Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 208
Quyển Thứ Nhất: Rung Động Thanh Xuân
Chương 207: Tôi muốn cùng cậu.(Edit:xASAx)
***
Kế hoạch là anh ASA sẽ chốt quyển 1 Phong sẽ khai chương quyển 2..
Nói chung là mình vẫn có một ước muốn Dương Dương a lê hấp Tiểu Bạch xíu xíu cho nó sắc tình..
**
Cố Dương đi rồi, Cố Hải quay lại phòng ngủ, Bạch Lạc Nhân vẫn ngồi ngủ trên ghế, tóc nửa ướt nửa khô.
Cố Hải lấy máy sấy tóc ra, tức giận chuyển thành gió lạnh, trực tiếp hướng đầu Bạch Lạc Nhân thổi tới. Mặc dù là mùa hè, nhưng điều hòa trong phòng mở rất lớn, hoàn toàn không có cảm giác nóng, ngược lại, một trận gió lạnh này, thổi cho Bạch Lạc Nhân giật mình một cái, rất nhanh đã tỉnh lại.
Mắt trước liếc vào trong gương một cái, kiểu tóc cũng không tệ, lại nhìn lên thợ cắt tóc bên cạnh, đổi người rồi.
"Anh cậu đâu?" Bạch Lạc Nhân hỏi.
Cố Hải vừa nghe lời này, nện mạnh máy sấy tóc lên bàn viết, mắt lộ ra tia hung thần.
"Cậu đó còn chưa ở cùng anh ta đủ đúng không? Trách tôi trở về sớm quá đúng không?"
Liên tiếp hỏi hai câu không phân tốt xấu cũng khiến tâm tình Bạch Lạc Nhân trở nên gay gắt, cậu không biết đầu Cố Hải làm bằng cái gì, vì sao một việc rất đơn giản, đi qua đầu cậu ta một cái luôn có thể bẻ thành đủ loại rối rắm.
"Đúng vậy, cậu đó cả đêm đừng trở về mới đúng!"
Nói xong câu đó, Bạch Lạc Nhân tức giận gỡ hết vải che trên người, đang chuẩn bị bước qua Cố Hải, đột nhiên bị cậu ta kéo lại một cái, cánh tay dùng sức một chút, đầu suýt chút nữa đập vào tủ đầu giường.
Một giây sau, Cố Hải lấy người đè lên.
"Cậu muốn chọc tôi tức chết phải không?"
"Ai tức ai hả?" Bạch Lạc Nhân níu lấy áo Cố Hải, "Tôi làm gì sai? Anh ta cầu xin cắt tóc cho tôi, ngoài việc để anh ta cắt, tôi có thể làm gì? Tôi cho anh ta một cái tát sao? Đó là anh cậu! Nếu anh ta không phải anh cậu, tôi cơ bản không thèm quan tâm tới anh ta!"
Bốn mắt nhìn nhau, hô hấp hai người đều mang cảm giác đè nén nặng nề.
Giằng co hồi lâu, Bạch Lạc Nhân mở miệng, "Tôi không muốn cãi nhau với cậu."
Nói xong câu đó liền đẩy Cố Hải ra, lần đầu đẩy không ra, lần thứ hai đẩy ra, đem quần áo ném lên giường, đi vào phòng tắm tắm rửa. Còn lại một mình Cố Hải nằm lỳ ở trên giường, trước mắt chính là quần áo của Bạch Lạc Nhân, cậu ta vùi đầu vào bên trong, ngửi lấy mùi Bạch Lạc Nhân, chậm rãi điều chỉnh xoa dịu tâm tình bản thân.
Ngay lúc Cố Hải đứng dậy định đi tắm, cậu lại phát hiện một việc khiến cậu muốn phun máu, quần Bạch Lạc Nhân lại bị rách, kẽ quần có một vết rách lớn thật dài, sợi chỉ lộ ra ngoài hung hăng đâm vào tim Cố Hải.
Cố Hải cầm cái quần đi tới cửa phòng tắm, đẩy cửa, cửa không mở, trực tiếp đạp cửa mà vào, đi tới bên cạnh Bạch Lạc Nhân đang tắm, mặt đen lại lấy quần trực tiếp đập lên người cậu, tông cửa chạy ra.
