Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4: Nữ quỷ váy hồng
Ăn no xong rồi ngủ, cuộc đời sung sướng không gì sánh bằng.
Việc hôm nay dụng Dưỡng Quỷ Pháp cũng chưa hẳn là xong, Thiên Bảo tạm thời trú trong lọ sứ. Sau khi có chỗ ở ổn định, Lý An Đăng phải khai quang, điểm nhãn, hoàn tất toàn bộ mới xong Dưỡng Quỷ Pháp, Thiên Bảo sẽ là âm binh của hắn.
Giấc ngủ ngon lành chưa được bao lâu, Lý An Đăng bị giật mình thức giấc, đầu óc mơ mơ màng màng. Hắn cố kéo hai cái mí mắt lên, xung quanh có chút xôn xao.
"Ồn cái gì chứ?" Lý An Đăng nói thầm, quay mặt qua cửa sổ xe buýt, bên ngoài phong cảnh rất đẹp, rừng cây san sát nhau.
Mà thầy hắn có bảo qua được rừng cây này là ra khỏi ngoại ô thành thị, đi tuyến chính một lát nữa là đến nơi.
Nhưng mà... Cái cây "không di chuyển".
Lý An Đăng mới tỉnh táo lên, xe buýt đã ngưng lăn bánh.
"Trời mưa nên chết máy sao?"
"Lần đầu đi xe này, máy móc tệ quá!"
"Xe mà hư là khổ, trời tối, đến khuya coi như ngủ ở đây luôn!"
Hành khách nói bao nhiêu đó Lý An Đăng cũng hiểu, xe chết máy. Phía trước tài xế an ủi hành khách mấy câu, lấy ra một bó nhang, mở cửa bước xuống xe.
Cũng vì trước đây con đường này xảy ra nhiều vụ tai nạn giao thông, lời đồn thổi không ít. Gã tài xế làm đã lâu năm, đem theo bó nhang là có sự chuẩn bị.
Bó nhang được thắp lên một lượt, cắm thành hàng dài một bên lề đường.
Hành khách hiếu kỳ nhìn ra, từng đốm sáng đỏ trong đêm thật quỷ dị, sương khói mờ ảo loáng thoáng. Đa phần họ từ dưới quê lên thành, ít nhiều có sự tin tưởng, nhìn qua cũng hiểu, không ai dám nói gì.
Ngay cả Ngô Như Cầm cũng tin, vừa rồi chính mắt cô thấy quỷ ở trạm dừng chân kia mà. Nếu đổi lại người trên thành, gặp tình trạng này còn không mau rủa tài xế một phen.
Lý An Đăng ngồi cách mấy hàng ghế, lúc đầu không để ý, hiện tại nhìn ra thì thấy rồi. Trước xe buýt có một cái bóng trắng.
Tức khắc có tiếng oa oa con nít khóc lên.
Lý An Đăng nhìn qua, con nít chưa bị đóng âm dương nhãn, dương khí lại yếu nên rất nhạy cảm. Hắn phải quản chuyện này thôi.
Cho nên ngoại trừ Lý An Đăng, không một ai xuống xe. Ngô Như Cầm thấy động thái hắn đứng lên thì hoài nghi, khi nào lại có...
"Cậu đi đâu đó?"
"Đi... Giải quyết nỗi buồn!" Lý An Đăng lấy một cái cớ nói với người vừa quen khoảng đâu một giờ đồng hồ trước.
Cánh cửa được tài xế mở từ trước, Lý An Đăng chỉ việc xuống xe, đi vòng lên đầu xe buýt. Lúc này tài xế vừa làm xong một đoạn lạy xá, tức khắc xung quanh kéo đến khoảng bảy tám cái bóng trắng khác.
Đây là những cô hồn dã quỷ vất vưởng, có người đốt nhang liền đi đến hít.
Đương nhiên tài xế không thể thấy, quay trở lại, nhìn Lý An Đăng thì bày ra gương mặt đồng cảm. "Ở đây cây cối nhiều không ai thấy đâu, đi nhanh lên trời tối rồi! Tôi lên xe đợi!"
