Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor+ beta: baotri1998
Cố Hải trở lại phòng bệnh , Bạch Lạc Nhân đang ngủ say, Cố Hải mở miệng lên tiếng chất vấn còn kiên nhẫn đi trở về. Cho dù không bị thương nặng, coi như là hù dọa mình, nhưng bây giờ thấy bộ dáng chật vật vì đau nhức, cũng không thể cho là giả bộ ? Cố Hải lần nữa nằm bên cạnh Bạch Lạc Nhân, xoay người làm ra động tĩnh rất lớn, nhưng Bạch Lạc Nhân vẫn không phát hiện.
Cố Hải tay phóng tới ngực Bạch Lạc Nhân, muốn đem băng gạc mở ra nhìn, kết quả Bạch Lạc Nhân bất chợt giật lại, hơn nữa ôm rất chặt, trưng bộ mặt ‘dãi dầu sương gió’ nước miếng đầm đìa như thế mà bày ra trước mặt Cố Hải. Hình như là một loại vô hình uy hiếp, hắn nhìn trộm,Tôi đem bộ dáng này, Cậu còn nhẫn tâm trách tôi sao?
Trên thực tế, Cố Hải trong lòng đặc biệt mâu thuẫn.
Bạch Lạc Nhân cứ như thế mà nói dối, suýt chút nữa đem Cố Hải hù dọa đến mức bệnh tim bộc phát, Bảo hắn có thể không tức giận sao? Trong lòng muốn đem Bạch Lạc Nhân bóp chết đều có. Nhưng lại quay đầu suy nghĩ một chút, Cậu ấy vì sao lừa mình? Không phải là vì để cho mình đến gặp cậu ấy sao? Trước đây còn chung quy hắn thường không yên lòng những cảm giác khó chịu điều nuốc hết vào trong, ngóng trông ngày nào đó hắn có thể cùng mình làm nũng, hiện tại hắn lại vui mừng lăn qua lăn lại trước mặt mình, chủ động tới đòi sự quan tâm của mình cùng thương yêu, hắn hẳn là không vui vẻ sao?
Cố Hải vừa yêu vừa hận sâu lắng nhìn gương mặt Bạch Lạc Nhân, thống khổ cũng vui sướng mà hưởng thụ loại quá trình ngu muội này, như mình hoàn toàn trở thành một tên biến thái nặng, vô cùng nặng. Bạch Lạc Nhân càng ngày càng hư, Khiến hắn càng lâm vào hố sâu mê luyến xấu xa này , hận không thể mỗi ngày đều 'được' hắn dày vò một lần, bởi vì vô cùng lo lắng nên mới nhận thức được đây là một loại hạnh phúc.
Cố Hải trong lòng phát sinh cảm khái không rõ ràng, tôi đời này rốt cuộc thua bởi tay cậu!
Bạch Lạc Nhân ngủ một giấc đến tận chín giờ sáng ngày thứ hai hôm sau, buổi sáng có một cô y tá đi vào, bảo là muốn bôi thuốc cho Bạch Lạc Nhân, Cố Hải bảo cô ta bỏ thuốc xuống ở trên bàn, liền đem cô ta đuổi ra ngoài.
Chờ Bạch Lạc Nhân lúc tỉnh lại, Cố Hải dùng ánh mắt ôn nhu nhìn chăm chú vào hắn.
Sáng sớm liền hưởng thụ loại đãi ngộ này, Bạch Lạc Nhân tâm tình rất tốt mà vì thế vỗ vỗ trên mặt Cố Hải vài cái.
Sau động tác xoay người nhanh nhẹn , bất chợt ý thức được có cái gì đó, lại vội vàng nhíu mày, lộ vẻ mặt thống khổ.
Cố Hải cũng cùng hắn diễn trò, thần sắc lo lắng bên cạnh hỏi: "Làm sao vậy? Có phải đụng tới vết thương?"
Bạch Lạc Nhân cụt hứng cười, "Không có việc gì."
