Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
thuc-tap-sinh-than-tuong-389.html
Chương 389: TỰ TIN
Bên ngoài trời bắt đầu mưa, Chẩm Khê không dùng ô mà gửi tin nhắn cho Vân Tụ.
Trong lúc chờ anh tới, cô hỏi Hà Viện: “Cô đi về bằng cách nào?”
“Tôi chờ ngớt mưa một chút rồi về.”
Chẩm Khê bất đắc dĩ cười, “Tội gì phải làm khổ mình như thế?”
“Có khổ gì đâu, tôi cũng không phải là trẻ con”. Tuy cô ta nói thế, nhưng khi nhìn thấy Vân Tụ xuất hiện ở cửa, trong lòng vẫn rất hâm mộ.
Anh vốn là một người đàn ông có vẻ ngoài thu hút, giờ còn mặc một bộ vest2sang trọng, tay cầm một chiếc ô đen lớn đứng ở cửa quán cà phê, trông như một người mẫu đang quảng cáo đồ vest, khiến mọi người xung quanh đều phải ngoái nhìn anh.
Chẩm Khê đeo khẩu trang lên, che kín mặt mình, sau đó nhanh chóng đi tới chỗ Vân Tụ, khoác lấy cánh tay anh. Vân Tụ gần như dùng toàn bộ chiếc ô để che đầu cho Chẩm Khê, còn nửa người mình thì lộ ra ngoài.
Đi được một đoạn, hình như giày của Chẩm Khê có vấn đề gì đó, thấy cô nằm lên lưng9cho anh công.
Hà Viện yên lặng nhìn hai người bọn họ đi xa trong màn mưa. “Nói chuyện thể nào rồi?” Vân Tụ để cô ngồi ở ghế lái phụ.
“Chẳng đi đến đâu cả, anh cũng biết đấy, một người phụ nữ khi đã bị ma ám thì rất khó nói chuyện.”
“Đúng vậy.” Chẩm Khê nhoài người tới, nhìn anh, “Có phải bây giờ trong lòng anh đang chế giễu em không?” “Chế giễu em cái gì?” “Hay phải nói là đang cười nhạo người phụ nữ trong giấc mơ của anh, sao có thể ngốc nghếch và ngu dốt6đến vậy.” “Có một chút.” Chẩm Khê hừ một tiếng.
Vân Tụ không khởi động xe, anh mở hé cửa kính để cơn mưa mang theo chút không khí lạnh lùa vào. Anh cũng mở nhạc lên, âm nhạc du dương làm cho lòng người thoải mái.
Xem bầu không khí này là biết Vân Tụ đang muốn nói chuyện gì đó với cô. “Nếu có một ngày, bên cạnh anh cũng bắt đầu xuất hiện rất nhiều phụ nữ khác nhau, khi đó em sẽ làm gì?” “Bên cạnh anh bây giờ cũng đâu ít phụ nữ.”. “Nhưng hình như em0chưa từng để tâm. Ngay cả Sầm... Anh cũng chưa thấy em ghen bao giờ.”
Chẩm Khê lười biếng hạ thấp ghế ngồi, cô đưa mắt liếc nhìn những hạt mưa lăn trên cửa xe, lưu lại những vệt nước rõ ràng.
Cả tinh thần và cơ thể đều vô cùng mệt mỏi, cô đương nhiên không thể suy nghĩ ý tứ sâu xa trong câu nói của Vân Tụ. “Anh nói Sầm Nhiễm à. Nói là không để tâm thì cũng không đúng, nhưng đúng là em chẳng coi chị ta ra gì thật.”
“Vì sao?”
“Ai mà chẳng sợ và muốn né7tránh một người phụ nữ cố chấp điên cuồng như vậy chứ. Còn nữa, anh đâu có mù, trên danh nghĩa chị ta là chị dâu của anh, sao anh có thể có quan hệ gì với chị ta?”
“Tự tin thế cơ à.”
“Xin anh đấy.” Chẩm Khê quay người nói, “Khi đó là lúc em đang ở đỉnh cao, toàn thế giới dường như đều vây quanh em, lúc đó em cảm thấy mình là người ưu tú nhất trên đời.” “Cho nên ngay cả anh cũng không để vào mắt.” Lúc này Chẩm Khê mới ý thức được Vân Tụ muốn nói gì.
Cô giật mình ngồi dậy, hỏi: “Sao anh lại có loại suy nghĩ này.” “Khi đó anh không cảm nhận được em quan tâm đến anh.”
“Ừ, lúc em khóc anh đâu có nhìn thấy.”
“Thật sự đã khóc vì anh à?”
“Đương nhiên rồi, không tin anh đi hỏi Huy... Hiện giờ nói cái này làm gì chứ, chúng ta cũng đã kết hôn hơn một năm rồi.” “Nếu như lúc trước bên cạnh anh xuất hiện rất nhiều phụ nữ giống Nhiêu Lực Quần, em sẽ làm gì?
“Anh muốn nghe em nói thật?”
“Đương nhiên.”
“Nói thật.” Chẩm Khê nhíu mày, “Có lẽ em tự tin hơi quá, nhưng đúng là em có cảm giác chưa từng có cô gái nào ưu tú hơn mình. Anh xem, họ không xinh đẹp bằng em, cũng không biết kiếm tiền bằng em. Mà cho dù có biết kiếm tiền thì cũng không có nhiều fan hâm mộ bằng em, So độ nhiều của fan hâm mộ... Chẳng có mấy ngôi sao nữ có thể đọc được với em. Em được ngàn vạn người yêu thích, em sợ cái gì?”
“Cho nên...”
“Cho nên nếu thật sự có ngày đó, em sẽ hẹn đối phương ra gặp mặt, nếu đối phương trông thấy em mà vẫn còn có thể tự tin... Cho dù có người như thế.” Chẩm Khê suy nghĩ nghiêm túc, “Cho dù có người như thế, em cũng không bao giờ nhường anh cho cô ta.”
Nói xong lời ngốc nghếch này cô cũng cảm thấy hơi hối hận, cô quay đầu nhìn sang người chồng của cô, thấy anh đang cười tủm tỉm.
Chẩm Khê đột nhiên liền hiểu ra.
“Anh muốn nghe lời nói thật thì em nói là được, cần gì lòng và lòng vòng như thế.”
“Anh muốn nghe thì em nói những lời ngọt ngào, em sẽ nói à?”
“Đương nhiên.” Chẩm Khê dựa người ôm lấy anh, cô khẽ nói: “Chồng em thật đẹp trai.”
Vân Tụ sờ mặt cô: “Có phải lại muốn mua cái gì không?” Chẩm Khê giả vờ giận dỗi, “Em muốn mua đồ gì không tự mình đi được à. Em kiếm được nhiều tiền như thế, không cần dựa vào chồng nuôi cũng sống được.” “Vậy vì công việc lại muốn ngắt liên lạc với anh bao lâu.”
“Cái này hả... Em đang theo lịch trình của ngôi sao lớn, anh hiểu mà, đúng không?”
Ngay lập tức, Vân Tụ xụ mặt, “Xin lỗi, anh không hiểu được.”
***
Nghê Ảnh suy nghĩ rất lâu, suy nghĩ rằng mình có nên từ biệt Quả Tử Lê, rồi từ chức, rời khỏi nơi này hay không. Xét những chuyện chị ta đã làm vì tương lai của Quả Tử Lê thì trong những năm vừa qua, chị ta đã bỏ ra quá nhiều cho mối quan hệ mập mờ, không chắc chắn nhưng khiến chị ta mong đợi này rồi.
Người ngoài cũng khuyên chị ta, dù sao đấy cũng chỉ là bạn gái cũ. Mấy năm qua, mỗi lần Nghê Ảnh thấy nản lòng vì người bạn gái cũ này, người ta lại khuyên chị ta như thế. Dù sao cũng chỉ là người của quá khứ, chuyện tình cảm của quá khứ đã qua rồi.
Không cần quá để ý đến làm gì.
Đúng thế, không cần quá để ý. Nhưng Quả Tử Lê vẫn rất thích cô ấy. Hơn nữa, tình cảm giữa Quả Tử Lê và Chẩm Khê cũng không thuần túy chỉ là yêu đương.
Chẩm Khê trước kia là thần tượng, là người mà Quả Tử Lê ngưỡng mộ. Bỗng nhiên có một ngày cậu ta phát hiện khoảng cách giữa mình và thần tượng bắt đầu được rút ngắn, Người đáng ra xa tận chân trời, bây giờ có thể chạm tay đến, thế là vào lúc hormone dâng lên cao nhất, Quả Tử Lê sinh ra một số tâm tư tình cảm đẹp đẽ. Mà cái vị thần tượng kia cũng không ghét sự tiếp cận của cậu ấy.
