Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
thuc-tap-sinh-than-tuong-393.html
Chương 393: KHÔNG PHẢI CHỈ CÓ MỖI ƯỚC MƠ
Vừa đúng lúc Lionel đang ở Hàn Quốc. Lúc Chẩm Khê đi tìm anh ta, anh ta vừa kết thúc một ngày làm việc, đang lười biếng làm ổ trên ghế sô-pha, thoạt nhìn khá mệt mỏi.
Chẩm Khê cũng không nhẫn tâm nói vòng vo câu giờ của anh ta, cô đi thẳng vào chuyện chính, nói cho anh ta biết về thái độ của Minor.
Lionel yên lặng nghe cô nói hết, sau đó trên mặt anh ta xuất hiện biểu cảm như trút được gánh nặng, tươi2sáng hơn nhiều. Chẩm Khê hỏi: “Anh làm cái gì mà lại có vẻ mặt này?”
“Nói thật, tôi còn rất sợ Minor sẽ có suy nghĩ nếu đã thể thì chi bằng quay lại với tôi cho xong.”
Chẩm Khê hơi ngạc nhiên, “Đấy chẳng phải là điều mà anh mong đợi à?” “Em biết đấy, con người ta lúc còn trẻ, nhất là trước hai mươi tuổi, thời điểm mười tám, mười chín tuổi là lúc nhiệt huyết nhất. Khi đó là trẻ người non dạ, không biết9trời cao đất dày là gì, chẳng sợ gì cả, gan lớn đến mức cảm thấy mình có thể gánh vác được cả thế giới. Cho nên khi ấy nhìn Huy Dương, tôi luôn có thái độ muốn trêu tức, tôi cảm thấy nếu như là mình, nhất định sẽ có thể làm được tốt hơn so với cậu ta.”
Lionel mệt mỏi nhìn cô: “Đến khi lớn hơn, bắt đầu dần dần tiếp xúc với thế giới rộng lớn này mới phát hiện mình và sức lực của6mình nhỏ bé tới mức nào, có rất nhiều chuyện nằm ngoài khả năng của mình. Cho dù nó xảy ra ở ngay trước mắt nhưng cũng chỉ đành bất lực.”
“Giờ suy nghĩ lại cẩn thận mới thấy tuổi trẻ bốc đồng là một thứ rất đáng sợ. Em nói xem, nếu năm đó tôi hâm lên, giành giật bằng được Minor khỏi tay Huy Dương, không nói đến chuyện cô ấy có đồng ý hay không, nhưng chắc chắn khi đó tôi sẽ không thể chăm sóc0cho cô ấy cẩn thận bằng Huy Dương được. Dù lúc đó tôi rất thích cô ấy, nhưng tôi cũng không thể làm được như Huy Dương, nói gì là bây giờ.”
Chẩm Khê nhạy bén, nhận ra được ý tử trong lời nói của anh ta.
“Cho nên anh đối với Minor bây giờ là...”
“Dù sao cô ấy cũng là người con gái để lại trong tôi nhiều hồi ức, là kỷ niệm đẹp đẽ, quý báu nhất trong lòng tôi, nhưng giờ tôi không còn cố chấp như7trước kia nữa. So với hy vọng cô ấy có thể ở bên mình, tôi càng hy vọng cô ấy có thể làm chuyện mà cô ấy yêu thích.”
Chẩm Khê cau mày, nói: “Tuy những lời này nghe thật sự buồn nôn, nhưng nếu anh có thể nghĩ rõ ràng như thế thì tốt. Hai người bọn họ bây giờ ở bên nhau rất vui vẻ, tốt đến mức có thể sắp kết hôn. Nếu anh thò một chân vào, sợ rằng người cuối cùng chịu tổn thương vẫn chỉ là anh.”
“Thể ư.” Lionel cười với cô, “Tôi cũng cảm thấy mình vô cùng vĩ đại.” “Anh có thể đừng dùng mấy từ này để miêu tả bản thân được không?”
Ánh mắt Lionel bỗng thay đổi, anh ta đổi giọng: “Nói mới nhớ, thời gian trước tôi có hoạt động ở nước ngoài, tình cờ bắt gặp bạn trai cũ của em.”
Chẩm Khê cúi mặt xuống, hỏi: “Anh muốn nói cái gì?”
“Thằng nhóc đó chẳng lễ phép gì cả, đợt trước nhìn thấy tôi còn trợn
mắt lên, thế mà mấy ngày trước gặp mặt, lại phớt lờ đi thẳng qua
người tôi.” “Sao người ta phải để ý đến anh? Anh nghĩ mình là ai?”
“Ôi, tôi có biết người lúc trước hẹn hò với em chính là cậu ta đâu. Em vẫn luôn che giấu không để người khác biết, tôi còn tưởng rằng là
một người vừa thấp vừa xấu lại chẳng ra gì, cần em bao nuôi, hóa ra người ta ưu tú như vậy.”
Chẩm Khê cầm con dao gọt hoa quả trên bàn lên xem rồi nói: “Thể chuyện năm đó vì anh mà chúng tôi chia tay, anh có muốn giải thích gì không?”
Lionel biển sắc, lập tức cười xòa, “Không thể nói như vậy, nếu như không có tôi, em đâu lấy được người chồng hiện
giờ chứ.”
Chẩm Khê hừ mũi.
“Đây em xem, duyên phận giữa người với người chính là vi diệu như thế đấy. Giống như tôi đã được định trước là một người khách qua đường để lại chút dấu vết trong cuộc đời Minor mà thôi. Hay giống Quả Tử Lê, cũng chỉ là một người khách qua đường trong cuộc đời của em. Nhưng dù sao khách qua đường cũng chỉ là khách qua đường, lựa chọn cuối cùng vẫn là do chính mình, cuộc sống của mình vẫn phải do tự mình bước đi thôi.”
Chẩm Khê thực sự không chịu nổi kiểu nói chuyện tưởng như tình cảm nhưng thực tế lại sến sẩm già đời muốn chết này.
“Anh có thể đừng dát vàng lên mặt mình khi so sánh với Quả Tử Lê không? Anh đi mà soi gương xem mình có chỗ nào hơn người ta? Dù
gì người ta cũng được rất nhiều con gái thích, anh có sao?”
“Sao em biết tôi không có?” Phải là bạn bè đã quen nhau rất nhiều năm, Chẩm Khê mới bắt được rất nhiều tin tức từ một câu nói của anh ta. “Có vấn đề nha.”
Lionel giả vờ như không quan trọng hừ một cái, thực tế tại anh ta lại hơi đỏ lên.
“Con gái nhà ai thế?”
“Mắc mớ gì đến em! Phụ nữ đã lập gia đình như em có thể đăng bàtám quan tâm đến vấn đề yêu đương của thanh niên chúng tôi được hay không?”
Chẩm Khê nghiêm mặt: “Được thôi, anh có gan thì đời này đừng bao giờ đến nhờ vả gì tôi nữa!”
***
Sau ba năm ra mắt, phát hành năm album, cuối cùng công ty cũng bắt đầu chuẩn bị concert riêng cho nhóm bọn cô. Trạm đầu là ở Seoul,
sau đó bọn cô sẽ đi tới các thành phố lớn vòng quanh châu Á, làm một tour lưu diễn nhỏ. So với những tour lưu diễn trên khắp thế giới với sân khấu chật kín khán giả của các tiền bối đã nổi tiếng như
Empire Junior và Aurora 7 thì có thể nói quy mô concert biểu diễn vòng quanh châu Á của nhóm cô là khó mà chấp nhận được.
Nhưng Chẩm Khê vẫn rất hào hứng, vào ngày concert được lên kế hoạch, cô hưng phấn đến mức cả đêm không ngủ được, bèn gọi điện thoại cho Vân Tụ, nói liên miên rằng giấc mơ của cô sắp thành sự
thật.
Vân Tự chia sẻ niềm vui với cô trong mấy tiếng liền, lúc sắp tắt máy, anh hỏi:
“Em định tiếp tục công việc đến khi nào?” “Cái gì cơ?” “Chẩm Khê, chúng ta đã hẹn với nhau là năm năm, giờ đã qua ba năm rồi.” Nhất thời Chẩm Khê không phản ứng kịp, cô bật
thốt: “Năm năm gì cơ?”
