Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 100
Editor: Nguyen Hien.
Đưa tay xoa đầu của Đồng Niệm, Lăng Cận Dương nắm lấy đôi tay nhỏ bé của cô, giọng nói dịu dàng: “Đi thôi, dẫn em đi ăn ngon.”
Nghe được ăn ngon, Đồng Niệm mừng rỡ gật đầu một cái, vội vàng đuổi theo bước chân của anh, hai người cùng rời khỏi phố Thanh Hà.
Lúc đi tới quán cơm, sắc trời đã tối xuống. Quán cơm này rất nổi tiếng, khách đến dùng rất đông.
Lúc Lăng Cận Dương bước đi vào đại sảnh nói tên của mình, bởi vì đã đặt trước, cho nên quán đã sắp xếp cho chỗ ngồi trước đó. Anh cũng không có chọn phòng, cố ý ngồi ở đại sảnh, cảm thụ sự huyên náo của mọi người bên ngoài.
Ở thành phố Duật Phong, bởi vì thân phận và địa vị, anh không thể tùy ý như vậy. Hôm nay đi tới đây, không có ai biết mình, ngược lại thấy tự do, ung dung hơn nhiều.
Giờ cao điểm, bàn ăn chật kín người, còn rất nhiều người cầm số thứ tự đứng phía bên ngoài tiệm, chờ đến lượt.
Món ăn trong quán nhìn rất ngon, quán cũng trang trí theo phong cách kiểu xưa, cả hai bổ sung cho nhau mang hơi thở cuộc sống. Lăng Cận Dương nhìn thực đơn một chút, mỉm cười với Đồng Niệm, “Muốn ăn cái gì?”
Đồng Niệm rất kén ăn, chỉ là hôm nay tâm tình cô cực tốt, cho nên khẩu vị cũng rất tốt, “Cái nào cũng được.”
Thấy cô nhìn xung quanh, Lăng Cận Dương nhếch môi lên, chỉ cho nhân viên phục vụ những món anh gọi. Rất nhanh sau đó, thức ăn đã được bưng lên bàn.
Thịt kho, gà hấp trà Long Tĩnh, bí xanh hầm chân giò heo, thịt bò bít tết, còn có dấm cá Tây Hồ. Một loạt mùi thơm của món ăn ngon xông vào mũi, Đồng Niệm rất phấn khích, cầm đũa gấp một miếng gà hấp, hài lòng híp mắt.
Mỗi một món ăn, cô đều nếm qua, cảm thấy rất thích. Nhất là món gà hấp trà Long Tĩnh, mùi thơm của trà ngấm vào thịt gà, hương vị đặc biệt không thể thay thế được ngấm vào trong miệng.
Lăng Cận Dương ngước cằm lên, nhìn thấy cô ăn dính dầu trên khóe miệng, ánh mắt càng thêm dịu dàng. Vốn dĩ cô rất kén ăn, lúc ở nhà, chỉ có những lúc tự thân anh đi làm sủi cảo cô mới ăn nhiều một chút, hiếm khi thấy cô ăn nhiều thức ăn như tối nay.
Mặc dù lúc Đồng Niệm ăn, nhìn có chút giống như hổ đói, nhưng bộ dáng kia, quả thật rất đẹp mắt.
Dùng xong cơm tối, do ăn quá no, Lăng Cận Dương sợ cô không tiêu hóa được, liền dẫn Đồng Niệm đi tản bộ dọc theo đường Bắc Sơn.
Đường Bắc Sơn ở Hàng Châu, ở phía đông cầu Đoạn Kiều. Hai bên đường trồng cây ngô đồng nước Pháp, tuổi thọ cao hơn mười năm, tạo thành một con đường mòn. Ở phía Nam, cách hồ là Bạch Đê. Ở phía bắc, là những ngôi nhà mái ngói xếp hình vảy cá, là nơi ở yên tĩnh, tham đạm còn sót lại.
Đèn đường mờ mờ, Đồng Niệm ngửa đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, dưới cằm anh hiện ra một vệt sáng tối màu, tạo thành đường cong buột quanh khuôn mặt anh.
Người đàn ông này xuất sắc và nổi trội không thể nghi ngờ.
Lòng bàn tay cô truyền đến ấm áp, khiến trái tim Đồng Niệm an bình, cô nhìn vào gò má anh, không tìm thấy một tia tỳ vết. Mỗi chỗ trên khuôn mặt anh được khắc rất hoàn mỹ, cái loại này từ trên người anh trong lúc lơ đãng toát ra một khí chất nho nhã, cùng với bẩm sinh, đẹp đến mê người.
Một trận gió đêm thổi qua, mang theo một chút lạnh lẽo. Lăng Cận Dương quàng khăn quàng cổ cho cô, ôm cô vào trong ngực, nhỏ giọng nói: “Lạnh, chúng ta trở về nhanh lên một chút.”
Đồng Niệm cũng không nói lời nào, chỉ là nhu thuận rúc vào trong ngực anh, theo bước chân của anh, cùng nhau đi xa.
Sau khi trở lại khách sạn, Đồng Niệm cầm thẻ mở cửa phòng của mình. Ở bên ngoài chơi gần cả ngày, Đồng Niệm cảm thấy có chút mệt mỏi, cầm quần áo lên đi tắm.
Bên trong phòng ở tầng cuối cùng, từ trong rương hành lý, Lăng Cận Dương lấy ra một cái máy ảnh hiệu Single Lén Reflex, anh cẩn thận kiểm tra lại lần nữa, sao khi xác định không có trục trặc gì, mới cầm máy chụp hình rời phòng.
Anh cúi đầu chuyển qua hành lang, cũng không có nhìn thấy ai đi tới.
Vân San biết sau khi anh trở lại, tính toán thời gian cầm đồ ăn vặt đi lên, xem có thể đòi hỏi được gì hay không.
Cô cao hứng cầm đồ ăn đi lên, lại thấy Lăng Cận Dương một đường đi tới thang máy, cô do dự một chút, tò mò đi theo sau.
Đi tới lầu bảy, Lăng Cận Dương đi tới một căn phòng, đứng bên ngoài giơ tay lên đè chuông cửa xuống.
Đồng Niệm mới từ phòng tắm đi ra ngoài, cô nghe thấy tiếng chuông cửa, nghi ngờ đi tới bên cửa. Qua kính thấu thị, sau khi thấy người đàn ông đứng ngoài cửa, cô sững sỡ mất mấy giây rồi mới giơ tay lên mở phòng cửa ra.
“Có chuyện gì sao?” Đồng Niệm đưa tay đỡ cửa, giọng nói hơi mất tự nhiên.
Đưa lên máy chụp hình cầm trong tay, Lăng Cận Dương cũng không có tức giận vì thái độ của cô, “Đến đưa máy chụp hình cho em.”
Đồng Niệm mở cửa phòng ra, cho anh đi vào.
Nhìn thấy cửa phòng đóng lại, Vân San kinh ngạc đến ngây người, đã trễ thế này mà anh em họ còn ở chung một phòng sao? Chẳng lẽ trong đó còn có cái gì hấp dẫn?
Nghĩ đến điểm này, Vân San lập tức tỉnh táo tinh thần lại, nhẹ nhàng bước chân đi đến bên cạnh cửa. Cô không dám gõ cửa, ngồi chồm hổm xuống, giơ tay lên đẩy nhẹ cửa, để tạo ra khe hở.
Bịch ——
Trước mặt cửa đột nhiên bị kéo ra, trọng tâm của Vân San không vững, cả người ngã xuống đất, mặt đập đầu trên nền gạch.
“Sao cô lại ở chỗ này?” Lăng Cận Dương chậm rãi ngồi chồm hổm xuống, ánh mắt sắc bén lộ ra lạnh lẽo.
Vân San dùng sức ngồi dậy, không để ý tới lỗ mũi chạm đất bị đau, cười nói: “Tôi đến đưa cho các người một chút đồ ăn”. Trong lúc đang nói chuyện, cô cầm túi đồ ăn trong tay giơ lên, tiếp tục cười nói: “Chúng ta ăn cùng nhau đi?”
Lăng Cận Dương liếc nhìn thức ăn vặt trong tay cô, sắc mặt hòa hoãn hơn, anh cười nhận lấy túi thức ăn trong tay cô, giọng nói âm trầm, “Vân tiểu thư thật có lòng.”
“Ha ha ha, đúng vậy!” Vân San cười rất lớn, đến đau cả mặt. Cô có thể nhìn thấy ánh mắt tản mát ra tia lạnh lẽo của anh, lập tức cả người rùng mình một cái.
Mẹ ơi, thật là dọa người nha, lần sau thật sự không dám nữa!
“Ôi, không bị thương ở đâu chứ?” Đồng Niệm đi đến bên cạnh Vân San, khom lưng kéo cô đứng dậy, gương mặt tươi cười: “Vân tiểu thư, cô muốn vào trong nhà ngồi một chút không?”
Trong lúc nói chuyện, Đồng Niệm nắm lấy cổ tay của Vân San, định dẫn cô đi vào.
Sau lưng Vân San thoáng chốc đổ một lớp mồ hôi lạnh, đôi tay bám chặt cánh cửa, nhất định không chịu đi vào, “Tôi không nhìn thấy gì hết, thật đó, các người để tôi đi đi!”
