Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 56
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Gà - LQĐ
Buổi tối, khi Chu Lãng mệt nhọc về nhà, Tịnh Thục đã nằm ở trên giường ngủ. Chu Lãng hôn khuôn mặt nhỏ hồng hồng của tiểu nương tử một cái, nhẹ tay nhẹ chân đi đến phòng tắm tắm rửa. Trời tháng sáu, buổi tối vẫn hơi nóng, nhưng tiểu nương tử không ngủ ở lương tháp [1], hắn cũng không muốn đi, cứ thế chen chúc với nàng trên giường, ôm nàng ngủ.
[1] lương tháp: giường hẹp mà dài rất mát, khá giống với phản gỗ bên mình. (mình kèm hình dưới nhé)
Tịnh Thục ngủ không sâu. Yên tĩnh, nhíu mày, lông mi dài run rẩy.
Xem ra bị chuyện hôm nay dọa rồi, Chu Lãng đau lòng dùng ngón cái vuốt ve mi tâm nàng, muốn vuốt hết mọi lo lắng của nàng. Dường như tiểu nương tử cảm thấy khí tức của trượng phu, dịch người lại, tựa vào lồng ngực hắn ngủ.
Trời nóng, Chu Lãng không có mặc trung y, lồng ngực trần trụi, chỉ mặc một cái quần lót ngắn. Hơi nóng nàng thở ra phun trước ngực, nong nóng, ngưa ngứa, như một con sâu đang bò trên người, Chu Lãng thật muốn đè lên thân thể mềm mại của nàng.
Nhưng y biết rõ, tiểu nương tử mệt mỏi, hôm nay vừa bị kinh hãi, không chừng trong bụng còn có một sinh mệnh nhỏ, đêm nay không đủ sức. Chu Lãng chẹp miệng, nhắm mắt, mặc dù hơi bất đắc dĩ, nhưng lại cảm thấy rất ngọt ngào.
Buổi sáng Tịnh Thục mở mắt ra thì bên cạnh trống rỗng, sáng sớm hơi lạnh, thấy trên người đang đắp chăn mỏng, đoán có lẽ lúc y rời đi đã nhẹ nhàng giúp mình đắp kín, khóe môi bỗng mỉm cười ngọt ngào.
"Tam gia đi bao lâu rồi?" Tịnh Thục vừa mặc y phục vừa hỏi Tố Tiên.
"Tam gia nói giờ Mẹo điểm binh, cho nên trước giờ Mẹo ngài đã dậy rồi, bảo chúng em không cần đánh thức phu nhân, để phu nhân ngủ đến khi tự tỉnh. Hôm nay Tam gia thật sự rất đau lòng phu nhân đấy ạ." Tố Tiên mỉm cười.
Tịnh Thục cũng nhịn không được mà cười, sau khi rửa mặt, ăn hai cái bảnh chẻo mọng nước, uống một chén cháo bát bảo thập cẩm. Tuy Chu Lãng dặn dò không nên lên phòng chính quá nhiều, nhưng không quan tâm cũng không phải cách hay. Mang lên hai bao bột củ sen Thất trân hồng liên từ Liễu An châu, dẫn hai nha hoàn đến phòng chính.
Chưa kịp bước vào sân nhỏ, đã bị nha hoàn cản đường. "Trưởng công chúa dặn dò, hôm nay muốn nghỉ ngơi thật tốt, miễn thỉnh an. Quận vương phi bên kia ngài cũng không cần đi, tối hôm qua cả đêm không ngủ, lúc này vẫn chưa ngủ ạ."
Tịnh Thục mừng rỡ, dẫn người đi trở về, chỗ rẽ ở cửa thuỳ hoa, đi vào Mai Hương uyển của chi thứ hai.
Vào sân đương nhiên phải bái kiến Nhị thẩm trước, nhưng tiểu nha hoàn nói bà ấy không ở đó. Tịnh Thục hơi nghi ngờ, phòng chính và Quận vương phi ở Vinh Cẩm đường đều không cho tiến vào, vậy bà ấy đi đâu rồi, chẳng lẽ đến hậu hoa viên ngắm hoa?
Ngẫm lại dùng sự thông minh của Cận thị, hẳn không làm chuyện đần như vậy đâu, nếu rơi vào tai Quận vương phi thì sẽ thế nào, không phải sẽ bị thấy rõ ràng rằng bản thân vui sướng khi người gặp hoa sao.
Không rảnh nghĩ tiếp, nàng sai người dẫn đường, vào phòng Tam cô nương Chu Nhã Phượng. Đây là lần đầu tiên Tịnh Thục tới đây, đầu tiên đập vào mắt là một bộ tranh ‘Lạc Thần phú đồ’, nhân vật trông rất sống động, thần sắc giống hệt như trong văn chương, nếu không phải người trong nghề, quả thật sẽ cho rằng đây là bút tích thật rồi.
Trong phòng cũng không có thứ gì quá đáng giá, tùy ý có thể thấy được chính là bức tranh, bất luận là bình sứ quyển trục, hay sơn thủy treo trên tường, sĩ nữ đồ (tranh mỹ nhân), có thể thấy được chủ nhân thật sự rất yêu thích những này.
"Tam muội, muội vẫn khỏe chứ?" Tịnh Thục đi đến cạnh giường, nhẹ giọng hỏi.
Nhã Phượng chậm rãi mở mắt ra, thấy Tịnh Thục, thần sắc hơi hịu quạnh, có cảm giác dường như đã qua mấy đời.
Đúng vậy, ngày Tam tẩu rời đi đúng là sau lễ cập kê của mình, lòng tràn đầy vui mừng cho rằng mẹ cả đã nghị định việc hôn nhân cho mình và Tạ An. Khi đó, bản thân không nhịn được mà cong môi, trong lòng ngập tràn hạnh phúc chờ mong. Qua gần hai tháng, Tam tẩu đã trở về, người đẫy đà một ít, khí sắc hồng hào, vô cùng xinh đẹp.
Mà bản thân mình thì sao, đã thành dáng vẻ như hiện tại, người không ra người quỷ không ra quỷ. Từ khi Tạ phủ đến khớp bát tự, nàng mới biết được người đính hôn cùng Tạ An chính là Nhị tỷ Chu Ngọc Phượng. Loại cảm giác như sấm sét giữa trời quang này, chỉ có người trải qua rồi mới biết rõ. Nàng cảm thấy tim mình như ngừng đập rồi, vạn vật trên đời, âm tinh vũ tuyết đều không có liên quan gì đến mình rồi. Nàng chỉ là một thứ nữ bị người vứt bỏ, ngâm trong mưa xuân một canh giờ, được thân mẫu cõng trở về phòng, như nguyện ngã bệnh.
"Tam muội, hai tháng không gặp, sao muội lại gầy thành như vậy?" Tịnh Thục rất giật mình. Không chỉ gầy, trong đôi mắt đã không còn linh động sáng rọi mà tiểu cô nương vốn có. Sắc mặt tái nhợt, môi khô nứt, một đôi mắt to khô khốc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã gầy như bàn tay.
"Tam tẩu..." Nhã Phượng khản giọng gọi, trong mắt lăn xuống dòng lệ nóng.
Tại phủ Quận vương không có nhân tình này, nàng chỉ là một thứ nữ chi thứ hai nho nhỏ, bị bệnh nhiều ngày như vậy, chỉ có mẹ cả đi ngang qua sân một lần, tổ mẫu và đại bá mẫu đều chưa hề đến thăm lấy một lần. Tam tẩu vừa trở về, đã đến thăm mình, Nhã Phượng thầm nghĩ mà bật khóc.
"Nhã Phượng, sao muội bệnh nặng thế này? Gọi đại phu khám chưa?" Tịnh Thục ân cần hỏi.
"Khám rồi... Cũng chuyển biến tốt rồi, Tam tẩu, yên tâm đi." Nhã Phượng hiểu chuyện khẽ nói.
Tịnh Thục đặt hai bao bột củ sen ở trên bàn nhỏ cạnh giường, nắm bàn tay Nhã Phượng dịu dàng nói: "Đây là bột củ sen Thất trân hồng liên mang từ Liễu An châu về, vô cùng bổ dưỡng, có tác dụng dưỡng nhan, muội ăn nhiều một ít, sẽ khôi phục nhanh thôi."
Nhã Phượng gật đầu: "Vâng, muội biết rồi. Tam tẩu mau trở về đi, muội sợ sẽ lây bệnh cho tẩu."
Đang nói chuyện, mẹ ruột Thu di nương của Nhã Phượng bưng một chén thuốc vào, thấy Tịnh Thục ngồi bên giường, đầu tiên là sững sờ, chợt lệ nóng doanh tròng: "Tam nương tử, ngươi tới thăm Tiểu Nhã sao."
Tịnh Thục đứng dậy gật đầu: "Thu di nương, Tiểu Nhã bị bệnh đã bao lâu, sao có thể nghiêm trọng đến vậy."
Thu Họa lau lệ, cầm chén đưa cho tiểu nha hoàn, nhân lúc còn nóng đút Nhã Phượng uống. Nghẹn ngào nói: "Hơn một tháng, lúc dầm mưa xong thì không đứng dậy nổi. Kỳ thật đây là tâm bệnh, tam nương tử, ta muốn cầu ngài chuyện này..."
"Nương... Khụ khụ, đừng làm khó Tam tẩu, nương..." Nhã Phượng nhanh chóng đẩy chén thuốc ra, phun dược chất vừa uống được trong cổ họng ra.
Tịnh Thục thấy bọn họ hình như có điều bí mật gì muốn nói với nhau, nên thức thời cáo từ, chỉ dặn dò Nhã Phượng dưỡng bệnh thật tốt, qua ít ngày lại đến thăm nàng.
Thu Họa tiễn nàng đi ra, trở về kéo tay của nữ nhi khóc ròng nói: "Tam tẩu con là người thiện lương duy nhất trong phủ rồi, sao con không để nương nói cho nàng biết? Lúc trước đi hoa đào viên, không phải là đi theo Tam ca và Tam tẩu của con sao? Đi hỏi Tam ca của con thử, có lẽ còn có cơ hội thay đổi mà."
Nhã Phượng rơi lệ cười nói: "Nương, ngài đừng đơn phương hi vọng nữa, làm sao có có hội gì chứ. Ta đã mặt dày mày dạn viết thư cho hắn rồi, nhưng... nhưng mà, Tạ gia chẳng hề có một động tĩnh nào. Tam ca thì sao, đích nữ đã nguyện ý gả, đương nhiên người ta sẽ không lấy thứ nữ, đây đều là mệnh của con, mệnh của con thôi..."
Thu Họa buồn bã bi thương khóc: "Đều là vì ta, đều do thân mẫu không có tiền đồ, mới khiến con phải chịu những cực khổ này, nếu ta chết, có thể làm khuê nữ ta hạnh phúc, ta tình nguyện chết đi..."
"Nương, ngài nói gì vậy, nếu nương chết, con sẽ chẳng còn người thân nào..." Hai mẹ con ôm nhau khóc rống, không chú ý tới cửa phòng vừa mở ra, Cận thị và Chu Ngọc Phượng vào cửa.
"Khóc gì hả? Được lắm, ở đây khóc tang à. Muốn gào thét lên phòng chính gào thét đi, có lẽ bọn họ sẽ nghĩ đám các ngươi đang khóc cô gia, không chừng còn lau mắt mà nhìn các người đấy, ở trong này khóc tang làm gì? Việc hôn nhân của Ngọc Phượng cũng sắp đến, các ngươi muốn phá hư phong thuỷ sao?" Cận thị che mũi, trừng mắt ghét bỏ.
Thu Họa và Nhã Phượng kinh hãi, không biết vừa rồi nói chuyện bọn họ có nghe không, nhưng bình tĩnh nghĩ lại thì biết chắc là không nghe thấy, bằng không sẽ không nói những lời này rồi.
"Mẫu thân đừng tức giận, là di nương lo lắng cho thân thể của ta, khụ khụ, luôn không tốt, mới..." Nhã Phượng vội vàng giải thích.
"Thôi, đã ho đến thế thì ít nói chuyện đi, bớt khóc lại, nhanh dưỡng tốt, rồi tiễn Nhị tỷ ngươi xuất giá mới đúng, nếu không, người khác còn tưởng rằng ta an bài cho nữ nhi của mình một cuộc hôn nhân tốt, khắt nghiệt với thứ nữ. Ngươi xem ngươi bây giờ giống cái gì, làm như chịu rất nhiều tủi nhục vậy."
"Vâng, ta biết rồi, cám ơn mẫu thân quan tâm." Nhã Phượng thấp giọng nói ra.
"Nương, chúng ta đi nhanh đi, những sa tanh vừa mua kia còn phải may quần áo mới nữa." Ngọc Phượng sợ bản thân bị nhiễm lên, chỉ đứng ở cửa ra vào, một bước cũng không vào bên trong.
