Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 42
Edit: baotri1998
"Cảm ơn các vị chuyên gia, lần này các vị chỉ đạo tham gia dự án ‘vô tuyến điện’ hướng dẫn áp dụng trao đổi kế hoạch , công ty thật vinh dự được thay mặt cho tất cả các liên doanh chủ trì cuộc họp ......"
Cố Hải giọng nói trầm thấp chậm rãi vang lên ở phòng họp, lần này có tổng cộng ba mươi mấy người kỹ sư tham dự, bên trái Cố Hải là những nam i nhân viên, còn bên phải chính là phụ nữ trong công ty, nam nữ ngồi đối mặt nhau, một chút cũng không giống như giao lưu trao đỗi dự án, ngược lại giống như đại hội tương thân ái.
Bất quá bầu không khí như trước vẫn nghiêm túc,... ít nhất ... trên mặt Cố Hải không nhìn ra có bất kỳ thái độ lỗ mãng nào.
Bạch Lạc Nhân an vị ở bên cánh tay phải của Cố Hải, ngồi đối diện với Diêm Nhã Tĩnh, Bạch Lạc Nhân đưa mắt như có như không phiêu đến trên người cô ta, đều phát hiện cô ta luôn chăm chú nhìn Cố Hải, tuy rằng ở đây tất cả mọi người đều đang nhìn hắn, mà Diêm Nhã Tĩnh ánh mắt rõ ràng là giống nhau.
"Ở đây chúng tôi yêu cầu người phụ trách dự án này chính là Bạch Lạc Nhân tiên sinh xinh mời anh phát biểu!"
Cho đến tiếng vỗ tay vang lên, Bạch Lạc Nhân mới định hồn lại, môi mỏng khẽ mở, không nhanh không chậm trình bày suy nghĩ của mình về sơ bộ kế hoạch dự án và thực thi kế hoạch của quân đội.
Người Tham dự ở đây đều chăm chú nghe Bạch Lạc Nhân phát biểu, Cố Hải cũng không ngoại lệ, ánh mắt hắn vẫn chuyên chú vào cánh môi mền mại của Bạch Lạc Nhân, nhìn nó lúc mở lúc hợp, lộ ra bên trong hai hàng răng trắng*. Còn lúc nói chuyện, cơ gò má càng không ngừng buộc chặt rồi thả lỏng, làm người ta không thể không nghĩ đến một số môn thể thao nào đó......
(* trong truyện ghi là tiểu bạch = trắng)
"Vâng, tôi đã nói xong."
Tiếng vỗ tay sau khi kết thúc, Cố Hải trả lời phát biểu của Bạch Lạc Nhân rồi tổng kết tóm gọn lại.
"Vừa rồi tôi chăm chú nghe Bạch Lạc Nhân tiên sinh phát biểu, Tôi cùng ý nghĩ của anh ta tóm tắt thành những nội dung chính trong năm ......"
Bạch Lạc Nhân mỉm cười nhìn Cố Hải, mang trên mặt biểu tình tán dương, kỳ thật trong lòng âm thầm mà rũa: Con mẹ nó, cậu mà chăm chú lắng nghe được chữ nào, tôi không phải họ Bạch!
Hội nghị kết thúc , các đại biểu của quân đội cùng các nữ nhân viên của công ty bắt tay nhau, Bạch Lạc Nhân và Cố Hải làm bộ bắt tay, lịch sự mà nhìn đối phương nói một câu:" Hợp tác vui vẽ, nếu sau này có vấn đề, bất cứ lúc nào có thể liên lạc với tôi."
Diêm Nhã Tĩnh đứng ở cửa chờ Cố Hải.
Cố Hải còn nắm tay Bạch Lạc Nhân không buông.
"Cố tổng, anh không quay về phòng làm việc sao?" Diêm Nhã Tĩnh giọng nói trong veo vang lên ôn nhu mà nhẹ nhàng.
Cố Hải cũng không quay đầu lại, nói:" Trước tiên không trở về được, Tôi cùng bạch thủ trưởng có chút chuyện nói chưa xong, cô đi trước đi!"
Bạch Lạc Nhân nhìn Diêm Nhã Tĩnh cười lịch sự.
Cánh cửa đóng lại, tổng giám đốc lập tức cởi bỏ áo khoác, bàn tay to vân vê nhào nặng trên mặt Bạch Lạc Nhân, giống như nhiều ngày không thấy vậy, hai mắt hắn hầu như vội vào bên trong da thịt của Bạch Lạc Nhân. Bạch Lạc Nhân khá sốt ruột không nhịn được lén nhìn Cố Hải, Cố Hải còn hăng hái, ngay lập tức bịt kín môi Bạch Lạc Nhân, gấp rút cùng cánh môi hắn gắn bó như thịt với xương.
Lúc tách ra, Cố Hải nói không kịp thở:"Vừa rồi nhìn cậu nói chuyện, trong lòng tôi ngứa ngái không chịu được .”
"Cậu nha bài đặt giả bộ!"
Bạch Lạc Nhân đặc biệt tưởng tượng đem Cố Hải treo lên phòng trưng bày của công ty, để cho toàn thể nữ công nhân viên chức tận hưởng một chút những gì lúc này hắn phải đối mặt.
Cố Hải thừa dịp Bạch Lạc Nhân trong lúc thất thần, lén lút duỗi tay vào bên trong quần lính, cách đồ lót ác liệt chà xát, tay nắm chặt'quái thú' của Bạch Lạc Nhân đầy lực đàn hồi hai nhánh, trong miệng phát ra tếng hít thở sâu như âm thanh.
Bạch Lạc Nhân đặc biệt bội phục Cố Hải," Sao cậu ở đâu đều có thể động dục thế?"
“Ta động dục là không xem địa điểm , cậu ở đâu thì tôi liền làm ở đó .”
Bạch Lạc Nhân hừ lạnh một tiếng, " Hư hỏng!"
"Hư cũng chỉ hư với cậu a!" Cố Hải vui tươi hớn hở cắn vào tai Bạch Lạc Nhân, thì thầm: "Tối hôm qua tiểu quan quân nào bị tôi liếm vài cái, liền kêu to không được? Tiểu quan quân nào càng không ngừng cầu xin tôi tiến sâu hơn một chút ? Tiểu quan quân nào.....”
"Được rồi!" Bạch Lạc Nhân xấu hỗ cắt ngang, "Cậu có thể nói nghiêm chỉnh một chút được không?"
"Không thể." Cố Hải tay trượt quanh hông Bạch Lạc Nhân .
Bạch Lạc Nhân lập tức như chạm điện, mạnh mẽ ngăn lại hành vi không đứng đắn của Cố Hải, sau đó cấp tốc sửa sang lại quân trang, hướng đến Cố Hải nhắc nhở: "Cảnh cáo cậu, đừng làm chuyện như vậy trong lúc tôi mặt quân trang , làm nhục danh tiết của tôi!"
Cố Hải trong lòng âm thầm đáp lại một cậu: Sớm muộn gì có một ngày, tôi phải để cậu mặc quần áo này cùng tôi tuốt súng!
Bạch Lạc Nhân hô hấp bằng phẳng, nghiêm trang nhìn Cố Hải,:
"Tôi cùng cậu nói một việc, về sau tôi chí có đến công ty tìm cậu, cậu không thể đến đơn vị đồn trú tìm tôi!"
"Vì sao?" Cố Hải cau mày
Bạch Lạc Nhân sắc mặt đổi đổi, giọng nói cọc cằn: " Không có vì sao, cho cậu đừng đến thì đừng đến, đưa cơm có thể tìm người khác, nói chung cậu ít lộ diện ở quân đội một chút."
Bạch Lạc Nhân không hề đưa ra lý do điều kiện hà khắc nào, Cố Hải đương nhiên không thể chấp nhận.
"Cậu dù sao cũng phải cho tôi một lý do !"
Bạch Lạc Nhân kiên trì nói: "Chu Lăng Vân xuất viện."
"Ông ta xuất viện thì tại sao tôi không thể đi?" Cố Hải hừ lạnh một tiếng, "Cậu sợ ông ta trả thù tôi, còn là sợ tôi vừa xuất hiện ảnh hưởng đến quan hệ hai người?"
Bạch Lạc Nhân vì việc này mà lau tâm mấy ngày, Cố Hải lòng dạ hẹp hòi, hắn lại không biết làm sao. Trong lòng buồn bực không cách nào giải quyết, lại tốt xấu không thể cùng Cố hãi nói rõ, chỉ có thể hướng đến con đường tử, nhưng hắn không chỉ không theo, còn ở đó bóp méo sự thật, Bạch Lạc Nhân trong lòng Có thể thoải mái sao? !
"Không cần quan tâm bởi vì sao, nói chung không cho phép cậu đi!" Bạch Lạc Nhân sắc mặt càng khó coi.
Cố Hải người này giỏi nhất liên tưởng, không biên sự ( bịa chuyện) Còn có thể nghĩ ra khuôn mẫu chứ, hơn nữa điều này sẽ dễ tạo ra mơ hồ trong lời nói.
