-
thuc-cot-sung-ai-boss-qua-hung-manh-196.html
Editor: Nguyễn
Một dãy số xa lạ gọi đến điện thoại của Nhạc Tuyết Vi.
Nhạc Tuyết Vi có một thói quen là chỉ cần là số lạ sẽ không nghe. Cho nên, cho dù số này kiên trì gọi, cô đều coi như không thấy. Cuối cùng, chủ nhân số lạ như đoán được tâm tư của Nhạc Tuyết Vi, nên nhắn một tin nhắn tới.
“Không nhớ bạn bè quen ở nước A sao? Tôi là Sevin, cô nghe điện thoại đi.”
“……”
Nhìn thấy tin nhắn này, Nhạc Tuyết Vi từ trên ghế nhảy lên! Trời ạ, hóa ra là Sevin? Người bắt cóc cô, bị cô mang về nhà cứu…… Cuối cùng bởi vì Hàn Thừa Nghị đến mà nhảy cửa sổ chạy trốn?
Thật không nghĩ tới là sẽ nhận được điện thoại của Sevin? Chẳng lẽ Sevin ở thành phố T?
Nhạc Tuyết Vi cảm khái kích động, di động lại vang lên! Là sevin!
Nhạc Tuyết Vi ấn nút nghe, bình phục hô hấp, nhỏ giọng nói:
“Alo……Sevin?”
“Ha ha……” Lương Tư Văn sang sảng cười, Nhạc Tuyết Vi còn nhớ rõ Sevin, làm cho tâm tình của Sevin trở nên thật tốt. “Còn nhớ tôi? Chúng ta chỉ ở chung mấy ngày, tôi còn tưởng rằng, cô đã sớm quên tôi!”
“Hì hì, sao lại vậy được?” Nhạc Tuyết Vi vui tươi hớn hở cười, lắc đầu phủ nhận, Lương Tư Văn cũng nhìn không thấy. “Bây giờ anh ở đâu? Ở thành phố T à?”
“Ừm, tôi tới thành phố T có chút việc, tôi nhớ tới cô đã nói, cô là người thành phố T, liền nghĩ có lẽ có thể tìm được cô.”
“Sao anh lại có số tôi?” Nhạc Tuyết Vi nghi hoặc, sao Sevin tìm được cô?
“Ặc……” Lương Tư Văn xoa trán, thuận miệng nói, “Tôi có cách biết, cô là ân nhân cứu mạng của tôi, đương nhiên tôi phải tìm được cô rồi.”
“Ha ha!” Nhạc Tuyết Vi cũng không để ý, “Nếu anh tới thành phố T, tôi đây làm chủ nhà, mời anh ăn cơm. Anh ở đâu? Lúc nào rảnh thì tôi mời anh ăn cơm.”
Đây chỉ là một câu nói khách sáo, không nghĩ tới Lương Tư Văn liền tiếp lời nói: “Được, tối nay tôi rảnh.”
“A?” Nhạc Tuyết Vi không dự đoán được Sevin sẽ nói như vậy, lắp bắp kinh hãi, không chuẩn bị tốt, nhưng nếu cô nói muốn mời khách, đối phương lại đồng ý, cô không thể chối từ. “Được, tối nay nhé, tôi tìm anh ở đâu?”
“Không cần đâu, tôi đến trường học đón cô, nào có đạo lý để cô đi tìm tôi?”
“Được, vậy nhé.”
Nhạc Tuyết Vi cúp điện thoại, nhìn thời gian cũng không còn sớm, thu xếp tốt cho Kiều Vạn Đông, liền đứng dậy đi tới trường học.
Lương Tư Văn hẹn 6 giờ, Nhạc Tuyết Vi đúng giờ tới, nhưng cô nhìn xung quanh, lại không có thấy Lương Tư Văn đâu. Ở trong ấn tượng của cô, Lương Tư Văn là người luôn đeo mặt nạ, hình thể hoàn mỹ giống vận động viên.
“Ở đâu nhỉ? Đến muộn sao?”
Nhạc Tuyết Vi nhỏ giọng nói thầm, chuyển động thân mình, đột nhiên thấy đối diện cô là một soái ca!
