Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40: Đấu bạch cốt tinh
Bất U thống khổ va chạm trong nghĩa địa, được một cái bia mộ tình cảm ngăn lại giữa đường đi, thân thể đập vào ạch một cái. Khắp người anh đã nhem nhuốc bùn đất, áo vàng như cái giẻ lau thảm hại.
"Mạnh chết ta!" Thì thào một câu, bàn tay Bất U đặt trên mộ tự kéo cơ thể lên, ánh mắt trầm trọng nhìn về bạch cốt tinh.
Mà thân thể cao lớn như Bất U còn bị ném đi một cái dễ dàng, mọi người nhìn vào không thể tin được chuyện vừa xảy ra, muôn phần lo lắng.
Chuyện hiển nhiên là như vậy, họ chấp nhận đến đây, nếu hai người kia chết, họ cũng không thể sống, sinh mệnh liền có sự liên kết với nhau.
Đây đều nằm trong dự liệu của Lý An Đăng, hắn biết hôm nay sẽ đấu với bạch cốt tinh một vố lớn, nhất định sẽ có đánh đổi. Nhưng ra trận không được lui bước, hiện tại mọi người đều đặt niềm tin vào hắn, có chết cũng phải chết cho ra dáng vẻ.
Bạch cốt tinh nhảy lên cao, ma quái lướt đi trong màn đêm, phát ra tràng cười ghê rợn. "Á ha ha ha... Còn ai ngăn được ta?"
Kéo đường mở ba lô, Lý An Đăng rút một tấm bùa gọi là Hộ Thân Phù, bắt thủ ấn kẹp lá bùa trong bàn tay, đưa ra trước mặt.
"Ngũ tinh liệt chiếu, hoán minh ngũ phương, thuỷ tinh khước tai, mộc đức trí xương. Huỳnh Hoặc tiêu hoạ, Thái Bạch tích binh, trấn tinh tứ cứ, gia quốc lợi hanh.
San danh ngọc giản, lục tự đế phòng, thừa phong tán cảnh, phi đằng thái không. Xuất nhập minh vô, du yến thập phương, ngũ vân phù cái, chiêu thần nhiếp phong. Dịch sử vạn linh, thượng vệ Tiên Ông."
Lý An Đăng hoàn tất đoạn chú ngữ, Hộ Thân Phù được đốt lên, đằng kia bạch cốt tinh đã sắp lao đến. Cơ bản Lý An Đăng thừa biết, với tốc độ của bạch cốt tinh hắn không phải đối thủ.
Thời khắc cả hai như chạm vào nhau, bạch cốt tinh chọc bàn tay xương trên người Lý An Đăng, tức khắc Bình An Ngọc Phù bên trong áo sáng lên màu đỏ rực. Có thể thấy hiện lên một vòng tròn nhỏ như đèn laser giữa ngực hắn.
Đồng thời bạch cốt tinh vang lên tiếng kêu sắc nhọn, thân thể như bị dây kéo bay ngược ra phía sau.
Lý An Đăng nắm lấy cơ hội này, cắn bể ngón tay, thật nhanh vẽ một hàng văn tự trên lưỡi kiếm gỗ đào. Văn tự vẽ ra giống như con rồng trên kiếm, uyển chuyển uốn lượn, đặc biệt cũng sáng lên màu đỏ rực.
Thuật sĩ truyền linh khí nhiều vào một chỗ sẽ phát sinh mấy hiện tượng này, gọi là pháp quang.
Lý An Đăng đạp một bước trên mặt đất búng người đuổi theo bạch cốt tinh, kiếm gỗ đào cũng đâm thẳng đến. Trước đường kiếm xé gió, bạch cốt tinh dương như có chút kinh hãi, hai bàn tay xương chụp lấy lưỡi kiếm. Tuy nhiên chính hai bàn tay này dính chặt vào lưỡi kiếm, bị thần lực hung cho xịt khói trắng.
Lý An Đăng được thế càng ấn vào mạnh hơn, tiếc là mũi kiếm chỉ kịp chạm vào ngực bạch cốt tinh, hắn đã bị lực lượng mạnh mẽ quẳng đi.