Cố Hải tiến đến bên người Bạch Lạc Nhân, cố ý nói rằng: "Để tôi nhìn xem vết thương trên người cậu một chút nhé!"
Bạch Lạc Nhân lập tức biểu lộ nét mặt đề phòng, trong miệng lại nói về.... thiện giải nhân ý* .
(*: hiểu rõ tâm can xấu xa của người nào đó
) )
"Đừng nhìn, cậu xem sẽ phải khó chịu."
"Tôi đây cũng phải nhìn a, không nhìn trong lòng tôi không nỡ."
Kết quả, Cố Hải tay vừa đụng đến chỗ Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân lập tức như bị chạm điện, sắc mặt nhăn nhó, trong ánh mắt lộ ra một tầng khổ sở không thật , trong miệng hít một hơi mạnh.
Cố Hải vô cùng khẩn trương hỏi: "Rất đau sao?"
"Không có việc gì." Bạch Lạc Nhân thể hiện bộ dạng vừa mừng vừa lo.
Thấy Bạch Lạc Nhân lần này diễn thật xuất sắc , Cố Hải trong lòng không khỏi nghĩ mà sợ, người này ban đầu là lừa Mình bao như lần, mới luyện được hành động thuần thục như vậy?
"Cậu nói cho tôi nắm, chổ này có đau không?." Cố Hải tiếp tục truy vấn.
Bạch Lạc Nhân hữu khí vô lực nói: "Không nói được chổ nào bị đau, ngược lại hay khó chịu."
"Cái mông đau không?"
Bạch Lạc Nhân nghi ngờ nhìn về phía Cố Hải, "Cái mông? Không có cảm giác."
"Không đau sao?" Cố Hải ánh mắt ôn nhu từ từ thay đổi thành hung ác, chỉ trong nháy mắt, "Nếu không đau, vậy tôi liền cho cậu đau, để cho cậu diễn càng giống thật một chút!"
Bạch Lạc Nhân thấy sự việc đã bại lộ, muốn cấp tốc chạy trốn, đáng tiếc Cố Hải tay mắt lanh lẹ mà đem đắn kéo ngược trở về. Sau đó, cái phòng bệnh liền tràn đầy tiếng tát tay, tiếng người kia mắng chửi cùng với tiếng một người khác chất vấn.
Sau đó, Bạch Lạc Nhân nằm lỳ ở trên giường, máu và nước mắt lên án người kia.
"Chân của tôi thật sự bị thương! !"
Cố Hải khóe môi lộ ra nụ cười xấu xa, "Tôi cũng đâu có đánh chân của cậu ?"
"Đánh chổ nào cũng không được!"
Bạch Lạc Nhân hung tợn căm tức liết nhìn Cố Hải, rồi quay đầu sang chổ khác.
Cố Hải cười xoa xoa cái mông Bạch Lạc Nhân, hảo tính tình mà đến Bạch Lạc Nhân nói: "Ai cho cậu 'ức hiếp' tôi? Cậu tự mình nói một chút, cậu làm chuyện này có bao nhiêu thất đức? Tôi nếu như gọi điện thoại cho cậu, nó cho cậu biết tôi bị tai nạn xe cộ, chờ cậu sốt ruột vội vàng cuống cuồng mà chạy tới, nhưng rốt cuộc chuyện gì cũng không có, hỏi thử trong lòng cậu không tức giận sao?"
Bạch Lạc Nhân dùng cùi chỏ thọt Cố Hải một cái, oán hận mắng: "Cút! !"
Cố Hải cảm khái nói một câu, "Cậu còn lừa người khác khá là đáng yêu!"
"Con mẹ nó cậu bị lừa còn với tôi nói đáng yêu cái giề!"
"Nếu không hai ta tiếp tục giả bộ?" Cố Hải cười cười.
Bạch Lạc Nhân tức giận chữi một câu, "Giả bộ ông cụ nhà cậu!"
Quả nhiên, đây mới là hai khuôn mẫu thuộc về hắn cùng nhau chung sống...
