúc cuối tuần này anh rảnh, vậy đi thôi."
Buổi sáng ngày thứ 7, Tần Mặc lái xe chở Trì Nghiên tới địa điểm khách sạn diễn ra giải đấu.
Thời gian cho cuộc thi đấu vốn phải mất cả nửa ngày, chẳng qua khách sạn còn có rất nhiều hạng mục nghỉ dưỡng khác, Tần Mặc cảm thấy ở lại nơi đây một đêm cũng không tệ.
Hai người xử lý xong thủ tục vào cửa, nhân viên khách sạn lái chiếc chiếc xe điện tới đưa bọn họ đến sân golf nằm ở lưng chừng sườn đồi.
Đây được chọn là mặt sân cho trận đấu, là nơi xếp nhất nhì thành phố. Với nhà thiết kế có tên tuổi trên thế giới thiết kế ra, kiến trúc nằm trên dốc đồi thoai thoải. 9 lỗ đầu lợi dụng địa thế của sườn núi và mặt hồ giáp sát ngay dốc đồi, thuộc phong cách núi rừng, 9 lỗ sau tận dụng bãi bùn đất bên hồ để kiến tạo mặt sân thuỷ cảnh, bằng phẳng và trải dài.
Toàn bộ sân bãi được kết hợp với khung cảnh duyên dáng của núi rừng, trời xanh ưu ái, độc đáo huyền ảo lại vừa hùng vĩ choáng ngợp.
Trì Nghiên bước xuống xe điện, nhìn khoang cảnh xung quanh, trời trong mây trắng, cỏ xanh mơn mởn như tấm nệm trải dài, khiến cho bước chân cô không khỏi nhẹ nhàng khoan khoái.
Cô mặc trên mình một bộ thể thao trắng phối với chân váy xanh da trời, lộ ra cặp chân dài và nuột nà, cũng không makeup, chỉ thoa kem chống nắng và tô chút môi mật, mái tóc dài đen nhánh buộc cao lên, trên đầu đội mũ lưỡi trai, thoạt nhìn cả người tràn ngập phấn chấn trẻ trung của thanh xuân.
Có đôi khi không chú ý, Tần Mặc cũng suýt thì quên rằng kỳ thật cô nhỏ hơn anh nửa giáp.
"Chơi thứ này kiểu gì?" Thưởng thức cảnh sắc một hồi, Trì Nghiên hỏi Tần Mặc.
"Em không nhớ ư?" Tần Mặc nhận lấy túi đựng gậy golf trong tay người nhặt bóng, "Trước kia em chơi rất khá."
Anh vừa nói vừa chọn một cây gậy trong túi đưa cho cô.
Trì Nghiên cầm, phản ứng đầu tiên đó là rất nhẹ, cán gậy cũng nhỏ, rất vừa nắm tay cô.
Trong nháy mắt cô tưởng chừng như tìm lại được thứ cảm giác quen thuộc nào đó, dựa theo động tác quen thuộc lập tức thử vung tay lên, kết quả một cú phát bóng —— trống không.
Oh... Có thật là cô biết chơi không? Lẽ nào là do tổn thương tiểu não trước đó khiến cô mất kỹ năng này?
Trì Nghiên nắm gậy golf phát trượt khiến có phần xấu hổ.
Tần Mặc nhíu mày, đứng đằng sau cô nói, "Đến, tôi dạy em."
Anh áp sau lưng cô uốn nắn tư thế cho cô, đôi tay vòng quanh bao bọc lấy cô, bàn tay nắm lấy tay cô, dạy cô cách nắm cán gậy, vung gậy.
"Đúng, cứ như vậy... Hai chân tách ra... Hơi uốn gối... Phần hông cúi về phía trước... thả lỏng bả vai......"
Hơi thở của anh phả trên vai cô, làm cô không tự giác được mà nhớ tới hình ảnh mơ hồ nào đó, còn chưa kịp bắt lấy đã nghe thấy có ai đó gọi tên cô.
"Trì Nghiên ——" Tiếu Mân vừa xuống xe điện vừa vẫy tay gọi.
Chiếc áo thun bó sát cơ thể phối hợp chiếc váy ngắn khiến dáng người cô ấy trông lại càng cao và mảnh dẻ, bên cạnh cô còn có một người đàn ông đi theo, Trì Nghiên nghĩ, đó chắc là kim chủ của cô ấy.
Hình như ông ta họ Diệp, có điều trông ông ta chẳng giống người đã có con sắp vào tiểu học chút nào. Ông ta giữ được dáng người rất tốt, mái tóc bóng bẩy với những nếp vuốt sáp gọn gàng, trên người là bộ đồ vận động thoải mái, nhìn trông vừa khôn khéo vừa lịch thiệp.
Nếu không phải Tiếu Mân đã kể từ trước đó, có lẽ Trì Nghiên còn cho rằng đối phương chỉ lớn hơn Tần Mặc một chút mà thôi.
"Sao nói bận, cuối cùng vẫn đến đấy chứ?" Tiếu Mân kéo cánh tay người đàn ông chào hỏi Trì Nghiên.
Lúc ánh mắt cô lướt đến Tần Mặc không khỏi nhìn nhiều hơn, dường như rất kinh ngạc với vẻ đẹp trai và quá trẻ của Tần Mặc.
Tuy nhiên Tần Mặc lại chẳng liếc nhìn lấy Tiếu Mân một cái, ngược lại ngoái đầu nhìn Trì Nghiên, ánh mắt tràn đầy dò hỏi.
Rốt cuộc Trì Nghiên là một người mất trí nhớ, nhưng người phụ nữ trước mắt này Tần Mặc cũng chưa từng gặp qua gương mặt cô ta ở đâu, vậy mà hai người lại có vẻ rất thân quen, Tần Mặc không khỏi nghĩ, liệu có phải Trì Nghiên đã nhớ lại được gì đó nhưng không nói cho mình hay không.
"Mới quen gần đây." Trì Nghiên khẽ kéo góc áo Tần Mặc nhỏ giọng giải thích một câu, sau đó lại giới thiệu Tiếu Mân, "Đây là Tiếu Mân, là hàng xóm trong chung cư với chúng ta."
Đến nỗi người đàn ông bên cạnh Tiếu Mân, Trì Nghiên cũng không biết giới thiệu như nào cho phải, ngắc ngứ một chút, cuối cùng quyết định để lại cho Tiếu Mân tự giới thiệu.
Tiếu Mân cũng không ngại ngùng, kéo người nọ qua giới thiệu với Trì Nghiên, "Đây là lão Diệp nhà tôi —-, trước đó đã kể cho cô."
Rất ra dáng cặp vợ chồng già, khiến Trì Nghiên xấu hổ đến không biết nên tiếp tục giới thiệu Tần Mặc như thế nào.
May thay, Tần Mặc tự giác báo tên và tầng nhà. Người đàn ông bên cạnh Tiếu Mân nghe vậy thì cũng tự làm giới thiệu, lại khách sáo hỏi Tần Mặc chuyển vào chung cư vào bao lâu rồi, sao những hoạt động lần trước chưa từng gặp... Hai người cứ tự nhiên như vậy mà trò chuyện.
Cuộc thi sẽ được chính thức khai mạc vào 10 giờ sáng. Xem ra Tần Mặc và Diệp Lâm đều đến sớm, hàn huyên trong chốc lát quyết định cùng nhau luận bàn chơi golf trước.
Kỹ năng đánh golf của Diệp Lâm rất tốt, ngắm bóng, vung gậy, động tác cực kỳ linh hoạt, lưu loát đẹp đẽ, khiến ngay cả Trì Nghiên nhìn mà không nhịn được vỗ tay tán thưởng.
Tần Mặc quay đầu liếc Trì Nghiên một cái, đi tới nơi phát bóng, hơi cúi hông, hai tay nắm gậy vung mạnh —— Bóng bay một đường cung xinh đẹp, vòng ba vòng quanh cửa lỗ, vượt xa so với người thường phát huy, một gậy đã vào.
Bình luận facebook