"Bạch Lạc Nhân, cậu hãy thành thật với tôi, Cậu và sư trưởng rốt cuộc xảy ra chuyện gì ? theo tôi ban đầu chỉnh ông ta, cậu liền vô tình cố ý thầm oán tôi, tôi thấy cậu bình thường làm việc quá mệt mỏi, thì không nhẫn tâm nói cái gì, Kết quả cậu vẫn mãi không chịu dứt, cũng bởi vì cùng một sư trưởng quen biết không đến hai tháng, cậu đáng để tôi tức giận sao?"
"Cậu hỏi tôi cùng ông ta xảy ra chuyện gì ?" Bạch Lạc Nhân tức sắp muốn hộc máu," Tôi con mẹ nó tôi còn muốn hỏi cậu! Ngày đó cậu tìm ông ta tính sổ, ngoại trừ lừa ổng đi vào mày bay bên trong, cậu có làm cái gì khác không?"
Nói bóng gió, cậu sẽ không ở trên người ông ta đòi hỏi cái gì khác chứ? Nếu quả thật không có, chỉ dựa vào cậu chỉnh ông ta mấy lần như thế, ông ta đã coi trọng cậu rồi sao?
Cố Hải lần này mặt tối đi, kéo chặt cổ áo Bạch Lạc Nhân hỏi,: " Cậu có ý gì? Cậu cảm thấy Tôi đánh ông ta mấy cái đã trách không nói cho cậu biết sao? Còn âm thầm nghi ngờ tôi ra tay độc ác a? Bạch Lạc Nhân, ở trong lòng cậu ông ta có bao nhiêu quang minh lỗi lạc, thì tôi có bao nhiêu xấu xa đê tiện sao?"
Bạch Lạc Nhân hít thở phập phồng, xoay người đi.
Cố Hải nắm lấy tay Bạch Lạc Nhân lại, ánh mắt đe dọa nhìn hắn, " Đem lời nói, nói cho rõ ràng rồi hãy đi"
"Không nói được" Bạch Lạc Nhân chợt hất tay ra khỏi xiềng xích của Cố Hải
Cố Hải lại tiến lên phía trước dây dưa, mới vừa rồi hai người còn dính như keo sơn, không tốn 10 phút đồng nét mắt lập tức liền bức xé, Bộ phận quản lý gõ cửa, Cố Hải và Bạch Lạc Nhân còn ở bên trong giằng co, người quản lý đẩy cửa ra, hai người đã nghiên người vào bàn hội nghị, hướng về phía bản vẽ mở ra chăm chú thảo luận.
"Cố tổng, làm phiền anh trước tiên ký tên vào, phần văn kiện này cần nộp lên."
Cố Hải xoay người dùng bút ký tên, Bạch Lạc Nhân sãi bước đi ra ngoài.
Trở lại đơn vị đồn trú, Bạch Lạc Nhân trực tiếp cầm điện thoại tắt máy, sắc mặt âm trầm Đến dọa người. Mỗi lần vừa nghĩ tới Chu Lăng Vân nói đến Cố Hải lại biểu thị vẽ mặt mê mẫn, đã cảm giác ông ta ở trên người Cố Hải chiếm tiện nghi, càng nghĩ càng tức giận,. Rõ ràng là cách cư xử của ông ta 'lẳng lơ' không nghiêm túc, lại mê tuyển người, còn có cả ngày mặt dày mà chỉ trích tôi !!"
Bạch Lạc Nhân đang ở ký túc xá vận khí công, bất chợt nghe được bên ngoài có người gọi hắn. "Thủ trưởng,, có người tìm!"
Bạch Lạc Nhân hướng ra ngoài nói một cậu, "Không gặp! !"
Kết quả, hắn nói một cậu "Không gặp" căn bản chưa có tác dụng, cánh cửa như thường bị đẩy ra, Bạch Lạc Nhân vừa muốn chất hỏi một câu "Sao cậu lại tới đây", kết quả phát hiện người tới Không phải Cố Hải.
Mà là một khuôn mặt khác quen thuộc
Cố dương tháo kính mác xuống, lạnh lùng trên mặt lộ ra ý cười, "Vì sao không gặp Tôi?"
Bạch Lạc Nhân sắc mặt đổi đổi, giọng nói vẫn đông cứng.
"Sao anh lại tới đây?"
"Đi công tác." Cố dương hời hợt nói,""Thuận tiện quan tâm tình hình cuộc sống của cậu."
Bạch Lạc Nhân hừ lạnh một tiếng, "Anh nghĩ gì mà lại quan tâm đến tôi?"
"Tôi vẫn luôn cực kỳ quan tâm đến cậu ." Cố Dương dáng vẽ tươi cười có vẻ thực không rõ ràng.
Bạch Lạc Nhân đứng lên muốn rót cho Cố dương chén trà, đưa đến tay hắn.
"Được thông qua uống đi!"
Cố dương tay lên đang cầm chén trà, một mùi thơm ngát khuếch tan vào mũi, đường đi trên đường có chút mệt nhọc. Hắn đặc biệt đến thăm Bạch Lạc Nhân, chỉ đi công tác không quan hệ, về phần tại sao không từ đường xa vạn dặm mà chạy đến đây, bản thân hắn cũng không nói rõ.
Bạch Lạc Nhân ngồi đối diện Cố dương nhàn nhạt hỏi:" Anh có gặp Cố hải chưa?"
"Chưa."
Bạch Lạc Nhân châm một điếu thuốc, thẳng thắn hỏi: "Lần trước là anh đi vào nhà bếp ăn đồ ăn đúng không?"
"Ý cậu là lần nào?"
Bạch Lạc Nhân nhổ ra làng khói mù, lạnh giọng hỏi lại: "Tổng cộng là bao nhiêu lần a?
Cố dương nhìn mặt Bạch Lạc Nhân xuyên qua làng khói, có một loại dáng vẽ mị hoặc.
"Tổng cộng có hai lần" Cố dương mở miệng nói
Bạch Lạc Nhân thần sắc đọng lại, "Hai lần, lần trước là lần nào?"
"Tám năm trước." Cố dương thu liễm hai mắt,"Cá nhân tôi ăn bữa ăn đầu tiên của cậu!".
Bạch Lạc Nhân trong lòng hận ý có thể tưởng tượng được, lúc trước là Cố dương tự tay đem Cố Hải đưa vào quỷ môn quan, Bạch Lạc Nhân tâm trạng cực kỳ thê lương vì tình yêu làm cho Cố Hải một bữa cơm vậy mày lại đưa tới miệng của một tên ác nhân trước mặt.
" "Đặc biệt khó ăn!" Cố dương còn bồi thêm một câu.
Con mẹ nó! Bạch Lạc Nhân trong lòng tức giận mắng một câu, để cho hắn ăn thuận lợi như vậy, còn bảo chê không thể ăn?
Cố Dương hưng trí nhìn biểu tình biến hóa của Bạch Lạc Nhân .
"Những món ăn đó tính là dùng để viếng thăm mồ mả, kết quả làm không xong, nên bỏ ở nhà". Bạch Lạc Nhân cố ý lăng mạ Cố dương.
Cố dương giận quá hóa cười: "Cậu định mang đồ ăn đó cho mộ của ai?"
"Cho anh."
Bạch Lạc Nhân xoay mạnh tàn thuốc vào gạt tàn.
Cố dương bất động thanh sắc lặng lẽ đùa nghịch với mắt kính trong tay, nhàn nhạt nói rằng:"
"Kỳ thực lúc tôi ăn được bữa cơm kia, tôi thật hối tiếc, có thế cậu không tin trong tắm năm qua , tôi bởi vì một quyết định mà bận tâm đến cậu."
Bạch Lạc Nhân ánh mắt lại chuyên chú trên mắt kính đặt ở trong tay Cố dương, cặp mắt kính này là lúc Cố hải chỉnh sữa, để bản thân tự mình nâng cao hình ảnh mà đeo. Cố dương thấy trên bàn có thứ như vậy, liền theo thói quen đùa nghịch ngấm nghía , mà Bạch Lạc Nhân đột nhiên cảm thấy cặp mắt kính cầm trên tay Cố dương vô cùng hài hòa.
"Có thể cho tôi một cơ hội?"
Cố dương tay đột nhiên hướng đến mặt Bạch Lạc Nhân chạm vào.
Kết quả, thân thủ Bạch Lạc Nhân nhanh hơn, hắn đem cặp mắt kính mang lên mặt Cố dương, sau đó khóe miệng nhuếch lên , sâu kín nói: "Quả nhiên rất thích hợp với anh."
"Tôi không có thói quen đeo kính phẳng" Cố dương thực muốn lấy
Bạch Lạc Nhân lại nắm tay hắn, dáng vẽ tươi cười bí hiểm.
"Tôi tặng cho anh."
( Cố dương lên sàn)...
"Cảm ơn các vị chuyên gia, lần này các vị chỉ đạo tham gia dự án ‘vô tuyến điện’ hướng dẫn áp dụng trao đổi kế hoạch , công ty thật vinh dự được thay mặt cho tất cả các liên doanh chủ trì cuộc họp ......"
Cố Hải giọng nói trầm thấp chậm rãi vang lên ở phòng họp, lần này có tổng cộng ba mươi mấy người kỹ sư tham dự, bên trái Cố Hải là những nam i nhân viên, còn bên phải chính là phụ nữ trong công ty, nam nữ ngồi đối mặt nhau, một chút cũng không giống như giao lưu trao đỗi dự án, ngược lại giống như đại hội tương thân ái.
Bất quá bầu không khí như trước vẫn nghiêm túc,... ít nhất ... trên mặt Cố Hải không nhìn ra có bất kỳ thái độ lỗ mãng nào.
Bạch Lạc Nhân an vị ở bên cánh tay phải của Cố Hải, ngồi đối diện với Diêm Nhã Tĩnh, Bạch Lạc Nhân đưa mắt như có như không phiêu đến trên người cô ta, đều phát hiện cô ta luôn chăm chú nhìn Cố Hải, tuy rằng ở đây tất cả mọi người đều đang nhìn hắn, mà Diêm Nhã Tĩnh ánh mắt rõ ràng là giống nhau.
"Ở đây chúng tôi yêu cầu người phụ trách dự án này chính là Bạch Lạc Nhân tiên sinh xinh mời anh phát biểu!"
Cho đến tiếng vỗ tay vang lên, Bạch Lạc Nhân mới định hồn lại, môi mỏng khẽ mở, không nhanh không chậm trình bày suy nghĩ của mình về sơ bộ kế hoạch dự án và thực thi kế hoạch của quân đội.
Người Tham dự ở đây đều chăm chú nghe Bạch Lạc Nhân phát biểu, Cố Hải cũng không ngoại lệ, ánh mắt hắn vẫn chuyên chú vào cánh môi mền mại của Bạch Lạc Nhân, nhìn nó lúc mở lúc hợp, lộ ra bên trong hai hàng răng trắng*. Còn lúc nói chuyện, cơ gò má càng không ngừng buộc chặt rồi thả lỏng, làm người ta không thể không nghĩ đến một số môn thể thao nào đó......
(* trong truyện ghi là tiểu bạch = trắng)
"Vâng, tôi đã nói xong."
Tiếng vỗ tay sau khi kết thúc, Cố Hải trả lời phát biểu của Bạch Lạc Nhân rồi tổng kết tóm gọn lại.
"Vừa rồi tôi chăm chú nghe Bạch Lạc Nhân tiên sinh phát biểu, Tôi cùng ý nghĩ của anh ta tóm tắt thành những nội dung chính trong năm ......"
Bạch Lạc Nhân mỉm cười nhìn Cố Hải, mang trên mặt biểu tình tán dương, kỳ thật trong lòng âm thầm mà rũa: Con mẹ nó, cậu mà chăm chú lắng nghe được chữ nào, tôi không phải họ Bạch!
Hội nghị kết thúc , các đại biểu của quân đội cùng các nữ nhân viên của công ty bắt tay nhau, Bạch Lạc Nhân và Cố Hải làm bộ bắt tay, lịch sự mà nhìn đối phương nói một câu:" Hợp tác vui vẽ, nếu sau này có vấn đề, bất cứ lúc nào có thể liên lạc với tôi."
Diêm Nhã Tĩnh đứng ở cửa chờ Cố Hải.
Cố Hải còn nắm tay Bạch Lạc Nhân không buông.
"Cố tổng, anh không quay về phòng làm việc sao?" Diêm Nhã Tĩnh giọng nói trong veo vang lên ôn nhu mà nhẹ nhàng.
Cố Hải cũng không quay đầu lại, nói:" Trước tiên không trở về được, Tôi cùng bạch thủ trưởng có chút chuyện nói chưa xong, cô đi trước đi!"
Bạch Lạc Nhân nhìn Diêm Nhã Tĩnh cười lịch sự.
Cánh cửa đóng lại, tổng giám đốc lập tức cởi bỏ áo khoác, bàn tay to vân vê nhào nặng trên mặt Bạch Lạc Nhân, giống như nhiều ngày không thấy vậy, hai mắt hắn hầu như vội vào bên trong da thịt của Bạch Lạc Nhân. Bạch Lạc Nhân khá sốt ruột không nhịn được lén nhìn Cố Hải, Cố Hải còn hăng hái, ngay lập tức bịt kín môi Bạch Lạc Nhân, gấp rút cùng cánh môi hắn gắn bó như thịt với xương.