Lương Tư Văn một thân âu phục, bộ dáng hào hoa phong nhã, khác xa so với hình dáng vận động viên trong tưởng tượng của Nhạc Tuyết Vi.
Nhạc Tuyết Vi chớp mắt, nhìn chằm chằm Lương Tư Văn thật lâu, nghĩ thầm, người này không phải ngày đó thiếu chút nữa đụng phải cô sao? Sao anh ta lại ở đây? Lại bị cô gặp được, đúng là oan gia ngõ hẹp.
Còn nữa, sao anh ta lại cười với cô như vậy?
“Hừ!”
Nhạc Tuyết Vi xoay mặt, tiếp tục tìm Sevin.
Nhưng sao Sevin còn chưa tới? Từ từ…… Nhạc Tuyết Vi đột nhiên đứng bất động. Sevin là mội soái ca, có một đôi mắt xanh biếc. Mà người này cũng là soái ca, cũng có một đôi mắt xanh biếc?
“A!”
Nhạc Tuyết Vi nhắm mắt, ảo não muốn tìm đậu hủ đập đầu! Đừng nói với cô người này là Sevin nha!
“…… Hì hì.” Nhạc Tuyết Vi chậm rãi xoay người, ảo não nhìn về phía Lương Tư Văn, hỏi dò, “Anh……Sevin?”
Lương Tư Văn đang chờ câu nói này, rất nhanh liền gật đầu: “Đương nhiên, cô có thể gọi tôi là Sevin. Tự giới thiệu một chút, tôi là Lương Tư Văn.”
“……” Nhạc Tuyết Vi khẽ nhếch môi, kinh ngạc nói không ra lời, Lương Tư Văn? Đây là tên thật của Sevin sao!
“Làm sao vậy?” Lương Tư Văn bị bộ dáng đáng yêu của cô làm ngứa ngáy, không tự giác nâng tay xoa đầu cô, tươi cười tràn đầy sủng nịch, “Sao ngây ngốc vậy? Tên của tôi rất kỳ quái sao?”
“Ặc, không phải!” Phục hồi tinh thần lại, Nhạc Tuyết Vi vội vàng lắc đầu, nhưng cô lại có phiền não mới, nhìn xem Lương Tư Văn ăn mặc một thân sang quý, nhìn xe Bentley này, bả vai suy sụp, “Anh thật có tiền, tôi rất hối hận, tôi không mời anh ăn cơm nổi mất.”
Lương Tư Văn nén cười, kéo Nhạc Tuyết Vi đến bên cạnh xe, thay cô mở cửa xe: “Lên xe đi! Lên xe rồi nói.”
Nhạc Tuyết Vi phiền não đi theo Lương Tư Văn lên xe, kết quả Lương Tư Văn mang theo cô đến Tứ quý xuân.
Bước vào Tứ quý xuân, sắc mặt Nhạc Tuyết Vi càng khó côi, miệng trề môi, ở đây ăn một bữa cơm, sẽ tốn của cô bao nhiêu tiền? Ngẫm lại chính mình cũng không mang nhiều tiền, làm sao bây giờ?
“Nghĩ gì vậy? Vào thôi! Tôi đã đặt chỗ rồi.”
Lương Tư Văn cực tự nhiên kéo Nhạc Tuyết Vi đi vào trong. Nhạc Tuyết Vi chậm nửa nhịp, mới phản ứng kịp là cô bị Lương Tư Văn kéo vào trong, cảm giác này…… Sao lại thân mật như vậy?
Cảm giác không thoải mái, muốn tránh thoát, Lương Tư Văn nhìn như không để ý, nhưng lúc cô sắp tránh thoát, lại phát hiện anh ta dùng lực, cho nên cô tránh thoát không thành công.
Nhạc Tuyết Vi cảm thấy chuyện này hơi phức tạp, ngẩng đầu nhìn Lương Tư Văn: “Sevin…… Anh có thể buông tay của tôi ra không? Tôi cảm thấy, chúng ta như vậy không thích hợp. Ở thành phố T, đây là một hành động rất thân mật, chỉ có người yêu mới có thể như vậy, bạn bè không thể.”
