-
thuc-cot-sung-ai-boss-qua-hung-manh-226.html
Editor: Chi Misaki
Bởi vì không thoải mái nên Nhạc Tuyết Vi xin về khách sạn nghỉ trước.
Uống thuốc xong, bọc trong chăn ngủ mơ mơ màng màng mới cảm thấy tốt hơn một chút, lúc này chuông cửa lại vang lên, Nhạc Tuyết Vi phải cố gắng mở mắt bò dậy đi mở cửa.
Người đứng ngoài cửa chính xác là Nghê Tuấn cùng bác sĩ.
Nghê Tuấn kính cẩn chào: "Tam thiếu phu nhân, thấy người không thoải mái nên Tam Thiếu đã mời bác sĩ qua xem."
"À, cám ơn."Nhạc Tuyết Vi nghiêng người tránh qua để cho bọn họ tiến vào.
"Không có việc gì lón, ngài đã uống thuốc, chỉ cần nghỉ ngơi tốt là ổn, tốt nhất là uống chút canh giải nhiệt, cái này chẳng những tốt hơn so với thuốc mà còn không gây hại đến thân thể."
Bác sĩ kiểm tra xong liền quay về, còn Nghê Tuấn lại như có việc muốn nói.
"Sao thế? Nghê Tuấn, anh còn có việc?" Nhạc Tuyết Vi khó hiểu nhìn Nghê Tuấn.
Nghê Tuấn gật đầu, khó xử nói: "Kỳ thực những lời này không đến phiên thuộc hạ nói, nhưng thuộc hạ nhìn Tam Thiếu cùng Tam thiếu phu nhân như vậy cũng rất sốt ruột. Tam thiếu phu nhân, có chút chuyện Tam Thiếu không dám nói với ngài, ngày hôm nay ngài không thoải mái, thuộc hạ cũng không dám nói thêm gì, nhưng thuộc hạ vẫn muốn nói với Tam thiếu phu nhân một câu... Tam Thiếu tuyệt đối toàn tâm toàn ý đối với ngài, nếu ngài còn không tin điều này thì Tam Thiếu cũng thật là đáng thương!"
"Uh`m?" Vẻ mặt Nhạc Tuyết Vi tràn đầy kinh ngạc, cô không phải không hiểu những gì Nghê Tuấn nói, nhưng vì sao nghe qua lại có cảm giác như người chịu oan ức là Hàn Thừa Nghị? Sự thật không phải ngược lại sao?
"Tam thiếu phu nhân, thuộc hạ đánh liều nói một câu, Tam thiếu phu nhân ngài cùng Lương thiếu gia quả thực là quá mức thân thiết." Nghê Tuấn nói xong cũng không nói thêm gì nữa, "Thuộc hạ mạo phạm, xin phép được về trước."
Cửa phòng khẽ đóng lại, Nhạc Tuyết Vi có chút giật mình, chẳng lẽ thái độ của Hàn Thừa Nghị mấy ngày nay là vì Lương Tư Văn?
Đêm khuya, Nhạc Tuyết Vi nằm ở trên giường trằn trọc, làm sao cũng không ngủ được, những lời Nghê Tuấn nói cứ không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu cô, mỗi khi nghĩ đến cô lại thấy có chút kinh hãi. Bò dậy lấy điện thoại di động đi ra ban công, vào address book, tìm được dãy số có ghi hai chữ “Đan Đan”.
Điện thoại rất nhanh được kết nối, bên này là rạng sáng, nhưng ở nước A bên kia mới chỉ tầm 8, 9 giờ tối.
"Alo, Tuyết Vi. Sao lại gọi điện thoại lúc này? Cậu không cần ngủ à!"
Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến giọng nói thoải mái của Nguyễn Đan Ninh, bạn tốt thời đại học cũng là bạn tốt cả đời.
Bốn năm trước Nguyễn Đan Ninh thi đỗ Gninstitute, hai người cũng đã gặp lại nhau ở chỗ này.
Nguyễn Đan Ninh là bạn của Nhạc Tuyết Vi, đương nhiên sẽ không nói chuyện trong quá khứ của cô, ngay cả Lương Tư Văn biết Nguyễn Đan Ninh cũng cho rằng Nguyễn Đan Ninh chỉ là bạn cùng học tại Gninstitute của cô.
"Tớ không ngủ được, tớ muốn nghe giọng của con."
