Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 110
Tô Lực Hằng từ thư phòng trở lại phòng ngủ,len lén bò lên giường.
Người trên giường bởi vì hắn xuất hiện giật mình.
“Em tỉnh rồi?”
“Trễ như thế anh còn đi đâu?” Liễu Uyển Nhi hỏi,trong lòng vẫn tồn tại một tia hi vọng,hi vọng hắn có thể nói sự thật với cô.
“Đến phòng rửa tay.”
Lòng bởi vì lời hắn mà chìm xuống đáy cốc,tại sao tình yêu của cô luôn là tồn tại lợi dụng cùng lừa gạt,hắn lợi dụng tình yêu bọn họ đả kích Lâm Cẩm Quyền,dùng chuyện mang thai lừa gạt cô rời khỏi anh Thiểu Đình,hiện tại lại lừa gạt cô nói muốn thoát khỏi xã hội đen.
Rốt cuộc câu nào của hắn mới là thật ,hiện tại cô ngay cả đối với tình cảm hắn dành cho cô cũng không dám xác định.
Chết lặng để mặc hắn ôm mình,cả buổi tối này Liễu Uyển Nhi trắng đêm không ngủ.
Ngày kế
“Anh Khinh Vân,anh có thể đưa em đến một nơi khác đi dạo không?”
Ngồi trên xe nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ,Liễu Uyển Nhi bỗng nhiên không muốn nhanh trở về Tô gia.
Khinh Vân đã sớm phát hiện cô khác thường,từ buổi sáng bộ mặt đã u sầu.
“Em muốn đi nơi nào?”
“Nơi nào cũng được.” Chỉ cần tối nay có thể về nhà.
Cứ như vậy Khinh Vân lái xe đưa Liễu Uyển Nhi vòng quanh một vòng trong thành phố,cho đến không còn nơi đi mới về nhà.
Đến nhà.
“Cô không vào sao?” Nhìn Liễu Uyển Nhi ngồi trong đình viện, Khinh Vân hỏi.
“Em đang nghĩ một việc.” Thật ra cô không muốn gặp mặt Tô Lực Hằng.
Không rõ cô vì sao buồn bã thế,Khinh Vân cảm thấy nên nói cho Tô Lực Hằng biết tình trạng của cô.
“Vậy cô đừng ngồi quá lâu,sắp đến giờ cơm tối rồi đấy.”
Gật đầu đưa mắt nhìn Khinh Vân rời đi,Liễu Uyển Nhi lại rơi vào trầm tư.
Qua một hồi Tiểu Do chạy đến gọi cô ăn cơm,kêu vài tiếng cô cũng không có phản ứng.
“Em làm sao vậy?” Đẩy cô một cái.
Liễu Uyển Nhi rốt cục phát hiện sự tồn tại của cô: “Không có chuyện gì.”
“Có phải bởi vì đại ca.”
Một câu nói toạc ra tâm sự của cô,Liễu Uyển Nhi giật mình nhìn chị ấy,chị ấy làm sao biết được?
“Cuộc sống của em toàn bộ vây quanh hắn,trừ phiền vì hắn còn có thể làm gì.”Từ trong ánh mắt của cô Tiểu Do nhìn thấu nghi vấn của cô.
Đúng vậy,cuộc sống của cô trừ đi học chỉ còn lại Tô Lực Hằng.
“Mình không phải là mình rồi sao?”
Lời này vừa nói ra Liễu Uyển Nhi bỗng nhiên cười,mình trước kia ngay cả ‘ mình ’ là gì cũng không biết,sau khi đến hiện đại bất giác có suy nghĩ của hiện đại.
“Em thật phải thay đổi phương thức sống,một người phụ nữ hoàn toàn vây quanh một người đàn ông khi hắn từ bỏ sẽ chết vô cùng thảm .”
Tiểu Do lên giọng mình như cao thủ tình yêu,nhưng trước mắt mình không phải không như thế.
Đúng,có lẽ cô thật yêu hắn nhưng sẽ không vùi lấp vào trong vũng bùn,tự hành hạ chính mình.
“Tiểu Do,cám ơn chị.”
“Không cần khách khí,sau này có chuyện gì phiền lòng có thể đến tìm chị.” Tiểu Do một bộ nghĩa bạc vân thiên.