Lương Tư Văn dừng lại, im lặng, ngay sau đó cười: “Thật sao? Ngại quá, là tôi lỗ mãng rồi.”
Cái gì! Thì ra Lương Tư Văn không biết, Nhạc Tuyết Vi cảm thấy kinh ngạc đồng thời cũng thở dài nhẹ nhõm.
“Đi thôi, tôi đã đặt chỗ ở bên trong.”
Lương Tư Văn đi sau Nhạc Tuyết Vi, cùng cô đi vào trong.
Cách đó không xa, ở cửa Tứ quý xuân, Hàn Thừa Nghị thấy một màn này rất rõ ràng. Lương Tư Văn vẫn luôn đưa lưng về phía anh, anh không thấy rõ bộ dáng, nhưng Nhạc Tuyết Vi dù hóa thành tro Hàn Thừa Nghị cũng có thể nhận ra.
Cô nói muốn ở bệnh viện chăm sóc Kiều Vạn Đông, bây giờ là như thế nào? Lại cùng một người đàn ông tới ‘Tứ quý xuân’?
Hơn nữa, người đàn ông này, thoạt nhìn cũng không tồi, không giống như tiểu bạch kiểm Cừ Lễ Dương. Hàn Thừa Nghị nuôi dưỡng nhiều sát thủ như vậy, chính anh cũng có một thân công phu, chỉ nhìn người đàn ông kia cũng thấy được, người này tuyệt đối không phải hạng người bình thường!
Hơn nữa hắn còn rất che chở Nhạc Tuyết Vi! Cùng là đàn ông, Hàn Thừa Nghị chỉ cần nhìn một cái là biết kia hắn có tâm tư với Nhạc Tuyết Vi!
“Hừ!”
Hàn Thừa Nghị thở dài, sao Tiểu Tuyết lại quen hắn? Tình địch hết người này đi lại người khác đến! Hiện tại tình huống giữa bọn họ lại không tốt, sao có thể chịu được được có người chen chân vào?
“Tam thiếu.”
Nghê Tuấn đứng ở phía sau, nhắc nhở, “Thời gian không sai biệt lắm, nên đi vào.”
Hàn Thừa Nghị hỏi: “Chuyện Tam thiếu phu nhân hẹn hò, sao ta không nhận được báo cáo?”
Nghê Tuấn bị hỏi, đây là Nghê Tuấn thất trách, trầm mặc không nói lời nào.
“Ta nuôi một đám phế vật sao? Sai bọn họ 24 giờ nhìn cô ấy, chuyện quan trọng như vậy mà không báo cáo, nuôi bọn họ để làm gì? Những người đó đều bị phạt!” Hàn Thừa Nghị không vui, tức giận.
“Dạ, Tam thiếu, thuộc hạ đã rõ.”
Hàn Thừa Nghị tâm phiền ý loạn, bởi vì nhớ thương Nhạc Tuyết Vi, toàn bộ cảm xúc đều không tốt. Vẫn luôn nắm di động không ngừng gọi điện thoại. Người xung quanh bàn ăn, tất cả đều nhìn sắc mặt của anh mà hành sự, Hàn Thừa Nghị âm trầm, mọi người nói chuyện cũng không dám lớn tiếng.
Tất cả mọi người đều dời tầm mắt hướng về Nghê Tuấn, Nghê Tuấn cũng rất bất đắc dĩ, đêm nay Nghê Tuấn cũng tự thân khó bảo toàn, có thể làm Tam thiếu thành ra như vậy, ngoại trừ Tam thiếu phu nhân, có thể có người thứ hai sao? Nghê Tuấn cũng chưa thấy qua.
Hàn Thừa Nghị không để ý đến những người khác, đột nhiên cầm di động đi ra ngoài.
“Alo?”
Anh gọi Nhạc Tuyết Vi đã lâu, khó khăn lắm mới gọi được, nếu vẫn không gọi được, anh sẽ oanh tạc Tứ quý xuân này!
“Em ở đâu thế?”
“Tôi cùng bạn ăn cơm, có việc gì sao? Gọi nhiều như vậy, không phải sợ tôi chạy đi chứ? Yên tâm, nếu tôi đã đáp ứng rồi sẽ không chạy, anh khẩn trương như vậy làm gì?” Nhạc Tuyết Vi vào toilet, vừa thấy nhiều cuộc gọi lỡ như vậy, liền nhấc máy.
“Anh hỏi em đang ở đâu trong Tứ quý xuân?”
Hàn Thừa Nghị đè thấp thanh âm gào thét, may mắn Nhạc Tuyết Vi nói thật là tới ăn cơm, nếu cô dám nói cô ở bệnh viện, anh sẽ bóp chết cô!
Nhạc Tuyết Vi dừng lại, Sao anh biết cô ở Tứ quý xuân?
“Ở…… Toilet……”
“Đứng yên đó, đừng đi đâu cả!”
Điện thoại “tút tút”, Hàn Thừa Nghị nói xong câu đó cúp máy. Nhạc Tuyết Vi còn mờ mịt không biết rõ sao lại như thế, ngẩng đầu đã thấy Hàn Thừa Nghị đã đi tới chỗ cô, nhìn bộ dáng giống như anh sắp nổi điên.
“Đi!”
Hàn Thừa Nghị đi lên cầm tay Nhạc Tuyết Vi đi ra ngoài, Nhạc Tuyết Vi bị anh làm cho không thể hiểu được, phản bác nói: “Anh dẫn tôi đi đâu? Tôi đang hẹn bạn! Anh buông ra, anh lại phát điên gì vậy?”
“Điên? Đúng, anh điên! Em tra tấn anh như vậy, anh vì em mà điên rồi!”
Hàn Thừa Nghị cầm chặt tay Nhạc Tuyết Vi không buông, cắn răng hỏi: “Có đi hay không?”
“Anh đừng không nói lí! Tôi đã nói rất rõ ràng, chúng ta sắp ly hôn, chúng ta không còn quan hệ!”
“Không phải còn chưa ký tên sao? Chưa ký tên, em vẫn là vợ anh! Em dám hồng hạnh xuất tường, anh liền đánh gãy chân em!” Hàn Thừa Nghị tức giận, không nói nhiều, trực tiếp bế Nhạc Tuyết Vi đi ra khỏi Tứ quý xuân.
Một dãy số xa lạ gọi đến điện thoại của Nhạc Tuyết Vi.
Nhạc Tuyết Vi có một thói quen là chỉ cần là số lạ sẽ không nghe. Cho nên, cho dù số này kiên trì gọi, cô đều coi như không thấy. Cuối cùng, chủ nhân số lạ như đoán được tâm tư của Nhạc Tuyết Vi, nên nhắn một tin nhắn tới.
“Không nhớ bạn bè quen ở nước A sao? Tôi là Sevin, cô nghe điện thoại đi.”
“……”
Nhìn thấy tin nhắn này, Nhạc Tuyết Vi từ trên ghế nhảy lên! Trời ạ, hóa ra là Sevin? Người bắt cóc cô, bị cô mang về nhà cứu…… Cuối cùng bởi vì Hàn Thừa Nghị đến mà nhảy cửa sổ chạy trốn?
Thật không nghĩ tới là sẽ nhận được điện thoại của Sevin? Chẳng lẽ Sevin ở thành phố T?
Nhạc Tuyết Vi cảm khái kích động, di động lại vang lên! Là sevin!
Nhạc Tuyết Vi ấn nút nghe, bình phục hô hấp, nhỏ giọng nói:
“Alo……Sevin?”
“Ha ha……” Lương Tư Văn sang sảng cười, Nhạc Tuyết Vi còn nhớ rõ Sevin, làm cho tâm tình của Sevin trở nên thật tốt. “Còn nhớ tôi? Chúng ta chỉ ở chung mấy ngày, tôi còn tưởng rằng, cô đã sớm quên tôi!”
“Hì hì, sao lại vậy được?” Nhạc Tuyết Vi vui tươi hớn hở cười, lắc đầu phủ nhận, Lương Tư Văn cũng nhìn không thấy. “Bây giờ anh ở đâu? Ở thành phố T à?”
“Ừm, tôi tới thành phố T có chút việc, tôi nhớ tới cô đã nói, cô là người thành phố T, liền nghĩ có lẽ có thể tìm được cô.”
