Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 172
Trên sofa nhà trọ, Lăng Cận Dương ngồi dựa lưng vào ghế, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, cái bật lửa bật mở mấy lần nhưng cũng không châm lửa.
Bóp điếu thuốc trong tay, Lăng Cận Dương vứt dưới đất, giẫm chân lên, hung hăng nghiền nát. Khuôn mặt tuấn tú khẽ rũ xuống, mày kiếm xinh đẹp nhíu chặt, nghe người bên cạnh nói, ánh mắt vẻ mặt dần dần u ám xuống.
Năm đó khi vợ ông bị xuất huyết, Hàn Hứng Kiều chỉ thấy ôm ra một đứa bé. Ông đứng ở bên ngoài phòng sinh, rõ ràng nghe thấy tiếng hai đứa trẻ khóc, hơn nữa thời gian dẫn vợ đi siêu âm, bác sĩ nói với bọn họ, là một đôi song sinh. Nhưng vì cái gì, sau khi sinh ra chỉ có một đứa bé.
Hơn nữa việc làm cho ông khó có thể tiếp nhận chính là, vợ ông vì bị xuất huyết sau sinh mà mất. Kết hợp với chuyện đứa bé bị trộm mất, Hàn Hứng Kiều xác định trong chuyện này nhất định có bí mật gì đó không để cho người khác biết, cho nên khi cảm xúc của ông bị kích động, mới ra tay giết người, khiến phạm tội nặng như vậy, phải ở trong nhà giam hơn nữa đời người.
“Ba lúc ấy liền nghi ngờ có người trộm đi đứa bé, cho nên hỏi bọn họ, nhưng bọn họ không thừa nhận, nói chỉ có một đứa bé.” Vẻ mặt Hàn Hứng Kiều kích động, chuyện cho tới bây giờ khi nhớ lại, trong lòng ông vẫn như cũ tràn đầy lửa giận khó có thể kiềm chế.
“Nhưng thời điểm đó ba không tìm được chứng cứ, lại đả thương người khác, cho nên…” Nói đến nửa câu sau, ông nghẹn ngào không thể nói tiếp tục nữa.
Lăng Cận Dương không nói gì, đôi mắt thâm thúy nhìn thẳng tắp một chỗ về phía trước, hai tay bên người chậm rãi nắm chặt.
Từ trong túi tiền móc ra một cái bóp da, Hàn Hứng Kiều run rẩy mở ra, lấy ra một tấm hình, chỉ cho người bên cạnh: “Đây chính là mẹ của các con.”
Nghe vậy, đôi mắt rũ xuống của Lăng Cận Dương dao động, anh cầm lấy tấm hình, đặt ở trong lòng bàn tay nhìn kỹ. Hình đã ố vàng, nhưng người ở bên trong hình còn rất rõ ràng, nhất là đôi mắt sáng kia mang theo ấm áp, bên môi còn có nụ cười thoáng qua, làm cho trái tim Lăng Cận Dương nhói đau.
Nụ cười này quá mức quen thuộc, ngay cả cái nhếch môi cũng giống nhau. Mỗi một lần, lúc anh giương môi mỉm cười, nụ cười nở trên môi cũng ấm áp như vậy.
Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, yết hầu khêu gợi chuyển động lên xuống, anh mím chặt môi, ấp úng mở miệng: “Trước hết hãy ở chỗ này, ăn ở sẽ có người sắp xếp.”
Anh nắm chặt tấm hình, từ bên trong ghế sofa đột nhiên đứng dậy.
“Con trai!”
Hàn Hứng Kiều gọi anh, sợi tóc bạc trên mái đầu nhẹ nhàng lay động, “Con đi đâu vậy?”
Thu lại cảm xúc phập phồng trong đáy lòng, Lăng Cận Dương bước chậm lại, trầm giọng nói: “Ở lại nơi này, chờ con trở lại.”
Nói xong những lời này, anh cũng không có dừng bước, kéo cửa phòng đi ra ngoài. Hơn nữa còn sắp xếp người tới đây, chăm sóc việc ăn uống và cuộc sống thường ngày cho ông.
Lúc lái xe chạy đến nhà vú Dung, trời đã gần tối. dđl/q"d Vú Dung đang ngồi trong sân nhìn cháu trai chơi đùa, nhìn thấy anh, trên mặt tràn ngập nụ cười: “Đứa nhỏ này, sao đột nhiên lại chạy đến đây? Đã ăn cơm chưa?”
Lăng Cận Dương đẩy cửa đi vào, ngồi chồm hổm trên mặt đất nhìn đứa bé chơi xe hơi, giọng nói dần dần thấp xuống: “Con dẫn vú đi tới một nơi.”
“Nơi nào?” Vú Dung cười hỏi anh, nhìn thấy đôi mắt yên tĩnh của anh, trái tim mơ hồ thoáng qua cái gì.
Nghe được giọng nói bên ngoài, con dâu vú Dung đi ra, thấy họ định đi ra ngoài, vội vàng lấy áo khoác và mũ ra cho bà mặc vào, thuận miệng hỏi một câu: “Mẹ có muốn con đi cùng với mẹ không?”
“Không cần đâu.” Vú Dung vỗ vỗ tay của con dâu dặn dò: “Bên ngoài trời lạnh lắm, con dẫn con con vào đi. Mẹ sẽ nhanh chóng quay trở lại.”
Người con dâu nhìn khuôn mặt rũ xuống của Lăng Cận Dương, muốn nói lại thôi, lại nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của mẹ chồng mình, cũng không có hỏi nhiều, ôm đứa bé vào trong nhà.
Dẫn bà lên xe, Lăng Cận Dương nổ máy, lái xe đến nghĩa trang.
Đi tới trước tấm bia mộ làm bằng đá cẩm thạch, trên đường đi vú Dung đã suy đoán, cuối cùng lại là sự thật, bà cầm cây gậy trong tay, bình tĩnh đứng yên tại chỗ.
“Nói cho con biết, khối bia mộ này là của ai? Người mà các người muốn con tế bái là ai?”
Nghe lời nói chất vấn lạnh lẽo của anh, bà cả kinh, dưới chân đứng không vững, suýt nữa ngã xuống, thật may là có cây gậy mới đứng vững.
“Không phải cậu cũng biết sao?” Vú Dung cúi đầu, không dám nhìn vào mắt anh: “Đây là bạn của phu nhân.”
“Bạn?” Lăng Cận Dương cười nhẹ một tiếng, giọng nói sắc bén: “Bạn bè loại gì mà hằng năm cần con phải đến tế bái, đây rõ ràng là lễ nghi của con trai với mẹ mình?”