Nhìn ánh mắt lạnh như băng của Lăng Cận Dương làm cho Vân San hoàn toàn khiếp sợ, cô ảo tưởng không biết có vì chuyện cô nhìn thấy bí mật của hai người họ, cho nên họ muốn giết người diệt khẩu hay không.
Nghĩ như vậy, sắc mặt Vân San trắng bệch, cô dùng sức gỡ tay Đồng Niệm ra, liên tiếp lui về phía sau nói: “Tôi thật sự không có nhìn thấy gì hết.” dđl/q'd Sau khi nói xong, cô quay đầu bỏ chạy, trong nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng.
"Ha ha ha——"
Đồng Niệm ôm bụng cười ngã nghiêng ngã ngửa, người này thật là thú vị, không ngờ trí tưởng tượng lại phong phú như vậy!
Việc như thế này, Lăng Cận Dương cũng không biết làm thế nào, anh nhún vai mỉm cười, đóng cửa phòng lại.
Cầm máy ảnh Single Lens Reflex đưa cho Đồng Niệm, anh dặn dò cô cẩn thận: “Ngày mai vào trong núi, dùng cái này chụp hình đi, em đã quen dùng nó rồi nên sử dụng sẽ dễ dàng hơn.”
Đồng Niệm vui vẻ cười một cái, trong lòng cảm thấy cảm động, lúc nãy cô mới vừa thử máy chụp hình kia, quả thật có chút không quen tay lắm, còn định tối nay thức cả đêm nghiên cứu thêm, không ngờ anh lại đưa than đến sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
“Cảm ơn anh.” Ôm máy chụp hình vào trong ngực, trên mặt Đồng Niệm rất vui vẻ, như vậy là ngày mai trong lúc đi tìm chim điểu quý hiếm, cô có thể động tay múa chân rồi.
Nâng tay lên xem đồng hồ, Lăng Cận Dương có chút lưu luyến đứng lên.
“Niệm Niệm.” Anh bước về phía trước mấy bước rồi dừng lại, Lăng Cận Dương chợt xoay người, đặt đôi tay lên trên vai cô, không yên tâm dặn dò, “Ngày mai em phải cẩn thận một chút, trăm ngàn lần cũng không được tách khỏi mọi người biết không?”
Đồng Niệm gật đầu đồng ý, trong lòng có chút không vui. Cô đã có cuộc sống độc lập thật lâu rồi, tất nhiên là có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân mình, “Dạ.”
Tiễn anh đi đến cửa, Đồng Niệm mở cửa ra, lại thấy anh xoay người, ánh mắt thâm thúy mang theo ý cười: “Ngày mai làm xong việc, anh được thảnh thơi hai ngày, em có muốn đi đâu chơi nữa không?”
Đồng Niệm mím môi cười, tiễn đồng đen nhánh nhìn anh chăm chú, có thể thấy từ trong tròng mắt anh phản chiếu ra bóng dáng của cô, trong lòng Đồng Niệm ấm áp, dịu dàng nói: “Em muốn đi chùa Linh Ẩn.”
“Được.” Lăng Cận Dương đồng ý một tiếng, gương mặt tuấn tú đầy vẻ dịu dàng, “Tối mai chúng ta cùng nhau ăn cơm nha?”
“Dạ.” Đồng Niệm khẽ cúi đầu, mặt có chút nóng lên.
Nhìn gương mặt ửng đỏ của Đồng Niệm, ánh mắt Lăng Cận Dương dao động, anh nhếch môi tạo thành đường cong vô cùng đẹp mắt, “Được rồi, em ngủ sớm đi.” Nói xong những lời này, anh bước ra khỏi phòng.
"Ngủ ngon."
Hai con ngươi sáng ngời của Đồng Niệm tràn đầy quan tâm, ánh mắt ấy đã lâu rồi Lăng Cận Dương chưa nhìn thấy, trái tim anh đập mạnh, anh cố nén lại kích động muốn ôm cô vào trong ngực và hung hăng hôn cô, rồi cười nói: “Ngủ ngon.”
Đưa mắt nhìn theo bóng dáng của anh biến mất ở cầu thang, Đồng Niệm mới xoay người đóng cửa phòng lại.
Ban đêm ở Tây Hồ vô cùng yên tĩnh.
Đồng Niệm nằm trên chiếc giường mềm mại, ánh mắt yên tĩnh, cô giơ tay lên khẽ vuốt ve máy chụp hình, nụ cười vui vẻ trên miệng đã một lúc lâu rồi vẫn chưa tắt.
Sáng sớm ngày hôm sau, Đồng Niệm đến đúng giờ cùng mọi người tập hợp, đoàn người lên đường đến Phượng Hoàng Sơn.
