Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-222
Chương 222: Cho cô ấy một liều thuốc
Editor: Waveliterature Vietnam
"Lam tiểu thư, cậu chủ phải nói là áp lực rất lớn, lão thái gia thân thể ngày càng không tốt, đã không còn sức để lo lắng chuyện tập đoàn, hiện tại cả tập đoàn Dạ thị đều do cậu ấy gánh vác, có thể là vì cậu ấy chịu áp lực quá lớn, nên tính tình nhiều lúc không được tốt lắm.
Đôi khi, cô cũng đừng gây khó dễ cho cậu ấy, nếu cô cảm thấy tâm trạng của anh ta không tốt, cô cứ ngoan ngoãn, chắc chắn rằng cậu ấy sẽ không mất bình tĩnh nữa. Về việc rời đi, cô đừng suy nghĩ nhiều, chờ một thời gian nữa, tình cảm của hai người ổn định, cậu ấy sẽ để cô tự do, bây giờ cậu ấy cũng là lo lắng cho sự an toàn của cô, mới không để cô rời đi."
Nghe Donna nói những ời này, Lam Thiên Vũ im lặng, một lúc, cô mỉm cười, nhưng rồi lại nói một cách bất lực: "Dì Donna, có lẽ bà nói đúng, Dạ Diễm thực sự có nhiều áp lực và gánh nặng, cũng đã làm cho tôi rất nhiều điều. Nhưng mà, những điều đó không thể che giấu sự thật của anh ta, tối hôm qua anh ấy đã qua đêm ở phòng Cung Vũ Dao là chuyện có thật, hôm nay anh ta lại vì Cung Vũ Dao mà đối xử với tôi, cũng chính bà tận mắt chứng kiến. Tôi không thể dễ dàng tha thứ cho người đàn ông đó như vậy, thật sự là không có cách nào có thể tha thứ được."
"Lam tiểu thư....."
"Dì Donna, bà đừng nói nữa. Vì bà cảm thấy khó xử, vậy nên, chuyện vừa rồi xem như chưa nói gì.
Làm phiền bà giúp tôi đi gặp Kiều Tinh."
"Được."
......
Donna đỡ Lam Thiên Vũ xuống lầu thăm Kiều Tinh, lại gặp Tư Cầm trên cầu thang, Tư Cầm không để ý tới Lam Thiên Vũ, lại nói nhỏ với Donna: "Donna, bà quản gia của nhà này? Bà có thuốc tránh thai không? Cho tôi một viên, tôi đưa cho Cung tiểu thư uống. Hôm qua cô ấy và cậu chủ ở cùng với nhau, tôi sợ rằng cô ấy sẽ mang thai, cô ấy giờ vẫn còn trẻ, không muốn có con sớm như vậy."
Trái tim Lam Thiên Vũ mỏng manh như thủy tinh, bị đập nát bởi lời nói của Tư Cầm, những mảnh vỡ sắc nhọn xuyên qua trái tim cô, dòng máu đỏ chảy ra, và cuối cùng nó đi xuống tận đáy lòng, không thể ghép lại với nhau, con tim vỡ vụn với sự đau đớn, phút chốc lan rộng khắp cơ thể, đôi tay cô dần run lên.
Nhưng mà, trong lòng cô cố gắng tự trấn an mình, Lam Thiên Vũ, phải cười lên, nhất định phải cười.
Như thể có cái móc kéo khóe miệng, phác họa lên một nụ cười nhạt nhẽo, lạnh lùng mà lố bịch, cô không nói gì, tay vịn lấy cầu thang, quay người, một mình, bước đi về phòng y tế.
"Lam tiểu thư....." Donna đau lòng đuổi theo, giúp đỡ Lam Thiên Vũ.
Lam Thiên Vũ phất tay, muốn nói Donna không phải đi theo, bước về phía trước, yếu đuối rời đi.
Tư Cầm nhìn thấy hình bóng cô độc của Lam Thiên Vũ, mỉm cười đắc ý, cho du Lam Thiên Vũ có kiên cường đến đâu, trong ánh mắt kia vẫn hiện lên vẻ đau đớn, không phải cô lúc nào cũng tự cho mình là cao thượng sao? Bây giờ, chắc là đang cố gắng rời đi?
......
Donna lấy hộp thuốc tránh thai đưa cho Tư Cầm, sau đó đi tìm Lam Thiên Vũ, mới phát hiện Lam Thiên Vũ không có ở phòng y tế, mà đi đến toilet, vừa mới đến bên ngoài nhà vệ sinh, liền thấy Triệu Quân đứng canh ở phía đằng xa, mặt mày nhăn nhó, thần sắc u buồn.
"Lam....."
"Hả."
Donna chưa kịp nói gì, Triệu Quân đã đem ngón trỏ đặt trên môi, ý bảo bà đừng có nói gì, sau đó chỉ vào hướng nhà vệ sinh, Donna bước nhẹ nhàng, áp tai lên cửa, nghe thấy bên trong có tiếng nước chảy, như là muốn át đi tiếng khóc yếu ớt của Lam Thiên Vũ.
Lam Thiên Vũ cố gắng lấy tay che miệng, kìm nén bản thân mình, không để tiếng khóc vang lên, nỗi đau của cô rỉ ra từ những kẽ tay, trái tim cô đau đớn vô cùng, không ai có thể tưởng tượng được.
Cô thực sự căm ghét bản thân mình, tại sao cô lại quá quan tâm tới một người đàn ông như vậy.