Ăn xong điểm tâm, Cố Hải rồi để một chậu nước sôi, ném cái khăn lông đi vào, nhanh chóng đi ra, thừa dịp hơi nóng tạt vào mặt Bạch Lạc Nhân. Bạch Lạc Nhân bị nóng làm cho gào khóc hô toán lên, nhưng Cố Hải không chút nào giảm bớt trên lực độ tay, dùng lời của hắn mà nói, chính là tận hết sức lực mà hất trên mặt Bạch Lạc Nhân tầng tàng lớp lớp hướng tới làn da thô ráp.
Trên mặt mới vừa bị cực hình xong, Bạch Lạc Nhân chân lại bị Cố Hải ấn vào trong chậu nước, lại một trận thống khổ kêu gào.
"Nóng, nóng..."
Cố Hải không có chút nào đồng cảm, "Tay của tôi đâu có ấn xuống?"
Bạch Lạc Nhân trong bụng hừ lạnh một tiếng, đúng vừa lúc nghe nói tôi bị thương nhẹ, thì sẽ lập tức đối xử thật không giống nhau! !
Đợi cho Bạch Lạc Nhân tay đáp trả lại , Cố Hải đồng thời bôi trên tay hắn một tầng dày thuốc mỡ, cũng căn dặn Bạch Lạc Nhân không nên sờ loạn, chờ thuốc mỡ hoàn toàn thấm vào rồi hãy động.
"Nhưng tôi muốn đi vệ sinh." Bạch Lạc Nhân nói.
Cố Hải sắc tâm nổi lên đỡ lấy cánh tay Bạch Lạc Nhân, "Đi, Tôi đỡ cậu đi!"
Đến WC, xuất hiện vấn đề , Cố Hải giúp Bạch Lạc Nhân cỡi quần ra, bồn cầu mở ra, mà 'cậu bé' còn mềm nhũng nằm giữa hai chân
Cố Hải đã sớm nghĩ tới sẽ có loại tình huống này, Vì vậy tiến lên trước, cđỡ lấy ‘tiễu nhân tử’, nhắm thẳng ngay bồn cầu rồi nói rằng: "Tiễu đi!"
Mặt Bạch Lạc Nhân cũng bị nước nóng làm cho nóng đến chín rồi, bây giờ tâm lý gì tố chất gì dù rèn luyện đến đâu cũng phải tè ra a!
"Không tiểu được sao?" Cố Hải vừa hỏi xong, liền bắt đầu huýt sáo.
Bạch Lạc Nhân, "... ! ! !"
Đại sáng sớm đem bát cháo cho hắn, lại ngồi chờ ăn xong thật rất không bình thường, còn bưng một chậu nước ở trước mặt hắn ngồi không, sau đó sẽ bôi thuốc cho hắn... Cố Hải, hắn nha tuyệt đối là cố ý! !
Buổi tối, hai người cùng chung một chỗ xem ti vi.
Bạch Lạc Nhân thuận miệng hỏi: "Cậu đến Thẩm Quyến xử lý chuyện xong rồi à?"
"Không, bất quá có Diêm Nhã Tĩnh giúp tôi ứng phó, cũng không có vấn đề."
Bạch Lạc Nhân sắc mặt đổi đổi, "Cô ta cũng đi với cậu hả?"
Cố Hải thản nhiên cười, "Yên tâm, cô ấy thấy cổ tôi có vết cắn."
Bạch Lạc Nhân vì làm một bộ biểu tình nghe không hiểu, ánh mắt hờ hững chuyển hướng TV.
Cố Hải từ trên mâm đựng trái cây lấy bên trong ra một trái quýt, trước mắt Bạch Lạc Nhân tỏ ra đùa giỡn, "Có ăn hay không?"
"Lát nữa ăn."
Kết quả, Cố Hải vừa ăn phân nửa, Bạch Lạc Nhân liền đoạt mất.