Cận thị dẫn theo nữ nhi rời đi, Nhã Phượng tê liệt ngã xuống, chậm rãi nhắm mắt. Trong lòng tự nhủ: Muốn tốt, phải mau lên, bằng không, sẽ ngày càng gian nan.
Buổi tối Chu Lãng trở về, Tịnh Thục nói với y hoàn cảnh của Nhã Phượng, Chu Lãng không nghĩ ngợi cầm tay nàng: "Ta chỉ quan tâm nàng, chỉ cần nàng tốt đẹp là đủ rồi. Chuyện của người ngoài, chúng ta không quản được nhiều vậy. Nếu muội ấy tín nhiệm chúng ta, nguyện ý nói ra lời tri tâm, cầu nàng hỗ trợ, vậy thì giúp đỡ muội ấy. Người ta đã không muốn nói, chúng ta cũng không có hứng thú nghe, đi ngủ sớm một chút đi, mấy ngày nữa dẫn nàng đến nhà mợ bắt mạch."
Tịnh Thục nhu thuận gật đầu, trượng phu cơ trí quyết đoán, có y bên cạnh, bản thân mình không cần phí nhiều tâm tư đi suy tính, chỉ cần nghe lời y là ổn.
"Hữu phu như thử, phu phục hà cầu." Tịnh Thục ôm cánh tay y, dựa vào bờ vai dày rộng của y.
[2] Hữu phu như thử, phu phục hà cầu: có chồng như thế, không cầu gì hơn.
"Ha ha ha, lời này ta thích nghe, nương tử, từ nay về sau nàng dỗ ngon dỗ ngọt ta nhiều một chút, lợi hơn so với làm việc tốt đấy." Chu Lãng nghiêng đầu hôn môi của nàng, trở tay ôm người vào lòng, một tay vuốt ve đầu vai mượt mà, tay khác không khách khí đo kích thước của ngực nàng. "Tịnh Thục, bây giờ lại lớn lên chút ít, xúc cảm sờ đã tốt hơn rồi."
Tịnh Thục xẩu hổ đỏ bừng cả mặt, y phục mùa hè vốn đơn bạc, y vừa cố ý giở mánh khóe, chỉ chốc lát sau đã trêu chọc tiểu nương tử toàn thân khô nóng, có chút thở gấp.
"Có thể không? Hả?" Y ngậm vành tai nàng, trêu đùa.
"Không biết... Lỡ như, lỡ như làm hài tử bị thương..." Có lẽ không được rồi, Tịnh Thục bối rối.
Chu Lãng cũng không dám lộn xộn nữa, vẻ mặt đen thui vì chưa thỏa mãn dục vọng. Càng không ngừng hôn môi nàng, buồn bực nói: "Sớm biết như vậy, đã không muốn có hài tử sớm thế rồi."
Tịnh Thục nghĩ là thật, sợ tới mức trợn tròn mắt: "Chàng... chàng không muốn có hài tử?"
Tiểu nương tử ngơ ngác, càng nhìn càng làm người ta yêu mến, Chu Lãng cố ý căng mặt trêu chọc nàng: "Đúng rồi, có hài tử, ta sẽ sống thế nào?"
Sắc mặt Tịnh Thục hoàn toàn xụ xuống, sợ hãi ngồi thẳng người, rời khỏi ngực y, y muốn nạp thiếp sao? Thật sự muốn nạp thiếp sao? Vừa mới ngọt ngào một lúc mà. Nếu thế này, nàng tình nguyện không cần hài tử, nhưng mà... Nếu thật sự có, vậy nên làm gì bây giờ.
Chu Lãng thấy vẻ mặt nàng thay đổi hoàn toàn, không dám náo loạn với nàng nữa, cầm bàn tay nhỏ bé đang phát run, thở phì phò khẽ cắn môi nàng: "Không tin tưởng ta vậy sao? Sao ta có thể không cần hài tử chứ? Hài tử của chúng ta, sau khi có hài tử đầu lòng rồi, từ nay về sau sẽ còn có rất nhiều nữa. Tịnh Thục, nàng lại dám hoài nghi tình nghĩa của ta đối với nàng, ta sẽ... sẽ ăn nàng ăn vào bụng cho xem, để nàng thấy được trái tim của ta."
Editor: Gà - LQĐ
Buổi tối, khi Chu Lãng mệt nhọc về nhà, Tịnh Thục đã nằm ở trên giường ngủ. Chu Lãng hôn khuôn mặt nhỏ hồng hồng của tiểu nương tử một cái, nhẹ tay nhẹ chân đi đến phòng tắm tắm rửa. Trời tháng sáu, buổi tối vẫn hơi nóng, nhưng tiểu nương tử không ngủ ở lương tháp [1], hắn cũng không muốn đi, cứ thế chen chúc với nàng trên giường, ôm nàng ngủ.
[1] lương tháp: giường hẹp mà dài rất mát, khá giống với phản gỗ bên mình. (mình kèm hình dưới nhé)
Tịnh Thục ngủ không sâu. Yên tĩnh, nhíu mày, lông mi dài run rẩy.
Xem ra bị chuyện hôm nay dọa rồi, Chu Lãng đau lòng dùng ngón cái vuốt ve mi tâm nàng, muốn vuốt hết mọi lo lắng của nàng. Dường như tiểu nương tử cảm thấy khí tức của trượng phu, dịch người lại, tựa vào lồng ngực hắn ngủ.
Trời nóng, Chu Lãng không có mặc trung y, lồng ngực trần trụi, chỉ mặc một cái quần lót ngắn. Hơi nóng nàng thở ra phun trước ngực, nong nóng, ngưa ngứa, như một con sâu đang bò trên người, Chu Lãng thật muốn đè lên thân thể mềm mại của nàng.
Nhưng y biết rõ, tiểu nương tử mệt mỏi, hôm nay vừa bị kinh hãi, không chừng trong bụng còn có một sinh mệnh nhỏ, đêm nay không đủ sức. Chu Lãng chẹp miệng, nhắm mắt, mặc dù hơi bất đắc dĩ, nhưng lại cảm thấy rất ngọt ngào.
Buổi sáng Tịnh Thục mở mắt ra thì bên cạnh trống rỗng, sáng sớm hơi lạnh, thấy trên người đang đắp chăn mỏng, đoán có lẽ lúc y rời đi đã nhẹ nhàng giúp mình đắp kín, khóe môi bỗng mỉm cười ngọt ngào.
"Tam gia đi bao lâu rồi?" Tịnh Thục vừa mặc y phục vừa hỏi Tố Tiên.
"Tam gia nói giờ Mẹo điểm binh, cho nên trước giờ Mẹo ngài đã dậy rồi, bảo chúng em không cần đánh thức phu nhân, để phu nhân ngủ đến khi tự tỉnh. Hôm nay Tam gia thật sự rất đau lòng phu nhân đấy ạ." Tố Tiên mỉm cười.
Tịnh Thục cũng nhịn không được mà cười, sau khi rửa mặt, ăn hai cái bảnh chẻo mọng nước, uống một chén cháo bát bảo thập cẩm. Tuy Chu Lãng dặn dò không nên lên phòng chính quá nhiều, nhưng không quan tâm cũng không phải cách hay. Mang lên hai bao bột củ sen Thất trân hồng liên từ Liễu An châu, dẫn hai nha hoàn đến phòng chính.
Chưa kịp bước vào sân nhỏ, đã bị nha hoàn cản đường. "Trưởng công chúa dặn dò, hôm nay muốn nghỉ ngơi thật tốt, miễn thỉnh an. Quận vương phi bên kia ngài cũng không cần đi, tối hôm qua cả đêm không ngủ, lúc này vẫn chưa ngủ ạ."
Tịnh Thục mừng rỡ, dẫn người đi trở về, chỗ rẽ ở cửa thuỳ hoa, đi vào Mai Hương uyển của chi thứ hai.
Vào sân đương nhiên phải bái kiến Nhị thẩm trước, nhưng tiểu nha hoàn nói bà ấy không ở đó. Tịnh Thục hơi nghi ngờ, phòng chính và Quận vương phi ở Vinh Cẩm đường đều không cho tiến vào, vậy bà ấy đi đâu rồi, chẳng lẽ đến hậu hoa viên ngắm hoa?
Ngẫm lại dùng sự thông minh của Cận thị, hẳn không làm chuyện đần như vậy đâu, nếu rơi vào tai Quận vương phi thì sẽ thế nào, không phải sẽ bị thấy rõ ràng rằng bản thân vui sướng khi người gặp hoa sao.
