Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 173
Nhìn thấy Tô Lực Hằng đi về phía bọn họ,bốn bọn họ vội vàng đứng lên cung kính nói: “Đại ca.”
“Ngồi đi.” Dứt lời Tô Lực Hằng đã ngồi xuống ghế sa lon đi thẳng vào vấn đề”Vừa rồi Tiểu Tiểu và Thiểu Đình đã nói chuyện gì?”
“Chuyện này. . . . . .” Bốn người do dự có nên nói chuyện ngày mai chị dâu hẹn Vu Thiểu Đình cùng nhau ăn cơm không?
Nếu như đại ca biết nhất định sẽ giận dữ,thôi thì bọn họ chỉ có thể giấu đi huống chi bọn họ cũng đã hứa với chị dâu .
Bốn người cậu nhìn tôi,tôi nhìn cậu,cuối cùng một người trong đó đứng dậy,kiên trì nói: “Bọn họ chỉ chào hỏi thôi ạ.”
“Các ngươi cảm thấy ta giống như người kém trí lắm sao?” Tô Lực Hằng trong giọng nói cất dấu một tia lửa giận.
Bốn người thật khẩn trương,thật khó xử,cúi đầu dùng dư quang nhìn lẫn nhau.
“Sự kiên nhẫn của ta có hạn?” Tô Lực Hằng xuống tối hậu thư.
Một người trong đó rốt cục kiên trì không được nữa,nói ra toàn bộ: “Chị dâu cùng Đường chủ còn có ông ngoại hẹn trưa mai ăn cơm.”
Tiếng nói vừa dứt bốn người nín thở chờ đợi,qua một hồi mới nghe Tô Lực Hằng mở miệng: “Tiếp tục uống trà đi.”
Nhìn hắn rời đi,bốn người cũng thở phào nhẹ nhỏm,bất quá hắn cũng quá bình tĩnh chẳng lẽ thật không giận sao?
Ngày kế
Sáng sớm rời giường,Liễu Uyển Nhi đang chờ Tô Lực Hằng ra ngoài,nhưng người đàn ông thường ngày tám giờ đã ra đi làm,hôm nay lại ngủ đến hơn mười giờ mới tỉnh,sau khi tỉnh lại ăn chút bữa ăn sáng rồi ngồi trên sân thượng xem tạp chí,ngay cả cái mông cũng không có hoạt động.
Cầm lấy điều khiển TV đong đưa,Liễu Uyển Nhi mong đợi nghe được tiếng reng điện thoại,chỉ cần điện thoại di động vừa vang lên hắn sẽ rời đi.
Nhưng theo kim chỉ giờ nhích gần đến số mười hai,Liễu Uyển Nhi càng ngày càng vội,nếu như hắn không rời đi cô làm sao thoát thân đây?
Lúc này người đàn ông xem báo hơn một tiếng rốt cục đứng dậy.
“Bà xã,trưa nay chúng ta ăn gì?”
Mới vừa dấy lên một chút hi vọng thoáng cái bị dập tắt.
“Ừm,buổi trưa anh có ra ngoài không?” Liễu Uyển Nhi cẩn thận hỏi.
“Bận rộn mấy ngày qua,hôm nay anh muốn nghỉ ngơi một ngày.”
“Hiazz~” Hiện tại phải làm sao,chẳng lẽ nhắn tin cho anh Thiểu Đình hủy bỏ bữa hẹn trưa nay sao.
“Nhìn dáng vẻ của em chẳng lẽ có hẹn ?” Tô Lực Hằng hỏi.
“Không có .” Liễu Uyển Nhi lập tức phủ nhận,ánh mắt mất tự nhiên tránh trái tránh phải.
Bỗng nhiên hai người không nói chuyện,sau một hồi im lặng Tô Lực Hằng thản nhiên nói: “Ở trong lòng em anh hẹp hòi vậy sao,một bửa ăn trưa nho nhỏ cũng giấu diếm anh?”
Ánh mắt chợt lóe lên một tia tổn thương,hắn đợi một buổi sáng chỉ hy vọng cô có thể thẳng thắng với hắn,mặc dù hiện tại hắn vẫn không thể xóa đi khúc mắc với Lâm Cẩm Quyền,nhưng hắn không muốn cô vì hắn mà buông tha tình thân,cho nên hắn sẽ cố gắng nhưng cô không tin hắn,thậm chí còn đề phòng hắn.
“Anh. . . . . .” Hắn biết rồi,lời chất vấn của hắn khiến Liễu Uyển Nhi chột dạ.
“Anh đi đây.” Tô Lực Hằng nắm áo khoác trên giường,rời đi.
Liễu Uyển Nhi tâm trạng thật nặng nề,không phải trong lúc vô tình cô đã tổn thương hắn chứ? Nhưng hắn là Tô Lực Hằng mạnh mẽ,cho tới bây giờ tính công kích mười phần,hẳn không dễ bị tổn thương đâu ha.
