Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 95
Editor: Nguyen Hien.
Ở bệnh viện thành phố không tìm được hồ sơ bệnh án, Đồng Niệm tìm đến cấp trên vẫn không có kết quả như cũ, không tìm được hồ sơ bệnh án của cô. Lần này cho dù không cam lòng nhưng cũng không thể làm được gì.
Qua mấy ngày đi làm, trong lòng Đồng Niệm vẫn nghĩ đến chuyện này, năm đó phẫu thuật tại sao không có hồ sơ bệnh án chứ? Bên trong rốt cuộc có nguyên nhân gì hay là có cái gì bí mật?
Nghĩ đến đây, trong lòng Đồng Niệm cảm thấy vô cùng khó chịu, cô muốn tới hỏi thẳng Lăng Cận Dương nhưng cuối cùng lại bình tĩnh lại. Nếu như tất cả những chuyện này đều do anh làm, thì khẳng định nửa chữ anh cũng không mở miệng, nếu như kinh động đến anh nói không chừng kết quả bệnh tình năm đó cô cũng không tra ra được.
Đến cuối cùng năm đó đã xảy ra chuyện gì, có cái gì giấu giếm ở bên trong đây?
Gần tối sau khi tan việc, Đồng Niệm mua xong thức ăn đi về nhà, vừa vào cửa Rella liền ngoắc ngoắc cái đuôi nhào đến. Bên ngoài trời đông giá rét, trong phòng ấm áp, có Rella làm bạn nên Đồng Niệm cũng không cảm thấy cô đơn nhiều.
Đứng ở trong phòng bếp, Đồng Niệm mang theo tạp dề, trước tiên rửa đùi gà sạch sẽ băm thành miếng nhỏ, rồi rửa sạch nấm hương cắt thành từng khối nhỏ, bỏ tất cả vào trong nồi đất để trên lửa nấu cách thủy.
Không lâu lắm, trong phòng đã bay đầy mùi thơm. Ngửi thấy mùi thơm, Rella phe phẩy cái đuôi nhỏ, kêu lên “oẳng oẳng.”
Sau khi chưng chín nấm hương và đùi gà, Đồng Niệm chừa lại một phần đặt ở trong tủ lạnh. Còn dư lại cô bỏ thêm mì sợi và rau cải vào, cơm tối nhanh chóng đã nhanh chóng nấu xong.
Trong khoảng thời gian này, lúc rãnh rỗi cô cũng tự mình học nấu ăn, tay nghề nấu nướng so với trước kia cũng khá hơn nhiều. Món ăn đơn giản nhất cô có thể làm giống là món cơm chiên mặc dù mùi vị còn có một ít thiếu sót.
Trên bàn ăn đặt một tô cháo gà với mùi thơm nồng nặc xông vào mũi, cùng với nấm hương làm mùi vị càng thơm ngon hơn, Đồng Niệm híp mắt cười, cầm đũa lên cúi đầu gắp thức ăn, mùi vị so với trong tưởng tượng của cô quả là không tệ.
Rella nằm dưới chân bàn lúc này đứng thẳng dậy, ngước cái đầu nhỏ nhìn cô. Đồng Niệm bị bộ dạng của nó chọc cười, biết nó đói bụng cô lấy thức ăn cho chó cho nó ăn. Nhưng mũi Rella rất nhạy, ngửi được mùi thơm của thịt gà nên nó cũng không thèm để ý đến thức ăn của nó, hai đôi mắt nhỏ vẫn nhìn chằm chằm cô.
Đồng Niệm nhăn mày lại, do dự một lúc, sợ nó ăn bị đau bụng, chỉ là nhìn bộ dáng tội nghiệp của nó cuối cùng cô cũng mềm lòng múc cho nó một miếng thịt gà trộn cùng với thức ăn của nó.
Rella phe phẩy cái đuôi nhỏ, kêu lên thích thú.
Sau bữa cơm chiều, Đồng Niệm thu dọn phòng bếp sạch sẽ, dẫn Rella xuống lầu đi dạo lòng vòng quanh nhà. Bên ngoài nhiệt độ rất thấp, cô lạnh đến rụt cổ.
Sau khi về đến nhà, thời gian còn sớm. Đồng Niệm mở tivi trong phòng khách lên, lại lấy laptop ra mở máy lên mạng lướt web. Cô xem những tin tức hấp dẫn rồi tìm phìm hài để xem.
Trong lúc vô tình cô nhìn thấy đoạn clip có tên “Bữa tiệc của giới nhà giàu” chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, lượng người ấn vào xem lên đến kinh ngạc.
Đồng Niệm có chút ngạc nhiên, cho là lăng xê, liền tiện tay mở ra xem một chút, một đoạn video được phát ra. Hình ảnh được truyền ra là một nhà hàng cao cấp, bên trong được bài trí bằng những chiếc đèn thủy tinh rực rỡ hoa mắt, khách khứa ăn mặc xinh đẹp, khắp nơi lộ ra vẻ xa hoa, tráng lệ.
Từ từ Đồng Niệm phát giác ra cảnh tượng có chút quen thuộc, cô cau mày suy nghĩ, đột nhiên cô bừng tỉnh nhớ lại, bữa tiệc này là lần trước Vi Kỳ Hạo gọi cô đến để ăn mừng địa sảng Húc Nhật.
Nhớ lại cảnh này, đối với cô mà nói không có gì là vui vẻ, Đồng Niệm mím môi, đang định tắt đoạn video, nhưng không nghĩ phía bên trái trong video lóe lên hai bóng người, làm cho đôi mắt cô giá rét, tập trung xem.
Video vừa vặn quay lại cảnh hai bóng người cô đều rất quen thuộc đang đánh nhau trong ban công. Từ góc độ quay nhìn sang, rõ ràng có thể nhìn thấy Vi Kỳ Hạo đập vỡ ly rượu cầm trong tay, kéo tay Lăng Cận Dương hướng ngực anh đâm tới.
Cho dừng lại tạm thời, Đồng Niệm kéo đi kéo lại xem nhiều lần cho đến cuối cùng tin rằng những hình ảnh cô nhìn thấy là không có sai lầm.
Sau đó, cô tắt video, ngơ ngẩn ngồi ở trên sofa không nhúc nhích.
Cho đến khi điện thoại trên bàn reo lên, cô mới lấy lại tinh thần, bắt điện thoại nghe. Sau khi nghe được giọng nói của Sở Kiều, cô cảm thấy hơi bất ngờ, họ vừa gặp mặt nhau mấy ngày trước, không nghĩ nhanh như vậy cô ấy đã liên lạc lại.
Sau khi bên kia cúp điện thoại, Đồng Niệm từ trong ghế sofa vội vàng đứng dậy, cất laptop xong cô vội vàng thay quần áo, mặc áo khoát nhung vào rồi mới cầm túi xách đi ra cửa.
Đón xe đến nơi Sở Kiều nói, Đồng Niệm thanh toán tiền xe, sau khi đẩy cửa xe bước xuống liền nhìn thấy Sở Kiều đang ngồi ở ven đường.
“Sao lại ngồi ở đây?” Bước nhanh đến chỗ cô, Đồng Niệm khom lưng cười ngồi xuống bên cạnh Sở Kiều.
Ban đêm nhiệt độ xuống rất thấp, Sở Kiều mặc rất mỏng manh, Đồng Niệm nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lạnh đến đỏ bừng, vội vàng gỡ khăn quàng cổ xuống choàng lên cổ của cô, thử dò hỏi: “Sở Kiều, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Sở Kiều khẽ cúi mặt, cả buổi cũng không hề nhúc nhích, thời điểm Sở Kiều ngẩng đầu lên, muốn mỉm cười với Đồng Niệm, lại phát hiện ra má mình bị đông cứng vì lạnh, “Tôi không có nhà để về…”
Một câu nói nhẹ nhàng như vậy, lập tức khiến đáy lòng Đồng Niệm co rút lại. Đưa tay kéo Sở Kiều, đáy mắt Đồng Niệm ê ẩm khó chịu. Cảm giác cô đơn không có chỗ nương tựa Đồng Niệm đã trải nghiệm qua, “Ai nói cô không có nhà, không phải còn có nhà của tôi sao?”
Kề lên bả vai gầy yếu ớt của Đồng Niệm, Sở Kiều thấp giọng cười, đáy mắt dần dần bốc lên một mảnh mờ mịt. Trong đêm đông giá rét, tâm tình lạnh lẽo cuối cùng cũng tìm được một tia an ủi.
Sau khi về đến nhà, Đồng Niệm móc chìa khóa ra mở cửa, dẫn Sở Kiều vào trong nhà, để cho cô ngồi vào trong ghế sofa.
Sở Kiều ngồi ở trên ghế sofa, quan sát xung quanh căn phòng, khóe miệng dâng lên nụ cười. Phòng không lớn, trang trí rất ấm áp, mặc dù không hoa lệ, nhưng tràn đầy hương vị cuộc sống.
Cô cũng muốn có một căn nhà như vầy, nhưng cái hy vọng xa vời này lúc nào mới có thể thực hiện được.
Đồng Niệm từ phòng bếp bưng ra một ly nước nóng, vội vàng đặt vào trong tay của Sở Kiều, cười hỏi: “Ăn cơm chưa?”
Hớp một ngụm nước nóng, tay chân lạnh cứng của Sở Kiều từ từ khôi phục lại như cũ, cô mím môi lắc đầu một cái, nhỏ giọng nói: “Vẫn chưa ăn.”
Liếc nhìn vẻ mặt ảm đạm của Sở Kiều, Đồng Niệm nhẹ nhàng cười, cô mở ti vi lên, xoay người đi vào phòng bếp, “Cô chờ một chút, tôi đi nấu cho cô một bát mì.”
Sau khi đi tới phòng bếp, Đồng Niệm lấy thức ăn còn dư lại trong tủ lạnh đổ vào trong nồi, sau khi đun sôi, bỏ mì và rau cải vào, cuối cùng bỏ gia vị vào rồi múc vào trong tô.
“Có thể ăn được rồi.” Đồng Niệm bưng đặt trên bàn, kêu Sở Kiều tới ăn.
Sở Kiều nghe mùi thơm bay khắp phòng, đứng dậy đi mấy bước tới cạnh bàn ngồi xuống, nhìn mì trong tô, cười tủm tỉm nói: “Tài nấu nướng của cô thật tốt a!”
“Cũng bình thường thôi mà!” Đồng Niệm cười, kéo ghế ra ngồi xuống đối diện Sở Kiều, nhìn Sở Kiều ăn ngon lành, trong lòng cũng thấy rất vui vẻ.
Bàn ăn không lớn, hai người ngồi đối diện nhau, thỉnh thoảng Đồng Niệm cũng nói vài câu, cuối cùng thấy Sở Kiều ăn hết một tô mì, đến giọt nước canh cuối cùng cũng không còn sót lại, không khỏi mỉm cười.
Thu dọn xong phòng bếp thời gian cũng không còn sớm, Đồng Niệm lấy một bộ quần áo sạch sẽ đưa cho Sở Kiều, để cho cô đi tắm.Giường ngủ không lớn, Đồng Niệm suy nghĩ cả buổi sợ ngủ ở phòng khách ngã bệnh, cuối cùng quyết định hai người cùng ngủ chung một giường như vậy sẽ ấm áp hơn, cô lấy ra một bộ dra niệm mới trải tươm tất, thu xếp chỗ ngủ cho Rella để nó không đi lung tung.
Sở Kiều không thích động vật, từ khi bước vào cửa, đối với Rella cô luôn trốn tránh, không muốn lại gần nó.
Sau đó không lâu, Sở Kiều tắm xong đi ra ngoài, tóc trên đầu cô ước nhẹp, Đồng Niệm sợ cô cảm, cầm máy sấy đi tới đưa cho Sở Kiều, để cho Sở Kiều nhanh chóng sấy khô tóc của mình.
Trong phòng ngủ, hai người ngồi xếp bằng trên giường nói chuyện rất vui vẻ. Đồng Niệm khóe mắt nhảy lên, nhìn thấy những vết đỏ trắng nõn trên chiếc cổ của Sở Kiều lập tức mím môi cười nhẹ, trong lòng đã hiểu vì sao tối nay Sở Kiều lại gây ầm ĩ như vậy.
Hồi lâu, đồng đọc tắt đèn, hai người đều rất an tĩnh nằm ở trên giường,.
Đối với bối cảnh gia đình Sở Kiều, Đồng Niệm ít nhiều cũng biết một chút, nhà họ Sở ở nội thành phía Bắc cũng là danh môn vọng tộc. Hai nhà họ Quyền và họ Sở vẫn có giao tình tốt, nam nữ hai nhà kết thân cũng là chuyện sớm đã được quyết định.
Nhà họ Quyền chỉ có một nhi tử, Quyền Yến Thác là một người tài giỏi, theo đạo lý mà nói việc hôn sự này nên thuận nước đẩy thuyền, nhưng tại sao có thể trở thành như thế này được chứ?
“Sở Kiều?” Đồng Niệm xoay người nhìn cô, trong lòng tràn đầy tò mò, “Cô có phải hay không…” Đồng Niệm rất muốn hỏi có phải Sở Kiều trốn ra ngoài hay không, nhưng lại không mở miệng được.
Sở Kiều cũng chưa có ngủ, nghiêng người nhìn sang cô, cũng không định giấu giếm, “Cô có thể cho tôi ở lại mấy ngày được không?”
“Dĩ nhiên là được.” Đồng niệm gật đầu, giọng nói chân thành tha thiết, “Cô muốn ở lại bao lâu cũng được.”
Sở Kiều cười nói cám ơn, trong lòng cảm thấy ấm áp, thật ra cô và Đồng Niệm gặp qua cũng không có mấy lần, nhưng trong thời điểm này Đồng Niệm lại nguyện ý chứa chấp cô, loại tin tưởng này làm cho cô cảm thấy vô cùng cảm động.
Đồng Niệm do dự một lát cuối cùng cũng quyết định hỏi: “Cô không gọi điện về nhà hay sao?”
“Nhà?” Ánh mắt Sở Kiều buồn bả, nụ cười đầy vẻ giễu cợt: “Nơi đó đã sớm không còn là nhà của tôi rồi.”
Nghe vậy sắc mặt Đồng Niệm cũng trầm xuống, cô khẽ thở dài một cái, dùng sức cầm tay của cô, có thể nhận thấy được lòng bàn tay lạnh lẽo của cô. Hai người im lặng không nói gì nữa, cả hai đều thầm nghĩ họ bất đồng tâm sự.
Tính tình Sở Kiều độc lập, đồng thời cảm thấy có hơi khó gần, có lúc Đồng Niệm có cảm giác rằng Sở Kiều giống như tạo cho mình lớp vỏ bọc bên ngoài, như vậy bản thân cô ấy mới cảm thấy an toàn hơn.
Trong nhà nhiều hơn một người, tự nhiên náo nhiệt không ít nhưng cũng có phiền não. Buổi sáng Đồng Niệm trước khi ra cửa thu xếp cho Rella xong, không để cho nó tùy tiện chạy lung tung. Đồng thời chuẩn bị cơm trưa xong rồi đặt vào tủ lạnh, Sở Kiều chỉ cần hâm nóng lại là có thể ăn.
Ra đến cửa, Đồng Niệm dặn dò Sở Kiều, cơm tối chờ cô trở về nấu, Sở Kiều cũng đồng ý.
Nhưng sau khi tan việc trở về nhà, Đồng Niệm nghe tiếng thét chói tai, cô nhanh chóng chạy đến phòng bếp, thấy lửa bốc lên từ trong chảo dầu, Sở Kiều sợ hãi tay chân luống cuống, định lấy nước tưới vào dập tắt lửa.
Một tay lấy cái nấp vung đậy lại, Đồng Niệm lôi Sở Kiều ra đứng phía sau mình, tắt bếp, cả người cô đổ toàn mồ hôi lạnh.
“Cô không sao chứ?” Đồng Niệm xoay người lại xem người phía sau, lo lắng hỏi Sở Kiều.
Sở Kiều lập tức khoát tay, cúi đầu xin lỗi, nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi, tôi chỉ muốn nấu cơm tối.”
Đồng Niệm nặng nề thở dài, nghĩ thầm đây là nấu cơm sao? Nếu cô trở về chậm một tí, trong nhà chắc phát hỏa.
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Kiều đen như mực, Đồng Niệm chê cười ra tiếng, bảo Sở Kiều đi rửa mặt. Đồng Niệm cởi áo khoát xuống, dọn dẹp lại phòng bếp. Cứ như vậy dọn tới dọn lui, cơm tối cũng không có làm, cuối cùng mua thức ăn ở bên ngoài về ăn.
Sáng ngày hôm sau, Đồng Niệm mặc chỉnh tề ra khỏi nhà, cố ý nhấn mạnh cảnh cáo Sở Kiều, hôm nay tuyệt đối không được làm loạn trong phòng bếp, nhất định phải đợi cô về nhà nấy cơm.
Xảy ra chuyện tối ngày hôm qua, Sở Kiều trong lòng cảm thấy vô cùng có lỗi, gật đầu đồng ý, hứa sẽ không tái phạm sai lầm như vậy, cũng không dám tùy tiện nấu cơm.
Nhìn bộ dáng đáng thương của cô, Đồng Niệm không nhịn được cười lên, không có nói thêm gì nữa, đưa đồ ăn vặt tối hôm qua cho cô, để cho cô giết thời gian trong lúc nhàm chán.
Ngồi trên xe bus đi đến toà soạn, vừa đúng đến giờ làm việc. Đồng Niệm ngồi kiểm tra mấy ngàn chữ, mắt mệt mỏi hoa cả lên. Buổi trưa, cô cố ý không cùng đồng nghiệp dùng cơm chung với nhau mà hẹn Mục Duy Hàm.
Thời điểm đón xe chạy tới nhà hàng tây, Mục Duy Hàm đã đến trước còn giúp cô châm một bình trà đậu đỏ.
“Lạnh không?” Mục Duy hàm rót cho Đồng Niệm ly trà, đẩy tới trước mặt cô, có thể nhìn thấy chóp mũi cô lạnh đến nỗi đỏ hồng lên.
Phòng ăn rất ấm áp, Đồng Niệm hít mũi, gật đầu nói: “Trời thật lạnh.”
Kể từ sau khi cô khôi phục lại sức khỏe, cũng không có đơn độc gặp qua Mục Duy Hàm, chỉ có gặp qua điện thoại hai lần.
Nhân viên phục vụ bưng thịt bò bít tết lên, Đồng Niệm ăn vài miếng, cảm thấy mùi vị cũng không tệ lắm. Cô nhíu mày nhìn người đàn ông đối diện, nhìn ngón tay thon dài của anh nắm dao đĩa, động tác ưu nhã cực kỳ mê người.
“Duy Hàm.” Đồng Niệm nhếch môi cười, nhìn ánh mắt nhu hòa của anh hỏi: “Chúng ta đã quen biết bao lâu rồi nhỉ?”
Động tác cắt thịt bò từ từ dừng lại, ánh mắt Mục Duy Hàm vô cùng dịu dàng, anh cười ngẩng đầu lên, trầm giọng nói: “Mười hai năm.”
Đồng Niệm ngẩn ra, sau đó cũng cười, lộ ra nụ cười vô cùng ấm áp. Đúng vậy, mười hai năm, cô và Mục Duy Hàm quen biết nhau thì ra lâu đến như vậy. Lúc đầu đi tới nhà họ Lăng, cô đối với tất cả đều rất xa lạ, ngoại trừ Lăng cận Dương ra, thì chỉ có Mục Duy Hàm là người làm cho cô có cảm giác tin cậy được.
“Thì ra là lâu như vậy.” Đồng Niệm tựa đầu ngó ra ngoài cửa sổ, nhỏ giọng nói.
Nhìn thấy sắc mặt của Đồng Niệm có gì đó không đúng lắm. Mục Duy hàm bỏ dao trong tay xuống, nhìn chằm chằm mặt của cô rồi hỏi: “Niệm Niệm, em bị làm sao vậy?”
Thu liễm lại ánh mắt phập phồng, Đồng Niệm quay đầu nhìn anh, tiễn đồng đen nhánh thoáng qua vẻ sắc bén, “Năm đó em sanh non, có cái gì cố ý gạt em sao?”
Cô chăm chú nhìn ánh mắt của Mục Duy Hàm, nhìn ánh mắt né tránh rõ ràng của anh, đáy lòng đang yên tĩnh thoáng chốc khuấy động lên vô số bọt sóng.
“Em không cần phải suy nghĩ lung tung, có cái gì để giấu giếm em đâu chứ?” Mục Duy hàm điều chỉnh lại vẻ mặt, lúc nhìn về phía Đồng Niệm lần nữa, ánh mắt đã yên tĩnh trở lại.
Đồng Niệm nhìn ánh mắt biến hóa của anh, khóe miệng lướt qua một nụ cười lạnh nhạt. Những năm qua đi theo bên cạnh Lăng Cận Dương, anh cũng thâm tàn bất lộ giống y như vậy, làm cho người ta phải lau mắt mà nhìn.