Sau cuộc nói chuyện với Chẩm Khê lần trước, Quả Tử Lê trở nên rất tinh thần, vì thế mà hầu như tất cả các hoạt động đều tạm dừng. Các thành viên trong nhóm thay phiên ở lại ký túc xá để khuyên nhủ cậu.
Thể là Quả Tử Lê bắt đầu nói huyên thuyên, kể cho mọi người nghe những chuyện mà khi mình còn ở bên Chẩm Khê.
Đôi lúc Nghệ Ảnh cũng ở bên cạnh cậu ấy, nhưng dường như Quả Tử Lê không quá chú ý tới sự tồn tại của chị ta. Những lời Quả Tử Lê nói lọt vào trong tai chị ta như lưỡi dao cứa vào lòng.
“Vốn dĩ em không đến kịp sinh nhật mười tám tuổi của cô ấy, nhưng vào cuối ngày, khi cô ấy trông thấy em, cô ấy vẫn rất vui vẻ. Vốn em chỉ định chúc mừng và đưa quà sinh nhật thôi, nhưng cô ấy lại quan tâm tối hôm đó em sẽ nghỉ ở đâu, hỏi em nếu đặt phòng ở khách sạn có dễ bị fan hâm mộ biết không. Thế là em cũng giả vờ đáng thương nói với cô ấy rằng em cứ tìm đại một cửa hàng tiện lợi 24 giờ nào đó để ngồi qua đêm là được rồi, vì em biết chắc chắn cô ấy sẽ không mặc kệ mình. Sau đó, em đã dùng lý do đó rất nhiều lần khi đến tìm cô ấy và lần nào cũng hữu hiệu.”
Phương Tiện hỏi: “Hôm ấy, sau khi cậu trở về, anh có hỏi cậu đêm đó đã ở lại chỗ nào, nhưng cậu không nói, thế là...”
“Vì không thể đến khách sạn, nên cô ấy tìm cho em một chỗ ngủ, chính là căn phòng mà cô ấy đã ở lúc còn đi học. Căn phòng đó luôn có người quét dọn thường xuyên nên rất sạch sẽ, trên mặt bàn vẫn còn đặt mấy cuốn giáo trình. Cô ấy đưa em đến đó rồi bảo phải về, em nói đưa cô ấy về nhưng cô ấy không cho. Nói qua nói lại, chẳng ai chịu thỏa hiệp, cuối cùng cô ấy tức giận, bảo cho em ngủ ở ghế sô-pha.”
Phương Tiện hít sâu, hỏi: “Thế nên?”
“Không phải như anh nghĩ đâu. Cô ấy ngủ ở phòng ngủ, em ngủ ở phòng khách cách cô ấy một bức tường. Đêm đó em không ngủ được, chỉ nhìn bức tường kia cười ngây ngô.”
Phương Tiện nói: “Nếu vào thời điểm đó thì nó đúng là việc đáng để vui mừng.”
“Sau đó, đến sinh nhật em. Em đến Hàn Quốc, giả vờ tủi thân gọi điện thoại cho cô ấy và nhìn cô ấy vội vàng chạy tới. Lúc ấy trong lòng em vui lắm nhưng vẫn giả vờ đáng thương. Quả nhiên, cô ấy cứ xin lỗi em mãi, em có yêu cầu gì cô ấy cũng không phản đối, bao gồm cả việc em nắm tay cô ấy lúc cả hai đi chung với nhau. Em có thể nhận ra cô ấy không được tự nhiên, nhưng vẫn không hất tay em ra. Chính lúc nắm tay ấy, em đã cảm thấy mình nhất định phải ở bên cô ấy.”
Phương Tiện nói: “Sau hôm đó em gửi tin nhắn báo với các anh rằng mình đang yêu đương với Chẩm Khê, làm tất cả các anh giật nảy mình. Bởi vì Chẩm Khê trông có vẻ không phải là người dễ theo đuổi, nhất là với một đứa không có kinh nghiệm như em.”
“Em nói muốn tới chỗ cô ấy đang ở để xem thử nơi cô ấy sống như thế nào, thật ra lúc đó em đã hạ quyết tâm muốn chơi xấu ăn và không đi rồi. Nhưng lúc đến nơi, tuy thấy cô ấy có chìa khóa nhưng lại có vẻ không quen thuộc với nơi đó lắm, nơi đó cũng không giống một chỗ thường xuyên có người ở. Em hỏi có phải là cô ấy có bạn trai rồi nhưng vẫn muốn qua lại với em không.” “Cô ấy nói thế nào?”
