-
thuc-cot-sung-ai-boss-qua-hung-manh-254.html
Editor: Sơn Ngư
Hiển nhiên Hàng Trạch Hạo đã đánh giá cao bản thân, vừa đi vào đại sảnh, đầy óc ông có chút choáng váng. Tuy rằng nơi nơi đều có bảng hướng dẫn, nhưng đến tột cùng là chỉ chỗ nào? Ông không rõ. Ông thuở nhỏ sinh ra tại danh gia vọng tộc, người hầu bên người không rời đi quá xa, chuyện đơn giản với người bình thường, đối ông mà nói cũng là khó khăn.
Vì thế, Hàng Trạch Hạo dừng lại, đứng ở nơi đó.
Cửa thang máy, Lạc Tuyết Vi ôm miệng vết thương thật cẩn thận đi ra.
Đi ra chưa được hai bước, liền nhìn thấy Hàng Trạch Hạo đang ngẩn người trước máy bán hàng tự động. Bởi vì dáng người Hàng Trạch Hạo cao ngất, cho dù mang kính râm che kín nửa khuôn mặt, nhưng vẫn không giấu đc vẻ anh tuấn, cho nên Lạc Tuyết Vi không khác gì người khác nhìn nhiều thêm một chút.
Đi qua sát bên người Hàng Trạch Hạo, Lạc Tuyết Vi nghiêng đầu đi về trước hai bước. Không thể nói rõ vì cái gì, cô quay đầu lại nhìn ông một chút. Cô bình thường cũng không phải là người ham mê "trai đẹp", kỳ quái, hôm nay lại sinh ra lòng hiếu kỳ mãnh liệt với người đàn ông xa lạ này?
Thấy Hàng Trạch Hạo nghiêm túc đứng, không có bất kỳ hành động gì, rốt cục Lạc Tuyết Vi nhịn không được lòng hiếu kỳ, xoay người đi trở về, đến bên cạnh ông đứng lại.
" Tiên sinh?"
Lạc Tuyết Vi nhón chân, nghĩ thầm rằng vóc dáng người này thật cao! Hay là nói, nam giới Đế Đô đều cao?
Hàng Trạch Hạo không có động tác, ông căn bản không ý thức được Lạc Tuyết Vi đang gọi ông.
Lạc Tuyết Vi xấu hổ sờ sờ cổ, đã đi đến bên cạnh người ta, đối phương vậy mà chẳng cho phút phản ứng nào, cái này cũng chưa tính, kỳ quái là, cô không cảm thấy nổi giận, thậm chí còn bám riết không tha tiếp tục đến gần,
" Tiên sinh, ông có phải không có tiền lẻ hay không?"
Lạc Tuyết Vi phỏng đoán, đứng ở trước máy bán hàng tự động, hẳn là muốn mua đồ uống đi? Mà ông đứng vẫn không nhúc nhích, nguyên nhân chẳng phải không có tiền lẻ?
"Hử?" Rốt cục Hàng Trạch Hạo có phản ứng, ý thức được có người đang nói chuyện với mình. Vì thế cúi đầu, nhìn Lạc Tuyết Vi đang đứng trước mặt. Vừa nhìn thấy, Hàng Trạch Hạo còn tưởng rằng chính mình hoa mắt, cô bé này, lớn lên sao giống A Từ như vậy? Chẳng qua, ngũ quan càng lập thể, có chút đặc thù hỗn huyết.
Trên người cô mặc áo quần bệnh viện, cô là bệnh nhân, chẳng lẽ cô là con gái của ông và A Từ?
"Cô..." Hàng Trạch Hạo ức chế không được một trận kinh hoàng trong lòng, kính râm lớn che lại cảm xúc nơi đáy mắt ông.
"A?" Lạc Tuyết Vi nhìn phản ứng này của ông, không rõ ý của ông là gì, rốt cuộc là đoán đúng hay không đúng? Lạc Tuyết Vi mò vào túi áo bệnh nhân lấy ra vài đồng xu, đưa qua cho Hàng Trạch Hạo nhìn, cười tủm tỉm nói, "Tôi chỉ có chừng này tiền lẻ, chẳng qua mua đồ uống vẫn đủ, tiên sinh ông muốn uống cái gì? Tôi mời ông."
"..." Hàng Trạch Hạo không rõ vì cái gì cô sẽ mời ông uống đồ uống, hiện tại ông không quan tâm vấn đề này, ông vội vàng muốn biết, cô có phải con gái bảo bối của ông hay không. "Tùy ý..."
Tùy ý? Lạc Tuyết Vi nghi hoặc gật gật đầu, khẩu khí này sao có cảm giác như người ở cấp cao? Chẳng qua không có khiến người ta cảm thấy không thoải mái, thật giống như ông trời sinh đã cùng người khác nói chuyện như vậy mới đúng. "Được rồi,vậy... Sữa được không?"
Nói xong, nhét tiền lẻ vào, ở trên cao lăn xuống hai hộp sữa.
Lạc Tuyết Vi vươn tay lấy ra, một hộp đưa cho Hàng Trạch Hạo, một hộp khác thì cầm ở trong tay.
"Cầm."
Hàng Trạch Hạo vươn tay nhận sữa, mày rậm dưới kính nhíu lại, thứ này làm sao uống? Chẳng lẽ không có cho thêm ly?
Lạc Tuyết Vi nhìn ông bất động, không biết ông lại làm sao vậy. Kỳ quái hỏi:" Làm sao vậy? Không thích sữa? Nhưng không phải ông vừa nói tùy ý sao, bản thân người bệnh, cho nên tôi cảm thấy uống sữa mới tốt cho thân thể."
Hàng Trạch Hạo trì độn lắc lắc đầu, giơ hộp sữa trong tay:" Không phải... Làm sao uống?"
"..." Lạc Tuyết Vi sửng sốt, không thể nào? Đùa giỡn cô đó hả? Cô hôm nay gặp gỡ người cõi trên rồi, còn có người ngay cả sữa cũng không biết uống? Người này là vương tử hay là thần tiên? Chẳng qua, nhìn dáng vẻ của ông, không giống như đang giả vờ.
"Ừm, đưa cho tôi!"
Lạc Tuyết Vi nâng tay đoạt lấy hộp sữa từ tay Hàng Trạch Hạo. Lấy ra ống hút cắm vào giấy bạc, lại đưa cho ông, "Cầm, hút uống."
Hàng Trạch Hạo do dự nhận lấy, nhưng không có uống, như trước nhìn Lạc Tuyết Vi, môi mỏng nhẹ mấp máy.
"Haiz, tôi thật sự thua ông rồi." Lạc Tuyết Vi cho rằng ông vẫn không biết, chẳng biết làm sao lắc đầu, đành phải đem hộp sữa trong tay đưa vào miệng, còn hút hút hai cái làm mẫu cho ông, ánh mắt đen láy linh động, "Nhìn hiểu chưa? Hiểu không?"
"Ừ... Ừ..."
Hàng Trạch Hạo học theo, cúi đầu ngậm ống hút hút hai hơi, nhất thời nhíu mày, mùi bị của hộp sữa này không ngon lắm. Đương nhiên, ông bình thưởng đều là từ khu nuôi dưỡng cung cấp, độ tươi và độ tinh khiết không phải sữa bình thường có thể sánh được rồi.
" Ha hả." Lạc Tuyết Vi nhếch miệng cười, khóe miệng còn dính sữa, "Tôi đi đây."
" Từ từ!" Hàng Trạch Hạo đột nhiên lên tiếng cản cô, mà còn nhanh chóng giơ tay lên đưa về phía miệng cô, ngón cái nhẹ nhàng lướt một cái, thay cô lau khóe miệng. Lại nói, "Nơi này, dính sữa."
Lạc Tuyết Vi sửng sốt, này... Một người đàn ông làm hành động này với một cô gái lần đầu gặp mặt, thật sự là rất mạo phạm! Nhưng, rất kỳ quái, Lạc Tuyết Vi thế nhưng không có cảm thấy ông không có ý tốt, ông chỉ là muốn giúp cô lau sữa, không hơn.
"Cám, cám ơn"
"Cô tên là gì?" Hàng Trạch Hạo dời tay, ngóng nhìn Lạc Tuyết Vi, chờ đợi nghe đáp án từ miệng cô."A?" Lạc Tuyết Vi kinh ngạc, đây là tình huống gì? Như thế nào còn hỏi tên? "Tôi... Tôi tên là Viên Tinh Tinh." Tuy rằng không hiểu, nhưng Lạc Tuyết Vi vẫn nói cho ông biết. Chẳng qua, không có nói tên thật, mà là tên hiện tại của cô.
Viên Tinh Tinh? Hàng Trạch Hạo thất vọng, không phải Kiều Vũ Vi, không phải con gái của hắn... Lớn lên thật giống!
"Cám ơn sữa của cô, tôi muốn lên tầng 23, chẳng qua, tôi không ở đâu để đi lên." Hàng Trạch Hạo lắc lắc sữa trong tay, thu lại trạng thái thất thần, trong khoảnh khắc đã biến thành dáng vẻ hào hoa phong nhã cực kỳ thân sĩ.
Lạc Tuyết Vi vừa nghe, ra là hỏi đường. Vậy ông vừa rồi đứng ngẩn người trước máy bán hàng tự động làm gì? Thật sự là người kỳ quái.
"À, ở bên kia, ông theo tôi qua đây."
Lạc Tuyết Vi xoay người, mang theo Hàng Trạch Hạo vào thang máy, thậm chí giúp ông bấm tầng luôn:"Tầng 23 phải không? Ra thang máy hỏi y tá là được."
"Được." Hàng Trạch Hạo gật gật đầu, "Cám ơn."
Cửa thang máy giữa hai người chậm rãi khép lại, Lạc Tuyết Vi không thể nói rõ nguyên nhân gì, có chút không nỡ. Đối với một người đàn ông lần đầu gặp gỡ... Lạc Tuyết Vi lắc lắc, này là cảm giác kỳ quái gì chứ?
Còn chưa xoay người, trên vai ấm áp, một nửa được bao trùm trong cái ôm ấm áp.
"Sao lại xuống dưới này? Miệng vết thương không đau sao?" Lương Tư Văn vừa đi đến trước cửa thang máy liền thấy được Lạc Tuyết Vi, cho rằng cô vừa mới xuống dưới, trong mắt tràn ngập thương tiếc.
Lạc Tuyết Vi cười lắc đầu:" Đừng lo, tôi rất cẩn thận! Ở lâu trong phòng, nghĩ ra ngoài dạo quanh một chút."
"Vậy hoạt động đủ chưa? Đi lên đi! Nhân lúc canh còn nóng uống mới ngon." Lương Tư Văn cẩn thận đỡ lấy Lạc Tuyết Vi, ấn tầng 23.
Trong nháy mắt cửa thang máy khép lại, Hàn Thừa Nghị đứng ở bên ngoài, thấy được hình ảnh hai người ôm ấp nhìn nhau cười... Cánh tay rũ xuống nắm chặt, mà người bên trong lại không phát hiện ra anh.
" Tam thiếu, phu nhân hỏi anh đã tới chưa..." Nghê Tuấn không biết làm sao thúc giục.
Hàn Thừa Nghị đỡ trán, tình huống càng ngày càng không xong!
Phòng bệnh Kiều Vũ Vi.
Trước đó Hàng An Chi đã an bài xong xuôi, Hàng Trạch Hạo đi vào khu bệnh, báo tên Hàng An Chi, tự nhiên có người mang ông đi gặp Kiều Vũ Vi. Hàng Trạch Hạo ngăn chặn sự dâng trào nơi đáy lòng, lập tức, ông sẽ thấy được con gái! Hai mươi mấy năm qua, ông đều không gặp qua cô con gái này, nhưng vẫn biết sự tồn tại của cô...