Người trên giường bởi vì hắn xuất hiện giật mình.
“Em tỉnh rồi?”
“Trễ như thế anh còn đi đâu?” Liễu Uyển Nhi hỏi,trong lòng vẫn tồn tại một tia hi vọng,hi vọng hắn có thể nói sự thật với cô.
“Đến phòng rửa tay.”
Lòng bởi vì lời hắn mà chìm xuống đáy cốc,tại sao tình yêu của cô luôn là tồn tại lợi dụng cùng lừa gạt,hắn lợi dụng tình yêu bọn họ đả kích Lâm Cẩm Quyền,dùng chuyện mang thai lừa gạt cô rời khỏi anh Thiểu Đình,hiện tại lại lừa gạt cô nói muốn thoát khỏi xã hội đen.
Rốt cuộc câu nào của hắn mới là thật ,hiện tại cô ngay cả đối với tình cảm hắn dành cho cô cũng không dám xác định.
Chết lặng để mặc hắn ôm mình,cả buổi tối này Liễu Uyển Nhi trắng đêm không ngủ.
Ngày kế
“Anh Khinh Vân,anh có thể đưa em đến một nơi khác đi dạo không?”
Ngồi trên xe nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ,Liễu Uyển Nhi bỗng nhiên không muốn nhanh trở về Tô gia.
Khinh Vân đã sớm phát hiện cô khác thường,từ buổi sáng bộ mặt đã u sầu.
“Em muốn đi nơi nào?”
“Nơi nào cũng được.” Chỉ cần tối nay có thể về nhà.
Cứ như vậy Khinh Vân lái xe đưa Liễu Uyển Nhi vòng quanh một vòng trong thành phố,cho đến không còn nơi đi mới về nhà.
Đến nhà.
“Cô không vào sao?” Nhìn Liễu Uyển Nhi ngồi trong đình viện, Khinh Vân hỏi.
“Em đang nghĩ một việc.” Thật ra cô không muốn gặp mặt Tô Lực Hằng.
Không rõ cô vì sao buồn bã thế,Khinh Vân cảm thấy nên nói cho Tô Lực Hằng biết tình trạng của cô.
“Vậy cô đừng ngồi quá lâu,sắp đến giờ cơm tối rồi đấy.”
Gật đầu đưa mắt nhìn Khinh Vân rời đi,Liễu Uyển Nhi lại rơi vào trầm tư.
Qua một hồi Tiểu Do chạy đến gọi cô ăn cơm,kêu vài tiếng cô cũng không có phản ứng.
“Em làm sao vậy?” Đẩy cô một cái.
Liễu Uyển Nhi rốt cục phát hiện sự tồn tại của cô: “Không có chuyện gì.”
“Có phải bởi vì đại ca.”
Một câu nói toạc ra tâm sự của cô,Liễu Uyển Nhi giật mình nhìn chị ấy,chị ấy làm sao biết được?
“Cuộc sống của em toàn bộ vây quanh hắn,trừ phiền vì hắn còn có thể làm gì.”Từ trong ánh mắt của cô Tiểu Do nhìn thấu nghi vấn của cô.
Đúng vậy,cuộc sống của cô trừ đi học chỉ còn lại Tô Lực Hằng.
“Mình không phải là mình rồi sao?”
Lời này vừa nói ra Liễu Uyển Nhi bỗng nhiên cười,mình trước kia ngay cả ‘ mình ’ là gì cũng không biết,sau khi đến hiện đại bất giác có suy nghĩ của hiện đại.
“Em thật phải thay đổi phương thức sống,một người phụ nữ hoàn toàn vây quanh một người đàn ông khi hắn từ bỏ sẽ chết vô cùng thảm .”
Tiểu Do lên giọng mình như cao thủ tình yêu,nhưng trước mắt mình không phải không như thế.
Đúng,có lẽ cô thật yêu hắn nhưng sẽ không vùi lấp vào trong vũng bùn,tự hành hạ chính mình.
“Tiểu Do,cám ơn chị.”
“Không cần khách khí,sau này có chuyện gì phiền lòng có thể đến tìm chị.” Tiểu Do một bộ nghĩa bạc vân thiên.
Bình luận facebook