Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-232
Chương 232: Anh ấy mệt mỏi
Editor: Waveliterature Vietnam
"Ngồi xuống." Dạ Diễm hống hách ra lệnh.
"Tôi ăn xong rồi." Lam Thiên Vũ cau mày.
"Ngồi đây với tôi." Dạ Diễm kéo cô ngồi xuống, cô đành phải ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, giữ cằm nhìn anh ăn tối, trông anh ăn thức ăn từng miếng lớn, đôi môi cô không hiểu sao lại cong lên một vòng cung.
Dạ Diễm hôm nay ăn rất ngon miệng, ăn xong đồ ăn, còn uống một bát canh, rồi sau đó, anh dùng khăn lau miệng, ngước lên nhìn Lam Thiên Vũ, ra lệnh: "Bắt đầu từ ngày mai, cô hãy nấu cho tôi bữa sáng và bữa tối."
Lam Thiên Vũ gật đầu, bây giờ, cô chỉ có thể nghe lời, mới có thể không gây phiền toái cho bản thân cũng như Kiều Tinh.
Sự dịu dàng của cô làm cho anh cảm thấy dễ chịu, anh vươn tay, nhẹ nhàng nắm giữ cằm cô, nâng má cô lên, trao một nụ hôn vào trán, ân cần nói: "Không còn sớm nữa, đi nghỉ ngơi đi."
Sau đó ôm cô lên lầu, Lam Thiên Vũ có chút lo lắng, tối nay, anh lại động vào người cô?
Đi đến hành lang lầu hai, bọn họ nghe thấy trong phòng Cung Vũ Dao truyền đến âm thanh đồ đạc rơi, kèm theo tiếng khóc ảm đạm.
Bước chân của Dạ Diễm dừng lại, vỗ nhẹ vào vai Lam Thiên Vũ, khẽ nói: "Cô về phòng trước đi."
Lam Thiên Vũ không nói gì, quay người đi vào phòng, Dạ Diễm hướng đến phòng Cung Vũ Dao.
Khi Lam Thiên Vũ mở cửa phòng, tò mò quay đầu nhìn lại, thấy Dạ Diễm đẩy cánh cửa phòng Cung Vũ Dao, bước vào, tiện tay đóng cửa lại.
Trái tim cô, bỗng dưng lạnh buốt.
.....
Dạ Diễm bước vào phòng, thấy một căn phòng bừa bộn, rất nhiều đồ vật rơi trên mặt đất, Cung Vũ Dao úp mặt vào ghế sô pha và khóc to, bộ dạng rất đáng thương.
Dạ Diễm lấy khăn giấy đưa cho Cung Vũ Dao, Cung Vũ Dao không nhận khăn giấy từ tay anh, bộ dạng đáng thương ra dấu hiệu bằng ngôn ngữ cơ thể: "Trước đây anh không như vậy, từ khi có Lam Thiên Vũ, anh đối với em ngày càng lạnh nhạt, bây giờ còn công khai bảo vệ cô ấy để ức hiếp em, anh đã thay đổi, đã thay đổi rồi......"
"Nếu em không khiêu khích cô ấy, cô ấy sẽ không đẩy em, anh đã nhắc nhở em, không được gây rắc rối với cô ấy, tại sao lại không nghe lời?" giọng nói của Dạ Diễm hững hờ, có chút mệt mỏi.
"Em không có ....." Cung Vũ Dao chưa dùng ngôn ngữ cơ thể xong, đã bị ánh mắt của Dạ Diễm làm cho khiếp sợ, cô biết rằng anh là người hiểu chuyện, không gì có thể lọt qua được mắt anh, vốn dĩ cô không lừa được anh, cô liền cúi đầu, không dám nói gì nữa.
Dạ Diễm ngồi bên cạnh cô, mệt mỏi nói: "Vũ Dao, tuy rằng em không nói, nhưng em là người thông minh, thật ra nhiều việc, người ta không cần nói ra, cũng sẽ tự hiểu, không cần phải suy nghĩ về tâm tư của người khác."
"Không, anh đã nói rằng anh yêu em, anh đã nói cuộc đời này chỉ yêu mình em......" Cung Vũ Dao vừa khóc lóc vừa dùng ngôn ngữ cơ thể.
"Anh không muốn bàn về vấn đề này?" Dạ Diễm lạnh nhạt cắt ngang lời cô, "Vũ Dao, em là người giản dị, đều là do Tư Cầm xúi dục cho em, ngày mai anh sẽ đưa cô ta đi, công ty ở Mỹ có chút việc, anh phải lùi lại thời gian về nước, đến tháng sau mới có thể quay về, ông nội thời gian gần đây cũng bộn bề nhiều thứ, không có thời gian chăm sóc em, em cứ ở đây, nếu thực sự em.... không gây rắc rối cho anh nữa, không thì anh sẽ rất chán ghét em."
Dạ Diễm nói xong những lời này, lạnh lùng liếc mắt nhìn Cung Vũ Dao, liền đứng dậy rời khỏi phòng, anh không quay về phòng ngủ, mà đi vào thư phòng.
Dạ Diễm mệt mỏi không chịu nổi ngồi xoa bóp cái trán, ngồi ngửa lưng trên ghế da, nhắm mắt lại nghỉ ngơi vài phút, sau đó mở máy tính ra, bắt đầu xử lý công việc, gần đây công ty trong nước có vấn đề, anh bận rộn làm việc không kể ngày đêm, ngay cả chuyện đối phó với Tiêu Hàn cũng bỏ qua một bên, lại còn lo lắng về những người phụ nữ trong nhà.
