• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Thượng Ẩn - Phần 2 (9 Viewers)

  • Chương 4

Cố Hải cứ như vậy nhìn Bạch Lạc Nhân, nhìn một thân mặc quân phục của cậu, đẹp trai hào hùng đứng ngay bên cạnh mình. Trong đôi mắt của Cố Hải một trận đau đớn như kim châm, kìm nén trong tám năm lại bắt đầu tái phát tràn ra từ đáy lòng, nuốt chửng toàn bộ dây thần kinh và lục phủ ngũ tạng cậu.

Gương mặt của Bạch Lạc Nhân bị ánh nhìn của Cố Hải thiêu đốt đến đau đớn tê dại, cậu rất muốn nghĩ cho bản thân một lời dối trá lấp liếm, bịa ra một cái lý do, nói cho Cố Hải biết bộ quân phục này là do cậu mượn về mặc. Nhưng sau đó có một không quân đi vào, liền nói một câu," Thủ trưởng, sao ngài lại trốn trong đây?", triệt để đạp Bạch Lạc Nhân xuống vực sâu vạn kiếp không ngoi lên được.

Bạch Lạc Nhân máy móc đưa mắt chuyển qua khuôn mặt đang hào hứng, thản nhiên nói,"Mọi người cứ chơi trước đi, lát tôi qua."

"Vậy ngài nhanh lên một chút, tất cả đều chờ ngài đến đó." Vị không quân trước khi đi còn thúc giục một câu.

Bạch Lạc Nhân trấn định tâm tình một chút, con mắt sắc chuyển về vẻ lãnh đạm, tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra nhìn Cố Hải,"Thật là trùng hợp, cậu cũng ở đây hả?"

Cố Hải mở miệng cũng không lưu tình," Vì sao nhập ngũ lại không nói cho tôi biết? Vì sao cùng người khác lừa dối cảm tình của tôi? Đầu tiên là nói cho tôi biết cậu chết rồi, làm cho tôi hai năm sống không bằng chết. Sau đó lại nói với tôi là cậu ra nước ngoài, để cho tôi tìm cậu khắp thế giới, trơ mắt nhìn hy vọng lần lượt bị tiêu diệt.......Có phải cậu cảm thấy thú vị khi dằn vặt người khác lắm không?"

Ánh mắt Bạch Lạc Nhân lạnh cứng che đậy nội tâm đau đớn,"Tôi chưa từng cùng với người khác lừa dối cậu, bọn họ thích nói như thế nào thì nói cái đó, đó là tự do của bọn họ, tôi chưa từng ở sau lưng thao túng bất cứ cái gì, tôi chỉ sống cuộc sống của bản thân mình."

"Chỉ sống cuộc sống của bản thân mình?" Cố Hải cười nhạt,"Vậy cậu cũng quá thoải mái rồi, tôi bội phục lòng chịu đựng mạnh mẽ của cậu, bội phục năng lực bày mưu tính kế của cậu."

"Đúng, lòng tôi rất mạnh mẽ." Ánh mắt Bạch Lạc Nhân trở nên sắc lạnh,"Cho nên cậu đừng có tiếp tục dùng mấy lời độc ác vu khống hãm hại tôi, tôi nghe xong cũng chỉ cười cho qua thôi, người khó chịu chính là cậu."

"Thật không?" Cố Hải hăm dọa,"Vậy cậu cho tôi biết, vì sao cậu nhập ngũ? Vì sao thà vào quân đội chịu tội cũng không chọn xuất ngoại?"

"Đó là tự do của tôi, tôi không thích xuất ngoại, liên quan gì đến cậu?"

"Bạch thủ trưởng, cậu dám nói cậu không phải vì tôi mà nhập ngũ không?"

Cố Hải từng tiếng lạnh lẽo ép hỏi, dữ tợn đâm vào trái tim Bạch Lạc Nhân.

"Dựa vào cái gì mà tôi phải nhập ngũ vì cậu? Cậu có lý do gì chống đỡ cho cái sự ngờ vực nực cười ấy không?""Vẫn còn cần tôi chỉ ra hay sao? Trước đây ba tôi ép tôi nhập ngũ, tôi không thích đi. Chỉ có một cách làm cho ông ấy bỏ ý niệm này, đó chính là cậu phải nhập ngũ. Một khi cậu nhập ngũ, ông ta sẽ hoàn toàn cách ly hai chúng ta, chắc chắn sẽ không bắt tôi nhập ngũ. Tôi nói không sai chứ?"

Bạch Lạc Nhân châm một điếu thuốc, giọng nói âm u,"Cậu thực sự suy nghĩ quá nhiều rồi."

Cố Hải đoạt lấy điếu thuốc Bạch Lạc Nhân đưa lên miệng hút,"Là tôi suy nghĩ nhiều hay là do cậu đang giả bộ?"

"Tôi cần phải giả bộ hay sao? Cậu ra đường tùy tiện túm một người đàn ông hỏi xem, người nào được tuyển làm phi công lại không đi? Sẽ vì cậu là con trai thiếu tướng, thì tôi nhập ngũ chính là vì cậu sao? Còn nữa, thực lực của ba cậu lớn như thế, kể cả chúng ta cùng nhau nhập ngũ, ông ta muốn cách ly hai chúng ta cũng là chuyện dễ dàng! Cậu tìm những lý do này cũng quá gượng ép, không phải sao?"

"Chính là cậu gượng ép!" Ánh mắt Cố Hải âm u,"Cậu đừng quên, trên danh nghĩa cậu cũng là con trai của Cố Uy Đình, cậu nhập ngũ, chính là củng cố cơ nghiệp của ông ta, trọng trách trên người ông ta nhẹ đi, đương nhiên sẽ thả lỏng giới hạn đối với tôi. Bạch Lạc Nhân, trước đây nếu không phải là cậu muốn như vậy, hai chữ Cố Hải tôi liền viết ngược!"

"Cậu thích viết ngược viết xuôi thì tùy cậu, cậu có viết vòng tròn thì cũng không ai quản cậu, đừng có tự mình dát vàng trên mặt nữa."

"Tôi có dát vàng lên mặt như thế nào đi nữa, bản lĩnh vẫn còn kém cậu ngàn lần!" Cố Hải bước hai bước tới trước mặt Bạch Lạc Nhân,"Nếu cậu đường đường chính chính nhập ngũ, cần gì phải trốn trốn tránh tránh hả? Nói là làm giám đốc điều hành rất có mặt mũi phải không? Hay là cái chức vụ thủ trưởng đại đội của cậu không thốt ra khỏi miệng được?"

Hai nắm tay Bạch Lạc Nhân nắm chặt, trong ánh mắt lộ ra vẻ như muốn đánh cược tất cả,"Tôi vì cậu mà nhập ngũ thì làm sao? Vì cậu nhập ngũ thì chiếm tiện nghi lớn của cậu hay sao? Ông đây tự nguyện! ! ! Ông đây lăn lộn đến vị trí ngày hôm nay, nhập ngũ vì thằng chó nào cũng đều đáng giá! !"

"Nhà cậu gọi cái này là chiếm tiện nghi hả?" Mặt Cố Hải đột nhiên u ám, trong con ngươi nhuộm một tầng căm uất,"Bạch Lạc Nhân, cậu chính là một tên ngu ngốc! ! Không tìm đâu ra một tên ngốc như cậu! !"

"Làm sao lại không tìm được?" Bạch Lạc Nhân tức giận đáp trả,"Không phải có một ví dụ sống sờ sờ đứng trước mặt tôi hay sao?"

Trong lòng Cố Hải vô cùng khó chịu, cảm giác không biết gọi tên, tám năm, mấy năm trước cũng không biết chịu đựng thế nào, cứ như vậy đau nhức đến chết lặng, cho rằng vĩnh viễn cũng sẽ không còn cảm giác, kết quả tên đầu sỏ gây nên tội đã trở lại, hơn nữa còn trang bị vũ khí đầy đủ mà trở về giết người! !

Bạch Lạc Nhân cũng bị kích động, ánh mắt vô cùng không tốt, nhìn Cố Hải đang tiến lại gần, tay còn chưa đưa đến trước mắt, đã bị Bạch Lạc Nhân ngăn lại.

"Cố tổng giám đốc, bây giờ tôi là Bạch thủ trưởng, cậu có mạnh hơn nữa, cũng không là đối thủ của tôi, đừng tự rước lấy nhục.""Thật không?" Con ngươi của Cố Hải liền lạnh lùng nghiêm nghị,"Tôi cũng muốn nhìn xem, vật trong quần dâm đãng kia, hôm nay có thể cứng rắn thành cái dạng gì rồi? !"

Lời này của Cố Hải chính là muốn ăn đòn, nói xong ngay lập tức bị một đấm của Bạch Lạc Nhân quét qua, chân chân thực thực, thu tay về liền hiện lên một vệt máu bầm. Ngay sau đó toàn bộ toilet đều xao động, tiếng nước chảy, tiếng đập cửa ầm ầm, tiếng va chạm chân tay đấm đá, tiếng xương cốt răng rắc........ Nhiều tiếng chói tai ập tới, trong chốc lát một đám người trong hai phòng tiệc tất cả đều chạy ra ngoài, hiện trường xảy ra chuyện hỗn loạn, người khuyên ngăn, rồi người đứng xem cuộc chiến, xem rất hứng thú, cũng có người bị dọa đến đần người ra.....Tất cả hiện lên như một bức tranh đặc sắc về cuộc sống vậy.

Đám mỹ nữ kia vẻ mặt tất cả đều là kinh ngạc, có người tới công ty ba bốn năm, đừng nói là nhìn thấy Cố Hải đánh nhau, dù cho nhìn thấy cậu ta gầm gào rống hét cũng là một việc lạ. Vậy làm sao....... Bỗng chốc lại trở nên thô lỗ như thế? Lo lắng Cố Hải chịu thiệt, nhưng trong lòng vẫn âm thầm thán phục, thật không nghĩ tới thân thủ của tổng giám đốc lại tốt như vậy, sau này lại thêm một đề tài nữa có thể YY rồi. (Tự sướng, tưởng tượng.)

