Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-270
Chương 270: Sinh nhật vui vẻ 5
Editor: Waveliterature Vietnam
"Rượu này khi uống vào không có cảm giác lắm nhưng tác dụng sau đó hơi mạnh, không sao đâu, lát nữa thổi nến xong thì em đi ngủ sớm..."
Tiêu Hàn chưa kịp nói hết câu thì nhận thấy gương mặt đỏ ửng của Lam Thiên Vũ đã bắt đầu dâng lên sự mơ hồ, bờ môi xinh đẹp mê người tỏa ra sức quyến rũ vô tận khiến anh ta say đắm.
Một luồng nhiệt nóng rực từ nơi sâu nhất nổi lên thiêu đốt cơ thể khiến cả người anh ta rạo rực không yên. Tiêu Hàn tháo bỏ cà vạt, ánh mắt nóng bỏng nhìn Lam Thiên Vũ chằm chằm, cất giọng khàn khàn hỏi: "Thiên Vũ, em, em ổn không?"
"Em chóng mặt quá, muốn nghỉ ngơi một lát, phòng ngủ ở đâu?"
Lam Thiên Vũ đỡ trán đứng dậy, vừa đi được một bước đã suýt nữa ngã xuống đất, Tiêu Hàn kịp thời ôm lấy cô, cả người Lam Thiên Vũ mềm nhũn ngã vào vòng tay Tiêu Hàn, mơ mơ màng màng nói, "Tiêu Hàn, có lẽ em đã say rồi, không thổi nến được nữa, em muốn đi ngủ..."
"Ừm!" Tiêu Hàn âu yếm nhìn Lam Thiên Vũ, môi mỏng say đắm hôn lên bên tai cô rồi bế cô lên, nhanh chóng bước tới phòng ngủ. Anh ta vừa đá cửa ra thì không đợi được nữa mà ôm cô cùng ngã lên giường.
Tiêu Hàn thân mật đè Lam Thiên Vũ xuống, hai tay nâng khuôn mặt của Lam Thiên Vũ lên, nhìn cô bằng ánh mắt cực kỳ nóng bỏng.
Một lúc lâu sau, anh ta nhắm mắt lại, dịu dàng đặt lên trán Lam Thiên Vũ một nụ hôn, trân trọng cô giống như một nữ thần.
Cảm xúc tuyệt vời đó đã trực tiếp khơi dậy dục vọng trong cơ thể Tiêu Hàn, anh ta nhẹ nhàng hôn lên gương mặt Lam Thiên Vũ, hôn lên mắt, lên mũi, đến gò má rồi vòng qua đôi tai mềm mại...
Tiêu Hàn nhắm mắt lại, làn môi mỏng khẽ vuốt ve bên tai Lam Thiên Vũ, lưu luyến thì thầm: "Thiên Vũ, em biết không, năm đó anh đã vẽ một ngôi nhà và nói rằng sẽ xây cho em một tòa lâu đài giống như trong cổ tích, sau bức tranh đó còn viết một câu, đó chính là muốn cưới em về làm vợ anh..."
Tiêu Hàn căng thẳng ôm chặt Lam Thiên Vũ, chặt đến nỗi nghẹt thở, anh ta cúi xuống cuốn lấy làn môi mềm mại của cô quyến luyến không rời, miệng phát ra hơi thở trầm thấp đầy mê say, "Thiên Vũ, em có biết anh yêu em nhiều như thế nào không? Anh có thể làm tất cả vì em cho dù phải hy sinh cả mạng sống của mình! Ba năm trước anh là thằng khốn nạn, không biết trân trọng em, nhưng sau khi chia tay anh lúc nào cũng nhớ đến em, dù anh lên giường với người phụ nữ khác nhưng trong đầu luôn tràn ngập hình bóng em, chỉ có một mình em thôi. Thiên Vũ, em là của anh..."
Tiêu Hàn vừa nỉ non bên tai Lam Thiên Vũ vừa hôn cô say đắm, nụ hôn của anh ta dần trở nên mạnh mẽ mà cuồng dã, vội vàng mà khẩn thiết, hai tay xiết chặt lấy eo cô, ôm chặt cô vào ngực giống như một giây nữa chính là ngày tận thế của trái đất, anh ta khát vọng vào một giây đồng hồ đó được cùng cô hòa lại làm một.
Lam Thiên Vũ say đến bất tỉnh nhân sự, hoàn toàn không biết bản thân đang ở trong vòng nguy hiểm, cơ thể theo bản năng chống cự lại Tiêu Hàn.
Cô nhíu chặt lông mày, cơ thể giãy dụa không yên, hai tay không có chút sức lực chống lên ngực Tiêu Hàn muốn đẩy vật nặng nề đang đè trên người mình ra nhưng không có chút tác dụng nào.
Nụ hôn của Tiêu Hàn ngày càng điên cuồng, càng hôn càng kịch liệt, ngọn lửa dục vọng bùng cháy hừng hực, không khí trong phòng nóng dần lên, những nụ hôn nóng bỏng từ trên môi cô lần xuống cằm, xuống cổ, hai tay Tiêu Hàn gấp gáp cởi bỏ quần áo của cô để lộ ra chiếc áo ngực màu trắng tinh.
Tiêu Hàn tạm ngừng nụ hôn, hai tay anh ta chống lên hai bên vai Lam Thiên Vũ, đưa mắt từ trên cao nhìn cô, cơ thể quyến rũ mê người dưới thân làm cổ họng Tiêu Hàn khô rát, yết hầu khẽ chuyển động lên xuống, một tay anh ta run rẩy đưa về phía bầu ngực căng tròn trắng mịn như tuyết kia, bàn tay thô ráp cách một lớp áo ngực nhẹ nhàng vuốt ve, cẩn thận tí một giống như nâng niu một vật báu vô giá.
Editor: Waveliterature Vietnam
"Rượu này khi uống vào không có cảm giác lắm nhưng tác dụng sau đó hơi mạnh, không sao đâu, lát nữa thổi nến xong thì em đi ngủ sớm..."
Tiêu Hàn chưa kịp nói hết câu thì nhận thấy gương mặt đỏ ửng của Lam Thiên Vũ đã bắt đầu dâng lên sự mơ hồ, bờ môi xinh đẹp mê người tỏa ra sức quyến rũ vô tận khiến anh ta say đắm.
Một luồng nhiệt nóng rực từ nơi sâu nhất nổi lên thiêu đốt cơ thể khiến cả người anh ta rạo rực không yên. Tiêu Hàn tháo bỏ cà vạt, ánh mắt nóng bỏng nhìn Lam Thiên Vũ chằm chằm, cất giọng khàn khàn hỏi: "Thiên Vũ, em, em ổn không?"
"Em chóng mặt quá, muốn nghỉ ngơi một lát, phòng ngủ ở đâu?"
Lam Thiên Vũ đỡ trán đứng dậy, vừa đi được một bước đã suýt nữa ngã xuống đất, Tiêu Hàn kịp thời ôm lấy cô, cả người Lam Thiên Vũ mềm nhũn ngã vào vòng tay Tiêu Hàn, mơ mơ màng màng nói, "Tiêu Hàn, có lẽ em đã say rồi, không thổi nến được nữa, em muốn đi ngủ..."
"Ừm!" Tiêu Hàn âu yếm nhìn Lam Thiên Vũ, môi mỏng say đắm hôn lên bên tai cô rồi bế cô lên, nhanh chóng bước tới phòng ngủ. Anh ta vừa đá cửa ra thì không đợi được nữa mà ôm cô cùng ngã lên giường.
Tiêu Hàn thân mật đè Lam Thiên Vũ xuống, hai tay nâng khuôn mặt của Lam Thiên Vũ lên, nhìn cô bằng ánh mắt cực kỳ nóng bỏng.
Một lúc lâu sau, anh ta nhắm mắt lại, dịu dàng đặt lên trán Lam Thiên Vũ một nụ hôn, trân trọng cô giống như một nữ thần.
Cảm xúc tuyệt vời đó đã trực tiếp khơi dậy dục vọng trong cơ thể Tiêu Hàn, anh ta nhẹ nhàng hôn lên gương mặt Lam Thiên Vũ, hôn lên mắt, lên mũi, đến gò má rồi vòng qua đôi tai mềm mại...
Tiêu Hàn nhắm mắt lại, làn môi mỏng khẽ vuốt ve bên tai Lam Thiên Vũ, lưu luyến thì thầm: "Thiên Vũ, em biết không, năm đó anh đã vẽ một ngôi nhà và nói rằng sẽ xây cho em một tòa lâu đài giống như trong cổ tích, sau bức tranh đó còn viết một câu, đó chính là muốn cưới em về làm vợ anh..."
Tiêu Hàn căng thẳng ôm chặt Lam Thiên Vũ, chặt đến nỗi nghẹt thở, anh ta cúi xuống cuốn lấy làn môi mềm mại của cô quyến luyến không rời, miệng phát ra hơi thở trầm thấp đầy mê say, "Thiên Vũ, em có biết anh yêu em nhiều như thế nào không? Anh có thể làm tất cả vì em cho dù phải hy sinh cả mạng sống của mình! Ba năm trước anh là thằng khốn nạn, không biết trân trọng em, nhưng sau khi chia tay anh lúc nào cũng nhớ đến em, dù anh lên giường với người phụ nữ khác nhưng trong đầu luôn tràn ngập hình bóng em, chỉ có một mình em thôi. Thiên Vũ, em là của anh..."
Tiêu Hàn vừa nỉ non bên tai Lam Thiên Vũ vừa hôn cô say đắm, nụ hôn của anh ta dần trở nên mạnh mẽ mà cuồng dã, vội vàng mà khẩn thiết, hai tay xiết chặt lấy eo cô, ôm chặt cô vào ngực giống như một giây nữa chính là ngày tận thế của trái đất, anh ta khát vọng vào một giây đồng hồ đó được cùng cô hòa lại làm một.
Lam Thiên Vũ say đến bất tỉnh nhân sự, hoàn toàn không biết bản thân đang ở trong vòng nguy hiểm, cơ thể theo bản năng chống cự lại Tiêu Hàn.
Cô nhíu chặt lông mày, cơ thể giãy dụa không yên, hai tay không có chút sức lực chống lên ngực Tiêu Hàn muốn đẩy vật nặng nề đang đè trên người mình ra nhưng không có chút tác dụng nào.
Nụ hôn của Tiêu Hàn ngày càng điên cuồng, càng hôn càng kịch liệt, ngọn lửa dục vọng bùng cháy hừng hực, không khí trong phòng nóng dần lên, những nụ hôn nóng bỏng từ trên môi cô lần xuống cằm, xuống cổ, hai tay Tiêu Hàn gấp gáp cởi bỏ quần áo của cô để lộ ra chiếc áo ngực màu trắng tinh.
Tiêu Hàn tạm ngừng nụ hôn, hai tay anh ta chống lên hai bên vai Lam Thiên Vũ, đưa mắt từ trên cao nhìn cô, cơ thể quyến rũ mê người dưới thân làm cổ họng Tiêu Hàn khô rát, yết hầu khẽ chuyển động lên xuống, một tay anh ta run rẩy đưa về phía bầu ngực căng tròn trắng mịn như tuyết kia, bàn tay thô ráp cách một lớp áo ngực nhẹ nhàng vuốt ve, cẩn thận tí một giống như nâng niu một vật báu vô giá.