Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-229
Chương 229: Chỉ có một nữ chủ nhân 1
Editor: Waveliterature Vietnam
"Đúng vậy, cậu chủ có bệnh về dạ dày, ngày nào cậu ấy cũng bận rộn đến quên ăn, buổi tối về nhà ăn tối, tâm trạng không tốt cũng không thèm ăn, hơn nữa ngày nào cũng nạp một lượng lớn rượu đá, dạ dày không tổn thương mới là chuyện lạ. Nhưng cậu ấy rất lạ, mỗi ngày trước khi đi luôn dặn dò tôi giám sát thiếu phu nhân ăn cơm, trở về cũng hỏi ăn được nhiều hay ít. Cuộc sống của cậu ấy vô kỷ luật, nhưng đối với cô là thật sự quan tâm."
Nghe Donna nói như vậy, trong lòng Lam Thiên Vũ có chút xao động, nhưng rất nhanh Lam Thiên Vũ bình tĩnh lại, nhắc nhở bản thân một lần nữa, không vì những điều nhỏ nhặt này mà quên đi những lúc tàn nhẫn của Dạ Diễm, so với hậu quả mà anh ta gây ra, những chi tiết này không đáng kể.
Lam Thiên Vũ không nói gì nữa, cũng không ăn sáng, liền đi xuống phòng bệnh thăm Kiều Tinh.
Đùi của Kiều Tinh bị thương rất nặng, vết thương lại càng gây thêm đau đớn, cô ấy, yếu ớt nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt như tuyết trắng, đến cả nói chuyện cũng cảm thấy khó khăn, khi Lam Thiên Vũ đến, cô vẫn mơ màng ngủ.
Lam Thiên Vũ cảm thấy áy náy, chua xót trong lòng, tự nhắc nhở chính mình, không được cứng đầu với Dạ Diễm, nếu không sẽ liên lụy đến Kiều Tinh.
Khi ở nhà của Tiêu Hàn cô đã gọi điện về cho gia đình, bọn họ nói rằng sẽ gọi lại để tìm cô, nhất định sẽ có hành động, cô chỉ biết lặng lẽ chờ đợi, sẽ có người đến giúp cô.
Khi Lam Thiên Vũ rời khỏi phòng y tế, cô gặp Cung Vũ Dao trong phòng khách, cô ta mặc một chiếc áo len đan màu đỏ sang trọng, ngồi đọc báo trên ghế sô pha, uống cà phê, nhìn thấy Lam Thiên Vũ từ phòng bệnh đi ra, cô ta đặt tờ báo xuống, lấy tay ra hiệu: "Lam tiểu thư, có muốn ăn sáng cùng nhau không?"
Tư Cầm phiên dịch lại cho cô.
"Không cần, cám ơn." Lam Thiên Vũ lịch sự nói, đi thẳng lên lầu.
Cung Vũ Dao cũng không quan tâm đến thái độ của Lam Thiên Vũ, bỏ qua một bên, tiếp tục đọc báo, mặc dù mắt cô đang dán trên tờ báo kia nhưng vẫn lóe lên một ánh mắt đanh đá, người đàn bà Lam Thiên Vũ này, chỉ biết làm tổn thương Diễm ca ca, cô ta không xứng đáng ở lại bên cạnh anh ấy, không xứng.
Hôm nay thật yên bình, Lam Thiên Vũ ăn qua bữa sáng, nghỉ ngơi một chút, quay lại phòng bệnh với Kiều Tinh.
Thời gian trôi qua thật nhanh, chẳng mấy tốc trời đã tối, bữa tối hôm nay, Dạ Diễm không về, Cung Vũ Dao ngồi trên ghế sô pha chờ đợi anh, người giúp việc lại hỏi cô có muốn ăn tối không, cô dùng ngôn ngữ cơ thể nói: "Tôi chờ Diễm ca ca về cùng ăn tối."
"Vâng."
Đợi đến chín giờ tối, Dạ Diễm chưa thấy về, Cung Vũ Dao có chút lo lắng, giai đoạn này, Dạ Diễm Dù có bận rộn đến đâu cũng về ăn tối, nhưng tại sao hôm nay đã muộn vậy rồi mà chưa thấy về, có phải đã xảy ra chuyện gì?
Cô thực sự lo lắng, cũng không dám gọi điện thoại hỏi, khi Dạ Diễm đang làm việc, không muốn ai quấy rầy.
Lam Thiên Vũ đã đói bụng, tự mình làm một chút thức ăn nhẹ mang đến phòng y tế.
"Cậu chủ không về, cô có muốn dùng cơm?" giọng nói của Tư Cầm cao ngạo phá hỏng bầu không khí yên bình.
Lam Thiên Vũ quay đầu lại, trừng mắt nhìn cô: "Mời cô đi ra ngoài."
"Xin lỗi, tôi chỉ nói lại lời của Cung tiểu thư dành cho cô, xin hãy đợi cậu chủ về rồi cùng nhau ăn cơm." Tư Cầm vênh váo ra lệnh cho người giúp việc, "Đưa đồ ăn này ra ngoài, Cung tiểu thư nói, cậu chủ chưa về, không ai được ăn."
Người giúp việc quay sang nhìn Lam Thiên Vũ, rồi qua nhìn Tư Cầm, không biết phải làm sao.
"Các người không nghe sao? Tôi nói vậy các người nghe không rõ?" Tư Cầm cao ngạo mắng.
Những người giúp việc cảm thấy khó xử, một cô người giúp việc trử tuổi bước đến, muốn lấy khay thức ăn.
Editor: Waveliterature Vietnam
"Đúng vậy, cậu chủ có bệnh về dạ dày, ngày nào cậu ấy cũng bận rộn đến quên ăn, buổi tối về nhà ăn tối, tâm trạng không tốt cũng không thèm ăn, hơn nữa ngày nào cũng nạp một lượng lớn rượu đá, dạ dày không tổn thương mới là chuyện lạ. Nhưng cậu ấy rất lạ, mỗi ngày trước khi đi luôn dặn dò tôi giám sát thiếu phu nhân ăn cơm, trở về cũng hỏi ăn được nhiều hay ít. Cuộc sống của cậu ấy vô kỷ luật, nhưng đối với cô là thật sự quan tâm."
Nghe Donna nói như vậy, trong lòng Lam Thiên Vũ có chút xao động, nhưng rất nhanh Lam Thiên Vũ bình tĩnh lại, nhắc nhở bản thân một lần nữa, không vì những điều nhỏ nhặt này mà quên đi những lúc tàn nhẫn của Dạ Diễm, so với hậu quả mà anh ta gây ra, những chi tiết này không đáng kể.
Lam Thiên Vũ không nói gì nữa, cũng không ăn sáng, liền đi xuống phòng bệnh thăm Kiều Tinh.
Đùi của Kiều Tinh bị thương rất nặng, vết thương lại càng gây thêm đau đớn, cô ấy, yếu ớt nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt như tuyết trắng, đến cả nói chuyện cũng cảm thấy khó khăn, khi Lam Thiên Vũ đến, cô vẫn mơ màng ngủ.
Lam Thiên Vũ cảm thấy áy náy, chua xót trong lòng, tự nhắc nhở chính mình, không được cứng đầu với Dạ Diễm, nếu không sẽ liên lụy đến Kiều Tinh.
Khi ở nhà của Tiêu Hàn cô đã gọi điện về cho gia đình, bọn họ nói rằng sẽ gọi lại để tìm cô, nhất định sẽ có hành động, cô chỉ biết lặng lẽ chờ đợi, sẽ có người đến giúp cô.
Khi Lam Thiên Vũ rời khỏi phòng y tế, cô gặp Cung Vũ Dao trong phòng khách, cô ta mặc một chiếc áo len đan màu đỏ sang trọng, ngồi đọc báo trên ghế sô pha, uống cà phê, nhìn thấy Lam Thiên Vũ từ phòng bệnh đi ra, cô ta đặt tờ báo xuống, lấy tay ra hiệu: "Lam tiểu thư, có muốn ăn sáng cùng nhau không?"
Tư Cầm phiên dịch lại cho cô.
"Không cần, cám ơn." Lam Thiên Vũ lịch sự nói, đi thẳng lên lầu.
Cung Vũ Dao cũng không quan tâm đến thái độ của Lam Thiên Vũ, bỏ qua một bên, tiếp tục đọc báo, mặc dù mắt cô đang dán trên tờ báo kia nhưng vẫn lóe lên một ánh mắt đanh đá, người đàn bà Lam Thiên Vũ này, chỉ biết làm tổn thương Diễm ca ca, cô ta không xứng đáng ở lại bên cạnh anh ấy, không xứng.
Hôm nay thật yên bình, Lam Thiên Vũ ăn qua bữa sáng, nghỉ ngơi một chút, quay lại phòng bệnh với Kiều Tinh.
Thời gian trôi qua thật nhanh, chẳng mấy tốc trời đã tối, bữa tối hôm nay, Dạ Diễm không về, Cung Vũ Dao ngồi trên ghế sô pha chờ đợi anh, người giúp việc lại hỏi cô có muốn ăn tối không, cô dùng ngôn ngữ cơ thể nói: "Tôi chờ Diễm ca ca về cùng ăn tối."
"Vâng."
Đợi đến chín giờ tối, Dạ Diễm chưa thấy về, Cung Vũ Dao có chút lo lắng, giai đoạn này, Dạ Diễm Dù có bận rộn đến đâu cũng về ăn tối, nhưng tại sao hôm nay đã muộn vậy rồi mà chưa thấy về, có phải đã xảy ra chuyện gì?
Cô thực sự lo lắng, cũng không dám gọi điện thoại hỏi, khi Dạ Diễm đang làm việc, không muốn ai quấy rầy.
Lam Thiên Vũ đã đói bụng, tự mình làm một chút thức ăn nhẹ mang đến phòng y tế.
"Cậu chủ không về, cô có muốn dùng cơm?" giọng nói của Tư Cầm cao ngạo phá hỏng bầu không khí yên bình.
Lam Thiên Vũ quay đầu lại, trừng mắt nhìn cô: "Mời cô đi ra ngoài."
"Xin lỗi, tôi chỉ nói lại lời của Cung tiểu thư dành cho cô, xin hãy đợi cậu chủ về rồi cùng nhau ăn cơm." Tư Cầm vênh váo ra lệnh cho người giúp việc, "Đưa đồ ăn này ra ngoài, Cung tiểu thư nói, cậu chủ chưa về, không ai được ăn."
Người giúp việc quay sang nhìn Lam Thiên Vũ, rồi qua nhìn Tư Cầm, không biết phải làm sao.
"Các người không nghe sao? Tôi nói vậy các người nghe không rõ?" Tư Cầm cao ngạo mắng.
Những người giúp việc cảm thấy khó xử, một cô người giúp việc trử tuổi bước đến, muốn lấy khay thức ăn.