Binh sĩ bên này và các sĩ quan cũng đều mang một vẻ mặt không thể nào tin được, Bạch thủ trưởng cũng biết thô lỗ như vậy sao? Cũng sẽ ở nơi công cộng đánh nhau ẩu đả sao? Người này làm sao mà làm được điều đó? Rốt cuộc có thể đem 'sát thủ bầu trời' mà chúng ta tôn sùng làm cho điên tiết?

Cuối cùng là Lưu Xung kết hợp với vài tên không quân và nhân viên an ninh khách sạn cùng kéo Bạch Lạc Nhân và Cố Hải ra, sau khi kéo ra, trên mặt hai người đều phủ một màu hung hăng, mặc dù đã dừng tay, ánh mắt hung hãn vẫn còn đang âm thầm chém giết nhau.

"Được lắm, Bạch thủ trưởng, thân thủ không tệ nha." Cố Hải lau một vết máu bên mép, giễu cợt nói,"Mấy năm này bắn không ít máy bay phải không?"

Một lời hai ý của Cố Hải, thoáng chốc làm cho Bạch Lạc Nhân xấu hổ vô cùng, đặc biệt là bên kia còn có một 'mặt trận' khổng lồ mỹ nữ như vậy, một người đường đường là Thiếu tá không quân như thế bị người ta nhục mạ trước mặt mọi người, thật sự là có chút bẽ mặt.

Nhưng mà, Bạch Lạc Nhân cũng không hề căm tức một chút nào, còn nhếch khóe miệng cười cười, ánh mắt nhìn về phía mỹ nữ mang theo khí phách siêu phàm.

"Lần sau muốn làm cho tổng giám đốc của các cô vui vẻ, đừng có trang điểm đậm rồi nhảy mấy điệu khiêu gợi, tổng giám đốc của các cô khẩu vị rất nặng, tình thú của các cô nhỏ quá không thỏa mãn được cái dạ dày lớn của cậu ta. Nhớ kỹ, lần sau mặc đồ phải chọn áo bông màu hồng phối với quần xanh, xong rồi gọi anh ta một tiếng Cố thôn trưởng, tổng giám đốc của các cô nhất định sẽ rất vui."

Dứt lời lại đưa mắt nhìn sang Diêm Nhã Tịnh, dưới con mắt lạnh lẽo của Cố Hải, không nhanh không chậm nói,"Em dâu, khả năng em cũng biết, em của tôi rất thích ăn thịt vị dương v*t, lần sau đi siêu thị đừng quên mua cho cậu ta vài túi."

Diêm Nhã Tịnh hóa đá tại chỗ, sắc mặt của Cố Hải thì càng không cần phải nói.

Bạch Lạc Nhân yếu ớt cười, quay sang đội ngũ sau lưng mình khí phách vung tay lên,"Chúng ta đi!"

Âm vang tiếng bước chân dần dần biến mất ở cửa thang máy........

Lúc Cố Hải trở lại công ty, liền bàn giao một vài việc, sau đó bay thẳng qua Hồng Kông.

.............

Mấy năm nay Cố Dương ở Hồng Kông làm ăn rất tốt, đúng lúc cuộc sống đang hả hê, kết quả lại bị cậu em của anh ta đập cho một viên gạch.

Cố Hải ngay trước các vị cán bộ cao cấp của công ty Cố Dương, mạnh mẽ túm anh ta từ từ phòng họp đi ra ngoài.

"Sao cậu càng sống lâu càng không hiểu chuyện vậy hả?" Sắc mặt Cố Dương không tốt chút nào,"Vừa mới ổn định vài năm, làm chút chuyện đứng đắn, lại không biết mình mang họ gì nữa rồi hả?"

"Tám năm trước tôi xảy ra tai nạn xe cộ sau đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Hôm nay anh nói rõ ràng không bỏ sót một chút cho tôi! Tám năm trước, tôi nể tình anh em, nên không thèm tính toán chuyện phanh xe bị cắt, dù sao người gặp chuyện không may chính là tôi mà không phải là cậu ấy. Thế nhưng anh cũng quá bất nhân, chuyện Bạch Lạc Nhân nhập ngũ, rốt cuộc anh lại giấu giếm tôi đằng đẵng tám năm liền!"

Nghe nói như thế, mặt của Cố Dương ngay lập tức phủ lên một tầng lạnh như băng.

"Tôi còn tưởng là có chuyện gì, náo loạn nửa ngày lại là chuyện vớ vẩn này. Cố Hải, cậu có thể tỉnh táo một chút được không? Có thể đừng chôn mình vào cái hố đất nhỏ bé đó mãi không chịu nhảy lên được hay không? Có thể để cho Cố Dương tôi tôn trọng cậu một lần không? !"

Cố Hải cười nhạt,"Anh tôn trọng tôi hay không, tôi không hề quan tâm, bởi vì căn bản tôi không hề tôn trọng anh, thậm chí chưa từng coi anh là một con người! Bởi vì chuyện anh đã làm, không khác gì súc vật cả!"

............
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom