Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 106
Edit: windy
Lý Duy trong Thục nữ dụ phu không nhắc tới nhiều, không thấy mấy người có hứng thú với hắn, cho nên một chương này chỉ chích ít nội dung trong chính văn ra, còn lại đại bộ phận là tác giả viết, tặng thêm.
Mới gặp: Thế công tử vô song. truyện kiếm hiệp hay
Một đám thiếu niên cưỡi ngựa trên hoa cỏ màu xanh, thế tử Lý Duy cả người màu tím dẫn đầu, giống như viên minh chân chói mắt, tuấn dật, độc nhất vô nhị.
Xa xa liếc mắt một cái, lồng ngực các tiểu cung nữ liền đập thình thịch.
Cửu vương là đệ đệ ruột của Hoàng thượng, dưới một người trên vạn người, là nhi tử duy nhất của Cửu Vương, thế tử Lý Duy từ nhỏ được nâng niu trong bàn tay lớn lên, trên người mang theo tôn quý với khí phách bẩm sinh.
May mắn, hắn không hề kiêu căng, vẫn thiện lương săn sóc như cũ. Một tiểu cung nữ ném bóng sai hướng, Trường Phong công chúa muốn phạt nàng ta 200 trượng, kia chẳng khác nào đánh chết luôn.
Lý Duy mặt trầm xuống ngăn lại: “Trường Phong, Hoàng thượng đã cảnh cáo ngươi, không được tùy ý đánh chửi cung nữ, thái giám, oan hồn chết dưới tay ngươi không ít sao? Cung nữ gầy yếu như vậy, 100 trượng đã đủ lấy mạng nàng rồi.”
Lý Trường Phong ngẩng đầu trừng mắt nhìn Lý Duy: “Không cần ngươi xen vào việc của người khác, nàng ta làm sai phải bị phạt, dù sao bản cung cũng không cần nàng ta nữa, chết cũng xứng đáng.”
Tiểu cung nữ quỳ trên mặt đất lạnh run, một chữ cũng không dám nói. Đám cung nữ ở bên cạnh đều biết Trường Phong công chúa rất tàn nhẫn, lén đồng tình nhìn nàng ta.
Lý Duy nói: “Được, nếu ngươi không muốn nàng, ta muốn. Ta dẫn nàng về Cửu vương phủ, ngươi không được hỏi đến.”
Trường Phong công chúa cười khúc khích: “Được thôi, thấy nàng ta cũng có chút tư sắc, ca ca đã thích cứ lấy đi.”
Một tiểu cung nữ mà thôi, với công chúa mà nói thậm chí còn kém hơn con mèo con chó, đường ca đã muốn, sẽ đưa nhân tình thôi.
Lý Duy nhìn tiểu cung nữ bị dọa ngốc một cái, gọi thị vệ Mã Xuyên, đưa nàng xuống. Có thể đi cùng Thế tử gia về Cửu vương phủ? Lần này ánh mắt đồng tình của các cung nữ ở xung quanh đã biến thành hâm mộ.
Trở về Cửu vương phủ, hắn đem tiểu cung nữ gầy yếu này ra sau đầu. Mã Xuyên ném nàng cho quản gia, vội vàng đi làm chuyện của mình. Quản gia lần này đúng là gặp chuyện khó, đây là nữ nhân đầu tiên Thế tử gia đưa về, nhìn gầy gầy nho nhỏ, cũng không phải quốc sắc thiên tư. An bài thấp sợ chủ tử mất hứng, an bài cao lại sợ hiểu lầm ý. Bất đắc dĩ, đành phải đưa tới trước mắt Cửu vương phi, xin vương phi định đoạt.
Mới nghe Thế tử mang cung nữ trở về, Cửu vương phi cũng kinh hãi, đánh giá trên dưới một hồi, cảm thấy cô nương này cũng không phải nữ tử mê hoặc gì, hơi yên tâm, gọi Mã Xuyên tới hỏi, mới hiểu được, chỉ là thuận tay cứu mạng, không phải Thế tử nhìn trúng nàng.
Đã là thế tử cứu, liền an bài trong viện của hắn đi, luôn không cẩn thận với nha hoàn cũng không tốt. Cửu vương phi nói nàng vài câu, để quản gia dẫn nàng đi.
