-
thuc-cot-sung-ai-boss-qua-hung-manh-114.html
Editor: Thanh Tâm
Đồ ăn được đem lên, Nhạc Tuyết Vi nắm dao nĩa, ngón trỏ khẽ động, ăn uống thỏa thích.
“Nào, cái này ăn ngon.”
“Được, Cậu cũng ăn đi……”
Hàn Thừa Nghị quay lưng về phía hai người ngồi, chỉ cách một tấm gỗ vừa vặn có thể đem hai bàn ngăn trở, từ vị trí của anh chỉ có thể nghe được thanh âm, nhìn không được hai người, cứ như vậy, cuộc đối thoại liền khó tránh khỏi làm người khác hiểu lầm.
“Nơi này bị dính vào,bên cạnh ấy.”
“Hả, chỗ nào đâu? ”
“để tôi giúp cậu……”
Hàn Thừa Nghị nhướn mi lên, ngồi không yên, đây là đã bắt đầu động tay động chân sao?
“ở chỗ khóe miệng, nước canh này hơi nồng, không được ngon cho lắm……”
Rốt cuộc nghe không nổi nữa, Hàn Thừa Nghị quắc mắt đứng lên, chuyển thân mình đi đến bàn của Nhạc Tuyết Vi kia. Không đợi hai người phản ứng lại, đã ngồi xuống bên cạnh Nhạc Tuyết Vi, cánh tay vắt ra đằng sau lưng ghế của Nhạc Tuyết Vi.
Nhạc Tuyết Vi cùng Biên Khắc đều sửng sốt, Nhạc Tuyết Vi trợn mắt, liếc xéo anh. Người này sao lại ở đây? cô rõ ràng là nói mình ở nhà ngủ,anh sao lại biết cô ở chỗ này? Chẳng lẽ là…… anh theo dõi cô?
“Anh…… Anh theo dõi tôi?”
Nhạc Tuyết Vi bực mình nhìn anh gầm nhẹ.
Hàn Thừa Nghị không có trả lời, rũ mắt nhìn thức ăn trên bàn, cầm lấy cái cốc Nhạc Tuyết Vi đã uống qua, đưa lên miệng uống, “anh hơi khát.”
“Anh……” Nhạc Tuyết Vi quẫn bách.
Một bên Biên Khắc không rõ đây là tình huống gì, bất quá,trí nhớ của anh không tồi, còn nhớ rõ chính là Hàn Thừa Nghị đêm qua ở du thuyền đã đoạt đi cộng sự của mình.
Bất quá, xem tình huống của hai người này, hiển nhiên là nhận thức nhau!
“Tuyết Vi, vị này chính là?”
Biên khắc đánh giá tuổi tác Hàn Thừa Nghị, tựa hồ là so với hai người họ lớn tuổi hơn không ít.
Nhạc Tuyết Vi tức giận liếc Hàn Thừa Nghị một cái: “Anh ấy…… là bạn.” Nói không tình nguyện.
“A…… Tiên sinh, tôi là bạn học của Tuyết Vi đồng học, anh cứ gọi tôi là Biên Khắc.” Biên khắc tin là thật, cung kính đứng lên hành lễ với Hàn Thừa Nghị.
Hàn Thừa Nghị đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó sắc mặt đông cứng, đối mặt với Biên Khắc nho nhã lễ độ, bắt đầu phản pháo. “Vị bạn học này, nơi này không có chuyện của cậu, cậu có thể đi rồi.”
“Hả?” Biên khắc không nghĩ tới vừa mở miệng liền chịu loại này đãi ngộ, chân tay luống cuống đứng ở nơi đó, rất là xấu hổ.
“Không nghe rõ sao?” Thanh âm Hàn Thừa Nghị dâng lên một cỗ tức giận phát ra, “Tôi nói cậu đi, cậu nếu hiện tại không ngoan ngoãn tránh ra, lát nữa để tôi phải tiễn cậu đi, có thể không tốt lắm đâu!”
Biên khắc chưa ý thức được Hàn Thừa Nghị nói những lời này làcó ý gì, nhưng Nhạc Tuyết Vi lại rất hiểu anh. cô quay ra ngoài cửa sổ nhìn nhìn, Hàn Thừa Nghị phái người canh giữ ở cửa, ven đường, đây vẫn là ngoài sáng, trong tối còn không biết có bao nhiêu!
“Được rồi, anh đừng như vậy!” Nhạc Tuyết Vi vội vàng kéo Hàn Thừa Nghị, nhìn Biên Khắc lắc đầu, “Cậu đi trước đi! Ngại quá, không ăn cơm được với cậu, lần sau……”
“Hả?” Hàn Thừa Nghị ánh mắt hình viên đạn bay ngang tới, Nhạc Tuyết Vi chỉ có thể dừng lại, lại nhìn Biên Khắc lắc đầu, “Cậu đi nhanh đi! Thực xin lỗi!”
“Ờ, chuyện kia, Tuyết Vi, hôm khác tôi lại hẹn cậu…… Gặp lại sau!”
Biên khắc nửa kinh hách, nửa nghi hoặc cầm sách vở cùng ba lô, bị Hàn Thừa Nghị cường ngạnh đuổi đi.
Chỉ còn lại có Hàn Thừa Nghị cùng Tuyết Vi.
Không khí lập tức thay đổi, Nhạc Tuyết Vi chột dạ khẩn trương, cúi đầu đùa nghịch tua rua của khăn trải bàn ăn, không dám nhìn Hàn Thừa Nghị.
Đồ ăn được đem lên, Nhạc Tuyết Vi nắm dao nĩa, ngón trỏ khẽ động, ăn uống thỏa thích.
“Nào, cái này ăn ngon.”
“Được, Cậu cũng ăn đi……”
Hàn Thừa Nghị quay lưng về phía hai người ngồi, chỉ cách một tấm gỗ vừa vặn có thể đem hai bàn ngăn trở, từ vị trí của anh chỉ có thể nghe được thanh âm, nhìn không được hai người, cứ như vậy, cuộc đối thoại liền khó tránh khỏi làm người khác hiểu lầm.
“Nơi này bị dính vào,bên cạnh ấy.”
“Hả, chỗ nào đâu? ”
“để tôi giúp cậu……”
Hàn Thừa Nghị nhướn mi lên, ngồi không yên, đây là đã bắt đầu động tay động chân sao?
“ở chỗ khóe miệng, nước canh này hơi nồng, không được ngon cho lắm……”
Rốt cuộc nghe không nổi nữa, Hàn Thừa Nghị quắc mắt đứng lên, chuyển thân mình đi đến bàn của Nhạc Tuyết Vi kia. Không đợi hai người phản ứng lại, đã ngồi xuống bên cạnh Nhạc Tuyết Vi, cánh tay vắt ra đằng sau lưng ghế của Nhạc Tuyết Vi.
Nhạc Tuyết Vi cùng Biên Khắc đều sửng sốt, Nhạc Tuyết Vi trợn mắt, liếc xéo anh. Người này sao lại ở đây? cô rõ ràng là nói mình ở nhà ngủ,anh sao lại biết cô ở chỗ này? Chẳng lẽ là…… anh theo dõi cô?
“Anh…… Anh theo dõi tôi?”
Nhạc Tuyết Vi bực mình nhìn anh gầm nhẹ.
Hàn Thừa Nghị không có trả lời, rũ mắt nhìn thức ăn trên bàn, cầm lấy cái cốc Nhạc Tuyết Vi đã uống qua, đưa lên miệng uống, “anh hơi khát.”
“Anh……” Nhạc Tuyết Vi quẫn bách.
Một bên Biên Khắc không rõ đây là tình huống gì, bất quá,trí nhớ của anh không tồi, còn nhớ rõ chính là Hàn Thừa Nghị đêm qua ở du thuyền đã đoạt đi cộng sự của mình.
Bất quá, xem tình huống của hai người này, hiển nhiên là nhận thức nhau!
“Tuyết Vi, vị này chính là?”
Biên khắc đánh giá tuổi tác Hàn Thừa Nghị, tựa hồ là so với hai người họ lớn tuổi hơn không ít.
Nhạc Tuyết Vi tức giận liếc Hàn Thừa Nghị một cái: “Anh ấy…… là bạn.” Nói không tình nguyện.
“A…… Tiên sinh, tôi là bạn học của Tuyết Vi đồng học, anh cứ gọi tôi là Biên Khắc.” Biên khắc tin là thật, cung kính đứng lên hành lễ với Hàn Thừa Nghị.
Hàn Thừa Nghị đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó sắc mặt đông cứng, đối mặt với Biên Khắc nho nhã lễ độ, bắt đầu phản pháo. “Vị bạn học này, nơi này không có chuyện của cậu, cậu có thể đi rồi.”
“Hả?” Biên khắc không nghĩ tới vừa mở miệng liền chịu loại này đãi ngộ, chân tay luống cuống đứng ở nơi đó, rất là xấu hổ.
“Không nghe rõ sao?” Thanh âm Hàn Thừa Nghị dâng lên một cỗ tức giận phát ra, “Tôi nói cậu đi, cậu nếu hiện tại không ngoan ngoãn tránh ra, lát nữa để tôi phải tiễn cậu đi, có thể không tốt lắm đâu!”
Biên khắc chưa ý thức được Hàn Thừa Nghị nói những lời này làcó ý gì, nhưng Nhạc Tuyết Vi lại rất hiểu anh. cô quay ra ngoài cửa sổ nhìn nhìn, Hàn Thừa Nghị phái người canh giữ ở cửa, ven đường, đây vẫn là ngoài sáng, trong tối còn không biết có bao nhiêu!
“Được rồi, anh đừng như vậy!” Nhạc Tuyết Vi vội vàng kéo Hàn Thừa Nghị, nhìn Biên Khắc lắc đầu, “Cậu đi trước đi! Ngại quá, không ăn cơm được với cậu, lần sau……”
“Hả?” Hàn Thừa Nghị ánh mắt hình viên đạn bay ngang tới, Nhạc Tuyết Vi chỉ có thể dừng lại, lại nhìn Biên Khắc lắc đầu, “Cậu đi nhanh đi! Thực xin lỗi!”
“Ờ, chuyện kia, Tuyết Vi, hôm khác tôi lại hẹn cậu…… Gặp lại sau!”
Biên khắc nửa kinh hách, nửa nghi hoặc cầm sách vở cùng ba lô, bị Hàn Thừa Nghị cường ngạnh đuổi đi.
Chỉ còn lại có Hàn Thừa Nghị cùng Tuyết Vi.
Không khí lập tức thay đổi, Nhạc Tuyết Vi chột dạ khẩn trương, cúi đầu đùa nghịch tua rua của khăn trải bàn ăn, không dám nhìn Hàn Thừa Nghị.
Bình luận facebook