Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-231
Chương 231: Chỉ có một nữ chủ nhân 3
Editor: Waveliterature Vietnam
Dạ Diễm nhìn xuống thấy Cung Vũ Dao trong tình trạng này, lông mày nhăn lại.
Triệu Quân bước tới cầm lấy áo khoác, nói nhỏ: "Cậu chủ....."
Dạ Diễm giơ tay lên, ngăn anh nói tiếp.
"Cậu chủ, cậu về thì tốt rồi." Tư Cầm khóc lóc chạy đến, "Lam tiểu thư đánh tôi, còn dám khinh thường Cung tiểu thư, cậu phải phân xử chuyện này."
Dạ Diễm từ từ đi tới, nhẹ nhàng đỡ khuôn mặt ngấn lệ của Cung Vũ Dao, quay đầu vào phòng y tế và quát khẽ: "Đi ra!"
Donna thấp thỏm lo âu nhìn Lam Thiên Vũ.
Lam Thiên Vũ không biến sắc quan sát phòng bệnh, lạnh lùng nhìn Dạ Diễm.
"Là cô đánh?" Dạ Diễm chỉ vào mặt Tư Cầm đang bị thương, nhướng mày nhìn Lam Thiên Vũ.
"Đúng." Lam Thiên Vũ bình tĩnh trả lời.
"Tại sao lại đánh cô ta?" Dạ Diễm lạnh lùng chất vấn.
"Cô ấy khiêu khích tôi." Lam Thiên Vũ nói một cách khinh bỉ.
"Cậu chủ, không có, là Lam tiểu thư ức hiếp tôi, Cung tiểu thư bảo tôi vào thông báo cho cô ấy chờ cậu về để cùng ăn tối, cô ấy liền đánh tôi....." Tư Cầm vội vàng giải thích.
"Được rồi, cô lui ra đi," Dạ Diễm phất tay, thờ ơ ra lệnh.
"Cậu chủ....." Tư Cầm mơ hồ nhìn anh, "Tôi, tôi bị đánh, cậu chỉ xử lý như vậy thôi sao?"
"Lam Thiên Vũ là nữ chủ nhân của ngôi nhà này, cô ấy có thể trừng phạt bất cứ ai, cô dám khiêu khích cô ấy, sẽ phải chịu hậu quả."
"Tôi không có khiêu khích cô ấy....."
"Lui ra!" Dạ Diễm vốn không cho Tư Cầm có cơ hội giải thích.
Tư Cầm phải cúi đầu đi ra.
Cung Vũ Dao hai mắt đẫm lệ nhìn anh, không tin vào tai mình.
"Tay có sao không?" Dạ Diễm cầm tay Cung Vũ Dao, nhẹ nhàng rút mảnh vỡ còn sót lại trên tay cô, sau đó nói với bác sĩ, "Còn không mau băng bó cho cô ấy."
"Vâng" Bác sĩ nhanh chóng đi lại.
"Ư ư......" Cung Vũ Dao khóc lắc đầu, phẫn nộ dùng tay ra hiệu cho Dạ Diễm, phóng đại rằng Lam Thiên Vũ bắt nạt cô.
"Được rồi, Vũ Dao." Dạ Diễm cắt ngang lời nói của cô, "Cô ấy không cố ý đẩy em."
Anh quay đầu nhìn Lam Thiên Vũ, ""Xin lỗi Vũ Dao."
Lam Thiên Vũ cắn môi chân thành nói với Cung Vũ Dao: "Thật xin lỗi, tôi không cố ý đẩy cô."
Tuy rằng cô ghét Tư Cầm, nhưng đối với Cung Vũ Dao mà nói vẫn có chút thương hại, hơn nữa vừa rồi Cung Vũ Dao cũng bị ngã, lại còn bị thương, cho nên trong lòng cô có chút áy náy.
Cung Vũ Dao căm hờn trừng mắt nhìn cô, không hề cảm kích.
"Được rồi, đi băng bó vết thương, sau đó về phòng nghỉ ngơi." Dạ Diễm đẩy Cung Vũ Dao vào phòng băng bó.
Dạ Diễm bảo vệ mình, khiến cho Lam Thiên Vũ cảm thấy bất ngờ, hôm trước anh ta vì Cung Vũ Dao mà giáo huấn cô, bây giờ anh cũng không hỏi nguyên nhân thế nào, cô không hiểu được suy nghĩ của anh ta.
Donna cẩn thận hỏi: "Cậu chủ, bây giờ có ăn cơm không?"
Dạ Diễm không trả lời, ngước mắt lên nhìn Lam Thiên Vũ, thản nhiên ra lệnh: "Đi nấu cơm, tôi phải nếm thử, tài nghệ nấu ăn của cô."
Lam Thiên Vũ sững sờ, cô đã nấu ăn, nhưng không phải dành cho Dạ Diễm, hôm nay vì quá đói bụng, cho nên mới tự tay làm đồ ăn, không nghĩ rằng Dạ Diễm lại có hứng thú muốn thưởng thức tài nghệ của cô.
Nghĩ đến việc vừa rồi anh ta bảo vệ cô, hơn nữa trong giai đoạn này cô phải giữ hòa khí, cho nên, cô không phản đối.
.....
Ba mươi phút sau, Lam Thiên Vũ làm những món đơn giản, cùng ăn cơm với Dạ Diễm.
"Tay nghề không tồi." Dạ Diễm gật đầu hài lòng, ăn từng miếng thức ăn lớn.
Lam Thiên Vũ không nói gì, ăn một bát súp, chuẩn bị rời đi.
