Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-255
Chương 255: Nói chuyện điều kiện
Editor: Waveliterature Vietnam
Sau khi lên máy bay, Lam Thiên Vũ mượn cớ không khỏe, trực tiếp đi đến khoang đặc biệt nghỉ ngơi, thật ra cô muốn một mình yên tĩnh một chút, cuối cùng cũng đã rời khỏi Dạ Diễm rồi, nhưng cô lại không hề cảm thấy nhẹ nhõm như mong chờ, ngược lại còn thấy lo lắng hơn, giống như cô đã làm gì đó sai rồi, sai rất sai...
Càng nghĩ cô càng thấy đau đầu, cô nằm lì trên giường vùi mặt vào trong gối, trong lòng tự nói với chính mình: "Lam Thiên Vũ, mày không sai, mày không hề sai, rời khỏi Dạ Diễm là đúng, từ lúc vừa bắt đầu giữa hai người đã là một sai lầm, anh ta chỉ làm tổn thương và dày vò mày, nếu cứ tiếp tục ở lại bên cạnh anh ta, mày chỉ càng thêm đau khổ mà thôi..."
**
Máy bay cuối cùng cũng cất cánh, Tiêu Hàn cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần về nước thì Thiên Vũ sẽ là của anh ta rồi, Dạ Diễm cũng không thể cướp cô khỏi anh ta.
"Ông chủ, cả ngày nay anh đã chưa ăn gì rồi, mau ăn chút gì đó đi!" Tư Tuệ bưng một bữa cơm thịnh soạn đến, ân cần nói: "Cơm của ông Thẩm và bà Thẩm đã được đưa đến khoang đặc biệt rồi, bên phía cô chủ Lam thì tôi không đến làm phiền cô ấy, anh ăn gì đó trước, sau đó tự đưa đến cho cô ấy."
"Được." Tiêu Hàn gật đầu, Tư Tuệ làm việc luôn chu đáo như vậy, không cần anh ta xen vào cô ta vẫn có thể giải quyết những chuyện kể cả lớn nhỏ rất thỏa đáng, đồng thời hiểu rất rõ ý của anh ta.
"Ăn chút canh trước đi." Tư Tuệ đặt chén súp nấm nóng hổi ở trước mặt Tiêu Hàn, Tiêu Hàn đang chuẩn bị uống, Lãnh Nhược Băng bỗng đi từ khoang đặc biệt đến, khách sáo nói: "Tiêu Hàn, chờ cậu ăn cơm xong, chúng ta nói chuyện chút được không?"
"Có chuyện gì vậy? Nói bây giờ luôn đi!" Tiêu Hàn biết Lãnh Nhược Băng muốn nói gì, nếu không nói chuyện này một cách rõ ràng, anh ta cũng không nuốt nổi.
"Cậu cứ dùng bữa trước đi! Tôi cũng cần chăm sóc cho Thẩm Tang Hải một chút, nửa tiếng nữa chúng ta nói chuyện." Lãnh Nhược Băng vừa nói vừa quay về khoang đặc biệt.
Tiêu Hàn nhíu chặt mày, không hề còn khẩu vị trước đó, anh ta ăn qua loa vài thứ, sau đó bưng cơm đến gõ cửa phòng Lam Thiên Vũ: "Thiên Vũ, ngủ rồi sao? Anh mang cho em chút đồ ăn này."
"Em không muốn ăn, em muốn nghỉ ngơi." Lam Thiên Vũ uể oải nói: "Tối nay em đói bụng em sẽ đi tìm Tư Tuệ."
"Được." Tiêu Hàn không ép buộc, anh ta biết bây giờ lòng cô đang rất rối, có lẽ cần một khoảng thời gian yên tĩnh, cho nên cũng không quấy rầy cô.
Lúc này, Lãnh Nhược Băng mở cửa phòng đặc biệt: "Tiêu Hàn, lại đây nói chuyện đi."
"Được."
