Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 103
Editor: Nguyen Hien.
Một chuyến đi Hàng Châu, có thể nói Hữu Kinh Vô Hiểm (*), mặc dù Đồng Niệm bị vây trong núi một ngày một đêm, nhưng cuối cùng vẫn được cứu. Nhờ vậy mà cô hiểu rõ, cái gì đối với cô mới là quan trọng nhất.
Hữu Kinh Vô Hiểm (*): Bị kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm.
Trở lại thành phố Duật Phong, đã là năm sau. Tòa soạn nghe nói Đồng Niệm ở Hàng Châu gặp phải tình thế nguy hiểm, bày tỏ thái độ rất quan tâm, đặc biệt phát cho cô một món tiền thưởng, đồng thời còn cho cô bảy ngày nghỉ đông có lương, để cho cô tịnh dưỡng thân thể trước khi quay lại làm.
Nhận tiền thưởng, còn được mọi người trong tòa soạn cho thức ăn bổ dưỡng, trong lòng Đồng Niệm cảm thấy rất vui vẻ. Điều khiến cô vui mừng nhất là tổng biên tập cho cô nghỉ phép bảy ngày, cô có thể ở nhà ngủ nướng.
Ngủ thẳng một giấc đến khi tỉnh lại, mở mắt ra đã là buổi trưa, sau khi Đồng Niệm rời giường đi rửa mặt, mở tủ lạnh ra lấy thức ăn hâm nóng, thoải mái ăn hết.
Giải quyết xong chuyện của mình, Đồng Niệm lại cho Rella ăn no, rồi cùng nó chơi đùa một lát, đến khi nó chơi mệt, trở lại cái ổ nhỏ của nó ngủ, Đồng Niệm mới đi làm chuyện khác.
Sau buổi trưa, cô ngồi ở phía trước cửa sổ pha một ly trà hoa hồng, trong tay cầm một quyển sách, say sưa đọc. Buổi chiều thời gian trôi qua rất nhanh, trời chập tối, Lăng Cận Dương lái xe trở về, giúp cô làm cơm tối.
Trong phòng ăn, chiếc đèn quả quýt phát ra ánh sáng dịu dàng, tạo cảm giác thoải mái và ấm áp.
Đồng Niệm mặc một bộ đồ màu hồng nhạt ngồi vào bàn ăn, tóc dài mềm mại buông xuống bên hông, trước mặt cô là cái khay trong suốt, bên trong nó đựng dâu tây vừa mới được rửa xong. Phía trên nó được đặt những viên đá lạnh trong suốt, màu sắc xinh đẹp, làm cho người ta thèm thuồng.
Trái cây cô thích ăn nhất chính là dâu tây, hơn nữa mùa này dâu tây trái rất to, cắn xuống một cái, mùi thơm tràn đầy giữa răng miệng, tạo cảm giác mát lạnh, khiến cho người ta lưu luyến khó quên.
Đồng Niệm từ trong khay lựa ra một quả to, cằm quả dâu tây màu hồng hồng trong tay, cô đi về phía trước, đưa quả dâu tới bên miệng người đàn ông, cười nói: “Há miệng.”
Nghe được lời của cô, người đàn ông mím môi cười một tiếng, môi khẽ nhếch lên, ăn quả dâu cô đưa tới vào trong miệng, thuận tiện thỏa thích mút ngón tay cô. Trong ánh mắt cô đầy vẻ xấu hổ, còn anh thì lưu luyến không nở buông ra.
Lăng Cận Dương đứng bên cạnh bàn, kéo tay áo sơ mi màu xanh ngọc lên, lộ ra cánh tay vững chắc. Anh cúi thấp đầu làm nhân bánh để gói sủi cảo. Vẻ mặt anh ôn hòa, ngón tay thon dài, động tác linh hoạt, trong lúc lơ đãng xẹt qua một đạo phong tình mê người.
Đồng Niệm ngồi trong ghế đối diện ăn dâu tây, hai mắt chăm chú nhìn anh, bất kể nhìn từ góc độ nào, đều cảm thấy anh rất hoàn mỹ, hoàn toàn không tìm được thiếu sót.
“Này!” Tự dưng trong lòng Đồng Niệm có chút buồn bực, cảm thấy bản thân mình so với anh còn không bằng, “Vẻ bề ngoài của anh nhìn đẹp mắt như vậy, có phải có rất nhiều cô gái thầm mến anh hay không?”
Lăng Cận Dương đang cán bột chợt dừng động tác lại, anh nhíu mày nhìn về phía cô, tinh quang trong mắt hiện ra, “Cái này so với anh thì em rõ ràng hơn mới đúng chứ?”
“Em rõ ràng như thế nào?” Đồng Niệm bĩu môi, nghĩ thầm cô cũng không phải là thư ký của anh, sao có thể thống kê hết được người mến mộ anh.
Lăng Cận Dương ngẩng đầu lên, ánh mắt sắng quắc nhìn chằm chằm cô hỏi, “Ở toàn soạn của em, lúc trước bài phỏng vấn anh, số lượng tiêu thụ thế nào?”
"Bán nhiều!"
Nghĩ đến chỗ này, Đồng Niệm cảm thấy có chút kêu ngạo, đợt phỏng vấn lần đó, được in lên tập san, số lượng bán ra rất nhiều, tổng biên tập còn tán dương cô nữa!
Thấy vẻ mặt cô vui vẻ, Lăng cận Dương thấp giọng cười một cái, tiếp tục cúi đầu cán bột, trầm giọng nói: “Đợt phát hành này của toàn soạn em tăng gấp trăm lần, phần đông người mua là những người ái mộ anh.”
“Nhiều như vậy sao?” Đồng Niệm kinh ngạc, vẻ mặt khó chịu. Những người đó sao lại như thế chứ, vì sao luôn mơ ước người đàn ông của người khác, thật đáng ghét!
Đồng Niệm cong miệng lên, trong lòng mất hứng, người đàn ông này khắp nơi trêu hoa nghẹo nguyệt, càng lúc càng nhiều hơn nữa, cô nhất định phải nghĩ biện pháp để cho anh cắt đứt hết.
Mắt liếc nhìn cái nồi nước đang sôi trong phòng bếp, Đồng Niệm cố ý ngồi im, đưa tay chỉ: “Nồi nước sôi rồi kìa!”
Lăng Cận Dương nhếch môi nở nụ cười yếu ớt, cũng không so đo với cô, thong thả cầm sủi cảo đã gói bỏ vào trong nồi. Bóng dáng cao to của anh đứng trước bàn, lộ ra gò má thâm thúy, từng động tác giơ tay nhấc chân đều vô cùng ưu nhã, chỉ có thể dùng hai chữ mê người để hình dung.
Tai họa!
Đồng Niệm lấy tay chống cằm, trong lòng cực kỳ buồn bực. Người đàn ông này chính là tai họa, cho nên nhất định phải nghĩ biện pháp, tuyệt đối phải nghĩ biện pháp, không để cho anh đi gieo tai họa cho người khác!
Sủi cảo nằm trong nồi nước sôi ùng ục, rất nhanh sau đó, từng cái sủi cảo bụng phình to lên, trôi lơ lửng trên mặt nước.
Đặt nồi sủi cảo đã nấu chín lên bàn, Lăng Cận Dương còn cầm lấy chay tương tới, xịt vào trong cái chén nhỏ đưa cho cô, “Em ăn đi.”
Nghe mùi thơm, Đồng Niệm đã sớm không nhịn được, cô cầm đũa lên gắp một miếng sủi cảo. Cúi đầu cắn một miếng, bên trong tôm thịt mềm mại, trộn lẫn với nấm hương mang lại mùi vị đặc biệt, càng làm cho người ta muốn ăn nhiều hơn.
“Anh cũng ăn đi.” Đồng Niệm thấy anh chỉ nhìn mình, vội vàng đưa đôi đũa cho anh.
Ý cười trên khóe môi Lăng Cận Dương dịu dàng, anh gắp sủi cảo trong nồi ra thổi nguội, rồi lại đặt vào chén của cô, “Niệm Niệm, anh muốn thương lượng với em một chuyện?”
“Chuyện gì vậy?” Đồng Niệm ngậm sủi cảo trong miệng, ậm ờ hỏi anh.
Người đàn ông xách cái ghế ngồi ở bên cạnh cô, khuôn mặt tuấn tú chứa đầy nụ cười: “Em nghỉ làm ở tòa soạn đi?”
“Tại sao?” Đồng Niệm liền biến sắc mặt, vẻ mặt thoáng chốc âm trầm xuống. Nhìn đi, người đàn ông này lại muốn giam cầm cô, để cho cô chỉ có thể ngoan ngoãn ở bên cạnh anh đúng không?
Nhìn vẻ mặt kích động của cô, Lăng Cận Dương lắc đầu, đưa tay nhéo lỗ mũi cô một cái, mím môi nói: “Em khẩn trương cái gì? Nghe anh nói hết được không?”
Đồng Niệm cắn môi, buông đôi đũa trong tay xuống, tiễn đồng đen nhánh nhìn chằm chằm anh, giọng nói không vui: “Anh nói đi!”
Chán nản thở dài, trong lòng Lăng Cận Dương không có cảm giác gì. Xem ra trước kia, những hành động của anh, đã làm cho cô lưu lại quá nhiều ấn tượng không tốt khắc sâu vào lòng. Cho nên cô rất dễ dàng nghĩ đến những phương diện không tốt.
“Niệm Niệm.” Lăng Cận Dương nắm tay của cô, dùng sức giữ lại trong lòng bàn tay, vẻ mặt yên tĩnh, dịu dàng nói: “Là do anh trước kia không tốt, làm em phải sợ.”
Đồng Niệm khó chịu, nhìn thấy vẻ áy náy trong mắt anh, trong lòng có chút không nỡ, “Cũng không có nghiêm trọng như vậy, chỉ có một chút thôi.”
Đưa tay xoa đầu của cô, trong lòng Lăng Cận Dương dâng lên cảm giác ấm áp, anh cúi đầu hôn lên môi cô một cái, bên trong ánh mắt hiện lên tinh quang, “Anh cần một người tin cậy bên cạnh anh, em tới Lăng thị làm trợ lý cho anh đi.”
“Trợ lý?” Đồng Niệm trừng đôi mắt hạnh, không dám tin nhìn về phía anh, vội vàng khoát tay: “Em không đồng ý.”
Dường như dự liệu được trước cô sẽ nói như vậy, Lăng Cận Dương nhếch môi, ý cười trên khóe môi có chút gian xảo, “Anh sẽ dạy cho em. Lúc ban đầu, tất cả mọi thứ, không phải là em học từ anh sao? ”
Đồng Niệm im lặng, theo dõi ánh mắt chứa đựng nụ cười xấu xa của anh, khuôn mặt ửng hồng lên.
Đồng Niệm ngẩng đầu lên lần nữa, tiễn đồng đen nhánh thoáng qua vẻ giảo hoạt, “Trợ lý tổng giám đốc tiền lương có cao không?”