Lúc tách ra, Cố Hải nói không kịp thở:"Vừa rồi nhìn cậu nói chuyện, trong lòng tôi ngứa ngái không chịu được .”
"Cậu nha bài đặt giả bộ!"
Bạch Lạc Nhân đặc biệt tưởng tượng đem Cố Hải treo lên phòng trưng bày của công ty, để cho toàn thể nữ công nhân viên chức tận hưởng một chút những gì lúc này hắn phải đối mặt.
Cố Hải thừa dịp Bạch Lạc Nhân trong lúc thất thần, lén lút duỗi tay vào bên trong quần lính, cách đồ lót ác liệt chà xát, tay nắm chặt'quái thú' của Bạch Lạc Nhân đầy lực đàn hồi hai nhánh, trong miệng phát ra tếng hít thở sâu như âm thanh.
Bạch Lạc Nhân đặc biệt bội phục Cố Hải," Sao cậu ở đâu đều có thể động dục thế?"
“Ta động dục là không xem địa điểm , cậu ở đâu thì tôi liền làm ở đó .”
Bạch Lạc Nhân hừ lạnh một tiếng, " Hư hỏng!"
"Hư cũng chỉ hư với cậu a!" Cố Hải vui tươi hớn hở cắn vào tai Bạch Lạc Nhân, thì thầm: "Tối hôm qua tiểu quan quân nào bị tôi liếm vài cái, liền kêu to không được? Tiểu quan quân nào càng không ngừng cầu xin tôi tiến sâu hơn một chút ? Tiểu quan quân nào.....”
"Được rồi!" Bạch Lạc Nhân xấu hỗ cắt ngang, "Cậu có thể nói nghiêm chỉnh một chút được không?"
"Không thể." Cố Hải tay trượt quanh hông Bạch Lạc Nhân .
Bạch Lạc Nhân lập tức như chạm điện, mạnh mẽ ngăn lại hành vi không đứng đắn của Cố Hải, sau đó cấp tốc sửa sang lại quân trang, hướng đến Cố Hải nhắc nhở: "Cảnh cáo cậu, đừng làm chuyện như vậy trong lúc tôi mặt quân trang , làm nhục danh tiết của tôi!"
Cố Hải trong lòng âm thầm đáp lại một cậu: Sớm muộn gì có một ngày, tôi phải để cậu mặc quần áo này cùng tôi tuốt súng!
Bạch Lạc Nhân hô hấp bằng phẳng, nghiêm trang nhìn Cố Hải,:
"Tôi cùng cậu nói một việc, về sau tôi chí có đến công ty tìm cậu, cậu không thể đến đơn vị đồn trú tìm tôi!"
"Vì sao?" Cố Hải cau mày
Bạch Lạc Nhân sắc mặt đổi đổi, giọng nói cọc cằn: " Không có vì sao, cho cậu đừng đến thì đừng đến, đưa cơm có thể tìm người khác, nói chung cậu ít lộ diện ở quân đội một chút."
Bạch Lạc Nhân không hề đưa ra lý do điều kiện hà khắc nào, Cố Hải đương nhiên không thể chấp nhận.
"Cậu dù sao cũng phải cho tôi một lý do !"
Bạch Lạc Nhân kiên trì nói: "Chu Lăng Vân xuất viện."
"Ông ta xuất viện thì tại sao tôi không thể đi?" Cố Hải hừ lạnh một tiếng, "Cậu sợ ông ta trả thù tôi, còn là sợ tôi vừa xuất hiện ảnh hưởng đến quan hệ hai người?"
Bạch Lạc Nhân vì việc này mà lau tâm mấy ngày, Cố Hải lòng dạ hẹp hòi, hắn lại không biết làm sao. Trong lòng buồn bực không cách nào giải quyết, lại tốt xấu không thể cùng Cố hãi nói rõ, chỉ có thể hướng đến con đường tử, nhưng hắn không chỉ không theo, còn ở đó bóp méo sự thật, Bạch Lạc Nhân trong lòng Có thể thoải mái sao? !
"Không cần quan tâm bởi vì sao, nói chung không cho phép cậu đi!" Bạch Lạc Nhân sắc mặt càng khó coi.
Cố Hải người này giỏi nhất liên tưởng, không biên sự ( bịa chuyện) Còn có thể nghĩ ra khuôn mẫu chứ, hơn nữa điều này sẽ dễ tạo ra mơ hồ trong lời nói.