Chuyển đổi hỗ trợ trình đọc màn hình
Đầu bên kia Vân Tụ cười nhẹ: “Quả nhiên là em đã quên” Cuối cùng cô cũng nhớ ra những gì mình đã nói với Vân Tụ.
Anh nói nhóm nhạc nữ chỉ hoạt động đỉnh cao trong khoảng năm năm, nếu đến khi đó cô bỏ công việc về chăm sóc gia đình thì cũng phải hai mươi tám tuổi rồi. Trên thực tế, hiện giờ cô cũng đã hai mươi sáu tuổi. Ba năm qua xảy ra quá nhiều chuyện. Những chuyện liên quan đến Chẩm Khê có thể tổng kết như sau: Sự nghiệp của cô phát triển không ngừng, hiện giờ Shambala đã là nhóm nhạc nữ được hâm
mộ nhất châu Á, danh tiếng đang ở đỉnh cao. Sau ba năm ra mắt, sự nghiệp vẫn đang phát triển, thật khiến cho người ta hâm mộ.
Đứa con của Nhiêu Lực Quần trong bụng Chẩm Hàm không được sinh ra, không biết vì lý do gì mà đứa bé với mặt mũi xấu xí trong trí nhớ của Chẩm Khê cuối cùng cũng không có cơ hội được đến với thế giới này. Nhưng Chẩm Hàm vì mất đi đứa bé mà phải cắt bỏ tử cung, không còn khả năng sinh nở nữa. Mất đi khả năng sinh nở, cả đời này cô ta không còn cơ hội có được đứa con do cô ta dứt ruột sinh ra nữa.
Nghĩ tới đây, Chẩm Khê cũng không biết phải hình dung cảm giác trong lòng cô là gì. Dù sao ở kiếp trước, cô cũng vì đứa bé đó mà nhận hết khổ nhục và vì đi xem đứa bé đó mà cô đã chết thảm giữa trời đông giá rét.
Nghe nói, Lâm Chinh cũng chết vì chích ma túy quá liều tại một xó xỉnh nào đó. Lâm Chinh mới chính là kẻ có kết thúc bi thảm nhất, chết không có ai nhặt xác. Nghe nói lúc cảnh sát liên hệ với Chẩm Hàm, cô
ta đều dùng thái độ không quên biết để đối phó cho xong.
Nhưng Lâm Chinh chết rồi, người thân duy nhất của Chẩm Hàm trên đời này cũng đã không còn. Về phần Chẩm Khê, cô không bao giờ là người nhà Chẩm Hàm, mà là một con kền kền chỉ đợi cô ta chết để đến rỉa ác.
Nói ra thì cuộc sống của Chẩm Hàm cũng không như ý. Con cô ta không được sinh ra, ngược lại con của Hà Viện lại ra đời. Nghe nói là một bé trai khỏe mạnh.
Chẩm Khê cũng không đi thăm.
Nhưng dùng chân nghĩ cũng biết, địa vị của Hà Viện trong nhà cũng như trong lòng Nhiêu Lực Quần sẽ không vì đứa bé này mà thay đổi.
Lại thêm bên cạnh có Chẩm Hàm gây náo loạn, chắc cuộc sống của cô ta cũng chẳng khá hơn chút nào dâu.
Hơn nữa, cho dù không có Chẩm Hàm thì bên cạnh Nhiêu Lực Quần cũng sẽ xuất hiện loại người xấu xa như Lý Hủy Như, người không va chạm xã hội, thiếu kinh nghiệm sống như Hà Viện tuyệt đối không
phải là đối thủ của mấy kẻ đó.
Giờ xem ra, sinh một đứa con có thể giúp cô ta đắc ý được vài ngày, nhưng tương lai gặp chuyện gì thì khó mà nói trước được.
Trước đây Chẩm Khê đã cảnh báo Hà Viện về chuyện này, nhưng cô ta không những chẳng thèm để ý, còn chê cô phiền, cho nên bây giờ trở thành như thế cũng chẳng oán trách ai được.
Huy Dương đưa Minor về ra mắt người nhà, mất một thời gian bàn bạc, hai người họ đã bí mật đính hôn. Còn lúc nào tuyên bố ra bên ngoài, Chẩm Khê cũng không biết. Hiện giờ Huy Dương đã chuyển trọng tâm sự nghiệp sang lĩnh vực điện ảnh, khi có được thành tích không tồi, sự phụ thuộc vào cộng đồng người hâm mộ cũng giảm dần. Vì vậy mà khi ảnh của Huy Dương và Minor bị chụp lén rồi bị phát tán, người bị mắng nhiều hơn lại là anh ấy.
Chẩm Khê không lo lắng cho hai người bọn họ, bởi vì ngay từ đầu bọn họ đã công khai chuyện tình cảm, nếu cuối cùng có thể kết hôn, có khi còn nhận được nhiều lời chúc hơn. Dù sao, công chúng cũng
chứng kiến chuyện tình cảm của bọn họ từ đầu đến cuối mà.
Thỉnh thoảng, Vân Tụ lại hỏi cô có hâm mộ chuyện tình cảm của Huy Dương và Minor được công khai không.
Hâm mộ sao? Cũng có một chút đấy. Nhìn Minor và Huy Dương không hề kiêng dè mà đi ăn với nhau, thực sự cô cũng hơi hâm mộ.
So sánh với mình, vì tránh mẩy tay săn ảnh liều lĩnh mà có về nước, cô cũng không dám về thẳng nhà.
Chuyển đổi hỗ trợ trình đọc màn hình
Ngoài mặt Vân Tụ không nói gì, nhưng ngẫm lại mới thấy, người nhỏ nhen như anh sẽ so đo đến mức nào, nhất là khi đối phương là Huy Dương. Giờ anh nhắc về lời hứa năm năm, Chẩm Khê cũng rơi vào trầm tư.
“Chẩm Khê” Vân Tụ lên tiếng, “Cuộc đời con người rất dài, đâu chỉ có mỗi ước mơ.”
Vừa đúng lúc Lionel đang ở Hàn Quốc. Lúc Chẩm Khê đi tìm anh ta, anh ta vừa kết thúc một ngày làm việc, đang lười biếng làm ổ trên ghế sô-pha, thoạt nhìn khá mệt mỏi.
Chẩm Khê cũng không nhẫn tâm nói vòng vo câu giờ của anh ta, cô đi thẳng vào chuyện chính, nói cho anh ta biết về thái độ của Minor.
Lionel yên lặng nghe cô nói hết, sau đó trên mặt anh ta xuất hiện biểu cảm như trút được gánh nặng, tươi2sáng hơn nhiều. Chẩm Khê hỏi: “Anh làm cái gì mà lại có vẻ mặt này?”
“Nói thật, tôi còn rất sợ Minor sẽ có suy nghĩ nếu đã thể thì chi bằng quay lại với tôi cho xong.”
Chẩm Khê hơi ngạc nhiên, “Đấy chẳng phải là điều mà anh mong đợi à?” “Em biết đấy, con người ta lúc còn trẻ, nhất là trước hai mươi tuổi, thời điểm mười tám, mười chín tuổi là lúc nhiệt huyết nhất. Khi đó là trẻ người non dạ, không biết9trời cao đất dày là gì, chẳng sợ gì cả, gan lớn đến mức cảm thấy mình có thể gánh vác được cả thế giới. Cho nên khi ấy nhìn Huy Dương, tôi luôn có thái độ muốn trêu tức, tôi cảm thấy nếu như là mình, nhất định sẽ có thể làm được tốt hơn so với cậu ta.”
Lionel mệt mỏi nhìn cô: “Đến khi lớn hơn, bắt đầu dần dần tiếp xúc với thế giới rộng lớn này mới phát hiện mình và sức lực của6mình nhỏ bé tới mức nào, có rất nhiều chuyện nằm ngoài khả năng của mình. Cho dù nó xảy ra ở ngay trước mắt nhưng cũng chỉ đành bất lực.”