Lăng Cận Dương nhíu mày, khẽ vuốt ve cằm, đôi mắt thâm thúy híp lại một cái, hỏi cô: “Hiện tại lương của em bao nhiêu?”
Đồng Niệm cười cười, rất tự hào giang hai tay ra, ở trước mặt anh phát họa ra một con số, đắc ý cười nói: “Như thế nào, rất nhiều đúng không?”
Người đàn ông đẩy tay cô ra, ném cho cô một ánh mắt chưa từng trải qua việc đời, lạnh lùng nói: “Tiền lương của trợ lý tổng giám đốc so với hiện tại nhiều hơn gấp mười lần.”
“…” ánh mắt Đồng Niệm huyên náo, bởi vì lời anh nói mà nội thương nghiêm trọng. Đúng là tổn thương không chịu được mà?Hồi lâu, cô cong miệng lên hỏi anh: “Có phúc lợi hay không?”
Lăng Cận Dương nén nụ cười trên môi, hai mắt giống như Hắc Diệu Thạch xẹt qua một tia mờ ám, “Nếu như em đồng ý, em cũng được đối xử giống như anh!”
Đồng Niệm đứng bật dậy, cười hết sức mừng rỡ, cô không kìm được kích động trong lòng, hai mắt nhìn về phía anh, “Đây chính là anh nói nha, không cho đổi ý?”
Người đàn ông nâng trán, gương mặt tuấn tú lộ ra chê cười, anh đường đường là tổng giám đốc Lăng thị, sao có thể vì chuyện nhỏ như thế này mà đổi ý chứ?
“Không đổi ý.” Lăng Cận Dương kéo tay của cô, để cho cô ngồi ở trên chân mình, anh giơ tay đỡ mặt của cô, cười nói: “Như thế nào Đồng tiểu thư, suy nghĩ kỹ chưa?”
Vi Đồng Niệm khẽ cúi đầu, ngón tay qua lại đùa bỡn cổ áo của anh, trên mặt không có chút biểu tình gì.
Chờ cả buổi, nhìn thấy Đồng Niệm vẫn giữ bộ dáng đó, mày kiếm Lăng cận Dương nhíu lại, anh lo lắng Đồng Niệm còn có nhiều băn khoăn không chịu đồng ý, đang định thuyết phục, nhưng không nghĩ tới Đồng Niệm ngẩng đầu lên, nụ cười rực rỡ như hoa, “Một lời đã định!”
Trái tim lơ lửng nặng nề được thả xuống, đáy lòng Lăng Cận Dương thở phào nhẹ nhõm, chỉ là nhớ tới biểu hiện của cô lúc nãy cố ý nghiêm mặt hù dọa mình, trong lòng cảm thấy tức giận.
Tiểu nha đầu này, lại dám cố ý đùa giỡn anh, lá gan ngày càng to nha!
Đồng Niệm ở bên anh cùng nhau đã lâu, quan sát sắc mặt và ánh mắt là có thể hiểu được sự biến hóa trong lòng anh, nhìn ánh mắt anh bốc lên vẻ tàn khốc, trong lòng run lên, vội vàng từ trên người anh đứng lên, chạy đi.
Hành động của cô, sao có thể qua mặt được Lăng Cận Dương chứ?
"Còn dám chạy?"
Trở tay cầm lấy cổ tay của cô, Lăng Cận Dương lôi cô một cái, không nghĩ cô như thế mà thoát ra được, cất bước chạy đến phòng khách, cười tránh né.
Người đàn ông bước từng bước dài, hai cánh tay nắm chặt hông của cô, thân thể to lớn áp tới, hai người cùng nhau ngã nhào trên ghế sofa.
Đè cô ở phía dưới, Lăng Cận Dương cúi đầu, nhìn gương mặt cô đỏ ửng lên, trái tim anh đập liên hồi. Rất lâu rồi anh chưa cùng cô thân thiết như vậy, anh cảm thấy rất lâu rất lâu rồi, lâu đến nỗi anh cũng không nhịn được.
Nhận thấy được ánh mắt anh dần dần chìm xuống, Đồng Niệm vội vàng đưa tay đẩy anh ra, tiễn đồng đen nhánh sáng ngời, gắt giọng: “Em đói rồi, đi ăn sủi cảo đi.”
“Anh cũng đói bụng.” Lận Cận Dương tựa đầu vào cổ cô, đôi môi từng cái từng cái một hôn lên xương quai xanh của cô, giọng khàn khàn thì thầm, “Đói đã lâu rồi.”
Đồng Niệm nhịn cười, không dám phản ứng lại anh, tiếp tục đẩy anh, giả bộ nghe không hiểu: “Anh đứng dậy nhanh lên đi, chúng ta cùng nhau ăn sủi cảo.”
“Đồng Niệm, em cố ý đúng không?”
Nhìn chằm chằm người phía dưới đẹp đến mê người, Lăng Cận Dương nhíu mày lại, âm thầm cắn răng, “Anh không sủi cảo, anh muốn ăn em!”
Người đàn ông hệt như nổi giận, dứt lời liền cúi đầu hôn lên môi cô, hung hăng gặm cắn.
Hai người ở trên ghế sofa náo loạn một chút, Động Niệm không cho anh được như ý, cô đưa tay đẩy đầu anh ra, kéo anh đến bên cạnh bàn, thật vui vẻ ăn sủi cảo.
