Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 119: Đại sư say rượu
"Tôi có thắc mắc, sao trưởng lão không uống đi? Rượu này cũng không phải đồ mặn." Trần Đại Long ôm chai rượu nói.
Bất U cầm ba cây thịt nướng, nhẹ nhàng nói. "Phật gia có ngũ giới cấm. Thứ nhất là không sát sinh, thứ hai là không trộm cắp, khụ khụ... Thứ ba không tà dâm. Thứ tư là không nói dối... Đôi khi trong một số trường hợp, có thể nói dối vì chuyện tốt. Thứ năm, không được uống rượu, thần trí không còn tỉnh táo."
"Tôi đang rất tỉnh!" Lý An Đăng ném một viên chả vào miệng, cười nói. Hắn chỉ tỉnh 50% thôi. Cạnh bên còn một cái vỏ chai rượu. Hai người uống xong, Trần Đại Long kêu chưa đã, kết quả hại hắn như thế này.
Trong ký túc xá còn không có bàn. Ba người ngồi trên nền gạch cho mát, thực hiện đại sự, đồ ăn đồ uống thì cứ để trong hộp. Lý An Đăng không hiểu đây mà gọi là phòng VIP của gã hiệu trưởng. Thực chất chỉ ít người ở hơn thôi, có sự riêng tư hơn.
"Anh mà tỉnh? Tôi không tin!" Trần Đại Long hất một ly rượu, mặt đỏ như gấc, nét mặt cũng ngu lắm rồi.
"Để tôi chứng minh!" Lý An Đăng đón lấy, kết quả hắn chụp không dính trong cự ly chưa đến nửa mét. Hắn bắt ly rượu lần hai, cuối cùng đã thành công. Tay nâng ly, mắt nhìn vào như một tình nhân, đổ thẳng vào miệng.
Trần Đại Long vỗ bả vai hắn ta, cười khặc khặc.
Bất U nhìn hai người này hành động, có dự cảm không lành, hung hăng dùng hàm kéo miếng thịt nói. "Hai người, nói hôm nay đi điều tra âm sào, xem ra phải đợi ngày mai?"
Lý An Đăng tỏ vẻ không vừa ý nói. "Trưởng lão đừng có... Hức, xem thường tôi! Nhìn tôi như vậy thôi, chứ còn tỉnh lắm nha... Hức. Đêm nay cùng đi! Chơi thì chơi, mà làm thì... Hức, làm!"
Bất U khẽ đổ mồ hôi lạnh. Nhìn Lý An Đăng cả khả năng phát ngôn còn lấn cấn, không thấy uy tín gì hết.
"Đúng! Chính xác! Việc hôm nay không để ngày mai!" Trần Đại Long nói to, "Bịch!", ngã lưng ra sau.
"Làm gì vậy?" Lý An Đăng đẩy cậu ta.
"Khò..."
"Đang vui mà nằm vậy? Mau dậy, không có trách nhiệm tí nào!" Lý An Đăng nói. Sau đó hắn đứng lên trong tư thế hết sức lật đật.
Bất U vội nói. "Đại sư, ngồi xuống rồi nói!"
Lý An Đăng cười, co chân đá vào Trần Đại Long. "Dậy đi!"
"Thôi xong!" Bất U chắp tay chữ thập.
***
Bóng đêm an bài dọc theo hành lang. Những cánh cửa sắt lạnh lẽo, bên trong chúng là các bộ bàn ghế đen kịt, hoà lẫn không gian u ám. Mười hai giờ đêm. Giờ này nếu có người đi ngang qua thật không dám nhìn vào trong, cái lạnh, cái vấn đề tâm lý đánh gục ngay. Nhưng dừng lại lúc này, vẫn còn ba bóng người di chuyển trong đêm, mười phần xiêu vẹo.
"Chỗ này, chỗ này, không có!" Trần Đại Long nhìn quanh, ngón tay chỉ lung tung.
"Gấp cái gì?" Lý An Đăng vỗ đầu cậu một cái. "Chúng ta nên vòng đến hướng nhà vệ sinh! À, lần sau uống ít thôi!"
"Anh mới uống ít!"