Nói như vậy nhưng ông ta cũng không chắc đốt nhang xong sẽ có thể khởi động xe. Đề máy mấy cái vô dụng, gã chỉ còn cách kéo điện thoại liên lạc cho sửa xe lưu động.
Sau khi tài xế đã lên xe, Lý An Đăng mới nhìn đến cái bóng trắng chặn đầu xe buýt. Còn những cô hồn dã quỷ khác hắn không quan tâm lắm.
Đằng trước là một nữ quỷ mặc váy hồng, gương mặt khá đáng yêu. Lúc này ả quay đầu bước qua Lý An Đăng, trèo lên xe buýt.
Lý An Đăng cũng không có gì kinh ngạc, đem bàn tay đặt lên vai nữ quỷ kéo ngược xuống.
Nữ quỷ váy hồng như bị một tia điện chạy ngang thân thể, giật nảy lên quay lưng lại, trợn mắt nhìn say đắm người đối diện.
Lý An Đăng có đeo một sợi dây chuyền chỉ đỏ, được giấu trong áo. Mặt dây chuyền là một mảnh bùa ngọc bích, mảnh ngọc tròn bản dẹp, trên mặt có khắc âm dương đồ.
Đây là Bình An Ngọc Phù thầy tặng cho hắn, lúc đó trong sinh nhật năm hắn mười tám tuổi.
Bùa này giúp ẩn đi linh khí trong cơ thể, tránh cho ma quỷ phát hiện hắn là thuật sĩ. Đối với quỷ, một khi hắn không lộ diện, không tài nào biết hắn có pháp thuật gì.
Như nữ quỷ này, đi ngang vẫn xem như một người bình thường, lại bị chạm vào kéo thẳng xuống đường, cả quỷ cũng phải hoảng trong giây lát.
"Đừng nhìn lâu như thế! Tại sao dám cả gan chặn đầu xe?"
Lý An Đăng nói, nữ quỷ không bận quan tâm, ả còn chưa xử lý được tình huống này.
"Sao, sao anh thấy được tôi? Còn chạm vào tôi?"
Cũng như Thiên Bảo, nữ quỷ này mới đầu biết chuyện sẽ hỏi.
"Xe chạy được rồi!"
Một số hành khách hô lên, trong lòng vơi đi một ít gánh nặng. Lúc này đèn xe được bật, tài xế cũng vừa khởi động thành công, vội dùng điện thoại gọi lại cho bên sửa xe lưu động.
Nữ quỷ này không chặn đầu xe nữa, lý do xe chết máy cũng do ả ta, ả đi rồi nên xe quay về trạng thái bình thường.
Nhưng mà Lý An Đăng đứng tại đây nói chuyện với ả không phải cách, hành khách nhìn vào sẽ nói hắn bị điên. Cho nên hắn đang phân vân xử lý ả ta, rốt cuộc nói. "Cô nên buông bỏ chấp niệm đi đầu thai, tôi không có thời gian nói nhiều đâu!"
"Anh là ai phải bắt tôi đi đầu thai?" Nữ quỷ váy hồng hồn nhiên đáp trả.
"Nè em trai, mau lên đi!"
Lý An Đăng chưa kịp phản ứng, phía trên tài xế đã gọi. Không phải không có cách đối với nữ quỷ, chẳng qua trên xe có nhiều người.
Ả này cũng như Thiên Bảo là một Oán hồn. Lý An Đăng biết được, hắn có thể lên xe, tuy nhiên phận hắn là thuật sĩ ngang với âm soa, Sinh Tử Bảng còn để trống chỗ, vẫn phải quản.
Cảnh vệ âm dương, dương thọ rất mờ nhạt không nắm rõ, chỉ cần làm việc tốt, xuống Địa Phủ được tính âm đức, có thể nhận một chức quan, nếu không chí ít kiếp sau sống sung túc một chút.
Âm đức khác với công đức ở chỗ, công đức được công nhận, còn âm đức chẳng ai công nhận, chính Địa Phủ sẽ ghi công.
Việc làm này là đang kiếm âm đức.