Bởi vì có người thông báo rằng, để tìm được loài chim điểu quý hiếm này thì phải đi vào sâu trong núi, cho nên cần một người nông dân giàu kinh nghiệm, quen thuộc địa hình dẫn bọn họ vào trong núi.
Mặc dù Phượng Hoàng Sơn bên ngoài đã bị khai phá, nhưng sâu trong núi còn rất nhiều cây cối vẫn được giữ nguyên.
Càng đi vào sâu trong núi, một cỗ hơi ẩm ướt đánh tới. Nhiệt độ trên núi so với bên ngoài lạnh hơn. Đồng Niệm đeo ba lô trên vai, bên trong chứa một ít đồ dùng cần thiết và thức ăn nước uống.
Người nông dân cầm một cây gậy trong tay, thỉnh thoảng vạch ra những đám cỏ dày mọc um tùm, trên đường đi ông nói cho mọi người biết những thực vật có độc không thể đụng vào, những côn trùng cần phải tránh.
“Mọi người đuổi theo, không nên tách rời!”
Người dẫn đường quay đầu lại hướng về phía sau hô lên, dặn dò mọi người trong coi lẫn nhau, ngàn vạn lần không để bị lạc.
Đồng Niệm đi ở giữa mọi người, cầm trong tay máy chụp hình, trái phải đều chụp, y như là bị nghiện. Nhắm ống kính ở ngọn núi cao vút phía xa, cô muốn chụp đám sương mù mờ mịt kia, nên đứng lại muốn chọn góc độ tốt nhất.
Người phía sau đi lướt qua cô, đi về phía trước, người kia đi qua còn nói một câu: “Tiểu Đồng, cô nhanh lên một chút để theo kịp mọi người.”
“Vâng, tôi sẽ đi ngay.”
Đồng Niệm chọn xong góc độ tốt nhất, đang muốn đè xuống cảm giác vui mừng, nhưng không ngờ có vật gì đó bay tới đụng ống kính, lóe lên rồi biến mất.
Cô không nhìn thấy rõ, nhưng mơ hồ cảm giác được hình như đó là chim điểu. Nâng máy chụp hình, cô cố gắng tìm kiếm theo phương hướng vật kia vừa biến mất, điều chỉnh tiêu cự ở mức cao nhất, vẫn như cũ không tìm thấy được.
Thu lại cảm giác mất mát, Đồng Niệm cầm máy chụp hình xoay người, cất bước đi về phía trước, đi theo phương hướng của mọi người.
Bỗng chốc, dưới chân trỗng rỗng, cô cảm thấy như đôi chân mất đi trọng lực, cả người lui về phía sau liền té xuống.
Từ trên sườn núi lăn một mạch xuống phía dưới, may là không cao lắm, sau lưng Đồng Niệm chạm vào một cái cây mới dừng lại. Phía dưới cỏ dại mọc rất dày, nên khi té xuống không có bị thương, cô lượm máy chụp hình lên, sau khi kiểm tra thấy không bị gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó Đồng Niệm đứng lên, cả người run lẩy bẩy, nhíu mày nhìn lên trên lần nữa, thoáng chốc kinh ngạc đến ngây người.
Đứng ở chỗ này nhìn lên, có ít nhất năm đoạn đường, cô đến tột cùng từ đâu mà té xuống?
Đồng Niệm nhíu mày, hoàn toàn không phân biệt được phương hướng, cô nắm chặt đôi tay lại la lớn lên: “Có ai không, tôi đang ở đây này!”
Trong sơn cốc chỉ có tiếng cô vang vọng lại, nhưng rất lâu cũng không thấy có bóng dáng người nào xuất hiện. Đồng Niệm lại tiếp tục kêu, vẫn như cũ không có ai đáp lại, người cũng không có.
Cô kêu đến đau cả họng, lấy điện thoại từ trong túi ra, cúi đầu nhìn, tâm tình càng thêm u ám.
Không có tín hiệu!
Đồng Niệm chán nản ngồi một chỗ, không dám chạy loạn, cô chỉ có thể chờ đợi mọi người sau khi phát hiện không thấy cô, sẽ quay lại tìm cô.
Đợi đến mấy tiếng đồng hồ, nhìn thấy trời đã sắp tối, nhưng trong sơn cốc không có một bóng người, không thấy được bất kỳ dấu hiệu có người.
Đồng Niệm cầm điện thoại di động, di chuyển ở nhiều phương hướng, cũng không thấy có tín hiệu. Cô đứng mệt mỏi, khom lưng ngồi xuống gốc cây đại thụ, lưng dựa vào thân cây, giữ gìn sức lực.
