• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Thương Định Đầu Tiên: Khuất Phục Chồng Ác Ma (2 Viewers)

  • Chương 293: Lam Thiên Vũ tự giải thoát 1

Editor:Waveliterature Vietnam



Lam Thiên Vũ khóa trái cửa rồi lấy mấy chiếc ghế chặn lại, trải qua chuyện tối hôm nay, niềm tin của Lam Thiên Vũ dành cho Tiêu Hàn hoàn toàn sụp đổ, cô bắt buộc phải tự bảo vệ mình, bằng mọi giá không để Tiêu Hàn chiếm giữ.



Còn về Thẩm Hân, cô ta quả là một diễn viên xuất sắc, có thể làm ảnh hậu được rồi. Tất cả mọi thứ cho đến ngày hôm nay đều là do hai người họ sắp đặt, bí mật to lớn mà bọn họ dùng trăm phương ngàn kế để che giấu rốt cuộc là gì?



Lam Thiên Vũ càng ngày càng tò mò...



***



Trong phòng bệnh...



Tiêu Hàn nhắm mắt lại, trong đầu toàn là hình ảnh của Lam Thiên Vũ, nếu như Lam Thiên Vũ có thể yêu Tiêu Hàn nhiều như Thẩm Hân yêu anh ta thì thật tốt, cho dù chỉ nhiều bằng một nửa thôi cũng đủ rồi. Nhưng tình cảm của cô với anh ta giờ đây đã thay đổi, chò dù ngày ngày bên cạnh nhau nhưng Lam Thiên Vũ cũng không toàn tâm toàn ý để tâm đến Tiêu Hàn...



"Hàn, em yêu anh!" Thẩm Hân gắng sức ôm lấy Tiêu Hàn, dù có hèn mọn hơn nữa cô ta cũng làm được vì cô ta chỉ muốn ở bên cạnh Tiêu Hàn.



"Tiếc là tôi không yêu cô!" Tiêu Hàn lạnh lùng đẩy Thẩm Hân ra, xoay người ngồi dậy mặc quần áo, "Cô hãy nhớ kĩ thân phận của mình, đừng bao giờ mong được thay thế vị trí của Thiên Vũ, bởi vì cô ấy nên tôi mới cho phép cô ở lại đây, nếu không cô cũng chẳng đáng một đồng."



Tiêu Hàn lên tiếng cảnh cáo, từng chữ từng chữ như những mũi dao sắc nhọn hung hăng đâm xuyên qua trái tim Thẩm Hân, cô ta rơi nước mắt, trong lòng căm hận Lam Thiên Vũ thấu xương nhưng không dám để lộ ra bên ngoài chút nào. Thẩm Hân lau sạch nước mắt, cố gắng nặn ra một nụ cười: "Em biết rồi, anh yên tâm, em sẽ không làm gì đi quá bổn phận của mình đâu."



Tiêu Hàn không nói thêm gì, thậm chí còn không thèm nhìn Thẩm Hân một cái.



"Anh phải đi rồi sao?" Thẩm Hân ôm lấy Tiêu Hàn từ phía sau, "Em thật không nỡ để anh đi..."



"Nếu như Thiên Vũ biết được thì phiền phức to đấy." Tiêu Hàn khẽ cau mày, thật ra dục vọng của anh ta vẫn chưa được thỏa mãn nhưng lại sợ Lam Thiên Vũ phát hiện...



***



Cả đêm Lam Thiên Vũ không ngủ được, trong đầu luôn nhớ đến Dạ Diễm, đầu đau đến mức muốn nổ tung, trong tim như bị một tảng đá ngàn cân đè nặng, cô phải kiềm chế đến mức khó thở, suy nghĩ miên man đến khi trời sáng.



Bên ngoài vang lên những âm thanh nhè nhẹ, những người giúp việc đã bắt đầu quét dọn vệ sinh và chuẩn bị bữa sáng cho chủ nhân.



Lam Thiên Vũ biết thường ngày Tiêu Hàn hay thức dậy lúc tám giờ, hôm qua anh ta đã bận rộn cả một đêm nên sớm tinh mơ mới trở về phòng ngủ, tối hôm nay có lẽ còn ngủ muộn hơn tối hôm qua một chút.



Việc khẩn cấp trước mắt cần làm là phải tìm cơ hội gọi điện thoại cho Lãnh Nhược Băng và Lôi Liệt, nhưng trong phòng Lam Thiên Vũ không có điện thoại, cũng không có các thiết bị truyền tin khác nên cô đành phải tìm cách khác.



Lam Thiên Vũ mở cửa phòng nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện có một cô giúp việc đang quét dọn ở hành lang tầng hai, Lam Thiên Vũ kéo tay một cô bé giúp việc vừa đi ngang qua đó, nói: "Tiểu Mỹ, cho tôi mượn điện thoại di động của cô một chút."



"Điện thoại?" Cô bé giúp việc ngẩn người một lúc.



"Điện thoại di động của tôi bị mất rồi, còn chưa kịp mua cái mới, giờ tôi có việc gấp cần dùng điện thoại, cho tôi mượn điện thoại của cô một lát được không?" Lam Thiên Vũ sốt ruột nói.



"Để tôi đi lấy điện thoại không dây cho cô chủ." Tiểu Mỹ quay người định đi xuống lầu.



"Đợi đã." Lam Thiên Vũ vội vàng kéo Tiểu Mỹ lại, "Không cần điện thoại không dây đâu, tôi muốn gửi tin nhắn trước, sau đó mới gọi điện thoại, cho tôi mượn điện thoại của cô đi, tặng cô cái này."



Lam Thiên Vũ nhét một chiếc vòng tay nạm ngọc phỉ thúy và tay cô bé giúp việc.



"Cô chủ Lam, cô không đùa đấy chứ?" Tiểu Mỹ có chút hoảng hốt, trong nhà này chỗ nào cũng có điện thoại không dây, cô ấy lại khăng khăng muốn dùng chiếc điện thoại cũ của cô, còn tặng cho cô chiếc vòng tay đẹp như vậy.



"Tôi đùa giỡn cô làm gì chứ." Lam Thiên Vũ cười nói, "Không phải bây giờ vẫn còn sớm sao, tôi sợ đánh thức mẹ tôi nên muốn nhắn tin cho bà ấy trước, đợi bà ấy trả lời mới gọi điện thoại. Dùng điện thoại không dây không tiện."



"Hì hì, được ạ, cảm ơn cô chủ Lam" Tiểu Mỹ vui vẻ đưa điện thoại di động cho Lam Thiên Vũ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom