Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57
Beta+ Tran: Lê Hương Giang
Edit: baotri1998
Cố Dương trở về ký túc xá của Bạch Lạc Nhân, thấy hắn đang ngồi dựa trên ghế salon, nửa khuôn mặt giấu dưới ánh đèn, nét mặt mệt mỏi lộ ra vài phần huyền bí. Cố Dương mặt không đổi sắc bước tới, ngồi bên cạnh Lạc Nhân, thấy tàn thuốc lá rơi xuống đầy sàn, liền hỏi: “ Từ lúc tôi ra ngoài, cậu vẫn ngồi đây hút thuốc?”
Bạch Lạc Nhân trầm mặc không nói.
Cố Dương áp sát mặt tới, Bạch Lạc Nhân vội xòe bàn tay ngăn giữa môi hắn và gò má của mình.
“Mặt tôi nhiều mồ hôi, chớ làm bẩn miệng của anh.”
Ánh mắt Cố Dương chợt lóe lên, “Giữa chúng ta chẳng nhẽ không thể có cách nói chuyện nào khác được sao?”
“Có thể.” Bạch Lạc Nhân nghiêng đầu nhìn hắn, “Nếu như ngươi có thể gọt một quả táo ra một bức tranh cảnh vật tiết thanh minh, tôi sẽ dùng cách nói chuyện thân thiện mà nói với cậu.”
Cố Dương hít một hơi thật sâu, “Hay là cậu làm cho tôi chút đồ ăn khuya được không, tôi đói!”
Bạch Lạc Nhân có chút thương hại, bước xuống phòng bếp.
Vừa định rửa rau, gương mặt đáng ghét kia lại xuất hiện ở cửa bếp.
“Tôi thích hương vị món rau của cậu.”
Bạch Lạc Nhân hài hước quét ánh mắt về phí Cố Dương, “Thích hương vị sao? Cho anh thử thạch tín*?”
(* Thạch tín: gọi là asen là họp chất độc hại dùng để chế ra thuốc dộc, thước sâu…)
“Tôi không quan tâm, dù sao hai chúng ta cùng nhau ăn.”
“Tôi với anh không thể cùng ăn.” Bạch Lạc Nhân vẫn giữ vững lập trường, “Sư trưởng của chúng ta nói, tôi chỉ có thể ăn thịt, thứ khác một miếng cũng không thể ăn.”
“Chu Lăng Vân?”
Cố Dương thốt ra ba tiếng, trong giọng nói rõ ràng mang theo sự căm phẫn.
Bạch Lạc Nhân gật đầu, “Đúng, ông ấy muốn cơ thể tôi mỗi ngày một rắn chắc, mấy ngày nay giám sát chặt chẽ việc ăn uống của tôi, nếu như phát hiện bụng tôi có chút mỡ thừa nào, sẽ trừng phạt nghiêm khắc.”
“Trừng phạt như thế nào?” Cố Dương hỏi.
Bạch Lạc Nhân cười nhạt, “Ăn thịt mỡ sống.”
Cố Dương nghiễm nhiên coi lời nói của Bạch Lạc Nhân chỉ là lời nói đùa, kết quả hắn vừa quay người lại, thì nghe thấy tiếng nôn mửa ở phía sau. Cố Dương quay đầu nhìn lại, Bạch Lạc Nhân thực sự đang nôn ói, hơn nữa nhổ ra đều là một màu bọt trắng.
“Làm phiền anh mang cái này đi!” Bạch Lạc Nhân chỉ chỉ lên miếng thịt trên tấm thớt.
Cố Dương nhìn miếng thịt mấy giây, sau đó trực tiếp đem tới trước mặt Bạch Lạc Nhân, cậu quả nhiên lại nôn ra.
“Là sự thật sao?” Cố Dương tự hỏi.
“Dư thừa.” Bạch Lạc Nhân vẻ mặt khốn khổ, “mau ném đi.”
Cố Dương đem miếng thịt mỡ ném ra ngoài thùng rác, lại hướng về Bạch Lạc Nhân hỏi: “Cậu rút cục hôm nay phải ăn bao nhiêu thịt mỡ rồi?”
Bạch Lạc Nhân lại nôn tiếp.
Cố Dương nhìn tình cảnh của Bạch Lạc Nhân cũng không thấy vui vẻ gì, trái lại còn thấy rất khó chịu.
Bạch Lạc Nhân huơ tay, “Anh đừng nói nữa, tôi giờ chỉ nghe thôi cũng đã muốn nôn rồi.”
Cố Dương quay đi, trong chốc lát liền trở lại.
“Uống đi.”
Bạch Lạc Nhân liếc mắt, trên tay Cố Dương có hai viên thuốc.
“Mau uống đi, rồi còn tiếp tục nấu cơm!”
Thật đáng ghét, Bạch Lạc Nhân nhìn bóng lưng Cố Dương khẽ cắn môi.
Ngửi thấy mùi khét, Cố Dương đi vào bếp, thấy Bạch Lạc Nhân đã ngủ gục bên bếp lò. Cố Dương hiếm khi có chút thiện tâm, vừa rồi hắn đưa cho Bạch Lạc Nhân không phải thuốc dạ dày mà là thuốc ngủ, vì muốn cậu có thể nghỉ ngơi sớm một chút.
Cố Dương vừa định ôm Bạch Lạc Nhân đưa vào phòng, tiếng cảnh báo đột nhiên vang lên.
Bạch Lạc Nhân giật mình tỉnh giấc, mắt còn chưa mở, vội chạy ra ngoài.
Buổi chiều lúc huấn luyện, Chu Lăng Vân cố ý sai người cài còi báo động ở phòng Bạch Lạc Nhân. Nếu như hắn muốn huấn luyện riêng cho cậu, có thể ấn còi này, sẽ chỉ có phòng Bạch Lạc Nhân nghe thấy.
Vậy nên, khi Bạch Lạc Nhân tới sân huấn luyện, chỉ có đúng một mình cậu.
May mắn còn có một chiếc phi cơ, Bạch Lạc Nhân thở phào nhẹ nhõm, xem ra nhiệm vụ tối nay chủ yếu ở trên chiếc phi cơ này, cậu sẽ không phải tổn hao quá nhiều thể lực.
Chờ chút, vì sao bên dưới trước phi cơ này còn có một sợi dây thừng dài?
“Lần trước cậu cùng tôi nói chuyện, có nhắc eo cũng là một điểm yếu của cậu, hôm nay chúng ta sẽ cùng chữa trị phần thăt lưng của cậu. Cậu buộc sợi dây này vào thắt lưng, dùng lực ở phần thắt lưng kéo chiếc phi cơ này. Tôi cũng không yêu cầu cao gì, chỉ cần người kéo được 50 mét, tối nay hoàn thành nhiệm vụ, có thể trở về ngủ.”
Bạch Lạc Nhân, “…”
Nỗ lực gần hai giờ đồng hồ, Bạch Lạc Nhân chưa kéo nổi 2 mét, thắt lưng đã lằn đỏ.
Chu Lăn Vân hôm nay đột nhiên nhân từ, “Hôm nay chỉ tới đây thôi, Cậu về nghỉ trước đi, còn lại 48 mét ngày mai kéo tiếp.”
Bạch Lạc Nhân vẫn cố chấp, “Không, tôi phải kéo đủ 50 mét mới nghỉ.”
Chu Lăng Vân ngáp một cái, “Vậy tôi về ngủ, cậu ở lại đây kéo một mình.”
Thấy Chu Lăng Vân đã đi xa, Bạch Lạc Nhân cũng lén trở về ký túc xá. Chỉ có điều cậu không phải về đi ngủ, mà có mục đích khác.
Cố Dương ngồi tựa đầu giường hút thuốc, nghe tiếng cửa mở, híp mắt nhìn Bạch Lạc Nhân.
“Hoàn thành nhiệm vụ rồi sao?”
“Không có.” Bạch Lạc Nhân uống ừng ực một bình nước lớn, trong thanh âm không che giấu được mệt mỏi rã rời, “Sư trưởng cho phép tôi về nghỉ một lát, rồi quay lại tiếp tục.”