Vú Dung kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn sâu vào mắt anh. Bà nuôi anh từ nhỏ cho đến lớn, nhìn vào sắc mặt anh tự nhiên sẽ hiểu rõ, nhìn ánh mắt tàn nhẫn của anh, bà run lên, ánh mắt rũ xuống.
Móc tấm hình đặt trong người ra, Lăng Cận Dương cất bước đi tới trước mặt bà, giơ tấm hình về phía trước mặt bà, ép hỏi: “Còn nhận ra người này không?”
Vú Dung ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào tấm hình trước mắt, bà mở to mắt, sau khi thấy rõ khuôn mặt bên trong tấm hình, hai mắt kịch liệt co rút lại: “Cậu…cậu…”
“Vú muốn hỏi, tôi làm sao mà biết được đúng không?” Lăng Cận Dương thu tấm hình lại, cẩn thận bỏ vào trong túi. Anh nhìn chằm chằm sắc mặt tái nhợt của bà, lạnh lùng cười nói: “Tôi đã tìm được Hàn Hứng Kiều rồi, ông ta đang bị giam trong nhà giam.”
Anh nhìn bà cũng không có vẻ gì giật mình, cả trái tim đột nhiên lạnh toát: “Thì ra các người điều đã sớm biết!”
“Thiếu gia!” Vú Dung kéo lại cánh tay của anh, nóng lòng giải thích: “Mọi người cũng là vì muốn tốt cho cậu cho nên mới gạt cậu.”
“Tốt cho tôi sao?” Lăng Cận Dương giận quá thành cười, anh nhìn chằm chằm vào ánh mắt bà, lớn tiếng hỏi: “Bắt trộm tôi đi? Hại mẹ tôi chết thảm, ba tôi giết người phải ngồi tù, như vậy cũng là muốn tốt cho tôi sao?”
“Thiếu gia…”. Vú Dung nước mắt rơi đầy mặt, nhớ lại chuyện năm đó, cảm xúc cũng vô cùng kích động: “Lúc ấy đứa bé của phu nhân chết rồi, nhà họ Lăng lại cần một người thừa kế. Nếu đứa bé không mất, cũng sẽ không bắt trộm cậu, bất đắc dĩ mới…”
Vú Dung đi về phía trước một bước, kéo cánh tay của anh, nức nở nói: “Phía sau chuyện này cũng không có ai dự liệu được. Thật sự không ai từng nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy?”
“Thật sự không nghĩ tới sao?” Đôi mắt Lăng Cận Dương tràn ngập lửa giận, anh rút tay về, khẽ hỏi: “Để cho tôi mất đi ba mẹ ruột của mình, các người cũng không nghĩ tới sao?”
Vú Dung cắn chặt môi, khóc lóc nức nở, “Chuyện này làm phu nhân áy náy cả một đời, cho đến khi chết phu nhân cũng không thể nhắm mắt. Nhưng những năm qua, phu nhân vẫn yêu thương cậu như con trai ruột của mình, cậu cũng uống sữa của phu nhân mà lớn lên. Thiếu gia, cậu không thể hận phu nhân.”
Trước mắt đột nhiên thoáng qua rất nhiều hình ảnh, ánh mắt Lăng Cận Dương từ từ ảm đạm xuống, anh siết chặt hai nắm tay, dùng sức đến nỗi gân xanh trên mu bàn tay nổi lên: “Năm đó có phải bọn họ thương lượng xong rồi trộm tôi đi không?”
Hiện tại Du Thù Lan đã mất, Lăng Trọng bị bệnh loạn trí, biết được ẩn tình của năm đó chỉ có một người là bà. Bà là người nuôi lớn Lăng Cận Dương từ nhỏ, đối với bà, tận sâu trong lòng anh trước sau có một phần không muốn rời xa.
Hai mắt vú Dung dao động mạnh, bà cúi đầu, che giấu tất cả cảm xúc trong ánh mắt. Sau một hồi bà mới mím môi, nhẹ nhàng lên tiếng: “Dạ!’
Lăng Cận Dương nhàn nhạt nhếch môi, Môi mỏng dần dần nở nụ cười lạnh lùng, anh cất bước đi tới trước tấm bia mộ trống không, ánh mắt khẽ nâng lên, ánh mắt lạnh lẽo kinh người.
Một chiếc xe hơi màu đỏ lái vào bên trong biệt thự, dđl/q"d Trầm Phái Ny dừng xe, vội vàng mở cửa chạy vào phòng khách.
“Ba, anh.” Một hơi chạy vào, Trầm Phái Ny thở hồng hộc.
Thẩm Thế Minh lấy kính lão xuống, nhìn con gái hùng hùng hổ hổ chạy vào, trên vẻ mặt đầy cưng chìu, cười nói: “Thế nào, con tiễn ba mẹ Cố Diệp về nước rồi sao?”
“Dạ.” Cầm ly nước lên uống vài hớp, Trầm Bái Ny nhếch môi, nhíu mày nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện hỏi: “Anh, anh đoán xem Lăng Cận Dương là ai?”
Để món đồ bằng đồng đang thưởng thức trong tay xuống, Trầm Phái Ngao lười biếng nhìn cô một cái, trên khóe môi nở nụ cười sắc bén: “Có thể làm cho em hưng phấn như thế nhất định là một tin tức tốt.”
“Ha ha ha…” Trầm Bái Ny đứng dậy chạy đến bên cạnh anh, cười nói: “Chỉ có anh là hiểu em.”
Thở dốc một hơi, giữ hơi thở ổn định lại, nói cho bọn họ biết tin tức: “Lăng Cận Dương chính là anh trai ruột của Cố Diệp.”
Thẩm Thế Minh nhướng mày, kinh ngạc hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Trầm Bái Ny kể tin tức dò hỏi được, nói đầu đuôi gốc ngọn cho bọn họ nghe, cũng không có bất kỳ giấu giếm nào, “Nghe nói Cận Dương là đứa bé bị nhà họ Lăng trộm đi.”
“Thì ra là như vậy!” Thẩm Thế Minh bừng tỉnh hiểu ra, đôi mắt thông minh sáng rực. Khó trách điều tra lâu như vậy, cũng không tra ra được tin tức của Lăng Cận Dương, thì ra là bị nhà họ Lăng xóa đi tin tức.
Trầm Phái Ny đắc ý cười hả hê, đôi mắt sáng rực: “Hiện tại Cận Dương biết rõ chân tướng của nhà họ Lăng, không phải hận chết nhà họ Lăng! Đồng Niệm sẽ như thế nào? Cô ta có thật sự hiểu rõ người nhà họ Lăng?”
Quay đầu nhìn ánh mắt ganh tị của em gái, Trầm Phái Ngao lắc đầu một cái, anh mím môi, dịu dàng nói: “Được rồi, nhìn em kìa, cả người đổ đầy mồ hôi, đi lên thay quần áo đi, coi chừng bị lạnh.”
Giơ tay lên lau mồ hôi, Trầm Bái Ny gật đầu cười một cái, vội vàng đứng dậy đi về phòng thay quần áo.
Nhìn thấy cô sau khi đi lên lầu, Trầm Phái Ngao mới thu hồi lại tầm mắt, quay đầu nhìn về phía ba mình, “Ba, ba thấy thế nào?”
Cầm tách trà trên bàn lên khẽ hớp một miếng, Thẩm Thế Minh mím môi cười, ánh mắt ông sáng loáng, “Bái Ngao, không phải con muốn có Lăng thị sao? Cơ hội của chúng ta tới rồi.”
Để tách trà xuống, Thẩm Thế Minh mỉm cười nhìn về phía con trai, trầm giọng nói: “Chuẩn bị cổ phần mà nhà họ An để lại, chúng ta chờ Lăng Cận Dương tới lấy.”
Hai chân Trầm Phái Ngao gác trên sofa, nửa người anh dựa vào bên trong ghế sofa, môi mỏng nâng lên nụ cười tà mị: “Con hiễu rõ rồi, sẽ mau chóng chuẩn bị xong.”
Lái xe trở lại Lan Uyển, ánh đèn lập lòe chiếu sáng cả khu vườn.
Lăng Cận Dương đi tới phòng khách, thấy thợ sửa chữa nhà đang rời đi, Đồng Niệm nhìn thấy anh về, vui mừng chạy tới, cười hỏi: “Anh ăn cơm tối chưa?”
Nhìn thấy anh gật đầu một cái, cô cũng không có suy nghĩ nhiều, kéo anh đi vào trong phòng, chỉ cho anh xem căn phòng đã được sửa chữa, “Anh nhìn xem một chút? Đồ dùng là em chọn, nhìn đẹp không?”
Lăng Cận Dương nhìn tất cả mọi thứ, trên mặt không có một chút biểu hiện, anh cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Anh đi tắm.”
Thấy anh quay đầu bước đi, Đồng Niệm sững sờ một chút, cô nghĩ rằng do anh làm việc nhiều nên mệt mỏi, cũng không có hỏi nhiều. Thay chăn niệm, ga giường mới mua xong, cô chỉ cần chờ ngày đón ba mình về nhà.
Trở lại phòng ngủ, Đồng Niệm đẩy cửa phòng tắm, sau khi nhìn thấy cửa bị khóa, lập tức ngẩn người. Thường ngày anh đi tắm không bao giờ khóa cửa, “Cận Dương, Cận Dương?”
Đồng Niệm nhẹ nhàng gõ cửa, kêu anh hai tiếng.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm đột nhiên ngừng lại, sau đó vang lên giọng nói trầm ổn của anh: “Có chuyện gì sao?”
Cô nhíu mày lại, theo bản năng cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng trong lúc nhất thời lại không biết không đúng chỗ nào, “Không có gì, anh tắm đi.”
Cô buông tay cầm cửa ra, xoay người đi tới trước tủ treo quần áo, dđl/q"d lấy ra một bộ quần áo ngủ, đi đến bên phòng tắm cách vách.
Tắm xong, sấy khô tóc, Đồng Niệm quay trở lại phòng ngủ. Cô đẩy cửa phòng ngủ ra, cả phòng tối đen, trong phòng không có chút ánh đèn.
Đồng Niệm lần mò đi tới, ngay phút chốc đôi mắt không kịp thích nghi với bóng tối, trong lòng chợt cảm thấy sợ hãi: “Cận Dương!”
Đột nhiên có một đôi tay lạnh lẽo trong nháy mắt ôm chặt lấy cô, làm cho cô sợ hãi la lớn: “A A A….”
Cảm nhận trước mắt trời đất như quay cuồng, đợi đến sau khi Đồng Niệm phản ứng kịp, cả người đã bị anh kéo lên giường.
Nhìn chằm chằm người đàn ông áp tới, Đồng Niệm dần dần nhìn thấy rõ khuôn mặt trước mắt, ngay sau đó thở phào nhẹ nhõm: “Anh làm em sợ muốn chết.”
Lăng Cận Dương lật người đè cô dưới người mình, đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm cô, ánh mắt sắc bén yên tĩnh, nhìn vẻ mặt dần dần dâng lên sợ hãi của cô.
“Anh sao vậy?” Đồng Niệm thở dốc một hơi, giơ tay lên nắm bàn tay anh đang đặt ở cộ họng mình, dịu dàng hỏi: “Anh có chuyện gì sao?”
Trong lòng dâng lên nỗi chua xót cùng oán hận, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt tươi cười của cô, tất cả như biến thành vô số thanh đao sắc bén, một đao đâm vào ngực anh, máu tươi chảy ròng xuống.
Gân xanh hai bên trán nổi lên, Lăng Cận Dương mím chặt môi, buông cổ cô ra, đôi mắt sáng ngời ảm đạm, “Không có chuyện gì.”
Cùng với anh lớn lên từ nhỏ nên từng hành động, lời nói, cử chỉ của anh Đồng Niệm hiểu rất rõ ràng. Mặc dù anh che giấu cực tốt, nhưng vào lúc bên trong đôi mắt anh lóe lên oán hận, cô nhìn thấy rất rõ ràng.
Đưa tay bưng lấy mặt của anh, Đồng Niệm ngẩng đầu lên hôn cằm anh một cái, dịu dàng hỏi: “Cúng ta không phải nói rồi sao, giữa chúng ta sẽ không có bí mật lẫn nhau, nói cho em biết có chuyện gì xảy ra được không?”
Nói cho cô biết sao?
Lăng Cận Dương thấp giọng cười nhẹ, muốn anh mở miệng sao? Anh làm sao có thể mở miệng được đây? Chẳng lẽ muốn anh nói, là ba em đã hại ba mẹ anh, phá hủy cả nhà của anh. Cuối cùng còn hao tâm tổn lực lợi dụng anh, đến tác thành cho con gái của mình sao?
Cuộc sống này đối với anh mà nói, thật sự là quá châm chọc mà.
Lật người từ trên người cô nằm xuống, sắc mặt anh yên tĩnh, mày kiếm nhíu chặt, môi mỏng lộ ra đường cong lạnh thấu xương.
Đồng Niệm không nghe thấy câu trả lời của anh, trong lòng sốt ruột, trực giác cho cô thấy anh có chuyện gạt cô, nhưng lại đoán không được là chuyện gì.
