Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39
Tần Mặc ngồi xuống, tháo xuống giầy của Trì Nghiên.
Anh nâng chân cô gác lên đầu gối mình, sau đó lựa lấy một đôi có kiểu dáng giản dị từ trong số giầy mà nhân viên mang tới. Đầu tiên, Tần Mặc thử độ mềm của đế giày và lớp da trước, rồi sau đó mới xỏ vào chân cho Trì Nghiên.
Trì Nghiên xê chân, Tần Mặc tưởng cô ghét bỏ thẩm mỹ của mình, hơi giữ chân cô lại.
"Đừng chê, em cũng đâu đi được mấy ngày." Anh nắm bàn chân cô trong lòng bàn tay mình, chậm rãi xỏ vào chân cô.
Bình thường Trì Nghiên đi cỡ 36, nhưng size trong cửa hàng thì lại thường bị nhỉnh xuống nửa size, thế nên mỗi lần cô đều phải báo size 37 thì mới đi vừa được. Không biết tại sao hôm nay Tần Mặc chọn thế nhưng lại đúng là size 37.
Cũng không biết là do Tần Mặc nhớ ra hay chỉ là nhân viên lấy trùng hợp.
Lòng bàn tay anh ấm áp, phủ lên bàn chân cô như vậy khiến làn da mẫn cảm cũng theo đó mà nóng lên.
Trì Nghiên cúi đầu là có thể nhìn thấy tấm lưng mạnh mẽ của anh, anh ngồi xổm, đôi mắt cụp xuống, không nhìn thấy biểu cảm, nhưng có cảm giác anh đang nhìn chăm chú và dịu dàng.
Trong nhất thời, Trì Nghiên bỗng không biết phải nói điều gì.
Ở chung mấy năm này, kỳ thật cũng có rất nhiều lần bất chợt Tần Mặc mang cho cô dịu dàng. Chẳng như anh biết rõ cô yêu sạch sẽ, mỗi lần "xong" chuyện, bất kể có mệt thế nào anh đều sẽ ôm cô đi tắm rửa, mỗi buổi sáng, chỉ cần không bận thì anh đều sẽ dậy từ sớm chuẩn bị bữa sáng cho cô, mỗi lúc sang đường anh thường theo thói quen kéo cô sát cạnh bên mình, khi cô tức giận điên cuồng cà thẻ của anh, tuy anh xót nhưng cũng chưa từng nói cô một câu nào...
Người như Tần Mặc vậy, tư duy quá thẳng, kỳ thật cũng chẳng giỏi phân biệt những biến hoá cảm xúc nhỏ của con gái, nhưng mỗi lần phát hiện cô tức giận, anh đều sẽ nhân nhượng nhường nhịn, anh không biết mở miệng cất những lời ngon ngọt để dỗ, nhưng những hành động đó cũng khiến cô phải rung động...
có điều, rung động như vậy thường thường càng khiến cô trở nên tham lam hơn.
Mà lòng dạ phụ nữ rốt cuộc lại quá nhỏ, hoặc là lòng dạ cô quá nhỏ, nhỏ đến không thể chấp nhận được dù chỉ là một hạt cát.
Chỉ cần nghĩ tới lòng anh vẫn còn đang lưu giữ vị trí cho một người con gái khác, chẳng sợ đã biết rõ hai người đã không còn có khả năng thì cô vẫn cứ ghen, vẫn cứ không thể nhẫn nhịn —— Huống chi hiện giờ, Vân Lam đã ly hôn, hai người đã không còn là không thể nào nữa.
"Có cảm thấy vừa chân không?" Đi giầy giúp Trì Nghiên, Tần Mặc hỏi Trì Nghiên.
Chợt Trì Nghiên rút chân khỏi bàn tay Tần Mặc, quay đầu nói với nhân viên cửa hàng: "Đôi này đi, còn có màu khác không? Lấy giúp tôi thêm một đôi."
"Kiểu này còn màu kaki và màu ghi, ngài muốn loại nào ạ?"
"Gì cũng được——" Trì Nghiên, "vậy màu ghi đi."