Cố Dương thấy Bạch Lạc Nhân một người mồ hôi đầm đìa như tắm, nhịn không được hỏi một câu, “Nhiệm vụ gì mà khó hoàn thành đến vậy?”
“Dùng bụng kéo phi cơ đi 50 mét.” Bạch Lạc Nhân dùng tay áo lau mồ hôi, “Tôi kéo chưa được 2 mét.”
Cố Dương hừ lạnh một tiếng, “Lại là chủ ý của Chu Lăng Vân?”
Bạch Lạc Nhân như có như không ừ một tiếng, không khỏi ũ rũ, đang nói liền ngủ thiếp đi, ngủ không được mười phút, tự động thức dậy đi ra ngoài, bược chân có phần lảo đảo, nét mắt thống khổ dị thường.
Sắc mặt của Cố Dương có chút phức tạp.
Bạch Lạc Nhân không đi thẳng ra sân huấn luyện, mà đi tới ký túc xá của binh sĩ, bắt vài tên đang nói chuyện trong đêm, kéo họ ra sân huấn luyện, ra lệnh cho họ kéo chiếc phi cơ đi 10 mét, sau đó bắt bọn họ đứng thành một hàng, trông coi hắn ngủ trong phi cơ, bọn họ cũng chịu trách nhiệm nhắc nhở thời gian.
“Thủ trưởng, đến giờ rồi.”
Bạch Lạc Nhân vươn vai, tinh thần phấn chấn bước ra khỏi cabin, bước về ký túc xá. Về phòng, hắn lại làm bộ thống khổ, nhe răng nhếch miệng tự xoa thắt lưng, sau đó rầm rầm uống nước, lại dựa vào ghế salon giả bộ ngủ, mười phút sau lại lần nữa thức dậy ra ngoài.
Sau đó, hắn lại trở lại sân huấn luyện, cho những binh sĩ kia kéo phi cơ thêm 10 mét, hắn nằm trong phi cơ ngủ, lúc sau lại trở về ký túc xá.
Cứ như vậy ba bốn lần, trời cũng gần sáng, Cố Dương vẫn chưa hề chợp mắt.
Còn một lần cuối cùng trở về ký túc xá, Cố Dương hướng về phía hắn, huơ huơ tay, “Đừng đi nữa, mau lên giường đi ngủ.”
Bạch Lạc Nhân cắn một miếng nhỏ trên đầu lưởi, sau đó dùng lực ho khan vài tiếng, nước miếng nhổ ra đều mang tơ máu.
“Còn có 1 mét.” Bạch Lạc Nhân khó khăn nói.
Cố Dương liền giơ bản vẽ, “Tôi không nói đùa với cậu, nếu cậu dám bước ra khỏi ký túc xá, ngyà mai tôi sẽ đưa bản vẽ này tới tay người khác.”
“Chọc giận ông ấy, thà rằng chọc giận anh.”
Bạch Lạc Nhân ném lại mấy lời này bước ra khỏi ký túc xá.
Đến sân huấn luyện, Bạch Lạc Nhân nhìn binh lính nói: “ Các cậu có thể đi về, nhớ cho kỹ được ngủ trên giường là một ân huệ. Nếu các cậu không biết quý trọng thời gian được ngủ trên giường, tôi sẽ lại cho các cậu đến đây kéo máy bay.”
Mấy người lính ai nấy đều khiếp sợ, tỏ ý sẽ khkkông bao giờ tái phạm.
Bạch Lạc Nhân nhìn chăm chú cho tới khi bóng họ đi khuất.
Sau đó, buộc sợi dây thừng vào thắt lưng bắt đầu kéo nốt 1 mét.
Những binh lính kia vừa đi không lâu, Cố Dương đã xuất hiện trên sân, bầu trời vẫn đen, cách đó không xa hiện lên rất rõ ràng một thân ảnh nhẫn nại. Cố Dương chưa từng thấy Bạch Lạc Nhân khổ sở như vậy, trong mắt hắn, Bạch Lạc Nhân luôn là tư thế oai hùng phấn chấn, vĩnh viễn luôn ngẩng cao đâu, không dễ dàng biểu lộ sự yếu đuối.
Thế nhưng giờ khắc này, Cố Dương nhìn thấu Bạch Lạc Nhân kỳ thực rất yếu đuối.