Không rảnh nghĩ tiếp, nàng sai người dẫn đường, vào phòng Tam cô nương Chu Nhã Phượng. Đây là lần đầu tiên Tịnh Thục tới đây, đầu tiên đập vào mắt là một bộ tranh ‘Lạc Thần phú đồ’, nhân vật trông rất sống động, thần sắc giống hệt như trong văn chương, nếu không phải người trong nghề, quả thật sẽ cho rằng đây là bút tích thật rồi.
Trong phòng cũng không có thứ gì quá đáng giá, tùy ý có thể thấy được chính là bức tranh, bất luận là bình sứ quyển trục, hay sơn thủy treo trên tường, sĩ nữ đồ (tranh mỹ nhân), có thể thấy được chủ nhân thật sự rất yêu thích những này.
"Tam muội, muội vẫn khỏe chứ?" Tịnh Thục đi đến cạnh giường, nhẹ giọng hỏi.
Nhã Phượng chậm rãi mở mắt ra, thấy Tịnh Thục, thần sắc hơi hịu quạnh, có cảm giác dường như đã qua mấy đời.
Đúng vậy, ngày Tam tẩu rời đi đúng là sau lễ cập kê của mình, lòng tràn đầy vui mừng cho rằng mẹ cả đã nghị định việc hôn nhân cho mình và Tạ An. Khi đó, bản thân không nhịn được mà cong môi, trong lòng ngập tràn hạnh phúc chờ mong. Qua gần hai tháng, Tam tẩu đã trở về, người đẫy đà một ít, khí sắc hồng hào, vô cùng xinh đẹp.
Mà bản thân mình thì sao, đã thành dáng vẻ như hiện tại, người không ra người quỷ không ra quỷ. Từ khi Tạ phủ đến khớp bát tự, nàng mới biết được người đính hôn cùng Tạ An chính là Nhị tỷ Chu Ngọc Phượng. Loại cảm giác như sấm sét giữa trời quang này, chỉ có người trải qua rồi mới biết rõ. Nàng cảm thấy tim mình như ngừng đập rồi, vạn vật trên đời, âm tinh vũ tuyết đều không có liên quan gì đến mình rồi. Nàng chỉ là một thứ nữ bị người vứt bỏ, ngâm trong mưa xuân một canh giờ, được thân mẫu cõng trở về phòng, như nguyện ngã bệnh.
"Tam muội, hai tháng không gặp, sao muội lại gầy thành như vậy?" Tịnh Thục rất giật mình. Không chỉ gầy, trong đôi mắt đã không còn linh động sáng rọi mà tiểu cô nương vốn có. Sắc mặt tái nhợt, môi khô nứt, một đôi mắt to khô khốc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã gầy như bàn tay.
"Tam tẩu..." Nhã Phượng khản giọng gọi, trong mắt lăn xuống dòng lệ nóng.
Tại phủ Quận vương không có nhân tình này, nàng chỉ là một thứ nữ chi thứ hai nho nhỏ, bị bệnh nhiều ngày như vậy, chỉ có mẹ cả đi ngang qua sân một lần, tổ mẫu và đại bá mẫu đều chưa hề đến thăm lấy một lần. Tam tẩu vừa trở về, đã đến thăm mình, Nhã Phượng thầm nghĩ mà bật khóc.
"Nhã Phượng, sao muội bệnh nặng thế này? Gọi đại phu khám chưa?" Tịnh Thục ân cần hỏi.
"Khám rồi... Cũng chuyển biến tốt rồi, Tam tẩu, yên tâm đi." Nhã Phượng hiểu chuyện khẽ nói.
Tịnh Thục đặt hai bao bột củ sen ở trên bàn nhỏ cạnh giường, nắm bàn tay Nhã Phượng dịu dàng nói: "Đây là bột củ sen Thất trân hồng liên mang từ Liễu An châu về, vô cùng bổ dưỡng, có tác dụng dưỡng nhan, muội ăn nhiều một ít, sẽ khôi phục nhanh thôi."
Nhã Phượng gật đầu: "Vâng, muội biết rồi. Tam tẩu mau trở về đi, muội sợ sẽ lây bệnh cho tẩu."
Đang nói chuyện, mẹ ruột Thu di nương của Nhã Phượng bưng một chén thuốc vào, thấy Tịnh Thục ngồi bên giường, đầu tiên là sững sờ, chợt lệ nóng doanh tròng: "Tam nương tử, ngươi tới thăm Tiểu Nhã sao."
Tịnh Thục đứng dậy gật đầu: "Thu di nương, Tiểu Nhã bị bệnh đã bao lâu, sao có thể nghiêm trọng đến vậy."
Thu Họa lau lệ, cầm chén đưa cho tiểu nha hoàn, nhân lúc còn nóng đút Nhã Phượng uống. Nghẹn ngào nói: "Hơn một tháng, lúc dầm mưa xong thì không đứng dậy nổi. Kỳ thật đây là tâm bệnh, tam nương tử, ta muốn cầu ngài chuyện này..."
"Nương... Khụ khụ, đừng làm khó Tam tẩu, nương..." Nhã Phượng nhanh chóng đẩy chén thuốc ra, phun dược chất vừa uống được trong cổ họng ra.
Tịnh Thục thấy bọn họ hình như có điều bí mật gì muốn nói với nhau, nên thức thời cáo từ, chỉ dặn dò Nhã Phượng dưỡng bệnh thật tốt, qua ít ngày lại đến thăm nàng.
Thu Họa tiễn nàng đi ra, trở về kéo tay của nữ nhi khóc ròng nói: "Tam tẩu con là người thiện lương duy nhất trong phủ rồi, sao con không để nương nói cho nàng biết? Lúc trước đi hoa đào viên, không phải là đi theo Tam ca và Tam tẩu của con sao? Đi hỏi Tam ca của con thử, có lẽ còn có cơ hội thay đổi mà."
Nhã Phượng rơi lệ cười nói: "Nương, ngài đừng đơn phương hi vọng nữa, làm sao có có hội gì chứ. Ta đã mặt dày mày dạn viết thư cho hắn rồi, nhưng... nhưng mà, Tạ gia chẳng hề có một động tĩnh nào. Tam ca thì sao, đích nữ đã nguyện ý gả, đương nhiên người ta sẽ không lấy thứ nữ, đây đều là mệnh của con, mệnh của con thôi..."
Thu Họa buồn bã bi thương khóc: "Đều là vì ta, đều do thân mẫu không có tiền đồ, mới khiến con phải chịu những cực khổ này, nếu ta chết, có thể làm khuê nữ ta hạnh phúc, ta tình nguyện chết đi..."
"Nương, ngài nói gì vậy, nếu nương chết, con sẽ chẳng còn người thân nào..." Hai mẹ con ôm nhau khóc rống, không chú ý tới cửa phòng vừa mở ra, Cận thị và Chu Ngọc Phượng vào cửa.
"Khóc gì hả? Được lắm, ở đây khóc tang à. Muốn gào thét lên phòng chính gào thét đi, có lẽ bọn họ sẽ nghĩ đám các ngươi đang khóc cô gia, không chừng còn lau mắt mà nhìn các người đấy, ở trong này khóc tang làm gì? Việc hôn nhân của Ngọc Phượng cũng sắp đến, các ngươi muốn phá hư phong thuỷ sao?" Cận thị che mũi, trừng mắt ghét bỏ.
Thu Họa và Nhã Phượng kinh hãi, không biết vừa rồi nói chuyện bọn họ có nghe không, nhưng bình tĩnh nghĩ lại thì biết chắc là không nghe thấy, bằng không sẽ không nói những lời này rồi.
"Mẫu thân đừng tức giận, là di nương lo lắng cho thân thể của ta, khụ khụ, luôn không tốt, mới..." Nhã Phượng vội vàng giải thích.
"Thôi, đã ho đến thế thì ít nói chuyện đi, bớt khóc lại, nhanh dưỡng tốt, rồi tiễn Nhị tỷ ngươi xuất giá mới đúng, nếu không, người khác còn tưởng rằng ta an bài cho nữ nhi của mình một cuộc hôn nhân tốt, khắt nghiệt với thứ nữ. Ngươi xem ngươi bây giờ giống cái gì, làm như chịu rất nhiều tủi nhục vậy."
"Vâng, ta biết rồi, cám ơn mẫu thân quan tâm." Nhã Phượng thấp giọng nói ra.
"Nương, chúng ta đi nhanh đi, những sa tanh vừa mua kia còn phải may quần áo mới nữa." Ngọc Phượng sợ bản thân bị nhiễm lên, chỉ đứng ở cửa ra vào, một bước cũng không vào bên trong.