Qua di động, cô có thể mang máng nghe thấy âm thanh ồn ào bên đấy.
Giống như Đại Bảo đang nói chuyện, còn cười khanh khách không ngừng.
" Không ngủ được? Là nhớ Đại Bảo, Tiểu Bảo không ngủ được đi? Chờ chút, tớ gọi bọn nhóc qua... Đại Bảo, dắt Tiểu Bảo qua đây, mẹ gọi điện thoại này!"
"Dạ, tới đây!" Một giọng nói non nớt nhưng vang dội truyền tới, Nhạc Tuyết Vi cầm điện thoại mà miệng nở nụ cười.
Năm đó, Nhạc Tuyết Vi mang thai rời khỏi nước A, bởi vì nước C là địa bàn của Hàn Thừa Nghị, quá nguy hiểm, cho nên cô không dám dừng lại mà vội vàng chạy tới nước A.
Một đường chạy trốn, Nhạc Tuyết Vi cũng chưa từng nghĩ đến bảo bối trong bụng cho đến khi xuất hiện tình trạng nôn nghén, cô mới giật mình nhận ra cô đã mang thai!
Làm sao đây? Giữ lại hay là phá? Nghĩ đến sau này, cho dù là con của cô nhưng phá thai vẫn là lựa chọn thích hợp nhất. Chỉ có điều Nhạc Tuyết Vi vẫn không thể ngoan độc xuống tay. Đặc biệt là sau khi cô biết mình mang thai đôi!
Hai sinh mệnh, cô làm sao có thể tuyệt tình cướp mất cơ hội được xuất hiện trên đời này của chúng nó? Cho dù về sau trong cuộc đời bọn nhỏ có thể không có cha, nhưng cô vẫn muốn sinh bọn chúng, quan tâm yêu thương chúng, cô sẽ càng thêm yêu đám nhóc hơn những người mẹ bình thường!
Vì sinh con, Nhạc Tuyết Vi chịu không ít đau khổ. Dù mang thai nhưng cô không lộ bụng bầu, thêm việc cô không nói tới nên chính Lương Tư Văn cũng không hề biết cô mang thai.
Trong vòng nửa năm sau đó, Lương Tư Văn vì việc làm ăn của gia tộc mà bị cha mình bắt quay trở lại nước C, cũng không có thời gian đến nước A thăm Nhạc Tuyết Vi, hai người chỉ có liên lạc qua điện thoại, bưu kiện. Chờ cho đến lúc Lương Tư Văn quay trở lại nước A thăm Nhạc Tuyết Vi thì cô cũng đã sinh xong rồi.
Chính vì thế mà ngay cả Lương Tư Văn không không hề biết đến sự tồn tại của hai đứa nhóc.
Lúc Nhạc Tuyết Vi mang thai được 7, 8 tháng vẫn cố vác bụng bầu đi học. Tuy cô nhận sự giúp đỡ từ Lương Tư Văn, nhưng không hề nhận một chút gì liên quan đến tiền bạc của anh, vì để có thể sống, vì tiền nuôi dưỡng hai đứa nhóc sau khi sinh, cô giành chút thời gian sau khi đi học để thiết kế... Cuộc sống lúc đó không thể chỉ dùng hai chữ” Gian khổ” mà có thể diễn tả được.
May mắn thay cô còn có Nguyễn Đan Ninh.
Nguyễn Đan Ninh cái gì cũng không có, nhưng cô ấy dùng tất cả mọi thứ có được để giúp đỡ cô. Đối với ơn giúp đỡ của bạn tốt, lời cảm ơn Nhạc Tuyết Vi không hề nói ra miệng...Phần ân tình này sao có thể chỉ cảm ơn mà có thể trả hết được?Không những vậy, phần lớn thời gian Nhạc Tuyết Vi đều rất bận rộn, những lúc như thế hai đứa nhóc đều sống nhờ tại nhà họ Nguyễn.
Gia đình Nguyễn Đan Ninh khi cô ấy đi du học cũng di cư đến đây luôn.
Nguyễn Đan Ninh kể cho cha mẹ cô ấy nghe về hoàn cảnh của Nhạc Tuyết Vi, cha mẹ cô ấy cũng rất thông cảm cho Nhạc Tuyết Vi, không nói hai lời, liền đón hai đứa nhóc về nhà, những năm gần đây, hai vị trưởng bối đã suy nghĩ rất nhiều vì hai đứa nhóc.
Toàn bộ mọi vất vả đều xứng đáng... Nhạc Tuyết Vi nghĩ đến hai đứa con của mình, có khổ nữa cô cũng chịu được.
Nửa năm trước, cô nhận lời mời của công ty thiết kế” Vân Đô”, rời khỏi nước A, cô vốn định dẫn theo hai đứa nhóc đi cùng, nhưng tình huống thực tế lúc đó không cho phép, Tiểu Bảo phải tiếp nhận trị liệu…Cô sinh một đôi bảo bối, hai đứa con trai, tên thường gọi ở nhà là Đại Bảo và Tiểu Bảo.
Hai nhóc trắng trẻo đáng yêu, với Nhạc Tuyết Vi giống như từ một lò đúc ra.
Con lớn hoạt bát đáng yêu, từ nhỏ liền hay nói hay cười, nhưng còn... Tiểu Bảo? Từ lúc sinh ra Tiểu Bảo đã không nói. Vì điều này mà Nhạc Tuyết Vi đã khóc cạn không biết bao nhiêu nước mắt, ôm Tiểu Bảo đi khám qua không biết bao nhiêu bác sĩ.
Ngay từ đầu cô cho rằng thính lực hoặc hệ thần kinh của Tiểu Bảo có vấn đề, nhưng cô đã cho bé làm qua vô số lần kiểm tra, tất cả kết quả xét nghiệm đều cho thấy cơ thể bé rất bình thường.
Trong một khắc ấy Nhạc Tuyết Vi đã từng nghĩ Tiểu bảo mắc chứng tự bế... Suy nghĩ ấy xuất hiện giống như một đả kích to lớn khiến lòng cô như tro tàn! Nhưng ngày qua ngày Tiểu Bảo lớn lên ngoại trừ không nói ra thì không có gì khác so với Đại Bảo, thậm chí có lúc còn thông minh hơn Đại Bảo.
Bác sĩ cũng đã chẩn đoán qua, Tiểu Bảo không phải là mắc chứng tự bế gì đó, nhưng bệnh của nhóc con thật đúng là hiếm thấy, quá trình trị liệu rất dài hơn nữa chi phí điều trị cũng rất đắt.
Vì để Tiểu Bảo có thể điều trị, người làm mẹ như Nhạc Tuyết Vi đã làm tất cả mọi việc. Những năm gần đây, cô đã chi rất nhiều tiền nhưng vẫn không có kết quả gì.
Trước khi cô rời khỏi nước A cũng vừa lúc đổi bác sĩ trị liệu cho Tiểu Bảo, là một vị bác sĩ rất có uy tín, có tiếng trong ngành tâm lý học thần kinh, Nhạc Tuyết Vi cực kỳ tin tưởng anh ta, kỳ vọng rất nhiều vào anh ta, có thể mời được một vị bác sĩ như vậy đã rất không dễ dàng gì, có những người đợi bao nhiêu năm cũng không mời được.
Cho nên, vì Tiểu Bảo, Nhạc Tuyết Vi chỉ có thể gửi con tại nhà họ Nguyễn. Còn cô thì đến đế đô làm việc, ‘Vân Đô’ trả lương cho cô rất cao, đủ tiền để cô có thể tri trả phí điều trị cho Tiểu Bảo... Đây cũng là một trong số nguyên nhân khiến cô không thể không lựa chọn phải rời xa bọn nhóc.
Bằng không, trên đời này nào có người mẹ muốn rời xa đứa con mình dứt ruột đẻ ra chứ?
Suy nghĩ của cô bị kéo về hiện thực bởi giọng nói trẻ con mềm mại đáng yêu, khi nói còn kèm theo hơi thở gấp gáp: "Mẹ, con là Đại Bảo. Mẹ, Đại Bảo rất nhớ mẹ, mẹ, Đại Bảo rất nghe lời ông nội, bà nội, còn có Đan Đan nữa, Đại Bảo cũng chăm sóc cẩn thận cho Tiểu Bảo. Mẹ, có phải mẹ cũng rất nhớ Đại Bảo cùng em trai Tiểu bảo không? Mẹ, mẹ không cần lo lắng cho Đại Bảo cùng em trai Tiểu Bảo, bọn con đều rất khỏe, rất ngoan ngoãn."
Nghe thấy con trai mấy tuổi mà rất biết nói chuyện, Nhạc Tuyết Vi không kìm nổi mà rơi nước mắt.
"Đại Bảo ngoan, có Đại Bảo chăm sóc tốt cho Tiểu Bảo, mẹ sẽ không lo lắng."
"Mẹ, một mình mẹ có khỏe không? Có biết tự chăm sóc lấy bản thân không? Phải ăn cơm đúng bữa, ngủ đúng giấc đấy!"
"Uh`m..."Hai mắt Nhạc Tuyết Vi đã đẫm lệ, nghẹn ngào nói không nên lời... Cha của bọn nhóc còn không biết tới sự tồn tại của chúng nó.
"Mẹ, nói cho mẹ một tin tốt, Tiểu Bảo gần đây rất tiến bộ nhé! Em ấy đã mở miệng gọi mẹ rồi... Mẹ, mẹ cứ từ từ, để con kêu Tiểu Bảo gọi cho mẹ nghe! Tiểu Bảo ngoan, lại đây ghé sát vào microphone, gọi một tiếng cho mẹ nghe, mẹ nghe thấy nhất định sẽ rất vui."
"..."Nhạc Tuyết Vi tưởng chừng như cảm thấy có cái gì đó nghẹn lại nơi cổ họng... Cuối cùng thì Tiểu Bảo cũng có thể nói chuyện được sao?
Chờ đợi từng giây từng phút giống như dài dằng dặc, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói cổ vũ của Nguyễn Đan Ninh cùng Đại Bảo: "Tiểu Bảo, đừng nôn nóng... Là mẹ đấy, không phải con muốn nói nhất hai chữ này sao? Ghé sát microphone gọi là mẹ con có thể nghe thấy được."
"Mu... mu..." Một tiếng lại một tiếng, ban đầu vô cùng khó khăn, nhưng cuối cùng cũng có thể gợi đầy đủ:"Mẹ, mẹ... Mẹ!"
Nước mắt như thủy triều vỡ òa trong giây lát! Nhạc Tuyết Vi ôm mặt, nước mắt không kìm được mà lăn xuống, chảy qua kẽ tay thấm vào tận đáy lòng cô!
"Tiểu Bảo ngoan, Tiểu Bảo rất tuyệt! Mẹ nghe thấy được rồi, Tiểu Bảo giỏi quá!" Giọng nói mang theo cả sự nghẹn ngào, Nhạc tuyết Vi thật không dễ dàng gì mới nói hết được, ba năm qua cuối cùng thì cô cũng nghe thấy giọng nói của con trai mình rồi! Che lấy trái tim đang đập thình thịch, Nhạc Tuyết Vi vô cùng hạnh phúc.
"Đại Bảo Tiểu Bảo, đến chỗ ông bà nội ăn điểm tâm đi, bên này của mẹ đang là ban đêm, mẹ muốn đi nghỉ ngơi, ngoan!"
Nguyễn Đan Ninh nhận lấy di động, thở dài: "Khóc đi! Nên khóc một trận cho sảng khoái... Aizzz, tớ nhìn mà cũng thấy không dễ dàng gì. Đừng suy quá nghĩ nhiều, nếu Tiểu Bảo đã mở miệng chứng tỏ tình trạng có nhiều chuyển biến tốt đẹp, bác sĩ nói cũng không tệ lắm, yên tâm đi, mọi thứ sẽ dần tốt đẹp thôi."
"Uh`m."Nhạc Tuyết Vi che miệng lại chỉ sợ mình sẽ khóc thành tiếng.
"Được rồi, cũng đã trễ, cậu mau đi nghỉ sớm đi."
"Uh`m."
Cúp điện thoại, thân thể Nhạc Tuyết Vi trượt xuống, ngã ngồi dưới đất, ngẩng mặt lên nhìn trời, nước mắt vẫn không ngừng lại được. Mọi thứ sẽ càng ngày càng tốt, đúng vậy, nhất định sẽ càng ngày càng tốt.
Cho dù mối quan hệ của cô cùng Hàn Thừa Nghị có đi đến bước nào thì hai đứa nhóc cũng đều là thịt trong lòng cô, quan trọng hơn cả tính mạng của cô, mặc kệ bây giờ hay sau này có xảy ra chuyện gì thì bọn nhóc đều là giới hạn cuối cùng của cô, phàm là mọi chuyện gây hại tới hai đứa trẻ, cô sẽ không mạo hiểm đi làm.
Nhạc Tuyết Vi lau khô nước mắt, cũng nhờ có hai đứa nhỏ, trong cô lại tràn đầy năng lượng.