"Bạch Lạc Nhân, cậu hãy thành thật với tôi, Cậu và sư trưởng rốt cuộc xảy ra chuyện gì ? theo tôi ban đầu chỉnh ông ta, cậu liền vô tình cố ý thầm oán tôi, tôi thấy cậu bình thường làm việc quá mệt mỏi, thì không nhẫn tâm nói cái gì, Kết quả cậu vẫn mãi không chịu dứt, cũng bởi vì cùng một sư trưởng quen biết không đến hai tháng, cậu đáng để tôi tức giận sao?"
"Cậu hỏi tôi cùng ông ta xảy ra chuyện gì ?" Bạch Lạc Nhân tức sắp muốn hộc máu," Tôi con mẹ nó tôi còn muốn hỏi cậu! Ngày đó cậu tìm ông ta tính sổ, ngoại trừ lừa ổng đi vào mày bay bên trong, cậu có làm cái gì khác không?"
Nói bóng gió, cậu sẽ không ở trên người ông ta đòi hỏi cái gì khác chứ? Nếu quả thật không có, chỉ dựa vào cậu chỉnh ông ta mấy lần như thế, ông ta đã coi trọng cậu rồi sao?
Cố Hải lần này mặt tối đi, kéo chặt cổ áo Bạch Lạc Nhân hỏi,: " Cậu có ý gì? Cậu cảm thấy Tôi đánh ông ta mấy cái đã trách không nói cho cậu biết sao? Còn âm thầm nghi ngờ tôi ra tay độc ác a? Bạch Lạc Nhân, ở trong lòng cậu ông ta có bao nhiêu quang minh lỗi lạc, thì tôi có bao nhiêu xấu xa đê tiện sao?"
Bạch Lạc Nhân hít thở phập phồng, xoay người đi.
Cố Hải nắm lấy tay Bạch Lạc Nhân lại, ánh mắt đe dọa nhìn hắn, " Đem lời nói, nói cho rõ ràng rồi hãy đi"
"Không nói được" Bạch Lạc Nhân chợt hất tay ra khỏi xiềng xích của Cố Hải
Cố Hải lại tiến lên phía trước dây dưa, mới vừa rồi hai người còn dính như keo sơn, không tốn 10 phút đồng nét mắt lập tức liền bức xé, Bộ phận quản lý gõ cửa, Cố Hải và Bạch Lạc Nhân còn ở bên trong giằng co, người quản lý đẩy cửa ra, hai người đã nghiên người vào bàn hội nghị, hướng về phía bản vẽ mở ra chăm chú thảo luận.
"Cố tổng, làm phiền anh trước tiên ký tên vào, phần văn kiện này cần nộp lên."
Cố Hải xoay người dùng bút ký tên, Bạch Lạc Nhân sãi bước đi ra ngoài.
Trở lại đơn vị đồn trú, Bạch Lạc Nhân trực tiếp cầm điện thoại tắt máy, sắc mặt âm trầm Đến dọa người. Mỗi lần vừa nghĩ tới Chu Lăng Vân nói đến Cố Hải lại biểu thị vẽ mặt mê mẫn, đã cảm giác ông ta ở trên người Cố Hải chiếm tiện nghi, càng nghĩ càng tức giận,. Rõ ràng là cách cư xử của ông ta 'lẳng lơ' không nghiêm túc, lại mê tuyển người, còn có cả ngày mặt dày mà chỉ trích tôi !!"
Bạch Lạc Nhân đang ở ký túc xá vận khí công, bất chợt nghe được bên ngoài có người gọi hắn. "Thủ trưởng,, có người tìm!"
Bạch Lạc Nhân hướng ra ngoài nói một cậu, "Không gặp! !"
Kết quả, hắn nói một cậu "Không gặp" căn bản chưa có tác dụng, cánh cửa như thường bị đẩy ra, Bạch Lạc Nhân vừa muốn chất hỏi một câu "Sao cậu lại tới đây", kết quả phát hiện người tới Không phải Cố Hải.
Mà là một khuôn mặt khác quen thuộc
Cố dương tháo kính mác xuống, lạnh lùng trên mặt lộ ra ý cười, "Vì sao không gặp Tôi?"
Bạch Lạc Nhân sắc mặt đổi đổi, giọng nói vẫn đông cứng.
"Sao anh lại tới đây?"
"Đi công tác." Cố dương hời hợt nói,""Thuận tiện quan tâm tình hình cuộc sống của cậu."