Tám năm qua, cậu ấy đã phải chịu đựng huấn luyện nhiều đến thế nào, mới làm cho cậu ta hận mình triệt để đến vậy.
Vừa nhìn thấy Cố Dương, Bạch Lạc Nhân vốn đầy năng lượng, vừa rồi còn được ngủ bù, nên có thể dễ dàng hoàn thành 1 mét này. Chỉ là hắn vẫn làm bộ như cơ thể không chống đỡ nổi, vừa hoàn thành nhiệm vụ lập tức ngã nhào xuống sân.
Mặt trời mọc, Bạch Lạc Nhân lại ngẩng cao đầu đi huấn luyện.
Cố Dương lại không đến công ty của Cố Hải, mà đi đến một nơi khác.
Giữa trưa, lại có hai miếng thịt mỡ đặt trước mặt Bạch Lạc Nhân, Chu Lăng Vân ngồi đối diện với hắn, vẫn nhìn hắn chăm chú, hôm nay phải hoàn thành nốt nhiệm vụ thực bổ.
Đột nhiên, cửa bị đá văng ra, Cố Dương xuất hiện trước mặt hai người.
Chu Lăng Vân nhìn quét qua Cố Dương, hời hợt nói: “Tôi đối với cậu đã không có hứng thú, cậu vẫn còn xuất hiện ở đây làm gì?”
Cố Dương chưa từng thấy qua kẻ nào như hắn, vô cớ bắt người, lăn qua lăn lại mấy ngày mới biết là hiểu lầm, không nhưng không một lời xin lỗi còn làm ra vẻ đó là chuyện đương nhiên.
Giờ còn dám nói ra bốn tiếng “Không có hứng thú”, Cố Dương tôi là người ông có thể cảm thấy hứng thú là tùy tiện lăn qua lăn lại, không có hứng thú liền một cước đá văng hay sao? Xem ra, hắn đi chuyến này tới đúng nơi rồi, tuy rằng sự việc là do Bạch Lạc Nhân trả thù hắn, nhưng Chu Lăng Vân so với cậu ta còn đáng hận hơn nhiều.
“Không thể nào, tôi lại rất có hứng thú với ông.” Cố Dương thản nhiên mở lời.
Vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến một trận còi cảnh sát, ngay sau đó hơn chục người vũ cảnh binh sĩ mang súng đi vào, dẫn đầu là cảnh quan đi thẳng tới trước mặt Chu Lăng Vân, sắc mặt nghiêm túc đưa ra tờ giấy chứng nhận.
“Chu sư trưởng, ông bị nghi có liên quan tới việc bán đứng bí mật quốc gia, hiện nhận lệnh phải bắt giữ ông.”
Chu Lăng Vân quả không hổ là một người từng trải, nghe nói vậy nhưng sắc mặt vẫn không hề biến đổi.
“Được, tôi sẽ cùng các ngươi đi một chuyến.”
Ung dung đưa tay ra cho người kia còng lại, sau đó tiếp tục vững bước đi ra xe cảnh sát. Khi đi qua người Cố Dương, liền nhìn hắn một cái, cái nhìn này với người bình thường chắc cả đời sẽ chẳng thể ngủ yên. Nhưng với Cố Dương, nhiều lắm chỉ là chút khó chịu trong ngực mà thôi.
Bạch Lạc Nhân giả bộ tức giận, túm cổ áo Cố Dương, “Anh làm thật!”
“Tôi đã cảnh cáo cậu, là cậu không chịu phối hợp.”
Bạch Lạc Nhân ánh mắt lúng túng, không còn chút thần thái.
Cố Dương có lòng tốt nhắc nhở, “Yên tâm, ông ta không chết được đâu, nhiều lắm là bị dày vò vài ngày.”
Nói thừa, tôi đương nhiên biết ông ta không thể chết được, Bạch Lạc Nhân thầm nghĩ, tôi còn biết sau khi ông ta được thả, hai người sẽ có một trận đọ sức quyết liệt, tôi sẽ gọi em trai họ của anh đến, cùng tôi đứng cạnh đổ dầu vào lửa cổ vũ các người!
Edit: baotri1998
Cố Dương trở về ký túc xá của Bạch Lạc Nhân, thấy hắn đang ngồi dựa trên ghế salon, nửa khuôn mặt giấu dưới ánh đèn, nét mặt mệt mỏi lộ ra vài phần huyền bí. Cố Dương mặt không đổi sắc bước tới, ngồi bên cạnh Lạc Nhân, thấy tàn thuốc lá rơi xuống đầy sàn, liền hỏi: “ Từ lúc tôi ra ngoài, cậu vẫn ngồi đây hút thuốc?”
Bạch Lạc Nhân trầm mặc không nói.
Cố Dương áp sát mặt tới, Bạch Lạc Nhân vội xòe bàn tay ngăn giữa môi hắn và gò má của mình.
“Mặt tôi nhiều mồ hôi, chớ làm bẩn miệng của anh.”
Ánh mắt Cố Dương chợt lóe lên, “Giữa chúng ta chẳng nhẽ không thể có cách nói chuyện nào khác được sao?”
“Có thể.” Bạch Lạc Nhân nghiêng đầu nhìn hắn, “Nếu như ngươi có thể gọt một quả táo ra một bức tranh cảnh vật tiết thanh minh, tôi sẽ dùng cách nói chuyện thân thiện mà nói với cậu.”
Cố Dương hít một hơi thật sâu, “Hay là cậu làm cho tôi chút đồ ăn khuya được không, tôi đói!”
Bạch Lạc Nhân có chút thương hại, bước xuống phòng bếp.
Vừa định rửa rau, gương mặt đáng ghét kia lại xuất hiện ở cửa bếp.
“Tôi thích hương vị món rau của cậu.”
Bạch Lạc Nhân hài hước quét ánh mắt về phí Cố Dương, “Thích hương vị sao? Cho anh thử thạch tín*?”
(* Thạch tín: gọi là asen là họp chất độc hại dùng để chế ra thuốc dộc, thước sâu…)
“Tôi không quan tâm, dù sao hai chúng ta cùng nhau ăn.”
“Tôi với anh không thể cùng ăn.” Bạch Lạc Nhân vẫn giữ vững lập trường, “Sư trưởng của chúng ta nói, tôi chỉ có thể ăn thịt, thứ khác một miếng cũng không thể ăn.”
“Chu Lăng Vân?”
Cố Dương thốt ra ba tiếng, trong giọng nói rõ ràng mang theo sự căm phẫn.
Bạch Lạc Nhân gật đầu, “Đúng, ông ấy muốn cơ thể tôi mỗi ngày một rắn chắc, mấy ngày nay giám sát chặt chẽ việc ăn uống của tôi, nếu như phát hiện bụng tôi có chút mỡ thừa nào, sẽ trừng phạt nghiêm khắc.”
“Trừng phạt như thế nào?” Cố Dương hỏi.
Bạch Lạc Nhân cười nhạt, “Ăn thịt mỡ sống.”
Cố Dương nghiễm nhiên coi lời nói của Bạch Lạc Nhân chỉ là lời nói đùa, kết quả hắn vừa quay người lại, thì nghe thấy tiếng nôn mửa ở phía sau. Cố Dương quay đầu nhìn lại, Bạch Lạc Nhân thực sự đang nôn ói, hơn nữa nhổ ra đều là một màu bọt trắng.
“Làm phiền anh mang cái này đi!” Bạch Lạc Nhân chỉ chỉ lên miếng thịt trên tấm thớt.
Cố Dương nhìn miếng thịt mấy giây, sau đó trực tiếp đem tới trước mặt Bạch Lạc Nhân, cậu quả nhiên lại nôn ra.
“Là sự thật sao?” Cố Dương tự hỏi.
“Dư thừa.” Bạch Lạc Nhân vẻ mặt khốn khổ, “mau ném đi.”
Cố Dương đem miếng thịt mỡ ném ra ngoài thùng rác, lại hướng về Bạch Lạc Nhân hỏi: “Cậu rút cục hôm nay phải ăn bao nhiêu thịt mỡ rồi?”
Bạch Lạc Nhân lại nôn tiếp.
Cố Dương nhìn tình cảnh của Bạch Lạc Nhân cũng không thấy vui vẻ gì, trái lại còn thấy rất khó chịu.
Bạch Lạc Nhân huơ tay, “Anh đừng nói nữa, tôi giờ chỉ nghe thôi cũng đã muốn nôn rồi.”
Cố Dương quay đi, trong chốc lát liền trở lại.
“Uống đi.”
Bạch Lạc Nhân liếc mắt, trên tay Cố Dương có hai viên thuốc.
“Mau uống đi, rồi còn tiếp tục nấu cơm!”
Thật đáng ghét, Bạch Lạc Nhân nhìn bóng lưng Cố Dương khẽ cắn môi.
Ngửi thấy mùi khét, Cố Dương đi vào bếp, thấy Bạch Lạc Nhân đã ngủ gục bên bếp lò. Cố Dương hiếm khi có chút thiện tâm, vừa rồi hắn đưa cho Bạch Lạc Nhân không phải thuốc dạ dày mà là thuốc ngủ, vì muốn cậu có thể nghỉ ngơi sớm một chút.
Cố Dương vừa định ôm Bạch Lạc Nhân đưa vào phòng, tiếng cảnh báo đột nhiên vang lên.
Bạch Lạc Nhân giật mình tỉnh giấc, mắt còn chưa mở, vội chạy ra ngoài.
Buổi chiều lúc huấn luyện, Chu Lăng Vân cố ý sai người cài còi báo động ở phòng Bạch Lạc Nhân. Nếu như hắn muốn huấn luyện riêng cho cậu, có thể ấn còi này, sẽ chỉ có phòng Bạch Lạc Nhân nghe thấy.
Vậy nên, khi Bạch Lạc Nhân tới sân huấn luyện, chỉ có đúng một mình cậu.
May mắn còn có một chiếc phi cơ, Bạch Lạc Nhân thở phào nhẹ nhõm, xem ra nhiệm vụ tối nay chủ yếu ở trên chiếc phi cơ này, cậu sẽ không phải tổn hao quá nhiều thể lực.
Chờ chút, vì sao bên dưới trước phi cơ này còn có một sợi dây thừng dài?
“Lần trước cậu cùng tôi nói chuyện, có nhắc eo cũng là một điểm yếu của cậu, hôm nay chúng ta sẽ cùng chữa trị phần thăt lưng của cậu. Cậu buộc sợi dây này vào thắt lưng, dùng lực ở phần thắt lưng kéo chiếc phi cơ này. Tôi cũng không yêu cầu cao gì, chỉ cần người kéo được 50 mét, tối nay hoàn thành nhiệm vụ, có thể trở về ngủ.”
Bạch Lạc Nhân, “…”
Nỗ lực gần hai giờ đồng hồ, Bạch Lạc Nhân chưa kéo nổi 2 mét, thắt lưng đã lằn đỏ.
Chu Lăn Vân hôm nay đột nhiên nhân từ, “Hôm nay chỉ tới đây thôi, Cậu về nghỉ trước đi, còn lại 48 mét ngày mai kéo tiếp.”
Bạch Lạc Nhân vẫn cố chấp, “Không, tôi phải kéo đủ 50 mét mới nghỉ.”
Chu Lăng Vân ngáp một cái, “Vậy tôi về ngủ, cậu ở lại đây kéo một mình.”
Thấy Chu Lăng Vân đã đi xa, Bạch Lạc Nhân cũng lén trở về ký túc xá. Chỉ có điều cậu không phải về đi ngủ, mà có mục đích khác.
Cố Dương ngồi tựa đầu giường hút thuốc, nghe tiếng cửa mở, híp mắt nhìn Bạch Lạc Nhân.
“Hoàn thành nhiệm vụ rồi sao?”
“Không có.” Bạch Lạc Nhân uống ừng ực một bình nước lớn, trong thanh âm không che giấu được mệt mỏi rã rời, “Sư trưởng cho phép tôi về nghỉ một lát, rồi quay lại tiếp tục.”
Cố Dương thấy Bạch Lạc Nhân một người mồ hôi đầm đìa như tắm, nhịn không được hỏi một câu, “Nhiệm vụ gì mà khó hoàn thành đến vậy?”
“Dùng bụng kéo phi cơ đi 50 mét.” Bạch Lạc Nhân dùng tay áo lau mồ hôi, “Tôi kéo chưa được 2 mét.”
Cố Dương hừ lạnh một tiếng, “Lại là chủ ý của Chu Lăng Vân?”
Bạch Lạc Nhân như có như không ừ một tiếng, không khỏi ũ rũ, đang nói liền ngủ thiếp đi, ngủ không được mười phút, tự động thức dậy đi ra ngoài, bược chân có phần lảo đảo, nét mắt thống khổ dị thường.
Sắc mặt của Cố Dương có chút phức tạp.
Bạch Lạc Nhân không đi thẳng ra sân huấn luyện, mà đi tới ký túc xá của binh sĩ, bắt vài tên đang nói chuyện trong đêm, kéo họ ra sân huấn luyện, ra lệnh cho họ kéo chiếc phi cơ đi 10 mét, sau đó bắt bọn họ đứng thành một hàng, trông coi hắn ngủ trong phi cơ, bọn họ cũng chịu trách nhiệm nhắc nhở thời gian.
“Thủ trưởng, đến giờ rồi.”
Bạch Lạc Nhân vươn vai, tinh thần phấn chấn bước ra khỏi cabin, bước về ký túc xá. Về phòng, hắn lại làm bộ thống khổ, nhe răng nhếch miệng tự xoa thắt lưng, sau đó rầm rầm uống nước, lại dựa vào ghế salon giả bộ ngủ, mười phút sau lại lần nữa thức dậy ra ngoài.
Sau đó, hắn lại trở lại sân huấn luyện, cho những binh sĩ kia kéo phi cơ thêm 10 mét, hắn nằm trong phi cơ ngủ, lúc sau lại trở về ký túc xá.
Cứ như vậy ba bốn lần, trời cũng gần sáng, Cố Dương vẫn chưa hề chợp mắt.
Còn một lần cuối cùng trở về ký túc xá, Cố Dương hướng về phía hắn, huơ huơ tay, “Đừng đi nữa, mau lên giường đi ngủ.”
Bạch Lạc Nhân cắn một miếng nhỏ trên đầu lưởi, sau đó dùng lực ho khan vài tiếng, nước miếng nhổ ra đều mang tơ máu.
“Còn có 1 mét.” Bạch Lạc Nhân khó khăn nói.
Cố Dương liền giơ bản vẽ, “Tôi không nói đùa với cậu, nếu cậu dám bước ra khỏi ký túc xá, ngyà mai tôi sẽ đưa bản vẽ này tới tay người khác.”
“Chọc giận ông ấy, thà rằng chọc giận anh.”
Bạch Lạc Nhân ném lại mấy lời này bước ra khỏi ký túc xá.
Đến sân huấn luyện, Bạch Lạc Nhân nhìn binh lính nói: “ Các cậu có thể đi về, nhớ cho kỹ được ngủ trên giường là một ân huệ. Nếu các cậu không biết quý trọng thời gian được ngủ trên giường, tôi sẽ lại cho các cậu đến đây kéo máy bay.”
Mấy người lính ai nấy đều khiếp sợ, tỏ ý sẽ khkkông bao giờ tái phạm.
Bạch Lạc Nhân nhìn chăm chú cho tới khi bóng họ đi khuất.
Sau đó, buộc sợi dây thừng vào thắt lưng bắt đầu kéo nốt 1 mét.
Những binh lính kia vừa đi không lâu, Cố Dương đã xuất hiện trên sân, bầu trời vẫn đen, cách đó không xa hiện lên rất rõ ràng một thân ảnh nhẫn nại. Cố Dương chưa từng thấy Bạch Lạc Nhân khổ sở như vậy, trong mắt hắn, Bạch Lạc Nhân luôn là tư thế oai hùng phấn chấn, vĩnh viễn luôn ngẩng cao đâu, không dễ dàng biểu lộ sự yếu đuối.
Thế nhưng giờ khắc này, Cố Dương nhìn thấu Bạch Lạc Nhân kỳ thực rất yếu đuối.
