Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 76
“Tiểu Tiểu,chúng ta đi nghỉ đi.”
Đây là biện pháp tốt nhất Tô Lực Hằng suy tư cả ngày nghĩ ra được,một là có thể để hắn và Tiểu Tiểu ở nơi không có bất kỳ ai quấy rầy bọn họ bồi dưỡng tình cảm,hai là hắn lập tức bắt đầu đối phó Lâm Cẩm Quyền,hắn không để cô biết chuyện này.
“Không,em còn phải đi học .” Nghỉ phép? Có phải chính là đi ra ngoài dạo chơi không,cô không có hứng thú.
“Không phải sau quyết tâm học là được sao.”
“Làm sao có thể vì đi chơi mà học trễ tiết.” Liễu Uyển Nhi nghiêm mặt nói.
“Em học hay không học cũng vậy,dù sao cũng không đạt tiêu chuẩn.”
Lời Tô Lực Hằng nói lập tức khiến đôi bàn tay trắng như phấn đẩy hắn ra.
“Anh đang nói gì? !” Nghĩ lại Liễu đại tiểu thư ở Càn Triều Tấn dù sao cũng là một tài nữ tin thông cầm kỳ thư họa chẳng qua đến hiện đại mới không hiểu Anh ngữ cùng số học.
“Được rồi,là anh nói sai,đi về học bù không được sao.”
Đè xuống đôi bàn tay trắng như phấn,hôn nhẹ xuống môi cô.
“Cho mình buông lỏng mấy ngày đi,ngày ngày đối mặt ABC chán chết,còn có tiết thể dục,em không phiền sao?” Tô Lực Hằng bắt đầu ‘ hướng dẫn từng bước ’cho cô.
“Nhưng ~ nhưng nếu như em không đi học,sẽ theo không kịp bài tập.” Nếu như ngày ngày có thể không học Anh ngữ cùng thể dục dĩ nhiên quá tốt, nhưng Liễu Uyển Nhi vẫn lo lắng không muốn đối mặt kết quả thê thảm không nỡ nhìn.
“Sau khi trở về,anh xin thầy dạy thêm em không phải được rồi sao .”
Cuối cùng cho thêm một viên “Định tâm hoàn” vào bụng, Liễu Uyển Nhi rốt cục đồng ý đi nghỉ phép của Tô Lực Hằng.
“Vậy có cần nói một tiếng với dì Trương .”
“Dĩ nhiên.” Dĩ nhiên không nói với bà ta!
Sáng sớm ngày thứ hai.
Tô Lực Hằng theo Liễu Uyển Nhi ngồi vào xe Khinh Vân.
“Hằng,anh cũng muốn đưa em đi học sao?”
“Không,chúng ta phải đến phi trường.” Nếu quyết định thì lập tức đi.
Sửng sốt một hồi Liễu Uyển Nhi mới phục hồi tinh thần,cô chưa nghe qua phi trường là vật gì: “Chúng ta phải đi đâu?”
“Đồ ngốc,đi nghỉ phép.”
“Nhanh như vậy.” Liễu Uyển Nhi lẩm bẩm nói,bỗng nhiên lại nhớ tới, “Nhưng chúng ta chưa mang theo gì hết.”
“Mang theo mình là được rồi.” Nhẹ nhàng búng bên mũi cô,hắn đã bắt đầu mong đợi đến rừng dừa trên bờ biển Langkawi ,cô sẽ yêu hắn thế nào.
Đây là biện pháp tốt nhất Tô Lực Hằng suy tư cả ngày nghĩ ra được,một là có thể để hắn và Tiểu Tiểu ở nơi không có bất kỳ ai quấy rầy bọn họ bồi dưỡng tình cảm,hai là hắn lập tức bắt đầu đối phó Lâm Cẩm Quyền,hắn không để cô biết chuyện này.
“Không,em còn phải đi học .” Nghỉ phép? Có phải chính là đi ra ngoài dạo chơi không,cô không có hứng thú.
“Không phải sau quyết tâm học là được sao.”
“Làm sao có thể vì đi chơi mà học trễ tiết.” Liễu Uyển Nhi nghiêm mặt nói.
“Em học hay không học cũng vậy,dù sao cũng không đạt tiêu chuẩn.”
Lời Tô Lực Hằng nói lập tức khiến đôi bàn tay trắng như phấn đẩy hắn ra.
“Anh đang nói gì? !” Nghĩ lại Liễu đại tiểu thư ở Càn Triều Tấn dù sao cũng là một tài nữ tin thông cầm kỳ thư họa chẳng qua đến hiện đại mới không hiểu Anh ngữ cùng số học.
“Được rồi,là anh nói sai,đi về học bù không được sao.”
Đè xuống đôi bàn tay trắng như phấn,hôn nhẹ xuống môi cô.
“Cho mình buông lỏng mấy ngày đi,ngày ngày đối mặt ABC chán chết,còn có tiết thể dục,em không phiền sao?” Tô Lực Hằng bắt đầu ‘ hướng dẫn từng bước ’cho cô.
“Nhưng ~ nhưng nếu như em không đi học,sẽ theo không kịp bài tập.” Nếu như ngày ngày có thể không học Anh ngữ cùng thể dục dĩ nhiên quá tốt, nhưng Liễu Uyển Nhi vẫn lo lắng không muốn đối mặt kết quả thê thảm không nỡ nhìn.
“Sau khi trở về,anh xin thầy dạy thêm em không phải được rồi sao .”
Cuối cùng cho thêm một viên “Định tâm hoàn” vào bụng, Liễu Uyển Nhi rốt cục đồng ý đi nghỉ phép của Tô Lực Hằng.
“Vậy có cần nói một tiếng với dì Trương .”
“Dĩ nhiên.” Dĩ nhiên không nói với bà ta!
Sáng sớm ngày thứ hai.
Tô Lực Hằng theo Liễu Uyển Nhi ngồi vào xe Khinh Vân.
“Hằng,anh cũng muốn đưa em đi học sao?”
“Không,chúng ta phải đến phi trường.” Nếu quyết định thì lập tức đi.
Sửng sốt một hồi Liễu Uyển Nhi mới phục hồi tinh thần,cô chưa nghe qua phi trường là vật gì: “Chúng ta phải đi đâu?”
“Đồ ngốc,đi nghỉ phép.”
“Nhanh như vậy.” Liễu Uyển Nhi lẩm bẩm nói,bỗng nhiên lại nhớ tới, “Nhưng chúng ta chưa mang theo gì hết.”
“Mang theo mình là được rồi.” Nhẹ nhàng búng bên mũi cô,hắn đã bắt đầu mong đợi đến rừng dừa trên bờ biển Langkawi ,cô sẽ yêu hắn thế nào.
Bình luận facebook