“Giờ suy nghĩ lại cẩn thận mới thấy tuổi trẻ bốc đồng là một thứ rất đáng sợ. Em nói xem, nếu năm đó tôi hâm lên, giành giật bằng được Minor khỏi tay Huy Dương, không nói đến chuyện cô ấy có đồng ý hay không, nhưng chắc chắn khi đó tôi sẽ không thể chăm sóc0cho cô ấy cẩn thận bằng Huy Dương được. Dù lúc đó tôi rất thích cô ấy, nhưng tôi cũng không thể làm được như Huy Dương, nói gì là bây giờ.”
Chẩm Khê nhạy bén, nhận ra được ý tử trong lời nói của anh ta.
“Cho nên anh đối với Minor bây giờ là...”
“Dù sao cô ấy cũng là người con gái để lại trong tôi nhiều hồi ức, là kỷ niệm đẹp đẽ, quý báu nhất trong lòng tôi, nhưng giờ tôi không còn cố chấp như7trước kia nữa. So với hy vọng cô ấy có thể ở bên mình, tôi càng hy vọng cô ấy có thể làm chuyện mà cô ấy yêu thích.”
Chẩm Khê cau mày, nói: “Tuy những lời này nghe thật sự buồn nôn, nhưng nếu anh có thể nghĩ rõ ràng như thế thì tốt. Hai người bọn họ bây giờ ở bên nhau rất vui vẻ, tốt đến mức có thể sắp kết hôn. Nếu anh thò một chân vào, sợ rằng người cuối cùng chịu tổn thương vẫn chỉ là anh.”
“Thể ư.” Lionel cười với cô, “Tôi cũng cảm thấy mình vô cùng vĩ đại.” “Anh có thể đừng dùng mấy từ này để miêu tả bản thân được không?”
Ánh mắt Lionel bỗng thay đổi, anh ta đổi giọng: “Nói mới nhớ, thời gian trước tôi có hoạt động ở nước ngoài, tình cờ bắt gặp bạn trai cũ của em.”
Chẩm Khê cúi mặt xuống, hỏi: “Anh muốn nói cái gì?”
“Thằng nhóc đó chẳng lễ phép gì cả, đợt trước nhìn thấy tôi còn trợn
mắt lên, thế mà mấy ngày trước gặp mặt, lại phớt lờ đi thẳng qua
người tôi.” “Sao người ta phải để ý đến anh? Anh nghĩ mình là ai?”
“Ôi, tôi có biết người lúc trước hẹn hò với em chính là cậu ta đâu. Em vẫn luôn che giấu không để người khác biết, tôi còn tưởng rằng là
một người vừa thấp vừa xấu lại chẳng ra gì, cần em bao nuôi, hóa ra người ta ưu tú như vậy.”
Chẩm Khê cầm con dao gọt hoa quả trên bàn lên xem rồi nói: “Thể chuyện năm đó vì anh mà chúng tôi chia tay, anh có muốn giải thích gì không?”
Lionel biển sắc, lập tức cười xòa, “Không thể nói như vậy, nếu như không có tôi, em đâu lấy được người chồng hiện
giờ chứ.”
Chẩm Khê hừ mũi.
“Đây em xem, duyên phận giữa người với người chính là vi diệu như thế đấy. Giống như tôi đã được định trước là một người khách qua đường để lại chút dấu vết trong cuộc đời Minor mà thôi. Hay giống Quả Tử Lê, cũng chỉ là một người khách qua đường trong cuộc đời của em. Nhưng dù sao khách qua đường cũng chỉ là khách qua đường, lựa chọn cuối cùng vẫn là do chính mình, cuộc sống của mình vẫn phải do tự mình bước đi thôi.”
Chẩm Khê thực sự không chịu nổi kiểu nói chuyện tưởng như tình cảm nhưng thực tế lại sến sẩm già đời muốn chết này.
“Anh có thể đừng dát vàng lên mặt mình khi so sánh với Quả Tử Lê không? Anh đi mà soi gương xem mình có chỗ nào hơn người ta? Dù
gì người ta cũng được rất nhiều con gái thích, anh có sao?”