Hắn không nói nhiều nữa, lấy ra một cái hồ lô trắng, hai bên bụng hồ lô khảm đường tròn phù văn hoàng kim, cổ hồ lô thắt chỉ đỏ, đầu chỉ kết vào nút hồ lô cho khỏi đánh rơi mất, một đầu để thòng xuống cột vào mảnh tiền đồng Ngũ Đế.
Đây gọi là hồ lô Địa Tàng, so với Oán hồn không quá khó khăn để thu thập. Lý An Đăng mở nút hồ lô.
Nữ quỷ váy hồng còn đang ngây ngốc, thân thể đột nhiên biến mất như vừa bốc hơi 0,5 giây.
Lý An Đăng đóng nút hồ lô, nhanh chân lên xe.
Thật ra vừa rồi, trong mắt nữ quỷ váy hồng thấy rõ ràng hơn, đột nhiên cái miệng hồ lô to ra như lỗ đen vũ trụ, sau đó ả bị hút vào trong.
Hồ lô Địa Tàng dùng để hút hồn, một quỷ hồn cấp thấp Lý An Đăng không cần tốn nhiều sức.
Xe buýt vừa chạy đi, để lại chính xác là tám cô hồn dã quỷ. Đám quỷ này cũng kéo nhau đu đằng sau xe buýt.
"Hết xăng hả?" Một hành khách chán nản nói.
Không thể nào, xe dừng tại trạm là đổ xăng đầy đủ rồi. Tài xế đang lo sợ xe lại trục trặc, nguyên nhân xe đang bị giảm tốc độ.
Lý An Đăng nhìn ra đằng sau, chán nản không kém. Đám quỷ này thấy hắn có ý định đem nữ quỷ đi đầu thai, chúng cũng muốn đi.
Hắn lặng lẽ rút ra một tấm Tống Linh Phù, ném bên ngoài cửa sổ xe buýt.
Bùa vàng bay trong gió chợt không đốt mà phát lửa, chưa đến ba giây đã cháy rụi.
Không cần nghĩ nhiều, Lý An Đăng ngáp một cái, tiếp tục ngã đầu lên ghế ngủ.
Việc hôm nay dụng Dưỡng Quỷ Pháp cũng chưa hẳn là xong, Thiên Bảo tạm thời trú trong lọ sứ. Sau khi có chỗ ở ổn định, Lý An Đăng phải khai quang, điểm nhãn, hoàn tất toàn bộ mới xong Dưỡng Quỷ Pháp, Thiên Bảo sẽ là âm binh của hắn.
Giấc ngủ ngon lành chưa được bao lâu, Lý An Đăng bị giật mình thức giấc, đầu óc mơ mơ màng màng. Hắn cố kéo hai cái mí mắt lên, xung quanh có chút xôn xao.
"Ồn cái gì chứ?" Lý An Đăng nói thầm, quay mặt qua cửa sổ xe buýt, bên ngoài phong cảnh rất đẹp, rừng cây san sát nhau.
Mà thầy hắn có bảo qua được rừng cây này là ra khỏi ngoại ô thành thị, đi tuyến chính một lát nữa là đến nơi.
Nhưng mà... Cái cây "không di chuyển".
Lý An Đăng mới tỉnh táo lên, xe buýt đã ngưng lăn bánh.
"Trời mưa nên chết máy sao?"
"Lần đầu đi xe này, máy móc tệ quá!"
"Xe mà hư là khổ, trời tối, đến khuya coi như ngủ ở đây luôn!"
Hành khách nói bao nhiêu đó Lý An Đăng cũng hiểu, xe chết máy. Phía trước tài xế an ủi hành khách mấy câu, lấy ra một bó nhang, mở cửa bước xuống xe.
Cũng vì trước đây con đường này xảy ra nhiều vụ tai nạn giao thông, lời đồn thổi không ít. Gã tài xế làm đã lâu năm, đem theo bó nhang là có sự chuẩn bị.
Bó nhang được thắp lên một lượt, cắm thành hàng dài một bên lề đường.