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Hàng Trạch Hạo đi vào.
Kiều Vũ Vi ngồi trên mép giường, đang được y tá giúp uống nước, bởi vì bị bệnh nhiều năm, thân thể thực thực cũng rất gầy ốm, sắc mặt thật tiều tụy, hơn nữa lớn lên bình thường, vừa nhìn thật sự không có gì đặc biệt.
Đây chính là con gái của ông? Hàng Trạch Hạo hơi hơi kinh ngạc, A Từ và ông đều là người có vẻ bề ngoài rất cao, con gái của bọn họ sao lại như vậy... Nhưng mà, mấy ngày hôm trước báo cáo đưa lên là thật, Kiều Vũ Vi đích thật là là cốt nhục của ông.
Nghĩ đến đây, Hàng Trạch Hạo liền dứt bỏ nghi hoặc nho nhỏ vừa rồi, nội tâm lại dâng trào tình thương của cha có lỗi hai mươi năm với cô.
"Cô... Đi ra ngoài."
Lời này của Hàng Trạch Hạo, là nói với y tá. Y tá buông ly nước, lập tức lui ra ngoài.
Kiều Vũ Vi ôm ngực, chậm rãi nhìn về phía Hàng Trạch Hạo.
Hàng Trạch Hạo là ai, cô đương nhiên biết rõ, cũng gặp qua, trên TV, ngày nào không có tin của ông? Người này, bây gờ đã thành cha của cô! Khó trách con nhỏ Lạc Tuyết Vi lớn lên xinh đẹp như vậy, mẹ của cô Nhạc Từ cũng đã là một mỹ nữ, không nghĩ tới cha của cô Hàng Trạch Hạo cũng phong thần tuấn lãng như thế, gien di truyền tốt như vậy ông trời thật hậu đãi với cô ta!
"Con gọi là... Vũ Vi, đúng không?"
Hàng Trạch Hạo tháo xuống kính râm, lộ ra ánh mắt đen láy sâu thẫm, ánh mắt này, quả thực giống Lạc Tuyết Vi như đúc!
"Dạ, dạ..." Không biết là chột dạ, vẫn là khẩn trương, hoặc là, đều có cả hai, Kiều Vũ Vi nắm chặt sàng đan, cả người hơi hơi phát run, cô biết lúc này, cô thật sự chơi lơn! Nhưng chuyện cho tới bây giờ, cô không có lựa chọn!
Hàng Trạch Hạo chậm rãi tới gần, mở rộng hai tay dừng ở trên vai Kiều Vũ Vi, thở dài, xúc động, có rất nhiều lời muốn nói nhưng đều nói không được.
"Con à, con ngoan của ba, Hàng An Chi đều nói cho con biết hết rồi, phải không?"
"Dạ..." Kiều Vũ Vi run rẩy nhiều hơn, răng nanh va chạm vào nhau.
"Ba thực có lỗi với con, hại con chịu khổ rồi." Hàng Trạch Hạo vỗ về hai má Kiều Vũ Vi, đau khổ đều bộc lộ trong lời nói, "Sao lại bệnh thành như thế này? Gầy chỉ còn xương cốt... Mẹ con nếu nhìn thấy, nhất định rất khổ sở."
"..." Kiều Vũ Vi nói không ra lời, chính là run một cái.
Hàng Trạch Hạo thử thăm dò ôm cô vào trong ngực, vuốt ve đầu cô, nhẹ giọng nói:" Ba ba có lỗi với con, về sau sẽ không, ba ba sẽ bồi thường cho con, được không? Quay về với ba, được không?"
Mười ngón Kiều Vũ Vi đâm vào lòng bàn tay, cắn chặt răng thật mạnh gật gật đầu. "Ba ba!"
Cả người Hàng Trạch Hạo chấn động, nhắm mắt lại, nước mắt từ khóe mắt theo cánh mũi rớt xuống...