Rút kinh nghiệm cho Bất U, Lý An Đăng linh hoạt lộn một vòng giảm lực ném. Nhưng tiếp theo liền có tiếng gió rít lên sau đầu, không ngờ bạch cốt tinh quá nhanh, một bàn tay xương đánh trúng sau lưng hắn.
"Đăng!!!" Bác Năm trong vòng tròn kinh hô, khiến cho Trần Đại Long đang tập trung mà ngước đầu lên.
Lê Yến Xuân kém chút ngất đi, vô cùng sợ hãi, màn vừa rồi nếu là người bình thường rất khó mà không chấn thương nội tạng.
Trên khoé miệng Lý An Đăng đã ứa máu, bị đáng văng như diều đứt dây. Hắn rơi ngay cửa trước xe tải, nghe "Rầm" một cái khiến cho mọi người đau xót. Lúc này như tiếp thêm lực, miệng hắn không từ tốn phun ra cơn mưa máu, thân thể rơi ạch xuống đất, cũng may chưa hoàn toàn ngã gục.
Thuật sĩ hộc máu không phải tự nhiên. Lúc dẫn linh khí thì trong cơ thể khí cũng lưu chuyển, mà khí chính là phần cốt lõi của sự sống. Trong lúc chiến đấu, bị tổn thương có thể làm cho khí này ùn tắc, tụ thành máu trong cơ thể. Để lâu sẽ thành máu bầm nguy hiểm cho tính mạng, hơn nữa nếu là thuật sĩ, có nguy cơ gọi là tẩu hoả nhập ma, vậy càng nghiêm trọng.
Cho nên động tác phun máu là thuật sĩ cưỡng bức bản thân phun máu, sẽ an toàn hơn.
Lý An Đăng chống mũi kiếm xuống đất ngồi dậy, lưng dựa ngay cái bánh xe tải, gương mặt so với ban đầu xanh đi nhiều, môi dưới rớt xuống máu tươi.
Bạch cốt tinh lại một đường bay đến, lần này muốn tránh cũng không được, Lý An Đăng sột soạt rút Khu Ma Diệt Tà Phù.
"Um ma ni pad me hum..."
Đột nhiên một trận âm thanh trầm bỗng kỳ dị phát ra, vang dội như là từ trên trời rơi xuống. Hoá ra đằng kia Bất U đã đứng lên, hai bàn tay chắp lại chữ thập, hai mắt đóng lại, miệng đọc liên tiếp đoạn vừa rồi.
Bạch cốt tinh định bay đến Lý An Đăng, bị âm thanh này phản ứng, điên cuồng đứng lại kêu gào vang cả nghĩa địa khiến cho lòng người thấp thỏm.
"Um ma ni pad me hum..."
Phật âm dồn dập không dứt như thủy triều đánh tới, toả ra một sức mạnh vĩ đại, chính là Lục Tự Chân Ngôn.
Lục Tự Chân Ngôn như vô như tận, hướng từ miệng niệm Bất U hoá ra những dòng chữ Phạn, kết thành các dải lụa nhỏ tí có màu hoàng kim uốn éo, bao vây xung quanh bạch cốt tinh hiệu quả.
Lục Tự Chân Ngôn có ảnh hưởng chấn nhiếp tà vật, thuộc trong Mật Tông Tây Tạng, là pháp ngôn tinh diệu hàng đầu phật môn.
Lý An Đăng có thời gian gượng dậy, lau máu trên miệng cùng chạy lên. Khu Ma Diệt Tà Phù sau khi đốt cháy, Lý An Đăng ném nhẹ trên kiếm gỗ đào. Tựa hồ kiếm này phủ xăng dầu, lưỡi kiếm bắt lửa một cách quyết liệt, một cái nháy mắt toàn bộ lưỡi kiếm đều là lửa đỏ.
Như là cầm trên tay một cây đuốc dài, Lý An Đăng dồn hết sức chém dọc xuống. Bạch cốt tinh hơi lui ra bất quá vẫn chậm hơn nửa phân, bèn đưa cánh tay xương lên đầu ngăn trở.
Kiếm chém xuống kéo theo một đám dịch đen, khói trắng cũng xịt ra. Lý An Đăng có sự hi vọng, lấy một hơi thở vào ngực vung kiếm chém một cái.
Kiếm lửa từ trên bổ xuống, bạch cốt tinh xoay người tránh đi, lần này thì thành công. Một bên còn có Bất U không ngừng tụng, bạch cốt tinh trong thế bánh mì kẹp thịt, rất khó xoay sở.
Lý An Đăng đảo chân bước tới đạp Thất Tinh bộ pháp, bàn tay dùng kiếm múa thành hoa lửa dưới màn đêm ảm đạm, không cho cơ hội bạch cốt tinh chạy đi.
Bạch cốt tinh liên tiếp chịu mấy nhát kiếm, thân trên chảy đầy dịch đen, trên đầu sọ còn có một mảnh vết thương nhỏ. Nó quay sang phía Bất U, hai cái hốc mắt chợt oán hận phát ra màu đỏ, trông như xuất hiện hai con mắt.
Bạch cốt tinh thân là sát thi, không hiện quỷ môn, nhưng Lý An Đăng biết được phải là lệ quỷ mới xứng với oán niệm quỷ trinh nữ. Phát ra màu đỏ không giống với pháp quang, là do sự huyết hận quá nồng đậm nên có màu đỏ ngầu đặc trưng.
Cũng là lúc hố mắt có hiện tượng quỷ dị như vậy, bạch cốt tinh vùng lên phá tan dòng chữ Phạn, thoát khỏi mưa kiếm Lý An Đăng. Bạch cốt tinh xoay thân bỏ đi, nhưng là hướng Bất U tìm đến.
Vừa vặn trên kiếm mất công hiệu, còn lại thanh kiếm gỗ đào đầy khói mang mùi giấy, Lý An Đăng chậc lưỡi vội đuổi theo.
Tình trạng này quá rõ ràng, bạch cốt tinh không bị Lục Tự Chân Ngôn khống chế, có thể một mình đấu hai pháp sư.
Dĩ nhiên phật âm bị phá tan Bất U sẽ biết, mở mắt ra mà rung động khi thấy bạch cốt tinh, liền đem cánh tay mạnh mẽ cắm kim thiền trượng xuống đất. Lập tức trên mặt đất xuất hiện hình chữ Vạn hoàng kim rộng một dang tay người trưởng thành.
"Mạnh chết ta!" Thì thào một câu, bàn tay Bất U đặt trên mộ tự kéo cơ thể lên, ánh mắt trầm trọng nhìn về bạch cốt tinh.
Mà thân thể cao lớn như Bất U còn bị ném đi một cái dễ dàng, mọi người nhìn vào không thể tin được chuyện vừa xảy ra, muôn phần lo lắng.
Chuyện hiển nhiên là như vậy, họ chấp nhận đến đây, nếu hai người kia chết, họ cũng không thể sống, sinh mệnh liền có sự liên kết với nhau.
Đây đều nằm trong dự liệu của Lý An Đăng, hắn biết hôm nay sẽ đấu với bạch cốt tinh một vố lớn, nhất định sẽ có đánh đổi. Nhưng ra trận không được lui bước, hiện tại mọi người đều đặt niềm tin vào hắn, có chết cũng phải chết cho ra dáng vẻ.
Bạch cốt tinh nhảy lên cao, ma quái lướt đi trong màn đêm, phát ra tràng cười ghê rợn. "Á ha ha ha... Còn ai ngăn được ta?"
Kéo đường mở ba lô, Lý An Đăng rút một tấm bùa gọi là Hộ Thân Phù, bắt thủ ấn kẹp lá bùa trong bàn tay, đưa ra trước mặt.
"Ngũ tinh liệt chiếu, hoán minh ngũ phương, thuỷ tinh khước tai, mộc đức trí xương. Huỳnh Hoặc tiêu hoạ, Thái Bạch tích binh, trấn tinh tứ cứ, gia quốc lợi hanh.
San danh ngọc giản, lục tự đế phòng, thừa phong tán cảnh, phi đằng thái không. Xuất nhập minh vô, du yến thập phương, ngũ vân phù cái, chiêu thần nhiếp phong. Dịch sử vạn linh, thượng vệ Tiên Ông."