“Sao anh lại có số tôi?” Nhạc Tuyết Vi nghi hoặc, sao Sevin tìm được cô?
“Ặc……” Lương Tư Văn xoa trán, thuận miệng nói, “Tôi có cách biết, cô là ân nhân cứu mạng của tôi, đương nhiên tôi phải tìm được cô rồi.”
“Ha ha!” Nhạc Tuyết Vi cũng không để ý, “Nếu anh tới thành phố T, tôi đây làm chủ nhà, mời anh ăn cơm. Anh ở đâu? Lúc nào rảnh thì tôi mời anh ăn cơm.”
Đây chỉ là một câu nói khách sáo, không nghĩ tới Lương Tư Văn liền tiếp lời nói: “Được, tối nay tôi rảnh.”
“A?” Nhạc Tuyết Vi không dự đoán được Sevin sẽ nói như vậy, lắp bắp kinh hãi, không chuẩn bị tốt, nhưng nếu cô nói muốn mời khách, đối phương lại đồng ý, cô không thể chối từ. “Được, tối nay nhé, tôi tìm anh ở đâu?”
“Không cần đâu, tôi đến trường học đón cô, nào có đạo lý để cô đi tìm tôi?”
“Được, vậy nhé.”
Nhạc Tuyết Vi cúp điện thoại, nhìn thời gian cũng không còn sớm, thu xếp tốt cho Kiều Vạn Đông, liền đứng dậy đi tới trường học.
Lương Tư Văn hẹn 6 giờ, Nhạc Tuyết Vi đúng giờ tới, nhưng cô nhìn xung quanh, lại không có thấy Lương Tư Văn đâu. Ở trong ấn tượng của cô, Lương Tư Văn là người luôn đeo mặt nạ, hình thể hoàn mỹ giống vận động viên.
“Ở đâu nhỉ? Đến muộn sao?”
Nhạc Tuyết Vi nhỏ giọng nói thầm, chuyển động thân mình, đột nhiên thấy đối diện cô là một soái ca!
Lương Tư Văn một thân âu phục, bộ dáng hào hoa phong nhã, khác xa so với hình dáng vận động viên trong tưởng tượng của Nhạc Tuyết Vi.
Nhạc Tuyết Vi chớp mắt, nhìn chằm chằm Lương Tư Văn thật lâu, nghĩ thầm, người này không phải ngày đó thiếu chút nữa đụng phải cô sao? Sao anh ta lại ở đây? Lại bị cô gặp được, đúng là oan gia ngõ hẹp.
Còn nữa, sao anh ta lại cười với cô như vậy?
“Hừ!”
Nhạc Tuyết Vi xoay mặt, tiếp tục tìm Sevin.
Nhưng sao Sevin còn chưa tới? Từ từ…… Nhạc Tuyết Vi đột nhiên đứng bất động. Sevin là mội soái ca, có một đôi mắt xanh biếc. Mà người này cũng là soái ca, cũng có một đôi mắt xanh biếc?
“A!”
Nhạc Tuyết Vi nhắm mắt, ảo não muốn tìm đậu hủ đập đầu! Đừng nói với cô người này là Sevin nha!
“…… Hì hì.” Nhạc Tuyết Vi chậm rãi xoay người, ảo não nhìn về phía Lương Tư Văn, hỏi dò, “Anh……Sevin?”
Lương Tư Văn đang chờ câu nói này, rất nhanh liền gật đầu: “Đương nhiên, cô có thể gọi tôi là Sevin. Tự giới thiệu một chút, tôi là Lương Tư Văn.”
“……” Nhạc Tuyết Vi khẽ nhếch môi, kinh ngạc nói không ra lời, Lương Tư Văn? Đây là tên thật của Sevin sao!
“Làm sao vậy?” Lương Tư Văn bị bộ dáng đáng yêu của cô làm ngứa ngáy, không tự giác nâng tay xoa đầu cô, tươi cười tràn đầy sủng nịch, “Sao ngây ngốc vậy? Tên của tôi rất kỳ quái sao?”
“Ặc, không phải!” Phục hồi tinh thần lại, Nhạc Tuyết Vi vội vàng lắc đầu, nhưng cô lại có phiền não mới, nhìn xem Lương Tư Văn ăn mặc một thân sang quý, nhìn xe Bentley này, bả vai suy sụp, “Anh thật có tiền, tôi rất hối hận, tôi không mời anh ăn cơm nổi mất.”
Lương Tư Văn nén cười, kéo Nhạc Tuyết Vi đến bên cạnh xe, thay cô mở cửa xe: “Lên xe đi! Lên xe rồi nói.”
Nhạc Tuyết Vi phiền não đi theo Lương Tư Văn lên xe, kết quả Lương Tư Văn mang theo cô đến Tứ quý xuân.
Bước vào Tứ quý xuân, sắc mặt Nhạc Tuyết Vi càng khó côi, miệng trề môi, ở đây ăn một bữa cơm, sẽ tốn của cô bao nhiêu tiền? Ngẫm lại chính mình cũng không mang nhiều tiền, làm sao bây giờ?
“Nghĩ gì vậy? Vào thôi! Tôi đã đặt chỗ rồi.”
Lương Tư Văn cực tự nhiên kéo Nhạc Tuyết Vi đi vào trong. Nhạc Tuyết Vi chậm nửa nhịp, mới phản ứng kịp là cô bị Lương Tư Văn kéo vào trong, cảm giác này…… Sao lại thân mật như vậy?
Cảm giác không thoải mái, muốn tránh thoát, Lương Tư Văn nhìn như không để ý, nhưng lúc cô sắp tránh thoát, lại phát hiện anh ta dùng lực, cho nên cô tránh thoát không thành công.
Nhạc Tuyết Vi cảm thấy chuyện này hơi phức tạp, ngẩng đầu nhìn Lương Tư Văn: “Sevin…… Anh có thể buông tay của tôi ra không? Tôi cảm thấy, chúng ta như vậy không thích hợp. Ở thành phố T, đây là một hành động rất thân mật, chỉ có người yêu mới có thể như vậy, bạn bè không thể.”
Lương Tư Văn dừng lại, im lặng, ngay sau đó cười: “Thật sao? Ngại quá, là tôi lỗ mãng rồi.”
Cái gì! Thì ra Lương Tư Văn không biết, Nhạc Tuyết Vi cảm thấy kinh ngạc đồng thời cũng thở dài nhẹ nhõm.
“Đi thôi, tôi đã đặt chỗ ở bên trong.”
Lương Tư Văn đi sau Nhạc Tuyết Vi, cùng cô đi vào trong.
Cách đó không xa, ở cửa Tứ quý xuân, Hàn Thừa Nghị thấy một màn này rất rõ ràng. Lương Tư Văn vẫn luôn đưa lưng về phía anh, anh không thấy rõ bộ dáng, nhưng Nhạc Tuyết Vi dù hóa thành tro Hàn Thừa Nghị cũng có thể nhận ra.
Cô nói muốn ở bệnh viện chăm sóc Kiều Vạn Đông, bây giờ là như thế nào? Lại cùng một người đàn ông tới ‘Tứ quý xuân’?
Hơn nữa, người đàn ông này, thoạt nhìn cũng không tồi, không giống như tiểu bạch kiểm Cừ Lễ Dương. Hàn Thừa Nghị nuôi dưỡng nhiều sát thủ như vậy, chính anh cũng có một thân công phu, chỉ nhìn người đàn ông kia cũng thấy được, người này tuyệt đối không phải hạng người bình thường!
Hơn nữa hắn còn rất che chở Nhạc Tuyết Vi! Cùng là đàn ông, Hàn Thừa Nghị chỉ cần nhìn một cái là biết kia hắn có tâm tư với Nhạc Tuyết Vi!
“Hừ!”
Hàn Thừa Nghị thở dài, sao Tiểu Tuyết lại quen hắn? Tình địch hết người này đi lại người khác đến! Hiện tại tình huống giữa bọn họ lại không tốt, sao có thể chịu được được có người chen chân vào?
“Tam thiếu.”
Nghê Tuấn đứng ở phía sau, nhắc nhở, “Thời gian không sai biệt lắm, nên đi vào.”
Hàn Thừa Nghị hỏi: “Chuyện Tam thiếu phu nhân hẹn hò, sao ta không nhận được báo cáo?”
Nghê Tuấn bị hỏi, đây là Nghê Tuấn thất trách, trầm mặc không nói lời nào.
“Ta nuôi một đám phế vật sao? Sai bọn họ 24 giờ nhìn cô ấy, chuyện quan trọng như vậy mà không báo cáo, nuôi bọn họ để làm gì? Những người đó đều bị phạt!” Hàn Thừa Nghị không vui, tức giận.
“Dạ, Tam thiếu, thuộc hạ đã rõ.”
Hàn Thừa Nghị tâm phiền ý loạn, bởi vì nhớ thương Nhạc Tuyết Vi, toàn bộ cảm xúc đều không tốt. Vẫn luôn nắm di động không ngừng gọi điện thoại. Người xung quanh bàn ăn, tất cả đều nhìn sắc mặt của anh mà hành sự, Hàn Thừa Nghị âm trầm, mọi người nói chuyện cũng không dám lớn tiếng.
Tất cả mọi người đều dời tầm mắt hướng về Nghê Tuấn, Nghê Tuấn cũng rất bất đắc dĩ, đêm nay Nghê Tuấn cũng tự thân khó bảo toàn, có thể làm Tam thiếu thành ra như vậy, ngoại trừ Tam thiếu phu nhân, có thể có người thứ hai sao? Nghê Tuấn cũng chưa thấy qua.
Hàn Thừa Nghị không để ý đến những người khác, đột nhiên cầm di động đi ra ngoài.
“Alo?”
Anh gọi Nhạc Tuyết Vi đã lâu, khó khăn lắm mới gọi được, nếu vẫn không gọi được, anh sẽ oanh tạc Tứ quý xuân này!
“Em ở đâu thế?”
“Tôi cùng bạn ăn cơm, có việc gì sao? Gọi nhiều như vậy, không phải sợ tôi chạy đi chứ? Yên tâm, nếu tôi đã đáp ứng rồi sẽ không chạy, anh khẩn trương như vậy làm gì?” Nhạc Tuyết Vi vào toilet, vừa thấy nhiều cuộc gọi lỡ như vậy, liền nhấc máy.
“Anh hỏi em đang ở đâu trong Tứ quý xuân?”
Hàn Thừa Nghị đè thấp thanh âm gào thét, may mắn Nhạc Tuyết Vi nói thật là tới ăn cơm, nếu cô dám nói cô ở bệnh viện, anh sẽ bóp chết cô!
Nhạc Tuyết Vi dừng lại, Sao anh biết cô ở Tứ quý xuân?
“Ở…… Toilet……”
“Đứng yên đó, đừng đi đâu cả!”
Điện thoại “tút tút”, Hàn Thừa Nghị nói xong câu đó cúp máy. Nhạc Tuyết Vi còn mờ mịt không biết rõ sao lại như thế, ngẩng đầu đã thấy Hàn Thừa Nghị đã đi tới chỗ cô, nhìn bộ dáng giống như anh sắp nổi điên.
“Đi!”
Hàn Thừa Nghị đi lên cầm tay Nhạc Tuyết Vi đi ra ngoài, Nhạc Tuyết Vi bị anh làm cho không thể hiểu được, phản bác nói: “Anh dẫn tôi đi đâu? Tôi đang hẹn bạn! Anh buông ra, anh lại phát điên gì vậy?”
“Điên? Đúng, anh điên! Em tra tấn anh như vậy, anh vì em mà điên rồi!”
Hàn Thừa Nghị cầm chặt tay Nhạc Tuyết Vi không buông, cắn răng hỏi: “Có đi hay không?”
“Anh đừng không nói lí! Tôi đã nói rất rõ ràng, chúng ta sắp ly hôn, chúng ta không còn quan hệ!”
“Không phải còn chưa ký tên sao? Chưa ký tên, em vẫn là vợ anh! Em dám hồng hạnh xuất tường, anh liền đánh gãy chân em!” Hàn Thừa Nghị tức giận, không nói nhiều, trực tiếp bế Nhạc Tuyết Vi đi ra khỏi Tứ quý xuân.
Bình luận facebook