Hiển nhiên Hàng Trạch Hạo đã đánh giá cao bản thân, vừa đi vào đại sảnh, đầy óc ông có chút choáng váng. Tuy rằng nơi nơi đều có bảng hướng dẫn, nhưng đến tột cùng là chỉ chỗ nào? Ông không rõ. Ông thuở nhỏ sinh ra tại danh gia vọng tộc, người hầu bên người không rời đi quá xa, chuyện đơn giản với người bình thường, đối ông mà nói cũng là khó khăn.
Vì thế, Hàng Trạch Hạo dừng lại, đứng ở nơi đó.
Cửa thang máy, Lạc Tuyết Vi ôm miệng vết thương thật cẩn thận đi ra.
Đi ra chưa được hai bước, liền nhìn thấy Hàng Trạch Hạo đang ngẩn người trước máy bán hàng tự động. Bởi vì dáng người Hàng Trạch Hạo cao ngất, cho dù mang kính râm che kín nửa khuôn mặt, nhưng vẫn không giấu đc vẻ anh tuấn, cho nên Lạc Tuyết Vi không khác gì người khác nhìn nhiều thêm một chút.
Đi qua sát bên người Hàng Trạch Hạo, Lạc Tuyết Vi nghiêng đầu đi về trước hai bước. Không thể nói rõ vì cái gì, cô quay đầu lại nhìn ông một chút. Cô bình thường cũng không phải là người ham mê "trai đẹp", kỳ quái, hôm nay lại sinh ra lòng hiếu kỳ mãnh liệt với người đàn ông xa lạ này?
Thấy Hàng Trạch Hạo nghiêm túc đứng, không có bất kỳ hành động gì, rốt cục Lạc Tuyết Vi nhịn không được lòng hiếu kỳ, xoay người đi trở về, đến bên cạnh ông đứng lại.
" Tiên sinh?"
Lạc Tuyết Vi nhón chân, nghĩ thầm rằng vóc dáng người này thật cao! Hay là nói, nam giới Đế Đô đều cao?
Hàng Trạch Hạo không có động tác, ông căn bản không ý thức được Lạc Tuyết Vi đang gọi ông.
Lạc Tuyết Vi xấu hổ sờ sờ cổ, đã đi đến bên cạnh người ta, đối phương vậy mà chẳng cho phút phản ứng nào, cái này cũng chưa tính, kỳ quái là, cô không cảm thấy nổi giận, thậm chí còn bám riết không tha tiếp tục đến gần,
" Tiên sinh, ông có phải không có tiền lẻ hay không?"
Lạc Tuyết Vi phỏng đoán, đứng ở trước máy bán hàng tự động, hẳn là muốn mua đồ uống đi? Mà ông đứng vẫn không nhúc nhích, nguyên nhân chẳng phải không có tiền lẻ?
"Hử?" Rốt cục Hàng Trạch Hạo có phản ứng, ý thức được có người đang nói chuyện với mình. Vì thế cúi đầu, nhìn Lạc Tuyết Vi đang đứng trước mặt. Vừa nhìn thấy, Hàng Trạch Hạo còn tưởng rằng chính mình hoa mắt, cô bé này, lớn lên sao giống A Từ như vậy? Chẳng qua, ngũ quan càng lập thể, có chút đặc thù hỗn huyết.
Trên người cô mặc áo quần bệnh viện, cô là bệnh nhân, chẳng lẽ cô là con gái của ông và A Từ?
"Cô..." Hàng Trạch Hạo ức chế không được một trận kinh hoàng trong lòng, kính râm lớn che lại cảm xúc nơi đáy mắt ông.
"A?" Lạc Tuyết Vi nhìn phản ứng này của ông, không rõ ý của ông là gì, rốt cuộc là đoán đúng hay không đúng? Lạc Tuyết Vi mò vào túi áo bệnh nhân lấy ra vài đồng xu, đưa qua cho Hàng Trạch Hạo nhìn, cười tủm tỉm nói, "Tôi chỉ có chừng này tiền lẻ, chẳng qua mua đồ uống vẫn đủ, tiên sinh ông muốn uống cái gì? Tôi mời ông."