Nhưng là chung quanh trời càng ngày càng tối, nhiệt độ cũng chợt giảm xuống, trong lòng cô cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Đưa tay xoa đầu của Đồng Niệm, Lăng Cận Dương nắm lấy đôi tay nhỏ bé của cô, giọng nói dịu dàng: “Đi thôi, dẫn em đi ăn ngon.”
Nghe được ăn ngon, Đồng Niệm mừng rỡ gật đầu một cái, vội vàng đuổi theo bước chân của anh, hai người cùng rời khỏi phố Thanh Hà.
Lúc đi tới quán cơm, sắc trời đã tối xuống. Quán cơm này rất nổi tiếng, khách đến dùng rất đông.
Lúc Lăng Cận Dương bước đi vào đại sảnh nói tên của mình, bởi vì đã đặt trước, cho nên quán đã sắp xếp cho chỗ ngồi trước đó. Anh cũng không có chọn phòng, cố ý ngồi ở đại sảnh, cảm thụ sự huyên náo của mọi người bên ngoài.
Ở thành phố Duật Phong, bởi vì thân phận và địa vị, anh không thể tùy ý như vậy. Hôm nay đi tới đây, không có ai biết mình, ngược lại thấy tự do, ung dung hơn nhiều.
Giờ cao điểm, bàn ăn chật kín người, còn rất nhiều người cầm số thứ tự đứng phía bên ngoài tiệm, chờ đến lượt.
Món ăn trong quán nhìn rất ngon, quán cũng trang trí theo phong cách kiểu xưa, cả hai bổ sung cho nhau mang hơi thở cuộc sống. Lăng Cận Dương nhìn thực đơn một chút, mỉm cười với Đồng Niệm, “Muốn ăn cái gì?”
Đồng Niệm rất kén ăn, chỉ là hôm nay tâm tình cô cực tốt, cho nên khẩu vị cũng rất tốt, “Cái nào cũng được.”
Thấy cô nhìn xung quanh, Lăng Cận Dương nhếch môi lên, chỉ cho nhân viên phục vụ những món anh gọi. Rất nhanh sau đó, thức ăn đã được bưng lên bàn.
Thịt kho, gà hấp trà Long Tĩnh, bí xanh hầm chân giò heo, thịt bò bít tết, còn có dấm cá Tây Hồ. Một loạt mùi thơm của món ăn ngon xông vào mũi, Đồng Niệm rất phấn khích, cầm đũa gấp một miếng gà hấp, hài lòng híp mắt.
Mỗi một món ăn, cô đều nếm qua, cảm thấy rất thích. Nhất là món gà hấp trà Long Tĩnh, mùi thơm của trà ngấm vào thịt gà, hương vị đặc biệt không thể thay thế được ngấm vào trong miệng.
Lăng Cận Dương ngước cằm lên, nhìn thấy cô ăn dính dầu trên khóe miệng, ánh mắt càng thêm dịu dàng. Vốn dĩ cô rất kén ăn, lúc ở nhà, chỉ có những lúc tự thân anh đi làm sủi cảo cô mới ăn nhiều một chút, hiếm khi thấy cô ăn nhiều thức ăn như tối nay.
Mặc dù lúc Đồng Niệm ăn, nhìn có chút giống như hổ đói, nhưng bộ dáng kia, quả thật rất đẹp mắt.
Dùng xong cơm tối, do ăn quá no, Lăng Cận Dương sợ cô không tiêu hóa được, liền dẫn Đồng Niệm đi tản bộ dọc theo đường Bắc Sơn.
Đường Bắc Sơn ở Hàng Châu, ở phía đông cầu Đoạn Kiều. Hai bên đường trồng cây ngô đồng nước Pháp, tuổi thọ cao hơn mười năm, tạo thành một con đường mòn. Ở phía Nam, cách hồ là Bạch Đê. Ở phía bắc, là những ngôi nhà mái ngói xếp hình vảy cá, là nơi ở yên tĩnh, tham đạm còn sót lại.
Đèn đường mờ mờ, Đồng Niệm ngửa đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, dưới cằm anh hiện ra một vệt sáng tối màu, tạo thành đường cong buột quanh khuôn mặt anh.
Người đàn ông này xuất sắc và nổi trội không thể nghi ngờ.
Lòng bàn tay cô truyền đến ấm áp, khiến trái tim Đồng Niệm an bình, cô nhìn vào gò má anh, không tìm thấy một tia tỳ vết. Mỗi chỗ trên khuôn mặt anh được khắc rất hoàn mỹ, cái loại này từ trên người anh trong lúc lơ đãng toát ra một khí chất nho nhã, cùng với bẩm sinh, đẹp đến mê người.
Một trận gió đêm thổi qua, mang theo một chút lạnh lẽo. Lăng Cận Dương quàng khăn quàng cổ cho cô, ôm cô vào trong ngực, nhỏ giọng nói: “Lạnh, chúng ta trở về nhanh lên một chút.”
Đồng Niệm cũng không nói lời nào, chỉ là nhu thuận rúc vào trong ngực anh, theo bước chân của anh, cùng nhau đi xa.
Sau khi trở lại khách sạn, Đồng Niệm cầm thẻ mở cửa phòng của mình. Ở bên ngoài chơi gần cả ngày, Đồng Niệm cảm thấy có chút mệt mỏi, cầm quần áo lên đi tắm.
Bên trong phòng ở tầng cuối cùng, từ trong rương hành lý, Lăng Cận Dương lấy ra một cái máy ảnh hiệu Single Lén Reflex, anh cẩn thận kiểm tra lại lần nữa, sao khi xác định không có trục trặc gì, mới cầm máy chụp hình rời phòng.
Anh cúi đầu chuyển qua hành lang, cũng không có nhìn thấy ai đi tới.
Vân San biết sau khi anh trở lại, tính toán thời gian cầm đồ ăn vặt đi lên, xem có thể đòi hỏi được gì hay không.
Cô cao hứng cầm đồ ăn đi lên, lại thấy Lăng Cận Dương một đường đi tới thang máy, cô do dự một chút, tò mò đi theo sau.
Đi tới lầu bảy, Lăng Cận Dương đi tới một căn phòng, đứng bên ngoài giơ tay lên đè chuông cửa xuống.
Đồng Niệm mới từ phòng tắm đi ra ngoài, cô nghe thấy tiếng chuông cửa, nghi ngờ đi tới bên cửa. Qua kính thấu thị, sau khi thấy người đàn ông đứng ngoài cửa, cô sững sỡ mất mấy giây rồi mới giơ tay lên mở phòng cửa ra.
“Có chuyện gì sao?” Đồng Niệm đưa tay đỡ cửa, giọng nói hơi mất tự nhiên.
Đưa lên máy chụp hình cầm trong tay, Lăng Cận Dương cũng không có tức giận vì thái độ của cô, “Đến đưa máy chụp hình cho em.”
Đồng Niệm mở cửa phòng ra, cho anh đi vào.
Nhìn thấy cửa phòng đóng lại, Vân San kinh ngạc đến ngây người, đã trễ thế này mà anh em họ còn ở chung một phòng sao? Chẳng lẽ trong đó còn có cái gì hấp dẫn?
Nghĩ đến điểm này, Vân San lập tức tỉnh táo tinh thần lại, nhẹ nhàng bước chân đi đến bên cạnh cửa. Cô không dám gõ cửa, ngồi chồm hổm xuống, giơ tay lên đẩy nhẹ cửa, để tạo ra khe hở.
Bịch ——
Trước mặt cửa đột nhiên bị kéo ra, trọng tâm của Vân San không vững, cả người ngã xuống đất, mặt đập đầu trên nền gạch.
“Sao cô lại ở chỗ này?” Lăng Cận Dương chậm rãi ngồi chồm hổm xuống, ánh mắt sắc bén lộ ra lạnh lẽo.
Vân San dùng sức ngồi dậy, không để ý tới lỗ mũi chạm đất bị đau, cười nói: “Tôi đến đưa cho các người một chút đồ ăn”. Trong lúc đang nói chuyện, cô cầm túi đồ ăn trong tay giơ lên, tiếp tục cười nói: “Chúng ta ăn cùng nhau đi?”
Lăng Cận Dương liếc nhìn thức ăn vặt trong tay cô, sắc mặt hòa hoãn hơn, anh cười nhận lấy túi thức ăn trong tay cô, giọng nói âm trầm, “Vân tiểu thư thật có lòng.”
“Ha ha ha, đúng vậy!” Vân San cười rất lớn, đến đau cả mặt. Cô có thể nhìn thấy ánh mắt tản mát ra tia lạnh lẽo của anh, lập tức cả người rùng mình một cái.
Mẹ ơi, thật là dọa người nha, lần sau thật sự không dám nữa!
“Ôi, không bị thương ở đâu chứ?” Đồng Niệm đi đến bên cạnh Vân San, khom lưng kéo cô đứng dậy, gương mặt tươi cười: “Vân tiểu thư, cô muốn vào trong nhà ngồi một chút không?”
Trong lúc nói chuyện, Đồng Niệm nắm lấy cổ tay của Vân San, định dẫn cô đi vào.
Sau lưng Vân San thoáng chốc đổ một lớp mồ hôi lạnh, đôi tay bám chặt cánh cửa, nhất định không chịu đi vào, “Tôi không nhìn thấy gì hết, thật đó, các người để tôi đi đi!”
Nhìn ánh mắt lạnh như băng của Lăng Cận Dương làm cho Vân San hoàn toàn khiếp sợ, cô ảo tưởng không biết có vì chuyện cô nhìn thấy bí mật của hai người họ, cho nên họ muốn giết người diệt khẩu hay không.
Nghĩ như vậy, sắc mặt Vân San trắng bệch, cô dùng sức gỡ tay Đồng Niệm ra, liên tiếp lui về phía sau nói: “Tôi thật sự không có nhìn thấy gì hết.” dđl/q'd Sau khi nói xong, cô quay đầu bỏ chạy, trong nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng.
"Ha ha ha——"
Đồng Niệm ôm bụng cười ngã nghiêng ngã ngửa, người này thật là thú vị, không ngờ trí tưởng tượng lại phong phú như vậy!
Việc như thế này, Lăng Cận Dương cũng không biết làm thế nào, anh nhún vai mỉm cười, đóng cửa phòng lại.
Cầm máy ảnh Single Lens Reflex đưa cho Đồng Niệm, anh dặn dò cô cẩn thận: “Ngày mai vào trong núi, dùng cái này chụp hình đi, em đã quen dùng nó rồi nên sử dụng sẽ dễ dàng hơn.”
Đồng Niệm vui vẻ cười một cái, trong lòng cảm thấy cảm động, lúc nãy cô mới vừa thử máy chụp hình kia, quả thật có chút không quen tay lắm, còn định tối nay thức cả đêm nghiên cứu thêm, không ngờ anh lại đưa than đến sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
“Cảm ơn anh.” Ôm máy chụp hình vào trong ngực, trên mặt Đồng Niệm rất vui vẻ, như vậy là ngày mai trong lúc đi tìm chim điểu quý hiếm, cô có thể động tay múa chân rồi.
Nâng tay lên xem đồng hồ, Lăng Cận Dương có chút lưu luyến đứng lên.
“Niệm Niệm.” Anh bước về phía trước mấy bước rồi dừng lại, Lăng Cận Dương chợt xoay người, đặt đôi tay lên trên vai cô, không yên tâm dặn dò, “Ngày mai em phải cẩn thận một chút, trăm ngàn lần cũng không được tách khỏi mọi người biết không?”
Đồng Niệm gật đầu đồng ý, trong lòng có chút không vui. Cô đã có cuộc sống độc lập thật lâu rồi, tất nhiên là có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân mình, “Dạ.”
Tiễn anh đi đến cửa, Đồng Niệm mở cửa ra, lại thấy anh xoay người, ánh mắt thâm thúy mang theo ý cười: “Ngày mai làm xong việc, anh được thảnh thơi hai ngày, em có muốn đi đâu chơi nữa không?”
Đồng Niệm mím môi cười, tiễn đồng đen nhánh nhìn anh chăm chú, có thể thấy từ trong tròng mắt anh phản chiếu ra bóng dáng của cô, trong lòng Đồng Niệm ấm áp, dịu dàng nói: “Em muốn đi chùa Linh Ẩn.”
“Được.” Lăng Cận Dương đồng ý một tiếng, gương mặt tuấn tú đầy vẻ dịu dàng, “Tối mai chúng ta cùng nhau ăn cơm nha?”
“Dạ.” Đồng Niệm khẽ cúi đầu, mặt có chút nóng lên.
Nhìn gương mặt ửng đỏ của Đồng Niệm, ánh mắt Lăng Cận Dương dao động, anh nhếch môi tạo thành đường cong vô cùng đẹp mắt, “Được rồi, em ngủ sớm đi.” Nói xong những lời này, anh bước ra khỏi phòng.
"Ngủ ngon."
Hai con ngươi sáng ngời của Đồng Niệm tràn đầy quan tâm, ánh mắt ấy đã lâu rồi Lăng Cận Dương chưa nhìn thấy, trái tim anh đập mạnh, anh cố nén lại kích động muốn ôm cô vào trong ngực và hung hăng hôn cô, rồi cười nói: “Ngủ ngon.”
Đưa mắt nhìn theo bóng dáng của anh biến mất ở cầu thang, Đồng Niệm mới xoay người đóng cửa phòng lại.
Ban đêm ở Tây Hồ vô cùng yên tĩnh.
Đồng Niệm nằm trên chiếc giường mềm mại, ánh mắt yên tĩnh, cô giơ tay lên khẽ vuốt ve máy chụp hình, nụ cười vui vẻ trên miệng đã một lúc lâu rồi vẫn chưa tắt.
Sáng sớm ngày hôm sau, Đồng Niệm đến đúng giờ cùng mọi người tập hợp, đoàn người lên đường đến Phượng Hoàng Sơn.
Bởi vì có người thông báo rằng, để tìm được loài chim điểu quý hiếm này thì phải đi vào sâu trong núi, cho nên cần một người nông dân giàu kinh nghiệm, quen thuộc địa hình dẫn bọn họ vào trong núi.
Mặc dù Phượng Hoàng Sơn bên ngoài đã bị khai phá, nhưng sâu trong núi còn rất nhiều cây cối vẫn được giữ nguyên.
Càng đi vào sâu trong núi, một cỗ hơi ẩm ướt đánh tới. Nhiệt độ trên núi so với bên ngoài lạnh hơn. Đồng Niệm đeo ba lô trên vai, bên trong chứa một ít đồ dùng cần thiết và thức ăn nước uống.
Người nông dân cầm một cây gậy trong tay, thỉnh thoảng vạch ra những đám cỏ dày mọc um tùm, trên đường đi ông nói cho mọi người biết những thực vật có độc không thể đụng vào, những côn trùng cần phải tránh.
“Mọi người đuổi theo, không nên tách rời!”
Người dẫn đường quay đầu lại hướng về phía sau hô lên, dặn dò mọi người trong coi lẫn nhau, ngàn vạn lần không để bị lạc.
Đồng Niệm đi ở giữa mọi người, cầm trong tay máy chụp hình, trái phải đều chụp, y như là bị nghiện. Nhắm ống kính ở ngọn núi cao vút phía xa, cô muốn chụp đám sương mù mờ mịt kia, nên đứng lại muốn chọn góc độ tốt nhất.
Người phía sau đi lướt qua cô, đi về phía trước, người kia đi qua còn nói một câu: “Tiểu Đồng, cô nhanh lên một chút để theo kịp mọi người.”
“Vâng, tôi sẽ đi ngay.”
Đồng Niệm chọn xong góc độ tốt nhất, đang muốn đè xuống cảm giác vui mừng, nhưng không ngờ có vật gì đó bay tới đụng ống kính, lóe lên rồi biến mất.
Cô không nhìn thấy rõ, nhưng mơ hồ cảm giác được hình như đó là chim điểu. Nâng máy chụp hình, cô cố gắng tìm kiếm theo phương hướng vật kia vừa biến mất, điều chỉnh tiêu cự ở mức cao nhất, vẫn như cũ không tìm thấy được.
Thu lại cảm giác mất mát, Đồng Niệm cầm máy chụp hình xoay người, cất bước đi về phía trước, đi theo phương hướng của mọi người.
Bỗng chốc, dưới chân trỗng rỗng, cô cảm thấy như đôi chân mất đi trọng lực, cả người lui về phía sau liền té xuống.
Từ trên sườn núi lăn một mạch xuống phía dưới, may là không cao lắm, sau lưng Đồng Niệm chạm vào một cái cây mới dừng lại. Phía dưới cỏ dại mọc rất dày, nên khi té xuống không có bị thương, cô lượm máy chụp hình lên, sau khi kiểm tra thấy không bị gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó Đồng Niệm đứng lên, cả người run lẩy bẩy, nhíu mày nhìn lên trên lần nữa, thoáng chốc kinh ngạc đến ngây người.
Đứng ở chỗ này nhìn lên, có ít nhất năm đoạn đường, cô đến tột cùng từ đâu mà té xuống?
Đồng Niệm nhíu mày, hoàn toàn không phân biệt được phương hướng, cô nắm chặt đôi tay lại la lớn lên: “Có ai không, tôi đang ở đây này!”
Trong sơn cốc chỉ có tiếng cô vang vọng lại, nhưng rất lâu cũng không thấy có bóng dáng người nào xuất hiện. Đồng Niệm lại tiếp tục kêu, vẫn như cũ không có ai đáp lại, người cũng không có.
Cô kêu đến đau cả họng, lấy điện thoại từ trong túi ra, cúi đầu nhìn, tâm tình càng thêm u ám.
Không có tín hiệu!
Đồng Niệm chán nản ngồi một chỗ, không dám chạy loạn, cô chỉ có thể chờ đợi mọi người sau khi phát hiện không thấy cô, sẽ quay lại tìm cô.
Đợi đến mấy tiếng đồng hồ, nhìn thấy trời đã sắp tối, nhưng trong sơn cốc không có một bóng người, không thấy được bất kỳ dấu hiệu có người.
Đồng Niệm cầm điện thoại di động, di chuyển ở nhiều phương hướng, cũng không thấy có tín hiệu. Cô đứng mệt mỏi, khom lưng ngồi xuống gốc cây đại thụ, lưng dựa vào thân cây, giữ gìn sức lực.
Nhưng là chung quanh trời càng ngày càng tối, nhiệt độ cũng chợt giảm xuống, trong lòng cô cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Bình luận facebook