Bất U theo sau, thở dài. Hai người họ nói với nhau chẳng khác nào tự tát vào mặt. Bất U cảm thấy chính mình thật cao thượng, không bị cám dỗ. Chỉ hi vọng đêm nay qua mau, đi theo hai thằng xỉn cũng không mấy vui vẻ. Anh thừa biết có múa ra Túy Quyền đi chăng nữa, đêm nay sẽ không phát hiện manh mối gì.
Sân trường bên ngoài toàn xi măng, ảnh hưởng bởi mấy ngọn đèn pha nên ra dáng một chút. Toạ lạc bên trên là những gốc bàng, đặc trưng quen thuộc của nhà trường, cành lá dang rộng như mấy cánh tay. Ngoài ra cũng không có gì nổi bật. Điểm hay là cái sân này quá to, trường cũng rộng lớn, mấy chục tầng chứ không ít. Học sinh vào này đều thuộc hàng gia đình có tài vận phong phú, tiếc là ký túc xá VIP quá tầm thường.
Chỉ còn đúng ba người. Thời gian này thì bảo vệ không đi ra ngoài, vả lại cảnh quan trường học ban đêm rất tra tấn tinh thần.
Ba người đến một ngã rẽ L. Trần Đại Long loạng choạng khỏi con đường, hướng đến ngoài sân. Lý An Đăng chỉ tay theo, đứng lại huýt sáo. "Đi sai làn đường, mời anh tấp vào lề!"
Bất U chỉ còn cách lắc đầu.
Một buổi vui thôi, cái mất nhiều hơn cái được, hôm sau tỉnh lại có cảm giác xấu hổ hay không.
Ba người đi ngang một căn phòng lớn. Bất U bị chú ý, nguyên nhân là nó không khoá cửa. Anh nhìn lên bảng hiệu, là nhạc viện. Bởi vì cho học sinh có thể ở lại luyện thanh nhạc nên không đóng cửa. Bên trong là mấy dải bàn ghế, một cỗ dương cầm.
Bất U đưa hai tay, nắm lưng áo hai người đang cặp kè đi trước. "Bần tăng thấy không ổn!"
Cơ bản pháp sư sẽ cảm nhận được âm khí, trớ trêu lúc này duy nhất Bất U thấy được. Hơn nữa... Âm khí vô cùng nồng, khiến anh phải đình chỉ bước chân lập tức, lòng ngực liên hồi bị áp lực.
Trần Đại Long quay sang hai phía. "Đâu? Âm sào đâu?"
Kết quả Lý An Đăng lại vỗ đầu cậu ta. "Âm sào dễ tìm như vậy sao?"
"Hai người nghe bần tăng nói!" Bất U xoay cả hai về hướng chính mình, tập trung nói từng chữ. "Có thứ gì đó bên trong, nhưng chúng ta không nên vào! Hãy tìm cách thử trước! Hoặc là, đại sư, đọc Thanh Tâm Chú đi nào!"
Lý An Đăng khoát tay, đảo chân vào trong nhạc viện. "Tôi còn tỉnh mà! Nãy giờ, tôi giả bộ thôi!"
Bất U chưa kịp ngăn lại, Lý An Đăng đã đi thẳng vào. Hắn đứng giữa phòng, tay kéo ra kiếm gỗ đào. Bất quá hôm nay hắn cầm lưỡi kiếm, chỉ cán kiếm lên trời.
Một bóng người hiện lên tại không trung. Bất U hướng mắt lên, nổi gai ốc không gì sánh được. Một người nữ mặc áo dài học sinh, tóc xoã dài đến chân, tràng cảnh hiện lên quá đổi kinh khủng. Ả treo lơ lửng, một sợi dây dính trên trần nhà nối vào đầu ả.
Bất U chăm chú quan sát, thật ra đó là sợi dây mắc vào cổ họng ả ta. Vậy đây là quỷ thắt cổ. Khi chết thân thể bị trọng lực kéo xuống, linh hồn trở nên nặng trĩu chìm xuống đất, không thể thoát khỏi nơi này, trở thành quỷ.
Đột nhiên Lý An Đăng chạy đến, ngồi trước cây dương cầm. "Để tôi đàn một bản cho hai người nghe!"