"..." Hàng Trạch Hạo không rõ vì cái gì cô sẽ mời ông uống đồ uống, hiện tại ông không quan tâm vấn đề này, ông vội vàng muốn biết, cô có phải con gái bảo bối của ông hay không. "Tùy ý..."
Tùy ý? Lạc Tuyết Vi nghi hoặc gật gật đầu, khẩu khí này sao có cảm giác như người ở cấp cao? Chẳng qua không có khiến người ta cảm thấy không thoải mái, thật giống như ông trời sinh đã cùng người khác nói chuyện như vậy mới đúng. "Được rồi,vậy... Sữa được không?"
Nói xong, nhét tiền lẻ vào, ở trên cao lăn xuống hai hộp sữa.
Lạc Tuyết Vi vươn tay lấy ra, một hộp đưa cho Hàng Trạch Hạo, một hộp khác thì cầm ở trong tay.
"Cầm."
Hàng Trạch Hạo vươn tay nhận sữa, mày rậm dưới kính nhíu lại, thứ này làm sao uống? Chẳng lẽ không có cho thêm ly?
Lạc Tuyết Vi nhìn ông bất động, không biết ông lại làm sao vậy. Kỳ quái hỏi:" Làm sao vậy? Không thích sữa? Nhưng không phải ông vừa nói tùy ý sao, bản thân người bệnh, cho nên tôi cảm thấy uống sữa mới tốt cho thân thể."
Hàng Trạch Hạo trì độn lắc lắc đầu, giơ hộp sữa trong tay:" Không phải... Làm sao uống?"
"..." Lạc Tuyết Vi sửng sốt, không thể nào? Đùa giỡn cô đó hả? Cô hôm nay gặp gỡ người cõi trên rồi, còn có người ngay cả sữa cũng không biết uống? Người này là vương tử hay là thần tiên? Chẳng qua, nhìn dáng vẻ của ông, không giống như đang giả vờ.
"Ừm, đưa cho tôi!"
Lạc Tuyết Vi nâng tay đoạt lấy hộp sữa từ tay Hàng Trạch Hạo. Lấy ra ống hút cắm vào giấy bạc, lại đưa cho ông, "Cầm, hút uống."
Hàng Trạch Hạo do dự nhận lấy, nhưng không có uống, như trước nhìn Lạc Tuyết Vi, môi mỏng nhẹ mấp máy.
"Haiz, tôi thật sự thua ông rồi." Lạc Tuyết Vi cho rằng ông vẫn không biết, chẳng biết làm sao lắc đầu, đành phải đem hộp sữa trong tay đưa vào miệng, còn hút hút hai cái làm mẫu cho ông, ánh mắt đen láy linh động, "Nhìn hiểu chưa? Hiểu không?"
"Ừ... Ừ..."
Hàng Trạch Hạo học theo, cúi đầu ngậm ống hút hút hai hơi, nhất thời nhíu mày, mùi bị của hộp sữa này không ngon lắm. Đương nhiên, ông bình thưởng đều là từ khu nuôi dưỡng cung cấp, độ tươi và độ tinh khiết không phải sữa bình thường có thể sánh được rồi.
" Ha hả." Lạc Tuyết Vi nhếch miệng cười, khóe miệng còn dính sữa, "Tôi đi đây."
" Từ từ!" Hàng Trạch Hạo đột nhiên lên tiếng cản cô, mà còn nhanh chóng giơ tay lên đưa về phía miệng cô, ngón cái nhẹ nhàng lướt một cái, thay cô lau khóe miệng. Lại nói, "Nơi này, dính sữa."
