Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6
#editor: may18
#Thuanchu
~:;(∩"﹏"∩);: ~:;(∩"﹏"∩);: ~:;(∩"﹏"∩);: ~
Thực ra Tần Mặc có một đôi mắt đẹp: mi cốt cao, hốc mắt sâu, có chút sắc xảo của hỗn huyết. Nhưng ngày thường rất ít khi Trì Nghiên nhìn thẳng vào đôi mắt Tần Mặc, bởi khí thế trên người anh cứ tạo cho cô một cảm giác áp bách, khiến cô không sao dám đối điện với anh.
Nhưng ở trong mơ Tần Mặc lại rất khác, ánh mắt anh trong suốt, trong như hồ nước ở sâu trong rừng rậm. Trì Nghiên nhìn chăm chú chàng trai trong sảnh, nhất thời bỗng quên cả phản ứng, sau đó cô nghe được anh ta mở miệng.
Anh nói, tỉnh tỉnh.
Trì Nghiên chỉ cảm thấy có gì đó vỗ vỗ nhè nhẹ lên mặt mình. Cô mở cặp mắt mông lung chậm rãi thanh tỉnh lại, sau đó cô gặp được Tần Mặc chân thực.
"Anh..."
Gương mặt Tần Mặc phóng đại trước mắt này cực kỳ trùng khớp với chàng trai văn nhã tuấn tú kia, đến ngay cả biểu tình nhíu mày cũng không lệch đi đâu được, Trì Nghiên níu chặt lấy tay anh lập tức muốn hỏi anh trước kia có phải đã từng làm gia sư cho cô không ——
Nhưng mà ngẫm lại, trong mơ sao có thể là thật chứ? Anh lớn hơn cô tận 7 tuổi, khi cô 17-18 tuổi thì anh cũng đã 24-25, dựa theo tin tức của truyền thông, khi ấy anh đã sớm kiếm được xô vàng đầu tiên trong sự nghiệp của mình, sao có thể đi làm gia sư cho cô chứ?
"Anh về rồi à." Quẹo sang chuyện khác ngay tắp lự, trên sopha Trì Nghiên từ tư ngồi dậy.
"Sao lại ngủ ở chỗ này? Không sợ cảm lạnh." Tần Mặc hỏi cô, ngữ khí không rõ là quan tâm hay vẫn là trách cứ, một lát sau lại bổ sung thêm một câu, "Trở về phòng ngủ đi."
"Ừ." Trì Nghiên đáp lời, đứng dậy trở về phòng.
Trong đầu cô vẫn còn đang suy nghĩ miên mãn về giấc mơ vừa nãy, hoàn toàn quên béng những chiếc túi mua sắm kia; đi được nửa đường mới sực nhớ ra, ngoái đầu nhìn Tần Mặc, chỉ thấy đối phương bật đèn vào thư phòng.
"Anh không ngủ sao?"
"Vẫn còn vài chuyện cần phải xử lý." Rõ ràng văn phòng rộng lớn trong phòng ngủ kia mới là nơi tăng ca thường ngày của anh nhưng anh lại đi vào thư phòng. Trì Nghiên nhướng mày, không nói thêm gì nữa, xoay người trở lại phòng ngủ tiếp.
Tần Mặc hồi phục mấy bưu kiện rồi mới đi tắm, lúc trở lại giường thì Trì Nghiên đã say giấc nồng lần nữa. Như là cảm nhận được Tần Mặc nằm xuống, cô xoay người bò đến bên người anh, mơ màng dụi thân mình vào trong lồng ngực anh.
Hôm nay cô không mặt bộ đồ ngủ mà mặc váy ngủ. Tần Mặc vừa cúi đầu, cảnh xuân phơi phới dưới cổ váy liền đập ngay vào mắt anh, cách lớp vải mỏng phần mềm mại kia đang đè ép lên ngực anh, khiến cơn buồn ngủ mà anh tích góp đã lâu ngay lập tức bay biến.
"Ngủ ngoan nào." Không nhịn nổi anh đành kéo cô ra, ém lại chăn giúp cô.
Nhưng mà chỉ được chốc lát, cô lại nhích đến, ôm lấy cánh tay anh, vùi mặt vào hõm vai anh, trong miệng còn làu bàu một cách vô ý thức: "Để em dựa một lát... Em mệt quá."
Mệt? Chỉ đi shopping mua chút đồ đó mà cũng kêu mệt?
Trước kia sức chiến đấu của cô mạnh hơn bây giờ nhiều, mỗi lần trời đổi mùa, anh xác định chuẩn bị tốt tâm lý chờ đợi cô thiêu cháy ví tiền.
Khi cô cao hứng cô thích mua mua mua, khi cô không cao hứng vậy thì càng thích ra sức quẹt vẹt thẻ anh.
Không phải anh không có tiền cho cô tiêu mà chỉ là từ nhỏ đã biết tiết kiệm, mỗi khi nhìn thấy cô mua hàng đống đồ sang quý không thực dụng, lần nào anh cũng cảm thấy thịt đau. Mà cô thì sao? Vĩnh viễn cô không biết áy náy, chỉ biết khinh miệt anh: "Tôi đã nói rồi, bao nuôi tôi rất quý."
Khi đó cô thật sự quá ngạo mạn. Cái miệng kia độc cực, chưa bỏ qua cho ai, luôn thích tóm lấy cơ hội để miệt thị anh: "không phải có tiền là có thể mua được phẩm vị", "đứng trên đầu ngọn gió heo cũng biết bay."
Tần Mặc nhìn cái miệng hé mở làu bà làu bàu của người trong lồng ngực, hận không thể hung hăng cắn mạnh một cái. Nhưng khi cúi người xuống thật thì anh lại không nỡ, chỉ biết nhấm nhấp làn môi mềm mại của cô, duỗi lưỡi cạy mở hàm răng cô ——
Anh nghiêng mình đem cô đè dưới thân, vừa vươn tay chui vào trong cổ áo rộng mở của cô, nắm trọn lấy nơi đẫy đà nhào nặn, vừa hung hãn hôn cô.
Rất nhanh Trì Nghiên bừng tỉnh vì nghẹn. Trong mơ cô đang trượt tuyết ở Canada, đột nhiên gặp phải một trận tuyết lở—— Lòng cô vẫn còn sợ hãi, cô cảm thấy thật may vì đè trên người cô không phải tuyết mà là Tần Mặc; nhưng đối phương lại vẻ mặt tàn nhẫn, trông cứ như là muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Trì Nghiên vội vàng giãy giụa, đẩy Tần Mặc ra. Cách quần áo cô đều có thể cảm nhận được cơ thể cháy bỏng của anh, và cả nơi đang phấn chấn tình dục bừng bừng giữa hai chân kia; nhưng ——
Có phải anh đã quá kịch liệt rồi không? Như là bị nghẹn oán khí gì đó ở trong lòng... Nhưng cô đâu có làm gì.
Trì Nghiên mở to cặp mắt vô tội, khó hiểu nhìn Tần Mặc. Tần Mặc không chịu nổi nhất chính là cái ánh mắt này của cô. Rõ ràng cô mới là người trêu ghẹo anh trước, rõ ràng cô mới là người quấy rầy anh xây dựng sự nghiệp, chia rẽ anh và người yêu.
Nhưng giờ cô hay lắm... Chỉ một cái mất trí nhớ là đã quên sạch mọi ân oán giữa bọn họ. Cô dựa vào đâu chứ, cô dựa vào đâu mà quên anh?
Tần Mặc chán ghét Trì Nghiên không còn nhớ gì cả trước mặt, đơn giản "bang" một tiếng tắt đèn. Sau đó bốn phía đều chìm trong hắc ám, Trì Nghiên chỉ cảm thấy Tần Mặc như là hoá thân thành dã thú, chút khắc chế và kiên nhẫn ở ban sáng đã mất sạch.
#Thuanchu
~:;(∩"﹏"∩);: ~:;(∩"﹏"∩);: ~:;(∩"﹏"∩);: ~
Thực ra Tần Mặc có một đôi mắt đẹp: mi cốt cao, hốc mắt sâu, có chút sắc xảo của hỗn huyết. Nhưng ngày thường rất ít khi Trì Nghiên nhìn thẳng vào đôi mắt Tần Mặc, bởi khí thế trên người anh cứ tạo cho cô một cảm giác áp bách, khiến cô không sao dám đối điện với anh.
Nhưng ở trong mơ Tần Mặc lại rất khác, ánh mắt anh trong suốt, trong như hồ nước ở sâu trong rừng rậm. Trì Nghiên nhìn chăm chú chàng trai trong sảnh, nhất thời bỗng quên cả phản ứng, sau đó cô nghe được anh ta mở miệng.
Anh nói, tỉnh tỉnh.
Trì Nghiên chỉ cảm thấy có gì đó vỗ vỗ nhè nhẹ lên mặt mình. Cô mở cặp mắt mông lung chậm rãi thanh tỉnh lại, sau đó cô gặp được Tần Mặc chân thực.
"Anh..."
Gương mặt Tần Mặc phóng đại trước mắt này cực kỳ trùng khớp với chàng trai văn nhã tuấn tú kia, đến ngay cả biểu tình nhíu mày cũng không lệch đi đâu được, Trì Nghiên níu chặt lấy tay anh lập tức muốn hỏi anh trước kia có phải đã từng làm gia sư cho cô không ——
Nhưng mà ngẫm lại, trong mơ sao có thể là thật chứ? Anh lớn hơn cô tận 7 tuổi, khi cô 17-18 tuổi thì anh cũng đã 24-25, dựa theo tin tức của truyền thông, khi ấy anh đã sớm kiếm được xô vàng đầu tiên trong sự nghiệp của mình, sao có thể đi làm gia sư cho cô chứ?
"Anh về rồi à." Quẹo sang chuyện khác ngay tắp lự, trên sopha Trì Nghiên từ tư ngồi dậy.
"Sao lại ngủ ở chỗ này? Không sợ cảm lạnh." Tần Mặc hỏi cô, ngữ khí không rõ là quan tâm hay vẫn là trách cứ, một lát sau lại bổ sung thêm một câu, "Trở về phòng ngủ đi."
"Ừ." Trì Nghiên đáp lời, đứng dậy trở về phòng.
Trong đầu cô vẫn còn đang suy nghĩ miên mãn về giấc mơ vừa nãy, hoàn toàn quên béng những chiếc túi mua sắm kia; đi được nửa đường mới sực nhớ ra, ngoái đầu nhìn Tần Mặc, chỉ thấy đối phương bật đèn vào thư phòng.
"Anh không ngủ sao?"
"Vẫn còn vài chuyện cần phải xử lý." Rõ ràng văn phòng rộng lớn trong phòng ngủ kia mới là nơi tăng ca thường ngày của anh nhưng anh lại đi vào thư phòng. Trì Nghiên nhướng mày, không nói thêm gì nữa, xoay người trở lại phòng ngủ tiếp.
Tần Mặc hồi phục mấy bưu kiện rồi mới đi tắm, lúc trở lại giường thì Trì Nghiên đã say giấc nồng lần nữa. Như là cảm nhận được Tần Mặc nằm xuống, cô xoay người bò đến bên người anh, mơ màng dụi thân mình vào trong lồng ngực anh.
Hôm nay cô không mặt bộ đồ ngủ mà mặc váy ngủ. Tần Mặc vừa cúi đầu, cảnh xuân phơi phới dưới cổ váy liền đập ngay vào mắt anh, cách lớp vải mỏng phần mềm mại kia đang đè ép lên ngực anh, khiến cơn buồn ngủ mà anh tích góp đã lâu ngay lập tức bay biến.
"Ngủ ngoan nào." Không nhịn nổi anh đành kéo cô ra, ém lại chăn giúp cô.
Nhưng mà chỉ được chốc lát, cô lại nhích đến, ôm lấy cánh tay anh, vùi mặt vào hõm vai anh, trong miệng còn làu bàu một cách vô ý thức: "Để em dựa một lát... Em mệt quá."
Mệt? Chỉ đi shopping mua chút đồ đó mà cũng kêu mệt?
Trước kia sức chiến đấu của cô mạnh hơn bây giờ nhiều, mỗi lần trời đổi mùa, anh xác định chuẩn bị tốt tâm lý chờ đợi cô thiêu cháy ví tiền.
Khi cô cao hứng cô thích mua mua mua, khi cô không cao hứng vậy thì càng thích ra sức quẹt vẹt thẻ anh.
Không phải anh không có tiền cho cô tiêu mà chỉ là từ nhỏ đã biết tiết kiệm, mỗi khi nhìn thấy cô mua hàng đống đồ sang quý không thực dụng, lần nào anh cũng cảm thấy thịt đau. Mà cô thì sao? Vĩnh viễn cô không biết áy náy, chỉ biết khinh miệt anh: "Tôi đã nói rồi, bao nuôi tôi rất quý."
Khi đó cô thật sự quá ngạo mạn. Cái miệng kia độc cực, chưa bỏ qua cho ai, luôn thích tóm lấy cơ hội để miệt thị anh: "không phải có tiền là có thể mua được phẩm vị", "đứng trên đầu ngọn gió heo cũng biết bay."
Tần Mặc nhìn cái miệng hé mở làu bà làu bàu của người trong lồng ngực, hận không thể hung hăng cắn mạnh một cái. Nhưng khi cúi người xuống thật thì anh lại không nỡ, chỉ biết nhấm nhấp làn môi mềm mại của cô, duỗi lưỡi cạy mở hàm răng cô ——
Anh nghiêng mình đem cô đè dưới thân, vừa vươn tay chui vào trong cổ áo rộng mở của cô, nắm trọn lấy nơi đẫy đà nhào nặn, vừa hung hãn hôn cô.
Rất nhanh Trì Nghiên bừng tỉnh vì nghẹn. Trong mơ cô đang trượt tuyết ở Canada, đột nhiên gặp phải một trận tuyết lở—— Lòng cô vẫn còn sợ hãi, cô cảm thấy thật may vì đè trên người cô không phải tuyết mà là Tần Mặc; nhưng đối phương lại vẻ mặt tàn nhẫn, trông cứ như là muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Trì Nghiên vội vàng giãy giụa, đẩy Tần Mặc ra. Cách quần áo cô đều có thể cảm nhận được cơ thể cháy bỏng của anh, và cả nơi đang phấn chấn tình dục bừng bừng giữa hai chân kia; nhưng ——
Có phải anh đã quá kịch liệt rồi không? Như là bị nghẹn oán khí gì đó ở trong lòng... Nhưng cô đâu có làm gì.
Trì Nghiên mở to cặp mắt vô tội, khó hiểu nhìn Tần Mặc. Tần Mặc không chịu nổi nhất chính là cái ánh mắt này của cô. Rõ ràng cô mới là người trêu ghẹo anh trước, rõ ràng cô mới là người quấy rầy anh xây dựng sự nghiệp, chia rẽ anh và người yêu.
Nhưng giờ cô hay lắm... Chỉ một cái mất trí nhớ là đã quên sạch mọi ân oán giữa bọn họ. Cô dựa vào đâu chứ, cô dựa vào đâu mà quên anh?
Tần Mặc chán ghét Trì Nghiên không còn nhớ gì cả trước mặt, đơn giản "bang" một tiếng tắt đèn. Sau đó bốn phía đều chìm trong hắc ám, Trì Nghiên chỉ cảm thấy Tần Mặc như là hoá thân thành dã thú, chút khắc chế và kiên nhẫn ở ban sáng đã mất sạch.
Bình luận facebook