Lý An Đăng hoàn tất đoạn chú ngữ, Hộ Thân Phù được đốt lên, đằng kia bạch cốt tinh đã sắp lao đến. Cơ bản Lý An Đăng thừa biết, với tốc độ của bạch cốt tinh hắn không phải đối thủ.
Thời khắc cả hai như chạm vào nhau, bạch cốt tinh chọc bàn tay xương trên người Lý An Đăng, tức khắc Bình An Ngọc Phù bên trong áo sáng lên màu đỏ rực. Có thể thấy hiện lên một vòng tròn nhỏ như đèn laser giữa ngực hắn.
Đồng thời bạch cốt tinh vang lên tiếng kêu sắc nhọn, thân thể như bị dây kéo bay ngược ra phía sau.
Lý An Đăng nắm lấy cơ hội này, cắn bể ngón tay, thật nhanh vẽ một hàng văn tự trên lưỡi kiếm gỗ đào. Văn tự vẽ ra giống như con rồng trên kiếm, uyển chuyển uốn lượn, đặc biệt cũng sáng lên màu đỏ rực.
Thuật sĩ truyền linh khí nhiều vào một chỗ sẽ phát sinh mấy hiện tượng này, gọi là pháp quang.
Lý An Đăng đạp một bước trên mặt đất búng người đuổi theo bạch cốt tinh, kiếm gỗ đào cũng đâm thẳng đến. Trước đường kiếm xé gió, bạch cốt tinh dương như có chút kinh hãi, hai bàn tay xương chụp lấy lưỡi kiếm. Tuy nhiên chính hai bàn tay này dính chặt vào lưỡi kiếm, bị thần lực hung cho xịt khói trắng.
Lý An Đăng được thế càng ấn vào mạnh hơn, tiếc là mũi kiếm chỉ kịp chạm vào ngực bạch cốt tinh, hắn đã bị lực lượng mạnh mẽ quẳng đi.
Rút kinh nghiệm cho Bất U, Lý An Đăng linh hoạt lộn một vòng giảm lực ném. Nhưng tiếp theo liền có tiếng gió rít lên sau đầu, không ngờ bạch cốt tinh quá nhanh, một bàn tay xương đánh trúng sau lưng hắn.
"Đăng!!!" Bác Năm trong vòng tròn kinh hô, khiến cho Trần Đại Long đang tập trung mà ngước đầu lên.
Lê Yến Xuân kém chút ngất đi, vô cùng sợ hãi, màn vừa rồi nếu là người bình thường rất khó mà không chấn thương nội tạng.
Trên khoé miệng Lý An Đăng đã ứa máu, bị đáng văng như diều đứt dây. Hắn rơi ngay cửa trước xe tải, nghe "Rầm" một cái khiến cho mọi người đau xót. Lúc này như tiếp thêm lực, miệng hắn không từ tốn phun ra cơn mưa máu, thân thể rơi ạch xuống đất, cũng may chưa hoàn toàn ngã gục.
Thuật sĩ hộc máu không phải tự nhiên. Lúc dẫn linh khí thì trong cơ thể khí cũng lưu chuyển, mà khí chính là phần cốt lõi của sự sống. Trong lúc chiến đấu, bị tổn thương có thể làm cho khí này ùn tắc, tụ thành máu trong cơ thể. Để lâu sẽ thành máu bầm nguy hiểm cho tính mạng, hơn nữa nếu là thuật sĩ, có nguy cơ gọi là tẩu hoả nhập ma, vậy càng nghiêm trọng.
Cho nên động tác phun máu là thuật sĩ cưỡng bức bản thân phun máu, sẽ an toàn hơn.
Lý An Đăng chống mũi kiếm xuống đất ngồi dậy, lưng dựa ngay cái bánh xe tải, gương mặt so với ban đầu xanh đi nhiều, môi dưới rớt xuống máu tươi.
Bạch cốt tinh lại một đường bay đến, lần này muốn tránh cũng không được, Lý An Đăng sột soạt rút Khu Ma Diệt Tà Phù.
"Um ma ni pad me hum..."