Dùng qua cơm tối, Lăng Cận Dương dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ. Khoảng 10 giờ tối, Đồng Niệm đuổi anh ra khỏi cửa.
Đưa anh tới cửa, từ móc treo quần áo Đồng Niệm lấy khăn quàng cổ xuống, nhón chân lên quàng khăn cho anh, giọng nói dịu dàng dặn dò anh, “Đi đường lái xe cẩn thận, về đến nhà nhớ gọi điện thoại cho em, biết không?”
Lăng Cận Dương mày kiếm nhíu chặt, gật đầu một cái, anh đứng ở cửa chần chừ một lúc, vòng vo không chịu đi.
“Bên ngoài lạnh lắm, để cho anh ở lại đi!” Anh cúi đầu, giang hai cánh tay vào trong ngực, dán mặt anh vào mặt cô, giọng nói như cầu khẩn.
Giờ khắc này, đáy lòng mềm mại của Đồng Niệm rối tinh rối mù, cô suýt chút nữa mềm lòng đồng ý anh. Chỉ là nhớ tới người đàn ông này trong lòng quá đen tối, vì cuộc sống hạnh phúc sau này, cho nên chỉ có thể kìm nén không cho phép mình nói ra khỏi miệng.
Tự nhủ rằng mình không thể mềm lòng, Đồng Niệm đưa tay đẩy anh ra, bưng lấy mặt của anh, hôn lên một cái, cười ngây ngô: “Không được a, anh còn chưa qua khỏi thời hạn khảo hạch!”
Sau khi nói xong, cô đóng cửa lại, không chút lưu tình đẩy anh ra ngoài, trước khi đóng cửa còn ném cho anh một câu, “Anh trai cố gắng lên!”
Đến đây, Lăng Cận Dương bị cô làm cho cho tức giận đến sôi ruột lên, hai bàn tay anh nắm chặt thành hai quả đấm, bực tức xoay người xuống lầu. Âm thầm thề trong lòng, đợi đến khi đè được cô ở trên giường, nếu không làm cho cô khóc đến phải cầu xin tha thứ, quyết không bỏ qua!
Sau bảy ngày nghỉ phép, Đồng Niệm trở lại tòa soạn đi làm. Mặc dù cô đồng ý tới Lăng thị làm trợ lý tổng giám đốc, nhưng không thể lập tức rời đi, phải làm hết tháng này mới có thể nghỉ việc.
Tổng biên tập biết cô muốn nghỉ việc, cực kỳ muốn giữ lại, chỉ tiếc là Đồng Niệm đã quyết định, nên khéo léo từ chối.
Thấy cô một lòng muốn nghỉ việc, tổng biên tập đành phải đồng ý, nhưng là mất đi một con gà đẻ trứng vàng như vậy, thật là đáng tiếc.
Làm xong thủ tục, Đồng Niệm chỉ chờ đến cuối tháng là có thể rời đi. Mặc dù rời đi, nhưng cô làm việc cũng không có qua loa, chăm chú hoàn thành công việc mỗi ngày, không hề có một chút lười biếng.
Trong tháng hai, vào ngày lễ tình nhân lãng mạn.
Hôm đó, Đồng Niệm đến tòa soạn như thường, gần tới giờ tan làm, có một công ty chuyển phát nhanh đưa tới một bó hồng to để cho cô ký nhận.
Sau khi ký nhận, Đồng Niệm tốn sức nhận lấy bó hoa hồng lớn, từ trong bó hoa cô lấy ra một tấm thiệp, sau khi mở ra đọc, khóe miệng nở nụ cười hạnh phúc.
“Woa! 999 đóa a!”
Đồng nghiệp xung quanh cũng phát ra những âm thanh thán phục, mọi người đều nhìn hướng về phía cô, ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Đồng Niệm từ ánh mắt đến chân mày đều rất vui vẻ, cầm bó hoa đặt trên bàn, đáy lòng cô nhộn nhạo.
"Bạn trai cô thật tốt!"
Mọi người tiếp tục ồn ào bàn tán xôn xao, đi tới trước bó hoa, không giấu được ánh mắt ngưỡng mộ.
Đồng Niệm mím môi cười, nụ cười vô cùng rực rỡ, cô lấy điện thoại di động ra định gọi cho anh, nhưng không nghĩ tới anh lại gọi đến trước.
“Mấy giờ em tan làm?” Giọng nói của người đàn ông từ tính, xuyên qua điện thoại truyền đến.
Đồng Niệm đi tới bên cửa sổ, nhỏ giọng nói: “Như mọi khi.”
“Ù.” Người đàn ông đáp lời, sau đó dặn dò cô: “Chờ anh.”
Sau khi cúp điện thoại, Đồng Niệm nhìn qua cửa sổ thủy tinh, cô thấy vẻ mặt hạnh phúc của mình, đáy mắt sâu kín của cô thoáng qua cái gì, trong lòng nghĩ đến người đàn ông này gần đây rất tốt, có cần phải nói cho anh biết là anh đã được thông qua thời gian sát hạch không?
Mười phút sau, Đồng Niệm chuẩn bị thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm thì nghe xung quanh vang lên những tiếng rít. Cô nghi ngờ ngẩng đầu lên, theo ánh mắt mọi người nhìn ra ngoài cửa sổ lớn, sau khi thấy người đàn ông đi tới, thoáng chốc kinh ngạc đến ngây người.
Lăng Cận Dương vẻ mặt ưu nhã, anh quét mắt nhìn mọi người xung quanh, đi thẳng tới, nắm chặt tay Đồng Niệm, dịu dàng hỏi: “Có thể đi được chưa?”
Một chuyến đi Hàng Châu, có thể nói Hữu Kinh Vô Hiểm (*), mặc dù Đồng Niệm bị vây trong núi một ngày một đêm, nhưng cuối cùng vẫn được cứu. Nhờ vậy mà cô hiểu rõ, cái gì đối với cô mới là quan trọng nhất.
Hữu Kinh Vô Hiểm (*): Bị kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm.
Trở lại thành phố Duật Phong, đã là năm sau. Tòa soạn nghe nói Đồng Niệm ở Hàng Châu gặp phải tình thế nguy hiểm, bày tỏ thái độ rất quan tâm, đặc biệt phát cho cô một món tiền thưởng, đồng thời còn cho cô bảy ngày nghỉ đông có lương, để cho cô tịnh dưỡng thân thể trước khi quay lại làm.
Nhận tiền thưởng, còn được mọi người trong tòa soạn cho thức ăn bổ dưỡng, trong lòng Đồng Niệm cảm thấy rất vui vẻ. Điều khiến cô vui mừng nhất là tổng biên tập cho cô nghỉ phép bảy ngày, cô có thể ở nhà ngủ nướng.
Ngủ thẳng một giấc đến khi tỉnh lại, mở mắt ra đã là buổi trưa, sau khi Đồng Niệm rời giường đi rửa mặt, mở tủ lạnh ra lấy thức ăn hâm nóng, thoải mái ăn hết.
Giải quyết xong chuyện của mình, Đồng Niệm lại cho Rella ăn no, rồi cùng nó chơi đùa một lát, đến khi nó chơi mệt, trở lại cái ổ nhỏ của nó ngủ, Đồng Niệm mới đi làm chuyện khác.
Sau buổi trưa, cô ngồi ở phía trước cửa sổ pha một ly trà hoa hồng, trong tay cầm một quyển sách, say sưa đọc. Buổi chiều thời gian trôi qua rất nhanh, trời chập tối, Lăng Cận Dương lái xe trở về, giúp cô làm cơm tối.
Trong phòng ăn, chiếc đèn quả quýt phát ra ánh sáng dịu dàng, tạo cảm giác thoải mái và ấm áp.
Đồng Niệm mặc một bộ đồ màu hồng nhạt ngồi vào bàn ăn, tóc dài mềm mại buông xuống bên hông, trước mặt cô là cái khay trong suốt, bên trong nó đựng dâu tây vừa mới được rửa xong. Phía trên nó được đặt những viên đá lạnh trong suốt, màu sắc xinh đẹp, làm cho người ta thèm thuồng.
Trái cây cô thích ăn nhất chính là dâu tây, hơn nữa mùa này dâu tây trái rất to, cắn xuống một cái, mùi thơm tràn đầy giữa răng miệng, tạo cảm giác mát lạnh, khiến cho người ta lưu luyến khó quên.
Đồng Niệm từ trong khay lựa ra một quả to, cằm quả dâu tây màu hồng hồng trong tay, cô đi về phía trước, đưa quả dâu tới bên miệng người đàn ông, cười nói: “Há miệng.”
Nghe được lời của cô, người đàn ông mím môi cười một tiếng, môi khẽ nhếch lên, ăn quả dâu cô đưa tới vào trong miệng, thuận tiện thỏa thích mút ngón tay cô. Trong ánh mắt cô đầy vẻ xấu hổ, còn anh thì lưu luyến không nở buông ra.
Lăng Cận Dương đứng bên cạnh bàn, kéo tay áo sơ mi màu xanh ngọc lên, lộ ra cánh tay vững chắc. Anh cúi thấp đầu làm nhân bánh để gói sủi cảo. Vẻ mặt anh ôn hòa, ngón tay thon dài, động tác linh hoạt, trong lúc lơ đãng xẹt qua một đạo phong tình mê người.
Đồng Niệm ngồi trong ghế đối diện ăn dâu tây, hai mắt chăm chú nhìn anh, bất kể nhìn từ góc độ nào, đều cảm thấy anh rất hoàn mỹ, hoàn toàn không tìm được thiếu sót.
“Này!” Tự dưng trong lòng Đồng Niệm có chút buồn bực, cảm thấy bản thân mình so với anh còn không bằng, “Vẻ bề ngoài của anh nhìn đẹp mắt như vậy, có phải có rất nhiều cô gái thầm mến anh hay không?”
Lăng Cận Dương đang cán bột chợt dừng động tác lại, anh nhíu mày nhìn về phía cô, tinh quang trong mắt hiện ra, “Cái này so với anh thì em rõ ràng hơn mới đúng chứ?”
“Em rõ ràng như thế nào?” Đồng Niệm bĩu môi, nghĩ thầm cô cũng không phải là thư ký của anh, sao có thể thống kê hết được người mến mộ anh.
Lăng Cận Dương ngẩng đầu lên, ánh mắt sắng quắc nhìn chằm chằm cô hỏi, “Ở toàn soạn của em, lúc trước bài phỏng vấn anh, số lượng tiêu thụ thế nào?”
"Bán nhiều!"
Nghĩ đến chỗ này, Đồng Niệm cảm thấy có chút kêu ngạo, đợt phỏng vấn lần đó, được in lên tập san, số lượng bán ra rất nhiều, tổng biên tập còn tán dương cô nữa!
Thấy vẻ mặt cô vui vẻ, Lăng cận Dương thấp giọng cười một cái, tiếp tục cúi đầu cán bột, trầm giọng nói: “Đợt phát hành này của toàn soạn em tăng gấp trăm lần, phần đông người mua là những người ái mộ anh.”
“Nhiều như vậy sao?” Đồng Niệm kinh ngạc, vẻ mặt khó chịu. Những người đó sao lại như thế chứ, vì sao luôn mơ ước người đàn ông của người khác, thật đáng ghét!
Đồng Niệm cong miệng lên, trong lòng mất hứng, người đàn ông này khắp nơi trêu hoa nghẹo nguyệt, càng lúc càng nhiều hơn nữa, cô nhất định phải nghĩ biện pháp để cho anh cắt đứt hết.
Mắt liếc nhìn cái nồi nước đang sôi trong phòng bếp, Đồng Niệm cố ý ngồi im, đưa tay chỉ: “Nồi nước sôi rồi kìa!”
Lăng Cận Dương nhếch môi nở nụ cười yếu ớt, cũng không so đo với cô, thong thả cầm sủi cảo đã gói bỏ vào trong nồi. Bóng dáng cao to của anh đứng trước bàn, lộ ra gò má thâm thúy, từng động tác giơ tay nhấc chân đều vô cùng ưu nhã, chỉ có thể dùng hai chữ mê người để hình dung.
Tai họa!
Đồng Niệm lấy tay chống cằm, trong lòng cực kỳ buồn bực. Người đàn ông này chính là tai họa, cho nên nhất định phải nghĩ biện pháp, tuyệt đối phải nghĩ biện pháp, không để cho anh đi gieo tai họa cho người khác!
Sủi cảo nằm trong nồi nước sôi ùng ục, rất nhanh sau đó, từng cái sủi cảo bụng phình to lên, trôi lơ lửng trên mặt nước.
Đặt nồi sủi cảo đã nấu chín lên bàn, Lăng Cận Dương còn cầm lấy chay tương tới, xịt vào trong cái chén nhỏ đưa cho cô, “Em ăn đi.”
Nghe mùi thơm, Đồng Niệm đã sớm không nhịn được, cô cầm đũa lên gắp một miếng sủi cảo. Cúi đầu cắn một miếng, bên trong tôm thịt mềm mại, trộn lẫn với nấm hương mang lại mùi vị đặc biệt, càng làm cho người ta muốn ăn nhiều hơn.
“Anh cũng ăn đi.” Đồng Niệm thấy anh chỉ nhìn mình, vội vàng đưa đôi đũa cho anh.
Ý cười trên khóe môi Lăng Cận Dương dịu dàng, anh gắp sủi cảo trong nồi ra thổi nguội, rồi lại đặt vào chén của cô, “Niệm Niệm, anh muốn thương lượng với em một chuyện?”
“Chuyện gì vậy?” Đồng Niệm ngậm sủi cảo trong miệng, ậm ờ hỏi anh.
Người đàn ông xách cái ghế ngồi ở bên cạnh cô, khuôn mặt tuấn tú chứa đầy nụ cười: “Em nghỉ làm ở tòa soạn đi?”
“Tại sao?” Đồng Niệm liền biến sắc mặt, vẻ mặt thoáng chốc âm trầm xuống. Nhìn đi, người đàn ông này lại muốn giam cầm cô, để cho cô chỉ có thể ngoan ngoãn ở bên cạnh anh đúng không?
Nhìn vẻ mặt kích động của cô, Lăng Cận Dương lắc đầu, đưa tay nhéo lỗ mũi cô một cái, mím môi nói: “Em khẩn trương cái gì? Nghe anh nói hết được không?”
Đồng Niệm cắn môi, buông đôi đũa trong tay xuống, tiễn đồng đen nhánh nhìn chằm chằm anh, giọng nói không vui: “Anh nói đi!”
Chán nản thở dài, trong lòng Lăng Cận Dương không có cảm giác gì. Xem ra trước kia, những hành động của anh, đã làm cho cô lưu lại quá nhiều ấn tượng không tốt khắc sâu vào lòng. Cho nên cô rất dễ dàng nghĩ đến những phương diện không tốt.
“Niệm Niệm.” Lăng Cận Dương nắm tay của cô, dùng sức giữ lại trong lòng bàn tay, vẻ mặt yên tĩnh, dịu dàng nói: “Là do anh trước kia không tốt, làm em phải sợ.”
Đồng Niệm khó chịu, nhìn thấy vẻ áy náy trong mắt anh, trong lòng có chút không nỡ, “Cũng không có nghiêm trọng như vậy, chỉ có một chút thôi.”
Đưa tay xoa đầu của cô, trong lòng Lăng Cận Dương dâng lên cảm giác ấm áp, anh cúi đầu hôn lên môi cô một cái, bên trong ánh mắt hiện lên tinh quang, “Anh cần một người tin cậy bên cạnh anh, em tới Lăng thị làm trợ lý cho anh đi.”
“Trợ lý?” Đồng Niệm trừng đôi mắt hạnh, không dám tin nhìn về phía anh, vội vàng khoát tay: “Em không đồng ý.”
Dường như dự liệu được trước cô sẽ nói như vậy, Lăng Cận Dương nhếch môi, ý cười trên khóe môi có chút gian xảo, “Anh sẽ dạy cho em. Lúc ban đầu, tất cả mọi thứ, không phải là em học từ anh sao? ”
Đồng Niệm im lặng, theo dõi ánh mắt chứa đựng nụ cười xấu xa của anh, khuôn mặt ửng hồng lên.
Đồng Niệm ngẩng đầu lên lần nữa, tiễn đồng đen nhánh thoáng qua vẻ giảo hoạt, “Trợ lý tổng giám đốc tiền lương có cao không?”