Hành khách hiếu kỳ nhìn ra, từng đốm sáng đỏ trong đêm thật quỷ dị, sương khói mờ ảo loáng thoáng. Đa phần họ từ dưới quê lên thành, ít nhiều có sự tin tưởng, nhìn qua cũng hiểu, không ai dám nói gì.
Ngay cả Ngô Như Cầm cũng tin, vừa rồi chính mắt cô thấy quỷ ở trạm dừng chân kia mà. Nếu đổi lại người trên thành, gặp tình trạng này còn không mau rủa tài xế một phen.
Lý An Đăng ngồi cách mấy hàng ghế, lúc đầu không để ý, hiện tại nhìn ra thì thấy rồi. Trước xe buýt có một cái bóng trắng.
Tức khắc có tiếng oa oa con nít khóc lên.
Lý An Đăng nhìn qua, con nít chưa bị đóng âm dương nhãn, dương khí lại yếu nên rất nhạy cảm. Hắn phải quản chuyện này thôi.
Cho nên ngoại trừ Lý An Đăng, không một ai xuống xe. Ngô Như Cầm thấy động thái hắn đứng lên thì hoài nghi, khi nào lại có...
"Cậu đi đâu đó?"
"Đi... Giải quyết nỗi buồn!" Lý An Đăng lấy một cái cớ nói với người vừa quen khoảng đâu một giờ đồng hồ trước.
Cánh cửa được tài xế mở từ trước, Lý An Đăng chỉ việc xuống xe, đi vòng lên đầu xe buýt. Lúc này tài xế vừa làm xong một đoạn lạy xá, tức khắc xung quanh kéo đến khoảng bảy tám cái bóng trắng khác.
Đây là những cô hồn dã quỷ vất vưởng, có người đốt nhang liền đi đến hít.
Đương nhiên tài xế không thể thấy, quay trở lại, nhìn Lý An Đăng thì bày ra gương mặt đồng cảm. "Ở đây cây cối nhiều không ai thấy đâu, đi nhanh lên trời tối rồi! Tôi lên xe đợi!"
Nói như vậy nhưng ông ta cũng không chắc đốt nhang xong sẽ có thể khởi động xe. Đề máy mấy cái vô dụng, gã chỉ còn cách kéo điện thoại liên lạc cho sửa xe lưu động.
Sau khi tài xế đã lên xe, Lý An Đăng mới nhìn đến cái bóng trắng chặn đầu xe buýt. Còn những cô hồn dã quỷ khác hắn không quan tâm lắm.
Đằng trước là một nữ quỷ mặc váy hồng, gương mặt khá đáng yêu. Lúc này ả quay đầu bước qua Lý An Đăng, trèo lên xe buýt.
Lý An Đăng cũng không có gì kinh ngạc, đem bàn tay đặt lên vai nữ quỷ kéo ngược xuống.
Nữ quỷ váy hồng như bị một tia điện chạy ngang thân thể, giật nảy lên quay lưng lại, trợn mắt nhìn say đắm người đối diện.
Lý An Đăng có đeo một sợi dây chuyền chỉ đỏ, được giấu trong áo. Mặt dây chuyền là một mảnh bùa ngọc bích, mảnh ngọc tròn bản dẹp, trên mặt có khắc âm dương đồ.
Đây là Bình An Ngọc Phù thầy tặng cho hắn, lúc đó trong sinh nhật năm hắn mười tám tuổi.
Bùa này giúp ẩn đi linh khí trong cơ thể, tránh cho ma quỷ phát hiện hắn là thuật sĩ. Đối với quỷ, một khi hắn không lộ diện, không tài nào biết hắn có pháp thuật gì.
Như nữ quỷ này, đi ngang vẫn xem như một người bình thường, lại bị chạm vào kéo thẳng xuống đường, cả quỷ cũng phải hoảng trong giây lát.
"Đừng nhìn lâu như thế! Tại sao dám cả gan chặn đầu xe?"
Lý An Đăng nói, nữ quỷ không bận quan tâm, ả còn chưa xử lý được tình huống này.
"Sao, sao anh thấy được tôi? Còn chạm vào tôi?"