“Sao em biết tôi không có?” Phải là bạn bè đã quen nhau rất nhiều năm, Chẩm Khê mới bắt được rất nhiều tin tức từ một câu nói của anh ta. “Có vấn đề nha.”
Lionel giả vờ như không quan trọng hừ một cái, thực tế tại anh ta lại hơi đỏ lên.
“Con gái nhà ai thế?”
“Mắc mớ gì đến em! Phụ nữ đã lập gia đình như em có thể đăng bàtám quan tâm đến vấn đề yêu đương của thanh niên chúng tôi được hay không?”
Chẩm Khê nghiêm mặt: “Được thôi, anh có gan thì đời này đừng bao giờ đến nhờ vả gì tôi nữa!”
***
Sau ba năm ra mắt, phát hành năm album, cuối cùng công ty cũng bắt đầu chuẩn bị concert riêng cho nhóm bọn cô. Trạm đầu là ở Seoul,
sau đó bọn cô sẽ đi tới các thành phố lớn vòng quanh châu Á, làm một tour lưu diễn nhỏ. So với những tour lưu diễn trên khắp thế giới với sân khấu chật kín khán giả của các tiền bối đã nổi tiếng như
Empire Junior và Aurora 7 thì có thể nói quy mô concert biểu diễn vòng quanh châu Á của nhóm cô là khó mà chấp nhận được.
Nhưng Chẩm Khê vẫn rất hào hứng, vào ngày concert được lên kế hoạch, cô hưng phấn đến mức cả đêm không ngủ được, bèn gọi điện thoại cho Vân Tụ, nói liên miên rằng giấc mơ của cô sắp thành sự
thật.
Vân Tự chia sẻ niềm vui với cô trong mấy tiếng liền, lúc sắp tắt máy, anh hỏi:
“Em định tiếp tục công việc đến khi nào?” “Cái gì cơ?” “Chẩm Khê, chúng ta đã hẹn với nhau là năm năm, giờ đã qua ba năm rồi.” Nhất thời Chẩm Khê không phản ứng kịp, cô bật
thốt: “Năm năm gì cơ?”
Chuyển đổi hỗ trợ trình đọc màn hình
Đầu bên kia Vân Tụ cười nhẹ: “Quả nhiên là em đã quên” Cuối cùng cô cũng nhớ ra những gì mình đã nói với Vân Tụ.
Anh nói nhóm nhạc nữ chỉ hoạt động đỉnh cao trong khoảng năm năm, nếu đến khi đó cô bỏ công việc về chăm sóc gia đình thì cũng phải hai mươi tám tuổi rồi. Trên thực tế, hiện giờ cô cũng đã hai mươi sáu tuổi. Ba năm qua xảy ra quá nhiều chuyện. Những chuyện liên quan đến Chẩm Khê có thể tổng kết như sau: Sự nghiệp của cô phát triển không ngừng, hiện giờ Shambala đã là nhóm nhạc nữ được hâm
mộ nhất châu Á, danh tiếng đang ở đỉnh cao. Sau ba năm ra mắt, sự nghiệp vẫn đang phát triển, thật khiến cho người ta hâm mộ.
Đứa con của Nhiêu Lực Quần trong bụng Chẩm Hàm không được sinh ra, không biết vì lý do gì mà đứa bé với mặt mũi xấu xí trong trí nhớ của Chẩm Khê cuối cùng cũng không có cơ hội được đến với thế giới này. Nhưng Chẩm Hàm vì mất đi đứa bé mà phải cắt bỏ tử cung, không còn khả năng sinh nở nữa. Mất đi khả năng sinh nở, cả đời này cô ta không còn cơ hội có được đứa con do cô ta dứt ruột sinh ra nữa.
Nghĩ tới đây, Chẩm Khê cũng không biết phải hình dung cảm giác trong lòng cô là gì. Dù sao ở kiếp trước, cô cũng vì đứa bé đó mà nhận hết khổ nhục và vì đi xem đứa bé đó mà cô đã chết thảm giữa trời đông giá rét.
Nghe nói, Lâm Chinh cũng chết vì chích ma túy quá liều tại một xó xỉnh nào đó. Lâm Chinh mới chính là kẻ có kết thúc bi thảm nhất, chết không có ai nhặt xác. Nghe nói lúc cảnh sát liên hệ với Chẩm Hàm, cô
ta đều dùng thái độ không quên biết để đối phó cho xong.
Nhưng Lâm Chinh chết rồi, người thân duy nhất của Chẩm Hàm trên đời này cũng đã không còn. Về phần Chẩm Khê, cô không bao giờ là người nhà Chẩm Hàm, mà là một con kền kền chỉ đợi cô ta chết để đến rỉa ác.
Nói ra thì cuộc sống của Chẩm Hàm cũng không như ý. Con cô ta không được sinh ra, ngược lại con của Hà Viện lại ra đời. Nghe nói là một bé trai khỏe mạnh.
Chẩm Khê cũng không đi thăm.
Nhưng dùng chân nghĩ cũng biết, địa vị của Hà Viện trong nhà cũng như trong lòng Nhiêu Lực Quần sẽ không vì đứa bé này mà thay đổi.
Lại thêm bên cạnh có Chẩm Hàm gây náo loạn, chắc cuộc sống của cô ta cũng chẳng khá hơn chút nào dâu.
Hơn nữa, cho dù không có Chẩm Hàm thì bên cạnh Nhiêu Lực Quần cũng sẽ xuất hiện loại người xấu xa như Lý Hủy Như, người không va chạm xã hội, thiếu kinh nghiệm sống như Hà Viện tuyệt đối không
phải là đối thủ của mấy kẻ đó.
Giờ xem ra, sinh một đứa con có thể giúp cô ta đắc ý được vài ngày, nhưng tương lai gặp chuyện gì thì khó mà nói trước được.
Trước đây Chẩm Khê đã cảnh báo Hà Viện về chuyện này, nhưng cô ta không những chẳng thèm để ý, còn chê cô phiền, cho nên bây giờ trở thành như thế cũng chẳng oán trách ai được.
Huy Dương đưa Minor về ra mắt người nhà, mất một thời gian bàn bạc, hai người họ đã bí mật đính hôn. Còn lúc nào tuyên bố ra bên ngoài, Chẩm Khê cũng không biết. Hiện giờ Huy Dương đã chuyển trọng tâm sự nghiệp sang lĩnh vực điện ảnh, khi có được thành tích không tồi, sự phụ thuộc vào cộng đồng người hâm mộ cũng giảm dần. Vì vậy mà khi ảnh của Huy Dương và Minor bị chụp lén rồi bị phát tán, người bị mắng nhiều hơn lại là anh ấy.
Chẩm Khê không lo lắng cho hai người bọn họ, bởi vì ngay từ đầu bọn họ đã công khai chuyện tình cảm, nếu cuối cùng có thể kết hôn, có khi còn nhận được nhiều lời chúc hơn. Dù sao, công chúng cũng
chứng kiến chuyện tình cảm của bọn họ từ đầu đến cuối mà.
Thỉnh thoảng, Vân Tụ lại hỏi cô có hâm mộ chuyện tình cảm của Huy Dương và Minor được công khai không.
Hâm mộ sao? Cũng có một chút đấy. Nhìn Minor và Huy Dương không hề kiêng dè mà đi ăn với nhau, thực sự cô cũng hơi hâm mộ.
So sánh với mình, vì tránh mẩy tay săn ảnh liều lĩnh mà có về nước, cô cũng không dám về thẳng nhà.
Chuyển đổi hỗ trợ trình đọc màn hình
Ngoài mặt Vân Tụ không nói gì, nhưng ngẫm lại mới thấy, người nhỏ nhen như anh sẽ so đo đến mức nào, nhất là khi đối phương là Huy Dương. Giờ anh nhắc về lời hứa năm năm, Chẩm Khê cũng rơi vào trầm tư.
“Chẩm Khê” Vân Tụ lên tiếng, “Cuộc đời con người rất dài, đâu chỉ có mỗi ước mơ.”