****
Đi đến phòng đặc biệt của Lãnh Nhược Băng, Thẩm Tang Hải ngồi dựa trên giường, cất tiếng chào hỏi Tiêu Hàn, sau đó tiếp tục đọc sách.
"Mời ngồi." Lãnh Nhược Băng rót cho Tiêu Hàn một cốc cà phê, sau đó ngồi xuống ghế sofa nhỏ đối diện anh ta: "Tiêu Hàn, lần này có thể lấy lại tự do cho Thiên Vũ, ít nhiều nhờ vào sự giúp đỡ của cậu."
"Không cần khách sáo." Tiêu Hàn mỉm cười: "Thiên Vũ hãm sâu vào việc này cũng gián tiếp vì cháu, huống gì cô ấy là người phụ nữ mà cháu yêu, bảo vệ cô ấy là chuyện đương nhiên."
"Đúng vậy, tình cảm cậu dành cho Thiên Vũ chúng tôi đều nhìn thấy." Lãnh Nhược Băng biết ơn sâu sắc: "Ngày đó trong hôn lễ, nếu không có cậu thì mặt của Thiên Vũ đã bị hủy rồi."
"Đó là bản năng của đàn ông." Tiêu Hàn nhấp một ngụm cà phê: "Dì Lãnh, cuối cùng dì muốn nói gì, xin cứ nói thẳng đi!"
Thật ra trước đây Tiêu Hàn cũng không yêu mến gì Lãnh Nhược Băng, nhờ vào lần hợp tác cứu Lam Thiên Vũ này, anh ta mới đổi giọng gọi bà là dì Lãnh, khách sáo với bà như vậy.
"Được, cậu đã nói vậy tôi cũng không vòng vo nữa." Lãnh Nhược Băng nói: "Lần trước lúc chúng ta thỏa thuận bằng miệng, cậu đã đồng ý với tôi sau khi cứu được Thiên Vũ ra sẽ không ép buộc con bé làm bất cứ chuyện gì, cậu sẽ cho con bé thời gian để suy nghĩ thật kỹ, cậu còn nhớ rõ chứ?"
Editor: Waveliterature Vietnam
Sau khi lên máy bay, Lam Thiên Vũ mượn cớ không khỏe, trực tiếp đi đến khoang đặc biệt nghỉ ngơi, thật ra cô muốn một mình yên tĩnh một chút, cuối cùng cũng đã rời khỏi Dạ Diễm rồi, nhưng cô lại không hề cảm thấy nhẹ nhõm như mong chờ, ngược lại còn thấy lo lắng hơn, giống như cô đã làm gì đó sai rồi, sai rất sai...
Càng nghĩ cô càng thấy đau đầu, cô nằm lì trên giường vùi mặt vào trong gối, trong lòng tự nói với chính mình: "Lam Thiên Vũ, mày không sai, mày không hề sai, rời khỏi Dạ Diễm là đúng, từ lúc vừa bắt đầu giữa hai người đã là một sai lầm, anh ta chỉ làm tổn thương và dày vò mày, nếu cứ tiếp tục ở lại bên cạnh anh ta, mày chỉ càng thêm đau khổ mà thôi..."
**
Máy bay cuối cùng cũng cất cánh, Tiêu Hàn cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần về nước thì Thiên Vũ sẽ là của anh ta rồi, Dạ Diễm cũng không thể cướp cô khỏi anh ta.
"Ông chủ, cả ngày nay anh đã chưa ăn gì rồi, mau ăn chút gì đó đi!" Tư Tuệ bưng một bữa cơm thịnh soạn đến, ân cần nói: "Cơm của ông Thẩm và bà Thẩm đã được đưa đến khoang đặc biệt rồi, bên phía cô chủ Lam thì tôi không đến làm phiền cô ấy, anh ăn gì đó trước, sau đó tự đưa đến cho cô ấy."
"Được." Tiêu Hàn gật đầu, Tư Tuệ làm việc luôn chu đáo như vậy, không cần anh ta xen vào cô ta vẫn có thể giải quyết những chuyện kể cả lớn nhỏ rất thỏa đáng, đồng thời hiểu rất rõ ý của anh ta.
"Ăn chút canh trước đi." Tư Tuệ đặt chén súp nấm nóng hổi ở trước mặt Tiêu Hàn, Tiêu Hàn đang chuẩn bị uống, Lãnh Nhược Băng bỗng đi từ khoang đặc biệt đến, khách sáo nói: "Tiêu Hàn, chờ cậu ăn cơm xong, chúng ta nói chuyện chút được không?"
"Có chuyện gì vậy? Nói bây giờ luôn đi!" Tiêu Hàn biết Lãnh Nhược Băng muốn nói gì, nếu không nói chuyện này một cách rõ ràng, anh ta cũng không nuốt nổi.
"Cậu cứ dùng bữa trước đi! Tôi cũng cần chăm sóc cho Thẩm Tang Hải một chút, nửa tiếng nữa chúng ta nói chuyện." Lãnh Nhược Băng vừa nói vừa quay về khoang đặc biệt.
Tiêu Hàn nhíu chặt mày, không hề còn khẩu vị trước đó, anh ta ăn qua loa vài thứ, sau đó bưng cơm đến gõ cửa phòng Lam Thiên Vũ: "Thiên Vũ, ngủ rồi sao? Anh mang cho em chút đồ ăn này."
"Em không muốn ăn, em muốn nghỉ ngơi." Lam Thiên Vũ uể oải nói: "Tối nay em đói bụng em sẽ đi tìm Tư Tuệ."
"Được." Tiêu Hàn không ép buộc, anh ta biết bây giờ lòng cô đang rất rối, có lẽ cần một khoảng thời gian yên tĩnh, cho nên cũng không quấy rầy cô.
Lúc này, Lãnh Nhược Băng mở cửa phòng đặc biệt: "Tiêu Hàn, lại đây nói chuyện đi."
"Được."
****
Đi đến phòng đặc biệt của Lãnh Nhược Băng, Thẩm Tang Hải ngồi dựa trên giường, cất tiếng chào hỏi Tiêu Hàn, sau đó tiếp tục đọc sách.
"Mời ngồi." Lãnh Nhược Băng rót cho Tiêu Hàn một cốc cà phê, sau đó ngồi xuống ghế sofa nhỏ đối diện anh ta: "Tiêu Hàn, lần này có thể lấy lại tự do cho Thiên Vũ, ít nhiều nhờ vào sự giúp đỡ của cậu."
"Không cần khách sáo." Tiêu Hàn mỉm cười: "Thiên Vũ hãm sâu vào việc này cũng gián tiếp vì cháu, huống gì cô ấy là người phụ nữ mà cháu yêu, bảo vệ cô ấy là chuyện đương nhiên."
"Đúng vậy, tình cảm cậu dành cho Thiên Vũ chúng tôi đều nhìn thấy." Lãnh Nhược Băng biết ơn sâu sắc: "Ngày đó trong hôn lễ, nếu không có cậu thì mặt của Thiên Vũ đã bị hủy rồi."
"Đó là bản năng của đàn ông." Tiêu Hàn nhấp một ngụm cà phê: "Dì Lãnh, cuối cùng dì muốn nói gì, xin cứ nói thẳng đi!"
Thật ra trước đây Tiêu Hàn cũng không yêu mến gì Lãnh Nhược Băng, nhờ vào lần hợp tác cứu Lam Thiên Vũ này, anh ta mới đổi giọng gọi bà là dì Lãnh, khách sáo với bà như vậy.
"Được, cậu đã nói vậy tôi cũng không vòng vo nữa." Lãnh Nhược Băng nói: "Lần trước lúc chúng ta thỏa thuận bằng miệng, cậu đã đồng ý với tôi sau khi cứu được Thiên Vũ ra sẽ không ép buộc con bé làm bất cứ chuyện gì, cậu sẽ cho con bé thời gian để suy nghĩ thật kỹ, cậu còn nhớ rõ chứ?"