-
thuc-cot-sung-ai-boss-qua-hung-manh-161.html
Biến hóa của Nhạc Tuyết Vi bị Hàn Thừa Nghị nhìn thấy ở trong mắt, Nhạc Tuyết Vi dính hơi men, gương mắt trắng như tuyết nhanh chóng nhiễm một tầng đỏ ửng, môi đỏ ướt át càng thêm vẻ kiều diễm. Hàn Thừa Nghị nhìn chằm chằm cô vợ nhỏ bé của mình, lặng lẽ nhấn chuông phục vụ.
Không có bất kì ai tiến vào, nhưng ở sau bức bình phong(*), thanh âm du dương của đàn violon chợt vang lên.
(*) Bình phong: vách ngăn (không phải vách tường đâu nha!)
Nhạc Tuyết Vi có chút choáng váng, ngẩng đầu nhìn Hàn Thừa Nghị, hai trong mắt chứa sắc xuân.
Hàn Thừa Nghị không nhịn được liếm liếm môi mỏng, vươn tay cầm lấy bàn tay của Nhạc Tuyết Vi, giọng nói trầm thấp vô cùng mị hoặc, “Tiểu Tuyết, cùng nhau nhảy một bài nhé?”
“Vâng...”
Bầu không khí quá tốt đẹp khiến cho Nhạc Tuyết Vi không tự chủ được gật gật đầu, đứng lên, liền bị Hàn Thừa Nghị ôm ở trong ngực. Chân bước theo tiếng đàn lúc ẩn lúc lúc hiện, Nhạc Tuyết Vi vô lực ghé vào trong ngực Hàn Thừa Nghị. Hàn Thừa Nghị cảm thấy mỹ mãn, cúi đầu nhìn cô nhóc trong lòng, khóe miệng cong lên càng lúc càng lớn.
Hàn Thừa Nghị một tay ôm Nhạc Tuyết Vi, một tay lấy một chiếc hộp từ trong túi quần, mở ra, đưa đến trước mặt Nhạc Tuyết Vi.
“Tiểu Tuyết, sinh nhật vui vẻ!”
“Hả? Cái gì cơ?” Nhạc Tuyết Vi mơ mơ màng màng nhìn chiếc hộp, mất hơn nửa ngày mới nhìn thấy rõ, đó là một chiếc đồng hồ đeo tay dành cho nữ, chế tác cực kỳ hoàn mỹ, không phải những loại đã từng thấy trên thế giới, nhìn kỹ, toàn thân của dây đồng hồ thế nhưng đều liên tiếp khắc tên của cô.
Không cần phải hỏi, Nhạc Tuyết Vi liền hiểu, đây là Hàn Thừa Nghị vì cô mà chế tạo, cái này có lẽ trên đời chỉ có một chiếc như vậy! Nói không cảm động là giả, hốc mắt Nhạc Tuyết Vi ươn ướt, cái mũi hít hít khí, vẫn không ngăn được nước mắt cứ thế chảy xuống.
Đến lúc này, nhìn Nhạc Tuyết Vi phản ứng như vậy, Hàn Thừa Nghị mới hoàn toàn yên tâm.
Anh lấy đồng hồ ra, cầm lấy cổ tay trái của Nhạc Tuyết Vi, mi mắt rũ xuống, lông mi thon dài in bóng ở trên má.
“Thích không? Thời điểm lần trước thấy em cùng anh chàng học khóa trên đi mua đồng hồ, anh liền cố ý mời một người thợ ở trên núi Thụy Sĩ đã nghỉ hưu chế tạo cho em... Để anh giúp em đeo lên!”
Nhạc Tuyết Vi đưa tay, cổ tay cô rất nhỏ, Hàn Thừa Nghị chỉ cần dùng một ngón cái và ngón trỏ là có thể hoàn toàn bao lấy vòng quanh cổ tay cô. Đồng hồ khi đeo lên tay cô có chút lỏng, Hàn Thừa Nghị nhíu mày, “Lớn, để anh quay lại bảo ông ta làm cho dây đồng hồ có thể thắt chặt thêm một chút nữa.”
“Thừa Nghị!”
Nhạc Tuyết Vi ôm lấy cổ Hàn Thừa Nghị. Lúc này cô nào có quản cái gì đồng hồ? Đối với cô mà nói, đồng hồ chỉ là việc nhỏ. Hàn Thừa Nghị nhớ thương cô như vậy mới đáng giá để cô cao hứng!
Suy nghĩ nhiều ngày như thế, bữa tối này cùng đồng hồ tới thật quá đúng lúc.
Hàn Thừa Nghị vui vẻ tiếp nhận cái ôm này, mạnh mẽ ôm cô vợ nhỏ vào trong ngực, hận không đem cả hai hòa thành một thể, như vậy thì không cần phải buông ra.
“Thừa Nghị, Thừa Nghị...”
“Ừ.”
Bọn họ gắt gao ôm, trong mắt chỉ có lẫn nhau, nhiệt độ cơ thể tăng nhanh. Nhạc Tuyết Vi run rẩy cả người, cơ thể cô dưới tác dụng của hơi men vội vàng vuốt ve trên người Hàn Thừa Nghị, kích thích các dây thần kinh mong manh của Hàn Thừa Nghị.
“Tiểu Tuyết, chúng ta về nhà đi, được không?”
“Về nhà?” Nhạc Tuyết Vi ngây thơ nhìn Hàn Thừa Nghị, đúng rồi, về nhà, hiện tại bọn họ là người một nhà!
“Vâng!” Nhạc Tuyết Vi gật đầu thật mạnh, Hàn Thừa Nghị nhanh chóng cúi đầu ngậm lấy làn môi khiến anh ngày đêm nhớ thương...
———————————————————————————
Bán Hạ Sơn Trang, phòng ngủ.
Điều hòa được mở, không khí mát mẻ, không bật đèn, rèm cửa chặt chẽ che đậy ánh sáng, không thể nhìn thấy thứ gì. Mà giữa hai người đã quen thuộc nhau, không cần bất kì ánh sáng gì.
Trong bóng tối, chỉ nghe được tiếng rên rỉ cùng thở dốc. Trong đó, một mạnh mẽ mà thô lỗ, cực kì có tính xâm lược, một lại tương đối nhỏ bé yếu ớt rất nhiều, mang theo cảm giác tê dại và cầu xin. Đêm cứ dài, tình nùng(*) cứ triền miên...
(*) Tình nùng trong "Tình nùng mật ý"
Không có bất kì ai tiến vào, nhưng ở sau bức bình phong(*), thanh âm du dương của đàn violon chợt vang lên.
(*) Bình phong: vách ngăn (không phải vách tường đâu nha!)
Nhạc Tuyết Vi có chút choáng váng, ngẩng đầu nhìn Hàn Thừa Nghị, hai trong mắt chứa sắc xuân.
Hàn Thừa Nghị không nhịn được liếm liếm môi mỏng, vươn tay cầm lấy bàn tay của Nhạc Tuyết Vi, giọng nói trầm thấp vô cùng mị hoặc, “Tiểu Tuyết, cùng nhau nhảy một bài nhé?”
“Vâng...”
Bầu không khí quá tốt đẹp khiến cho Nhạc Tuyết Vi không tự chủ được gật gật đầu, đứng lên, liền bị Hàn Thừa Nghị ôm ở trong ngực. Chân bước theo tiếng đàn lúc ẩn lúc lúc hiện, Nhạc Tuyết Vi vô lực ghé vào trong ngực Hàn Thừa Nghị. Hàn Thừa Nghị cảm thấy mỹ mãn, cúi đầu nhìn cô nhóc trong lòng, khóe miệng cong lên càng lúc càng lớn.
Hàn Thừa Nghị một tay ôm Nhạc Tuyết Vi, một tay lấy một chiếc hộp từ trong túi quần, mở ra, đưa đến trước mặt Nhạc Tuyết Vi.
“Tiểu Tuyết, sinh nhật vui vẻ!”
“Hả? Cái gì cơ?” Nhạc Tuyết Vi mơ mơ màng màng nhìn chiếc hộp, mất hơn nửa ngày mới nhìn thấy rõ, đó là một chiếc đồng hồ đeo tay dành cho nữ, chế tác cực kỳ hoàn mỹ, không phải những loại đã từng thấy trên thế giới, nhìn kỹ, toàn thân của dây đồng hồ thế nhưng đều liên tiếp khắc tên của cô.
Không cần phải hỏi, Nhạc Tuyết Vi liền hiểu, đây là Hàn Thừa Nghị vì cô mà chế tạo, cái này có lẽ trên đời chỉ có một chiếc như vậy! Nói không cảm động là giả, hốc mắt Nhạc Tuyết Vi ươn ướt, cái mũi hít hít khí, vẫn không ngăn được nước mắt cứ thế chảy xuống.
Đến lúc này, nhìn Nhạc Tuyết Vi phản ứng như vậy, Hàn Thừa Nghị mới hoàn toàn yên tâm.
Anh lấy đồng hồ ra, cầm lấy cổ tay trái của Nhạc Tuyết Vi, mi mắt rũ xuống, lông mi thon dài in bóng ở trên má.
“Thích không? Thời điểm lần trước thấy em cùng anh chàng học khóa trên đi mua đồng hồ, anh liền cố ý mời một người thợ ở trên núi Thụy Sĩ đã nghỉ hưu chế tạo cho em... Để anh giúp em đeo lên!”
Nhạc Tuyết Vi đưa tay, cổ tay cô rất nhỏ, Hàn Thừa Nghị chỉ cần dùng một ngón cái và ngón trỏ là có thể hoàn toàn bao lấy vòng quanh cổ tay cô. Đồng hồ khi đeo lên tay cô có chút lỏng, Hàn Thừa Nghị nhíu mày, “Lớn, để anh quay lại bảo ông ta làm cho dây đồng hồ có thể thắt chặt thêm một chút nữa.”
“Thừa Nghị!”
Nhạc Tuyết Vi ôm lấy cổ Hàn Thừa Nghị. Lúc này cô nào có quản cái gì đồng hồ? Đối với cô mà nói, đồng hồ chỉ là việc nhỏ. Hàn Thừa Nghị nhớ thương cô như vậy mới đáng giá để cô cao hứng!
Suy nghĩ nhiều ngày như thế, bữa tối này cùng đồng hồ tới thật quá đúng lúc.
Hàn Thừa Nghị vui vẻ tiếp nhận cái ôm này, mạnh mẽ ôm cô vợ nhỏ vào trong ngực, hận không đem cả hai hòa thành một thể, như vậy thì không cần phải buông ra.
“Thừa Nghị, Thừa Nghị...”
“Ừ.”
Bọn họ gắt gao ôm, trong mắt chỉ có lẫn nhau, nhiệt độ cơ thể tăng nhanh. Nhạc Tuyết Vi run rẩy cả người, cơ thể cô dưới tác dụng của hơi men vội vàng vuốt ve trên người Hàn Thừa Nghị, kích thích các dây thần kinh mong manh của Hàn Thừa Nghị.
“Tiểu Tuyết, chúng ta về nhà đi, được không?”
“Về nhà?” Nhạc Tuyết Vi ngây thơ nhìn Hàn Thừa Nghị, đúng rồi, về nhà, hiện tại bọn họ là người một nhà!
“Vâng!” Nhạc Tuyết Vi gật đầu thật mạnh, Hàn Thừa Nghị nhanh chóng cúi đầu ngậm lấy làn môi khiến anh ngày đêm nhớ thương...
———————————————————————————
Bán Hạ Sơn Trang, phòng ngủ.
Điều hòa được mở, không khí mát mẻ, không bật đèn, rèm cửa chặt chẽ che đậy ánh sáng, không thể nhìn thấy thứ gì. Mà giữa hai người đã quen thuộc nhau, không cần bất kì ánh sáng gì.
Trong bóng tối, chỉ nghe được tiếng rên rỉ cùng thở dốc. Trong đó, một mạnh mẽ mà thô lỗ, cực kì có tính xâm lược, một lại tương đối nhỏ bé yếu ớt rất nhiều, mang theo cảm giác tê dại và cầu xin. Đêm cứ dài, tình nùng(*) cứ triền miên...
(*) Tình nùng trong "Tình nùng mật ý"
Bình luận facebook