Giày hoặc quần áo cùng một kiểu dáng mua hai màu, thường là Tần Mặc lười tốn thời gian vào phương diện ăn mặc này mới làm chuyện đó.
Trì Nghiên là luôn thường tự luyến, Tần Mặc còn muốn hỏi xem Trì Nghiên có cần chọn lại không, nhưng ngẫm lại, cô vốn không thích đi giầy bệt, có chọn cũng là có lệ, cho nên cũng không nói gì.
Đứng dậy phủi đầu gối, Tần Mặc định đi thanh toán, Trì Nghiên lại giữ anh lại: "Để tự tôi."
"Cũng chỉ là hai đôi giày mà thôi." Có nhất thiết phải phân rõ ràng vậy sao? Tần Mặc muốn hỏi cô.
Nhưng vẻ mặt Trì Nghiên cương quyết, anh không muốn chỉ vì chuyện này mà lại nổi lên tranh cãi với cô, nên chỉ đành yên lặng thu hồi tiền vào trong túi.
Vì thế Trì Nghiên móc túi lấy ra một tấm thẻ tín dụng đưa cho nhân viên cửa hàng.
Ban đầu Tần Mặc còn không có nhìn kỹ, đợi đến khi cửa hàng quẹt thẻ cần Trì Nghiên ký tên thì Tần Mặc mới phát hiện, tấm thẻ kia thế nhưng là blackcard của một ngân hàng, mà tên Trì Nghiên ký lại chính là —— Dư Gia Ngộ.
"Vừa rồi em dùng thẻ của Dư Gia Ngộ?" Cả hai lại trở lại trong xe lần nữa, Tần Mặc mới hỏi cô.
Trì Nghiên cũng dự liệu trước anh sẽ nhìn thấy, gật đầu "ừ" một tiếng.
Tim Tần Mặc đột ngột chựng một cái.
Anh biết với cách tiêu hoang của Trì Nghiên, lương hiện giờ của cô hoàn toàn không đủ để cô tiêu, nhưng anh cũng biết, cô không phải người sẽ tuỳ tiện nhận tiền tài từ đàn ông, trừ khi —— Nghĩ đến hành động thân mật của hai người ở gara, tay nắm vô lăng của Tần Mặc xiết chặt, lại lần nữa trong lòng dậy sóng.
"Tại sao lại dùng thẻ của hắn ta? Hai người hiện giờ có quan hệ gì?" Anh hỏi cô.
Trì Nghiên không nói.
Trên thực tế, thẻ này của Dư Gia Ngộ là khi hai người đi triển lãm tranh, Dư Gia Ngộ quyết nhét vào tay cô, nói là để cô chọn hai bức tranh hộ cậu.
Cậu nói căn chung cư cô ở hiện giờ tường trống trơn, trông khó coi, vì thể để cô chọn giúp cậu hai bức từ triển lãm để trang trí.
Dư Gia Ngộ nói là nói thế, nhưng Trì Nghiên hiểu dụng ý cậu: "Kỳ thật cậu sợ cô dạo triển lãm ngứa tay, nhìn thấy bức tranh mình thích mà không có tiền, cho nên nói bóng nói gió đưa tiền để cô tiêu ——
Dù sao dù có chọn gì đi nữa thì cuối cùng còn chẳng phải treo ở trong chung cư cô đang ở, để cô thưởng thức.
Trì Nghiên hiểu ý tốt của Dư Gia Ngộ, nhưng cô không thể tiêu tiền của cậu, vốn định lấy cớ không thấy gì đẹp để từ chối, hôm nào lại trả lại thẻ cho Dư Gia Ngộ, kết quả Tần Mặc lại đưa cô tới mua giày——
Tháng trước hơn phân nửa tiền lương của cô đều tiêu vào chiếc cà vạt cho Tần Mặc, sau đó chuyển nhà lại thêm vào không ít đồ đạc, đều đã tiêu sạch tiền.
Nhưng thẻ tín dụng của cô cũng mới vay ở hai tháng trước, tài khoản ít đến đáng thương, chỉ có thể quẹt thẻ Dư Gia Ngộ trước, sau đó nói với cậu một tiếng, tháng sau phát lương lại quay ra trả cậu.
