Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-216
Chương 216: Xin lỗi Vũ Dao
Editor: Waveliterature Vietnam
"Lam tiểu thư, thật không ngờ cô bỉ ổi như vậy, cô dám mắng Cung tiểu thư của chúng tôi?" Tư Cầm tức giận trừng mắt nhìn Lam Thiên Vũ.
"Là các người khiêu khích tôi trước!" Lam Thiên Vũ lạnh lùng liếc mắt nhìn cô, chuẩn bị đi xuống lầu, Cung Vũ Dao bỗng nhiên kéo cô lại, kích động ra ngôn ngữ hình thể.
"Tôi không hiểu cô nói cái gì." Lam Thiên Vũ không để ý đến cô ta.
"Tư Cầm vô tình nhìn thấy Dạ Diễm từ xa đang đứng nhìn chằm chằm vào nơi này, giả vờ oan ức nói:
"Lam tiểu thư, tôi biết, cô ghen tị với tình yêu của Cung tiểu thư, nhưng mà, có chuyện gì thì cô cứ mắng tôi, tại sao lại đi mắng Cung tiểu thư cơ chứ? Cung tiểu thư thật đáng thương, cô không thể ức hiếp cô ấy như vậy.
"Tôi ức hiếp cô ta lúc nào, rõ ràng là...."
"Có đấy!" Tư Cầm không muốn cho Lam Thiên Vũ có cơ hội bác bỏ, bức xúc nói, "Cậu chủ đối với cô tốt như vậy, lúc nào cô cũng chống lại cậu ấy, vẫn nghĩ về người đàn ông khác, tôi thật cảm thấy cô không xứng đáng với cậu chủ."
"Đừng có diễn trò trước mặt tôi, cô hiểu được anh ta, rồi đi nói tốt cho anh ta, ngàn lần vạn lần không buông tay, rồi một ngày nào đó phát tình anh ta lại đi tìm người phụ nữ khác." Lam Thiên Vũ căm hận nói.
"Diễm ca ca là người đàn ông trọng tình nghĩa, tôi không cho cô xúc phạm anh ấy!" Cung Vũ Dao kích động ra hiệu bằng ngôn ngữ cơ thể.
Tư Cầm thuật lại lời nói của Cung Vũ Dao.
"Ồ, một người đàn ông trọng tình nghĩa, Cung Vũ Dao, nếu cô thích Dạ Diễm như vậy, tôi để anh ta lại cho cô, dù sao loại đàn ông dơ bẩn đó, tôi cũng không cần. Tôi chúc các người trăm năm tình viên mãn, bạc đầu nghĩa phu thê, mãi mãi hạnh phúc!"
Lam Thiên Vũ nói xong câu đó, quay người rời đi, thì thấy Dạ Diễm đang đứng trên hành lang, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, đôi mắt màu hổ phách đang bốc cháy, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm.
Lam Thiên Vũ lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta, bước nhanh đi lên lầu, vừa đến chỗ hành làng, thì Dạ Diễm thô bạo nắm lấy cổ tay cô, ra lệnh: "Xin lỗi Vũ Dao!"
"Dạ Diễm, ngươi nói cái gì???" Lam Thiên Vũ khó hiểu nhìn Dạ Diễm.
"Tôi, nói cho, cô, xin lỗi, Vũ, Dao ——" Dạ Diễm gằn từng tiếng một, hung dữ trừng mắt nhìn cô.
"Ngươi ảo tưởng!" Lam Thiên Vũ phẫn nộ hét lên, dùng sức giãy dụa, nhưng Dạ Diễm lại nắm chặt tay cô như một cái xẻng, làm cho cô không nhúc nhích, Lam Thiên Vũ vùng vẫy, tức giận mắng:
"Buông tôi ra, buông ra ——"
"Lam Thiên Vũ, cô thích mắng chửi người khác phải không? Được, tôi để cho cô chửi đi."
Dạ Diễm mạnh bạo đẩy Lam Thiên Vũ vào bờ tường của hành lang, một tay ấn bả vai cô, tay kia bóp má cô, trước mặt tất cả người giúp việc, giống như con thú, hung hăng cắn môi cô, mạnh mẽ hơn nữa, nháy mắt, máu tươi từ môi Lam Thiên Vũ chảy ra.
"Á ——" Tiếng hét đau đớn của Lam Thiên Vũ, cô không ngừng vùng vẫy, nhưng không thể phá vỡ sự giam cầm dã man của Dạ Diễm.
Dạ Diễm không dừng lại, thậm chí còn cắn Lam Thiên Vũ mạnh hơn, dòng máu chảy đầy khoang miệng, anh đột nhiên không cắn cô nữa, mà hoang dại cắn vào môi cô, buộc cô phải nuốt, bức bách cô nuốt máu của chính mình.
Lam Thiên Vũ đau đớn nước mắt tuôn như mưa, cô nuốt chính máu và nước mắt của mình, dư vị này, so với hoàng liên đơn còn khó nuốt, giống như thuốc độc ăn mòn mọi thứ, làm cho ruột gan cô đau đớn, cô chưa từng nghĩ đến việc, Dạ Diễm vì Cung Vũ Dao mà dạy dỗ cô một bài học thế này.
Dưới lầu, Tư Cầm nhìn thấy cảnh này, khóe mắt hơi cong lên, đôi môi lạnh lùng mỉm cười.
Editor: Waveliterature Vietnam
"Lam tiểu thư, thật không ngờ cô bỉ ổi như vậy, cô dám mắng Cung tiểu thư của chúng tôi?" Tư Cầm tức giận trừng mắt nhìn Lam Thiên Vũ.
"Là các người khiêu khích tôi trước!" Lam Thiên Vũ lạnh lùng liếc mắt nhìn cô, chuẩn bị đi xuống lầu, Cung Vũ Dao bỗng nhiên kéo cô lại, kích động ra ngôn ngữ hình thể.
"Tôi không hiểu cô nói cái gì." Lam Thiên Vũ không để ý đến cô ta.
"Tư Cầm vô tình nhìn thấy Dạ Diễm từ xa đang đứng nhìn chằm chằm vào nơi này, giả vờ oan ức nói:
"Lam tiểu thư, tôi biết, cô ghen tị với tình yêu của Cung tiểu thư, nhưng mà, có chuyện gì thì cô cứ mắng tôi, tại sao lại đi mắng Cung tiểu thư cơ chứ? Cung tiểu thư thật đáng thương, cô không thể ức hiếp cô ấy như vậy.
"Tôi ức hiếp cô ta lúc nào, rõ ràng là...."
"Có đấy!" Tư Cầm không muốn cho Lam Thiên Vũ có cơ hội bác bỏ, bức xúc nói, "Cậu chủ đối với cô tốt như vậy, lúc nào cô cũng chống lại cậu ấy, vẫn nghĩ về người đàn ông khác, tôi thật cảm thấy cô không xứng đáng với cậu chủ."
"Đừng có diễn trò trước mặt tôi, cô hiểu được anh ta, rồi đi nói tốt cho anh ta, ngàn lần vạn lần không buông tay, rồi một ngày nào đó phát tình anh ta lại đi tìm người phụ nữ khác." Lam Thiên Vũ căm hận nói.
"Diễm ca ca là người đàn ông trọng tình nghĩa, tôi không cho cô xúc phạm anh ấy!" Cung Vũ Dao kích động ra hiệu bằng ngôn ngữ cơ thể.
Tư Cầm thuật lại lời nói của Cung Vũ Dao.
"Ồ, một người đàn ông trọng tình nghĩa, Cung Vũ Dao, nếu cô thích Dạ Diễm như vậy, tôi để anh ta lại cho cô, dù sao loại đàn ông dơ bẩn đó, tôi cũng không cần. Tôi chúc các người trăm năm tình viên mãn, bạc đầu nghĩa phu thê, mãi mãi hạnh phúc!"
Lam Thiên Vũ nói xong câu đó, quay người rời đi, thì thấy Dạ Diễm đang đứng trên hành lang, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, đôi mắt màu hổ phách đang bốc cháy, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm.
Lam Thiên Vũ lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta, bước nhanh đi lên lầu, vừa đến chỗ hành làng, thì Dạ Diễm thô bạo nắm lấy cổ tay cô, ra lệnh: "Xin lỗi Vũ Dao!"
"Dạ Diễm, ngươi nói cái gì???" Lam Thiên Vũ khó hiểu nhìn Dạ Diễm.
"Tôi, nói cho, cô, xin lỗi, Vũ, Dao ——" Dạ Diễm gằn từng tiếng một, hung dữ trừng mắt nhìn cô.
"Ngươi ảo tưởng!" Lam Thiên Vũ phẫn nộ hét lên, dùng sức giãy dụa, nhưng Dạ Diễm lại nắm chặt tay cô như một cái xẻng, làm cho cô không nhúc nhích, Lam Thiên Vũ vùng vẫy, tức giận mắng:
"Buông tôi ra, buông ra ——"
"Lam Thiên Vũ, cô thích mắng chửi người khác phải không? Được, tôi để cho cô chửi đi."
Dạ Diễm mạnh bạo đẩy Lam Thiên Vũ vào bờ tường của hành lang, một tay ấn bả vai cô, tay kia bóp má cô, trước mặt tất cả người giúp việc, giống như con thú, hung hăng cắn môi cô, mạnh mẽ hơn nữa, nháy mắt, máu tươi từ môi Lam Thiên Vũ chảy ra.
"Á ——" Tiếng hét đau đớn của Lam Thiên Vũ, cô không ngừng vùng vẫy, nhưng không thể phá vỡ sự giam cầm dã man của Dạ Diễm.
Dạ Diễm không dừng lại, thậm chí còn cắn Lam Thiên Vũ mạnh hơn, dòng máu chảy đầy khoang miệng, anh đột nhiên không cắn cô nữa, mà hoang dại cắn vào môi cô, buộc cô phải nuốt, bức bách cô nuốt máu của chính mình.
Lam Thiên Vũ đau đớn nước mắt tuôn như mưa, cô nuốt chính máu và nước mắt của mình, dư vị này, so với hoàng liên đơn còn khó nuốt, giống như thuốc độc ăn mòn mọi thứ, làm cho ruột gan cô đau đớn, cô chưa từng nghĩ đến việc, Dạ Diễm vì Cung Vũ Dao mà dạy dỗ cô một bài học thế này.
Dưới lầu, Tư Cầm nhìn thấy cảnh này, khóe mắt hơi cong lên, đôi môi lạnh lùng mỉm cười.