Đột nhiên một trận âm thanh trầm bỗng kỳ dị phát ra, vang dội như là từ trên trời rơi xuống. Hoá ra đằng kia Bất U đã đứng lên, hai bàn tay chắp lại chữ thập, hai mắt đóng lại, miệng đọc liên tiếp đoạn vừa rồi.
Bạch cốt tinh định bay đến Lý An Đăng, bị âm thanh này phản ứng, điên cuồng đứng lại kêu gào vang cả nghĩa địa khiến cho lòng người thấp thỏm.
"Um ma ni pad me hum..."
Phật âm dồn dập không dứt như thủy triều đánh tới, toả ra một sức mạnh vĩ đại, chính là Lục Tự Chân Ngôn.
Lục Tự Chân Ngôn như vô như tận, hướng từ miệng niệm Bất U hoá ra những dòng chữ Phạn, kết thành các dải lụa nhỏ tí có màu hoàng kim uốn éo, bao vây xung quanh bạch cốt tinh hiệu quả.
Lục Tự Chân Ngôn có ảnh hưởng chấn nhiếp tà vật, thuộc trong Mật Tông Tây Tạng, là pháp ngôn tinh diệu hàng đầu phật môn.
Lý An Đăng có thời gian gượng dậy, lau máu trên miệng cùng chạy lên. Khu Ma Diệt Tà Phù sau khi đốt cháy, Lý An Đăng ném nhẹ trên kiếm gỗ đào. Tựa hồ kiếm này phủ xăng dầu, lưỡi kiếm bắt lửa một cách quyết liệt, một cái nháy mắt toàn bộ lưỡi kiếm đều là lửa đỏ.
Như là cầm trên tay một cây đuốc dài, Lý An Đăng dồn hết sức chém dọc xuống. Bạch cốt tinh hơi lui ra bất quá vẫn chậm hơn nửa phân, bèn đưa cánh tay xương lên đầu ngăn trở.
Kiếm chém xuống kéo theo một đám dịch đen, khói trắng cũng xịt ra. Lý An Đăng có sự hi vọng, lấy một hơi thở vào ngực vung kiếm chém một cái.
Kiếm lửa từ trên bổ xuống, bạch cốt tinh xoay người tránh đi, lần này thì thành công. Một bên còn có Bất U không ngừng tụng, bạch cốt tinh trong thế bánh mì kẹp thịt, rất khó xoay sở.
Lý An Đăng đảo chân bước tới đạp Thất Tinh bộ pháp, bàn tay dùng kiếm múa thành hoa lửa dưới màn đêm ảm đạm, không cho cơ hội bạch cốt tinh chạy đi.
Bạch cốt tinh liên tiếp chịu mấy nhát kiếm, thân trên chảy đầy dịch đen, trên đầu sọ còn có một mảnh vết thương nhỏ. Nó quay sang phía Bất U, hai cái hốc mắt chợt oán hận phát ra màu đỏ, trông như xuất hiện hai con mắt.
Bạch cốt tinh thân là sát thi, không hiện quỷ môn, nhưng Lý An Đăng biết được phải là lệ quỷ mới xứng với oán niệm quỷ trinh nữ. Phát ra màu đỏ không giống với pháp quang, là do sự huyết hận quá nồng đậm nên có màu đỏ ngầu đặc trưng.
Cũng là lúc hố mắt có hiện tượng quỷ dị như vậy, bạch cốt tinh vùng lên phá tan dòng chữ Phạn, thoát khỏi mưa kiếm Lý An Đăng. Bạch cốt tinh xoay thân bỏ đi, nhưng là hướng Bất U tìm đến.
Vừa vặn trên kiếm mất công hiệu, còn lại thanh kiếm gỗ đào đầy khói mang mùi giấy, Lý An Đăng chậc lưỡi vội đuổi theo.
Tình trạng này quá rõ ràng, bạch cốt tinh không bị Lục Tự Chân Ngôn khống chế, có thể một mình đấu hai pháp sư.
Dĩ nhiên phật âm bị phá tan Bất U sẽ biết, mở mắt ra mà rung động khi thấy bạch cốt tinh, liền đem cánh tay mạnh mẽ cắm kim thiền trượng xuống đất. Lập tức trên mặt đất xuất hiện hình chữ Vạn hoàng kim rộng một dang tay người trưởng thành.