Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 287: Bắt đầu nghi ngờ 5
Translator: Waveliterature Vietnam
Lam Thiên Vũ và Ti Tuệ chờ ở ngoài hơn một tiếng, vẫn chưa thấy bác sĩ đi ra, Lam Thiên Vũ có chút sốt ruột: "Thẩm Hân sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Sao lại lâu như vậy?"
"Giờ mới hơn một tiếng, có thể bác sĩ đang kiểm tra toàn diện cho cô ấy."
Lam Thiên Vũ không nói gì, thật ra trong lòng cô thấy Thẩm Hân chỉ bị thương ngoài da một chút, đầu bị bình hoa đập vào rách một vết nhỏ, chân bị trẹo, thêm vài vết xây xát, tình huống bình thường như vậy, bác sĩ đều trực tiếp xử lý miệng vết thương bên ngoài, không phức tạp như hôm nay.
Có lẽ là muốn kiểm tra kỹ cho cô ấy, nghĩ vậy, trong lòng Lam Thiên Vũ buông lỏng một chút.
"Chờ một lát, tôi đi mua chai nước cho cô." Ti Tuệ đi tới máy bán nước tự động cách đó không xa.
Lam Thiên Vũ ngồi trên ghế tiếp tục chờ, nhớ vừa rồi ở nhà hàng Ý Cung, Lãnh Nhược Băng chuẩn bị nói chuyện về Dạ Diễm cho cô, lại ở thời điểm mấu chốt bị ngắt lời, tay cô sờ di động trong túi, muốn gọi Lãnh Nhược Băng, lại phát hiện di động không cánh mà bay.
"Cô Lam, nước." Ti Tuệ cầm một chai nước suối đưa cho Lam Thiên Vũ.
"Ti Tuệ, cô có thấy điện thoại của tôi không?" Lam Thiên Vũ nhận lấy chai nước.
"Không thấy, không phải cô vẫn cầm sao? Sao vậy? Cô đánh mất rồi?" Ti Tuệ hỏi.
"Hình như vậy." Lam Thiên Vũ nhíu mày, "Không biết có phải rơi ở nhà hàng hay không, cô gọi hỏi một chút đi."
"Không cần, chỉ là cái điện thoại mà thôi, tôi sẽ mua cho cô cái khác." Ti Tuệ cười nói.
"Một cái điện thoại cũng vài nghìn tệ, quá lãng phí." Lam Thiên Vũ nói, "Hay là cô cứ hỏi đi."
"Vâng, để tôi thử hỏi." Ti Tuệ lấy di động gọi, một lát sau, cô ta nói với Lam Thiên Vũ, "Cô Lam, quản lí nhà hàng nói không thấy di động, nhưng sẽ bồi thường cho chúng ta một cái mới, bởi hôm nay cô Thẩm xảy ra chuyện ở đó."
"Không cần đâu, coi như xong đi." Lam Thiên Vũ nói, "Bọn họ cũng là người làm công, không dễ dàng gì."
"Vâng." Ti Tuệ nói với đầu dây bên kia, "Cô Lam chúng tôi nói không cần, cảm ơn."
Cô ta nói xong lập tức tắt điện thoại.
"Ti Tuệ, cô đưa điện thoại cho tôi mượn một chút." Lam Thiên Vũ vươn tay hướng cô ta.
"À........" Ánh mắt Ti Tuệ khẽ lóe, lập tức nói, "Điện thoại của tôi sắp hết điện rồi."
"Bên kia có chỗ sạc, tôi qua đó vừa sạc vừa gọi." Lam Thiên Vũ nói.
Ti Tuệ không dám từ chối, đành đưa điện thoại cho cô, Lam Thiên Vũ nhận lấy, nhìn trên thanh báo còn hai mươi phần trăm pin, gọi một cuộc là đủ rồi, nhưng quả thật lượng điện không còn nhiều, cô không nghĩ nhiều, trực tiếp gọi cho Lãnh Nhược Băng......
Điện thoại kết nối tín hiệu một hồi, không ai nghe, một lát sau trực tiếp tắt máy, Lam Thiên Vũ lại thử gọi lại, lúc này, cửa phòng bệnh mở, Lam Thiên Vũ vội tắt điện thoại đi qua: "Bác sĩ, bạn tôi thế nào?"
"Cô Thẩm bị chấn động não nhẹ, phải nằm viện quan sát một thời gian." Bác sĩ nói, "Ngoài ra chân của cô ấy cũng bị gãy, cần phải chữa trị."
"Tại sao lại như vậy..... " Lam Thiên Vũ vô cùng áy náy.
"Phiền anh giúp tôi làm thủ tục, chúng tôi muốn cho cô Thẩm điều trị tại nhà bởi bác sĩ riêng của giám đốc Tiêu." Ti Tuệ nói.
"Được." Bác sĩ đi làm thủ tục.
Lam Thiên Vũ đi vào phòng bệnh, nhìn Thẩm Hân đang mê man, trong lòng thấy rất áy náy, cô thấy mình đúng thật là sao chổi, tất cả những người bên cạnh đều bị cô gây phiền phức, cô không còn tâm tư nghĩ đến chuyện của Dạ Diễm nữa, có lẽ cách xa anh một chút mới tốt cho anh.......