Thời gian của anh dường như không đủ..
Editor: Waveliterature Vietnam
"Ngồi xuống." Dạ Diễm hống hách ra lệnh.
"Tôi ăn xong rồi." Lam Thiên Vũ cau mày.
"Ngồi đây với tôi." Dạ Diễm kéo cô ngồi xuống, cô đành phải ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, giữ cằm nhìn anh ăn tối, trông anh ăn thức ăn từng miếng lớn, đôi môi cô không hiểu sao lại cong lên một vòng cung.
Dạ Diễm hôm nay ăn rất ngon miệng, ăn xong đồ ăn, còn uống một bát canh, rồi sau đó, anh dùng khăn lau miệng, ngước lên nhìn Lam Thiên Vũ, ra lệnh: "Bắt đầu từ ngày mai, cô hãy nấu cho tôi bữa sáng và bữa tối."
Lam Thiên Vũ gật đầu, bây giờ, cô chỉ có thể nghe lời, mới có thể không gây phiền toái cho bản thân cũng như Kiều Tinh.
Sự dịu dàng của cô làm cho anh cảm thấy dễ chịu, anh vươn tay, nhẹ nhàng nắm giữ cằm cô, nâng má cô lên, trao một nụ hôn vào trán, ân cần nói: "Không còn sớm nữa, đi nghỉ ngơi đi."
Sau đó ôm cô lên lầu, Lam Thiên Vũ có chút lo lắng, tối nay, anh lại động vào người cô?
Đi đến hành lang lầu hai, bọn họ nghe thấy trong phòng Cung Vũ Dao truyền đến âm thanh đồ đạc rơi, kèm theo tiếng khóc ảm đạm.
Bước chân của Dạ Diễm dừng lại, vỗ nhẹ vào vai Lam Thiên Vũ, khẽ nói: "Cô về phòng trước đi."
Lam Thiên Vũ không nói gì, quay người đi vào phòng, Dạ Diễm hướng đến phòng Cung Vũ Dao.
Khi Lam Thiên Vũ mở cửa phòng, tò mò quay đầu nhìn lại, thấy Dạ Diễm đẩy cánh cửa phòng Cung Vũ Dao, bước vào, tiện tay đóng cửa lại.
Trái tim cô, bỗng dưng lạnh buốt.
.....
Dạ Diễm bước vào phòng, thấy một căn phòng bừa bộn, rất nhiều đồ vật rơi trên mặt đất, Cung Vũ Dao úp mặt vào ghế sô pha và khóc to, bộ dạng rất đáng thương.
Dạ Diễm lấy khăn giấy đưa cho Cung Vũ Dao, Cung Vũ Dao không nhận khăn giấy từ tay anh, bộ dạng đáng thương ra dấu hiệu bằng ngôn ngữ cơ thể: "Trước đây anh không như vậy, từ khi có Lam Thiên Vũ, anh đối với em ngày càng lạnh nhạt, bây giờ còn công khai bảo vệ cô ấy để ức hiếp em, anh đã thay đổi, đã thay đổi rồi......"
"Nếu em không khiêu khích cô ấy, cô ấy sẽ không đẩy em, anh đã nhắc nhở em, không được gây rắc rối với cô ấy, tại sao lại không nghe lời?" giọng nói của Dạ Diễm hững hờ, có chút mệt mỏi.
"Em không có ....." Cung Vũ Dao chưa dùng ngôn ngữ cơ thể xong, đã bị ánh mắt của Dạ Diễm làm cho khiếp sợ, cô biết rằng anh là người hiểu chuyện, không gì có thể lọt qua được mắt anh, vốn dĩ cô không lừa được anh, cô liền cúi đầu, không dám nói gì nữa.
Dạ Diễm ngồi bên cạnh cô, mệt mỏi nói: "Vũ Dao, tuy rằng em không nói, nhưng em là người thông minh, thật ra nhiều việc, người ta không cần nói ra, cũng sẽ tự hiểu, không cần phải suy nghĩ về tâm tư của người khác."
"Không, anh đã nói rằng anh yêu em, anh đã nói cuộc đời này chỉ yêu mình em......" Cung Vũ Dao vừa khóc lóc vừa dùng ngôn ngữ cơ thể.
"Anh không muốn bàn về vấn đề này?" Dạ Diễm lạnh nhạt cắt ngang lời cô, "Vũ Dao, em là người giản dị, đều là do Tư Cầm xúi dục cho em, ngày mai anh sẽ đưa cô ta đi, công ty ở Mỹ có chút việc, anh phải lùi lại thời gian về nước, đến tháng sau mới có thể quay về, ông nội thời gian gần đây cũng bộn bề nhiều thứ, không có thời gian chăm sóc em, em cứ ở đây, nếu thực sự em.... không gây rắc rối cho anh nữa, không thì anh sẽ rất chán ghét em."
Dạ Diễm nói xong những lời này, lạnh lùng liếc mắt nhìn Cung Vũ Dao, liền đứng dậy rời khỏi phòng, anh không quay về phòng ngủ, mà đi vào thư phòng.
Dạ Diễm mệt mỏi không chịu nổi ngồi xoa bóp cái trán, ngồi ngửa lưng trên ghế da, nhắm mắt lại nghỉ ngơi vài phút, sau đó mở máy tính ra, bắt đầu xử lý công việc, gần đây công ty trong nước có vấn đề, anh bận rộn làm việc không kể ngày đêm, ngay cả chuyện đối phó với Tiêu Hàn cũng bỏ qua một bên, lại còn lo lắng về những người phụ nữ trong nhà.
Thời gian của anh dường như không đủ..