“Khi đó cô ấy mới nói mình làm thực tập sinh ở CL, bình thường đều ở trong ký túc xá. Bây giờ nghĩ lại mới thấy, khi đó suy nghĩ của em đối với cô ấy đã không đơn thuần rồi. Nếu như buổi sáng mấy tháng trước cô ấy nói với em rằng cô ấy đến làm thực tập sinh ở CL là vì muốn quay lại sân khấu thì chắc em đã vui mừng đến mức nhảy cẫng lên. Nhưng vào thời điểm đó, khi cô ấy nói với em chuyện này, trong đầu em toàn là suy nghĩ phải đòi cô ấy quà gì cho sinh nhật của mình nên cũng không để ý lời cô ấy nói lắm. Sau đó, vì cô ấy phải luyện tập nên không có thời gian liên lạc với em, em cũng nghĩ vì sao cô ấy vẫn còn muốn làm nghệ sĩ nữa, chỉ cần làm bạn gái của em, để cho một mình em nhìn ngắm thôi không được sao.”
Phương Tiện tặc lưỡi. “Nếu Chẩm Khê mà biết em nghĩ như vậy, chắc chắn sẽ đánh em.” “Thế cho nên em có dám nói với cô ấy đâu. Anh có biết lúc mà cô ấy đồng ý làm bạn gái của em, lúc đó em đã nghĩ gì không?”
“Với tính cách của em, chắc chắn là sẽ có suy nghĩ hoang đường đến mức nếu nói ra sẽ bị Chẩm Khê đánh cho sưng người.” “Em nghĩ, tại sao đất nước chúng ta lại có quy định đàn ông hai mươi hai tuổi, phụ nữ hai mươi tuổi mới được kết hôn nhỉ? Khi đó em cảm thấy, nếu như không có quy định này thì chắc chắn em đã kéo cô ấy đi đăng ký kết hôn ngay rồi, chưa biết chừng cô ấy lại đồng ý đấy.”
Bên ngoài trời bắt đầu mưa, Chẩm Khê không dùng ô mà gửi tin nhắn cho Vân Tụ.
Trong lúc chờ anh tới, cô hỏi Hà Viện: “Cô đi về bằng cách nào?”
“Tôi chờ ngớt mưa một chút rồi về.”
Chẩm Khê bất đắc dĩ cười, “Tội gì phải làm khổ mình như thế?”
“Có khổ gì đâu, tôi cũng không phải là trẻ con”. Tuy cô ta nói thế, nhưng khi nhìn thấy Vân Tụ xuất hiện ở cửa, trong lòng vẫn rất hâm mộ.
Anh vốn là một người đàn ông có vẻ ngoài thu hút, giờ còn mặc một bộ vest2sang trọng, tay cầm một chiếc ô đen lớn đứng ở cửa quán cà phê, trông như một người mẫu đang quảng cáo đồ vest, khiến mọi người xung quanh đều phải ngoái nhìn anh.
Chẩm Khê đeo khẩu trang lên, che kín mặt mình, sau đó nhanh chóng đi tới chỗ Vân Tụ, khoác lấy cánh tay anh. Vân Tụ gần như dùng toàn bộ chiếc ô để che đầu cho Chẩm Khê, còn nửa người mình thì lộ ra ngoài.
Đi được một đoạn, hình như giày của Chẩm Khê có vấn đề gì đó, thấy cô nằm lên lưng9cho anh công.
Hà Viện yên lặng nhìn hai người bọn họ đi xa trong màn mưa. “Nói chuyện thể nào rồi?” Vân Tụ để cô ngồi ở ghế lái phụ.
“Chẳng đi đến đâu cả, anh cũng biết đấy, một người phụ nữ khi đã bị ma ám thì rất khó nói chuyện.”
“Đúng vậy.” Chẩm Khê nhoài người tới, nhìn anh, “Có phải bây giờ trong lòng anh đang chế giễu em không?” “Chế giễu em cái gì?” “Hay phải nói là đang cười nhạo người phụ nữ trong giấc mơ của anh, sao có thể ngốc nghếch và ngu dốt6đến vậy.” “Có một chút.” Chẩm Khê hừ một tiếng.