Cố Hải xuống sân bóng rổ dưới lầu chơi bóng một chút, cả người ướt mồ hôi, tất cả tức giận trên người đều theo mồ hôi bài tiết ra ngoài. Nhìn đồng hồ, đã hơn một giờ rồi, nên trở về ngủ.
Đi tới cửa nhà, trên cửa dán một tờ giấy, bên trên mồn một mấy chữ lớn.
"Người hồ đồ cấm vào!"
Cố Hải nhếch khóe miệng một cái, đẩy cửa mà vào.
Bạch Lạc Nhân đã ngủ rồi, Cố Hải tắm rửa xong cũng chui vào chăn, cậu ta nằm xuống không bao lâu Bạch Lạc Nhân lại ngồi dậy.
Bật lửa thắp lên ngọn lửa màu lam u u, rất nhanh thì tắt xuống, một làn khói thuốc từ bên mép Bạch Lạc Nhân tản ra. Cố Hải nheo mắt lại nhìn sang bên cạnh, thấy một mảng lớn lưng trần, không tự chủ duỗi tay đưa tới.
"Cậu giải thích với tôi một chút, cái quần rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Bạch Lạc Nhân dứt khoát ba chữ, "Tôi không biết."
Nói xong lời này một chút, Bạch Lạc Nhân lại hắt xì một cái, tiếp theo cái thứ hai, Cố Hải đưa tay kéo Bạch Lạc Nhân một cái, muốn kéo cậu trở lại trên giường, kết quả không kéo được. Bạch Lạc Nhân lại hắt xì cái thứ ba, Cố Hải hoàn toàn mất kiên nhẫn, cùi chỏ chặn cổ Bạch Lạc Nhân đem cậu ấn trở lại trên giường.
Chữ "Cút" trong miệng Bạch Lạc Nhân còn chưa nói ra, Cố Hải lại chặn lấy môi cậu, ở trong miệng cậu bá đạo chiếm cứ, cướp đoạt hơi thở của cậu, nuốt trọn bất cứ cái gì cậu có thể nói ra làm tổn thương người khác... Sau đó là cằm, cánh mũi, chóp mũi, mí mắt, trán, vành tai... Cho đến hơi thở Bạch Lạc Nhân từ hỗn loạn đến ổn định rồi lại hỗn loạn.
Cố Hải dừng lại động tác ngoài miệng, ánh mắt lấp lánh nhìn Bạch Lạc Nhân.
"Có phải hiện giờ không còn áp lực học tập, cửa ải người lớn cũng đã qua, cuộc sống quá dễ chịu, cậu đó không cùng tôi cãi nhau, trong lòng không thoải mái hả?"
Cố Hải am hiểu nhất hai việc đùa giỡn hồ đồ và vừa đánh trống vừa la làng.
Bạch Lạc Nhân quét mắt liếc Cố Hải, "Cậu trước xuống khỏi người tôi, tôi cho cậu biết cái quần xảy ra chuyện gì."
Cố Hải ngoan ngoãn nằm sang bên cạnh.
Hai giây sau, tiếng kêu thảm thiết vang lên trong phòng.
"Aaaaaaa! ! ... Đừng bóp, chỗ đó không thể bóp, đàn ông sao lại làm khó đàn ông a a a! ! ! ..."
Bạch Lạc Nhân ngừng tay, mặt Cố Hải đều đau đến tím cả lại.
"Cố Dương mặc đồ của cậu đi lại trong phòng, tôi nhận lầm người, đá anh ta một cái, kết quả anh ta bắt được sơ hở không chịu buông tha, bọn tôi liền chửi nhau, sau lại dùng đến vũ lực, quần liền trở thành như bây giờ."
Cố Hải căng thẳng trong lòng, "Anh ta không động tay động chân với cậu chứ?"
"Không có, chỉ giằng co mấy phút là ngừng."
"Anh ta nhất định là cố ý..." Cố Hải đang lầu bầu, đột nhiên lại cảm thấy cái gì đó không đúng, hỏi tiếp: "Vậy anh ta sau đó sao lại hớt tóc cho cậu hả?"
Bạch Lạc Nhân bị hỏi đến chán, cả giận nói: "Sao tôi biết? Vấn đề này cậu hẳn là đi hỏi tổ tông của cậu, thần kinh người nhà họ Cố mấy người thế nào? Người nào cũng đều kỳ quái như vậy!"
Cố Hải đanh mặt không nói gì.
"Tôi giải thích nhiều như vậy, cậu có tin hay không!"
Dứt lời xoay người, quay lưng về phía Cố Hải.
Cố Hải lại từ phía sau vòng ôm lấy Bạch Lạc Nhân, mặt dán lên cổ của cậu, giọng nói vẫn rất cứng rắn.
"Sau này cậu cố gắng bớt chọc vào anh ta."
Trước mắt Bạch Lạc Nhân mà có một cái bình sứ, cậu thật muốn cầm lên đập vào cái đầu của người kia.
"Sao lại thành tôi trêu chọc anh ta? Tôi chủ động trêu chọc anh ta hồi nào?"
Cố Hải giống như không nghe thấy, tự nhiên nói, "Anh ta cái người này không đơn giản như bọn mình, anh ta so với cậu có thể tưởng tượng còn phức tạp hơn nhiều."
"Anh ta muốn là cái dạng gì thì là cái dạng đó, tôi một chút cũng không có hứng thú biết." Bạch Lạc Nhân giọng điệu lạnh nhạt.
Cố Hải nắm lấy tay Bạch Lạc Nhân, lẳng lặng nói: "Tôi không phải muốn cậu hiểu anh ta, tôi chỉ là muốn nhắc nhở cậu, đối với anh ta phải có một chút đề phòng, không nên tùy tiện xem anh ta và bọn mình cùng một loại người."
Bạch Lạc Nhân đột nhiên nhớ tới cái gì, hừ lạnh một tiếng.
"Tôi nói, hai người một là thô tục lưu manh, một là nhã nhặn lưu manh, bản chất là giống nhau, chỉ là cách thức biểu hiện khác nhau mà thôi."
"Giống nhau cái bà ngoại!" Cố Hải nghiến răng, "Anh ta đó là tự thổi phồng! Bọn tôi bản chất khác xa! Tôi là mạnh miệng nhưng mềm lòng, anh ta mạnh miệng còn lòng dạ độc ác! Cậu còn nhớ tôi kể với cậu chuyện chơi diều không? Chính là từ một chuyện nhỏ như vậy là có thể nhìn ra bọn tôi bản chất khác nhau."
Cố Hải không nhắc tới việc này thì thôi, nhắc tới việc này Bạch Lạc Nhân lại thấy tức cười, cậu thật ra không từ chuyện nhỏ này thấy Cố Dương xấu xa, nhưng lại thấy Cố Hải ngu ngốc.
"Đừng giỡn với tôi, tôi nghiêm túc nói với cậu đó!" Cố Hải đem mặt Bạch Lạc Nhân quay qua phía mình.
Bạch Lạc Nhân căng ra nhịn cười, "Được rồi, tôi biết rồi."
Cố Hải lại nhìn chằm chằm mặt Bạch Lạc Nhân một hồi, thấy trong tròng mắt của cậu ánh lên tia khác thường, khóe miệng nhịn đến co giật, nhất thời cảm thấy mất mặt, cắn răng nhào tới, "Cậu còn cười? Cậu còn cười được à? Tôi cho cậu cười, cho cậu cười..."
"Ha ha ha... Ặc... Ha ha ha..."
Bảy giờ sáng hôm sau, Cố Hải đã bị điện thoại của Cố Dương đánh thức.
"Rời giường chưa?"
Cố Hải ngáp, "Mới mấy giờ đã rời giường hả? Vụ kiện của anh không phải chín giờ mới mở phiên toà sao?"
"Cậu cho rằng đây là đi học hả? Có thể trước khi chuông reo đi vào!!"
Cố Hải dụi dụi con mắt, không nhịn được nói: "Được rồi, biết rồi, dậy đây."
Kết quả, lúc cúp điện thoại lại chui vào chăn, nhìn thấy ánh mắt Bạch Lạc Nhân mở không lên, biểu tình như con chuột con vô tội, vì vậy lại cùng cậu ta lăn lộn một hồi, mãi đến khi Bạch Lạc Nhân hoàn toàn tỉnh táo.