Tám năm qua, cậu ấy đã phải chịu đựng huấn luyện nhiều đến thế nào, mới làm cho cậu ta hận mình triệt để đến vậy.
Vừa nhìn thấy Cố Dương, Bạch Lạc Nhân vốn đầy năng lượng, vừa rồi còn được ngủ bù, nên có thể dễ dàng hoàn thành 1 mét này. Chỉ là hắn vẫn làm bộ như cơ thể không chống đỡ nổi, vừa hoàn thành nhiệm vụ lập tức ngã nhào xuống sân.
Mặt trời mọc, Bạch Lạc Nhân lại ngẩng cao đầu đi huấn luyện.
Cố Dương lại không đến công ty của Cố Hải, mà đi đến một nơi khác.
Giữa trưa, lại có hai miếng thịt mỡ đặt trước mặt Bạch Lạc Nhân, Chu Lăng Vân ngồi đối diện với hắn, vẫn nhìn hắn chăm chú, hôm nay phải hoàn thành nốt nhiệm vụ thực bổ.
Đột nhiên, cửa bị đá văng ra, Cố Dương xuất hiện trước mặt hai người.
Chu Lăng Vân nhìn quét qua Cố Dương, hời hợt nói: “Tôi đối với cậu đã không có hứng thú, cậu vẫn còn xuất hiện ở đây làm gì?”
Cố Dương chưa từng thấy qua kẻ nào như hắn, vô cớ bắt người, lăn qua lăn lại mấy ngày mới biết là hiểu lầm, không nhưng không một lời xin lỗi còn làm ra vẻ đó là chuyện đương nhiên.
Giờ còn dám nói ra bốn tiếng “Không có hứng thú”, Cố Dương tôi là người ông có thể cảm thấy hứng thú là tùy tiện lăn qua lăn lại, không có hứng thú liền một cước đá văng hay sao? Xem ra, hắn đi chuyến này tới đúng nơi rồi, tuy rằng sự việc là do Bạch Lạc Nhân trả thù hắn, nhưng Chu Lăng Vân so với cậu ta còn đáng hận hơn nhiều.
“Không thể nào, tôi lại rất có hứng thú với ông.” Cố Dương thản nhiên mở lời.
Vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến một trận còi cảnh sát, ngay sau đó hơn chục người vũ cảnh binh sĩ mang súng đi vào, dẫn đầu là cảnh quan đi thẳng tới trước mặt Chu Lăng Vân, sắc mặt nghiêm túc đưa ra tờ giấy chứng nhận.
“Chu sư trưởng, ông bị nghi có liên quan tới việc bán đứng bí mật quốc gia, hiện nhận lệnh phải bắt giữ ông.”
Chu Lăng Vân quả không hổ là một người từng trải, nghe nói vậy nhưng sắc mặt vẫn không hề biến đổi.
“Được, tôi sẽ cùng các ngươi đi một chuyến.”
Ung dung đưa tay ra cho người kia còng lại, sau đó tiếp tục vững bước đi ra xe cảnh sát. Khi đi qua người Cố Dương, liền nhìn hắn một cái, cái nhìn này với người bình thường chắc cả đời sẽ chẳng thể ngủ yên. Nhưng với Cố Dương, nhiều lắm chỉ là chút khó chịu trong ngực mà thôi.
Bạch Lạc Nhân giả bộ tức giận, túm cổ áo Cố Dương, “Anh làm thật!”
“Tôi đã cảnh cáo cậu, là cậu không chịu phối hợp.”
Bạch Lạc Nhân ánh mắt lúng túng, không còn chút thần thái.
Cố Dương có lòng tốt nhắc nhở, “Yên tâm, ông ta không chết được đâu, nhiều lắm là bị dày vò vài ngày.”
Nói thừa, tôi đương nhiên biết ông ta không thể chết được, Bạch Lạc Nhân thầm nghĩ, tôi còn biết sau khi ông ta được thả, hai người sẽ có một trận đọ sức quyết liệt, tôi sẽ gọi em trai họ của anh đến, cùng tôi đứng cạnh đổ dầu vào lửa cổ vũ các người!
Bình luận facebook