Vân Tụ không khởi động xe, anh mở hé cửa kính để cơn mưa mang theo chút không khí lạnh lùa vào. Anh cũng mở nhạc lên, âm nhạc du dương làm cho lòng người thoải mái.
Xem bầu không khí này là biết Vân Tụ đang muốn nói chuyện gì đó với cô. “Nếu có một ngày, bên cạnh anh cũng bắt đầu xuất hiện rất nhiều phụ nữ khác nhau, khi đó em sẽ làm gì?” “Bên cạnh anh bây giờ cũng đâu ít phụ nữ.”. “Nhưng hình như em0chưa từng để tâm. Ngay cả Sầm... Anh cũng chưa thấy em ghen bao giờ.”
Chẩm Khê lười biếng hạ thấp ghế ngồi, cô đưa mắt liếc nhìn những hạt mưa lăn trên cửa xe, lưu lại những vệt nước rõ ràng.
Cả tinh thần và cơ thể đều vô cùng mệt mỏi, cô đương nhiên không thể suy nghĩ ý tứ sâu xa trong câu nói của Vân Tụ. “Anh nói Sầm Nhiễm à. Nói là không để tâm thì cũng không đúng, nhưng đúng là em chẳng coi chị ta ra gì thật.”
“Vì sao?”
“Ai mà chẳng sợ và muốn né7tránh một người phụ nữ cố chấp điên cuồng như vậy chứ. Còn nữa, anh đâu có mù, trên danh nghĩa chị ta là chị dâu của anh, sao anh có thể có quan hệ gì với chị ta?”
“Tự tin thế cơ à.”
“Xin anh đấy.” Chẩm Khê quay người nói, “Khi đó là lúc em đang ở đỉnh cao, toàn thế giới dường như đều vây quanh em, lúc đó em cảm thấy mình là người ưu tú nhất trên đời.” “Cho nên ngay cả anh cũng không để vào mắt.” Lúc này Chẩm Khê mới ý thức được Vân Tụ muốn nói gì.
Cô giật mình ngồi dậy, hỏi: “Sao anh lại có loại suy nghĩ này.” “Khi đó anh không cảm nhận được em quan tâm đến anh.”
“Ừ, lúc em khóc anh đâu có nhìn thấy.”
“Thật sự đã khóc vì anh à?”
“Đương nhiên rồi, không tin anh đi hỏi Huy... Hiện giờ nói cái này làm gì chứ, chúng ta cũng đã kết hôn hơn một năm rồi.” “Nếu như lúc trước bên cạnh anh xuất hiện rất nhiều phụ nữ giống Nhiêu Lực Quần, em sẽ làm gì?
“Anh muốn nghe em nói thật?”
“Đương nhiên.”
“Nói thật.” Chẩm Khê nhíu mày, “Có lẽ em tự tin hơi quá, nhưng đúng là em có cảm giác chưa từng có cô gái nào ưu tú hơn mình. Anh xem, họ không xinh đẹp bằng em, cũng không biết kiếm tiền bằng em. Mà cho dù có biết kiếm tiền thì cũng không có nhiều fan hâm mộ bằng em, So độ nhiều của fan hâm mộ... Chẳng có mấy ngôi sao nữ có thể đọc được với em. Em được ngàn vạn người yêu thích, em sợ cái gì?”
“Cho nên...”
“Cho nên nếu thật sự có ngày đó, em sẽ hẹn đối phương ra gặp mặt, nếu đối phương trông thấy em mà vẫn còn có thể tự tin... Cho dù có người như thế.” Chẩm Khê suy nghĩ nghiêm túc, “Cho dù có người như thế, em cũng không bao giờ nhường anh cho cô ta.”
Nói xong lời ngốc nghếch này cô cũng cảm thấy hơi hối hận, cô quay đầu nhìn sang người chồng của cô, thấy anh đang cười tủm tỉm.
Chẩm Khê đột nhiên liền hiểu ra.
“Anh muốn nghe lời nói thật thì em nói là được, cần gì lòng và lòng vòng như thế.”
“Anh muốn nghe thì em nói những lời ngọt ngào, em sẽ nói à?”
“Đương nhiên.” Chẩm Khê dựa người ôm lấy anh, cô khẽ nói: “Chồng em thật đẹp trai.”
Vân Tụ sờ mặt cô: “Có phải lại muốn mua cái gì không?” Chẩm Khê giả vờ giận dỗi, “Em muốn mua đồ gì không tự mình đi được à. Em kiếm được nhiều tiền như thế, không cần dựa vào chồng nuôi cũng sống được.” “Vậy vì công việc lại muốn ngắt liên lạc với anh bao lâu.”
“Cái này hả... Em đang theo lịch trình của ngôi sao lớn, anh hiểu mà, đúng không?”
Ngay lập tức, Vân Tụ xụ mặt, “Xin lỗi, anh không hiểu được.”
***
Nghê Ảnh suy nghĩ rất lâu, suy nghĩ rằng mình có nên từ biệt Quả Tử Lê, rồi từ chức, rời khỏi nơi này hay không. Xét những chuyện chị ta đã làm vì tương lai của Quả Tử Lê thì trong những năm vừa qua, chị ta đã bỏ ra quá nhiều cho mối quan hệ mập mờ, không chắc chắn nhưng khiến chị ta mong đợi này rồi.
Người ngoài cũng khuyên chị ta, dù sao đấy cũng chỉ là bạn gái cũ. Mấy năm qua, mỗi lần Nghê Ảnh thấy nản lòng vì người bạn gái cũ này, người ta lại khuyên chị ta như thế. Dù sao cũng chỉ là người của quá khứ, chuyện tình cảm của quá khứ đã qua rồi.
Không cần quá để ý đến làm gì.
Đúng thế, không cần quá để ý. Nhưng Quả Tử Lê vẫn rất thích cô ấy. Hơn nữa, tình cảm giữa Quả Tử Lê và Chẩm Khê cũng không thuần túy chỉ là yêu đương.
Chẩm Khê trước kia là thần tượng, là người mà Quả Tử Lê ngưỡng mộ. Bỗng nhiên có một ngày cậu ta phát hiện khoảng cách giữa mình và thần tượng bắt đầu được rút ngắn, Người đáng ra xa tận chân trời, bây giờ có thể chạm tay đến, thế là vào lúc hormone dâng lên cao nhất, Quả Tử Lê sinh ra một số tâm tư tình cảm đẹp đẽ. Mà cái vị thần tượng kia cũng không ghét sự tiếp cận của cậu ấy.
Sau cuộc nói chuyện với Chẩm Khê lần trước, Quả Tử Lê trở nên rất tinh thần, vì thế mà hầu như tất cả các hoạt động đều tạm dừng. Các thành viên trong nhóm thay phiên ở lại ký túc xá để khuyên nhủ cậu.
Thể là Quả Tử Lê bắt đầu nói huyên thuyên, kể cho mọi người nghe những chuyện mà khi mình còn ở bên Chẩm Khê.
Đôi lúc Nghệ Ảnh cũng ở bên cạnh cậu ấy, nhưng dường như Quả Tử Lê không quá chú ý tới sự tồn tại của chị ta. Những lời Quả Tử Lê nói lọt vào trong tai chị ta như lưỡi dao cứa vào lòng.
“Vốn dĩ em không đến kịp sinh nhật mười tám tuổi của cô ấy, nhưng vào cuối ngày, khi cô ấy trông thấy em, cô ấy vẫn rất vui vẻ. Vốn em chỉ định chúc mừng và đưa quà sinh nhật thôi, nhưng cô ấy lại quan tâm tối hôm đó em sẽ nghỉ ở đâu, hỏi em nếu đặt phòng ở khách sạn có dễ bị fan hâm mộ biết không. Thế là em cũng giả vờ đáng thương nói với cô ấy rằng em cứ tìm đại một cửa hàng tiện lợi 24 giờ nào đó để ngồi qua đêm là được rồi, vì em biết chắc chắn cô ấy sẽ không mặc kệ mình. Sau đó, em đã dùng lý do đó rất nhiều lần khi đến tìm cô ấy và lần nào cũng hữu hiệu.”
Phương Tiện hỏi: “Hôm ấy, sau khi cậu trở về, anh có hỏi cậu đêm đó đã ở lại chỗ nào, nhưng cậu không nói, thế là...”