"Tôi lát nữa phải đi ra ngoài một chuyến, anh tôi có một vụ kiện, tôi phải đến dự thính. Tôi rửa mặt xong nấu cho cậu chút cháo, chờ lúc cậu rời giường vừa lúc có thể ăn."
"Không cần." Bạch Lạc Nhân duỗi người, "Tôi cũng phải đi ra ngoài."
"Cậu ra ngoài làm gì?" Cố Hải vừa mặc quần áo vừa hỏi.
Bạch Lạc Nhân ngồi dậy, "Tôi không phải đem cơ hội tuyển thẳng nhường cho người ta sao? Trước có một giáo viên vẫn chạy lo giúp tôi việc này, tôi đột nhiên thay đổi như vậy, trước đó cũng không thương lượng với giáo viên kia, nghĩ thấy rất không thỏa đáng, dự định đi giải thích một chút."
Cố Hải gật đầu, "Cậu liên hệ được với giáo viên kia rồi sao?"
"Anh cậu giúp tôi liên lạc."
Cố Hải sắc mặt đổi rồi lại đổi, không nói gì.
Hai người đều rửa mặt xong, cùng vào phòng ngủ thay quần áo, Bạch Lạc Nhân quay qua Cố Hải nói: "Cậu đi trước đi, dù sao tôi cũng không vội."
"Cùng đi đi!" Cố Hải nói.
"Hai đứa lại không tiện đường."
"Tôi trước đưa cậu qua, sau đó tìm anh tôi."
"Phí công vậy làm gì? Mỗi người lái một chiếc xe tiện hơn! Hơn nữa, anh cậu không phải hối thúc cậu sao? Cậu đi nhanh đi, một lát nữa tôi tự mình lái xe đi!"
Cố Hải vẫn kiên trì, "Tôi chỉ muốn lái xe đưa cậu đi, không phải tôi lo lắng."
Bạch Lạc Nhân không thuyết phục được Cố Hải, không thể làm gì khác hơn là nhanh chóng cùng cậu ta đi ra cửa.
Xe vừa lái ra khỏi chung cư, Cố Hải lại nhận được điện thoại của Cố Dương.
"Cậu đến đâu rồi?" Cố Dương hỏi.
Trong giọng nói của Cố Hải lộ ra vài tia không nhịn được, "Vừa chạy ra khỏi chung cư."
"Khoảng bao lâu thì tới?"
"Chưa biết." Cố Hải chậm rãi tăng tốc, "Tôi phải đưa Nhân Tử đi trước, sau mới tới chỗ anh."
Một trận im lặng đáng sợ qua đi, giọng Cố Dương không chút bình tĩnh truyền tới.
"Cậu lên xe của cậu ta?"
Cố Hải vừa muốn ừ một tiếng, đột nhiên đầu đường lao tới một chiếc xe, cậu đạp gấp thắng xe không tác dụng, nhanh chóng đánh tay lái, rẽ thật nhanh mới giật mình né được một kiếp.
"Tạm thời không nói nữa."
Cố Hải vội vã cúp điện thoại, quay đầu nhìn thoáng qua, Bạch Lạc Nhân bộ dáng chưa tỉnh hồn. Thành công đưa tay qua, xoa xoa lên tóc cậu, dịu dàng trấn an nói: "Vừa rồi làm cậu sợ hả?"
Bạch Lạc Nhân hít sâu một hơi, u u nói: "Sau này lái xe cố gắng đừng nhận điện thoại."
Cố Hải cười nghiêng đầu qua chỗ khác, xe sắp lên đường cái, Cố Hải đạp phanh một cái, không có tác dụng, lại đạp phanh một cái, vẫn không có tác dụng, dáng vẻ tươi cười của Cố Hải trong nháy mắt đọng lại trên mặt...
.........
OT : mắt phải giật, sắp ngược rồi......
----------------xASAx---------------
Cuốn tiểu thuyết đầu tay của Phong sẽ được phát hành sớm.. mong mọi người ủng hộ... Phong cách của Phong là NGÂY THƠ trong sáng, sau đó sẽ tung một cuốn thơ DÂM...
Chương 207: Tôi muốn cùng cậu.(Edit:xASAx)
***
Kế hoạch là anh ASA sẽ chốt quyển 1 Phong sẽ khai chương quyển 2..
Nói chung là mình vẫn có một ước muốn Dương Dương a lê hấp Tiểu Bạch xíu xíu cho nó sắc tình..
**
Cố Dương đi rồi, Cố Hải quay lại phòng ngủ, Bạch Lạc Nhân vẫn ngồi ngủ trên ghế, tóc nửa ướt nửa khô.
Cố Hải lấy máy sấy tóc ra, tức giận chuyển thành gió lạnh, trực tiếp hướng đầu Bạch Lạc Nhân thổi tới. Mặc dù là mùa hè, nhưng điều hòa trong phòng mở rất lớn, hoàn toàn không có cảm giác nóng, ngược lại, một trận gió lạnh này, thổi cho Bạch Lạc Nhân giật mình một cái, rất nhanh đã tỉnh lại.
Mắt trước liếc vào trong gương một cái, kiểu tóc cũng không tệ, lại nhìn lên thợ cắt tóc bên cạnh, đổi người rồi.
"Anh cậu đâu?" Bạch Lạc Nhân hỏi.
Cố Hải vừa nghe lời này, nện mạnh máy sấy tóc lên bàn viết, mắt lộ ra tia hung thần.
"Cậu đó còn chưa ở cùng anh ta đủ đúng không? Trách tôi trở về sớm quá đúng không?"
Liên tiếp hỏi hai câu không phân tốt xấu cũng khiến tâm tình Bạch Lạc Nhân trở nên gay gắt, cậu không biết đầu Cố Hải làm bằng cái gì, vì sao một việc rất đơn giản, đi qua đầu cậu ta một cái luôn có thể bẻ thành đủ loại rối rắm.
"Đúng vậy, cậu đó cả đêm đừng trở về mới đúng!"
Nói xong câu đó, Bạch Lạc Nhân tức giận gỡ hết vải che trên người, đang chuẩn bị bước qua Cố Hải, đột nhiên bị cậu ta kéo lại một cái, cánh tay dùng sức một chút, đầu suýt chút nữa đập vào tủ đầu giường.
Một giây sau, Cố Hải lấy người đè lên.
"Cậu muốn chọc tôi tức chết phải không?"
"Ai tức ai hả?" Bạch Lạc Nhân níu lấy áo Cố Hải, "Tôi làm gì sai? Anh ta cầu xin cắt tóc cho tôi, ngoài việc để anh ta cắt, tôi có thể làm gì? Tôi cho anh ta một cái tát sao? Đó là anh cậu! Nếu anh ta không phải anh cậu, tôi cơ bản không thèm quan tâm tới anh ta!"
Bốn mắt nhìn nhau, hô hấp hai người đều mang cảm giác đè nén nặng nề.
Giằng co hồi lâu, Bạch Lạc Nhân mở miệng, "Tôi không muốn cãi nhau với cậu."
Nói xong câu đó liền đẩy Cố Hải ra, lần đầu đẩy không ra, lần thứ hai đẩy ra, đem quần áo ném lên giường, đi vào phòng tắm tắm rửa. Còn lại một mình Cố Hải nằm lỳ ở trên giường, trước mắt chính là quần áo của Bạch Lạc Nhân, cậu ta vùi đầu vào bên trong, ngửi lấy mùi Bạch Lạc Nhân, chậm rãi điều chỉnh xoa dịu tâm tình bản thân.
Ngay lúc Cố Hải đứng dậy định đi tắm, cậu lại phát hiện một việc khiến cậu muốn phun máu, quần Bạch Lạc Nhân lại bị rách, kẽ quần có một vết rách lớn thật dài, sợi chỉ lộ ra ngoài hung hăng đâm vào tim Cố Hải.
Cố Hải cầm cái quần đi tới cửa phòng tắm, đẩy cửa, cửa không mở, trực tiếp đạp cửa mà vào, đi tới bên cạnh Bạch Lạc Nhân đang tắm, mặt đen lại lấy quần trực tiếp đập lên người cậu, tông cửa chạy ra.
Cố Hải xuống sân bóng rổ dưới lầu chơi bóng một chút, cả người ướt mồ hôi, tất cả tức giận trên người đều theo mồ hôi bài tiết ra ngoài. Nhìn đồng hồ, đã hơn một giờ rồi, nên trở về ngủ.
Đi tới cửa nhà, trên cửa dán một tờ giấy, bên trên mồn một mấy chữ lớn.
"Người hồ đồ cấm vào!"
Cố Hải nhếch khóe miệng một cái, đẩy cửa mà vào.
Bạch Lạc Nhân đã ngủ rồi, Cố Hải tắm rửa xong cũng chui vào chăn, cậu ta nằm xuống không bao lâu Bạch Lạc Nhân lại ngồi dậy.
Bật lửa thắp lên ngọn lửa màu lam u u, rất nhanh thì tắt xuống, một làn khói thuốc từ bên mép Bạch Lạc Nhân tản ra. Cố Hải nheo mắt lại nhìn sang bên cạnh, thấy một mảng lớn lưng trần, không tự chủ duỗi tay đưa tới.
"Cậu giải thích với tôi một chút, cái quần rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Bạch Lạc Nhân dứt khoát ba chữ, "Tôi không biết."
Nói xong lời này một chút, Bạch Lạc Nhân lại hắt xì một cái, tiếp theo cái thứ hai, Cố Hải đưa tay kéo Bạch Lạc Nhân một cái, muốn kéo cậu trở lại trên giường, kết quả không kéo được. Bạch Lạc Nhân lại hắt xì cái thứ ba, Cố Hải hoàn toàn mất kiên nhẫn, cùi chỏ chặn cổ Bạch Lạc Nhân đem cậu ấn trở lại trên giường.
Chữ "Cút" trong miệng Bạch Lạc Nhân còn chưa nói ra, Cố Hải lại chặn lấy môi cậu, ở trong miệng cậu bá đạo chiếm cứ, cướp đoạt hơi thở của cậu, nuốt trọn bất cứ cái gì cậu có thể nói ra làm tổn thương người khác... Sau đó là cằm, cánh mũi, chóp mũi, mí mắt, trán, vành tai... Cho đến hơi thở Bạch Lạc Nhân từ hỗn loạn đến ổn định rồi lại hỗn loạn.
Cố Hải dừng lại động tác ngoài miệng, ánh mắt lấp lánh nhìn Bạch Lạc Nhân.
"Có phải hiện giờ không còn áp lực học tập, cửa ải người lớn cũng đã qua, cuộc sống quá dễ chịu, cậu đó không cùng tôi cãi nhau, trong lòng không thoải mái hả?"
Cố Hải am hiểu nhất hai việc đùa giỡn hồ đồ và vừa đánh trống vừa la làng.
Bạch Lạc Nhân quét mắt liếc Cố Hải, "Cậu trước xuống khỏi người tôi, tôi cho cậu biết cái quần xảy ra chuyện gì."
Cố Hải ngoan ngoãn nằm sang bên cạnh.
Hai giây sau, tiếng kêu thảm thiết vang lên trong phòng.
"Aaaaaaa! ! ... Đừng bóp, chỗ đó không thể bóp, đàn ông sao lại làm khó đàn ông a a a! ! ! ..."
Bạch Lạc Nhân ngừng tay, mặt Cố Hải đều đau đến tím cả lại.
"Cố Dương mặc đồ của cậu đi lại trong phòng, tôi nhận lầm người, đá anh ta một cái, kết quả anh ta bắt được sơ hở không chịu buông tha, bọn tôi liền chửi nhau, sau lại dùng đến vũ lực, quần liền trở thành như bây giờ."
Cố Hải căng thẳng trong lòng, "Anh ta không động tay động chân với cậu chứ?"
"Không có, chỉ giằng co mấy phút là ngừng."
"Anh ta nhất định là cố ý..." Cố Hải đang lầu bầu, đột nhiên lại cảm thấy cái gì đó không đúng, hỏi tiếp: "Vậy anh ta sau đó sao lại hớt tóc cho cậu hả?"
Bạch Lạc Nhân bị hỏi đến chán, cả giận nói: "Sao tôi biết? Vấn đề này cậu hẳn là đi hỏi tổ tông của cậu, thần kinh người nhà họ Cố mấy người thế nào? Người nào cũng đều kỳ quái như vậy!"
Cố Hải đanh mặt không nói gì.
"Tôi giải thích nhiều như vậy, cậu có tin hay không!"
Dứt lời xoay người, quay lưng về phía Cố Hải.
Cố Hải lại từ phía sau vòng ôm lấy Bạch Lạc Nhân, mặt dán lên cổ của cậu, giọng nói vẫn rất cứng rắn.
"Sau này cậu cố gắng bớt chọc vào anh ta."
Trước mắt Bạch Lạc Nhân mà có một cái bình sứ, cậu thật muốn cầm lên đập vào cái đầu của người kia.
"Sao lại thành tôi trêu chọc anh ta? Tôi chủ động trêu chọc anh ta hồi nào?"
Cố Hải giống như không nghe thấy, tự nhiên nói, "Anh ta cái người này không đơn giản như bọn mình, anh ta so với cậu có thể tưởng tượng còn phức tạp hơn nhiều."
"Anh ta muốn là cái dạng gì thì là cái dạng đó, tôi một chút cũng không có hứng thú biết." Bạch Lạc Nhân giọng điệu lạnh nhạt.
Cố Hải nắm lấy tay Bạch Lạc Nhân, lẳng lặng nói: "Tôi không phải muốn cậu hiểu anh ta, tôi chỉ là muốn nhắc nhở cậu, đối với anh ta phải có một chút đề phòng, không nên tùy tiện xem anh ta và bọn mình cùng một loại người."
Bạch Lạc Nhân đột nhiên nhớ tới cái gì, hừ lạnh một tiếng.
"Tôi nói, hai người một là thô tục lưu manh, một là nhã nhặn lưu manh, bản chất là giống nhau, chỉ là cách thức biểu hiện khác nhau mà thôi."
"Giống nhau cái bà ngoại!" Cố Hải nghiến răng, "Anh ta đó là tự thổi phồng! Bọn tôi bản chất khác xa! Tôi là mạnh miệng nhưng mềm lòng, anh ta mạnh miệng còn lòng dạ độc ác! Cậu còn nhớ tôi kể với cậu chuyện chơi diều không? Chính là từ một chuyện nhỏ như vậy là có thể nhìn ra bọn tôi bản chất khác nhau."
Cố Hải không nhắc tới việc này thì thôi, nhắc tới việc này Bạch Lạc Nhân lại thấy tức cười, cậu thật ra không từ chuyện nhỏ này thấy Cố Dương xấu xa, nhưng lại thấy Cố Hải ngu ngốc.
"Đừng giỡn với tôi, tôi nghiêm túc nói với cậu đó!" Cố Hải đem mặt Bạch Lạc Nhân quay qua phía mình.
Bạch Lạc Nhân căng ra nhịn cười, "Được rồi, tôi biết rồi."
Cố Hải lại nhìn chằm chằm mặt Bạch Lạc Nhân một hồi, thấy trong tròng mắt của cậu ánh lên tia khác thường, khóe miệng nhịn đến co giật, nhất thời cảm thấy mất mặt, cắn răng nhào tới, "Cậu còn cười? Cậu còn cười được à? Tôi cho cậu cười, cho cậu cười..."
"Ha ha ha... Ặc... Ha ha ha..."
Bảy giờ sáng hôm sau, Cố Hải đã bị điện thoại của Cố Dương đánh thức.
"Rời giường chưa?"
Cố Hải ngáp, "Mới mấy giờ đã rời giường hả? Vụ kiện của anh không phải chín giờ mới mở phiên toà sao?"
"Cậu cho rằng đây là đi học hả? Có thể trước khi chuông reo đi vào!!"
Cố Hải dụi dụi con mắt, không nhịn được nói: "Được rồi, biết rồi, dậy đây."
Kết quả, lúc cúp điện thoại lại chui vào chăn, nhìn thấy ánh mắt Bạch Lạc Nhân mở không lên, biểu tình như con chuột con vô tội, vì vậy lại cùng cậu ta lăn lộn một hồi, mãi đến khi Bạch Lạc Nhân hoàn toàn tỉnh táo.
"Tôi lát nữa phải đi ra ngoài một chuyến, anh tôi có một vụ kiện, tôi phải đến dự thính. Tôi rửa mặt xong nấu cho cậu chút cháo, chờ lúc cậu rời giường vừa lúc có thể ăn."
"Không cần." Bạch Lạc Nhân duỗi người, "Tôi cũng phải đi ra ngoài."
"Cậu ra ngoài làm gì?" Cố Hải vừa mặc quần áo vừa hỏi.
Bạch Lạc Nhân ngồi dậy, "Tôi không phải đem cơ hội tuyển thẳng nhường cho người ta sao? Trước có một giáo viên vẫn chạy lo giúp tôi việc này, tôi đột nhiên thay đổi như vậy, trước đó cũng không thương lượng với giáo viên kia, nghĩ thấy rất không thỏa đáng, dự định đi giải thích một chút."
Cố Hải gật đầu, "Cậu liên hệ được với giáo viên kia rồi sao?"
"Anh cậu giúp tôi liên lạc."
Cố Hải sắc mặt đổi rồi lại đổi, không nói gì.
Hai người đều rửa mặt xong, cùng vào phòng ngủ thay quần áo, Bạch Lạc Nhân quay qua Cố Hải nói: "Cậu đi trước đi, dù sao tôi cũng không vội."
"Cùng đi đi!" Cố Hải nói.
"Hai đứa lại không tiện đường."
"Tôi trước đưa cậu qua, sau đó tìm anh tôi."
"Phí công vậy làm gì? Mỗi người lái một chiếc xe tiện hơn! Hơn nữa, anh cậu không phải hối thúc cậu sao? Cậu đi nhanh đi, một lát nữa tôi tự mình lái xe đi!"
Cố Hải vẫn kiên trì, "Tôi chỉ muốn lái xe đưa cậu đi, không phải tôi lo lắng."
Bạch Lạc Nhân không thuyết phục được Cố Hải, không thể làm gì khác hơn là nhanh chóng cùng cậu ta đi ra cửa.
Xe vừa lái ra khỏi chung cư, Cố Hải lại nhận được điện thoại của Cố Dương.
"Cậu đến đâu rồi?" Cố Dương hỏi.
Trong giọng nói của Cố Hải lộ ra vài tia không nhịn được, "Vừa chạy ra khỏi chung cư."
"Khoảng bao lâu thì tới?"
"Chưa biết." Cố Hải chậm rãi tăng tốc, "Tôi phải đưa Nhân Tử đi trước, sau mới tới chỗ anh."
Một trận im lặng đáng sợ qua đi, giọng Cố Dương không chút bình tĩnh truyền tới.
"Cậu lên xe của cậu ta?"
Cố Hải vừa muốn ừ một tiếng, đột nhiên đầu đường lao tới một chiếc xe, cậu đạp gấp thắng xe không tác dụng, nhanh chóng đánh tay lái, rẽ thật nhanh mới giật mình né được một kiếp.
"Tạm thời không nói nữa."
Cố Hải vội vã cúp điện thoại, quay đầu nhìn thoáng qua, Bạch Lạc Nhân bộ dáng chưa tỉnh hồn. Thành công đưa tay qua, xoa xoa lên tóc cậu, dịu dàng trấn an nói: "Vừa rồi làm cậu sợ hả?"
Bạch Lạc Nhân hít sâu một hơi, u u nói: "Sau này lái xe cố gắng đừng nhận điện thoại."
Cố Hải cười nghiêng đầu qua chỗ khác, xe sắp lên đường cái, Cố Hải đạp phanh một cái, không có tác dụng, lại đạp phanh một cái, vẫn không có tác dụng, dáng vẻ tươi cười của Cố Hải trong nháy mắt đọng lại trên mặt...
.........
OT : mắt phải giật, sắp ngược rồi......
----------------xASAx---------------
Cuốn tiểu thuyết đầu tay của Phong sẽ được phát hành sớm.. mong mọi người ủng hộ... Phong cách của Phong là NGÂY THƠ trong sáng, sau đó sẽ tung một cuốn thơ DÂM...
Bình luận facebook