Ở bệnh viện thành phố không tìm được hồ sơ bệnh án, Đồng Niệm tìm đến cấp trên vẫn không có kết quả như cũ, không tìm được hồ sơ bệnh án của cô. Lần này cho dù không cam lòng nhưng cũng không thể làm được gì.
Qua mấy ngày đi làm, trong lòng Đồng Niệm vẫn nghĩ đến chuyện này, năm đó phẫu thuật tại sao không có hồ sơ bệnh án chứ? Bên trong rốt cuộc có nguyên nhân gì hay là có cái gì bí mật?
Nghĩ đến đây, trong lòng Đồng Niệm cảm thấy vô cùng khó chịu, cô muốn tới hỏi thẳng Lăng Cận Dương nhưng cuối cùng lại bình tĩnh lại. Nếu như tất cả những chuyện này đều do anh làm, thì khẳng định nửa chữ anh cũng không mở miệng, nếu như kinh động đến anh nói không chừng kết quả bệnh tình năm đó cô cũng không tra ra được.
Đến cuối cùng năm đó đã xảy ra chuyện gì, có cái gì giấu giếm ở bên trong đây?
Gần tối sau khi tan việc, Đồng Niệm mua xong thức ăn đi về nhà, vừa vào cửa Rella liền ngoắc ngoắc cái đuôi nhào đến. Bên ngoài trời đông giá rét, trong phòng ấm áp, có Rella làm bạn nên Đồng Niệm cũng không cảm thấy cô đơn nhiều.
Đứng ở trong phòng bếp, Đồng Niệm mang theo tạp dề, trước tiên rửa đùi gà sạch sẽ băm thành miếng nhỏ, rồi rửa sạch nấm hương cắt thành từng khối nhỏ, bỏ tất cả vào trong nồi đất để trên lửa nấu cách thủy.
Không lâu lắm, trong phòng đã bay đầy mùi thơm. Ngửi thấy mùi thơm, Rella phe phẩy cái đuôi nhỏ, kêu lên “oẳng oẳng.”
Sau khi chưng chín nấm hương và đùi gà, Đồng Niệm chừa lại một phần đặt ở trong tủ lạnh. Còn dư lại cô bỏ thêm mì sợi và rau cải vào, cơm tối nhanh chóng đã nhanh chóng nấu xong.
Trong khoảng thời gian này, lúc rãnh rỗi cô cũng tự mình học nấu ăn, tay nghề nấu nướng so với trước kia cũng khá hơn nhiều. Món ăn đơn giản nhất cô có thể làm giống là món cơm chiên mặc dù mùi vị còn có một ít thiếu sót.
Trên bàn ăn đặt một tô cháo gà với mùi thơm nồng nặc xông vào mũi, cùng với nấm hương làm mùi vị càng thơm ngon hơn, Đồng Niệm híp mắt cười, cầm đũa lên cúi đầu gắp thức ăn, mùi vị so với trong tưởng tượng của cô quả là không tệ.
Rella nằm dưới chân bàn lúc này đứng thẳng dậy, ngước cái đầu nhỏ nhìn cô. Đồng Niệm bị bộ dạng của nó chọc cười, biết nó đói bụng cô lấy thức ăn cho chó cho nó ăn. Nhưng mũi Rella rất nhạy, ngửi được mùi thơm của thịt gà nên nó cũng không thèm để ý đến thức ăn của nó, hai đôi mắt nhỏ vẫn nhìn chằm chằm cô.
Đồng Niệm nhăn mày lại, do dự một lúc, sợ nó ăn bị đau bụng, chỉ là nhìn bộ dáng tội nghiệp của nó cuối cùng cô cũng mềm lòng múc cho nó một miếng thịt gà trộn cùng với thức ăn của nó.
Rella phe phẩy cái đuôi nhỏ, kêu lên thích thú.
Sau bữa cơm chiều, Đồng Niệm thu dọn phòng bếp sạch sẽ, dẫn Rella xuống lầu đi dạo lòng vòng quanh nhà. Bên ngoài nhiệt độ rất thấp, cô lạnh đến rụt cổ.
Sau khi về đến nhà, thời gian còn sớm. Đồng Niệm mở tivi trong phòng khách lên, lại lấy laptop ra mở máy lên mạng lướt web. Cô xem những tin tức hấp dẫn rồi tìm phìm hài để xem.
Trong lúc vô tình cô nhìn thấy đoạn clip có tên “Bữa tiệc của giới nhà giàu” chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, lượng người ấn vào xem lên đến kinh ngạc.
Đồng Niệm có chút ngạc nhiên, cho là lăng xê, liền tiện tay mở ra xem một chút, một đoạn video được phát ra. Hình ảnh được truyền ra là một nhà hàng cao cấp, bên trong được bài trí bằng những chiếc đèn thủy tinh rực rỡ hoa mắt, khách khứa ăn mặc xinh đẹp, khắp nơi lộ ra vẻ xa hoa, tráng lệ.
Từ từ Đồng Niệm phát giác ra cảnh tượng có chút quen thuộc, cô cau mày suy nghĩ, đột nhiên cô bừng tỉnh nhớ lại, bữa tiệc này là lần trước Vi Kỳ Hạo gọi cô đến để ăn mừng địa sảng Húc Nhật.
Nhớ lại cảnh này, đối với cô mà nói không có gì là vui vẻ, Đồng Niệm mím môi, đang định tắt đoạn video, nhưng không nghĩ phía bên trái trong video lóe lên hai bóng người, làm cho đôi mắt cô giá rét, tập trung xem.
Video vừa vặn quay lại cảnh hai bóng người cô đều rất quen thuộc đang đánh nhau trong ban công. Từ góc độ quay nhìn sang, rõ ràng có thể nhìn thấy Vi Kỳ Hạo đập vỡ ly rượu cầm trong tay, kéo tay Lăng Cận Dương hướng ngực anh đâm tới.
Cho dừng lại tạm thời, Đồng Niệm kéo đi kéo lại xem nhiều lần cho đến cuối cùng tin rằng những hình ảnh cô nhìn thấy là không có sai lầm.
Sau đó, cô tắt video, ngơ ngẩn ngồi ở trên sofa không nhúc nhích.
Cho đến khi điện thoại trên bàn reo lên, cô mới lấy lại tinh thần, bắt điện thoại nghe. Sau khi nghe được giọng nói của Sở Kiều, cô cảm thấy hơi bất ngờ, họ vừa gặp mặt nhau mấy ngày trước, không nghĩ nhanh như vậy cô ấy đã liên lạc lại.
Sau khi bên kia cúp điện thoại, Đồng Niệm từ trong ghế sofa vội vàng đứng dậy, cất laptop xong cô vội vàng thay quần áo, mặc áo khoát nhung vào rồi mới cầm túi xách đi ra cửa.
Đón xe đến nơi Sở Kiều nói, Đồng Niệm thanh toán tiền xe, sau khi đẩy cửa xe bước xuống liền nhìn thấy Sở Kiều đang ngồi ở ven đường.
“Sao lại ngồi ở đây?” Bước nhanh đến chỗ cô, Đồng Niệm khom lưng cười ngồi xuống bên cạnh Sở Kiều.
Ban đêm nhiệt độ xuống rất thấp, Sở Kiều mặc rất mỏng manh, Đồng Niệm nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lạnh đến đỏ bừng, vội vàng gỡ khăn quàng cổ xuống choàng lên cổ của cô, thử dò hỏi: “Sở Kiều, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Sở Kiều khẽ cúi mặt, cả buổi cũng không hề nhúc nhích, thời điểm Sở Kiều ngẩng đầu lên, muốn mỉm cười với Đồng Niệm, lại phát hiện ra má mình bị đông cứng vì lạnh, “Tôi không có nhà để về…”
Một câu nói nhẹ nhàng như vậy, lập tức khiến đáy lòng Đồng Niệm co rút lại. Đưa tay kéo Sở Kiều, đáy mắt Đồng Niệm ê ẩm khó chịu. Cảm giác cô đơn không có chỗ nương tựa Đồng Niệm đã trải nghiệm qua, “Ai nói cô không có nhà, không phải còn có nhà của tôi sao?”
Kề lên bả vai gầy yếu ớt của Đồng Niệm, Sở Kiều thấp giọng cười, đáy mắt dần dần bốc lên một mảnh mờ mịt. Trong đêm đông giá rét, tâm tình lạnh lẽo cuối cùng cũng tìm được một tia an ủi.
Sau khi về đến nhà, Đồng Niệm móc chìa khóa ra mở cửa, dẫn Sở Kiều vào trong nhà, để cho cô ngồi vào trong ghế sofa.
Sở Kiều ngồi ở trên ghế sofa, quan sát xung quanh căn phòng, khóe miệng dâng lên nụ cười. Phòng không lớn, trang trí rất ấm áp, mặc dù không hoa lệ, nhưng tràn đầy hương vị cuộc sống.
Cô cũng muốn có một căn nhà như vầy, nhưng cái hy vọng xa vời này lúc nào mới có thể thực hiện được.
Đồng Niệm từ phòng bếp bưng ra một ly nước nóng, vội vàng đặt vào trong tay của Sở Kiều, cười hỏi: “Ăn cơm chưa?”
Hớp một ngụm nước nóng, tay chân lạnh cứng của Sở Kiều từ từ khôi phục lại như cũ, cô mím môi lắc đầu một cái, nhỏ giọng nói: “Vẫn chưa ăn.”
Liếc nhìn vẻ mặt ảm đạm của Sở Kiều, Đồng Niệm nhẹ nhàng cười, cô mở ti vi lên, xoay người đi vào phòng bếp, “Cô chờ một chút, tôi đi nấu cho cô một bát mì.”
Sau khi đi tới phòng bếp, Đồng Niệm lấy thức ăn còn dư lại trong tủ lạnh đổ vào trong nồi, sau khi đun sôi, bỏ mì và rau cải vào, cuối cùng bỏ gia vị vào rồi múc vào trong tô.
“Có thể ăn được rồi.” Đồng Niệm bưng đặt trên bàn, kêu Sở Kiều tới ăn.
Sở Kiều nghe mùi thơm bay khắp phòng, đứng dậy đi mấy bước tới cạnh bàn ngồi xuống, nhìn mì trong tô, cười tủm tỉm nói: “Tài nấu nướng của cô thật tốt a!”
“Cũng bình thường thôi mà!” Đồng Niệm cười, kéo ghế ra ngồi xuống đối diện Sở Kiều, nhìn Sở Kiều ăn ngon lành, trong lòng cũng thấy rất vui vẻ.
Bàn ăn không lớn, hai người ngồi đối diện nhau, thỉnh thoảng Đồng Niệm cũng nói vài câu, cuối cùng thấy Sở Kiều ăn hết một tô mì, đến giọt nước canh cuối cùng cũng không còn sót lại, không khỏi mỉm cười.
Thu dọn xong phòng bếp thời gian cũng không còn sớm, Đồng Niệm lấy một bộ quần áo sạch sẽ đưa cho Sở Kiều, để cho cô đi tắm.Giường ngủ không lớn, Đồng Niệm suy nghĩ cả buổi sợ ngủ ở phòng khách ngã bệnh, cuối cùng quyết định hai người cùng ngủ chung một giường như vậy sẽ ấm áp hơn, cô lấy ra một bộ dra niệm mới trải tươm tất, thu xếp chỗ ngủ cho Rella để nó không đi lung tung.
Sở Kiều không thích động vật, từ khi bước vào cửa, đối với Rella cô luôn trốn tránh, không muốn lại gần nó.
Sau đó không lâu, Sở Kiều tắm xong đi ra ngoài, tóc trên đầu cô ước nhẹp, Đồng Niệm sợ cô cảm, cầm máy sấy đi tới đưa cho Sở Kiều, để cho Sở Kiều nhanh chóng sấy khô tóc của mình.
Trong phòng ngủ, hai người ngồi xếp bằng trên giường nói chuyện rất vui vẻ. Đồng Niệm khóe mắt nhảy lên, nhìn thấy những vết đỏ trắng nõn trên chiếc cổ của Sở Kiều lập tức mím môi cười nhẹ, trong lòng đã hiểu vì sao tối nay Sở Kiều lại gây ầm ĩ như vậy.
Hồi lâu, đồng đọc tắt đèn, hai người đều rất an tĩnh nằm ở trên giường,.
Đối với bối cảnh gia đình Sở Kiều, Đồng Niệm ít nhiều cũng biết một chút, nhà họ Sở ở nội thành phía Bắc cũng là danh môn vọng tộc. Hai nhà họ Quyền và họ Sở vẫn có giao tình tốt, nam nữ hai nhà kết thân cũng là chuyện sớm đã được quyết định.
Nhà họ Quyền chỉ có một nhi tử, Quyền Yến Thác là một người tài giỏi, theo đạo lý mà nói việc hôn sự này nên thuận nước đẩy thuyền, nhưng tại sao có thể trở thành như thế này được chứ?
“Sở Kiều?” Đồng Niệm xoay người nhìn cô, trong lòng tràn đầy tò mò, “Cô có phải hay không…” Đồng Niệm rất muốn hỏi có phải Sở Kiều trốn ra ngoài hay không, nhưng lại không mở miệng được.
Sở Kiều cũng chưa có ngủ, nghiêng người nhìn sang cô, cũng không định giấu giếm, “Cô có thể cho tôi ở lại mấy ngày được không?”
“Dĩ nhiên là được.” Đồng niệm gật đầu, giọng nói chân thành tha thiết, “Cô muốn ở lại bao lâu cũng được.”
Sở Kiều cười nói cám ơn, trong lòng cảm thấy ấm áp, thật ra cô và Đồng Niệm gặp qua cũng không có mấy lần, nhưng trong thời điểm này Đồng Niệm lại nguyện ý chứa chấp cô, loại tin tưởng này làm cho cô cảm thấy vô cùng cảm động.
Đồng Niệm do dự một lát cuối cùng cũng quyết định hỏi: “Cô không gọi điện về nhà hay sao?”
“Nhà?” Ánh mắt Sở Kiều buồn bả, nụ cười đầy vẻ giễu cợt: “Nơi đó đã sớm không còn là nhà của tôi rồi.”
Nghe vậy sắc mặt Đồng Niệm cũng trầm xuống, cô khẽ thở dài một cái, dùng sức cầm tay của cô, có thể nhận thấy được lòng bàn tay lạnh lẽo của cô. Hai người im lặng không nói gì nữa, cả hai đều thầm nghĩ họ bất đồng tâm sự.
Tính tình Sở Kiều độc lập, đồng thời cảm thấy có hơi khó gần, có lúc Đồng Niệm có cảm giác rằng Sở Kiều giống như tạo cho mình lớp vỏ bọc bên ngoài, như vậy bản thân cô ấy mới cảm thấy an toàn hơn.
Trong nhà nhiều hơn một người, tự nhiên náo nhiệt không ít nhưng cũng có phiền não. Buổi sáng Đồng Niệm trước khi ra cửa thu xếp cho Rella xong, không để cho nó tùy tiện chạy lung tung. Đồng thời chuẩn bị cơm trưa xong rồi đặt vào tủ lạnh, Sở Kiều chỉ cần hâm nóng lại là có thể ăn.
Ra đến cửa, Đồng Niệm dặn dò Sở Kiều, cơm tối chờ cô trở về nấu, Sở Kiều cũng đồng ý.
Nhưng sau khi tan việc trở về nhà, Đồng Niệm nghe tiếng thét chói tai, cô nhanh chóng chạy đến phòng bếp, thấy lửa bốc lên từ trong chảo dầu, Sở Kiều sợ hãi tay chân luống cuống, định lấy nước tưới vào dập tắt lửa.
Một tay lấy cái nấp vung đậy lại, Đồng Niệm lôi Sở Kiều ra đứng phía sau mình, tắt bếp, cả người cô đổ toàn mồ hôi lạnh.
“Cô không sao chứ?” Đồng Niệm xoay người lại xem người phía sau, lo lắng hỏi Sở Kiều.
Sở Kiều lập tức khoát tay, cúi đầu xin lỗi, nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi, tôi chỉ muốn nấu cơm tối.”
Đồng Niệm nặng nề thở dài, nghĩ thầm đây là nấu cơm sao? Nếu cô trở về chậm một tí, trong nhà chắc phát hỏa.
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Kiều đen như mực, Đồng Niệm chê cười ra tiếng, bảo Sở Kiều đi rửa mặt. Đồng Niệm cởi áo khoát xuống, dọn dẹp lại phòng bếp. Cứ như vậy dọn tới dọn lui, cơm tối cũng không có làm, cuối cùng mua thức ăn ở bên ngoài về ăn.
Sáng ngày hôm sau, Đồng Niệm mặc chỉnh tề ra khỏi nhà, cố ý nhấn mạnh cảnh cáo Sở Kiều, hôm nay tuyệt đối không được làm loạn trong phòng bếp, nhất định phải đợi cô về nhà nấy cơm.
Xảy ra chuyện tối ngày hôm qua, Sở Kiều trong lòng cảm thấy vô cùng có lỗi, gật đầu đồng ý, hứa sẽ không tái phạm sai lầm như vậy, cũng không dám tùy tiện nấu cơm.
Nhìn bộ dáng đáng thương của cô, Đồng Niệm không nhịn được cười lên, không có nói thêm gì nữa, đưa đồ ăn vặt tối hôm qua cho cô, để cho cô giết thời gian trong lúc nhàm chán.
Ngồi trên xe bus đi đến toà soạn, vừa đúng đến giờ làm việc. Đồng Niệm ngồi kiểm tra mấy ngàn chữ, mắt mệt mỏi hoa cả lên. Buổi trưa, cô cố ý không cùng đồng nghiệp dùng cơm chung với nhau mà hẹn Mục Duy Hàm.
Thời điểm đón xe chạy tới nhà hàng tây, Mục Duy Hàm đã đến trước còn giúp cô châm một bình trà đậu đỏ.
“Lạnh không?” Mục Duy hàm rót cho Đồng Niệm ly trà, đẩy tới trước mặt cô, có thể nhìn thấy chóp mũi cô lạnh đến nỗi đỏ hồng lên.
Phòng ăn rất ấm áp, Đồng Niệm hít mũi, gật đầu nói: “Trời thật lạnh.”
Kể từ sau khi cô khôi phục lại sức khỏe, cũng không có đơn độc gặp qua Mục Duy Hàm, chỉ có gặp qua điện thoại hai lần.
Nhân viên phục vụ bưng thịt bò bít tết lên, Đồng Niệm ăn vài miếng, cảm thấy mùi vị cũng không tệ lắm. Cô nhíu mày nhìn người đàn ông đối diện, nhìn ngón tay thon dài của anh nắm dao đĩa, động tác ưu nhã cực kỳ mê người.
“Duy Hàm.” Đồng Niệm nhếch môi cười, nhìn ánh mắt nhu hòa của anh hỏi: “Chúng ta đã quen biết bao lâu rồi nhỉ?”
Động tác cắt thịt bò từ từ dừng lại, ánh mắt Mục Duy Hàm vô cùng dịu dàng, anh cười ngẩng đầu lên, trầm giọng nói: “Mười hai năm.”
Đồng Niệm ngẩn ra, sau đó cũng cười, lộ ra nụ cười vô cùng ấm áp. Đúng vậy, mười hai năm, cô và Mục Duy Hàm quen biết nhau thì ra lâu đến như vậy. Lúc đầu đi tới nhà họ Lăng, cô đối với tất cả đều rất xa lạ, ngoại trừ Lăng cận Dương ra, thì chỉ có Mục Duy Hàm là người làm cho cô có cảm giác tin cậy được.
“Thì ra là lâu như vậy.” Đồng Niệm tựa đầu ngó ra ngoài cửa sổ, nhỏ giọng nói.
Nhìn thấy sắc mặt của Đồng Niệm có gì đó không đúng lắm. Mục Duy hàm bỏ dao trong tay xuống, nhìn chằm chằm mặt của cô rồi hỏi: “Niệm Niệm, em bị làm sao vậy?”
Thu liễm lại ánh mắt phập phồng, Đồng Niệm quay đầu nhìn anh, tiễn đồng đen nhánh thoáng qua vẻ sắc bén, “Năm đó em sanh non, có cái gì cố ý gạt em sao?”
Cô chăm chú nhìn ánh mắt của Mục Duy Hàm, nhìn ánh mắt né tránh rõ ràng của anh, đáy lòng đang yên tĩnh thoáng chốc khuấy động lên vô số bọt sóng.
“Em không cần phải suy nghĩ lung tung, có cái gì để giấu giếm em đâu chứ?” Mục Duy hàm điều chỉnh lại vẻ mặt, lúc nhìn về phía Đồng Niệm lần nữa, ánh mắt đã yên tĩnh trở lại.
Đồng Niệm nhìn ánh mắt biến hóa của anh, khóe miệng lướt qua một nụ cười lạnh nhạt. Những năm qua đi theo bên cạnh Lăng Cận Dương, anh cũng thâm tàn bất lộ giống y như vậy, làm cho người ta phải lau mắt mà nhìn.
Bình luận facebook