Lăng Cận Dương nhíu mày, khẽ vuốt ve cằm, đôi mắt thâm thúy híp lại một cái, hỏi cô: “Hiện tại lương của em bao nhiêu?”
Đồng Niệm cười cười, rất tự hào giang hai tay ra, ở trước mặt anh phát họa ra một con số, đắc ý cười nói: “Như thế nào, rất nhiều đúng không?”
Người đàn ông đẩy tay cô ra, ném cho cô một ánh mắt chưa từng trải qua việc đời, lạnh lùng nói: “Tiền lương của trợ lý tổng giám đốc so với hiện tại nhiều hơn gấp mười lần.”
“…” ánh mắt Đồng Niệm huyên náo, bởi vì lời anh nói mà nội thương nghiêm trọng. Đúng là tổn thương không chịu được mà?Hồi lâu, cô cong miệng lên hỏi anh: “Có phúc lợi hay không?”
Lăng Cận Dương nén nụ cười trên môi, hai mắt giống như Hắc Diệu Thạch xẹt qua một tia mờ ám, “Nếu như em đồng ý, em cũng được đối xử giống như anh!”
Đồng Niệm đứng bật dậy, cười hết sức mừng rỡ, cô không kìm được kích động trong lòng, hai mắt nhìn về phía anh, “Đây chính là anh nói nha, không cho đổi ý?”
Người đàn ông nâng trán, gương mặt tuấn tú lộ ra chê cười, anh đường đường là tổng giám đốc Lăng thị, sao có thể vì chuyện nhỏ như thế này mà đổi ý chứ?
“Không đổi ý.” Lăng Cận Dương kéo tay của cô, để cho cô ngồi ở trên chân mình, anh giơ tay đỡ mặt của cô, cười nói: “Như thế nào Đồng tiểu thư, suy nghĩ kỹ chưa?”
Vi Đồng Niệm khẽ cúi đầu, ngón tay qua lại đùa bỡn cổ áo của anh, trên mặt không có chút biểu tình gì.
Chờ cả buổi, nhìn thấy Đồng Niệm vẫn giữ bộ dáng đó, mày kiếm Lăng cận Dương nhíu lại, anh lo lắng Đồng Niệm còn có nhiều băn khoăn không chịu đồng ý, đang định thuyết phục, nhưng không nghĩ tới Đồng Niệm ngẩng đầu lên, nụ cười rực rỡ như hoa, “Một lời đã định!”
Trái tim lơ lửng nặng nề được thả xuống, đáy lòng Lăng Cận Dương thở phào nhẹ nhõm, chỉ là nhớ tới biểu hiện của cô lúc nãy cố ý nghiêm mặt hù dọa mình, trong lòng cảm thấy tức giận.
Tiểu nha đầu này, lại dám cố ý đùa giỡn anh, lá gan ngày càng to nha!
Đồng Niệm ở bên anh cùng nhau đã lâu, quan sát sắc mặt và ánh mắt là có thể hiểu được sự biến hóa trong lòng anh, nhìn ánh mắt anh bốc lên vẻ tàn khốc, trong lòng run lên, vội vàng từ trên người anh đứng lên, chạy đi.
Hành động của cô, sao có thể qua mặt được Lăng Cận Dương chứ?
"Còn dám chạy?"
Trở tay cầm lấy cổ tay của cô, Lăng Cận Dương lôi cô một cái, không nghĩ cô như thế mà thoát ra được, cất bước chạy đến phòng khách, cười tránh né.
Người đàn ông bước từng bước dài, hai cánh tay nắm chặt hông của cô, thân thể to lớn áp tới, hai người cùng nhau ngã nhào trên ghế sofa.
Đè cô ở phía dưới, Lăng Cận Dương cúi đầu, nhìn gương mặt cô đỏ ửng lên, trái tim anh đập liên hồi. Rất lâu rồi anh chưa cùng cô thân thiết như vậy, anh cảm thấy rất lâu rất lâu rồi, lâu đến nỗi anh cũng không nhịn được.
Nhận thấy được ánh mắt anh dần dần chìm xuống, Đồng Niệm vội vàng đưa tay đẩy anh ra, tiễn đồng đen nhánh sáng ngời, gắt giọng: “Em đói rồi, đi ăn sủi cảo đi.”
“Anh cũng đói bụng.” Lận Cận Dương tựa đầu vào cổ cô, đôi môi từng cái từng cái một hôn lên xương quai xanh của cô, giọng khàn khàn thì thầm, “Đói đã lâu rồi.”
Đồng Niệm nhịn cười, không dám phản ứng lại anh, tiếp tục đẩy anh, giả bộ nghe không hiểu: “Anh đứng dậy nhanh lên đi, chúng ta cùng nhau ăn sủi cảo.”
“Đồng Niệm, em cố ý đúng không?”
Nhìn chằm chằm người phía dưới đẹp đến mê người, Lăng Cận Dương nhíu mày lại, âm thầm cắn răng, “Anh không sủi cảo, anh muốn ăn em!”
Người đàn ông hệt như nổi giận, dứt lời liền cúi đầu hôn lên môi cô, hung hăng gặm cắn.
Hai người ở trên ghế sofa náo loạn một chút, Động Niệm không cho anh được như ý, cô đưa tay đẩy đầu anh ra, kéo anh đến bên cạnh bàn, thật vui vẻ ăn sủi cảo.
Dùng qua cơm tối, Lăng Cận Dương dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ. Khoảng 10 giờ tối, Đồng Niệm đuổi anh ra khỏi cửa.