Sau đó Cố Hải còn cướp vài trái, Bạch Lạc Nhân có đôi khi phải đưa tay chặn lại, cũng có khi nhìn Cố Hải, làm cho hắn phải nghiêng đầu qua chỗ khác. Đợi Cố Hải bốc quýt chua ăn hết, Hắn mới hiểu được, thì ra tên khốn này là đang quan sát vẻ mặt của mình đây mà, rồi xem mình có muốn ăn hay không, thật đúng âm hiểm !
Vì vậy, ăn tiếp một trái, Cố Hải vừa vặn ăn được một trái chua, lại cố ý giả bộ làm ra một bộ biểu tình hưởng thụ.
Bạch Lạc Nhân lập tức đưa tay chặn lại.
Cố Hải chính trực mà đem trái quýt đưa tới trong tay Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân bẻ một mãnh vừa muốn bỏ vào trong miệng , kết quả Cố Hải cướp trở về, "Quên đi, Tôi lột cho cậu một trái nhé."
Bạch Lạc Nhân mắt thấy Cố Hải vừa lột Quýt, sau đó nếm một miếng, đưa đến miệng của mình.
"A~~~~!"
Bạch Lạc Nhân cho rằng Cố Hải đoán được lòng dạ nhỏ mọn của hắn, lập tức biểu lộ vẻ mặt đề phòng.
"CÓ phải đặc biệt chua không?"
Cố Hải chán nản, "Cậu coi cậu bây giờ trên miệng lạn ra thành cái dạng gì? Tôi còn không tiếc bỏ vào miệng mình còn trực tiếp đút đến miệng của cậu còn sợ chua sao?"
Bạch Lạc Nhân thử trực tiếp hé miệng, cắn một cái, quả nhiên vô cùng ngọt.
Cố Hải thấy Bạch Lạc Nhân từng li từng tí nhai miếng quýt trong miệng, rất sợ kéo khóe miệng ra bởi vì đau , nhất thời cảm thấy đau lòng. Vì vậy lấy tay đem đầu của Bạch Lạc Nhân đối mặt mình, lòng bàn tay hướng tới môi mỏng Bạch Lạc Nhân từng li từng tí vuốt ve , cau mày hỏi: "Bị sao vậy?"
Bạch Lạc Nhân không hề để ý nói: "Bị sư trưởng phạt."
Cố Hải thu liễm hai mắt, "Phạt?"
"Ừ." Bạch Lạc Nhân gật đầu, "Tôi cùng ông ta cãi nhau, ông ta nhất thời tức giận liền phạt tôi ."
Cố Hải sắc mặt tối tăm, bị ánh đèn phản chiếu, lộ ra hàn khí nghiêm nghị.
"Ông ấy chỉnh đốn người khác rất nhiều, bây giờ đây coi như nhẹ, có binh sĩ bị ông ta phạt đến nỗi gọi cha bảo mẹ..." Bạch Lạc Nhân còn tưởng là nói thế này để trêu chọc đùa giỡn.
Hắn không biết rằng, Hắn hời hợt nói những lời này, đối với Cố Hải mà nói biết bao nhiêu kích động.
Bạch Lạc Nhân ngáp một cái, đem mặt áp vào vai Cố Hải, miễn cưỡng nói: "Có chút mệt."
Cố Hải từ chổ Bạch Lạc Nhân đứng dậy lấy nước rửa mặt, toàn bộ quá trình không nói một câu.
Bạch Lạc Nhân không cảm thấy bất kỳ khác thường gì, trước tiên chui vào bên trong chăn, mắt híp một cái, quan sát Cố Hải cách đó không xa.
Tắt Đèn, Cố Hải chui vào chăn, hai thân thể dán chặt vào nhau, Cố Hải tay trực tiếp hướng tới giữa hai chân Bạch Lạc Nhân, nắm lấy tiểu quái thú đang rục rịch ngẫn đầu, sâu kín hỏi: "Nhân tử, cậu hãy nói thật với tôi, ngày đó tôi đi, hiện tại vì sao cậu lại bị thương?"