Bởi vì không thoải mái nên Nhạc Tuyết Vi xin về khách sạn nghỉ trước.
Uống thuốc xong, bọc trong chăn ngủ mơ mơ màng màng mới cảm thấy tốt hơn một chút, lúc này chuông cửa lại vang lên, Nhạc Tuyết Vi phải cố gắng mở mắt bò dậy đi mở cửa.
Người đứng ngoài cửa chính xác là Nghê Tuấn cùng bác sĩ.
Nghê Tuấn kính cẩn chào: "Tam thiếu phu nhân, thấy người không thoải mái nên Tam Thiếu đã mời bác sĩ qua xem."
"À, cám ơn."Nhạc Tuyết Vi nghiêng người tránh qua để cho bọn họ tiến vào.
"Không có việc gì lón, ngài đã uống thuốc, chỉ cần nghỉ ngơi tốt là ổn, tốt nhất là uống chút canh giải nhiệt, cái này chẳng những tốt hơn so với thuốc mà còn không gây hại đến thân thể."
Bác sĩ kiểm tra xong liền quay về, còn Nghê Tuấn lại như có việc muốn nói.
"Sao thế? Nghê Tuấn, anh còn có việc?" Nhạc Tuyết Vi khó hiểu nhìn Nghê Tuấn.
Nghê Tuấn gật đầu, khó xử nói: "Kỳ thực những lời này không đến phiên thuộc hạ nói, nhưng thuộc hạ nhìn Tam Thiếu cùng Tam thiếu phu nhân như vậy cũng rất sốt ruột. Tam thiếu phu nhân, có chút chuyện Tam Thiếu không dám nói với ngài, ngày hôm nay ngài không thoải mái, thuộc hạ cũng không dám nói thêm gì, nhưng thuộc hạ vẫn muốn nói với Tam thiếu phu nhân một câu... Tam Thiếu tuyệt đối toàn tâm toàn ý đối với ngài, nếu ngài còn không tin điều này thì Tam Thiếu cũng thật là đáng thương!"
"Uh`m?" Vẻ mặt Nhạc Tuyết Vi tràn đầy kinh ngạc, cô không phải không hiểu những gì Nghê Tuấn nói, nhưng vì sao nghe qua lại có cảm giác như người chịu oan ức là Hàn Thừa Nghị? Sự thật không phải ngược lại sao?
"Tam thiếu phu nhân, thuộc hạ đánh liều nói một câu, Tam thiếu phu nhân ngài cùng Lương thiếu gia quả thực là quá mức thân thiết." Nghê Tuấn nói xong cũng không nói thêm gì nữa, "Thuộc hạ mạo phạm, xin phép được về trước."
Cửa phòng khẽ đóng lại, Nhạc Tuyết Vi có chút giật mình, chẳng lẽ thái độ của Hàn Thừa Nghị mấy ngày nay là vì Lương Tư Văn?
Đêm khuya, Nhạc Tuyết Vi nằm ở trên giường trằn trọc, làm sao cũng không ngủ được, những lời Nghê Tuấn nói cứ không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu cô, mỗi khi nghĩ đến cô lại thấy có chút kinh hãi. Bò dậy lấy điện thoại di động đi ra ban công, vào address book, tìm được dãy số có ghi hai chữ “Đan Đan”.
Điện thoại rất nhanh được kết nối, bên này là rạng sáng, nhưng ở nước A bên kia mới chỉ tầm 8, 9 giờ tối.
"Alo, Tuyết Vi. Sao lại gọi điện thoại lúc này? Cậu không cần ngủ à!"
Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến giọng nói thoải mái của Nguyễn Đan Ninh, bạn tốt thời đại học cũng là bạn tốt cả đời.
Bốn năm trước Nguyễn Đan Ninh thi đỗ Gninstitute, hai người cũng đã gặp lại nhau ở chỗ này.
Nguyễn Đan Ninh là bạn của Nhạc Tuyết Vi, đương nhiên sẽ không nói chuyện trong quá khứ của cô, ngay cả Lương Tư Văn biết Nguyễn Đan Ninh cũng cho rằng Nguyễn Đan Ninh chỉ là bạn cùng học tại Gninstitute của cô.
"Tớ không ngủ được, tớ muốn nghe giọng của con."
Qua di động, cô có thể mang máng nghe thấy âm thanh ồn ào bên đấy.
Giống như Đại Bảo đang nói chuyện, còn cười khanh khách không ngừng.
" Không ngủ được? Là nhớ Đại Bảo, Tiểu Bảo không ngủ được đi? Chờ chút, tớ gọi bọn nhóc qua... Đại Bảo, dắt Tiểu Bảo qua đây, mẹ gọi điện thoại này!"
"Dạ, tới đây!" Một giọng nói non nớt nhưng vang dội truyền tới, Nhạc Tuyết Vi cầm điện thoại mà miệng nở nụ cười.
Năm đó, Nhạc Tuyết Vi mang thai rời khỏi nước A, bởi vì nước C là địa bàn của Hàn Thừa Nghị, quá nguy hiểm, cho nên cô không dám dừng lại mà vội vàng chạy tới nước A.
Một đường chạy trốn, Nhạc Tuyết Vi cũng chưa từng nghĩ đến bảo bối trong bụng cho đến khi xuất hiện tình trạng nôn nghén, cô mới giật mình nhận ra cô đã mang thai!
Làm sao đây? Giữ lại hay là phá? Nghĩ đến sau này, cho dù là con của cô nhưng phá thai vẫn là lựa chọn thích hợp nhất. Chỉ có điều Nhạc Tuyết Vi vẫn không thể ngoan độc xuống tay. Đặc biệt là sau khi cô biết mình mang thai đôi!
Hai sinh mệnh, cô làm sao có thể tuyệt tình cướp mất cơ hội được xuất hiện trên đời này của chúng nó? Cho dù về sau trong cuộc đời bọn nhỏ có thể không có cha, nhưng cô vẫn muốn sinh bọn chúng, quan tâm yêu thương chúng, cô sẽ càng thêm yêu đám nhóc hơn những người mẹ bình thường!
Vì sinh con, Nhạc Tuyết Vi chịu không ít đau khổ. Dù mang thai nhưng cô không lộ bụng bầu, thêm việc cô không nói tới nên chính Lương Tư Văn cũng không hề biết cô mang thai.
Trong vòng nửa năm sau đó, Lương Tư Văn vì việc làm ăn của gia tộc mà bị cha mình bắt quay trở lại nước C, cũng không có thời gian đến nước A thăm Nhạc Tuyết Vi, hai người chỉ có liên lạc qua điện thoại, bưu kiện. Chờ cho đến lúc Lương Tư Văn quay trở lại nước A thăm Nhạc Tuyết Vi thì cô cũng đã sinh xong rồi.
Chính vì thế mà ngay cả Lương Tư Văn không không hề biết đến sự tồn tại của hai đứa nhóc.
Lúc Nhạc Tuyết Vi mang thai được 7, 8 tháng vẫn cố vác bụng bầu đi học. Tuy cô nhận sự giúp đỡ từ Lương Tư Văn, nhưng không hề nhận một chút gì liên quan đến tiền bạc của anh, vì để có thể sống, vì tiền nuôi dưỡng hai đứa nhóc sau khi sinh, cô giành chút thời gian sau khi đi học để thiết kế... Cuộc sống lúc đó không thể chỉ dùng hai chữ” Gian khổ” mà có thể diễn tả được.
May mắn thay cô còn có Nguyễn Đan Ninh.
Nguyễn Đan Ninh cái gì cũng không có, nhưng cô ấy dùng tất cả mọi thứ có được để giúp đỡ cô. Đối với ơn giúp đỡ của bạn tốt, lời cảm ơn Nhạc Tuyết Vi không hề nói ra miệng...Phần ân tình này sao có thể chỉ cảm ơn mà có thể trả hết được?Không những vậy, phần lớn thời gian Nhạc Tuyết Vi đều rất bận rộn, những lúc như thế hai đứa nhóc đều sống nhờ tại nhà họ Nguyễn.
Gia đình Nguyễn Đan Ninh khi cô ấy đi du học cũng di cư đến đây luôn.
Nguyễn Đan Ninh kể cho cha mẹ cô ấy nghe về hoàn cảnh của Nhạc Tuyết Vi, cha mẹ cô ấy cũng rất thông cảm cho Nhạc Tuyết Vi, không nói hai lời, liền đón hai đứa nhóc về nhà, những năm gần đây, hai vị trưởng bối đã suy nghĩ rất nhiều vì hai đứa nhóc.
Toàn bộ mọi vất vả đều xứng đáng... Nhạc Tuyết Vi nghĩ đến hai đứa con của mình, có khổ nữa cô cũng chịu được.