“Ngồi đi.” Dứt lời Tô Lực Hằng đã ngồi xuống ghế sa lon đi thẳng vào vấn đề”Vừa rồi Tiểu Tiểu và Thiểu Đình đã nói chuyện gì?”
“Chuyện này. . . . . .” Bốn người do dự có nên nói chuyện ngày mai chị dâu hẹn Vu Thiểu Đình cùng nhau ăn cơm không?
Nếu như đại ca biết nhất định sẽ giận dữ,thôi thì bọn họ chỉ có thể giấu đi huống chi bọn họ cũng đã hứa với chị dâu .
Bốn người cậu nhìn tôi,tôi nhìn cậu,cuối cùng một người trong đó đứng dậy,kiên trì nói: “Bọn họ chỉ chào hỏi thôi ạ.”
“Các ngươi cảm thấy ta giống như người kém trí lắm sao?” Tô Lực Hằng trong giọng nói cất dấu một tia lửa giận.
Bốn người thật khẩn trương,thật khó xử,cúi đầu dùng dư quang nhìn lẫn nhau.
“Sự kiên nhẫn của ta có hạn?” Tô Lực Hằng xuống tối hậu thư.
Một người trong đó rốt cục kiên trì không được nữa,nói ra toàn bộ: “Chị dâu cùng Đường chủ còn có ông ngoại hẹn trưa mai ăn cơm.”
Tiếng nói vừa dứt bốn người nín thở chờ đợi,qua một hồi mới nghe Tô Lực Hằng mở miệng: “Tiếp tục uống trà đi.”
Nhìn hắn rời đi,bốn người cũng thở phào nhẹ nhỏm,bất quá hắn cũng quá bình tĩnh chẳng lẽ thật không giận sao?
Ngày kế
Sáng sớm rời giường,Liễu Uyển Nhi đang chờ Tô Lực Hằng ra ngoài,nhưng người đàn ông thường ngày tám giờ đã ra đi làm,hôm nay lại ngủ đến hơn mười giờ mới tỉnh,sau khi tỉnh lại ăn chút bữa ăn sáng rồi ngồi trên sân thượng xem tạp chí,ngay cả cái mông cũng không có hoạt động.
Cầm lấy điều khiển TV đong đưa,Liễu Uyển Nhi mong đợi nghe được tiếng reng điện thoại,chỉ cần điện thoại di động vừa vang lên hắn sẽ rời đi.
Nhưng theo kim chỉ giờ nhích gần đến số mười hai,Liễu Uyển Nhi càng ngày càng vội,nếu như hắn không rời đi cô làm sao thoát thân đây?
Lúc này người đàn ông xem báo hơn một tiếng rốt cục đứng dậy.
“Bà xã,trưa nay chúng ta ăn gì?”
Mới vừa dấy lên một chút hi vọng thoáng cái bị dập tắt.
“Ừm,buổi trưa anh có ra ngoài không?” Liễu Uyển Nhi cẩn thận hỏi.
“Bận rộn mấy ngày qua,hôm nay anh muốn nghỉ ngơi một ngày.”
“Hiazz~” Hiện tại phải làm sao,chẳng lẽ nhắn tin cho anh Thiểu Đình hủy bỏ bữa hẹn trưa nay sao.
“Nhìn dáng vẻ của em chẳng lẽ có hẹn ?” Tô Lực Hằng hỏi.
“Không có .” Liễu Uyển Nhi lập tức phủ nhận,ánh mắt mất tự nhiên tránh trái tránh phải.
Bỗng nhiên hai người không nói chuyện,sau một hồi im lặng Tô Lực Hằng thản nhiên nói: “Ở trong lòng em anh hẹp hòi vậy sao,một bửa ăn trưa nho nhỏ cũng giấu diếm anh?”
Ánh mắt chợt lóe lên một tia tổn thương,hắn đợi một buổi sáng chỉ hy vọng cô có thể thẳng thắng với hắn,mặc dù hiện tại hắn vẫn không thể xóa đi khúc mắc với Lâm Cẩm Quyền,nhưng hắn không muốn cô vì hắn mà buông tha tình thân,cho nên hắn sẽ cố gắng nhưng cô không tin hắn,thậm chí còn đề phòng hắn.
“Anh. . . . . .” Hắn biết rồi,lời chất vấn của hắn khiến Liễu Uyển Nhi chột dạ.
“Anh đi đây.” Tô Lực Hằng nắm áo khoác trên giường,rời đi.
Liễu Uyển Nhi tâm trạng thật nặng nề,không phải trong lúc vô tình cô đã tổn thương hắn chứ? Nhưng hắn là Tô Lực Hằng mạnh mẽ,cho tới bây giờ tính công kích mười phần,hẳn không dễ bị tổn thương đâu ha.
Bình luận facebook