Editor+ beta: baotri1998
Cố Hải trở lại phòng bệnh , Bạch Lạc Nhân đang ngủ say, Cố Hải mở miệng lên tiếng chất vấn còn kiên nhẫn đi trở về. Cho dù không bị thương nặng, coi như là hù dọa mình, nhưng bây giờ thấy bộ dáng chật vật vì đau nhức, cũng không thể cho là giả bộ ? Cố Hải lần nữa nằm bên cạnh Bạch Lạc Nhân, xoay người làm ra động tĩnh rất lớn, nhưng Bạch Lạc Nhân vẫn không phát hiện.
Cố Hải tay phóng tới ngực Bạch Lạc Nhân, muốn đem băng gạc mở ra nhìn, kết quả Bạch Lạc Nhân bất chợt giật lại, hơn nữa ôm rất chặt, trưng bộ mặt ‘dãi dầu sương gió’ nước miếng đầm đìa như thế mà bày ra trước mặt Cố Hải. Hình như là một loại vô hình uy hiếp, hắn nhìn trộm,Tôi đem bộ dáng này, Cậu còn nhẫn tâm trách tôi sao?
Trên thực tế, Cố Hải trong lòng đặc biệt mâu thuẫn.
Bạch Lạc Nhân cứ như thế mà nói dối, suýt chút nữa đem Cố Hải hù dọa đến mức bệnh tim bộc phát, Bảo hắn có thể không tức giận sao? Trong lòng muốn đem Bạch Lạc Nhân bóp chết đều có. Nhưng lại quay đầu suy nghĩ một chút, Cậu ấy vì sao lừa mình? Không phải là vì để cho mình đến gặp cậu ấy sao? Trước đây còn chung quy hắn thường không yên lòng những cảm giác khó chịu điều nuốc hết vào trong, ngóng trông ngày nào đó hắn có thể cùng mình làm nũng, hiện tại hắn lại vui mừng lăn qua lăn lại trước mặt mình, chủ động tới đòi sự quan tâm của mình cùng thương yêu, hắn hẳn là không vui vẻ sao?
Cố Hải vừa yêu vừa hận sâu lắng nhìn gương mặt Bạch Lạc Nhân, thống khổ cũng vui sướng mà hưởng thụ loại quá trình ngu muội này, như mình hoàn toàn trở thành một tên biến thái nặng, vô cùng nặng. Bạch Lạc Nhân càng ngày càng hư, Khiến hắn càng lâm vào hố sâu mê luyến xấu xa này , hận không thể mỗi ngày đều 'được' hắn dày vò một lần, bởi vì vô cùng lo lắng nên mới nhận thức được đây là một loại hạnh phúc.
Cố Hải trong lòng phát sinh cảm khái không rõ ràng, tôi đời này rốt cuộc thua bởi tay cậu!
Bạch Lạc Nhân ngủ một giấc đến tận chín giờ sáng ngày thứ hai hôm sau, buổi sáng có một cô y tá đi vào, bảo là muốn bôi thuốc cho Bạch Lạc Nhân, Cố Hải bảo cô ta bỏ thuốc xuống ở trên bàn, liền đem cô ta đuổi ra ngoài.
Chờ Bạch Lạc Nhân lúc tỉnh lại, Cố Hải dùng ánh mắt ôn nhu nhìn chăm chú vào hắn.
Sáng sớm liền hưởng thụ loại đãi ngộ này, Bạch Lạc Nhân tâm tình rất tốt mà vì thế vỗ vỗ trên mặt Cố Hải vài cái.
Sau động tác xoay người nhanh nhẹn , bất chợt ý thức được có cái gì đó, lại vội vàng nhíu mày, lộ vẻ mặt thống khổ.
Cố Hải cũng cùng hắn diễn trò, thần sắc lo lắng bên cạnh hỏi: "Làm sao vậy? Có phải đụng tới vết thương?"
Bạch Lạc Nhân cụt hứng cười, "Không có việc gì."
Cố Hải tiến đến bên người Bạch Lạc Nhân, cố ý nói rằng: "Để tôi nhìn xem vết thương trên người cậu một chút nhé!"
Bạch Lạc Nhân lập tức biểu lộ nét mặt đề phòng, trong miệng lại nói về.... thiện giải nhân ý* .
(*: hiểu rõ tâm can xấu xa của người nào đó
"Đừng nhìn, cậu xem sẽ phải khó chịu."
"Tôi đây cũng phải nhìn a, không nhìn trong lòng tôi không nỡ."
Kết quả, Cố Hải tay vừa đụng đến chỗ Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân lập tức như bị chạm điện, sắc mặt nhăn nhó, trong ánh mắt lộ ra một tầng khổ sở không thật , trong miệng hít một hơi mạnh.
Cố Hải vô cùng khẩn trương hỏi: "Rất đau sao?"
"Không có việc gì." Bạch Lạc Nhân thể hiện bộ dạng vừa mừng vừa lo.
Thấy Bạch Lạc Nhân lần này diễn thật xuất sắc , Cố Hải trong lòng không khỏi nghĩ mà sợ, người này ban đầu là lừa Mình bao như lần, mới luyện được hành động thuần thục như vậy?
"Cậu nói cho tôi nắm, chổ này có đau không?." Cố Hải tiếp tục truy vấn.
Bạch Lạc Nhân hữu khí vô lực nói: "Không nói được chổ nào bị đau, ngược lại hay khó chịu."
"Cái mông đau không?"
Bạch Lạc Nhân nghi ngờ nhìn về phía Cố Hải, "Cái mông? Không có cảm giác."
"Không đau sao?" Cố Hải ánh mắt ôn nhu từ từ thay đổi thành hung ác, chỉ trong nháy mắt, "Nếu không đau, vậy tôi liền cho cậu đau, để cho cậu diễn càng giống thật một chút!"
Bạch Lạc Nhân thấy sự việc đã bại lộ, muốn cấp tốc chạy trốn, đáng tiếc Cố Hải tay mắt lanh lẹ mà đem đắn kéo ngược trở về. Sau đó, cái phòng bệnh liền tràn đầy tiếng tát tay, tiếng người kia mắng chửi cùng với tiếng một người khác chất vấn.
Sau đó, Bạch Lạc Nhân nằm lỳ ở trên giường, máu và nước mắt lên án người kia.
"Chân của tôi thật sự bị thương! !"
Cố Hải khóe môi lộ ra nụ cười xấu xa, "Tôi cũng đâu có đánh chân của cậu ?"
"Đánh chổ nào cũng không được!"
Bạch Lạc Nhân hung tợn căm tức liết nhìn Cố Hải, rồi quay đầu sang chổ khác.
Cố Hải cười xoa xoa cái mông Bạch Lạc Nhân, hảo tính tình mà đến Bạch Lạc Nhân nói: "Ai cho cậu 'ức hiếp' tôi? Cậu tự mình nói một chút, cậu làm chuyện này có bao nhiêu thất đức? Tôi nếu như gọi điện thoại cho cậu, nó cho cậu biết tôi bị tai nạn xe cộ, chờ cậu sốt ruột vội vàng cuống cuồng mà chạy tới, nhưng rốt cuộc chuyện gì cũng không có, hỏi thử trong lòng cậu không tức giận sao?"
Bạch Lạc Nhân dùng cùi chỏ thọt Cố Hải một cái, oán hận mắng: "Cút! !"
Cố Hải cảm khái nói một câu, "Cậu còn lừa người khác khá là đáng yêu!"
"Con mẹ nó cậu bị lừa còn với tôi nói đáng yêu cái giề!"
"Nếu không hai ta tiếp tục giả bộ?" Cố Hải cười cười.
Bạch Lạc Nhân tức giận chữi một câu, "Giả bộ ông cụ nhà cậu!"
Quả nhiên, đây mới là hai khuôn mẫu thuộc về hắn cùng nhau chung sống...