Nàng ta nhìn từng ngọn cây cọng cỏ xa lạ trong Cửu vương phủ, kích động đến cả đêm không ngủ được. Thế tử tung hoành ngang dọc, vậy mà bỗng nhiên biến thành chủ tử của mình, cho dù mỗi ngày rửa chân xách giày cho hắn, nàng cũng vui mừng. Vừa rồi bị dọa cho mơ hồ, vậy mà quên mất cảm tạ Thế tử, nàng ôm bụng suy nghĩ loạt từ cảm tạ, nhưng Thế tử có mấy ngày rảnh rỗi về tẩm điện, chỉ ở trong thư phòng nghỉ ngơi, nàng không dám tùy tiện đến quấy rầy, chỉ tận tâm tận lực quét sạch nhà cửa, đem bồn hoa chăm sóc lên tươi tốt.
“Cây hoa sơn trà này sống lại rồi hả?” Lý Duy nhìn lá non đang lớn lên, cực kì kì quái.
Nàng không nghĩ tới Thế tử sẽ đột nhiên xuất hiện trong tẩm điện, sững sờ đem mấy lời cảm tạ quên hết sạch, chỉ ngây ngốc đáp: “Nô tỳ thích bạch sơn trà này nhất, hiểu sơ cách chăm soc chúng.”
Không nghĩ tới Thế tử gia cực kì hài lòng gật gật đầu: “Tốt tốt, Tư Mã Duệ vẫn đánh cược với ta nói Bản thế tử không nuôi sống được cây hoa này, người cứ chăm nó thật tốt vào, quay đầu ta nhìn ngươi một cái.”
“Vâng ạ.” Nàng vui sướng đáp lại.
“Ôi chao, đúng rồi, ngươi tên là gì?” Lý Duy hỏi.
“Nô tỳ ở trong cung tên Hồng Loan.” Nói tới hai chữ trong cung, thân thể nàng hơi run run.
Lý Duy đương nhiên biết thuộc hạ dưới tay Trường Phong công chúa điêu ngoa bốc đồng sẽ không có kết cục tốt, nhìn gương mặt tiểu cô nương trong sáng như bạch sơn trà sau mưa, lại cười nói: “Về sau người liền tên là Tiểu Trà đi.”
HOÀN! ! !
Lý Duy trong Thục nữ dụ phu không nhắc tới nhiều, không thấy mấy người có hứng thú với hắn, cho nên một chương này chỉ chích ít nội dung trong chính văn ra, còn lại đại bộ phận là tác giả viết, tặng thêm.
Mới gặp: Thế công tử vô song. truyện kiếm hiệp hay
Một đám thiếu niên cưỡi ngựa trên hoa cỏ màu xanh, thế tử Lý Duy cả người màu tím dẫn đầu, giống như viên minh chân chói mắt, tuấn dật, độc nhất vô nhị.
Xa xa liếc mắt một cái, lồng ngực các tiểu cung nữ liền đập thình thịch.
Cửu vương là đệ đệ ruột của Hoàng thượng, dưới một người trên vạn người, là nhi tử duy nhất của Cửu Vương, thế tử Lý Duy từ nhỏ được nâng niu trong bàn tay lớn lên, trên người mang theo tôn quý với khí phách bẩm sinh.
May mắn, hắn không hề kiêu căng, vẫn thiện lương săn sóc như cũ. Một tiểu cung nữ ném bóng sai hướng, Trường Phong công chúa muốn phạt nàng ta 200 trượng, kia chẳng khác nào đánh chết luôn.
Lý Duy mặt trầm xuống ngăn lại: “Trường Phong, Hoàng thượng đã cảnh cáo ngươi, không được tùy ý đánh chửi cung nữ, thái giám, oan hồn chết dưới tay ngươi không ít sao? Cung nữ gầy yếu như vậy, 100 trượng đã đủ lấy mạng nàng rồi.”
Lý Trường Phong ngẩng đầu trừng mắt nhìn Lý Duy: “Không cần ngươi xen vào việc của người khác, nàng ta làm sai phải bị phạt, dù sao bản cung cũng không cần nàng ta nữa, chết cũng xứng đáng.”
Tiểu cung nữ quỳ trên mặt đất lạnh run, một chữ cũng không dám nói. Đám cung nữ ở bên cạnh đều biết Trường Phong công chúa rất tàn nhẫn, lén đồng tình nhìn nàng ta.
Lý Duy nói: “Được, nếu ngươi không muốn nàng, ta muốn. Ta dẫn nàng về Cửu vương phủ, ngươi không được hỏi đến.”
Trường Phong công chúa cười khúc khích: “Được thôi, thấy nàng ta cũng có chút tư sắc, ca ca đã thích cứ lấy đi.”
Một tiểu cung nữ mà thôi, với công chúa mà nói thậm chí còn kém hơn con mèo con chó, đường ca đã muốn, sẽ đưa nhân tình thôi.
Lý Duy nhìn tiểu cung nữ bị dọa ngốc một cái, gọi thị vệ Mã Xuyên, đưa nàng xuống. Có thể đi cùng Thế tử gia về Cửu vương phủ? Lần này ánh mắt đồng tình của các cung nữ ở xung quanh đã biến thành hâm mộ.
Trở về Cửu vương phủ, hắn đem tiểu cung nữ gầy yếu này ra sau đầu. Mã Xuyên ném nàng cho quản gia, vội vàng đi làm chuyện của mình. Quản gia lần này đúng là gặp chuyện khó, đây là nữ nhân đầu tiên Thế tử gia đưa về, nhìn gầy gầy nho nhỏ, cũng không phải quốc sắc thiên tư. An bài thấp sợ chủ tử mất hứng, an bài cao lại sợ hiểu lầm ý. Bất đắc dĩ, đành phải đưa tới trước mắt Cửu vương phi, xin vương phi định đoạt.
Mới nghe Thế tử mang cung nữ trở về, Cửu vương phi cũng kinh hãi, đánh giá trên dưới một hồi, cảm thấy cô nương này cũng không phải nữ tử mê hoặc gì, hơi yên tâm, gọi Mã Xuyên tới hỏi, mới hiểu được, chỉ là thuận tay cứu mạng, không phải Thế tử nhìn trúng nàng.
Đã là thế tử cứu, liền an bài trong viện của hắn đi, luôn không cẩn thận với nha hoàn cũng không tốt. Cửu vương phi nói nàng vài câu, để quản gia dẫn nàng đi.
Nàng ta nhìn từng ngọn cây cọng cỏ xa lạ trong Cửu vương phủ, kích động đến cả đêm không ngủ được. Thế tử tung hoành ngang dọc, vậy mà bỗng nhiên biến thành chủ tử của mình, cho dù mỗi ngày rửa chân xách giày cho hắn, nàng cũng vui mừng. Vừa rồi bị dọa cho mơ hồ, vậy mà quên mất cảm tạ Thế tử, nàng ôm bụng suy nghĩ loạt từ cảm tạ, nhưng Thế tử có mấy ngày rảnh rỗi về tẩm điện, chỉ ở trong thư phòng nghỉ ngơi, nàng không dám tùy tiện đến quấy rầy, chỉ tận tâm tận lực quét sạch nhà cửa, đem bồn hoa chăm sóc lên tươi tốt.
“Cây hoa sơn trà này sống lại rồi hả?” Lý Duy nhìn lá non đang lớn lên, cực kì kì quái.
Nàng không nghĩ tới Thế tử sẽ đột nhiên xuất hiện trong tẩm điện, sững sờ đem mấy lời cảm tạ quên hết sạch, chỉ ngây ngốc đáp: “Nô tỳ thích bạch sơn trà này nhất, hiểu sơ cách chăm soc chúng.”
Không nghĩ tới Thế tử gia cực kì hài lòng gật gật đầu: “Tốt tốt, Tư Mã Duệ vẫn đánh cược với ta nói Bản thế tử không nuôi sống được cây hoa này, người cứ chăm nó thật tốt vào, quay đầu ta nhìn ngươi một cái.”
“Vâng ạ.” Nàng vui sướng đáp lại.
“Ôi chao, đúng rồi, ngươi tên là gì?” Lý Duy hỏi.
“Nô tỳ ở trong cung tên Hồng Loan.” Nói tới hai chữ trong cung, thân thể nàng hơi run run.
Lý Duy đương nhiên biết thuộc hạ dưới tay Trường Phong công chúa điêu ngoa bốc đồng sẽ không có kết cục tốt, nhìn gương mặt tiểu cô nương trong sáng như bạch sơn trà sau mưa, lại cười nói: “Về sau người liền tên là Tiểu Trà đi.”
HOÀN! ! !
Bình luận facebook