Cũng như Thiên Bảo, nữ quỷ này mới đầu biết chuyện sẽ hỏi.
"Xe chạy được rồi!"
Một số hành khách hô lên, trong lòng vơi đi một ít gánh nặng. Lúc này đèn xe được bật, tài xế cũng vừa khởi động thành công, vội dùng điện thoại gọi lại cho bên sửa xe lưu động.
Nữ quỷ này không chặn đầu xe nữa, lý do xe chết máy cũng do ả ta, ả đi rồi nên xe quay về trạng thái bình thường.
Nhưng mà Lý An Đăng đứng tại đây nói chuyện với ả không phải cách, hành khách nhìn vào sẽ nói hắn bị điên. Cho nên hắn đang phân vân xử lý ả ta, rốt cuộc nói. "Cô nên buông bỏ chấp niệm đi đầu thai, tôi không có thời gian nói nhiều đâu!"
"Anh là ai phải bắt tôi đi đầu thai?" Nữ quỷ váy hồng hồn nhiên đáp trả.
"Nè em trai, mau lên đi!"
Lý An Đăng chưa kịp phản ứng, phía trên tài xế đã gọi. Không phải không có cách đối với nữ quỷ, chẳng qua trên xe có nhiều người.
Ả này cũng như Thiên Bảo là một Oán hồn. Lý An Đăng biết được, hắn có thể lên xe, tuy nhiên phận hắn là thuật sĩ ngang với âm soa, Sinh Tử Bảng còn để trống chỗ, vẫn phải quản.
Cảnh vệ âm dương, dương thọ rất mờ nhạt không nắm rõ, chỉ cần làm việc tốt, xuống Địa Phủ được tính âm đức, có thể nhận một chức quan, nếu không chí ít kiếp sau sống sung túc một chút.
Âm đức khác với công đức ở chỗ, công đức được công nhận, còn âm đức chẳng ai công nhận, chính Địa Phủ sẽ ghi công.
Việc làm này là đang kiếm âm đức.
Hắn không nói nhiều nữa, lấy ra một cái hồ lô trắng, hai bên bụng hồ lô khảm đường tròn phù văn hoàng kim, cổ hồ lô thắt chỉ đỏ, đầu chỉ kết vào nút hồ lô cho khỏi đánh rơi mất, một đầu để thòng xuống cột vào mảnh tiền đồng Ngũ Đế.
Đây gọi là hồ lô Địa Tàng, so với Oán hồn không quá khó khăn để thu thập. Lý An Đăng mở nút hồ lô.
Nữ quỷ váy hồng còn đang ngây ngốc, thân thể đột nhiên biến mất như vừa bốc hơi 0,5 giây.
Lý An Đăng đóng nút hồ lô, nhanh chân lên xe.
Thật ra vừa rồi, trong mắt nữ quỷ váy hồng thấy rõ ràng hơn, đột nhiên cái miệng hồ lô to ra như lỗ đen vũ trụ, sau đó ả bị hút vào trong.
Hồ lô Địa Tàng dùng để hút hồn, một quỷ hồn cấp thấp Lý An Đăng không cần tốn nhiều sức.
Xe buýt vừa chạy đi, để lại chính xác là tám cô hồn dã quỷ. Đám quỷ này cũng kéo nhau đu đằng sau xe buýt.
"Hết xăng hả?" Một hành khách chán nản nói.
Không thể nào, xe dừng tại trạm là đổ xăng đầy đủ rồi. Tài xế đang lo sợ xe lại trục trặc, nguyên nhân xe đang bị giảm tốc độ.
Lý An Đăng nhìn ra đằng sau, chán nản không kém. Đám quỷ này thấy hắn có ý định đem nữ quỷ đi đầu thai, chúng cũng muốn đi.
Hắn lặng lẽ rút ra một tấm Tống Linh Phù, ném bên ngoài cửa sổ xe buýt.
Bùa vàng bay trong gió chợt không đốt mà phát lửa, chưa đến ba giây đã cháy rụi.
Không cần nghĩ nhiều, Lý An Đăng ngáp một cái, tiếp tục ngã đầu lên ghế ngủ.