Ăn xong điểm tâm, Cố Hải rồi để một chậu nước sôi, ném cái khăn lông đi vào, nhanh chóng đi ra, thừa dịp hơi nóng tạt vào mặt Bạch Lạc Nhân. Bạch Lạc Nhân bị nóng làm cho gào khóc hô toán lên, nhưng Cố Hải không chút nào giảm bớt trên lực độ tay, dùng lời của hắn mà nói, chính là tận hết sức lực mà hất trên mặt Bạch Lạc Nhân tầng tàng lớp lớp hướng tới làn da thô ráp.
Trên mặt mới vừa bị cực hình xong, Bạch Lạc Nhân chân lại bị Cố Hải ấn vào trong chậu nước, lại một trận thống khổ kêu gào.
"Nóng, nóng..."
Cố Hải không có chút nào đồng cảm, "Tay của tôi đâu có ấn xuống?"
Bạch Lạc Nhân trong bụng hừ lạnh một tiếng, đúng vừa lúc nghe nói tôi bị thương nhẹ, thì sẽ lập tức đối xử thật không giống nhau! !
Đợi cho Bạch Lạc Nhân tay đáp trả lại , Cố Hải đồng thời bôi trên tay hắn một tầng dày thuốc mỡ, cũng căn dặn Bạch Lạc Nhân không nên sờ loạn, chờ thuốc mỡ hoàn toàn thấm vào rồi hãy động.
"Nhưng tôi muốn đi vệ sinh." Bạch Lạc Nhân nói.
Cố Hải sắc tâm nổi lên đỡ lấy cánh tay Bạch Lạc Nhân, "Đi, Tôi đỡ cậu đi!"
Đến WC, xuất hiện vấn đề , Cố Hải giúp Bạch Lạc Nhân cỡi quần ra, bồn cầu mở ra, mà 'cậu bé' còn mềm nhũng nằm giữa hai chân
Cố Hải đã sớm nghĩ tới sẽ có loại tình huống này, Vì vậy tiến lên trước, cđỡ lấy ‘tiễu nhân tử’, nhắm thẳng ngay bồn cầu rồi nói rằng: "Tiễu đi!"
Mặt Bạch Lạc Nhân cũng bị nước nóng làm cho nóng đến chín rồi, bây giờ tâm lý gì tố chất gì dù rèn luyện đến đâu cũng phải tè ra a!
"Không tiểu được sao?" Cố Hải vừa hỏi xong, liền bắt đầu huýt sáo.
Bạch Lạc Nhân, "... ! ! !"
Đại sáng sớm đem bát cháo cho hắn, lại ngồi chờ ăn xong thật rất không bình thường, còn bưng một chậu nước ở trước mặt hắn ngồi không, sau đó sẽ bôi thuốc cho hắn... Cố Hải, hắn nha tuyệt đối là cố ý! !
Buổi tối, hai người cùng chung một chỗ xem ti vi.
Bạch Lạc Nhân thuận miệng hỏi: "Cậu đến Thẩm Quyến xử lý chuyện xong rồi à?"
"Không, bất quá có Diêm Nhã Tĩnh giúp tôi ứng phó, cũng không có vấn đề."
Bạch Lạc Nhân sắc mặt đổi đổi, "Cô ta cũng đi với cậu hả?"
Cố Hải thản nhiên cười, "Yên tâm, cô ấy thấy cổ tôi có vết cắn."
Bạch Lạc Nhân vì làm một bộ biểu tình nghe không hiểu, ánh mắt hờ hững chuyển hướng TV.
Cố Hải từ trên mâm đựng trái cây lấy bên trong ra một trái quýt, trước mắt Bạch Lạc Nhân tỏ ra đùa giỡn, "Có ăn hay không?"
"Lát nữa ăn."
Kết quả, Cố Hải vừa ăn phân nửa, Bạch Lạc Nhân liền đoạt mất.