Nhìn sâu trong đôi mắt anh, trong lòng Đồng Niệm dâng lên một ý nghĩ không hay: “Cận Dương, anh…”
Giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve môi cô một chút, Lăng Cận Dương nhếch môi, giọng nói như bình thường: “Khuya lắm rồi, em ngủ đi.”
Dứt lời, anh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cự tuyệt sự dò xét của cô.
Nhìn thấy anh tránh né, Đồng Niệm cũng đành bất lực, cô sâu kín thở dài, đáy lòng ê ẩm khó chịu. Cô nhếch môi, chui vào trong ngực anh, đôi tay ôm chặt eo anh, tìm một vị trí thoải mái, ép buột mình ngủ.
Quả nhiên, rất nhanh sau đó, cô tựa vào trong ngực Lăng Cận Dương nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Bên tai truyền đến tiếng hít thở của cô, Lăng Cận Dương từ từ mở mắt, nhìn chằm chằm người ngủ say trong ngực, ánh mắt khẽ dao động, anh mím môi yên tĩnh nhìn cô, trong đôi mắt tràn đầy cảm xúc phức tạp.
Sáng hôm sau, khi Đồng Niệm mở mắt nhìn thấy chỗ nằm bên cạnh trống không. Cô đưa tay sờ lên, hơi ấm đã biến mất, chứng tỏ anh đã rời đi rất sớm.
Mang theo cảm giác mất mát rời giường đi rửa mặt, lúc đi xuống phòng ăn, Đồng Niệm thuận miệng hỏi một câu: “Thiếu gia đâu?”
Người giúp việc bưng bữa sáng lên, cung kính trả lời: “Thiếu gia sáng sớm đã đi rồi ạ.’
“Có dặn dò gì không?” Bưng ly sữa tươi lên nhấp một hớp, Đồng Niệm hỏi khẽ.
Người giúp việc suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói: “Dạ, không có.”
Đồng Niệm để ly sữa tươi trong tay xuống, vẫn như trước đây không thích mùi vị này. Cô cúi đầu ăn bữa sáng, vẻ mặt buồn bã.
Chiếc McLaren chạy băng băng trên đường, lái vào một chung cư yên tĩnh. Người đàn ông sau khi dừng xe, xách theo túi lớn túi nhỏ bước xuống, hướng về phía nhà trọ đi tới.
Móc ra chìa khóa mở cửa phòng, Lăng Cận Dương xách túi đồ đi vào, nhìn thấy người ngồi ở trên sofa, chân mày nhíu lại: “Sao không ngủ thêm một chút nữa?”
Hàn Hứng Kiều nhìn con trai, trong lòng tràn đầy vui mừng, ông đứng lên nhận lấy đồ trong tay con, thuận miệng nói: “Ở trong đó, mỗi ngày đều dậy sớm riết thành quen rồi.”
Động tác trong tay anh dừng lại, sống lưng thẳng tắp của anh cứng đờ. dđl/q"d Anh xoay người, nhìn người ở trước mặt, trầm giọng nói: “Ba, từ nay về sau con nhất định sẽ chăm sóc cho ba thật tốt.”
Hàn Hứng Kiều kích động lau nước mắt, nghe anh kêu tiếng ba, không có gì có thể so sánh được. Những năm qua ông ở trong tù biểu hiện tốt, chính là mong được giảm hình phạt, có thể mau chóng sớm ra tù một chút, hy vọng có thể có cơ hội gặp lại con trai.
Nhưng không nghĩ tới, ông đã chậm một bước, đứa con trai ông đã từng ôm qua một lần đã vĩnh viễn rời đi.
“Cận Dương.” Đôi mắt Hàn Hứng Kiều nhuốm lệ, giọng nói giận dữ: “Những ngày qua ba được biết, con cưới con gái nhà họ Lăng thật sao?”
Sắc mặt Lăng Cận Dương trầm xuống, mím môi nói: “Dạ.”
Hàn Hứng Kiều lắc đầu một cái, cảm xúc đột nhiên bị kích động: “Hừ! Nhà họ Hàn chúng ta sao có thể cưới con gái của kẻ thù làm vợ được chứ?”
Giơ tay lên xoa xoa chân mày, vào lúc này Lăng Cận Dương không muốn cùng ông cãi nhau về vấn đề này, anh bỏ thức ăn đã mua vào tủ lạnh, chuyển đổi đề tài nói: “Những thức ăn này, ba nhớ ăn đúng hạn. Con sẽ mau chóng sắp xếp cho ba một bệnh viện, kiểm tra tổng quát hết một lần.”
“Đứa nhỏ ngoan.” Hàn Hứng Kiều vui mừng vỗ vỗ tay của anh, cười nói: “Những thứ này Ba ăn không hết được.”
“Còn có con!” Lăng Cận Dương ôm chặt bờ vai ông, dần ông đến ngồi trên ghế sofa: “Sau này con có thời gian thì sẽ đến.”
Hàn Hứng Kiều gật đầu cười một cái, nắm chặt tay của con trai, nức nở nói: “Con trai, hiện tại con là người thân duy nhất trên đời này của ba.”
Giơ tay lên vuốt mái tóc muối tiêu hai bên thái dương của ông, ánh mắt Lăng Cận Dương dao động, lướt qua một tia khác thường: “Ba, chờ làm thủ tục kết thúc thời gian mãn hạn tù xong, con liền dẫn ba đi Mĩ, đi thăm cố Diệp.”
Nghe con trai nhắc đến Cố Diệp, đôi môi Hàn Hứng Kiều khẽ run rẩy, ông nén nước mắt gật đầu một cái, nói không nên lời.
Gần tối sau khi tan việc, Lăng Cận Dương lái xe trở lại Lan Uyển. Đồng Niệm tan việc trước hai tiếng, nói đi bệnh viện đón Lăng Trọng về nhà.
Cất bước đi vào phòng khách, bên trong xe lăn phía trước ghế sofa, Lăng Trọng ngơ ngẩn ngồi đó, ánh mắt đờ đẫn nhìn một chỗ về phía trước.
“Niệm Niệm đâu?”
Người giúp việc nhận áo lấy áo khoác anh cởi ra, cười nói: “Đang ở trong phòng bếp nấu cháo, nói là nấu cho lão gia ăn.”
Lăng Cận Dương gật đầu một cái, nhìn người giúp việc đi khỏi, lấy tay kéo xe lăn đến trước mặt.
Nhìn đôi mắt đờ đẫn của Lăng Trọng, vẻ mặt Lăng Cận Dương căng thẳng, môi tiến đến gần bên tai ông, từng chữ từng câu được thốt ra không mang theo một chút tình cảm: “Tôi sẽ khiến ông sống thật tốt, để cho ông tận mắt nhìn thấy ông đã từng có tất cả, như thế nào bị hủy nát hoàn toàn, hầu như không còn gì cả.”
Bóp điếu thuốc trong tay, Lăng Cận Dương vứt dưới đất, giẫm chân lên, hung hăng nghiền nát. Khuôn mặt tuấn tú khẽ rũ xuống, mày kiếm xinh đẹp nhíu chặt, nghe người bên cạnh nói, ánh mắt vẻ mặt dần dần u ám xuống.
Năm đó khi vợ ông bị xuất huyết, Hàn Hứng Kiều chỉ thấy ôm ra một đứa bé. Ông đứng ở bên ngoài phòng sinh, rõ ràng nghe thấy tiếng hai đứa trẻ khóc, hơn nữa thời gian dẫn vợ đi siêu âm, bác sĩ nói với bọn họ, là một đôi song sinh. Nhưng vì cái gì, sau khi sinh ra chỉ có một đứa bé.
Hơn nữa việc làm cho ông khó có thể tiếp nhận chính là, vợ ông vì bị xuất huyết sau sinh mà mất. Kết hợp với chuyện đứa bé bị trộm mất, Hàn Hứng Kiều xác định trong chuyện này nhất định có bí mật gì đó không để cho người khác biết, cho nên khi cảm xúc của ông bị kích động, mới ra tay giết người, khiến phạm tội nặng như vậy, phải ở trong nhà giam hơn nữa đời người.
“Ba lúc ấy liền nghi ngờ có người trộm đi đứa bé, cho nên hỏi bọn họ, nhưng bọn họ không thừa nhận, nói chỉ có một đứa bé.” Vẻ mặt Hàn Hứng Kiều kích động, chuyện cho tới bây giờ khi nhớ lại, trong lòng ông vẫn như cũ tràn đầy lửa giận khó có thể kiềm chế.
“Nhưng thời điểm đó ba không tìm được chứng cứ, lại đả thương người khác, cho nên…” Nói đến nửa câu sau, ông nghẹn ngào không thể nói tiếp tục nữa.
Lăng Cận Dương không nói gì, đôi mắt thâm thúy nhìn thẳng tắp một chỗ về phía trước, hai tay bên người chậm rãi nắm chặt.
Từ trong túi tiền móc ra một cái bóp da, Hàn Hứng Kiều run rẩy mở ra, lấy ra một tấm hình, chỉ cho người bên cạnh: “Đây chính là mẹ của các con.”
Nghe vậy, đôi mắt rũ xuống của Lăng Cận Dương dao động, anh cầm lấy tấm hình, đặt ở trong lòng bàn tay nhìn kỹ. Hình đã ố vàng, nhưng người ở bên trong hình còn rất rõ ràng, nhất là đôi mắt sáng kia mang theo ấm áp, bên môi còn có nụ cười thoáng qua, làm cho trái tim Lăng Cận Dương nhói đau.
Nụ cười này quá mức quen thuộc, ngay cả cái nhếch môi cũng giống nhau. Mỗi một lần, lúc anh giương môi mỉm cười, nụ cười nở trên môi cũng ấm áp như vậy.
Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, yết hầu khêu gợi chuyển động lên xuống, anh mím chặt môi, ấp úng mở miệng: “Trước hết hãy ở chỗ này, ăn ở sẽ có người sắp xếp.”
Anh nắm chặt tấm hình, từ bên trong ghế sofa đột nhiên đứng dậy.
“Con trai!”
Hàn Hứng Kiều gọi anh, sợi tóc bạc trên mái đầu nhẹ nhàng lay động, “Con đi đâu vậy?”
Thu lại cảm xúc phập phồng trong đáy lòng, Lăng Cận Dương bước chậm lại, trầm giọng nói: “Ở lại nơi này, chờ con trở lại.”
Nói xong những lời này, anh cũng không có dừng bước, kéo cửa phòng đi ra ngoài. Hơn nữa còn sắp xếp người tới đây, chăm sóc việc ăn uống và cuộc sống thường ngày cho ông.
Lúc lái xe chạy đến nhà vú Dung, trời đã gần tối. dđl/q"d Vú Dung đang ngồi trong sân nhìn cháu trai chơi đùa, nhìn thấy anh, trên mặt tràn ngập nụ cười: “Đứa nhỏ này, sao đột nhiên lại chạy đến đây? Đã ăn cơm chưa?”
Lăng Cận Dương đẩy cửa đi vào, ngồi chồm hổm trên mặt đất nhìn đứa bé chơi xe hơi, giọng nói dần dần thấp xuống: “Con dẫn vú đi tới một nơi.”
“Nơi nào?” Vú Dung cười hỏi anh, nhìn thấy đôi mắt yên tĩnh của anh, trái tim mơ hồ thoáng qua cái gì.
Nghe được giọng nói bên ngoài, con dâu vú Dung đi ra, thấy họ định đi ra ngoài, vội vàng lấy áo khoác và mũ ra cho bà mặc vào, thuận miệng hỏi một câu: “Mẹ có muốn con đi cùng với mẹ không?”
“Không cần đâu.” Vú Dung vỗ vỗ tay của con dâu dặn dò: “Bên ngoài trời lạnh lắm, con dẫn con con vào đi. Mẹ sẽ nhanh chóng quay trở lại.”
Người con dâu nhìn khuôn mặt rũ xuống của Lăng Cận Dương, muốn nói lại thôi, lại nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của mẹ chồng mình, cũng không có hỏi nhiều, ôm đứa bé vào trong nhà.
Dẫn bà lên xe, Lăng Cận Dương nổ máy, lái xe đến nghĩa trang.
Đi tới trước tấm bia mộ làm bằng đá cẩm thạch, trên đường đi vú Dung đã suy đoán, cuối cùng lại là sự thật, bà cầm cây gậy trong tay, bình tĩnh đứng yên tại chỗ.
“Nói cho con biết, khối bia mộ này là của ai? Người mà các người muốn con tế bái là ai?”
Nghe lời nói chất vấn lạnh lẽo của anh, bà cả kinh, dưới chân đứng không vững, suýt nữa ngã xuống, thật may là có cây gậy mới đứng vững.
“Không phải cậu cũng biết sao?” Vú Dung cúi đầu, không dám nhìn vào mắt anh: “Đây là bạn của phu nhân.”
“Bạn?” Lăng Cận Dương cười nhẹ một tiếng, giọng nói sắc bén: “Bạn bè loại gì mà hằng năm cần con phải đến tế bái, đây rõ ràng là lễ nghi của con trai với mẹ mình?”
Vú Dung kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn sâu vào mắt anh. Bà nuôi anh từ nhỏ cho đến lớn, nhìn vào sắc mặt anh tự nhiên sẽ hiểu rõ, nhìn ánh mắt tàn nhẫn của anh, bà run lên, ánh mắt rũ xuống.
Móc tấm hình đặt trong người ra, Lăng Cận Dương cất bước đi tới trước mặt bà, giơ tấm hình về phía trước mặt bà, ép hỏi: “Còn nhận ra người này không?”
Vú Dung ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào tấm hình trước mắt, bà mở to mắt, sau khi thấy rõ khuôn mặt bên trong tấm hình, hai mắt kịch liệt co rút lại: “Cậu…cậu…”
“Vú muốn hỏi, tôi làm sao mà biết được đúng không?” Lăng Cận Dương thu tấm hình lại, cẩn thận bỏ vào trong túi. Anh nhìn chằm chằm sắc mặt tái nhợt của bà, lạnh lùng cười nói: “Tôi đã tìm được Hàn Hứng Kiều rồi, ông ta đang bị giam trong nhà giam.”
Anh nhìn bà cũng không có vẻ gì giật mình, cả trái tim đột nhiên lạnh toát: “Thì ra các người điều đã sớm biết!”
“Thiếu gia!” Vú Dung kéo lại cánh tay của anh, nóng lòng giải thích: “Mọi người cũng là vì muốn tốt cho cậu cho nên mới gạt cậu.”
“Tốt cho tôi sao?” Lăng Cận Dương giận quá thành cười, anh nhìn chằm chằm vào ánh mắt bà, lớn tiếng hỏi: “Bắt trộm tôi đi? Hại mẹ tôi chết thảm, ba tôi giết người phải ngồi tù, như vậy cũng là muốn tốt cho tôi sao?”
“Thiếu gia…”. Vú Dung nước mắt rơi đầy mặt, nhớ lại chuyện năm đó, cảm xúc cũng vô cùng kích động: “Lúc ấy đứa bé của phu nhân chết rồi, nhà họ Lăng lại cần một người thừa kế. Nếu đứa bé không mất, cũng sẽ không bắt trộm cậu, bất đắc dĩ mới…”
Vú Dung đi về phía trước một bước, kéo cánh tay của anh, nức nở nói: “Phía sau chuyện này cũng không có ai dự liệu được. Thật sự không ai từng nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy?”
“Thật sự không nghĩ tới sao?” Đôi mắt Lăng Cận Dương tràn ngập lửa giận, anh rút tay về, khẽ hỏi: “Để cho tôi mất đi ba mẹ ruột của mình, các người cũng không nghĩ tới sao?”
Vú Dung cắn chặt môi, khóc lóc nức nở, “Chuyện này làm phu nhân áy náy cả một đời, cho đến khi chết phu nhân cũng không thể nhắm mắt. Nhưng những năm qua, phu nhân vẫn yêu thương cậu như con trai ruột của mình, cậu cũng uống sữa của phu nhân mà lớn lên. Thiếu gia, cậu không thể hận phu nhân.”
Trước mắt đột nhiên thoáng qua rất nhiều hình ảnh, ánh mắt Lăng Cận Dương từ từ ảm đạm xuống, anh siết chặt hai nắm tay, dùng sức đến nỗi gân xanh trên mu bàn tay nổi lên: “Năm đó có phải bọn họ thương lượng xong rồi trộm tôi đi không?”
Hiện tại Du Thù Lan đã mất, Lăng Trọng bị bệnh loạn trí, biết được ẩn tình của năm đó chỉ có một người là bà. Bà là người nuôi lớn Lăng Cận Dương từ nhỏ, đối với bà, tận sâu trong lòng anh trước sau có một phần không muốn rời xa.
Hai mắt vú Dung dao động mạnh, bà cúi đầu, che giấu tất cả cảm xúc trong ánh mắt. Sau một hồi bà mới mím môi, nhẹ nhàng lên tiếng: “Dạ!’
Lăng Cận Dương nhàn nhạt nhếch môi, Môi mỏng dần dần nở nụ cười lạnh lùng, anh cất bước đi tới trước tấm bia mộ trống không, ánh mắt khẽ nâng lên, ánh mắt lạnh lẽo kinh người.
Một chiếc xe hơi màu đỏ lái vào bên trong biệt thự, dđl/q"d Trầm Phái Ny dừng xe, vội vàng mở cửa chạy vào phòng khách.
“Ba, anh.” Một hơi chạy vào, Trầm Phái Ny thở hồng hộc.
Thẩm Thế Minh lấy kính lão xuống, nhìn con gái hùng hùng hổ hổ chạy vào, trên vẻ mặt đầy cưng chìu, cười nói: “Thế nào, con tiễn ba mẹ Cố Diệp về nước rồi sao?”
“Dạ.” Cầm ly nước lên uống vài hớp, Trầm Bái Ny nhếch môi, nhíu mày nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện hỏi: “Anh, anh đoán xem Lăng Cận Dương là ai?”
Để món đồ bằng đồng đang thưởng thức trong tay xuống, Trầm Phái Ngao lười biếng nhìn cô một cái, trên khóe môi nở nụ cười sắc bén: “Có thể làm cho em hưng phấn như thế nhất định là một tin tức tốt.”
“Ha ha ha…” Trầm Bái Ny đứng dậy chạy đến bên cạnh anh, cười nói: “Chỉ có anh là hiểu em.”
Thở dốc một hơi, giữ hơi thở ổn định lại, nói cho bọn họ biết tin tức: “Lăng Cận Dương chính là anh trai ruột của Cố Diệp.”
Thẩm Thế Minh nhướng mày, kinh ngạc hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Trầm Bái Ny kể tin tức dò hỏi được, nói đầu đuôi gốc ngọn cho bọn họ nghe, cũng không có bất kỳ giấu giếm nào, “Nghe nói Cận Dương là đứa bé bị nhà họ Lăng trộm đi.”
“Thì ra là như vậy!” Thẩm Thế Minh bừng tỉnh hiểu ra, đôi mắt thông minh sáng rực. Khó trách điều tra lâu như vậy, cũng không tra ra được tin tức của Lăng Cận Dương, thì ra là bị nhà họ Lăng xóa đi tin tức.
Trầm Phái Ny đắc ý cười hả hê, đôi mắt sáng rực: “Hiện tại Cận Dương biết rõ chân tướng của nhà họ Lăng, không phải hận chết nhà họ Lăng! Đồng Niệm sẽ như thế nào? Cô ta có thật sự hiểu rõ người nhà họ Lăng?”
Quay đầu nhìn ánh mắt ganh tị của em gái, Trầm Phái Ngao lắc đầu một cái, anh mím môi, dịu dàng nói: “Được rồi, nhìn em kìa, cả người đổ đầy mồ hôi, đi lên thay quần áo đi, coi chừng bị lạnh.”
Giơ tay lên lau mồ hôi, Trầm Bái Ny gật đầu cười một cái, vội vàng đứng dậy đi về phòng thay quần áo.
Nhìn thấy cô sau khi đi lên lầu, Trầm Phái Ngao mới thu hồi lại tầm mắt, quay đầu nhìn về phía ba mình, “Ba, ba thấy thế nào?”
Cầm tách trà trên bàn lên khẽ hớp một miếng, Thẩm Thế Minh mím môi cười, ánh mắt ông sáng loáng, “Bái Ngao, không phải con muốn có Lăng thị sao? Cơ hội của chúng ta tới rồi.”
Để tách trà xuống, Thẩm Thế Minh mỉm cười nhìn về phía con trai, trầm giọng nói: “Chuẩn bị cổ phần mà nhà họ An để lại, chúng ta chờ Lăng Cận Dương tới lấy.”
Hai chân Trầm Phái Ngao gác trên sofa, nửa người anh dựa vào bên trong ghế sofa, môi mỏng nâng lên nụ cười tà mị: “Con hiễu rõ rồi, sẽ mau chóng chuẩn bị xong.”
Lái xe trở lại Lan Uyển, ánh đèn lập lòe chiếu sáng cả khu vườn.
Lăng Cận Dương đi tới phòng khách, thấy thợ sửa chữa nhà đang rời đi, Đồng Niệm nhìn thấy anh về, vui mừng chạy tới, cười hỏi: “Anh ăn cơm tối chưa?”
Nhìn thấy anh gật đầu một cái, cô cũng không có suy nghĩ nhiều, kéo anh đi vào trong phòng, chỉ cho anh xem căn phòng đã được sửa chữa, “Anh nhìn xem một chút? Đồ dùng là em chọn, nhìn đẹp không?”
Lăng Cận Dương nhìn tất cả mọi thứ, trên mặt không có một chút biểu hiện, anh cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Anh đi tắm.”
Thấy anh quay đầu bước đi, Đồng Niệm sững sờ một chút, cô nghĩ rằng do anh làm việc nhiều nên mệt mỏi, cũng không có hỏi nhiều. Thay chăn niệm, ga giường mới mua xong, cô chỉ cần chờ ngày đón ba mình về nhà.
Trở lại phòng ngủ, Đồng Niệm đẩy cửa phòng tắm, sau khi nhìn thấy cửa bị khóa, lập tức ngẩn người. Thường ngày anh đi tắm không bao giờ khóa cửa, “Cận Dương, Cận Dương?”
Đồng Niệm nhẹ nhàng gõ cửa, kêu anh hai tiếng.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm đột nhiên ngừng lại, sau đó vang lên giọng nói trầm ổn của anh: “Có chuyện gì sao?”
Cô nhíu mày lại, theo bản năng cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng trong lúc nhất thời lại không biết không đúng chỗ nào, “Không có gì, anh tắm đi.”
Cô buông tay cầm cửa ra, xoay người đi tới trước tủ treo quần áo, dđl/q"d lấy ra một bộ quần áo ngủ, đi đến bên phòng tắm cách vách.
Tắm xong, sấy khô tóc, Đồng Niệm quay trở lại phòng ngủ. Cô đẩy cửa phòng ngủ ra, cả phòng tối đen, trong phòng không có chút ánh đèn.
Đồng Niệm lần mò đi tới, ngay phút chốc đôi mắt không kịp thích nghi với bóng tối, trong lòng chợt cảm thấy sợ hãi: “Cận Dương!”
Đột nhiên có một đôi tay lạnh lẽo trong nháy mắt ôm chặt lấy cô, làm cho cô sợ hãi la lớn: “A A A….”
Cảm nhận trước mắt trời đất như quay cuồng, đợi đến sau khi Đồng Niệm phản ứng kịp, cả người đã bị anh kéo lên giường.
Nhìn chằm chằm người đàn ông áp tới, Đồng Niệm dần dần nhìn thấy rõ khuôn mặt trước mắt, ngay sau đó thở phào nhẹ nhõm: “Anh làm em sợ muốn chết.”
Lăng Cận Dương lật người đè cô dưới người mình, đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm cô, ánh mắt sắc bén yên tĩnh, nhìn vẻ mặt dần dần dâng lên sợ hãi của cô.
“Anh sao vậy?” Đồng Niệm thở dốc một hơi, giơ tay lên nắm bàn tay anh đang đặt ở cộ họng mình, dịu dàng hỏi: “Anh có chuyện gì sao?”
Trong lòng dâng lên nỗi chua xót cùng oán hận, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt tươi cười của cô, tất cả như biến thành vô số thanh đao sắc bén, một đao đâm vào ngực anh, máu tươi chảy ròng xuống.
Gân xanh hai bên trán nổi lên, Lăng Cận Dương mím chặt môi, buông cổ cô ra, đôi mắt sáng ngời ảm đạm, “Không có chuyện gì.”
Cùng với anh lớn lên từ nhỏ nên từng hành động, lời nói, cử chỉ của anh Đồng Niệm hiểu rất rõ ràng. Mặc dù anh che giấu cực tốt, nhưng vào lúc bên trong đôi mắt anh lóe lên oán hận, cô nhìn thấy rất rõ ràng.
Đưa tay bưng lấy mặt của anh, Đồng Niệm ngẩng đầu lên hôn cằm anh một cái, dịu dàng hỏi: “Cúng ta không phải nói rồi sao, giữa chúng ta sẽ không có bí mật lẫn nhau, nói cho em biết có chuyện gì xảy ra được không?”
Nói cho cô biết sao?
Lăng Cận Dương thấp giọng cười nhẹ, muốn anh mở miệng sao? Anh làm sao có thể mở miệng được đây? Chẳng lẽ muốn anh nói, là ba em đã hại ba mẹ anh, phá hủy cả nhà của anh. Cuối cùng còn hao tâm tổn lực lợi dụng anh, đến tác thành cho con gái của mình sao?
Cuộc sống này đối với anh mà nói, thật sự là quá châm chọc mà.
Lật người từ trên người cô nằm xuống, sắc mặt anh yên tĩnh, mày kiếm nhíu chặt, môi mỏng lộ ra đường cong lạnh thấu xương.
Đồng Niệm không nghe thấy câu trả lời của anh, trong lòng sốt ruột, trực giác cho cô thấy anh có chuyện gạt cô, nhưng lại đoán không được là chuyện gì.
Nhìn sâu trong đôi mắt anh, trong lòng Đồng Niệm dâng lên một ý nghĩ không hay: “Cận Dương, anh…”
Giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve môi cô một chút, Lăng Cận Dương nhếch môi, giọng nói như bình thường: “Khuya lắm rồi, em ngủ đi.”