Cô hận chính mình.
Editor: Waveliterature Vietnam
"Lam tiểu thư, cậu chủ phải nói là áp lực rất lớn, lão thái gia thân thể ngày càng không tốt, đã không còn sức để lo lắng chuyện tập đoàn, hiện tại cả tập đoàn Dạ thị đều do cậu ấy gánh vác, có thể là vì cậu ấy chịu áp lực quá lớn, nên tính tình nhiều lúc không được tốt lắm.
Đôi khi, cô cũng đừng gây khó dễ cho cậu ấy, nếu cô cảm thấy tâm trạng của anh ta không tốt, cô cứ ngoan ngoãn, chắc chắn rằng cậu ấy sẽ không mất bình tĩnh nữa. Về việc rời đi, cô đừng suy nghĩ nhiều, chờ một thời gian nữa, tình cảm của hai người ổn định, cậu ấy sẽ để cô tự do, bây giờ cậu ấy cũng là lo lắng cho sự an toàn của cô, mới không để cô rời đi."
Nghe Donna nói những ời này, Lam Thiên Vũ im lặng, một lúc, cô mỉm cười, nhưng rồi lại nói một cách bất lực: "Dì Donna, có lẽ bà nói đúng, Dạ Diễm thực sự có nhiều áp lực và gánh nặng, cũng đã làm cho tôi rất nhiều điều. Nhưng mà, những điều đó không thể che giấu sự thật của anh ta, tối hôm qua anh ấy đã qua đêm ở phòng Cung Vũ Dao là chuyện có thật, hôm nay anh ta lại vì Cung Vũ Dao mà đối xử với tôi, cũng chính bà tận mắt chứng kiến. Tôi không thể dễ dàng tha thứ cho người đàn ông đó như vậy, thật sự là không có cách nào có thể tha thứ được."
"Lam tiểu thư....."
"Dì Donna, bà đừng nói nữa. Vì bà cảm thấy khó xử, vậy nên, chuyện vừa rồi xem như chưa nói gì.
Làm phiền bà giúp tôi đi gặp Kiều Tinh."
"Được."
......
Donna đỡ Lam Thiên Vũ xuống lầu thăm Kiều Tinh, lại gặp Tư Cầm trên cầu thang, Tư Cầm không để ý tới Lam Thiên Vũ, lại nói nhỏ với Donna: "Donna, bà quản gia của nhà này? Bà có thuốc tránh thai không? Cho tôi một viên, tôi đưa cho Cung tiểu thư uống. Hôm qua cô ấy và cậu chủ ở cùng với nhau, tôi sợ rằng cô ấy sẽ mang thai, cô ấy giờ vẫn còn trẻ, không muốn có con sớm như vậy."
Trái tim Lam Thiên Vũ mỏng manh như thủy tinh, bị đập nát bởi lời nói của Tư Cầm, những mảnh vỡ sắc nhọn xuyên qua trái tim cô, dòng máu đỏ chảy ra, và cuối cùng nó đi xuống tận đáy lòng, không thể ghép lại với nhau, con tim vỡ vụn với sự đau đớn, phút chốc lan rộng khắp cơ thể, đôi tay cô dần run lên.
Nhưng mà, trong lòng cô cố gắng tự trấn an mình, Lam Thiên Vũ, phải cười lên, nhất định phải cười.
Như thể có cái móc kéo khóe miệng, phác họa lên một nụ cười nhạt nhẽo, lạnh lùng mà lố bịch, cô không nói gì, tay vịn lấy cầu thang, quay người, một mình, bước đi về phòng y tế.
"Lam tiểu thư....." Donna đau lòng đuổi theo, giúp đỡ Lam Thiên Vũ.
Lam Thiên Vũ phất tay, muốn nói Donna không phải đi theo, bước về phía trước, yếu đuối rời đi.
Tư Cầm nhìn thấy hình bóng cô độc của Lam Thiên Vũ, mỉm cười đắc ý, cho du Lam Thiên Vũ có kiên cường đến đâu, trong ánh mắt kia vẫn hiện lên vẻ đau đớn, không phải cô lúc nào cũng tự cho mình là cao thượng sao? Bây giờ, chắc là đang cố gắng rời đi?
......
Donna lấy hộp thuốc tránh thai đưa cho Tư Cầm, sau đó đi tìm Lam Thiên Vũ, mới phát hiện Lam Thiên Vũ không có ở phòng y tế, mà đi đến toilet, vừa mới đến bên ngoài nhà vệ sinh, liền thấy Triệu Quân đứng canh ở phía đằng xa, mặt mày nhăn nhó, thần sắc u buồn.
"Lam....."
"Hả."
Donna chưa kịp nói gì, Triệu Quân đã đem ngón trỏ đặt trên môi, ý bảo bà đừng có nói gì, sau đó chỉ vào hướng nhà vệ sinh, Donna bước nhẹ nhàng, áp tai lên cửa, nghe thấy bên trong có tiếng nước chảy, như là muốn át đi tiếng khóc yếu ớt của Lam Thiên Vũ.
Lam Thiên Vũ cố gắng lấy tay che miệng, kìm nén bản thân mình, không để tiếng khóc vang lên, nỗi đau của cô rỉ ra từ những kẽ tay, trái tim cô đau đớn vô cùng, không ai có thể tưởng tượng được.
Cô thực sự căm ghét bản thân mình, tại sao cô lại quá quan tâm tới một người đàn ông như vậy.
Cô hận chính mình.