Sau đó Cố Hải còn cướp vài trái, Bạch Lạc Nhân có đôi khi phải đưa tay chặn lại, cũng có khi nhìn Cố Hải, làm cho hắn phải nghiêng đầu qua chỗ khác. Đợi Cố Hải bốc quýt chua ăn hết, Hắn mới hiểu được, thì ra tên khốn này là đang quan sát vẻ mặt của mình đây mà, rồi xem mình có muốn ăn hay không, thật đúng âm hiểm !
Vì vậy, ăn tiếp một trái, Cố Hải vừa vặn ăn được một trái chua, lại cố ý giả bộ làm ra một bộ biểu tình hưởng thụ.
Bạch Lạc Nhân lập tức đưa tay chặn lại.
Cố Hải chính trực mà đem trái quýt đưa tới trong tay Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân bẻ một mãnh vừa muốn bỏ vào trong miệng , kết quả Cố Hải cướp trở về, "Quên đi, Tôi lột cho cậu một trái nhé."
Bạch Lạc Nhân mắt thấy Cố Hải vừa lột Quýt, sau đó nếm một miếng, đưa đến miệng của mình.
"A~~~~!"
Bạch Lạc Nhân cho rằng Cố Hải đoán được lòng dạ nhỏ mọn của hắn, lập tức biểu lộ vẻ mặt đề phòng.
"CÓ phải đặc biệt chua không?"
Cố Hải chán nản, "Cậu coi cậu bây giờ trên miệng lạn ra thành cái dạng gì? Tôi còn không tiếc bỏ vào miệng mình còn trực tiếp đút đến miệng của cậu còn sợ chua sao?"
Bạch Lạc Nhân thử trực tiếp hé miệng, cắn một cái, quả nhiên vô cùng ngọt.
Cố Hải thấy Bạch Lạc Nhân từng li từng tí nhai miếng quýt trong miệng, rất sợ kéo khóe miệng ra bởi vì đau , nhất thời cảm thấy đau lòng. Vì vậy lấy tay đem đầu của Bạch Lạc Nhân đối mặt mình, lòng bàn tay hướng tới môi mỏng Bạch Lạc Nhân từng li từng tí vuốt ve , cau mày hỏi: "Bị sao vậy?"
Bạch Lạc Nhân không hề để ý nói: "Bị sư trưởng phạt."
Cố Hải thu liễm hai mắt, "Phạt?"
"Ừ." Bạch Lạc Nhân gật đầu, "Tôi cùng ông ta cãi nhau, ông ta nhất thời tức giận liền phạt tôi ."
Cố Hải sắc mặt tối tăm, bị ánh đèn phản chiếu, lộ ra hàn khí nghiêm nghị.
"Ông ấy chỉnh đốn người khác rất nhiều, bây giờ đây coi như nhẹ, có binh sĩ bị ông ta phạt đến nỗi gọi cha bảo mẹ..." Bạch Lạc Nhân còn tưởng là nói thế này để trêu chọc đùa giỡn.
Hắn không biết rằng, Hắn hời hợt nói những lời này, đối với Cố Hải mà nói biết bao nhiêu kích động.
Bạch Lạc Nhân ngáp một cái, đem mặt áp vào vai Cố Hải, miễn cưỡng nói: "Có chút mệt."
Cố Hải từ chổ Bạch Lạc Nhân đứng dậy lấy nước rửa mặt, toàn bộ quá trình không nói một câu.
Bạch Lạc Nhân không cảm thấy bất kỳ khác thường gì, trước tiên chui vào bên trong chăn, mắt híp một cái, quan sát Cố Hải cách đó không xa.
Tắt Đèn, Cố Hải chui vào chăn, hai thân thể dán chặt vào nhau, Cố Hải tay trực tiếp hướng tới giữa hai chân Bạch Lạc Nhân, nắm lấy tiểu quái thú đang rục rịch ngẫn đầu, sâu kín hỏi: "Nhân tử, cậu hãy nói thật với tôi, ngày đó tôi đi, hiện tại vì sao cậu lại bị thương?"
Bình luận facebook