Dứt lời, anh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cự tuyệt sự dò xét của cô.
Nhìn thấy anh tránh né, Đồng Niệm cũng đành bất lực, cô sâu kín thở dài, đáy lòng ê ẩm khó chịu. Cô nhếch môi, chui vào trong ngực anh, đôi tay ôm chặt eo anh, tìm một vị trí thoải mái, ép buột mình ngủ.
Quả nhiên, rất nhanh sau đó, cô tựa vào trong ngực Lăng Cận Dương nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Bên tai truyền đến tiếng hít thở của cô, Lăng Cận Dương từ từ mở mắt, nhìn chằm chằm người ngủ say trong ngực, ánh mắt khẽ dao động, anh mím môi yên tĩnh nhìn cô, trong đôi mắt tràn đầy cảm xúc phức tạp.
Sáng hôm sau, khi Đồng Niệm mở mắt nhìn thấy chỗ nằm bên cạnh trống không. Cô đưa tay sờ lên, hơi ấm đã biến mất, chứng tỏ anh đã rời đi rất sớm.
Mang theo cảm giác mất mát rời giường đi rửa mặt, lúc đi xuống phòng ăn, Đồng Niệm thuận miệng hỏi một câu: “Thiếu gia đâu?”
Người giúp việc bưng bữa sáng lên, cung kính trả lời: “Thiếu gia sáng sớm đã đi rồi ạ.’
“Có dặn dò gì không?” Bưng ly sữa tươi lên nhấp một hớp, Đồng Niệm hỏi khẽ.
Người giúp việc suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói: “Dạ, không có.”
Đồng Niệm để ly sữa tươi trong tay xuống, vẫn như trước đây không thích mùi vị này. Cô cúi đầu ăn bữa sáng, vẻ mặt buồn bã.
Chiếc McLaren chạy băng băng trên đường, lái vào một chung cư yên tĩnh. Người đàn ông sau khi dừng xe, xách theo túi lớn túi nhỏ bước xuống, hướng về phía nhà trọ đi tới.
Móc ra chìa khóa mở cửa phòng, Lăng Cận Dương xách túi đồ đi vào, nhìn thấy người ngồi ở trên sofa, chân mày nhíu lại: “Sao không ngủ thêm một chút nữa?”
Hàn Hứng Kiều nhìn con trai, trong lòng tràn đầy vui mừng, ông đứng lên nhận lấy đồ trong tay con, thuận miệng nói: “Ở trong đó, mỗi ngày đều dậy sớm riết thành quen rồi.”
Động tác trong tay anh dừng lại, sống lưng thẳng tắp của anh cứng đờ. dđl/q"d Anh xoay người, nhìn người ở trước mặt, trầm giọng nói: “Ba, từ nay về sau con nhất định sẽ chăm sóc cho ba thật tốt.”
Hàn Hứng Kiều kích động lau nước mắt, nghe anh kêu tiếng ba, không có gì có thể so sánh được. Những năm qua ông ở trong tù biểu hiện tốt, chính là mong được giảm hình phạt, có thể mau chóng sớm ra tù một chút, hy vọng có thể có cơ hội gặp lại con trai.
Nhưng không nghĩ tới, ông đã chậm một bước, đứa con trai ông đã từng ôm qua một lần đã vĩnh viễn rời đi.
“Cận Dương.” Đôi mắt Hàn Hứng Kiều nhuốm lệ, giọng nói giận dữ: “Những ngày qua ba được biết, con cưới con gái nhà họ Lăng thật sao?”
Sắc mặt Lăng Cận Dương trầm xuống, mím môi nói: “Dạ.”
Hàn Hứng Kiều lắc đầu một cái, cảm xúc đột nhiên bị kích động: “Hừ! Nhà họ Hàn chúng ta sao có thể cưới con gái của kẻ thù làm vợ được chứ?”
Giơ tay lên xoa xoa chân mày, vào lúc này Lăng Cận Dương không muốn cùng ông cãi nhau về vấn đề này, anh bỏ thức ăn đã mua vào tủ lạnh, chuyển đổi đề tài nói: “Những thức ăn này, ba nhớ ăn đúng hạn. Con sẽ mau chóng sắp xếp cho ba một bệnh viện, kiểm tra tổng quát hết một lần.”
“Đứa nhỏ ngoan.” Hàn Hứng Kiều vui mừng vỗ vỗ tay của anh, cười nói: “Những thứ này Ba ăn không hết được.”
“Còn có con!” Lăng Cận Dương ôm chặt bờ vai ông, dần ông đến ngồi trên ghế sofa: “Sau này con có thời gian thì sẽ đến.”
Hàn Hứng Kiều gật đầu cười một cái, nắm chặt tay của con trai, nức nở nói: “Con trai, hiện tại con là người thân duy nhất trên đời này của ba.”
Giơ tay lên vuốt mái tóc muối tiêu hai bên thái dương của ông, ánh mắt Lăng Cận Dương dao động, lướt qua một tia khác thường: “Ba, chờ làm thủ tục kết thúc thời gian mãn hạn tù xong, con liền dẫn ba đi Mĩ, đi thăm cố Diệp.”
Nghe con trai nhắc đến Cố Diệp, đôi môi Hàn Hứng Kiều khẽ run rẩy, ông nén nước mắt gật đầu một cái, nói không nên lời.
Gần tối sau khi tan việc, Lăng Cận Dương lái xe trở lại Lan Uyển. Đồng Niệm tan việc trước hai tiếng, nói đi bệnh viện đón Lăng Trọng về nhà.
Cất bước đi vào phòng khách, bên trong xe lăn phía trước ghế sofa, Lăng Trọng ngơ ngẩn ngồi đó, ánh mắt đờ đẫn nhìn một chỗ về phía trước.
“Niệm Niệm đâu?”
Người giúp việc nhận áo lấy áo khoác anh cởi ra, cười nói: “Đang ở trong phòng bếp nấu cháo, nói là nấu cho lão gia ăn.”
Lăng Cận Dương gật đầu một cái, nhìn người giúp việc đi khỏi, lấy tay kéo xe lăn đến trước mặt.
Nhìn đôi mắt đờ đẫn của Lăng Trọng, vẻ mặt Lăng Cận Dương căng thẳng, môi tiến đến gần bên tai ông, từng chữ từng câu được thốt ra không mang theo một chút tình cảm: “Tôi sẽ khiến ông sống thật tốt, để cho ông tận mắt nhìn thấy ông đã từng có tất cả, như thế nào bị hủy nát hoàn toàn, hầu như không còn gì cả.”
Bình luận facebook