Lạc Tuyết Vi sửng sốt, này... Một người đàn ông làm hành động này với một cô gái lần đầu gặp mặt, thật sự là rất mạo phạm! Nhưng, rất kỳ quái, Lạc Tuyết Vi thế nhưng không có cảm thấy ông không có ý tốt, ông chỉ là muốn giúp cô lau sữa, không hơn.
"Cám, cám ơn"
"Cô tên là gì?" Hàng Trạch Hạo dời tay, ngóng nhìn Lạc Tuyết Vi, chờ đợi nghe đáp án từ miệng cô."A?" Lạc Tuyết Vi kinh ngạc, đây là tình huống gì? Như thế nào còn hỏi tên? "Tôi... Tôi tên là Viên Tinh Tinh." Tuy rằng không hiểu, nhưng Lạc Tuyết Vi vẫn nói cho ông biết. Chẳng qua, không có nói tên thật, mà là tên hiện tại của cô.
Viên Tinh Tinh? Hàng Trạch Hạo thất vọng, không phải Kiều Vũ Vi, không phải con gái của hắn... Lớn lên thật giống!
"Cám ơn sữa của cô, tôi muốn lên tầng 23, chẳng qua, tôi không ở đâu để đi lên." Hàng Trạch Hạo lắc lắc sữa trong tay, thu lại trạng thái thất thần, trong khoảnh khắc đã biến thành dáng vẻ hào hoa phong nhã cực kỳ thân sĩ.
Lạc Tuyết Vi vừa nghe, ra là hỏi đường. Vậy ông vừa rồi đứng ngẩn người trước máy bán hàng tự động làm gì? Thật sự là người kỳ quái.
"À, ở bên kia, ông theo tôi qua đây."
Lạc Tuyết Vi xoay người, mang theo Hàng Trạch Hạo vào thang máy, thậm chí giúp ông bấm tầng luôn:"Tầng 23 phải không? Ra thang máy hỏi y tá là được."
"Được." Hàng Trạch Hạo gật gật đầu, "Cám ơn."
Cửa thang máy giữa hai người chậm rãi khép lại, Lạc Tuyết Vi không thể nói rõ nguyên nhân gì, có chút không nỡ. Đối với một người đàn ông lần đầu gặp gỡ... Lạc Tuyết Vi lắc lắc, này là cảm giác kỳ quái gì chứ?
Còn chưa xoay người, trên vai ấm áp, một nửa được bao trùm trong cái ôm ấm áp.
"Sao lại xuống dưới này? Miệng vết thương không đau sao?" Lương Tư Văn vừa đi đến trước cửa thang máy liền thấy được Lạc Tuyết Vi, cho rằng cô vừa mới xuống dưới, trong mắt tràn ngập thương tiếc.
Lạc Tuyết Vi cười lắc đầu:" Đừng lo, tôi rất cẩn thận! Ở lâu trong phòng, nghĩ ra ngoài dạo quanh một chút."
"Vậy hoạt động đủ chưa? Đi lên đi! Nhân lúc canh còn nóng uống mới ngon." Lương Tư Văn cẩn thận đỡ lấy Lạc Tuyết Vi, ấn tầng 23.
Trong nháy mắt cửa thang máy khép lại, Hàn Thừa Nghị đứng ở bên ngoài, thấy được hình ảnh hai người ôm ấp nhìn nhau cười... Cánh tay rũ xuống nắm chặt, mà người bên trong lại không phát hiện ra anh.
" Tam thiếu, phu nhân hỏi anh đã tới chưa..." Nghê Tuấn không biết làm sao thúc giục.
Hàn Thừa Nghị đỡ trán, tình huống càng ngày càng không xong!
Phòng bệnh Kiều Vũ Vi.
Trước đó Hàng An Chi đã an bài xong xuôi, Hàng Trạch Hạo đi vào khu bệnh, báo tên Hàng An Chi, tự nhiên có người mang ông đi gặp Kiều Vũ Vi. Hàng Trạch Hạo ngăn chặn sự dâng trào nơi đáy lòng, lập tức, ông sẽ thấy được con gái! Hai mươi mấy năm qua, ông đều không gặp qua cô con gái này, nhưng vẫn biết sự tồn tại của cô...
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Hàng Trạch Hạo đi vào.
Kiều Vũ Vi ngồi trên mép giường, đang được y tá giúp uống nước, bởi vì bị bệnh nhiều năm, thân thể thực thực cũng rất gầy ốm, sắc mặt thật tiều tụy, hơn nữa lớn lên bình thường, vừa nhìn thật sự không có gì đặc biệt.
Đây chính là con gái của ông? Hàng Trạch Hạo hơi hơi kinh ngạc, A Từ và ông đều là người có vẻ bề ngoài rất cao, con gái của bọn họ sao lại như vậy... Nhưng mà, mấy ngày hôm trước báo cáo đưa lên là thật, Kiều Vũ Vi đích thật là là cốt nhục của ông.
Nghĩ đến đây, Hàng Trạch Hạo liền dứt bỏ nghi hoặc nho nhỏ vừa rồi, nội tâm lại dâng trào tình thương của cha có lỗi hai mươi năm với cô.
"Cô... Đi ra ngoài."
Lời này của Hàng Trạch Hạo, là nói với y tá. Y tá buông ly nước, lập tức lui ra ngoài.
Kiều Vũ Vi ôm ngực, chậm rãi nhìn về phía Hàng Trạch Hạo.
Hàng Trạch Hạo là ai, cô đương nhiên biết rõ, cũng gặp qua, trên TV, ngày nào không có tin của ông? Người này, bây gờ đã thành cha của cô! Khó trách con nhỏ Lạc Tuyết Vi lớn lên xinh đẹp như vậy, mẹ của cô Nhạc Từ cũng đã là một mỹ nữ, không nghĩ tới cha của cô Hàng Trạch Hạo cũng phong thần tuấn lãng như thế, gien di truyền tốt như vậy ông trời thật hậu đãi với cô ta!
"Con gọi là... Vũ Vi, đúng không?"
Hàng Trạch Hạo tháo xuống kính râm, lộ ra ánh mắt đen láy sâu thẫm, ánh mắt này, quả thực giống Lạc Tuyết Vi như đúc!
"Dạ, dạ..." Không biết là chột dạ, vẫn là khẩn trương, hoặc là, đều có cả hai, Kiều Vũ Vi nắm chặt sàng đan, cả người hơi hơi phát run, cô biết lúc này, cô thật sự chơi lơn! Nhưng chuyện cho tới bây giờ, cô không có lựa chọn!
Hàng Trạch Hạo chậm rãi tới gần, mở rộng hai tay dừng ở trên vai Kiều Vũ Vi, thở dài, xúc động, có rất nhiều lời muốn nói nhưng đều nói không được.
"Con à, con ngoan của ba, Hàng An Chi đều nói cho con biết hết rồi, phải không?"
"Dạ..." Kiều Vũ Vi run rẩy nhiều hơn, răng nanh va chạm vào nhau.
"Ba thực có lỗi với con, hại con chịu khổ rồi." Hàng Trạch Hạo vỗ về hai má Kiều Vũ Vi, đau khổ đều bộc lộ trong lời nói, "Sao lại bệnh thành như thế này? Gầy chỉ còn xương cốt... Mẹ con nếu nhìn thấy, nhất định rất khổ sở."
"..." Kiều Vũ Vi nói không ra lời, chính là run một cái.
Hàng Trạch Hạo thử thăm dò ôm cô vào trong ngực, vuốt ve đầu cô, nhẹ giọng nói:" Ba ba có lỗi với con, về sau sẽ không, ba ba sẽ bồi thường cho con, được không? Quay về với ba, được không?"
Mười ngón Kiều Vũ Vi đâm vào lòng bàn tay, cắn chặt răng thật mạnh gật gật đầu. "Ba ba!"
Cả người Hàng Trạch Hạo chấn động, nhắm mắt lại, nước mắt từ khóe mắt theo cánh mũi rớt xuống...
Bình luận facebook