Bất U tê dại sóng lưng, cạn lời × 1000. Hoá ra Lý An Đăng vẫn chưa thấy ả ta.
"Anh đàn, vậy tôi hát!" Trần Đại Long định bước vào, Bất U kéo lại.
"Tôi hiểu, tôi hiểu rồi!" Trần Đại Long móc ra một lọ thuốc.
Trước cặp mắt cay đắng của Bất U, cậu ta mỉm cười tự tin, quay người vào trong. Cậu không có âm dương nhãn, vì thế mỗi lần phải dùng Thanh Phong Lệ. Chẳng qua trong tay cậu là lọ nước hoa.
"Ây ui! Sưng mắt rồi!"
Bất U chắp tay chữ thập, cầu siêu cho hai người đang tạo cho mình tình huống tự hủy. Gặp quỷ còn lâm thế khó, địa ngục bình dân không sai được.
Thân hình nữ quỷ bay xuống, sợi dây tự kéo dài ra giúp ả hạ cánh. Vị trí đó cũng ngay chỗ Lý An Đăng. "Ành!!!" Mười ngón tay của hắn đã khởi động. "Ành!!!"
Đây đúng là bản nhạc đầy cảm xúc đó hả. Bất U bất đắc dĩ phải vào trong. Một Lý An Đăng gật gù theo tiếng đàn, một Trần Đại Long bò dưới nền ôm mặt.
Quỷ thắt cổ sau lưng Lý An Đăng, mái tóc ả phủ lên đầu hắn. Bất U vội xông vào. "Dừng lại!"
Ả quay phắt qua, mái tóc chẻ hai bên, lộ gương mặt trắng hếu. Tiếng thét chói tai của ả phát ra, Bất U dừng lại. Cái miệng ả mở rộng, không thấy răng và lưỡi, một mảng đen thùi quỷ dị. Hai con mắt ả rất quái, chỉ toàn màu đen như mắt ngựa.
Quỷ môn hiện lên một khối đen xì.
Bất U cách ả ta khoảng 5m. Còn hai người kia thì như từ thế giới khác, không hề quan tâm. Bất U cực kỳ nghiêm trọng nhìn nữ quỷ. Là một... Ác quỷ.
Bất U cầm ba cây thịt nướng, nhẹ nhàng nói. "Phật gia có ngũ giới cấm. Thứ nhất là không sát sinh, thứ hai là không trộm cắp, khụ khụ... Thứ ba không tà dâm. Thứ tư là không nói dối... Đôi khi trong một số trường hợp, có thể nói dối vì chuyện tốt. Thứ năm, không được uống rượu, thần trí không còn tỉnh táo."
"Tôi đang rất tỉnh!" Lý An Đăng ném một viên chả vào miệng, cười nói. Hắn chỉ tỉnh 50% thôi. Cạnh bên còn một cái vỏ chai rượu. Hai người uống xong, Trần Đại Long kêu chưa đã, kết quả hại hắn như thế này.
Trong ký túc xá còn không có bàn. Ba người ngồi trên nền gạch cho mát, thực hiện đại sự, đồ ăn đồ uống thì cứ để trong hộp. Lý An Đăng không hiểu đây mà gọi là phòng VIP của gã hiệu trưởng. Thực chất chỉ ít người ở hơn thôi, có sự riêng tư hơn.
"Anh mà tỉnh? Tôi không tin!" Trần Đại Long hất một ly rượu, mặt đỏ như gấc, nét mặt cũng ngu lắm rồi.
"Để tôi chứng minh!" Lý An Đăng đón lấy, kết quả hắn chụp không dính trong cự ly chưa đến nửa mét. Hắn bắt ly rượu lần hai, cuối cùng đã thành công. Tay nâng ly, mắt nhìn vào như một tình nhân, đổ thẳng vào miệng.
Trần Đại Long vỗ bả vai hắn ta, cười khặc khặc.
Bất U nhìn hai người này hành động, có dự cảm không lành, hung hăng dùng hàm kéo miếng thịt nói. "Hai người, nói hôm nay đi điều tra âm sào, xem ra phải đợi ngày mai?"