“Vì không thể đến khách sạn, nên cô ấy tìm cho em một chỗ ngủ, chính là căn phòng mà cô ấy đã ở lúc còn đi học. Căn phòng đó luôn có người quét dọn thường xuyên nên rất sạch sẽ, trên mặt bàn vẫn còn đặt mấy cuốn giáo trình. Cô ấy đưa em đến đó rồi bảo phải về, em nói đưa cô ấy về nhưng cô ấy không cho. Nói qua nói lại, chẳng ai chịu thỏa hiệp, cuối cùng cô ấy tức giận, bảo cho em ngủ ở ghế sô-pha.”
Phương Tiện hít sâu, hỏi: “Thế nên?”
“Không phải như anh nghĩ đâu. Cô ấy ngủ ở phòng ngủ, em ngủ ở phòng khách cách cô ấy một bức tường. Đêm đó em không ngủ được, chỉ nhìn bức tường kia cười ngây ngô.”
Phương Tiện nói: “Nếu vào thời điểm đó thì nó đúng là việc đáng để vui mừng.”
“Sau đó, đến sinh nhật em. Em đến Hàn Quốc, giả vờ tủi thân gọi điện thoại cho cô ấy và nhìn cô ấy vội vàng chạy tới. Lúc ấy trong lòng em vui lắm nhưng vẫn giả vờ đáng thương. Quả nhiên, cô ấy cứ xin lỗi em mãi, em có yêu cầu gì cô ấy cũng không phản đối, bao gồm cả việc em nắm tay cô ấy lúc cả hai đi chung với nhau. Em có thể nhận ra cô ấy không được tự nhiên, nhưng vẫn không hất tay em ra. Chính lúc nắm tay ấy, em đã cảm thấy mình nhất định phải ở bên cô ấy.”
Phương Tiện nói: “Sau hôm đó em gửi tin nhắn báo với các anh rằng mình đang yêu đương với Chẩm Khê, làm tất cả các anh giật nảy mình. Bởi vì Chẩm Khê trông có vẻ không phải là người dễ theo đuổi, nhất là với một đứa không có kinh nghiệm như em.”
“Em nói muốn tới chỗ cô ấy đang ở để xem thử nơi cô ấy sống như thế nào, thật ra lúc đó em đã hạ quyết tâm muốn chơi xấu ăn và không đi rồi. Nhưng lúc đến nơi, tuy thấy cô ấy có chìa khóa nhưng lại có vẻ không quen thuộc với nơi đó lắm, nơi đó cũng không giống một chỗ thường xuyên có người ở. Em hỏi có phải là cô ấy có bạn trai rồi nhưng vẫn muốn qua lại với em không.” “Cô ấy nói thế nào?”
“Khi đó cô ấy mới nói mình làm thực tập sinh ở CL, bình thường đều ở trong ký túc xá. Bây giờ nghĩ lại mới thấy, khi đó suy nghĩ của em đối với cô ấy đã không đơn thuần rồi. Nếu như buổi sáng mấy tháng trước cô ấy nói với em rằng cô ấy đến làm thực tập sinh ở CL là vì muốn quay lại sân khấu thì chắc em đã vui mừng đến mức nhảy cẫng lên. Nhưng vào thời điểm đó, khi cô ấy nói với em chuyện này, trong đầu em toàn là suy nghĩ phải đòi cô ấy quà gì cho sinh nhật của mình nên cũng không để ý lời cô ấy nói lắm. Sau đó, vì cô ấy phải luyện tập nên không có thời gian liên lạc với em, em cũng nghĩ vì sao cô ấy vẫn còn muốn làm nghệ sĩ nữa, chỉ cần làm bạn gái của em, để cho một mình em nhìn ngắm thôi không được sao.”
Phương Tiện tặc lưỡi. “Nếu Chẩm Khê mà biết em nghĩ như vậy, chắc chắn sẽ đánh em.” “Thế cho nên em có dám nói với cô ấy đâu. Anh có biết lúc mà cô ấy đồng ý làm bạn gái của em, lúc đó em đã nghĩ gì không?”
“Với tính cách của em, chắc chắn là sẽ có suy nghĩ hoang đường đến mức nếu nói ra sẽ bị Chẩm Khê đánh cho sưng người.” “Em nghĩ, tại sao đất nước chúng ta lại có quy định đàn ông hai mươi hai tuổi, phụ nữ hai mươi tuổi mới được kết hôn nhỉ? Khi đó em cảm thấy, nếu như không có quy định này thì chắc chắn em đã kéo cô ấy đi đăng ký kết hôn ngay rồi, chưa biết chừng cô ấy lại đồng ý đấy.”
Bình luận facebook