Kết quả, Tần Mặc lại còn hỏi cô vì sao dùng thẻ của Dư Gia Ngộ.
Vì sao ư? Còn chẳng phải vì cô nghèo.
Đương nhiên Trì Nghiên có thể phản phúng anh một câu rằng: nhờ anh ban cả đấy, nhưng ngó sang sắc mặt khẩn trương của Tần Mặc, cô bỗng không muốn nói lời nói thật.
Giống như, cô cũng đã từng hỏi anh rằng đã kiếm được nhiều tiền như vậy, vì sao còn cứ nhất định sống ở trong căn hộ nhỏ này, giống như cô đã từng hỏi nếu Envi là tâm huyết của anh, lúc trước anh làm sao mà bỏ xuống được, giống như cô đã từng...
Đã từng khẩn trương như thế vì Tần Mặc, cẩn thận, không cam lòng thử hỏi ra rất nhiều vấn đề, nhưng chưa bao giờ được một câu trả lời vừa lòng.
Trì Nghiên quay đầu nhìn Tần Mặc, trong lúc nhất thời cái tính quái ác lại bùng lên, cô bỗng cũng muốn cho Tần Mặc nếm thử cái vị ghen này.
"Tôi và Dư Gia Ngộ có quan hệ gì?" Trì Nghiên quay đầu nhìn Tần Mặc, đột nhiên cười, "Hiện giờ tôi ăn của cậu ấy, dùng của cậu ấy, ở nhà của cậu ấy, anh cảm thấy quan hệ của chúng tôi là gì—-"
Cô cố ý nói quan hệ của hai người theo hướng ái muội, kết quả còn chưa nói xong, xe đột nhiên két một cái dừng phắt lại.
"Em ở nhà của hắn?" Tần Mặc quay đầu nhìn cô, mặt âm trầm đến đáng sợ.
Trì Nghiên bị vẻ mặt của anh doạ sợ đến sửng sốt, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu yếu thế mà tiếp tục nói, "Anh cảm thấy rất bất ngờ sao? Tôi cho rằng ngày đó anh thấy cậu ấy đưa tôi đi là đã đoán được rồi mới phải."
Sau đó, Tần Mặc chỉ cảm thấy trái tim lại lần nữa bị ai đó bóp chặt, túm bả vai Trì Nghiên: "Hai người ở cùng nhau?"
Ánh mắt anh vừa giận vừa phẫn, dường như có ngọn lửa lớn đang điên cuồng.
Trì Nghiên chợt hơi hoài nghi có phải cô chơi hơi lớn rồi hay không, nên không dám nói nữa, đúng lúc này, di động cô lại đúng lúc vang lên, là Dư Gia Ngộ gọi tới.
Trì Nghiên nhìn thoáng qua màn hình hiển thị, nhấn nghe định mượn cuộc điện thoại thoát khỏi sự ép hỏi của Tần Mặc.
Nhưng mà cô vừa giơ tay, Tần Mặc đột nhiên đè cô lại.
Không được nghe —— từ trong ánh mắt thăm thẳm từ anh nhìn cô, như thể đang cảnh cáo.
Trì Nghiên dùng giằng muốn né khỏi, ánh mắt Tần Mặc càng trở nên sâu hơn, nhìn chằm chặp và thẳng tắp vào cô, mang theo áp bách ép sát.
"Alo... Trì Nghiên... alo... Nghe được sao..." Đầu di động bên kia, Dư Gia Ngô mãi không thấy ai trả lời, nghi ngờ dò hỏi.
Trì Nghiên cũng gấp, ra sức muốn thoát khỏi Tần Mặc.
Kết quả, giây tiếp theo, Tần Mặc trực tiếp mở loa ngoài, tóm chặt tay Trì Nghiên, nghiêng người bắt chuẩn môi cô, hung ác hôn lên.
—————
Trả nợ
Đúng là nghỉ dịch có khác, lượt nhắn nhủ đòi chương tăng nhìu quá đê
Anh nâng chân cô gác lên đầu gối mình, sau đó lựa lấy một đôi có kiểu dáng giản dị từ trong số giầy mà nhân viên mang tới. Đầu tiên, Tần Mặc thử độ mềm của đế giày và lớp da trước, rồi sau đó mới xỏ vào chân cho Trì Nghiên.
Trì Nghiên xê chân, Tần Mặc tưởng cô ghét bỏ thẩm mỹ của mình, hơi giữ chân cô lại.
"Đừng chê, em cũng đâu đi được mấy ngày." Anh nắm bàn chân cô trong lòng bàn tay mình, chậm rãi xỏ vào chân cô.
Bình thường Trì Nghiên đi cỡ 36, nhưng size trong cửa hàng thì lại thường bị nhỉnh xuống nửa size, thế nên mỗi lần cô đều phải báo size 37 thì mới đi vừa được. Không biết tại sao hôm nay Tần Mặc chọn thế nhưng lại đúng là size 37.
Cũng không biết là do Tần Mặc nhớ ra hay chỉ là nhân viên lấy trùng hợp.
Lòng bàn tay anh ấm áp, phủ lên bàn chân cô như vậy khiến làn da mẫn cảm cũng theo đó mà nóng lên.
Trì Nghiên cúi đầu là có thể nhìn thấy tấm lưng mạnh mẽ của anh, anh ngồi xổm, đôi mắt cụp xuống, không nhìn thấy biểu cảm, nhưng có cảm giác anh đang nhìn chăm chú và dịu dàng.
Trong nhất thời, Trì Nghiên bỗng không biết phải nói điều gì.
Ở chung mấy năm này, kỳ thật cũng có rất nhiều lần bất chợt Tần Mặc mang cho cô dịu dàng. Chẳng như anh biết rõ cô yêu sạch sẽ, mỗi lần "xong" chuyện, bất kể có mệt thế nào anh đều sẽ ôm cô đi tắm rửa, mỗi buổi sáng, chỉ cần không bận thì anh đều sẽ dậy từ sớm chuẩn bị bữa sáng cho cô, mỗi lúc sang đường anh thường theo thói quen kéo cô sát cạnh bên mình, khi cô tức giận điên cuồng cà thẻ của anh, tuy anh xót nhưng cũng chưa từng nói cô một câu nào...
Người như Tần Mặc vậy, tư duy quá thẳng, kỳ thật cũng chẳng giỏi phân biệt những biến hoá cảm xúc nhỏ của con gái, nhưng mỗi lần phát hiện cô tức giận, anh đều sẽ nhân nhượng nhường nhịn, anh không biết mở miệng cất những lời ngon ngọt để dỗ, nhưng những hành động đó cũng khiến cô phải rung động...
có điều, rung động như vậy thường thường càng khiến cô trở nên tham lam hơn.
Mà lòng dạ phụ nữ rốt cuộc lại quá nhỏ, hoặc là lòng dạ cô quá nhỏ, nhỏ đến không thể chấp nhận được dù chỉ là một hạt cát.
Chỉ cần nghĩ tới lòng anh vẫn còn đang lưu giữ vị trí cho một người con gái khác, chẳng sợ đã biết rõ hai người đã không còn có khả năng thì cô vẫn cứ ghen, vẫn cứ không thể nhẫn nhịn —— Huống chi hiện giờ, Vân Lam đã ly hôn, hai người đã không còn là không thể nào nữa.
"Có cảm thấy vừa chân không?" Đi giầy giúp Trì Nghiên, Tần Mặc hỏi Trì Nghiên.
Chợt Trì Nghiên rút chân khỏi bàn tay Tần Mặc, quay đầu nói với nhân viên cửa hàng: "Đôi này đi, còn có màu khác không? Lấy giúp tôi thêm một đôi."
"Kiểu này còn màu kaki và màu ghi, ngài muốn loại nào ạ?"
"Gì cũng được——" Trì Nghiên, "vậy màu ghi đi."
Giày hoặc quần áo cùng một kiểu dáng mua hai màu, thường là Tần Mặc lười tốn thời gian vào phương diện ăn mặc này mới làm chuyện đó.
Trì Nghiên là luôn thường tự luyến, Tần Mặc còn muốn hỏi xem Trì Nghiên có cần chọn lại không, nhưng ngẫm lại, cô vốn không thích đi giầy bệt, có chọn cũng là có lệ, cho nên cũng không nói gì.
Đứng dậy phủi đầu gối, Tần Mặc định đi thanh toán, Trì Nghiên lại giữ anh lại: "Để tự tôi."
"Cũng chỉ là hai đôi giày mà thôi." Có nhất thiết phải phân rõ ràng vậy sao? Tần Mặc muốn hỏi cô.
Nhưng vẻ mặt Trì Nghiên cương quyết, anh không muốn chỉ vì chuyện này mà lại nổi lên tranh cãi với cô, nên chỉ đành yên lặng thu hồi tiền vào trong túi.
Vì thế Trì Nghiên móc túi lấy ra một tấm thẻ tín dụng đưa cho nhân viên cửa hàng.
Ban đầu Tần Mặc còn không có nhìn kỹ, đợi đến khi cửa hàng quẹt thẻ cần Trì Nghiên ký tên thì Tần Mặc mới phát hiện, tấm thẻ kia thế nhưng là blackcard của một ngân hàng, mà tên Trì Nghiên ký lại chính là —— Dư Gia Ngộ.
"Vừa rồi em dùng thẻ của Dư Gia Ngộ?" Cả hai lại trở lại trong xe lần nữa, Tần Mặc mới hỏi cô.
Trì Nghiên cũng dự liệu trước anh sẽ nhìn thấy, gật đầu "ừ" một tiếng.
Tim Tần Mặc đột ngột chựng một cái.
Anh biết với cách tiêu hoang của Trì Nghiên, lương hiện giờ của cô hoàn toàn không đủ để cô tiêu, nhưng anh cũng biết, cô không phải người sẽ tuỳ tiện nhận tiền tài từ đàn ông, trừ khi —— Nghĩ đến hành động thân mật của hai người ở gara, tay nắm vô lăng của Tần Mặc xiết chặt, lại lần nữa trong lòng dậy sóng.
"Tại sao lại dùng thẻ của hắn ta? Hai người hiện giờ có quan hệ gì?" Anh hỏi cô.
Trì Nghiên không nói.
Trên thực tế, thẻ này của Dư Gia Ngộ là khi hai người đi triển lãm tranh, Dư Gia Ngộ quyết nhét vào tay cô, nói là để cô chọn hai bức tranh hộ cậu.
Cậu nói căn chung cư cô ở hiện giờ tường trống trơn, trông khó coi, vì thể để cô chọn giúp cậu hai bức từ triển lãm để trang trí.
Dư Gia Ngộ nói là nói thế, nhưng Trì Nghiên hiểu dụng ý cậu: "Kỳ thật cậu sợ cô dạo triển lãm ngứa tay, nhìn thấy bức tranh mình thích mà không có tiền, cho nên nói bóng nói gió đưa tiền để cô tiêu ——
Dù sao dù có chọn gì đi nữa thì cuối cùng còn chẳng phải treo ở trong chung cư cô đang ở, để cô thưởng thức.
Trì Nghiên hiểu ý tốt của Dư Gia Ngộ, nhưng cô không thể tiêu tiền của cậu, vốn định lấy cớ không thấy gì đẹp để từ chối, hôm nào lại trả lại thẻ cho Dư Gia Ngộ, kết quả Tần Mặc lại đưa cô tới mua giày——
Tháng trước hơn phân nửa tiền lương của cô đều tiêu vào chiếc cà vạt cho Tần Mặc, sau đó chuyển nhà lại thêm vào không ít đồ đạc, đều đã tiêu sạch tiền.
Nhưng thẻ tín dụng của cô cũng mới vay ở hai tháng trước, tài khoản ít đến đáng thương, chỉ có thể quẹt thẻ Dư Gia Ngộ trước, sau đó nói với cậu một tiếng, tháng sau phát lương lại quay ra trả cậu.
Kết quả, Tần Mặc lại còn hỏi cô vì sao dùng thẻ của Dư Gia Ngộ.
Vì sao ư? Còn chẳng phải vì cô nghèo.
Đương nhiên Trì Nghiên có thể phản phúng anh một câu rằng: nhờ anh ban cả đấy, nhưng ngó sang sắc mặt khẩn trương của Tần Mặc, cô bỗng không muốn nói lời nói thật.
Giống như, cô cũng đã từng hỏi anh rằng đã kiếm được nhiều tiền như vậy, vì sao còn cứ nhất định sống ở trong căn hộ nhỏ này, giống như cô đã từng hỏi nếu Envi là tâm huyết của anh, lúc trước anh làm sao mà bỏ xuống được, giống như cô đã từng...
Đã từng khẩn trương như thế vì Tần Mặc, cẩn thận, không cam lòng thử hỏi ra rất nhiều vấn đề, nhưng chưa bao giờ được một câu trả lời vừa lòng.
Trì Nghiên quay đầu nhìn Tần Mặc, trong lúc nhất thời cái tính quái ác lại bùng lên, cô bỗng cũng muốn cho Tần Mặc nếm thử cái vị ghen này.
"Tôi và Dư Gia Ngộ có quan hệ gì?" Trì Nghiên quay đầu nhìn Tần Mặc, đột nhiên cười, "Hiện giờ tôi ăn của cậu ấy, dùng của cậu ấy, ở nhà của cậu ấy, anh cảm thấy quan hệ của chúng tôi là gì—-"
Cô cố ý nói quan hệ của hai người theo hướng ái muội, kết quả còn chưa nói xong, xe đột nhiên két một cái dừng phắt lại.
"Em ở nhà của hắn?" Tần Mặc quay đầu nhìn cô, mặt âm trầm đến đáng sợ.
Trì Nghiên bị vẻ mặt của anh doạ sợ đến sửng sốt, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu yếu thế mà tiếp tục nói, "Anh cảm thấy rất bất ngờ sao? Tôi cho rằng ngày đó anh thấy cậu ấy đưa tôi đi là đã đoán được rồi mới phải."
Sau đó, Tần Mặc chỉ cảm thấy trái tim lại lần nữa bị ai đó bóp chặt, túm bả vai Trì Nghiên: "Hai người ở cùng nhau?"
Ánh mắt anh vừa giận vừa phẫn, dường như có ngọn lửa lớn đang điên cuồng.
Trì Nghiên chợt hơi hoài nghi có phải cô chơi hơi lớn rồi hay không, nên không dám nói nữa, đúng lúc này, di động cô lại đúng lúc vang lên, là Dư Gia Ngộ gọi tới.
Trì Nghiên nhìn thoáng qua màn hình hiển thị, nhấn nghe định mượn cuộc điện thoại thoát khỏi sự ép hỏi của Tần Mặc.
Nhưng mà cô vừa giơ tay, Tần Mặc đột nhiên đè cô lại.
Không được nghe —— từ trong ánh mắt thăm thẳm từ anh nhìn cô, như thể đang cảnh cáo.
Trì Nghiên dùng giằng muốn né khỏi, ánh mắt Tần Mặc càng trở nên sâu hơn, nhìn chằm chặp và thẳng tắp vào cô, mang theo áp bách ép sát.
"Alo... Trì Nghiên... alo... Nghe được sao..." Đầu di động bên kia, Dư Gia Ngô mãi không thấy ai trả lời, nghi ngờ dò hỏi.
Trì Nghiên cũng gấp, ra sức muốn thoát khỏi Tần Mặc.
Kết quả, giây tiếp theo, Tần Mặc trực tiếp mở loa ngoài, tóm chặt tay Trì Nghiên, nghiêng người bắt chuẩn môi cô, hung ác hôn lên.
—————
Trả nợ
Đúng là nghỉ dịch có khác, lượt nhắn nhủ đòi chương tăng nhìu quá đê
Bình luận facebook