Lam Thiên Vũ và Ti Tuệ chờ ở ngoài hơn một tiếng, vẫn chưa thấy bác sĩ đi ra, Lam Thiên Vũ có chút sốt ruột: "Thẩm Hân sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Sao lại lâu như vậy?"
"Giờ mới hơn một tiếng, có thể bác sĩ đang kiểm tra toàn diện cho cô ấy."
Lam Thiên Vũ không nói gì, thật ra trong lòng cô thấy Thẩm Hân chỉ bị thương ngoài da một chút, đầu bị bình hoa đập vào rách một vết nhỏ, chân bị trẹo, thêm vài vết xây xát, tình huống bình thường như vậy, bác sĩ đều trực tiếp xử lý miệng vết thương bên ngoài, không phức tạp như hôm nay.
Có lẽ là muốn kiểm tra kỹ cho cô ấy, nghĩ vậy, trong lòng Lam Thiên Vũ buông lỏng một chút.
"Chờ một lát, tôi đi mua chai nước cho cô." Ti Tuệ đi tới máy bán nước tự động cách đó không xa.
Lam Thiên Vũ ngồi trên ghế tiếp tục chờ, nhớ vừa rồi ở nhà hàng Ý Cung, Lãnh Nhược Băng chuẩn bị nói chuyện về Dạ Diễm cho cô, lại ở thời điểm mấu chốt bị ngắt lời, tay cô sờ di động trong túi, muốn gọi Lãnh Nhược Băng, lại phát hiện di động không cánh mà bay.
"Cô Lam, nước." Ti Tuệ cầm một chai nước suối đưa cho Lam Thiên Vũ.
"Ti Tuệ, cô có thấy điện thoại của tôi không?" Lam Thiên Vũ nhận lấy chai nước.
"Không thấy, không phải cô vẫn cầm sao? Sao vậy? Cô đánh mất rồi?" Ti Tuệ hỏi.
"Hình như vậy." Lam Thiên Vũ nhíu mày, "Không biết có phải rơi ở nhà hàng hay không, cô gọi hỏi một chút đi."
"Không cần, chỉ là cái điện thoại mà thôi, tôi sẽ mua cho cô cái khác." Ti Tuệ cười nói.
"Một cái điện thoại cũng vài nghìn tệ, quá lãng phí." Lam Thiên Vũ nói, "Hay là cô cứ hỏi đi."
"Vâng, để tôi thử hỏi." Ti Tuệ lấy di động gọi, một lát sau, cô ta nói với Lam Thiên Vũ, "Cô Lam, quản lí nhà hàng nói không thấy di động, nhưng sẽ bồi thường cho chúng ta một cái mới, bởi hôm nay cô Thẩm xảy ra chuyện ở đó."
"Không cần đâu, coi như xong đi." Lam Thiên Vũ nói, "Bọn họ cũng là người làm công, không dễ dàng gì."
"Vâng." Ti Tuệ nói với đầu dây bên kia, "Cô Lam chúng tôi nói không cần, cảm ơn."
Cô ta nói xong lập tức tắt điện thoại.
"Ti Tuệ, cô đưa điện thoại cho tôi mượn một chút." Lam Thiên Vũ vươn tay hướng cô ta.
"À........" Ánh mắt Ti Tuệ khẽ lóe, lập tức nói, "Điện thoại của tôi sắp hết điện rồi."
"Bên kia có chỗ sạc, tôi qua đó vừa sạc vừa gọi." Lam Thiên Vũ nói.
Ti Tuệ không dám từ chối, đành đưa điện thoại cho cô, Lam Thiên Vũ nhận lấy, nhìn trên thanh báo còn hai mươi phần trăm pin, gọi một cuộc là đủ rồi, nhưng quả thật lượng điện không còn nhiều, cô không nghĩ nhiều, trực tiếp gọi cho Lãnh Nhược Băng......
Điện thoại kết nối tín hiệu một hồi, không ai nghe, một lát sau trực tiếp tắt máy, Lam Thiên Vũ lại thử gọi lại, lúc này, cửa phòng bệnh mở, Lam Thiên Vũ vội tắt điện thoại đi qua: "Bác sĩ, bạn tôi thế nào?"
"Cô Thẩm bị chấn động não nhẹ, phải nằm viện quan sát một thời gian." Bác sĩ nói, "Ngoài ra chân của cô ấy cũng bị gãy, cần phải chữa trị."
"Tại sao lại như vậy..... " Lam Thiên Vũ vô cùng áy náy.
"Phiền anh giúp tôi làm thủ tục, chúng tôi muốn cho cô Thẩm điều trị tại nhà bởi bác sĩ riêng của giám đốc Tiêu." Ti Tuệ nói.
"Được." Bác sĩ đi làm thủ tục.
Lam Thiên Vũ đi vào phòng bệnh, nhìn Thẩm Hân đang mê man, trong lòng thấy rất áy náy, cô thấy mình đúng thật là sao chổi, tất cả những người bên cạnh đều bị cô gây phiền phức, cô không còn tâm tư nghĩ đến chuyện của Dạ Diễm nữa, có lẽ cách xa anh một chút mới tốt cho anh.......