Đưa anh tới cửa, từ móc treo quần áo Đồng Niệm lấy khăn quàng cổ xuống, nhón chân lên quàng khăn cho anh, giọng nói dịu dàng dặn dò anh, “Đi đường lái xe cẩn thận, về đến nhà nhớ gọi điện thoại cho em, biết không?”
Lăng Cận Dương mày kiếm nhíu chặt, gật đầu một cái, anh đứng ở cửa chần chừ một lúc, vòng vo không chịu đi.
“Bên ngoài lạnh lắm, để cho anh ở lại đi!” Anh cúi đầu, giang hai cánh tay vào trong ngực, dán mặt anh vào mặt cô, giọng nói như cầu khẩn.
Giờ khắc này, đáy lòng mềm mại của Đồng Niệm rối tinh rối mù, cô suýt chút nữa mềm lòng đồng ý anh. Chỉ là nhớ tới người đàn ông này trong lòng quá đen tối, vì cuộc sống hạnh phúc sau này, cho nên chỉ có thể kìm nén không cho phép mình nói ra khỏi miệng.
Tự nhủ rằng mình không thể mềm lòng, Đồng Niệm đưa tay đẩy anh ra, bưng lấy mặt của anh, hôn lên một cái, cười ngây ngô: “Không được a, anh còn chưa qua khỏi thời hạn khảo hạch!”
Sau khi nói xong, cô đóng cửa lại, không chút lưu tình đẩy anh ra ngoài, trước khi đóng cửa còn ném cho anh một câu, “Anh trai cố gắng lên!”
Đến đây, Lăng Cận Dương bị cô làm cho cho tức giận đến sôi ruột lên, hai bàn tay anh nắm chặt thành hai quả đấm, bực tức xoay người xuống lầu. Âm thầm thề trong lòng, đợi đến khi đè được cô ở trên giường, nếu không làm cho cô khóc đến phải cầu xin tha thứ, quyết không bỏ qua!
Sau bảy ngày nghỉ phép, Đồng Niệm trở lại tòa soạn đi làm. Mặc dù cô đồng ý tới Lăng thị làm trợ lý tổng giám đốc, nhưng không thể lập tức rời đi, phải làm hết tháng này mới có thể nghỉ việc.
Tổng biên tập biết cô muốn nghỉ việc, cực kỳ muốn giữ lại, chỉ tiếc là Đồng Niệm đã quyết định, nên khéo léo từ chối.
Thấy cô một lòng muốn nghỉ việc, tổng biên tập đành phải đồng ý, nhưng là mất đi một con gà đẻ trứng vàng như vậy, thật là đáng tiếc.
Làm xong thủ tục, Đồng Niệm chỉ chờ đến cuối tháng là có thể rời đi. Mặc dù rời đi, nhưng cô làm việc cũng không có qua loa, chăm chú hoàn thành công việc mỗi ngày, không hề có một chút lười biếng.
Trong tháng hai, vào ngày lễ tình nhân lãng mạn.
Hôm đó, Đồng Niệm đến tòa soạn như thường, gần tới giờ tan làm, có một công ty chuyển phát nhanh đưa tới một bó hồng to để cho cô ký nhận.
Sau khi ký nhận, Đồng Niệm tốn sức nhận lấy bó hoa hồng lớn, từ trong bó hoa cô lấy ra một tấm thiệp, sau khi mở ra đọc, khóe miệng nở nụ cười hạnh phúc.
“Woa! 999 đóa a!”
Đồng nghiệp xung quanh cũng phát ra những âm thanh thán phục, mọi người đều nhìn hướng về phía cô, ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Đồng Niệm từ ánh mắt đến chân mày đều rất vui vẻ, cầm bó hoa đặt trên bàn, đáy lòng cô nhộn nhạo.
"Bạn trai cô thật tốt!"
Mọi người tiếp tục ồn ào bàn tán xôn xao, đi tới trước bó hoa, không giấu được ánh mắt ngưỡng mộ.
Đồng Niệm mím môi cười, nụ cười vô cùng rực rỡ, cô lấy điện thoại di động ra định gọi cho anh, nhưng không nghĩ tới anh lại gọi đến trước.
“Mấy giờ em tan làm?” Giọng nói của người đàn ông từ tính, xuyên qua điện thoại truyền đến.
Đồng Niệm đi tới bên cửa sổ, nhỏ giọng nói: “Như mọi khi.”
“Ù.” Người đàn ông đáp lời, sau đó dặn dò cô: “Chờ anh.”
Sau khi cúp điện thoại, Đồng Niệm nhìn qua cửa sổ thủy tinh, cô thấy vẻ mặt hạnh phúc của mình, đáy mắt sâu kín của cô thoáng qua cái gì, trong lòng nghĩ đến người đàn ông này gần đây rất tốt, có cần phải nói cho anh biết là anh đã được thông qua thời gian sát hạch không?
Mười phút sau, Đồng Niệm chuẩn bị thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm thì nghe xung quanh vang lên những tiếng rít. Cô nghi ngờ ngẩng đầu lên, theo ánh mắt mọi người nhìn ra ngoài cửa sổ lớn, sau khi thấy người đàn ông đi tới, thoáng chốc kinh ngạc đến ngây người.
Lăng Cận Dương vẻ mặt ưu nhã, anh quét mắt nhìn mọi người xung quanh, đi thẳng tới, nắm chặt tay Đồng Niệm, dịu dàng hỏi: “Có thể đi được chưa?”
Bình luận facebook