Bạch Lạc Nhân hừ lạnh một tiếng, "Anh nghĩ gì mà lại quan tâm đến tôi?"
"Tôi vẫn luôn cực kỳ quan tâm đến cậu ." Cố Dương dáng vẽ tươi cười có vẻ thực không rõ ràng.
Bạch Lạc Nhân đứng lên muốn rót cho Cố dương chén trà, đưa đến tay hắn.
"Được thông qua uống đi!"
Cố dương tay lên đang cầm chén trà, một mùi thơm ngát khuếch tan vào mũi, đường đi trên đường có chút mệt nhọc. Hắn đặc biệt đến thăm Bạch Lạc Nhân, chỉ đi công tác không quan hệ, về phần tại sao không từ đường xa vạn dặm mà chạy đến đây, bản thân hắn cũng không nói rõ.
Bạch Lạc Nhân ngồi đối diện Cố dương nhàn nhạt hỏi:" Anh có gặp Cố hải chưa?"
"Chưa."
Bạch Lạc Nhân châm một điếu thuốc, thẳng thắn hỏi: "Lần trước là anh đi vào nhà bếp ăn đồ ăn đúng không?"
"Ý cậu là lần nào?"
Bạch Lạc Nhân nhổ ra làng khói mù, lạnh giọng hỏi lại: "Tổng cộng là bao nhiêu lần a?
Cố dương nhìn mặt Bạch Lạc Nhân xuyên qua làng khói, có một loại dáng vẽ mị hoặc.
"Tổng cộng có hai lần" Cố dương mở miệng nói
Bạch Lạc Nhân thần sắc đọng lại, "Hai lần, lần trước là lần nào?"
"Tám năm trước." Cố dương thu liễm hai mắt,"Cá nhân tôi ăn bữa ăn đầu tiên của cậu!".
Bạch Lạc Nhân trong lòng hận ý có thể tưởng tượng được, lúc trước là Cố dương tự tay đem Cố Hải đưa vào quỷ môn quan, Bạch Lạc Nhân tâm trạng cực kỳ thê lương vì tình yêu làm cho Cố Hải một bữa cơm vậy mày lại đưa tới miệng của một tên ác nhân trước mặt.
" "Đặc biệt khó ăn!" Cố dương còn bồi thêm một câu.
Con mẹ nó! Bạch Lạc Nhân trong lòng tức giận mắng một câu, để cho hắn ăn thuận lợi như vậy, còn bảo chê không thể ăn?
Cố Dương hưng trí nhìn biểu tình biến hóa của Bạch Lạc Nhân .
"Những món ăn đó tính là dùng để viếng thăm mồ mả, kết quả làm không xong, nên bỏ ở nhà". Bạch Lạc Nhân cố ý lăng mạ Cố dương.
Cố dương giận quá hóa cười: "Cậu định mang đồ ăn đó cho mộ của ai?"
"Cho anh."
Bạch Lạc Nhân xoay mạnh tàn thuốc vào gạt tàn.
Cố dương bất động thanh sắc lặng lẽ đùa nghịch với mắt kính trong tay, nhàn nhạt nói rằng:"
"Kỳ thực lúc tôi ăn được bữa cơm kia, tôi thật hối tiếc, có thế cậu không tin trong tắm năm qua , tôi bởi vì một quyết định mà bận tâm đến cậu."
Bạch Lạc Nhân ánh mắt lại chuyên chú trên mắt kính đặt ở trong tay Cố dương, cặp mắt kính này là lúc Cố hải chỉnh sữa, để bản thân tự mình nâng cao hình ảnh mà đeo. Cố dương thấy trên bàn có thứ như vậy, liền theo thói quen đùa nghịch ngấm nghía , mà Bạch Lạc Nhân đột nhiên cảm thấy cặp mắt kính cầm trên tay Cố dương vô cùng hài hòa.
"Có thể cho tôi một cơ hội?"
Cố dương tay đột nhiên hướng đến mặt Bạch Lạc Nhân chạm vào.
Kết quả, thân thủ Bạch Lạc Nhân nhanh hơn, hắn đem cặp mắt kính mang lên mặt Cố dương, sau đó khóe miệng nhuếch lên , sâu kín nói: "Quả nhiên rất thích hợp với anh."
"Tôi không có thói quen đeo kính phẳng" Cố dương thực muốn lấy
Bạch Lạc Nhân lại nắm tay hắn, dáng vẽ tươi cười bí hiểm.
"Tôi tặng cho anh."
( Cố dương lên sàn)...
Bình luận facebook