Lý An Đăng tỏ vẻ không vừa ý nói. "Trưởng lão đừng có... Hức, xem thường tôi! Nhìn tôi như vậy thôi, chứ còn tỉnh lắm nha... Hức. Đêm nay cùng đi! Chơi thì chơi, mà làm thì... Hức, làm!"
Bất U khẽ đổ mồ hôi lạnh. Nhìn Lý An Đăng cả khả năng phát ngôn còn lấn cấn, không thấy uy tín gì hết.
"Đúng! Chính xác! Việc hôm nay không để ngày mai!" Trần Đại Long nói to, "Bịch!", ngã lưng ra sau.
"Làm gì vậy?" Lý An Đăng đẩy cậu ta.
"Khò..."
"Đang vui mà nằm vậy? Mau dậy, không có trách nhiệm tí nào!" Lý An Đăng nói. Sau đó hắn đứng lên trong tư thế hết sức lật đật.
Bất U vội nói. "Đại sư, ngồi xuống rồi nói!"
Lý An Đăng cười, co chân đá vào Trần Đại Long. "Dậy đi!"
"Thôi xong!" Bất U chắp tay chữ thập.
***
Bóng đêm an bài dọc theo hành lang. Những cánh cửa sắt lạnh lẽo, bên trong chúng là các bộ bàn ghế đen kịt, hoà lẫn không gian u ám. Mười hai giờ đêm. Giờ này nếu có người đi ngang qua thật không dám nhìn vào trong, cái lạnh, cái vấn đề tâm lý đánh gục ngay. Nhưng dừng lại lúc này, vẫn còn ba bóng người di chuyển trong đêm, mười phần xiêu vẹo.
"Chỗ này, chỗ này, không có!" Trần Đại Long nhìn quanh, ngón tay chỉ lung tung.
"Gấp cái gì?" Lý An Đăng vỗ đầu cậu một cái. "Chúng ta nên vòng đến hướng nhà vệ sinh! À, lần sau uống ít thôi!"
"Anh mới uống ít!"
Bất U theo sau, thở dài. Hai người họ nói với nhau chẳng khác nào tự tát vào mặt. Bất U cảm thấy chính mình thật cao thượng, không bị cám dỗ. Chỉ hi vọng đêm nay qua mau, đi theo hai thằng xỉn cũng không mấy vui vẻ. Anh thừa biết có múa ra Túy Quyền đi chăng nữa, đêm nay sẽ không phát hiện manh mối gì.
Sân trường bên ngoài toàn xi măng, ảnh hưởng bởi mấy ngọn đèn pha nên ra dáng một chút. Toạ lạc bên trên là những gốc bàng, đặc trưng quen thuộc của nhà trường, cành lá dang rộng như mấy cánh tay. Ngoài ra cũng không có gì nổi bật. Điểm hay là cái sân này quá to, trường cũng rộng lớn, mấy chục tầng chứ không ít. Học sinh vào này đều thuộc hàng gia đình có tài vận phong phú, tiếc là ký túc xá VIP quá tầm thường.
Chỉ còn đúng ba người. Thời gian này thì bảo vệ không đi ra ngoài, vả lại cảnh quan trường học ban đêm rất tra tấn tinh thần.
Ba người đến một ngã rẽ L. Trần Đại Long loạng choạng khỏi con đường, hướng đến ngoài sân. Lý An Đăng chỉ tay theo, đứng lại huýt sáo. "Đi sai làn đường, mời anh tấp vào lề!"
Bất U chỉ còn cách lắc đầu.
Một buổi vui thôi, cái mất nhiều hơn cái được, hôm sau tỉnh lại có cảm giác xấu hổ hay không.
Ba người đi ngang một căn phòng lớn. Bất U bị chú ý, nguyên nhân là nó không khoá cửa. Anh nhìn lên bảng hiệu, là nhạc viện. Bởi vì cho học sinh có thể ở lại luyện thanh nhạc nên không đóng cửa. Bên trong là mấy dải bàn ghế, một cỗ dương cầm.
Bất U đưa hai tay, nắm lưng áo hai người đang cặp kè đi trước. "Bần tăng thấy không ổn!"
Cơ bản pháp sư sẽ cảm nhận được âm khí, trớ trêu lúc này duy nhất Bất U thấy được. Hơn nữa... Âm khí vô cùng nồng, khiến anh phải đình chỉ bước chân lập tức, lòng ngực liên hồi bị áp lực.
Trần Đại Long quay sang hai phía. "Đâu? Âm sào đâu?"
Kết quả Lý An Đăng lại vỗ đầu cậu ta. "Âm sào dễ tìm như vậy sao?"
"Hai người nghe bần tăng nói!" Bất U xoay cả hai về hướng chính mình, tập trung nói từng chữ. "Có thứ gì đó bên trong, nhưng chúng ta không nên vào! Hãy tìm cách thử trước! Hoặc là, đại sư, đọc Thanh Tâm Chú đi nào!"
Lý An Đăng khoát tay, đảo chân vào trong nhạc viện. "Tôi còn tỉnh mà! Nãy giờ, tôi giả bộ thôi!"
Bất U chưa kịp ngăn lại, Lý An Đăng đã đi thẳng vào. Hắn đứng giữa phòng, tay kéo ra kiếm gỗ đào. Bất quá hôm nay hắn cầm lưỡi kiếm, chỉ cán kiếm lên trời.
Một bóng người hiện lên tại không trung. Bất U hướng mắt lên, nổi gai ốc không gì sánh được. Một người nữ mặc áo dài học sinh, tóc xoã dài đến chân, tràng cảnh hiện lên quá đổi kinh khủng. Ả treo lơ lửng, một sợi dây dính trên trần nhà nối vào đầu ả.
Bất U chăm chú quan sát, thật ra đó là sợi dây mắc vào cổ họng ả ta. Vậy đây là quỷ thắt cổ. Khi chết thân thể bị trọng lực kéo xuống, linh hồn trở nên nặng trĩu chìm xuống đất, không thể thoát khỏi nơi này, trở thành quỷ.
Đột nhiên Lý An Đăng chạy đến, ngồi trước cây dương cầm. "Để tôi đàn một bản cho hai người nghe!"
Bất U tê dại sóng lưng, cạn lời × 1000. Hoá ra Lý An Đăng vẫn chưa thấy ả ta.
"Anh đàn, vậy tôi hát!" Trần Đại Long định bước vào, Bất U kéo lại.
"Tôi hiểu, tôi hiểu rồi!" Trần Đại Long móc ra một lọ thuốc.
Trước cặp mắt cay đắng của Bất U, cậu ta mỉm cười tự tin, quay người vào trong. Cậu không có âm dương nhãn, vì thế mỗi lần phải dùng Thanh Phong Lệ. Chẳng qua trong tay cậu là lọ nước hoa.
"Ây ui! Sưng mắt rồi!"
Bất U chắp tay chữ thập, cầu siêu cho hai người đang tạo cho mình tình huống tự hủy. Gặp quỷ còn lâm thế khó, địa ngục bình dân không sai được.
Thân hình nữ quỷ bay xuống, sợi dây tự kéo dài ra giúp ả hạ cánh. Vị trí đó cũng ngay chỗ Lý An Đăng. "Ành!!!" Mười ngón tay của hắn đã khởi động. "Ành!!!"
Đây đúng là bản nhạc đầy cảm xúc đó hả. Bất U bất đắc dĩ phải vào trong. Một Lý An Đăng gật gù theo tiếng đàn, một Trần Đại Long bò dưới nền ôm mặt.
Quỷ thắt cổ sau lưng Lý An Đăng, mái tóc ả phủ lên đầu hắn. Bất U vội xông vào. "Dừng lại!"
Ả quay phắt qua, mái tóc chẻ hai bên, lộ gương mặt trắng hếu. Tiếng thét chói tai của ả phát ra, Bất U dừng lại. Cái miệng ả mở rộng, không thấy răng và lưỡi, một mảng đen thùi quỷ dị. Hai con mắt ả rất quái, chỉ toàn màu đen như mắt ngựa.
Quỷ môn hiện lên một khối đen xì.
Bất U cách ả ta khoảng 5m. Còn hai người kia thì như từ thế giới khác, không hề quan tâm. Bất U cực kỳ nghiêm trọng nhìn nữ quỷ. Là một... Ác quỷ.
Bình luận facebook