Editor: Waveliterature Vietnam
Dạ Diễm nhìn xuống thấy Cung Vũ Dao trong tình trạng này, lông mày nhăn lại.
Triệu Quân bước tới cầm lấy áo khoác, nói nhỏ: "Cậu chủ....."
Dạ Diễm giơ tay lên, ngăn anh nói tiếp.
"Cậu chủ, cậu về thì tốt rồi." Tư Cầm khóc lóc chạy đến, "Lam tiểu thư đánh tôi, còn dám khinh thường Cung tiểu thư, cậu phải phân xử chuyện này."
Dạ Diễm từ từ đi tới, nhẹ nhàng đỡ khuôn mặt ngấn lệ của Cung Vũ Dao, quay đầu vào phòng y tế và quát khẽ: "Đi ra!"
Donna thấp thỏm lo âu nhìn Lam Thiên Vũ.
Lam Thiên Vũ không biến sắc quan sát phòng bệnh, lạnh lùng nhìn Dạ Diễm.
"Là cô đánh?" Dạ Diễm chỉ vào mặt Tư Cầm đang bị thương, nhướng mày nhìn Lam Thiên Vũ.
"Đúng." Lam Thiên Vũ bình tĩnh trả lời.
"Tại sao lại đánh cô ta?" Dạ Diễm lạnh lùng chất vấn.
"Cô ấy khiêu khích tôi." Lam Thiên Vũ nói một cách khinh bỉ.
"Cậu chủ, không có, là Lam tiểu thư ức hiếp tôi, Cung tiểu thư bảo tôi vào thông báo cho cô ấy chờ cậu về để cùng ăn tối, cô ấy liền đánh tôi....." Tư Cầm vội vàng giải thích.
"Được rồi, cô lui ra đi," Dạ Diễm phất tay, thờ ơ ra lệnh.
"Cậu chủ....." Tư Cầm mơ hồ nhìn anh, "Tôi, tôi bị đánh, cậu chỉ xử lý như vậy thôi sao?"
"Lam Thiên Vũ là nữ chủ nhân của ngôi nhà này, cô ấy có thể trừng phạt bất cứ ai, cô dám khiêu khích cô ấy, sẽ phải chịu hậu quả."
"Tôi không có khiêu khích cô ấy....."
"Lui ra!" Dạ Diễm vốn không cho Tư Cầm có cơ hội giải thích.
Tư Cầm phải cúi đầu đi ra.
Cung Vũ Dao hai mắt đẫm lệ nhìn anh, không tin vào tai mình.
"Tay có sao không?" Dạ Diễm cầm tay Cung Vũ Dao, nhẹ nhàng rút mảnh vỡ còn sót lại trên tay cô, sau đó nói với bác sĩ, "Còn không mau băng bó cho cô ấy."
"Vâng" Bác sĩ nhanh chóng đi lại.
"Ư ư......" Cung Vũ Dao khóc lắc đầu, phẫn nộ dùng tay ra hiệu cho Dạ Diễm, phóng đại rằng Lam Thiên Vũ bắt nạt cô.
"Được rồi, Vũ Dao." Dạ Diễm cắt ngang lời nói của cô, "Cô ấy không cố ý đẩy em."
Anh quay đầu nhìn Lam Thiên Vũ, ""Xin lỗi Vũ Dao."
Lam Thiên Vũ cắn môi chân thành nói với Cung Vũ Dao: "Thật xin lỗi, tôi không cố ý đẩy cô."
Tuy rằng cô ghét Tư Cầm, nhưng đối với Cung Vũ Dao mà nói vẫn có chút thương hại, hơn nữa vừa rồi Cung Vũ Dao cũng bị ngã, lại còn bị thương, cho nên trong lòng cô có chút áy náy.
Cung Vũ Dao căm hờn trừng mắt nhìn cô, không hề cảm kích.
"Được rồi, đi băng bó vết thương, sau đó về phòng nghỉ ngơi." Dạ Diễm đẩy Cung Vũ Dao vào phòng băng bó.
Dạ Diễm bảo vệ mình, khiến cho Lam Thiên Vũ cảm thấy bất ngờ, hôm trước anh ta vì Cung Vũ Dao mà giáo huấn cô, bây giờ anh cũng không hỏi nguyên nhân thế nào, cô không hiểu được suy nghĩ của anh ta.
Donna cẩn thận hỏi: "Cậu chủ, bây giờ có ăn cơm không?"
Dạ Diễm không trả lời, ngước mắt lên nhìn Lam Thiên Vũ, thản nhiên ra lệnh: "Đi nấu cơm, tôi phải nếm thử, tài nghệ nấu ăn của cô."
Lam Thiên Vũ sững sờ, cô đã nấu ăn, nhưng không phải dành cho Dạ Diễm, hôm nay vì quá đói bụng, cho nên mới tự tay làm đồ ăn, không nghĩ rằng Dạ Diễm lại có hứng thú muốn thưởng thức tài nghệ của cô.
Nghĩ đến việc vừa rồi anh ta bảo vệ cô, hơn nữa trong giai đoạn này cô phải giữ hòa khí, cho nên, cô không phản đối.
.....
Ba mươi phút sau, Lam Thiên Vũ làm những món đơn giản, cùng ăn cơm với Dạ Diễm.
"Tay nghề không tồi." Dạ Diễm gật đầu hài lòng, ăn từng miếng thức ăn lớn.
Lam Thiên Vũ không nói gì, ăn một bát súp, chuẩn bị rời đi.