Cận thị dẫn theo nữ nhi rời đi, Nhã Phượng tê liệt ngã xuống, chậm rãi nhắm mắt. Trong lòng tự nhủ: Muốn tốt, phải mau lên, bằng không, sẽ ngày càng gian nan.
Buổi tối Chu Lãng trở về, Tịnh Thục nói với y hoàn cảnh của Nhã Phượng, Chu Lãng không nghĩ ngợi cầm tay nàng: "Ta chỉ quan tâm nàng, chỉ cần nàng tốt đẹp là đủ rồi. Chuyện của người ngoài, chúng ta không quản được nhiều vậy. Nếu muội ấy tín nhiệm chúng ta, nguyện ý nói ra lời tri tâm, cầu nàng hỗ trợ, vậy thì giúp đỡ muội ấy. Người ta đã không muốn nói, chúng ta cũng không có hứng thú nghe, đi ngủ sớm một chút đi, mấy ngày nữa dẫn nàng đến nhà mợ bắt mạch."
Tịnh Thục nhu thuận gật đầu, trượng phu cơ trí quyết đoán, có y bên cạnh, bản thân mình không cần phí nhiều tâm tư đi suy tính, chỉ cần nghe lời y là ổn.
"Hữu phu như thử, phu phục hà cầu." Tịnh Thục ôm cánh tay y, dựa vào bờ vai dày rộng của y.
[2] Hữu phu như thử, phu phục hà cầu: có chồng như thế, không cầu gì hơn.
"Ha ha ha, lời này ta thích nghe, nương tử, từ nay về sau nàng dỗ ngon dỗ ngọt ta nhiều một chút, lợi hơn so với làm việc tốt đấy." Chu Lãng nghiêng đầu hôn môi của nàng, trở tay ôm người vào lòng, một tay vuốt ve đầu vai mượt mà, tay khác không khách khí đo kích thước của ngực nàng. "Tịnh Thục, bây giờ lại lớn lên chút ít, xúc cảm sờ đã tốt hơn rồi."
Tịnh Thục xẩu hổ đỏ bừng cả mặt, y phục mùa hè vốn đơn bạc, y vừa cố ý giở mánh khóe, chỉ chốc lát sau đã trêu chọc tiểu nương tử toàn thân khô nóng, có chút thở gấp.
"Có thể không? Hả?" Y ngậm vành tai nàng, trêu đùa.
"Không biết... Lỡ như, lỡ như làm hài tử bị thương..." Có lẽ không được rồi, Tịnh Thục bối rối.
Chu Lãng cũng không dám lộn xộn nữa, vẻ mặt đen thui vì chưa thỏa mãn dục vọng. Càng không ngừng hôn môi nàng, buồn bực nói: "Sớm biết như vậy, đã không muốn có hài tử sớm thế rồi."
Tịnh Thục nghĩ là thật, sợ tới mức trợn tròn mắt: "Chàng... chàng không muốn có hài tử?"
Tiểu nương tử ngơ ngác, càng nhìn càng làm người ta yêu mến, Chu Lãng cố ý căng mặt trêu chọc nàng: "Đúng rồi, có hài tử, ta sẽ sống thế nào?"
Sắc mặt Tịnh Thục hoàn toàn xụ xuống, sợ hãi ngồi thẳng người, rời khỏi ngực y, y muốn nạp thiếp sao? Thật sự muốn nạp thiếp sao? Vừa mới ngọt ngào một lúc mà. Nếu thế này, nàng tình nguyện không cần hài tử, nhưng mà... Nếu thật sự có, vậy nên làm gì bây giờ.
Chu Lãng thấy vẻ mặt nàng thay đổi hoàn toàn, không dám náo loạn với nàng nữa, cầm bàn tay nhỏ bé đang phát run, thở phì phò khẽ cắn môi nàng: "Không tin tưởng ta vậy sao? Sao ta có thể không cần hài tử chứ? Hài tử của chúng ta, sau khi có hài tử đầu lòng rồi, từ nay về sau sẽ còn có rất nhiều nữa. Tịnh Thục, nàng lại dám hoài nghi tình nghĩa của ta đối với nàng, ta sẽ... sẽ ăn nàng ăn vào bụng cho xem, để nàng thấy được trái tim của ta."