Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 117
Editor: phuongchuchoe
Đêm khuya thanh vắng, Bạch Lạc Nhân mặc quần nhỏ ngồi trước máy tính.
Trên màn hình hiện lên rõ ràng một gương mặt lưu manh.
"Hắc, còn mặc quần làm gì? Cởi ra đi!" Cô Hải trêu chọc.
Bạch Lạc Nhân vừa hút thuốc vừa dùng ánh mắt biếng nhác xem xét Cố Hải.
"Không cởi, cởi là không văn minh"
Cố Hải cười giảo hoạt* "Chỉ có mình em thì làm gì văn minh với không văn minh."
(* gian xảo =w=)
"Tại sao anh biết tôi chỉ có một mình?" Bạch Lạc Nhân ngồi ngay ngắn nhìn vào màn hình, nghiêm trang nói với Cố Hải " Anh vừa đi thì tôi đã đem tiểu tình nhân dẫn về nhà rồi, tối hôm qua còn qua đêm thượng nhau, vô cùng thoải mái!"
(* Vưu -Mãnh của tui trong sáng vậy, đến hai ông này mở miệng ra là toàn chịch =)))
"Thật không?" Cố Hải cười khan một tiếng, "Hai người chơi thế nào? Kể anh nghe một chút."
"Biến đi!" Bạch Lạc Nhân gẩy gẩy tàn thuốc "Em nói đùa đó, vậy mà anh cũng tin?"
"Sao anh lại không tin hả?" Mặt Cố Hải trầm xuống, tức giận nói với Bạch Lạc Nhân "Cậu giấu tình nhân ở đâu rồi hả?"
Bạch Lạc Nhân nhìn Cố Hải cứng đầu muốn làm rõ, đắn đo một chút, hắn ta còn không có ở đây .
"Trong tủ kia, tôi giấu hắn trong tủ áo!"
Cố Hải càng nghe càng lệch lạc, chỉ một ngón tay to uy mãnh, "Mở tủ ra!"
Bạch Lạc Nhân cười khan, " Không mở, mở ra kích thích anh thì sao?"
"Tôi hôm nay đã rất" kích thích" rồi!"
(*kích động... =w=)
"....."
Dương Mãnh từ trong thang máy lao ra ngoài, nhìn thấy cửa còn khép hờ thì chạy vèo vào nhà, hơi ấm len vào trong cơ thể, cảm thấy cả lục phủ ngũ tạng đều ấm áp lên. Cậu đi chân trần vào nhà của Bạch Lạc Nhân, lặng yên không một tiếng động, vốn định tìm Bạch Lạc Nhân hỏi quần áo, kết quả thấy tình trạng bây giờ của cả hai đều như nhau, chỉ khác là người nọ đang mở loa nói chuyện phiếm.
"Trời tối rồi, sao vẫn còn mở loa ?"
Cậu bé nhỏ Dương Mãnh lẩm bẩm một tiếng, sốt ruột đi vào tủ quần áo tìm kiếm.
Bạch Lạc Nhân đang quyến rũ Cố Hải quên trời quên đất, không ngờ mắt Cố Hải nhìn thấy thì gương mặt thay đổi ngay lập tức.
"Sao anh thấy có người bước vào trong tủ ?"
Bạch Lạc Nhân hừ lạnh "Vốn là không có...."
"Anh nói thật!" Cố Hải nóng nảy.
Bạch Lạc Nhân trào phúng "Diễn giống ghê!"
"Diễn cái gì? Mở tủ ra xem xem!"
Bạch Lạc Nhân ho nhẹ hai tiếng "Anh muốn bị đả kích sao? Đến lúc đó nhìn thấy tiểu tình nhân của tôi thì nên khách khí một chút... Dù thế nào thì anh...của... CMN!... Có thật này!"
Bạch Lạc Nhân mở tủ, Dương Mãnh còn đang ở trong đó lựa đồ, vẫn còn chưa mặc món nào lên người, chỉ mặc mỗi quần lót núp trong tủ. Nhìn thấy tủ được mở ra, Dương Mãnh còn hoảng sợ hơn, cùng với Bạch Lạc Nhân mắt lớn nhìn mắt nhỏ*.
(*đối mặt)
"Không phải là... Sao cậu lại ở đây?"
Dương Mãnh chưa kịp lên tiếng thì Cố Hải bên kia đã mở miệng trước.
"Bạch Lạc Nhân, em đừng hòng chối, ngày mai tôi về!"
Rầm!
Màn hình đầu tiên nghe một tiếng vỡ vụn sau đó thì tối sầm, đập mạnh vào tâm khảm* của Bạch Lạc Nhân.
(* sâu trong trái tim~~~)
"TM*! Hiểu lầm lớn rồi!" Sắc mặt Bạch Lạc Nhân thay đổi.
(câu chữi =w=)
Dương Mãnh nhức đầu lúng túng, "Cố Hải không nhận ra tôi phải không...?"
"Cậu thử nhìn xem!" Bạch Lạc Nhân ão não "Cameras cách rất xa! Hắn ta chỉ thấy cậu không mặc quần áo, còn những cái khác thì không ! Cậu đến đây ít nhất phải gọi điện một tiếng chứ! Không chỉ vậy mà còn ăn mặc kiểu này... Cậu..."
Còn chưa nói xong, Dương Mãnh nhào lên người Bạch Lạc Nhân gào khóc.
"Nhân tử! Cậu phải làm chủ* cho tôi!"
(*đòi lại công bằng, xem xét...)
Bạch Lạc Nhân ngây ngốc, sau đó nảy sinh thương xót, vỗ lưng Dương Mãnh nói:" Có việc gì từ từ nói, Vưu Kỳ thổ lộ với cậu à?"
"Đừng nhắc đến hắn!" Dương Mãnh dùng sức đập sau lưng Bạch Lạc Nhân vài cái, "Đời này tôi ghét nhất hắn ta!"
(phim Hường Quắc bánh bèo vỗ lưng bạn trai làm nũng sao thì cảnh này cũng vậy đấy =)) Mãnh bánh bèo)
Bạch Lạc Nhân nhìn thấy Dương Mãnh đang ngồi trên người mình, hai cái đùi vòng quanh hông cậu, nơi êm dịu nào đó vừa vặn cắm ở bụng, hơn nữa hai người đều chỉ mặc quần lót... Cục diện này làm cậu nảy ra một ý nghĩ kỳ quái.
"Cậu bình tĩnh một chút, từ từ nói."
Đợi cho tâm tình của Dương Mãnh ổn định lại, đem hết những chuyện vừa xảy ra kể lại với Bạch Lạc Nhân. Bạch Lạc Nhân không thèm để ý nói, " Ồn ào nửa ngày vì chuyện nhỏ như vậy hả? Vậy không tốt sao? Cho dù làm ra chuyện tồi tệ, nhưng lại chỉ khoan dung, hạ mình với mỗi mình cậu!"
"Tốt!?" Dương Mãnh hỏi, "Đổi lại là cậu, cậu cam tâm tình nguyện?"
"Nếu có một người bạn thật lòng tốt với tôi như vậy, cho dù là lừa dối tôi, tôi cũng cảm kích hắn" Bạch Lạc Nhân nói xong, nhưng không đủ....
Dương Mãnh liếc cậu," Vậy nếu đó là Cố Hải?"
Bạch Lạc Nhân híp mắt , trong ánh mắt toả ra hàn ý*.
(lạnh lẽo)
"Tôi lập tức thiến hắn!"
Vừa nói xong, Cố Hải bên kia gọi tới, Bạch Lạc Nhân phục hồi tinh thần, chọc giận vị này người bị sẽ là mình mất! Vì vậy thái độ đoan chính vội vàng giải thích với Cố Hải, nửa giải thích nửa nịnh nọt làm vành mắt Dương Mãnh tối đen.
"Giải thích?" Dương Mãnh ngáp.
Bạch Lạc Nhân gật đầu "Ừ, cuối cùng đại gia* này cũng hiểu."
(*ông lớn)
"Ngủ trước đây!"
Dương Mãnh vỗ chăn, mới nãy đang dần chìm trong mộng.
Bạch Lạc Nhân vừa định ra khỏi phòng ngủ, thì chuông cửa vang lên. Dương Mãnh đột nhiên từ trên giường bật dậy, níu lấy cánh tay Bạch Lạc Nhân.
"Chắc chắn là Vưu Kỳ, nếu là hắn thì nói tôi không có ở đây, tuyệt đối đừng để hắn bước vào!"
Bạch Lạc Nhân mặc quần áo đi mở cửa, cửa vừa được mở ra, quả nhiên là Vưu Kỳ.
"Nhân tử, Mãnh tử có ở chỗ cậu không?"
Bạch Lạc Nhân làm như không có chuyện gì hỏi," Chẳng phải cả ngày hắn đều bên cạnh cậu sao?"
"Cậu biết phải không?" Vưu Kỳ đủng đỉnh nói, "Trễ vậy rồi mà cậu vẫn còn mặc quần áo chỉnh tề, bên trong nhất định có người, cậu để tôi vào đi."
Bạch Lạc Nhân bất đắc dĩ "Là cậu ta không cho cậu vào, hay là chờ một hai ngày để tâm tình cậu ta tốt hơn cậu hãy đến?"
Đang nói, điện thoại di động lại vang lên, Bạch Lạc Nhân thấy phiền! Không phải giải thích rồi sao? Lại còn gọi nữa? Điện thoại vừa nhận, Bạch Lạc Nhân còn chưa kịp nói chuyện, Vưu Kỳ đã mở miệng trước.
"Nhân tử, cậu để tôi vào đi, nể tình tôi là bạn đồng hương với cậu đi!"
"Ai là đồng hương với cậu?" Bạch Lạc Nhân quay điện thoại sang một bên nổi giận nói.
Vưu Kỳ nhân cơ hội, quay điện thoại lại nói lớn," Nếu cậu không để tôi vào, tôi sẽ đem toàn bộ những chuyện thời đó ra, lúc đó cậu ngủ không mặc quần áo, cậu....."
Bạch Lạc Nhân một cước đạp Vưu Kỳ vào trong.
Đêm khuya thanh vắng, Bạch Lạc Nhân mặc quần nhỏ ngồi trước máy tính.
Trên màn hình hiện lên rõ ràng một gương mặt lưu manh.
"Hắc, còn mặc quần làm gì? Cởi ra đi!" Cô Hải trêu chọc.
Bạch Lạc Nhân vừa hút thuốc vừa dùng ánh mắt biếng nhác xem xét Cố Hải.
"Không cởi, cởi là không văn minh"
Cố Hải cười giảo hoạt* "Chỉ có mình em thì làm gì văn minh với không văn minh."
(* gian xảo =w=)
"Tại sao anh biết tôi chỉ có một mình?" Bạch Lạc Nhân ngồi ngay ngắn nhìn vào màn hình, nghiêm trang nói với Cố Hải " Anh vừa đi thì tôi đã đem tiểu tình nhân dẫn về nhà rồi, tối hôm qua còn qua đêm thượng nhau, vô cùng thoải mái!"
(* Vưu -Mãnh của tui trong sáng vậy, đến hai ông này mở miệng ra là toàn chịch =)))
"Thật không?" Cố Hải cười khan một tiếng, "Hai người chơi thế nào? Kể anh nghe một chút."
"Biến đi!" Bạch Lạc Nhân gẩy gẩy tàn thuốc "Em nói đùa đó, vậy mà anh cũng tin?"
"Sao anh lại không tin hả?" Mặt Cố Hải trầm xuống, tức giận nói với Bạch Lạc Nhân "Cậu giấu tình nhân ở đâu rồi hả?"
Bạch Lạc Nhân nhìn Cố Hải cứng đầu muốn làm rõ, đắn đo một chút, hắn ta còn không có ở đây .
"Trong tủ kia, tôi giấu hắn trong tủ áo!"
Cố Hải càng nghe càng lệch lạc, chỉ một ngón tay to uy mãnh, "Mở tủ ra!"
Bạch Lạc Nhân cười khan, " Không mở, mở ra kích thích anh thì sao?"
"Tôi hôm nay đã rất" kích thích" rồi!"
(*kích động... =w=)
"....."
Dương Mãnh từ trong thang máy lao ra ngoài, nhìn thấy cửa còn khép hờ thì chạy vèo vào nhà, hơi ấm len vào trong cơ thể, cảm thấy cả lục phủ ngũ tạng đều ấm áp lên. Cậu đi chân trần vào nhà của Bạch Lạc Nhân, lặng yên không một tiếng động, vốn định tìm Bạch Lạc Nhân hỏi quần áo, kết quả thấy tình trạng bây giờ của cả hai đều như nhau, chỉ khác là người nọ đang mở loa nói chuyện phiếm.
"Trời tối rồi, sao vẫn còn mở loa ?"
Cậu bé nhỏ Dương Mãnh lẩm bẩm một tiếng, sốt ruột đi vào tủ quần áo tìm kiếm.
Bạch Lạc Nhân đang quyến rũ Cố Hải quên trời quên đất, không ngờ mắt Cố Hải nhìn thấy thì gương mặt thay đổi ngay lập tức.
"Sao anh thấy có người bước vào trong tủ ?"
Bạch Lạc Nhân hừ lạnh "Vốn là không có...."
"Anh nói thật!" Cố Hải nóng nảy.
Bạch Lạc Nhân trào phúng "Diễn giống ghê!"
"Diễn cái gì? Mở tủ ra xem xem!"
Bạch Lạc Nhân ho nhẹ hai tiếng "Anh muốn bị đả kích sao? Đến lúc đó nhìn thấy tiểu tình nhân của tôi thì nên khách khí một chút... Dù thế nào thì anh...của... CMN!... Có thật này!"
Bạch Lạc Nhân mở tủ, Dương Mãnh còn đang ở trong đó lựa đồ, vẫn còn chưa mặc món nào lên người, chỉ mặc mỗi quần lót núp trong tủ. Nhìn thấy tủ được mở ra, Dương Mãnh còn hoảng sợ hơn, cùng với Bạch Lạc Nhân mắt lớn nhìn mắt nhỏ*.
(*đối mặt)
"Không phải là... Sao cậu lại ở đây?"
Dương Mãnh chưa kịp lên tiếng thì Cố Hải bên kia đã mở miệng trước.
"Bạch Lạc Nhân, em đừng hòng chối, ngày mai tôi về!"
Rầm!
Màn hình đầu tiên nghe một tiếng vỡ vụn sau đó thì tối sầm, đập mạnh vào tâm khảm* của Bạch Lạc Nhân.
(* sâu trong trái tim~~~)
"TM*! Hiểu lầm lớn rồi!" Sắc mặt Bạch Lạc Nhân thay đổi.
(câu chữi =w=)
Dương Mãnh nhức đầu lúng túng, "Cố Hải không nhận ra tôi phải không...?"
"Cậu thử nhìn xem!" Bạch Lạc Nhân ão não "Cameras cách rất xa! Hắn ta chỉ thấy cậu không mặc quần áo, còn những cái khác thì không ! Cậu đến đây ít nhất phải gọi điện một tiếng chứ! Không chỉ vậy mà còn ăn mặc kiểu này... Cậu..."
Còn chưa nói xong, Dương Mãnh nhào lên người Bạch Lạc Nhân gào khóc.
"Nhân tử! Cậu phải làm chủ* cho tôi!"
(*đòi lại công bằng, xem xét...)
Bạch Lạc Nhân ngây ngốc, sau đó nảy sinh thương xót, vỗ lưng Dương Mãnh nói:" Có việc gì từ từ nói, Vưu Kỳ thổ lộ với cậu à?"
"Đừng nhắc đến hắn!" Dương Mãnh dùng sức đập sau lưng Bạch Lạc Nhân vài cái, "Đời này tôi ghét nhất hắn ta!"
(phim Hường Quắc bánh bèo vỗ lưng bạn trai làm nũng sao thì cảnh này cũng vậy đấy =)) Mãnh bánh bèo)
Bạch Lạc Nhân nhìn thấy Dương Mãnh đang ngồi trên người mình, hai cái đùi vòng quanh hông cậu, nơi êm dịu nào đó vừa vặn cắm ở bụng, hơn nữa hai người đều chỉ mặc quần lót... Cục diện này làm cậu nảy ra một ý nghĩ kỳ quái.
"Cậu bình tĩnh một chút, từ từ nói."
Đợi cho tâm tình của Dương Mãnh ổn định lại, đem hết những chuyện vừa xảy ra kể lại với Bạch Lạc Nhân. Bạch Lạc Nhân không thèm để ý nói, " Ồn ào nửa ngày vì chuyện nhỏ như vậy hả? Vậy không tốt sao? Cho dù làm ra chuyện tồi tệ, nhưng lại chỉ khoan dung, hạ mình với mỗi mình cậu!"
"Tốt!?" Dương Mãnh hỏi, "Đổi lại là cậu, cậu cam tâm tình nguyện?"
"Nếu có một người bạn thật lòng tốt với tôi như vậy, cho dù là lừa dối tôi, tôi cũng cảm kích hắn" Bạch Lạc Nhân nói xong, nhưng không đủ....
Dương Mãnh liếc cậu," Vậy nếu đó là Cố Hải?"
Bạch Lạc Nhân híp mắt , trong ánh mắt toả ra hàn ý*.
(lạnh lẽo)
"Tôi lập tức thiến hắn!"
Vừa nói xong, Cố Hải bên kia gọi tới, Bạch Lạc Nhân phục hồi tinh thần, chọc giận vị này người bị sẽ là mình mất! Vì vậy thái độ đoan chính vội vàng giải thích với Cố Hải, nửa giải thích nửa nịnh nọt làm vành mắt Dương Mãnh tối đen.
"Giải thích?" Dương Mãnh ngáp.
Bạch Lạc Nhân gật đầu "Ừ, cuối cùng đại gia* này cũng hiểu."
(*ông lớn)
"Ngủ trước đây!"
Dương Mãnh vỗ chăn, mới nãy đang dần chìm trong mộng.
Bạch Lạc Nhân vừa định ra khỏi phòng ngủ, thì chuông cửa vang lên. Dương Mãnh đột nhiên từ trên giường bật dậy, níu lấy cánh tay Bạch Lạc Nhân.
"Chắc chắn là Vưu Kỳ, nếu là hắn thì nói tôi không có ở đây, tuyệt đối đừng để hắn bước vào!"
Bạch Lạc Nhân mặc quần áo đi mở cửa, cửa vừa được mở ra, quả nhiên là Vưu Kỳ.
"Nhân tử, Mãnh tử có ở chỗ cậu không?"
Bạch Lạc Nhân làm như không có chuyện gì hỏi," Chẳng phải cả ngày hắn đều bên cạnh cậu sao?"
"Cậu biết phải không?" Vưu Kỳ đủng đỉnh nói, "Trễ vậy rồi mà cậu vẫn còn mặc quần áo chỉnh tề, bên trong nhất định có người, cậu để tôi vào đi."
Bạch Lạc Nhân bất đắc dĩ "Là cậu ta không cho cậu vào, hay là chờ một hai ngày để tâm tình cậu ta tốt hơn cậu hãy đến?"
Đang nói, điện thoại di động lại vang lên, Bạch Lạc Nhân thấy phiền! Không phải giải thích rồi sao? Lại còn gọi nữa? Điện thoại vừa nhận, Bạch Lạc Nhân còn chưa kịp nói chuyện, Vưu Kỳ đã mở miệng trước.
"Nhân tử, cậu để tôi vào đi, nể tình tôi là bạn đồng hương với cậu đi!"
"Ai là đồng hương với cậu?" Bạch Lạc Nhân quay điện thoại sang một bên nổi giận nói.
Vưu Kỳ nhân cơ hội, quay điện thoại lại nói lớn," Nếu cậu không để tôi vào, tôi sẽ đem toàn bộ những chuyện thời đó ra, lúc đó cậu ngủ không mặc quần áo, cậu....."
Bạch Lạc Nhân một cước đạp Vưu Kỳ vào trong.
Bình luận facebook