Nửa năm trước, cô nhận lời mời của công ty thiết kế” Vân Đô”, rời khỏi nước A, cô vốn định dẫn theo hai đứa nhóc đi cùng, nhưng tình huống thực tế lúc đó không cho phép, Tiểu Bảo phải tiếp nhận trị liệu…Cô sinh một đôi bảo bối, hai đứa con trai, tên thường gọi ở nhà là Đại Bảo và Tiểu Bảo.
Hai nhóc trắng trẻo đáng yêu, với Nhạc Tuyết Vi giống như từ một lò đúc ra.
Con lớn hoạt bát đáng yêu, từ nhỏ liền hay nói hay cười, nhưng còn... Tiểu Bảo? Từ lúc sinh ra Tiểu Bảo đã không nói. Vì điều này mà Nhạc Tuyết Vi đã khóc cạn không biết bao nhiêu nước mắt, ôm Tiểu Bảo đi khám qua không biết bao nhiêu bác sĩ.
Ngay từ đầu cô cho rằng thính lực hoặc hệ thần kinh của Tiểu Bảo có vấn đề, nhưng cô đã cho bé làm qua vô số lần kiểm tra, tất cả kết quả xét nghiệm đều cho thấy cơ thể bé rất bình thường.
Trong một khắc ấy Nhạc Tuyết Vi đã từng nghĩ Tiểu bảo mắc chứng tự bế... Suy nghĩ ấy xuất hiện giống như một đả kích to lớn khiến lòng cô như tro tàn! Nhưng ngày qua ngày Tiểu Bảo lớn lên ngoại trừ không nói ra thì không có gì khác so với Đại Bảo, thậm chí có lúc còn thông minh hơn Đại Bảo.
Bác sĩ cũng đã chẩn đoán qua, Tiểu Bảo không phải là mắc chứng tự bế gì đó, nhưng bệnh của nhóc con thật đúng là hiếm thấy, quá trình trị liệu rất dài hơn nữa chi phí điều trị cũng rất đắt.
Vì để Tiểu Bảo có thể điều trị, người làm mẹ như Nhạc Tuyết Vi đã làm tất cả mọi việc. Những năm gần đây, cô đã chi rất nhiều tiền nhưng vẫn không có kết quả gì.
Trước khi cô rời khỏi nước A cũng vừa lúc đổi bác sĩ trị liệu cho Tiểu Bảo, là một vị bác sĩ rất có uy tín, có tiếng trong ngành tâm lý học thần kinh, Nhạc Tuyết Vi cực kỳ tin tưởng anh ta, kỳ vọng rất nhiều vào anh ta, có thể mời được một vị bác sĩ như vậy đã rất không dễ dàng gì, có những người đợi bao nhiêu năm cũng không mời được.
Cho nên, vì Tiểu Bảo, Nhạc Tuyết Vi chỉ có thể gửi con tại nhà họ Nguyễn. Còn cô thì đến đế đô làm việc, ‘Vân Đô’ trả lương cho cô rất cao, đủ tiền để cô có thể tri trả phí điều trị cho Tiểu Bảo... Đây cũng là một trong số nguyên nhân khiến cô không thể không lựa chọn phải rời xa bọn nhóc.
Bằng không, trên đời này nào có người mẹ muốn rời xa đứa con mình dứt ruột đẻ ra chứ?
Suy nghĩ của cô bị kéo về hiện thực bởi giọng nói trẻ con mềm mại đáng yêu, khi nói còn kèm theo hơi thở gấp gáp: "Mẹ, con là Đại Bảo. Mẹ, Đại Bảo rất nhớ mẹ, mẹ, Đại Bảo rất nghe lời ông nội, bà nội, còn có Đan Đan nữa, Đại Bảo cũng chăm sóc cẩn thận cho Tiểu Bảo. Mẹ, có phải mẹ cũng rất nhớ Đại Bảo cùng em trai Tiểu bảo không? Mẹ, mẹ không cần lo lắng cho Đại Bảo cùng em trai Tiểu Bảo, bọn con đều rất khỏe, rất ngoan ngoãn."
Nghe thấy con trai mấy tuổi mà rất biết nói chuyện, Nhạc Tuyết Vi không kìm nổi mà rơi nước mắt.
"Đại Bảo ngoan, có Đại Bảo chăm sóc tốt cho Tiểu Bảo, mẹ sẽ không lo lắng."
"Mẹ, một mình mẹ có khỏe không? Có biết tự chăm sóc lấy bản thân không? Phải ăn cơm đúng bữa, ngủ đúng giấc đấy!"
"Uh`m..."Hai mắt Nhạc Tuyết Vi đã đẫm lệ, nghẹn ngào nói không nên lời... Cha của bọn nhóc còn không biết tới sự tồn tại của chúng nó.
"Mẹ, nói cho mẹ một tin tốt, Tiểu Bảo gần đây rất tiến bộ nhé! Em ấy đã mở miệng gọi mẹ rồi... Mẹ, mẹ cứ từ từ, để con kêu Tiểu Bảo gọi cho mẹ nghe! Tiểu Bảo ngoan, lại đây ghé sát vào microphone, gọi một tiếng cho mẹ nghe, mẹ nghe thấy nhất định sẽ rất vui."
"..."Nhạc Tuyết Vi tưởng chừng như cảm thấy có cái gì đó nghẹn lại nơi cổ họng... Cuối cùng thì Tiểu Bảo cũng có thể nói chuyện được sao?
Chờ đợi từng giây từng phút giống như dài dằng dặc, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói cổ vũ của Nguyễn Đan Ninh cùng Đại Bảo: "Tiểu Bảo, đừng nôn nóng... Là mẹ đấy, không phải con muốn nói nhất hai chữ này sao? Ghé sát microphone gọi là mẹ con có thể nghe thấy được."
"Mu... mu..." Một tiếng lại một tiếng, ban đầu vô cùng khó khăn, nhưng cuối cùng cũng có thể gợi đầy đủ:"Mẹ, mẹ... Mẹ!"
Nước mắt như thủy triều vỡ òa trong giây lát! Nhạc Tuyết Vi ôm mặt, nước mắt không kìm được mà lăn xuống, chảy qua kẽ tay thấm vào tận đáy lòng cô!
"Tiểu Bảo ngoan, Tiểu Bảo rất tuyệt! Mẹ nghe thấy được rồi, Tiểu Bảo giỏi quá!" Giọng nói mang theo cả sự nghẹn ngào, Nhạc tuyết Vi thật không dễ dàng gì mới nói hết được, ba năm qua cuối cùng thì cô cũng nghe thấy giọng nói của con trai mình rồi! Che lấy trái tim đang đập thình thịch, Nhạc Tuyết Vi vô cùng hạnh phúc.
"Đại Bảo Tiểu Bảo, đến chỗ ông bà nội ăn điểm tâm đi, bên này của mẹ đang là ban đêm, mẹ muốn đi nghỉ ngơi, ngoan!"
Nguyễn Đan Ninh nhận lấy di động, thở dài: "Khóc đi! Nên khóc một trận cho sảng khoái... Aizzz, tớ nhìn mà cũng thấy không dễ dàng gì. Đừng suy quá nghĩ nhiều, nếu Tiểu Bảo đã mở miệng chứng tỏ tình trạng có nhiều chuyển biến tốt đẹp, bác sĩ nói cũng không tệ lắm, yên tâm đi, mọi thứ sẽ dần tốt đẹp thôi."
"Uh`m."Nhạc Tuyết Vi che miệng lại chỉ sợ mình sẽ khóc thành tiếng.
"Được rồi, cũng đã trễ, cậu mau đi nghỉ sớm đi."
"Uh`m."
Cúp điện thoại, thân thể Nhạc Tuyết Vi trượt xuống, ngã ngồi dưới đất, ngẩng mặt lên nhìn trời, nước mắt vẫn không ngừng lại được. Mọi thứ sẽ càng ngày càng tốt, đúng vậy, nhất định sẽ càng ngày càng tốt.
Cho dù mối quan hệ của cô cùng Hàn Thừa Nghị có đi đến bước nào thì hai đứa nhóc cũng đều là thịt trong lòng cô, quan trọng hơn cả tính mạng của cô, mặc kệ bây giờ hay sau này có xảy ra chuyện gì thì bọn nhóc đều là giới hạn cuối cùng của cô, phàm là mọi chuyện gây hại tới hai đứa trẻ, cô sẽ không mạo hiểm đi làm.
Nhạc Tuyết Vi lau khô nước mắt, cũng nhờ có hai đứa nhỏ, trong cô lại tràn đầy năng lượng.
Bình luận facebook